Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1519: Sóng vai mà đi
Chương 1519: Sóng vai mà đi
Rượu rót đầy chén, thức ăn đầy bàn
Cả cung Thái Cực đều rất náo nhiệt.
Có lẽ từ xưa tới nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, quan chủ của một đạo quan lại tổ chức hôn lễ ở cung Thái Cực. Cũng không biết đám Ngự Sử Đài miệng lưỡi đanh thép kia làm sao nhịn xuống được, không ai đứng ra ý kiến.
Phương Giải không biết mình đã uống bao nhiêu rượu.
Mượn một chuyện vui như vậy, từ trên xuống dưới của Hắc Kỳ Quân đều hy vọng kính Phương Giải một chén rượu. Mọi người đều cao hứng, lúc trước vừa mới phá tan được âm mưu của Khống Thiên Hội, đây là việc đại hỷ. Sau đó là đại hôn của Hạng Thanh Ngưu, là việc đại hỷ thứ hai.
Có lẽ không bao lâu nữa còn việc đại hỷ thứ ba, là Phương Giải đăng cơ.
- Ủa.
Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu cười toe toét, có chút kinh ngạc hỏi:
- Ngươi có vẻ gầy hơn thì phải?
Hạng Thanh Ngưu hếch cái bụng lên đáp:
- Gần đây vận động nhiều…
Phương Giải cười ha hả.
- Ngươi đã lấy vợ rồi, đâu thể kiếm sống bằng cách lăn lội giang hồ để lừa gạt nữa…Đã nghĩ trở về Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc hay là ở lại Trường An chưa?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Yên Chức nói, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng rời khỏi Trường An. Chờ thêm một thời gian ta và nàng ấy tính toán đi du lịch. Nếu gặp được nơi nào sơn thanh thủy tú có lẽ sẽ định cư ở đó. Nếu không tìm được thì liền trở về Trường An. Ta không có ý định trở về Nhất Khí Quan nữa rồi. Cả ngày ân ái với lão bà ở đạo quan cũng không được tốt cho lắm.
Phương Giải cười nói:
- Nhỡ đâu ngươi lại là tấm gương của đám đệ tử noi theo?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đạo tông chưa bao giờ cấm đệ tử yêu đương. Nhưng ngươi cảm thấy những kẻ đó cả ngày ở trong đạo quan, thì tìm đâu ra tình yêu?
- Vì sao phải đợi một thời gian thì mới đi du lịch?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu rất tự nhiên đáp:
- Không phải ngươi tính toán đợi thương thế lành lặn thì tới Đại Tuyết Sơn một chuyến đó sao? Việc như vậy sao có thể thiếu ta được?
- Không được!
Phương Giải lắc đầu:
- Ngươi đã không còn là Hạng Thanh Ngưu không có gánh nặng trên vai nữa rồi. Ngươi đã có vợ, chớ có mạo hiểm. Ngươi nên biết, nếu chẳng may ngươi xảy ra chuyện gì, đau khổ nhất vẫn là vợ của ngươi. Về sau sống một cuộc sống yên bình đi. Việc này đã không liên quan gì tới ngươi rồi.
- Nói chuyện như đánh rắm.
Hạng Thanh Ngưu tùy tiện nói:
- Ngươi nói không liên quan gì tới ta liền không liên quan gì tới ta sao? Lúc trước Đạo gia ta cũng bị chịu thiệt ở Đại Tuyết Sơn rồi. Chịu thiệt mà không trả thù thì đâu tính là nam nhân. Hơn nữa…Nhị sư huynh chết trong tay Phật tông, dù ta muốn quên cũng không quên được.
Phương Giải trầm mặc, hắn biết mình đúng là không khuyên được.
- Đúng rồi, ta nghe nói cái tay Hãn Tốt kia đã tỉnh lại.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nói sang vấn đề khác.
Phương Giải gật đầu:
- Đã tỉnh lại. Ta nhờ Trác tiên sinh kiểm tra đầu óc của hắn, phát hiện trong đầu hắn khá thú vị. Hắn căn bản không phải hôn mê, mà là đang ngủ say. Một giấc ngủ sâu cực kỳ đặc biệt. Về sau đầu bếp mới nhớ tới công pháp mà Hãn Tốt tu luyện có chút đặc thù. Người khác không ngừng tu hành để tăng cường thực lực bản thân, mà Hãn Tốt thì chỉ cần ngủ không ngừng. Sau khi tu luyện công pháp này, sẽ có một thời gian hôn mê khá lâu…Thật giống như là ngủ đông. Một khi chưa đạt tới cảnh giới nhất đinh, y chắc chắn sẽ không tỉnh lại.
- Hắn đã đạt tới rồi à?
Hạng Thanh Ngưu lại hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Không thể không nỏi Vạn lão gia tử hùng mạnh tới người ta kính ngưỡng. Lúc trước ông ấy sáng tạo ra công pháp tu hành hoàn toàn dựa vào thế chất của từng người. Đương nhiên, đây cũng có thể là công pháp do Tang Loạn nghĩ ra.
Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:
- Lần đi Đại Tuyết Sơn này càng có nhiều người trợ giúp càng tốt.
- Ta cảm thấy…
Phương Giải uống cạn chén rượu trong tay:
- Ta cảm thấy hướng đi lúc trước của mình không đúng lắm…Ta vốn cho rằng Tang Loạn và Vạn lão gia tử đưa những người đó tới Thập Vạn Đại Sơn, là vì chuẩn bị một ngày đối phó với thứ trên Đại Tuyết Sơn kia. Nhưng không lâu trước ta lại nghĩ…Cho dù gom đủ tám loại thể chất, thì bọn họ cộng lại cũng chưa chắc bằng được Tang Loạn.
Hạng Thanh Ngưu biến sắc:
- Ngươi…nói có lý.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Ta luôn rầu rĩ vì không tập hợp được đủ tám người có tám thể chất khác nhau. Nếu tập hợp được tám thể chất đó, liệu có đối phó được với thứ trên Đại Tuyết Sơn kia không? Ta vẫn luôn chui vào cái sừng trâu không thoát ra được, thẳng tới khi Hãn Tốt tỉnh lại ta mới hiểu ra. Có lẽ…Tang Loạn và Vạn lão gia tử đưa bọn họ tới Thập Vạn Đại Sơn, chỉ là vì muốn bảo vệ bọn họ.
- Bảo vệ?
Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt, sau đó thở dài:
- Nói cách khác, ngươi không có ý định dẫn theo bọn họ?
- Có dẫn theo.
Phương Giải cười đáp:
- Dẫn theo để chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra.
…
…
- Muội cũng muốn đi.
Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Không chỉ là muội, các tỷ tỷ đều muốn đi.
Phương Giải nhìn các nàng, sau đó rất kiên quyết lắc đầu:
- Lần này đi, không có nguy hiểm gì. Tuy một người có tu vị như Tang Loạn một đi không quay lại, nhưng ta cảm thấy nơi ấy đang có chuyện gì đó chờ ta. Hoặc là, vật kia một mực chờ đợi ai đấy có thể thay đổi thế gian. Người này chưa chắc là ta, nếu có người khác làm được, thì cũng có thể là người khác này.
- Đây chỉ là phỏng đoán của ngươi.
Mạt Ngưng Chi lạnh lùng nói.
Nàng nhìn Phương Giải:
- Đến khi nào ngươi mới không còn cố chấp?
- Chờ ta trở lại, ta sẽ không còn.
Phương Giải nhìn Mạt Ngưng Chi, nghiêm túc nói:
- Có lẽ trước kia giữa ta và nàng có một thứ tình cảm khó giải thích, cho nên ta đều không được thoải mái. Giống như có cây gậy giữa ta và nàng, khiến ta và nàng không thể tới gần nhau.
Phương Giải bỗng nhiên nói những lời này khiến cho Mạt Ngưng Chi lập tức hoảng loạn. Nàng nghiêng đầu đi chỗ khác, dường như sợ đối mặt với Phương Giải.
- Về sau nghĩ lại, hóa ra là mua dây buộc mình. Nàng tự buộc nàng, ta cũng tự buộc ta.
Phương Giải nói thẳng tình cảm của mình, hơn nữa còn ở ngay trước mặt các nàng khác, khiến Mạt Ngưng Chi khó có thể thích ứng. Nàng thực sự không thể tưởng tượng được Phương Giải lại nói ra mối quan hệ tinh tế giữa hai người trong hoàn cảnh này, thế nên nàng có chút quẫn bách, thậm chí muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Dù nữ nhân có mạnh mẽ lãnh ngạo như thế nào, thì ở một số thời điểm vẫn sẽ lộ ra mặt nhu nhược của mình.
- Chờ ta trở lại, mọi thứ đều sẽ chấm dứt.
Phương Giải dùng ngữ khí kỳ lạ nói chuyện, thật giống có một số chuyện trên thế giới này chỉ liên quan tới hắn. Ngoại trừ Tang Táp Táp ra, các nàng khác có lẽ không hiểu. Sở dĩ Phương Giải nói với Tang Táp Táp, là vì Tang Táp Táp là người dễ chấp nhận chuyện như vậy nhất.
Những người khác, cho dù là Mộc Tiểu Yêu, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn khó mà tin được người mình yêu lại là người của thế giới khác.
- Trước khi tới Đại Luân Tự, ta muốn tới thành Phan Cố trước.
Phương Giải nói:
- Chuyến đi lần này ta sẽ không đi một mình, nhưng tới thời điểm xảy ra, ta cảm thấy ta nên tự đối mặt với nó. Chỉ là cảm giác thôi, cho nên các nàng không cần hỏi vì sao ta thấy vậy.
- Bọn muội…lo lắng.
Mộc Tiểu Yêu nắm lấy tay hắn, nói.
- Ta biết.
Phương Giải cười nói:
- Tin tưởng ta, sau chuyến đi Đại Luân Tự này, có lẽ rất lâu nữa ta mới rời khỏi Trường An. Trước khi chưa định hình được xã hội mới, thì ta sẽ không đi tìm kiếm tự do.
Phương Giải nói:
- Ta sẽ bảo vệ xã hội mới mà ta gây dựng lên, sẽ bảo vệ các nàng.
…
…
- Ta vẫn giữ ý định lui về ở ẩn.
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo vừa đi vừa cười nói:
- Tiếp tục như bây giờ ta sẽ chịu thiệt…Làm thần tử dưới trướng của ngươi, cứ thấy ngươi là phải thi lễ, thật là phiền phức…nếu ta lui về, ở nhà trồng hoa trồng cây, chơi đùa với đứa cháu, chẳng lẽ lúc ngươi vào nhà ta lại để ta phải thi lễ với ngươi?
Phương Giải biết, Ngô Nhất Đạo đang suy nghĩ cho mình.
Nếu Ngô Nhất Đạo không lui xuống, thì vị trí của ông ta sẽ bị người khác nhìn chằm chằm. Tán Kim Hầu nắm Hàng Thông Thiên Hạ trong tay, mà Hàng Thông Thiên Hạ lại nắm mạch máu kinh tế của quốc gia. Ngô Nhất Đạo có trí tuệ ít ai sánh kịp, làm sao không dự đoán được chuyện về sau?
Tới lúc đó, chỉ sợ có không ít người thọc gậy bánh xe, rồi khiến Phương Giải dần dần hoài nghi, cuối cùng dẫn tới tình cảm phai nhạt.
- Càng ngày ta càng cảm thấy nhân phẩm của ngươi thật không tốt.
Phương Giải thở dài.
- Làm Hoàng Đế, muốn nhân phẩm làm gì?
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Hàng Thông Thiên Hạ quá lớn, lớn tới mức khó có thể khống chế hoàn toàn. Nếu muốn ổn định lâu dài, việc đầu tiên là gỡ bỏ dần Hàng Thông Thiên Hạ. Tận lực suy yếu con quái vật lớn này.
Phương Giải gật đầu:
- Chuyện này bắt buộc phải làm, cho nên Hầu gia tạm thời chớ lui về ở ẩn. Cho dù để ta tự mình động thủ với Hàng Thông Thiên Hạ thì cũng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Ta là người ghét phiền toái, cho nên giao cho Hầu gia giải quyết thì tốt hơn.
Ngô Nhất Đạo rất nghiêm túc nói:
- Ta lại thấy nhân phẩm của ngươi mới là không tốt.
Phương Giải cười ha hả:
- Qua một thời gian đợi cho lực cản ở Giang Nam giảm bớt, ta sẽ đi về phía tây.
- Nhất định phải đi sao?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Kỳ thực ông ta biết Phương Giải nhất định phải đi, nhưng quốc gia mới bình ổn, nếu Phương Giải rời đi sẽ gây chút ảnh hưởng. Cho dù kẻ địch khó giải quyết nhất đã bị diệt trừ, nhưng Phương Giải phải đối mặt là toàn bộ quyền quý thiên hạ. Một cuộc chiến ngầm ảnh hưởng tới toàn bộ thiên hạ như vậy, sao có thể thiếu hắn chỉ huy?
- Đi sớm về sớm.
Phương Giải nói:
- Hơn nữa ta biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong một khoảng thời gian ngắn không phải là chuyện xấu.
Ngô Nhất Đạo biết không thể khuyên được nữa, hạ giọng nói:
- Có dẫn theo ta không?
Phương Giải hỏi:
- Vì sao phải dẫn theo?
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Ngươi biết ta không hứng thú với làm quan, chỉ hứng thú với tu luyện tới cảnh giới cao. Ta muốn nhìn xem, những người như Tang Loạn và Vạn Tinh Thần đã đạt tới cảnh giới nào rồi. Sau đó tò mò muốn biết, còn sự tồn tại nào cao hơn cả bọn họ không.
Phương Giải day day cái trán:
- Có một nhạc phụ mạnh mẽ cũng không phải việc tốt gì. Về sau vợ chồng cãi nhau, nếu chẳng may bị bố chồng đánh thì biết làm sao?
- Ta đã nói rồi.
Ngô Nhất Đạo ngẩng đầu nhìn trời:
- Mục tiêu của ta là cảnh giới thật cao, đâu có tâm tình quan tâm tới mấy việc nhỏ của thế tục!
Phương Giải cũng cười, hai người sóng vai mà đi.