Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1278: Bị sủng hạnh
Chương 1278: Bị sủng hạnh
Đứng trước mặt nữ nhân, nhất là nữ nhân như Tịnh Thiên Huyên, cho dù da mặt Lâm Tiêu có dày bao nhiêu cũng ngại ngùng, nhưng hiện tại biết rõ chỉ là huyễn thuật, mà bản thân mình đang gặp nguy hiểm, vì vậy Lâm Tiêu cũng không quản tới nàng.
- Lời của ta ngươi không nghe được sao?
Tịnh Thiên Huyên tức giận, vẻ mặt càng đỏ rực, muốn nhắm mắt lại không dám phân tâm.
- Ngươi bảo ta làm sao mà mặc?
Có lẽ do đối phương có phản ứng quá chân thực, trong lòng Lâm Tiêu sản sinh cảm giác dị dạng, nhịn không được quát.
- Đáng giận!
Tịnh Thiên Huyên giận quát, đang định nói gì sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ nghe phốc xuy một tiếng, khí tràng xanh biếc của nàng bị dây leo đâm phá, thật nhiều dây leo mang theo gai nhọn lập tức đâm lên thân thể nàng.
Tê lạp…
Trường bào của Tịnh Thiên Huyên lập tức bị xé nứt thành lỗ hổng, một nét cảnh xuân tuyết trắng xuất hiện, nhất thời bại lộ ra ngoài.
Đập vào tầm mắt Lâm Tiêu là làn da trắng mịn như ngọc, cấp cho người khác trùng kích thật lớn, kết hợp cùng khuôn mặt xinh đẹp của Tịnh Thiên Huyên, mang theo vẻ thần thánh cùng cao quý, nhìn qua chẳng khác gì lăng mạ nàng.
- Tiểu tử, ngươi nhắm mắt lại cho ta!
Tịnh Thiên Huyên nóng nảy, khuôn mặt đẹp như tiên nữ đỏ hồng, cả giận kêu lên, ánh mắt chỉ hận không thể lập tức móc đi hai mắt Lâm Tiêu.
- Quả nhiên là mỹ nhân huyễn cảnh.
Tới hiện tại, Lâm Tiêu rốt cục khẳng định mình lâm vào huyễn cảnh, tuyệt đối là huyễn cảnh mỹ nhân, Huyễn Mộng thú muốn lợi dụng vẻ mỹ diễm của Tịnh Thiên Huyên kích phá nội tâm của hắn, làm cho hắn hoàn toàn trầm luân trong huyễn cảnh không thể tự kìm chế, sau đó kiệt lực mà chết.
Khám phá ra chuyện này, Lâm Tiêu không hề nhìn Tịnh Thiên Huyên, trong đầu chỉ suy tính làm sao thoát khỏi huyễn cảnh đồng thời ánh mắt thỉnh thoảng lại đánh giá Tịnh Thiên Huyên ở gần trong gang tấc, từ trên người của nàng luôn truyền tới hương thơm nữ nhân, như mộng như huyễn.
Nếu ở lúc bình thường, Lâm Tiêu sẽ không chút kiêng kỵ mà đánh giá Tịnh Thiên Huyên như vậy, nhưng ở trong huyễn cảnh, biết rõ đối phương chỉ là hư huyễn, hắn cũng không còn gì e ngại.
- Ngươi…
Ánh mắt Tịnh Thiên Huyên tức tối, nàng không nghĩ tới Lâm Tiêu lại dám lớn mật nhìn mình như vậy, nhưng từ trong đôi mắt đối phương nàng lại không nhìn thấy chút ý tứ dâm tà, đôi mắt của hắn giống như đang đánh giá một bảo vật, đầy vẻ hân thưởng khiến trong lòng nàng vừa thẹn lại vừa tức giận.
Tê lạp…
Nàng vừa thất thần, phòng ngự lập tức suy giảm, thật nhiều dây leo nhuyễn động lại đem áo của nàng tiếp tục xé rách.
Trong lúc nhất thời từng mảnh da thịt tuyết trắng lộ ra, thậm chí ở vùng ngực cũng lộ ra phân nửa, ngọn núi trắng nõn như ngọc như ẩn như hiện, cho dù biết rõ là hư huyễn cũng làm Lâm Tiêu miệng đắng lưỡi khô.
- A…
Nhu Thiên Huyết quát to một tiếng, sắc mặt đỏ rực nóng hổi, thở dốc hổn hển.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi dám tiếp tục nhìn, ta nhất định giết ngươi!
Tịnh Thiên Huyên cắn chặt răng, nổi giận nói.
Không cần nàng hăm dọa, Lâm Tiêu cũng đã nhắm mắt lại, không phải hắn e sợ đối phương uy hiếp, mà hắn phát hiện nếu mình còn tiếp tục nhìn chỉ sợ ý chí sẽ không cách nào khắc chế, một khi rơi vào chỉ sợ hắn sẽ triệt để trầm luân trong huyễn cảnh, rốt cục không còn hi vọng đào thoát.
- Mỹ nhân huyễn cảnh quả nhiên lợi hại, ta nhất định phải giữ vững!
Lâm Tiêu thầm kinh hãi, hiện tại trong lòng hắn cũng không còn cảm giác hân thưởng, theo hắn xem ra Tịnh Thiên Huyên đã biến thành độc dược mỹ lệ, một khi lâm vào hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tịnh Thiên Huyên nhìn thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt, thầm thở ra một hơi.
Nhưng nàng còn chưa kịp hồi phục tinh thần, từ trong gai nhọn lại đột nhiên truyền vào một cỗ lực lượng kỳ dị, vừa tiến vào thân thể của nàng lập tức khiến nàng cảm giác vô cùng nóng bức, thân hình đỏ hồng, thật giống như ánh nắng chiều buông lợi, vô cùng kiều diễm lại vũ mỵ.
Nhìn thân hình trần trụi của Lâm Tiêu đứng đối diện, trong lòng Tịnh Thiên Huyên chợt nảy sinh cảm giác nóng nảy, toàn thân vô cùng ngứa ngáy, khó chịu tột đỉnh.
- Không tốt, đây rốt cục là huyễn cảnh gì!
Sắc mặt Tịnh Thiên Huyên đại biến, nàng vận chuyển tâm quyết, cắn chặt răng cố gắng chống cự cỗ lực lượng kia, nhưng ở bên trong huyễn cảnh, thân thể vô lực, nàng không cách nào chống cự, trong miệng rên rỉ một tiếng, triệt để luân hãm bên trong.
- Không!
Trong lòng Tịnh Thiên Huyên thét to, nhưng thân thể nàng không thể khống chế, thật nhiều dây leo đột nhiên biến mất, đôi mắt nàng như nước, thở hổn hển, mê ly đi về hướng Lâm Tiêu, đôi tay thon mềm vuốt ve lên ngực của hắn.
Cảm giác giống như điện giật nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân Lâm Tiêu.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Lâm Tiêu vừa mở mắt, ngay lập tức chấn kinh.
Giờ khắc này trong lòng Tịnh Thiên Huyên vô cùng xấu hổ, thần chí của nàng còn một tia thanh tỉnh, nhưng thân thể không thể khống chế, triền lấy thân thể Lâm Tiêu, tư thế này làm nàng vô cùng bi phẫn, nhưng căn bản không cách nào tự chủ.
Phác thông phác thông…
Lâm Tiêu cảm giác trái tim mình nhảy mạnh, miệng đắng lưỡi khô, thân thể nóng bức.
Tuyệt thế mỹ nhân cao lãnh như thế, hiện tại lộ ra mỵ thái, cho dù là thánh nhân cũng không cách nào nhẫn nhịn được nữa.
- Không được, nhất định phải kiên định giữ vững!
Lâm Tiêu cắn chặt răng, mồ hôi ướt đẫm, trong lòng thì thầm: Nàng là độc xà, là độc dược, là xương trắng, là vực sâu, nhất định không thể thất thủ, thất thủ sẽ xong rồi.
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét cùng xem thường của Lâm Tiêu, nội tâm Tịnh Thiên Huyên vô cùng phẫn nộ, nhưng nàng không cách nào khống chế hành động của mình, thân thể mềm mại triền quấn trên người Lâm Tiêu, truyền ra lực lượng nóng hổi, mà hai tay của nàng không ngừng vuốt ve ngực của hắn.
Rốt cục bàn tay ôn nhu của nàng mò tới một vật thật cứng ở nửa thân dưới của hắn.
Một khắc này hai người hoàn toàn ngây dại.
Oanh!
Lâm Tiêu cảm giác đại não của mình như thùng thuốc nổ, một khắc này bị châm lửa hoàn toàn.
Ngọc thể dập dồn, dây dưa lẫn nhau, xúc cảm trơn nhẵn mềm mại làm Lâm Tiêu xao động thở dốc, hắn muốn điều động tia lý trí cuối cùng vùng vẫy thoát ra, nhưng thân thể hoàn toàn vô lực, thậm chí cử động cũng vô cùng khó khăn, chẳng lẽ hôm nay thật sự sẽ bị Tịnh Thiên Huyên phá thân?
Vừa nghĩ tới đây, Tịnh Thiên Huyên đột nhiên áp xuống, bộ ngực áp lên ngực Lâm Tiêu, đôi môi của nàng liếm vành tai Lâm Tiêu, phun khí như lan, động tác này làm chút lý trí còn lại của Tịnh Thiên Huyên tràn đầy bi phẫn xấu hổ, nàng không cách nào tưởng tượng chính mình lại làm ra hành động như thế.
Trên bãi cỏ, hai thân hình trần trụi dây dưa cùng một chỗ, dung hòa vào nhau, thân hình dương cương tràn đầy lực lượng mỹ cảm, mà thân thể tuyết trắng đầy đặn mềm mại, hai thân thể quấn quýt, không ngừng đan xen, tràn đầy lực trùng kích thị giác.
- Ân hừ…
Tịnh Thiên Huyên bò xuống phần eo Lâm Tiêu, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hai thân thể trần trụi giờ khắc này hoàn toàn kết hợp lại.
Thân dưới của nàng ôn nhuận chật hẹp ôm lấy vị trí kia của Lâm Tiêu, làm hắn sản sinh cảm giác kích thích mãnh liệt, thân thể vô lực khiến hắn ngửa đầu thở dài, không nghĩ tới bao nhiêu năm thủ thân hôm nay lại bị một nữ nhân trấn áp, hơn nữa còn trong huyễn cảnh, trong đầu Lâm Tiêu đột nhiên sản sinh một ý niệm, đây có tính là xuất tinh trong mơ?