Vô Tận Đan Điền
Chương 50: Chương 50: Nhiếp Khiêm
Hắc hộ vệ do đích thân tộc trưởng chưởng quản, tương đương với hoàng triều cấm vệ quân, từng cá nhân đều rất mạnh và ưu việt, hơn nữa lần này tộc trưởng đã sớm biết trước là Chi nhánh Nhiếp Thiên lại mượn nhờ uy thế của Lạc Thuỷ Kim Thuẩn, nên đã ra lệnh bọn Hắc hộ vệ bỏ qua việc đó và trực tiếp ra tay, cho nên khi thấy Nhiếp Vân lần nữa lấy ra huy chương màu vàng, liền lập tức lên tiếng hét lớn, thái độ cực kỳ hung hăng càn quấy!
Người thanh niên này đội phó đội Hắc Hộ vệ, Địa Vị có thể thối ngang bằng với các trưởng lão trong gia tộc, căn bản là không sợ thiếu niên trước mắt này sẽ giở trò bịp bợm.
"Ngươi nói cái gì?”
Từ sau lưng Nhiếp Vân, Lạc Huyên lên tiếng, Lạc Huyên vốn chỉ là khách nhân viếng thăm thật sự rất nếu bất tiện nếu tham dự vào gia sự của Nhiếp Vân, không có nghĩ tới tên này lại dám dùng lời nói sĩ nhục Thành chủ, hai người không khỏi giận dữ, sắc mặt âm trầm xuống.
"Ta nói chưa rõ, cần lặp lại sao? Lạc Thủy kim thuẫn bất quá là đồ vật của thành chủ làm ra vì lấy lòng mọi người mà thôi, không có tác dụng gì ở đây hết! Các ngươi là ai? Hừ, ở cùng một chỗ với chi nhánh Nhiếp Thiên, nhất định cũng không tốt đẹp gì, người đâu, trói tất cả mọi người ở đây, cùng mang về cho ta! Dám phản kháng, giết không tha!"
Liếc nhìn Lạc Huyên cùng Lạc Khuynh Thành, khuôn mặt có chút lạ lẫm, thanh niên cũng lơ đễnh, thuận miệng nói.
Trong mắt hắn, chi nhánh Nhiếp Thiên dù sao cũng là một chi nhánh lụng bại, nếu có bằng hữu kết giao thì chắc cũng cùng cấp bậc, dù sao cũng là một vinh dự lớn lao khi được Hắc hộ vệ ra tay!
"Dám bắt ta, giết không tha? Ngươi muốn chết!"
Lạc Huyên coi như bình tĩnh, Lạc Khuynh Thành vốn là tiểu thư tâm tính không thể nhịn được, một tiếng quát, liền ra tay với thanh niên trước mặt.
Nàng mạnh nhất là sử dụng kiếm, dù sao cũng là đệ tử của đại tộng môn, vừa ra tay liền như thiên binh vạn mã, chân khí nồng hậu dày đặc quay cuồng xông về phía trước, lập tức bao phủ phạm vi 10m, lao đến thanh viên vừa la hét lúc nãy.
"Lớn mật! Dám động thủ với Hắn hộ vệ, đáng chết!"
Không có nghĩ đến nữ tử này lại dám động thủ với mình, thanh niên không khỏi giận dữ.
Mỗi người ai cũng biết Hắc hộ vệ là thế lực lớn trong Nhiếp gia, bản thân trước kia từng chấp hành nhiệm vụ bắt trưởng lão, cũng không có một ai dám ra tay phản kháng, mà lần này vừa mới tới đây, chính mình còn chưa nói hết câu, liền có người ra tay động thủ, thật sự là phản rồi, phản rồi!
Trước khi nhận nhiệm vụ, thiếu gia Nhiếp Cường đã từng nói qua, nếu chi nhánh Nhiếp Thiên toả thái độ phản kháng lập tức sử dụng quyền lực cưởng chế, chính mình còn cho rằng không có chuyện đó xảy ra, không nghĩ tới cái chi nhánh này chẳng những hung hăng càn quấy, mà ngay cả là khách viếng thăm cũng cả gan làm loạn, thật to gan!
“Đúng là không biết tốt xấu, Khí Hải đệ ngũ trọng sơ kỳ mà dám động thủ với đội phó của chúng ta, không biết sống chết!"
“Chén sành mà dám so sánh với chén kiểu a, mời chừng ấy tuổi mà đã đến được đệ ngũ trọng sơ kỳ, xem ra cũng không tệ a, hôm nay nên cho nàng ta biết tại sao Biển xanh lại mặn!”
"Nữ nhân này bộ dáng thanh tú xem ra không tê, hay trước khi giết nàng hãy dể chúng ta vui vẻ một lát..."
"Ân, không tệ, ngươi xem cái miệng nhỏ của nàng kìa, cái thư thái đó, cái làn da đó, chậc chậc, đúng là mỹ nhân a..."
Nhìn thấy Lạc Khuynh Thành động thủ, Hắc y nhân chung quanh tất cả đều cho rằng nàng như con thỏ đang ra sức kháng cự trước con sói xám già, ánh mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm vui vẻ.
"Các ngươi muốn chết!”
Lạc Khuynh Thành là nữ nhân chưa lập định, nghe những lời nói trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy..., khuôn mặt trở nên ửng hồng, thân thể mềm nhũng ra, lòng bàn tay run lên, chân khí rối loạn cả lên.
Võ kỹ Bách Hoa cốc, hoa vũ Lăng Ba chưởng!
Hoa vũ Lăng Ba chưởng một khi đánh ra, chân khí hình thành Mạn Thiên Hoa Vũ, từng cánh hoa giống như từng phiến thép, tạo ra trăm ngàn mũi ám khí hướng về đối phương, làm cho đối phương khó lòng phòng bị.
"Chút tài mọn! Ở Lạc Thủy thành mà dám chống đối với Nhiếp gia, ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta nhất định phế bỏ công lực của ngươi! Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý chủ động cho huynh đệ chúng ta vui đùa một tí, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống!"
Đối mặt với Mạn Thiên Hoa Vũ, nam thanh niên không thèm tránh né, ngược lại còn cười lạnh lùng, xòe mười ngón tay ra phía trước!
Ầm ầm!
Chân khí nồng hậu dày đặc ở không trung lập tức tạo thành một bàn tay lớn, sau khi Mạn Thiên Hoa Vũ đụng vào bàn tay liền bị phá giải.
"PHÁ...!"
Một chiêu liền đem toàn bộ cánh hoa phá huỷ, thanh niên hừ nhẹ một tiếng, lực lượng chấn động mạnh một cái.
Đăng đăng đăng đăng đạp!
Lạc Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy khí tức cả người cứng lại, liên tục lui bảy tám bước, sắc mặt trắng bệch!
"Hừ, không biết ở đâu học được một chiêu nửa thức liền ở trước mặt ta hung hăng càn quấy, vẫn còn non lắm! Trước mặt ta, những trò đó đều là trò mèo!”
Một chiêu liền bức lui nữ tữ, thanh niên hất ống tay áo lên, lạnh lùng giống như một Thần Thoại bất bại.
"Ngươi..." Nghe được đối phương mở miệng vũ nhục, Lạc Khuynh Thành toàn thân run rẩy.
"Tiểu thư..." Nhìn thấy người trước mắt chẳng những dùng lời lẽ hạ nhục uy nghiêm thành chủ, mà còn khi dễ Tiểu Thư, Lạc Huyên rốt cuộc cũng nhịn không nổi, tự muốn ra tay đở lấy tiểu thư, còn chưa kịp động thủ đã chứng kiến Nhiếp Vân đã đỡ lấy Lạc Khuynh Thành và nói.
"Tiền bối bớt giận, đây là chuyện nhà của ta, ta sẽ lấy lại công đạo cho tiểu thư của người!"
Nghe được lời này của thiếu niên, lửa giận của Lạc Huyên tiêu đi một tí, cũng đúng, đây là chuyện nhà người ta, mình là đại biểu của phủ thành chủ, nếu ra mặt thật sự có chút gọi là lấy lớn hiếp nhỏ.
"Ngươi có lẽ là Nhiếp Khiêm a!" Đi về phía trước một bước, Nhiếp Vân hỏi.
Tên hắc y nhân này kiếp trước Nhiếp Vân cũng biết, vốn là thủ vệ của tộc trưởng, ai ngờ vào lúc Yêu tộc xâm lấn, rất nhanh tìm đường chạy thoát, một lần nữa trở thành việc chê cười lớn nhất Lạc Thủy thành, chuyện này thập phần oanh động, mà ngay cả Nhiếp Vân cũng nghe qua một lần, lúc này lập tức nhận ra.
“Ngươi cũng nghe danh ta rồi sao? Biết rõ như vậy chủ động cho ta huỷ bỏ tu vị, có lẽ ta sẽ xem xét dù sao ngươi cũng làm con cháu Nhiếp gia, tha mạng chó của ngươi một lần, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!"
Nghe thiếu niên nói ra tên của mình, thanh niên Nhiếp Khiêm cho rằng đối phương sợ hãi uy danh của mình nên muốn khuất phục, hai tay chấp ở sau lưng, lộ ra vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.
"Cho ngươi huỷ bỏ tu vị? Đầu óc ngươi chắc là có vấn đề rồi!” Sau khi nghe những lời tự kỷ đó..., Nhiếp Vân im lặng một hồi, sau đó hất tay lên "Ý của ta là cho ngươi một cơ hội, lập tức đến đây và xin lỗi vị tiểu thư này, ta có thể bỏ qua sự lỗ mãng vừa rồi của người! Ngươi và những người này còn có thể bình an từ nơi này đi ra, nếu không có chết ta cũng đừng có trách ta!"
"Ngươi nói cái gì? Ngươi bỏ qua sự lỗ mãng của ta? Ha ha, mọi người đều nghe hắn nói chứ? Không ngờ có người dám nói ta như vậy..."
Nhiếp Khiêm trợn tròn hai mắt, như đã nghe được câu truyện buồn cười nhất trên đời, toàn thân run rẩy.
"Ha ha, tiểu tử, ngươi quả thật không biết trời cao đất dày rồi?"
“Đúng là tên không biết sống chết là gì mà, Khí Hải đệ tứ trọng thực lực dám nói chuyện như vậy với ta, xem ra người không biết chữ chết viết như thế nào!"
"Đội phó, đối với tiểu tử không biết tốt xấu này không cần khách khí, dùng một chiêu giết hắn luôn đi, dù sao tộc trưởng muốn chúng ta mang người về, cũng không có yêu cầu sống hay chết..."
Tất cả Hắc y nhân đều có thực lực Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh, mười mấy người vây quanh cho dù cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong cũng khó có thể ngăn cản, trước mắt người nói ra lời này chỉ là tiểu tử có thực lực Chân Khí cảnh, quả thực lại để cho bọn hắn cười mất cả hàm răng!
Tất cả mọi người nhìn về phía Nhiếp Vân như là đang nhìn một tên tôm tép nhãi nhép không biết tốt xấu.