Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1281: Phụ trách
Chương 1281: Phụ trách
Quang mang sáng ngời, lần thứ hai quay về Huyễn Cảnh bình nguyên, trong tầm mắt Lâm Tiêu, thanh sắc dị thú phát ra tiếng tê minh sắc nhọn, cuối cùng thân thể tan rã, biến mất không thấy.
Khắp bốn phía, nhóm người Huyền Diệu Vương yên lặng nằm trên bãi cỏ, mà đám người Đại Tế Ti sắc mặt đỏ hồng đứng nơi đó, trong nháy mắt thanh sắc dị thú biến mất, lập tức mở mắt phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, ánh mắt đột nhiên nhìn qua bên này.
Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng chợt lạnh, cũng giả vờ dáng vẻ bị trọng thương, phun ra ngụm máu tươi.
- Vừa phát sinh chuyện gì?
Đám người Đại Tế Ti cùng Phi Loan Vương đều mờ mịt nhìn quanh bốn phía, lúc trước họ đều lâm vào trong huyễn cảnh, gặp được tình huống thập phần nguy hiểm, nhìn thấy mình sắp vẫn lạc, không nghĩ tới cuối cùng huyễn cảnh đột nhiên phá diệt, nhờ vậy bọn họ đều thức tỉnh, nhưng không biết đã phát sinh chuyện gì.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, ngươi lại có thể phá khai huyễn cảnh của Huyễn Mộng thú tôn cấp, ai nha, tiềm lực của tiểu tử ngươi rốt cục có giới hạn hay không?
Trong Thương Long Tí, thanh âm Long gia chấn kinh, lúc nãy hắn còn đang bề bộn tìm cách phá vỡ huyễn cảnh, kết quả chợt cảm nhận được trên người Lâm Tiêu truyền tới cỗ uy áp kinh khủng, ngay lập tức huyễn cảnh hủy diệt, hết thảy đều khôi phục nguyên dạng.
- Long gia, Huyễn Mộng thú kia đã chết chưa?
Ánh mắt Lâm Tiêu đảo quanh bốn phía, không còn nhìn thấy bóng dáng Huyễn Mộng thú.
- Nó vẫn chưa chết, trên Huyễn Cảnh bình nguyên, năng lực sinh tồn của Huyễn Mộng thú thập phần cường đại, nhưng ta cảm giác được nó bị trọng thương cực kỳ nghiêm trọng, không có trăm năm điều dưỡng chỉ sợ sẽ không còn xuất hiện.
Lâm Tiêu thở ra một hơi, nhìn qua Tịnh Thiên Huyên, diễn cảm không khỏi ngẩn ra.
Quần áo trên thân hai người không ngờ chính là quần áo mới thay trong huyễn cảnh.
Tịnh Thiên Huyên hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, trong đôi mắt đẹp rốt cục lộ ra một tia hoảng loạn.
Sở dĩ nàng không tiếp tục truy sát Lâm Tiêu trong huyễn cảnh, hoàn toàn bởi vì Lâm Tiêu nói hết thảy chỉ là ảo ảnh, nhưng hiện tại nhìn thấy quần áo trên thân hai người, hơn nữa bản thân còn cảm thụ, hết thảy những gì phát sinh trong huyễn cảnh đều thật sự xảy ra.
- Long gia, hết thảy những gì diễn ra trong huyễn cảnh đều là chân thật sao?
Lâm Tiêu lo lắng hỏi.
- Tất nhiên là chân thật.
Long gia nói:
- Huyễn Mộng thú tôn cấp chế tạo ra huyễn cảnh cũng không chỉ lợi dụng huyễn thuật chế tạo tràng cảnh trong đầu óc các ngươi, mà là chân chính chế tạo ra một thế giới, nhốt võ giả tiến vào trong, vì vậy hết thảy xảy ra bên trong đều là chân thật, bởi vậy ta mới nói ngươi phải phá khai huyễn cảnh của đối phương mới có thể gây tổn thương cho nó.
Nghe Long gia giải thích, Lâm Tiêu trợn tròn mắt, hắn không khỏi trộm nhìn qua Tịnh Thiên Huyên, đây chẳng phải nói…
- Ân?
Ánh mắt Long gia thế nào, tự nhiên phát hiện Lâm Tiêu không phù hợp, kinh nghi nói:
- Di, tiểu tử ngươi không bình thường ah, vì sao nhìn dáng vẻ của ngươi có chút lo sợ đây.
Long gia nhìn theo ánh mắt Lâm Tiêu, trong mắt chợt phát ra tinh quang, khuôn mặt dâm đãng cười nói:
- Tiểu tử, quần áo của ngươi cùng nữ oa kia vì sao thay đổi đây? Hắc hắc, hai ngươi không phải tiến vào chung huyễn cảnh, đã cùng nhau phát sinh chuyện gì đi.
Lâm Tiêu lặng lẽ không đáp.
- Ân? Tựa hồ khí tức của hai ngươi đều thay đổi, thực lực tăng nhiều, chẳng lẽ…
- Hắc hắc…
Long gia chợt ngẩn ngơ, khuôn mặt càng tươi rói:
- Chậc chậc, Tiểu tử Lâm Tiêu, giỏi nha, xem ra ngươi đã có được tinh túy tán nữ nhân của Long gia, nhanh như vậy đã thu phục đối phương, hơn nữa công lực còn gia tăng, khó trách ngươi chướng mắt bí pháp song tu của ta, nguyên lai trên người ngươi còn có bí kỹ cao siêu hơn, hắc hắc hắc hắc…
Đối diện, Tịnh Thiên Huyên hoàn toàn luống cuống, thân thể run rẩy như bị sét đánh, khuôn mặt hiện tia hoảng loạn, đau đớn trên người lập tức làm nàng thanh tỉnh.
Nàng cắn môi nhìn Lâm Tiêu, thần sắc phức tạp, hình ảnh khiến nàng cảm thấy thẹn không ngừng lặp lại trong đầu, nàng biết rõ chuyện này không phải lỗi của Lâm Tiêu, mặc dù trong lòng oán hận nhưng nói thế nào Lâm Tiêu cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, đây là sự thật không thể sửa đổi.
- Tiểu tử, nếu ngươi dám đem chuyện trong huyễn cảnh nói ra ngoài, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên trong đầu Lâm Tiêu, Tịnh Thiên Huyên cắn răng quay người, hai người giống như quay lại trạng thái xa lạ lúc ban đầu.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài, hơn nữa ngươi đã là nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ phụ trách.
Lâm Tiêu truyền âm nói.
Bả vai Tịnh Thiên Huyên khẽ run, nhưng cũng không quay đầu lại.
Ngay lúc này hai người cùng cảm ứng được trên bãi cỏ có vài ý thức yên lặng thức tỉnh lại.
- Nhóm người Huyền Diệu Vương còn chưa chết, kể cả Yêu tộc lẫn Man tộc cũng thế.
Lâm Tiêu sáng mắt, có chút vui mừng nói.
Hai người còn đang nói chuyện, nhóm người Huyền Diệu Vương đã ngồi dậy, mà theo khống chế của Lâm Tiêu, Phân thân Toản Địa Giáp cũng làm ra bộ dạng như vừa thức tỉnh.
- Huyễn thuật thật đáng sợ!
Nhóm người Huyền Diệu Vương vừa tỉnh lại, trong lòng còn sợ hãi, dù cường hãn như bọn họ nhưng vẫn nháy mắt lâm vào trong huyễn thuật, không cách nào tự kiềm chế, hiện tại bình tĩnh trở lại mới phát hiện hết thảy đều là hư huyễn, trong lòng vẫn cảm thấy e ngại.
Đám người Đại Tế Ti cùng Phi Loan Vương đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chủ yếu ánh mắt đều rơi lên người Lâm Tiêu cùng Tịnh Thiên Huyên, bởi vì hai người là kẻ đầu tiên phá vỡ huyễn cảnh thứ nhất, sau đó mới rơi vào huyễn cảnh lần thứ hai, như vậy người phá vỡ huyễn cảnh rất có thể là một trong hai người họ.
Nhưng không ai tìm được đáp án.
Mọi người sa vào trong ảo ảnh, chờ sau khi phá vỡ ảo ảnh thì thanh sắc dị thú đã biến mất, mọi người đều hộc máu bị thương, không biết là ai đã ra tay, chỉ biết ảo ảnh không phải tự triệt lui mà phải có người động thủ.
- Đi thôi!
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát, đội ngũ tiếp tục lên đường.
Một giờ sau, đội ngũ rốt cục rời khỏi Huyễn Cảnh bình nguyên.
- Chí Bảo điện rốt cục ở nơi nào? Vì sao nơi này không có gì cả?
Rời khỏi Huyễn Cảnh bình nguyên, xuất hiện trước mặt mọi người là một sơn cốc rộng lớn, mọi người đi tới vị trí bảo điện hiện ra trong Mê Không Châu, nhưng trước mặt bọn họ chỉ là một sơn cốc trống trải, không hề có vật gì khác.
- Mọi người tìm chung quanh xem!
Mọi người phân tán ra, dùng linh thức tìm kiếm, nhưng trong cảm giác của họ không hề có vật gì, thậm chí dưới lòng đất cũng không thu hoạch.
- Chẳng lẽ Mê Không Châu này là giả sao?
Sắc mặt Tà Thử Vương âm trầm.
- Không có khả năng!
Diệt Linh Vương cả giận nói, bọn họ tân khổ đi tới Phế khu Cổ Thần, nếu không có bảo điện, tuyệt đối là chuyện khiến người phát cuồng.
- Nói không chừng muốn mở bảo điện cần có trình tự mà người ngoài không biết.
Tà Hồn Vương âm lãnh nhìn qua chỗ nhóm Man tộc.
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người cũng nhìn qua.