Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
CHƯƠNG 11
Tiêu Thu Phong thật sự cũng không giết hắn. Chỉ là hồi nãy ra tay hơi nặng, lúc này trên mặt đất thuộc hạ của Thiết Huyết đoàn đã chết bốn năm tên. "A, ta muốn báo án, cách bến tàu Tam Loan khoảng hai mươi hải lý, trên một du thuyến phát hiện phỉ tặc đánh nhau, hình như chết rất nhiều người" Tiện tay ném điện thoại xuống nước, Tiêu Thu Phong dẫn Tiêu Viễn Hà bỏ đi.
Khi cảnh sát tới nơi thì ở đây không còn ai sống sót, ngay cả Hoàng Khôn cũng bị một viên đạn bắn vào đầu, cả Vương Tân Dân cũng không ngoại lệ. Tiêu Thu Phong vốn chỉ muốn để bọn chúng bị bắt giam nhưng không ngờ có người đem toàn bộ diệt khẩu.
Trở về Tiêu gia thì Tiêu gia lúc này rất hỗn loạn. Một lượng lớn cảnh sát đang tra hỏi người làm cái gì đó còn Điền Phù thì nằm trên sô pha khóc lóc thảm thiết. Chồng xảy ra chuyện mà vợ như bà tới khi cảnh sát tới nhà mới biết. Điện thoại thì không ai nghe máy, ngay cả điện thoại cho con cũng không được khiến bà thật sự sợ hãi.
Những câu hỏi của cảnh sát bà không trả lời mà chỉ rơi lệ. Mặc dù là gia đình giàu có nhưng gia đình chỉ có ba người, nếu mất đi dù chỉ một người thì bà chắc không sống nổi.
Nhìn thấy cha con Tiêu Thu Phong, rất nhiều cảnh sát trợn mắt không hiểu.
Bọn họ chẳng phải đang mất tích sao? "Tiêu bá ba, Tiêu bá bá trở về rồi" Liễu Yên Nguyệt đang từ nhà bếp cầm ly nước ra kêu lên. Nữ nhân này không ngờ lại tới Tiêu gia, nơi đây trong lòng nàng chẳng phải là địa ngục sao?
Nàng buông rời ly nước chạy ra, theo sau đó là Điền Phù : "Lão công, lão công, ông trở về rồi. Tiểu Phong, con ngoan của ta, con không sao chứ?" Điền Phù nằm trong ngực Tiêu Viễn Hà, sắc mặt trắng bạch, còn Tiêu Thu Phong thì thản nhiên cười cười, hai tay giang ra nhìn Liễu Yên Nguyệt nói: "Liễu tiểu thư, nàng chẳng phải cũng nên cho ta ôm một cái chào mừng chứ." Nhìn nữ nhân này là biết nàng ta cuối cùng cũng chịu không nổi báo cảnh sát.
Liễu Yên Nguyệt vốn đang chạy tới tức thì đứng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn quát lên: "Ngươi để ý hình ảnh một chút, tổng tài đại nhân!" "Yên Nguyệt, thế này là thế nào?" Một nam nhân mặc cảnh phục, trên vai mang ba ngôi sao bước tới nhìn thấy cha con Tiêu gia nhất thời ngẩn người. "Lý cảnh quan, thật ngại quá khiến ngươi uổng phí một chuyến. Chồng ta cùng con hiện đã bình an trở về, xem ra là Yên Nguyệt hiểu lầm thôi. Bọn họ chắc là không phải bị bắt cóc mà nhất định chạy đi đâu đó chơi thôi." Điền Phù cũng cảm thấy chồng mình có gì đó lạ lạ nhưng chỉ cần mọi người trở về thì không cần phải cảnh sát nhúng tay vào nữa. Với tài thế của Tiêu gia đủ để giải quyết được rồi.
Khuôn mặt Liễu Yên Nguyệt ửng đỏ nhìn Tiêu Thu Phong nói: "Ngươi chẳng phải nói Tiêu bá bị người bắt cóc sao, người ta lo lắng nên mới báo cảnh sát. Tiêu Thu Phong, mọi người không bị gì chứ?" Việc này đúng là không nên cho cảnh sát nhúng tay vào chứ đừng nói đến việc trên thuyền hắn giết mấy người? Một khi tra ra thì hắn cũng chẳng biết giải thích sao. Dù gì hiện tại hắn không còn có được hưởng quyền lợi dành riêng cho siêu cấp thành viên của long tổ, giết người bây giờ chính là phạm pháp. "Nói ngươi ngốc đúng là ngốc mà. Ta nói là ngươi tin sao." Tiêu Thu Phong không hề lo lắng như Tiêu Viễn Hà mà cười cười nhìn Liễu Yên Nguyệt nói. "Câm miệng, sau này không được gọi ta ngốc. Coi như là ta nhiều chuyện đi. Lý cảnh quan, thật ngại quá, có thể là do ta hiểu lầm. Ngươi có thể rút người đi được rồi." "Đúng rồi, vị cảnh quan này, làm các ngươi đi không một chuyến thật ngại quá. Bất quá bọn ta thật sự không xảy ra chuyện gì, các người có thể đi được rồi." Tiêu Viễn Hà trầm giọng nói rồi quay người bước vào trong phòng.
Vị cảnh quan trẻ tuổi chỉ nhìn Liễu Yên Nguyệt cười : "Yên Nguyệt, đã không có việc gì rồi, nàng không cần phải lo lắng nữa. Chỉ là lần sau nàng phải nắm rõ rồi hãy báo cảnh sát. Nàng cũng biết nếu báo sai thì có thể bị câu lưu đó." "Lý cảnh quan, làm phiền ngươi rồi" Nhìn thấy cảnh sát thu quân, Liễu Yên Nguyệt nhất thời cảm thấy xấu hổ nhưng trong lòng nàng cảm thấy có gì đó không đúng. Tiêu Thu Phong nói tuyệt không thể là giả nhưng tại sao bọn họ lại không muốn nói ra chứ? "Yên Nguyệt, nàng đừng gọi là Lý cảnh quan gì đó nữa. Chúng ta chính là đồng học mà, ít nhất nàng cũng nên kêu ta một tiếng Lý Hải Bân chứ!" Thì ra vị cảnh quan đội trưởng này chính là Lý đại ca mà Yên Hồng nhắc tới, là người từ trước tới giờ vẫn luôn theo đuổi Yên Nguyệt. "Được rồi, Lý Hải Bân, hôm nay làm phiền ngươi. Hay là ta mời ngươi ăn cơm coi như xin lỗi nha." "Hai vị, hai người mau đi ăn nhanh nhanh một chút, thứ lỗi không tiễn." tiêu Thu Phong chắp tay lại ra dáng vẻ rất buồn cười, trong lòng chẳng có cảm giác gì. Chẳng hiểu sao vị hôn thê của hắn hiện mời nam nhân khác đi ăn cơm mà hắn lại chẳng có chút gì đó nổi giận. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy thái độ Tiêu Thu Phong một chút áy náy cũng không có, tức giận nói: "Không cần quan tâm tới hắn, chúng ta đi thôi!" Có lời mời của Yên Nguyệt nên tâm tình của Lý Hải Bân rất vui cũng không chấp nhất Tiêu Thu Phong mà ngược lại còn nói với hắn vài tiếng rồi quay người đi.
Trong thư phòng lúc này, ba người nhà tiêu gia đang ngồi, ai nấy cũng đều im lặng.
Thật ra Tiêu Thu Phong biết lão đầu tử nhất định sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi chỉ là hắn không ngờ ngay cả mẹ hắn cũng vào đây. Vừa rồi hắn cố ý ở bên ngoài kéo dài thời gian chính là để suy nghĩ cách giải thích.
Điền Phù nhìn thấy Tiêu Thu Phng tiến vào lập tức đứng dậy chạy tới hai tay không ngừng sờ mó, miệng thì lo lắng hỏi: "Tiểu Phong, con không có sao chứ, để mẹ xem thử xem nào." Xem ra mọi chuyện lão đầu tử đã kể hết cho mẹ của hắn.
Tiêu Thu Phong cười nhẹ nói: "Mẹ, con không sao, mẹ ngồi đi, cha hình như có chuyện muốn hỏi con." Không chỉ có Tiêu Viễn Hà mà ngay cả Điền Phù cũng đang lấy làm kỳ lạ. Mười cây súng chĩa vào đứa con mà con mình vẫn có thể đánh bại bọn họ cứu chồng mình về. Nếu không phải đích thân Tiêu Viễn Hà nhìn thấy thì bà còn tưởng ở trong phim ảnh mới có.
Nhìn đứa con đứng trước mặt, Tiêu Viễn Hà không nói tiếng nào. Mãi lúc sau mới thở dài nói: "Tiểu Phong, con hình như có gì giấu chúng ta. Chúng ta là người một nhà không nên có bí mật gì. Thật ra không cần ta hỏi mà con nên nói ra thì hơn." Tiêu Thu Phong thật sực bất lực. Nói thẳng ra, chính mình còn không biết vì sao thì nói thẳng ra thế nào đây.
Nhưng sự việc hôm nay đúng là phải có một sự giải thích. "Cha, thật ra con không phải muốn giấu mọi người nhưng việc này bản thân con cũng không biết là chuyện gì. Chúng ta là một gia đình, dù sau này xảy ra chuyện gì thì con cũng là con của mọi người. Còn những chuyện khác đều là thứ yếu, đúng không?" Điền Phù vội lên tiếng: "Con, nhưng một mình con đáng ngã mười mấy người, hơn nữa bọn chúng còn có súng. Nghe cha con nói thì động tác của con còn nhanh hơn gió, chỉ trong chớp mắt đã đánh ngã bọn chúng. Con nên nói thật đi, từ khi nào mà con trở thanh siêu nhân vậy?" Trở thành siêu nhân, Tiêu Thu Phong bật cười nói: "Mẹ, siêu nhân gì chứ, cái đó là công phu, công phu hộ thân, chúng ta chẳng phải hàng ngày cũng thuê bảo tiêu sao. Công phu này là do con hàng ngày đều luyện tập, có gì thần kỳ đâu." "Công phu Trung Quốc?" Điền Phù có chút kinh hỉ hỏi tiếp: "Con, con thật sự luyện thành công phu Trung Quốc sao, có phải là Quỳ Hoa bảo điển gì không, nghe nói nó lợi hại lắm." Tiêu Thu Phong xem chút ngất xỉu, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, đó là công phu thái giám mà, Không lẽ mẹ không muốn Tiêu gia ta không có nối dõi sao a." "A, đúng, đúng a, mẹ nhớ sai, vậy thì con luyện độc cô cửu kiếm, ít ra con cũng biết một hai chiêu, chẳng bằng....." Điền Phù hưng phấn tưởng tượng con trai thi triển công phu nhưng chưa gì đả bị ngắt đoạn. "Được rồi, không nói lung tung nữa, tiểu Phong, nếu con đã không muốn nói thì cha cũng không hỏi. Nhưng việc về Thiết Huyết đoàn con có biết không? Hôm nay con giết người của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ báo thù. Còn người đứng phía sau muốn chiếm đoạt Phong Chánh tập đoàn, rốt cuộc là ai chứ?" Việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của Tiêu gia, Điền Phù không dám lên tiếng. Việc này là việc của nam nhân, nàng biết có giúp cũng không giúp được, cũng không nên xen vào. "Việc Thiết Huyết đoàn đúng là có chút phiền phức. Thế lực hắc ám của bọn chúng rất lớn, tại Đông Nam này căn bản không có bang phái nào dám đối kháng với bọn chúng. Chẳng qua bọn chúng không dám ngang nhiên tới đây, vì vậy ba mẹ trong thời gian ngắn này, không có việc gì đặc biệt thì tốt nhất đừng đi ra ngoài." "Còn tên chủ sự phía sau muốn đối phó với Phong Chánh tập đoàn thì chúng ta càng không sợ. Dù cho có âm mưu quỷ kế thế nào chỉ cần Phong Chánh tập đoàn làm ăn thuận lợi thì bọn chúng sẽ không có cơ hội. Cha, nếu như con đoán không sai thì người này nhất định là thương nhân. Nếu không thì dù có cho hắn Phong chánh tập đoàn thì hắn cũng không thể quản lý được." ""Thương nhân, lại còn nổi tiếng sao?
Tiêu Viễn Hà tự nhủ "Không sai, muốn thôn tính Phong Chánh tập đoàn thì công ty của hắn nhất định không nhỏ, xem ra chỉ trong mười đại tập đoàn ở Đông Nam. Chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng." Lần nữa Tiêu Thu Phong lại đem phạm vi thu nhỏ lại.