Vì vợ là vợ anh
Chương 89-1
Chương 89-1
Bảo vệ biết là mẹ anh Đăng nên không dám manh dộng, y tá run run bấm số chị Vân. Chị bảo chị không rảnh, với lại phận làm con dâu có dám can thiệp vào việc riêng của ba mẹ.
Chị không dám, thì còn đứa nào dám nữa?
Hai bên hai hàng ngay ngắn kính cẩn mời bà vào.
Bà dường hoàng bà bệ vệ, chỉ một roi của bà thôi, có người dang lim dim ngủ cũng phải bật dậy. Bụng đau răng sứt tay hãng còn vết cứa, giờ lại ãn đòn, dồn dập cứ ngỡ như dang gặp ác mộng vậy.
Mẹ Mây đây mà?
Sao mẹ lại đánh chị? Rủa chị? Đay nghiến chị?
Miệng chị nức nở kêu oan, van nài thảm thiết. Chị kêu một thì bà gào mười, bà quất chị như quất ngựa. Chị cứ chạy, và bà cứ đuổi. Chị cuống cuồng lao vào hoa viên phía cuối bênh viện, nhanh trí chốt khoá đánh sập.
Cửa không mở được, bà điên khỏi nói. Bà leo qua giậu mồng tơi, rồi bà phi một phát bổ nhào lên lưng chị. Chị bị bất ngờ ngã sấp mặt xuống đất, long mất cả cái răng hàm. Một tay bà giật tóc chị, tay còn lại bà với cành nhãn của bà, bà nghiến răng nghiến lợi bà hành chị.
Chị đau. Chị uất. Chị không thể chịu đựng nổi nữa, chị lật người vùng dậy, bà mất đà ngã chổng vó. Khóm hoa hồng mới trồng trong bồn, chị bất chấp nhổ cả gốc lẫn rễ, bà quật lưng chị thì chị vụt chân bà, bà vụt chân chị thì chị táng thẳng vào mặt bà.
Bà chửi mẹ chị, chị chửi bố bà. Bà chửi ông chị, chị chửi cụ bà. Bà xé áo chị, chị tụt quần bà.
Lần đau tiên trong cuộc đòi, bà gặp được cao thủ.
Bà càng đánh càng hăng, chị càng chửi càng say, hai bên giằng giằng co co từ bụi chuối sang gốc đào, hết cào đến cấu, trận chiến ngang tài ngang sức chẳng bên nào chịu bên nào.
Thế rồi, hỡi ôi, cả bà lẫn chị, cùng sẩy chân rơi tõm xuống cống.
Nó đen, nó tanh, nó thối, nó tởm không sao mà tả siết.
Mẹ Bi lúc máu lên cũng ghê gớm ra phết, tuy nhiên dạo gần đây ốm yếu, ngã thêm một cú coi như kiệt quệ. Chị ngất lịm. Bà Mây thì khác, thường ngày bà hay dậy sớm chạy thể dục, cộng thêm kinh nghiệm đánh nhau đầy mình nên bà chẳng hề hấn chi.
Bà Tôm ngồm bò lên. Bà già mà độc, bà mặc quần chỉnh áo xong xuôi liền lẳng lặng bỏ về, nếu không có bác Vân sai mấy thằng đệ xông vào hoa viên lôi mẹ Bi ra thì chắc hôm đó số chị tận.
Chị hôn mê hai ngày hai đêm.
Y tá bác sĩ chăm sóc cực kỳ nhiệt huyết tận tình, bác Đăng chửi bác Vân điên mẹ nó rồi. Bác Vân thản nhiên ngồi nghịch sơn móng tay, chẳng có phản ứng gì sất. Đến mãi chiều thứ bảy bác mới đủng đỉnh cầm tập hoá đơn xuống thăm bệnh nhân, dịu dàng bảo.
-“Liên nghe chừng cũng khoẻ khoẻ rồi em nhỉ? Chỗ thân quen với nhau, nếu em vẫn thấy yếu thì chị lúc nào cũng dốc hết sức thu xếp phòng ốc, em muốn nằm bao lâu cũng được. Chỉ là, em xem xét thanh toán tiền viện phí đợt một cho chị đi chứ nhỉ?”
Mẹ Cún ngọt như mía lùi, mẹ Bi liếc qua con số liền há hốc.
-“Mười ngàn đô? Bà rồ hả?”
-“Phòng VIP điều hoà 24/24, nhà vệ sinh riêng có bồn tắm sứ cao cấp. Thuốc thì toàn thuốc ngoại, hai bác sĩ một chính một phụ luân phiên, y tá ba em túc trực sai bảo hàng ngày, còn chưa kể tiền thay răng chữa lợi, cấp cứu ngộ độc, cấp cứu tự tử, cấp cứu ngã cống. Nể tình là em dâu hụt nên chị chiết khấu 50% rồi đó, cô em còn muốn sao nữa? Hả? Nói chị nghe?”
Bác Vân rất ít khi lên giọng, nhưng mà đã lên thì đối phương không sợ són vó mới là lạ. Bác Đăng đứng ngoài cửa, hiểu ra vấn đe chợt cười khẩy. Chuyện bà Mây gặp Bi Bảo ôm nhau đó, cũng chẳng phải tình cờ gì đâu. Vân thâm vãi linh hồn Vân ạ, Đăng phởn phởn nhảy vào phụ hoạ.
-“Không nói nhiều, nhức đầu. Bây giờ tóm gọn hỏi một câu thôi. TRẢ hay KHÔNG?”
Vợ chồng nhà này cứng cả ông lẫn bà, mấy tên côn đồ khét tiếng trong giới làm ăn còn phải kiêng dè nữa là phận đàn bà yếu đuối như chị. Mẹ Bi xin khất một tuần, hứa lên hứa xuống rồi vội vã thu dọn đồ xuất viện.
Cứ nghĩ dù sao cũng may vì vẫn đang giữ thẻ của ba Hến. Chẳng ngờ anh đã vô hiệu hoá nó từ lúc nào không biết? Trước kia chị quen sống dựa vào người ta, có gì ngọt nhạt xin một hai câu là xong nên chủ quan không tích cóp dự phòng, toàn bộ tài sản giờ chỉ còn khoảng hai trăm triệu thôi, cũng là tiền của khách nhờ đặt túi hiệu bên Pháp.
Chẳng còn cách nào khác, chị đành bã bọt mép thuyết phục bà ấy đặt thêm vài đôi giày nữa rồi lấy tiền đó dập vào trả viện phí và sinh
hoạt qua ngày. Giúp việc cũng phải cho nghỉ, đêm nằm một mình thấy nhớ Bi dễ sợ, mọi khi chị buồn con hay ôm ôm rồi dỗ chị lắm.
Chị giật mình bật dậy, tự hỏi Bi đâu rồl?
Bà Mây đã biết sự thật, làm gì có chuyện bà sẽ trông thằng bé. Sao chị có thể sơ suất dến vậy? Chị sốt ruột mặc áo khoác, gọi cho ngựời này người kia, lão Bảo chẳng thèm nhấc máy, chị mải miết chạy đến nhà tìm ba Hến.
Con hàng xóm bảo anh về ban chiều nhưng dỗ các bé ngủ xong anh lại nhờ trông con để vào thăm vợ rồi. Chị vội vã bắt xe đến bệnh viện. Chị có trông thấy anh, cánh cửa he hé, chị nhìn rõ anh tình tứ rúc mặt vào người nó, tay anh dịu dàng mơn trớn gò má ấy, anh thủ thỉ tỉ tê đủ thứ chuyện.
-“Hến Sò dạo này ăn ít lắm vợ ạ…tụi nhóc chán cơm quán rồi…lúc chiều bác Vân có cho ít thịt chưng mắm tép đấy nhưng các con khóc đòi ăn miến gà cơ…Sò nói không có miến cũng được…chỉ cần mẹ Hà thôi…sao mà mẹ Hà mãi vẫn chưa về thế…mình nghe thấy không mình…Hến cũng khóc mình ạ…đêm nào cũng khóc…khóc tới khản cả cổ rồi ngủ thiêm thiếp đi…ông chuyên gia mới ở bên nước ngoài về ông ấy bảo còn có giải pháp nữa là mũi tiêm nhân đạo… nhưng từ bác Vân bác Đăng cậu Hợp đến ba mẹ chú dì…cả nhà đều không đồng ý…anh cũng không…anh biết vợ nhọc…vợ đau… nhưng vợ thông cảm cho anh…anh không thể…”
Mẹ Bi bàng hoàng quay người, Hà ơi là Hà, số em sao khổ vậy? Không ai chịu giải thoát cho em ư? Thôi được, vậy để chị, để chị giúp em!