Vật Trong Tay
Chương 47
Nếu Phó Thận Hành không nhắc nhở câu này thì Hà Nghiên đã thật sự có ý định chặt ngón tay của Đầu Trọc. Không phải để lập uy mà là che giấu chuyện chiếc điện thoại. Cô đoán hắn chỉ để tâm đến chuyện đốt ngón tay, còn mấy việc trước đó, Hà Nghiên hỏi Đầu Trọc về chùm chìa khóa hay chiếc điện thoại, có lẽ hắn không để ý tới.
Nhưng nếu như Phó Thận Hành đã nhắc nhở thì Hà Nghiên sẽ không thể làm tới. Sắc mặt cô chìm xuống, ngước nhìn hắn, cò kè mặc cả: “Ngón tay bị đứt vẫn có thể nối lại, chỉ cần không bị nghiền nát là được.”
Giọng cô rắn rỏi tàn nhẫn rất hợp tâm ý của Phó Thận Hành. Hắn mỉm cười, lắc đầu: “Vậy cũng không được.”
Hà Nghiên oán hận lườm hắn, lạnh lùng đứng dậy rời đi.
Lúc cô tới trường, danh sách cuộc thi cuối kỳ vừa mới dán lên. Rất đông sinh viên vây quanh bảng thông báo, trong số đó có Hứa Thành Bác. Trông thấy Hà Nghiên, cậu ta do dự giây lát rồi đuổi theo, gọi to: “Cô giáo Hà.”
Hà Nghiên dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, hỏi: “Có việc gì?”
“Không có việc gì ạ.” Cậu ta lắc đầu, nhìn lướt qua cô: “Chỉ là dạo này nhìn khí sắc của cô giáo Hà không được tốt lắm. Cô…”
Hà Nghiên mất kiên nhẫn cắt lời cậu ta: “Tôi vẫn ổn, cảm ơn em đã quan tâm. Sắp thi rồi, chuyên tâm ôn tập đi.” Nói xong, không kịp để Hứa Thành Bác phản ứng, cô xoay người đi thẳng lên lầu.
Trong văn phòng đang ồn ào, nhưng khi Hà Nghiên đẩy cửa bước vào, tất cả bỗng im bặt. Yên lặng chừng ba đến năm giây, một nữ đồng nghiệp ngồi đối diện cô mở miệng, không tiếp tục đề tài ban nãy, mà chỉ vào màn hình máy tính bảo người khác nhìn qua: “Trông cái váy này đẹp chưa. Tôi thấy trong cửa hàng hôm trước, chắc là đắt lắm.”
Mọi người trong phòng túm tụm lại, giả vờ giả vịt bình luận về chiếc váy kia.
Hà Nghiên mỉm cười, không quan tâm trước đó bọn họ đang nói gì. Xử lý công việc trong ngày xong, thoáng cái đã đến 10 giờ, cô liền ôm sách vào trong thư viện. Vì sắp tới tuần kiểm tra, đám sinh viên ngày thường ham chơi giờ nước đến chân mới nhảy nên trong thư viện không còn một chỗ trống. Hà Nghiên điềm tĩnh dạo quanh một vòng, sau đó xuống dưới lầu tìm bốt điện thoại công cộng gọi điện cho bà Trần.
Số điện thoại này là cô lên mạng mua cho bà Trần, chuyển về nhà qua đường bưu điện. Tuy cô đã thuộc làu dãy số nhưng chưa từng gọi lấy một lần. Lúc nhấn số, tâm trạng của Hà Nghiên có chút bất định. Sau khi chuông đổ, có người nhấc máy, trong ống nghe vang lên giọng nói trầm ổn của bà Trần, tâm trạng của cô dường như mới trấn tĩnh trở lại.
“Là cháu, bà Trần.” Cô khẽ nói.
“Cô giáo Hà, chào cháu.” Bà Trần mỉm cười, giọng điệu vẫn hết sức điềm tĩnh: “Đợi mấy ngày nay không thấy cháu gọi đến, bà lo lắng tính đi tìm cháu đây.”
Hà Nghiên nghe vậy giải thích: “Có một vài việc rắc rối xảy ra. Sợ làm ảnh hưởng tới bà nên cháu không dám gọi.”
“Không sao, ta hiểu. Ta đã điều tra ra được vài thứ. Lúc nào cháu rảnh thì tới đây mà lấy.” Bà Trần trầm giọng, thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Vì mấy món đồ này hết sức quan trọng, tính tình Quả Quả chưa đủ chín chắn, nếu không ta đã bảo nó mang đến cho cháu.”
Hà Nghiên thoáng giật mình, không đợi cô hỏi, bà Trần đã nói thêm: “Là một phần hồ sơ trong vụ án của Thẩm Tri Tiết. Trong đó có rất nhiều thông tin cá nhân và dấu vân tay của hắn.”
Vân tay là thứ độc nhất vô nhị, mỗi người chỉ có một. Nếu không thể đối chiếu DNA nhưng có thể xác nhận dấu vân tay của Thẩm Tri Tiết và Phó Thận Hành thì đây sẽ là bằng chứng cực kỳ thuyết phục để chứng minh hai người bọn chúng là một. Nhưng một khi Phó Thận Hành đã tìm cách trốn thoát khỏi nhà tù thì sao hắn có thể lưu lại một sơ hở lớn đến như vậy?
Thời điểm đấy, Lương Viễn Trạch đã yêu cầu cảnh sát so sánh dấu vân tay của Phó Thận Hành và Thẩm Tri Tiết. Nhưng phía cảnh sát không chịu làm vậy. Vẫn là Phó Thận Hành ra vẻ trong sạch, chủ động cung cấp vân tay của mình. Kết quả có thể hiểu, cả hai dấu vân tay vốn không hề giống nhau.
Hà Nghiên khó nén thất vọng, đáp: “Vân tay vô dụng, Phó Thận Hành đã sửa dấu vân tay của mình. Dấu vân tay trong tập hồ sơ cũng đã bị đổi. Cả hai đều không khớp nhau.”
Bà Trần cười nói: “Vân tay trong hồ sơ đúng là đã bị đổi, chỉ tiếc hành động của chúng chưa đủ tinh vi, vẫn bỏ sót điểm không dễ thấy. Mà điểm này, đã bị ta tìm ra.”
Hà Nghiên siết mạnh chiếc điện thoại, như thể làm vậy mới khiến cô giữ vững bình tĩnh. Cô vô thức nhìn xung quanh, giọng gấp gáp: “Cháu sẽ mau chóng tới tìm bà.”
Bà Trần cũng rất phấn khích, nghe vậy bật cười: “Được, ta sẽ chờ cháu. Nhưng cố gắng tránh chủ nhật ra, ta không muốn Quả Quả biết chuyện.”
“Vâng, cháu hiểu ạ.”
Hà Nghiên cúp điện thoại, không kìm nén nổi cơn kích động. Sắc trời ngoài cửa sổ bỗng chốc sáng ngời, ngay cả những gương mặt vốn không quen biết dường như cũng mang theo thiện ý. Cô mau chóng bình tâm, ôm sách bước nhanh ra khỏi thư viện, đi dạo mấy vòng dọc bờ hồ mới khiến tư duy phát nhiệt dần tỉnh táo trở lại.
Cô bắt đầu cân nhắc một số vấn đề. Làm thế nào để lấy được dấu vân tay của Phó Thận Hành? Cô có nhiều cơ hội tiếp xúc thân mật với hắn, có thể lấy trộm dấu vân tay của hắn mà thần không biết quỷ không hay. Việc này đối với cô quả là dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng sau đó thì sao? Lấy được dấu vân tay rồi thì tiếp theo sẽ làm gì? Suy nghĩ tới đây liền ngắt quãng. Cô cảm thấy cần phải lôi cảnh sát vào cuộc. Nhưng điều đó không hề dễ dàng. Có lẽ, đợi gặp bà Trần, cô sẽ từ từ thương lượng. Dù sao cảnh sát Trần cũng có để lại một vài mối quan hệ quan trọng, nếu có thể tiến hành lợi dụng, mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
Hà Nghiên cứ ngồi bên hồ như vậy suy nghĩ miên man, bỏ qua bữa trưa, mãi cho tới xế chiều, có một dãy số lạ gọi đến, lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh. Cô ngồi bên ngoài quá lâu, ngón tay lạnh cóng mất linh hoạt, chật vật mãi mới nhấn được nút trả lời: “Xin chào, tôi là Hà Nghiên.”
Bên ngoài cổng trường, Đầu Trọc chăm chú che ống nghe, nét mặt khẩn trương bảo Tiểu Ngũ: “Anh Ngũ, anh Ngũ, thông rồi! Điện thoại thông rồi!”
Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của hắn, Tiểu Ngũ vừa tức vừa cười, tung chân đá một cước, hạ giọng dạy bảo: “Nói đi!”
Đầu Trọc vội buông lỏng tay, mạnh mồm kêu to: “Nói chuyện đi!”
Lời còn chưa dứt lại bị Tiểu Ngũ đá thêm một cước nữa vào mông, giọng oán trách: “Đồ ngu! Tao bảo mày nói chuyện đi.”
Đầu Trọc vốn đang căng thẳng, hai chân mềm nhũn, cầm di động như cầm lựu đạn, nhất thời không biết như thế nào cho phải. Tiểu Ngũ sôi máu, giật phắt chiếc điện thoại trong tay hắn, hắng giọng mấy tiếng xong mới khách khí nói: “Chào chị Hà, là em, Tiểu Ngũ đây. Em dẫn Đầu Trọc tới, đang đứng ngay ngoài cổng trường. Chị xem chúng ta gặp nhau ở đâu thì tiện nhỉ?”
Hà Nghiên không ngờ chúng đến nhanh như vậy, đã thế còn đến thẳng trường tìm cô. Xem ra chúng cũng đề phòng cô, sợ cô thực sự nảy sinh tà ý chặt đứt ngón tay Đầu Trọc. Hiện đang ở trường học, lại giữa ban ngày ban mặt, đến lưu manh cũng có điểm cố kỵ, huống hồ cô còn là giáo viên.
Nhìn sóng gợn trên mặt hồ, trong lòng đã có chủ ý, cô thong dong nói: “Các anh đến hồ đi, tôi đang ở đó.”
Một lúc sau, chiếc Land Rover chậm rãi lái dọc con đường lát gạch, dừng bên sườn núi. Tiểu Ngũ và Đầu Trọc cùng xuống xe. Thấy Hà Nghiên phía bên kia, chúng mới một trước một sau bước xuống bậc thang. Đầu Trọc lò dò theo sau Tiểu Ngũ. Nhìn hồ nước, hắn hừm một tiếng, thầm nghĩ: “Cô Hà chọn nơi này khéo thật. Chặt đứt ngón tay mình xong quẳng luôn xuống hồ, có mà giời tìm.”