Thú Phi
Chương 113: Hoàng tước rình phía sau
Chương 113: Hoàng tước rình phía sau
“Tình hình bây giờ thế nào ?” Trong một mật đạo bí mật dưới một tòa đình viện ở giữa U Thành, nét mặt Tuyết Lê lạnh như băng, trầm giọng hỏi người đàn ông trung niên trước mặt.
Đứng xung quanh Tuyết Lê có Phi Lâm, Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu, và ba trăm thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt, bọn họ đều đã đến U Thành, lúc này đều đã cùng nhau tụ hợp trong này.
Người đàn ông trung niên kia đầu tiên là cung kính khom người một cái hành lễ với Vân Khinh, sau đó mới vội vàng nói:“Tuyết Cơ bệ hạ bị bọn chúng nhốt bên trong ngục tối ở miếu Thánh Tông, buổi trưa ngày mai sẽ hành hình. Chúng thần đã nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không thể…..”
“Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người? Ngục tối nằm ở đâu? Nơi đó bố trí cụ thể thế nào? Các ngươi có thể điều động bao nhiêu người? Cứu người ra xong thì sau đó sẽ trốn thoát theo lối nào, gặp mặt mọi người bằng cách nào, nói.”
Người đàn ông trung niên kia còn chưa kịp nói xong thì Độc Cô Tuyệt đột nhiên ngắt lời quát lớn, hỏi bằng giọng lạnh lùng sắc bén. Mỗi một câu thốt ra đều nêu lên vấn đề mấu chốt, bây giờ không có nhiều thời gian, rảnh rỗi thừa hơi đâu mà đi nghe tên kia nói bậy bạ dài dòng chứ.
Người đàn ông trung niên vừa nghe Độc Cô Tuyệt hỏi xong thì không khỏi kinh ngạc, câu hỏi nào cũng vô cùng sắc bén đúng trọng tâm, gã lập tức đưa mắt nhìn Tuyết Lê, trong ánh mắt lộ ra ý muốn dò hỏi.
Tuyết Lê thấy vậy thì lạnh lùng nghiêm mặt, gật đầu đồng ý.
“Chín gia tộc Tuyết thị tổng cộng có ba nghìn bảy trăm hai mươi mốt người, Tuyết Cơ bệ hạ và Tuyết tộc trưởng cùng những người trực hệ (*) trong dòng họ bị nhốt tại phía nam miếu Thánh Tông. Còn những người khác nghe nói bị nhốt ở phía tây của miếu. Vị trí cụ thể của miếu thì chúng ta đã có bản đồ trong tay, trong bản đồ có thể thấy được cả những con đường nhỏ trong miếu.
Về phần chúng ta có thể điều động được bao nhiêu người, bước đầu ước chừng có khoảng một ngàn ba trăm người, nhưng còn đường lui, chuyện này thì …”
* Trực hệ: những người cùng dòng máu về trực hệ là cha, mẹ đối với con cái; ông, bà đối với cháu nội, cháu ngoại, anh em bà con cùng chung họ hàng huyết thống với nhau.
Vừa nói đến đường lui, sắc mặt người đàn ông trung niên kia đột nhiên tái nhợt, thần sắc hiện rõ là không biết phải làm sao.
Phi Lâm đứng ở bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy, lắc đầu, ngay cả đường lui cũng không chuẩn bị được, thảo nào Tuyết Lê bị tay Kỳ vương gì đó cướp ngôi, rồi phải trốn chui trốn nhủi thế này.
Bộ tộc Tuyết thị tổng cộng có hơn ba ngàn người, trong khi bọn họ chỉ có hơn một ngàn người. Nhiều người thì đã đành, lại rõ ràng biết muốn ra khỏi thành Nam này khó như lên trời, thế mà lại không hề nghĩ tới việc chuẩn bị đường lui. Tình thế này cho dù có thể bay lên trên trời đi chăng nữa cũng khó mà thoát được.
Nghe người đàn ông trung niên trả lời, đám người Mộ Ải, Đinh Phi Tình đều nhíu mày.
“Bây giờ đã có Tuyết Nhan, cần gì tới đường lui.” Tuyết Lê thấy vậy nghiêm mặt lại nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của đám người Độc Cô Tuyệt.
Chỉ cần Vân Khinh đứng ra công khai thân phận của thánh nữ, như vậy thôi cũng đủ để một nửa thế lực của toàn bộ Nam Vực đều phải quỳ gối xưng thần với cô rồi. Vậy thì tại sao bọn họ lại phải sợ đám phần tử phản loạn này nữa chứ?
Trốn, trốn cái gì mà trốn? Bộ tộc Tuyết thị là bởi vì chuyện của thánh nữ mới bị phán tội hỏa thiêu. Nhưng bây giờ thánh nữ thật sự đang ở tại Nam Vực này, việc trước tiên là nên khôi phục lại vị trí hàng đầu của Tuyết tộc ở Nam Vực, không cần phải chạy trốn, cho nên cũng chẳng cần đường lui làm gì cả.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hai mắt tràn đầy sát khí trầm giọng quát: “Ngu xuẩn.”
Vân Khinh nhíu mày, khẽ lắc đầu nhìn đám người Tuyết Lê, lạnh nhạt nói:“Nếu Tuyết tộc thực sự có thế lực, thì cho dù thánh nữ đương nhiệm là giả, bọn họ cũng có thể dựa vào thế lực của mình để giữ vững vương vị. Nhưng với tình hình trước mắt cũng có thể thấy, toàn bộ quyền lực của thánh nữ tại Nam Vực đều nằm trong tay Kỳ Vương. Bà nói xem, bọn họ có cơ hội cướp đoạt vương vị như thế, ai còn cam tâm tình nguyện phục tùng một người gọi là thánh nữ nữa chứ?”
Lời nói thật thản nhiên, nhưng lại đem toàn bộ tình hình và các thế lực hiện tại của Nam Vực phơi bày ra hết, điểm mấu chốt ở đây không phải là vấn đề thánh nữ là thật hay là giả, mà là vấn đề phản loạn.
Để ột tên đại thần vốn là cánh tay phải của mình nắm hết quyền lực trong tay, và phát hiện ra quân vương trên đầu gã là giả, khiến cho gã có một cơ hội để có thể danh chính ngôn thuận thay thế, soán ngôi vương, lại cho gã một cái cớ để tiêu diệt tận gốc nguyên cả một bộ tộc vốn là huyết mạch của hoàng gia. Cho dù có chứng minh được thánh nữ là thật, phỏng chừng khi đó mặc kệ thật hay giả đi chăng nữa thì điều chờ đợi bọn họ ở phía trước cũng đều là sự giết chóc mà thôi.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, thế mà Tuyết Lê lên ngôi vương lâu thế rồi còn không hiểu thì thử hỏi giang sơn này bà ta ngồi như thế nào cho ổn đây?
Trong phút chốc mật đạo chìm trong sự trầm mặc, sắc mặt Tuyết Lê và người đàn ông trung niên kia đều cực kỳ khó coi.
“Không đâu, thánh nữ ở Nam Vực chính là tất cả.” Thần sắc người đàn ông trung niên méo mó, trừng mắt lườm Độc Cô Tuyệt, trên mặt hiện lên sự tín ngưỡng tuyệt đối.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng chẳng thèm để ý đến ông ta mà nói luôn:“Đêm nay sẽ hành động, mau đem bản đồ lại đây.” Sau đó lập tức giật lấy tấm bản đồ trong tay người đàn ông trung niên kia, nhanh chóng trải rộng ra rồi bắt đầu cùng đám người Mặc Ngân, Mặc Ly, Vân Khinh, Đinh Phi Tình, Phi Lâm, Mộ Ải bàn tính kế hoạch, hoàn toàn không liếc mắt để ý đến Tuyết Lê và đám người của gã đàn ông trung niên kia.
Chắc hẳn đám người Tuyết Lê kia vẫn còn nghĩ rằng ngày mai bọn họ sẽ quang minh chính đại đến nơi hành hình, vừa tới nơi liền gào lên một tiếng ‘ta là thánh nữ thật’ thì tất cả mọi chuyện đều sóng êm gió lặng. Thật là cực kỳ ngu xuẩn!
Đúng là sùng bái một cách mù quáng rồi, nếu thật sự đều như họ nghĩ thì sao có cục diện như bây giờ cơ chứ?
Tín ngưỡng, quả thực niềm tin tín ngưỡng là vô giá, nhưng đó chỉ là chuyện để nói nhảm sau lưng với nhau mà thôi. Có lẽ thứ gọi là tín ngưỡng này nọ trong mắt những kẻ mưu quyền soán vị chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi không hơn không kém.
Vẫn giữ vững lập trường như trước khi đem người đến đây, hắn cũng không tin tưởng rằng chỉ cần Vân Khinh đứng ra bộc lộ thân phận thật sự của mình thì chuyện khó khăn gì cũng có thể giải quyết được hết, chỉ có người ở trong tay mình mới có thể yên tâm.
Bóng đêm ảm đạm buông xuống, nhanh chóng bao trùm lên tất cả. Bây giờ khắp nơi đều tối tăm, vầng trăng rằm tròn vành vạnh hiện lên giữa bầu trời, thấp thoáng ẩn hiện trong những đám mây trôi lãng đãng. Thời tiết đầu xuân chỉ se se lạnh, nhưng từng cơn gió vù vù thổi qua lại khiến cho không khí càng trở nên lạnh hơn, gió táp qua mặt khiến người ta cảm thấy đau rát.
Miếu Thánh Tông là một tòa kiến trúc vô cùng rộng lớn, khí thế, gần như có thể sánh bằng với tông miếu của vương tộc Xiêm La (*), có khả năng còn rộng lớn hơn.
* Thái Lan ngày này (MDH đã xem rất kỹ chỗ này, trong bản gốc là Thái Lan. Nhưng cổ đại không có Thái Lan, chỉ có Xiêm La, triều đại của Xiêm La thì MDH không chắc chắn)
Nơi này được xây bằng những tảng đá rất lớn, ngay trước cửa miếu là hai con chó mà không ra chó, sói cũng chẳng phải sói – dáng vẻ uy nghiêm đang đứng sừng sững – mỗi con có ba cái đầu, một trái một phải đứng trấn giữ ở phía trước Tông miếu.
Tông miếu được xây dựng bằng những khối đá lớn màu đen, nếu đứng trong bóng đêm thì không thể nhìn rõ được toàn cảnh, chỉ có cảm giác nó như một con mãnh thú đen nhánh khổng lồ ẩn mình trong bóng đêm, há miệng thật rộng để lộ ra cả hàm răng nanh sắc nhọn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Từng trận gió lạnh thổi qua, từ đâu đó loáng thoáng truyền đến âm thanh rên rỉ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lúc này, bên trong miếu Thánh Tông, đám người Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh đã âm thầm nhanh chóng tiến về phía ngục tối.
Tuyết Lê làm thánh nữ Nam Vực lâu như vậy, tuy những thứ khác cái gì cũng không nắm chắc được, nhưng đối với miếu Thánh Tông này thì nắm rõ như lòng bàn tay. Bên trong có cơ sở ngầm gì, đường đi như thế nào chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra ngay. Bởi vậy phân tích rất rõ ràng, rành mạch từng chút một, đưa ra cho Độc Cô Tuyệt một con đường tắt thuận tiện và mau lẹ nhất để tiến vào miếu.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đi cùng nhau, từ phía Bắc lẻn vào, đi thẳng tới chỗ của Tuyết Cơ ở phía nam ngục tối.
Phi Lâm và Tiểu Tả, Tiểu Hữu đi một đường khác, từ phía đông nam đột nhập vào, đi thẳng tới phía tây ngục tối nơi giam giữ mấy người khác trong Tuyết tộc.
Mộ Ải và Tuyết Lê chung một nhóm, từ hướng tây lẻn vào, cũng đi về phía tây ngục tối.
Trong lúc ấy, Đinh Phi Tình lại mang theo Bạch Hổ vương, tiểu Xuyên Sơn Giáp và người đàn ông trung niên kia, nghĩ cách bố trí đường lui để cứu thoát hơn ba ngàn người của Tuyết tộc.
Bóng đêm càng dày đặc, vào lúc tất cả mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, mọi thứ chìm trong yên lặng, tĩnh mịch, thì dưới chốn giam cầm tối tăm này từng cơn sóng ngầm bắt đầu khởi động, ngọn gió nguy hiểm xen lẫn kích đồng bắt đầu quật khởi.
Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt nhanh chóng tiến vào giữa mật đạo, đi theo phía sau là Mặc Ly, Mặc Ngân cùng hai mươi mấy thiết kỵ.
Trong mật đạo vô cùng chật hẹp, cứ cách mười trượng lại có hai ngọn đèn dầu ở hai bên, ánh sáng từ ngọn đèn vàng vàng mờ ảo phản chiếu lên bóng dáng của đám người Độc Cô Tuyệt, trải dài ra trên mặt đất làm cho cảm giác quái dị càng thêm mãnh liệt.
“Tiến vào phía trước khoảng hai mươi trượng nữa, ngay trên đỉnh đầu là nơi Tuyết Vương phi bị giam giữ.” Mặc Ngân nhìn vào bản đồ trong tay, thấp giọng nói.
Giọng nói trầm thấp ở trong mật đạo nhỏ hẹp, khẽ vang lại những tiếng vọng, nghe qua cũng có cảm giác rất kỳ bí.
“Chú ý bốn phía.” Độc Cô Tuyệt gật đầu, tay nắm chặt đầu nhuyễn kiếm giấu ở bên hông, bước nhanh về phía trước, đồng thời cũng không ngừng đánh giá tình hình xung quanh.
Tay Vân Khinh vẫn luôn đặt trên dây Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, nhanh chóng đuổi theo phía sau Độc Cô Tuyệt, hết sức cảnh giác.
Tuy rằng Tuyết Lê nói miếu Thánh Tông này, ngoại trừ người của Thánh Tông ra, người bên ngoài căn bản là không được phép vào, lại càng không biết bên trong có mật đạo. Cho dù Kỳ Vương biết bà ta sẽ đến cứu người, cũng không thể nào đột nhập vào ngôi miếu này. Cho nên có thể khẳng định là gã ta không biết bên trong có mật đạo, không cần phải lo lắng.
Nhưng với tình hình hiện tại, cẩn thận một chút vẫn hơn, mọi sự biến chuyển trên đời này không gì có thể nói trước được.
Lặng yên không một tiếng động ngẩng lên nhìn cơ quan phía trên đỉnh đầu, Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh lần lượt nhanh chóng tiến về phía trước.
Một dòng máu đỏ từ cổ bắn tung tóe ra xung quanh, ánh kiếm sắc bén chợt lóe trong đêm đen, người phụ trách bảo vệ miếu Thánh Tông đã gục xuống.
Không gây ra một chút phong thanh, không có bất cứ một động tĩnh gì, tất cả mọi thứ đều được tiến hành âm thầm lặng lẽ với sự trợ giúp của bóng đêm.
Thủ vệ phụ trách ở các cửa mật đạo của miếu Thánh Tông vẫn còn nửa tỉnh nửa mê chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì mạng đã không còn, hồn cũng bay về nơi cực lạc mất rồi.
Một tay bịt chặt miệng tên thủ vệ đang đứng phía trước quay lưng lại với mình, lưỡi kiếm đã đâm thẳng tới, tên thủ vệ một tiếng cũng không kịp kêu lên, người đã ngã xuống. Độc Cô Tuyệt nhấc cổ tay lên, ném thẳng ra phía sau, Mặc Ngân ngay sau hắn thuận tay túm lấy rồi liền ném vào chân tường đen thui một màu, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Tiến sâu vào trong liền thấy phía cuối hành lang có một gian ngục được đóng kín bưng bằng cửa đá sừng sững ở trước mắt mọi người. Ở hai bên cửa đá nặng nề kia mỗi bên còn có ba thủ vệ mặc đồ giáp sắt đứng canh gác.
Độc Cô Tuyệt vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm gật đầu. Nhìn tình hình thế này, hẳn nơi đây chính là chỗ nhốt Tuyết Cơ và đám người của bộ tộc Tuyết thị. Hắn vừa nghĩ như vậy lập tức dừng bước lạnh lùng vung tay lên ra hiệu cho phía sau. Đám người Mặc Ngân, Mặc Ly đồng loạt từ trong bóng tối lao ra như mãnh hổ, vung trường kiếm trong tay, sáu tên thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng, những mũi kiếm sắc nhọn đã đâm vào cổ họng, trong chớp mắt đã lấy đi sinh mạng bọn chúng.
“Đi.” Độc Cô Tuyệt thấy vậy sải bước tiến lên phía trước, nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay đi thẳng tới cửa đá kia.
Đẩy mạnh cánh cửa đá nặng nề kia ra, một mùi ẩm mốc nồng nặc xen lẫn mùi máu tươi lập tức xông thẳng vào mũi, Độc Cô Tuyệt bất giác nhíu mày.
Không ngờ đằng sau cánh cửa đá kia lại là một không gian rộng lớn như vậy, đèn đuốc leo lét chiếu rọi vào không gian âm u nơi này, nhưng lại vô cùng ảm đạm. Không khí ở bên trong này vừa âm trầm vừa lạnh lẽo, gần như khiến cho người ta có cảm giác như mình đang ở trong hầm băng vậy.
Trong nhà lao tăm tối, một dãy phòng giam bằng sắt tinh luyện dựa sát vào tường, dưới ánh đèn , những thanh sắt đen sì…tỏa bóng thật dài trên nền ngục, hắt lên những thân người phía sau song sắt, tạo thành một mảng thật kỳ quái.
Những tiếng rên rỉ, than khóc thê lương loáng thoáng lan truyền giữa không trung, càng làm cho chốn lao ngục này thêm âm trầm, càng phơi bày rõ sự thê lương tang tóc của chốn lao tù.
Vân Khinh theo sát phía sau Độc Cô Tuyệt tiến vào trong cửa đá, nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm khắp nơi. Trong một góc tối đèn đuốc leo lét nhìn không rõ mặt người, có một người đang bị treo đứng lên – một người phụ nữ tóc tai bù xù.
Người phụ nữ tóc tai bù xù kia hai tay bị buộc chặt treo cao lên, cả thân người chỉ còn duy nhất mũi chân là chạm mặt đất, trên cổ tay mịn màng trắng nõn đã có rất nhiều vết xanh tím, vết máu trên da đã khô, nhìn qua chỉ thấy mộ đôi tay loang lỗ máu.
Cả người dính đầy máu tươi, quần áo trên người rách nát tới nỗi gần như không còn che được thân thể nữa. Tại những chỗ quần áo rách nát đó là những mảng da thịt đỏ tươi dính đầy máu, những vết thương tróc da bong thịt giăng khắp nơi trên thân thể của người đó, đó là dấu vết do bị roi quất mà thành.
Dưới mớ tóc rối bời kia, là một khuôn mặt trái xoan đang gục xuống, khuôn mặt ấy tái nhợt không còn một chút máu, nhưng lại không hề lộ ra một chút tức giận nào khi bị rơi vào tình cảnh này.
Khuôn mặt kia, người kia…
Trong nháy mắt, sắc mặt Vân Khinh tái nhợt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đang bị treo đó, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt cô là sự xót xa cùng cực không thể che giấu.
“Mẫu thân …” Một tiếng gọi kìm nén, bi thương, không giống tiếng khóc nhưng lại tê tái cõi lòng còn hơn cả tiếng khóc, khẽ vang vọng giữa ngục tối, trong tiếng gọi ấy có sự kích động, và cả một cõi lòng đang dậy sóng.
“Mẫu thân, mẫu thân …”
Vân Khinh hai mắt đỏ bừng, tung người lên một cái, phóng nhanh như bay hướng tới chỗ Tuyết Vương phi đang bị treo, tốc độ nhanh như mũi tên nhọn vút ngang trời.
Độc Cô Tuyệt khẽ động thân mình nhưng không bắt lấy Vân Khinh, nghiến chặt răng nhưng cũng không ngăn cản, chỉ gắt gao nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay.
“Mẫu thân, mẫu thân, người tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.” Một kiếm vung ra chặt đứt sợi xích thắt chặt lấy cổ tay Tuyết Vương phi lên, Vân Khinh ôm lấy Tuyết Vương phi yếu ớt vào trong lòng, đáy mắt tràn đầy cảm xúc, giọng nói run run sợ hãi kêu lên.
“Con gái bất hiếu, mẫu thân, mẫu thân tỉnh lại đi, mẫu thân mở mắt ra nhìn con một cái đi, mẫu thân.” Những giọt nước mắt trong suốt thuần khiết rơi xuống lã chã như mưa, chảy qua hai gò má trắng ngần, tích lại trên mặt Tuyết Vương phi đang được Vân Khinh ôm chặt vào trong ngực. Những giọt nước mắt chảy qua trên khuôn mặt dính đầy máu kia nhè nhẹ cuốn trôi vết máu trên đường nó đi.
Giọng nói cực kỳ bi thương, quanh quẩn trong gian ngục tối tăm rộng lớn như vậy, dường như khiến cho Mặc Ngân, Mặc Ly cũng không thể cầm lòng được.
“Cứu mạng, cứu với.” Trong nháy mắt không biết đã xảy ra chuyện gì, đám người Tuyết tộc trực hệ thuộc huyết thống của Tuyết Cơ nhìn chăm chú vào Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh. Lúc này thấy Vân Khinh ôm Tuyết Vương phi đang bất động rơi lệ than khóc thảm thiết, bọn chúng ngay lập tức đầu óc liền tỉnh táo lại một chút. Trước mắt đã nhanh chóng hiện lên một tia hy vọng, vội vàng nhào tới phía trước nắm lấy song sắt, hướng tới đám người Độc Cô Tuyệt điên cuồng hét lớn.
“Còn la nữa, ta giết các ngươi.” Nhuyễn kiếm trong tay Độc Cô Tuyệt vung lên chém một kiếm vào song sắt đen sì dày đặc kia, lập tức có tiếng kim loại gãy vỡ vang lên. Cả người Độc Cô Tuyệt lạnh lẽo tàn bạo, sát khí tràn ngập trong hai mắt, lạnh lẽo băng giá, khiến cho đám người của Tuyết tộc đang kêu gào hoảng loạn, lập tức kinh hãi im bặt không một tiếng động. Nét mặt chúng lại vô cùng hoảng sợ nhìn Độc Cô Tuyệt, mấy người này vào đây không phải tới cứu bọn họ sao? Không phải sao?
“Muốn sống thì câm miệng lại cho ta, ai còn lên tiếng đừng trách chúng ta ra tay tàn nhẫn.” Mặc Ngân vừa nói trong mắt chợt lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo, trường kiếm trong tay dưới ánh sáng của đèn đuốc mờ ảo vung lên, dường như vô cùng tuyệt tình.
“Không được lên tiếng, hãy lẳng lặng mà phối hợp với nhóm của ân công đi.” Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, đại trưởng lão của Tuyết tộc là người hiểu biết, kiến thức rộng rãi, lúc này đã đứng lên, thấp giọng nói.
Ngay sau đó, đám người trong Tuyết tộc đều im lặng ngậm chặt miệng không dám hé nửa lời, đồng thời vẻ mặt kích động nhìn chăm chú vào đám người Độc Cô Tuyệt, liên tục gật đầu.
Mặc Ngân, Mặc Ly thấy vậy, lập tức mang theo hai mươi mấy thiết kỵ bắt đầu mở cánh cửa sắt của các buồng giam trong lao ngục.
Mà cũng vào lúc đó, đám người Phi Lâm cũng tìm được nơi giam giữ những người khác của bộ tộc Tuyết thị, mấy bên cùng chia nhau làm việc, thoạt nhìn thì thấy tình thế đang rất tốt.
“Mẫu thân, là do con không tốt, mẫu thân …” Vân Khinh ngồi bệt trên mặt đất ôm lấy Tuyết Vương phi đang không ngừng run rẩy, cả thân mình của bà rủ hẳn trong lòng cô, lạnh lẽo không chút hơi ấm, dường như tất cả mọi ý thức sinh tồn đều đã rời đi, mẹ, mẹ à …..
“Vân Khinh … tỷ… ” Trong lúc đang đau khổ, một giọng nói khàn khàn đột nhiên truyền đến, Vân Khinh không khỏi kinh ngạc chấn động cả người, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng.
Độc Cô Tuyệt lúc này đang đi tới, chợt nghe giọng nói này mặt cũng khẽ biến sắc, chuyển bước chân, nhuyễn kiếm khẽ vung lên chém xuống một nhát, cánh cửa sắt cuối cùng mở bung ra. Hắn tự mình tiến vào trong, đưa một người đến trước mặt Vân Khinh.
Vân Khinh chăm chú nhìn người đó, cả người rách nát, trên người cũng đầy máu, khuôn mặt dơ bẩn, nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt tinh xảo hiếm có này – còn không phải là Thượng Quan Kính thì là ai vào đây?
“Mẫu phi.” Độc Cô Tuyệt dẫn theo Thượng Quan Kính đi tới bên cạnh Vân Khinh, chậm rãi buông tay. Thượng Quan Kính nhào xuống ôm lấy cổ Vân Khinh và Tuyết vương phi, cổ họng khàn khàn khẽ kêu lên.
“Đệ đệ, đệ đệ.” Vân Khinh đưa một tay ôm chầm lấy Thượng Quan Kính, nước mắt tuôn rơi như mưa, khiến những vệt máu đỏ bị nước mắt chan hòa thành một màu hồng rồi rơi xuống đất.
Độc Cô Tuyệt đứng ở bên cạnh thấy Vân Khinh chấn động như vậy, không khỏi cực kỳ đau lòng. Vân Khinh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, lúc này cô vừa mừng rỡ lại vừa bi thương như thế, hắn chưa khi nào thấy. Giờ đây khi thấy tình cảnh này không khỏi khiến cho tâm can của hắn đau đớn vô cùng, tay bất giác nắm chặt nhuyễn kiếm, một tay nắm lấy bả vai Vân Khinh, trầm giọng quát:“Không được khóc, bà ấy còn chưa chết, khóc cái gì, đi.”
Vân Khinh nghe vậy cắn chặt môi dưới đến nỗi máu tươi nhè nhẹ tứa ra. Sự đau đớn kịch liệt này làm cho thần trí cô trấn tĩnh lại.
Một tay ôm chặt lấy Tuyết Vương phi, Vân Khinh đứng dậy, nhìn Thượng Quan Kính nói:“Kính, mau đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã.”
Nơi này không nên ở lâu, tất cả hãy chờ đến lúc an toàn rồi nói tiếp. Chuyện này nặng nhẹ quan trọng ra sao, đương nhiên cô biết. Cho dù bây giờ vô cùng đau lòng nhưng cũng phải tạm gác qua một bên mà đi, không thể để làm ảnh hưởng đến cục diện lúc này.
Thượng Quan Kính nghe vậy gật đầu thật mạnh, buông bả vai Vân Khinh, liền đi ra ngoài.
Giọt nước mắt lạnh như băng lăn trên mặt Tuyết Vương phi, trong cơn hôn mê đôi môi của Tuyết Vương phi dường như hơi mấp máy một chút rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Khinh nhi.”
Tiếng gọi mỏng manh đến độ gần như nghe không thấy, nhưng cả người Vân Khinh không khỏi lập tức chấn động.
Cô vội cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt thất thần của Tuyết Vương phi, hít sâu một hơi, tươi cười sáng lạn với Tuyết Vương phi, nở nụ cười kiên cường nói:“Mẫu thân, con ở đây, người không phải sợ nữa, con gái sẽ đưa người đi. Từ nay về sau sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến người nữa, ai cũng không cho phép.”
Nụ cười kiên cường nhưng nước mắt của cô gần như lại tuôn rơi không ngừng. Giây phút ấy nước mắt hòa với nụ cười nở rộ, nụ cười lại trong nước mắt tuôn rơi…
Tuyết Vương phi nhìn nước mắt chảy qua hai má Vân Khinh, rơi xuống trên mặt mình, trong lòng bà rất muốn giơ tay lau khô đi những giọt nước mắt này giúp Vân Khinh. Nhưng không ngờ rằng cổ tay vừa mới động đậy nâng lên một chút, lại không có chút sức lực nào hạ xuống.
Vân Khinh thấy vậy không khỏi càng ôm chặt lấy Tuyết Vương phi hơn nữa.
“Con gái ngốc, là mẫu thân không tốt, cuối cùng vẫn không thể bảo vệ được con.” Tuyết Vương phi nhìn Vân Khinh, thở dài một tiếng cực kỳ cực kỳ nhẹ, từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên một nỗi đau sâu sắc, sau lại không chịu nổi mà trở nên hoảng hốt.
Một câu nói khiến Vân Khinh đau lòng không thở nổi, đây là mẹ của cô, người mẹ ruột thịt thân thương của cô.
“Đi thôi, trở về rồi nói tiếp.” Độc Cô Tuyệt nhìn lướt quanh ngục tối. Lúc này những người của Tuyết tộc trong lao ngục đều đã được cứu ra khỏi nhà giam, tất cả đều im lặng nhìn về phía bọn họ. Hắn trầm giọng nhìn hướng đi ra ngoài, vừa nói nhỏ, vừa vung tay lên, túm lấy người Thượng Quan Kính, đặt lên trên lưng hắn.
“Đúng rồi, con à, đi mau, có mai phục, bọn chúng có…mai phục …” Tuyết Vương phi đang hoảng hốt, vừa nghe thấy lời của Độc Cô Tuyệt, nhất thời giật mình một cái, đột nhiên như tỉnh táo lại, nhìn Vân Khinh vẻ mặt lo lắng vô cùng.
“Đi.” Độc Cô Tuyệt vừa nghe thế liền lập tức ôm lấy Vân Khinh, trầm giọng hét lớn, đồng thời cũng giúp Vân Khinh đỡ luôn cả Tuyết Vương phi, nhanh chóng phóng về phía cửa đá lớn.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi không xem bổn vương ra gì hay sao.”
Vừa mới lao ra tới cửa đá, lao ngục vốn âm u tối tăm đột nhiên bừng sáng, hàng loạt đèn đuốc chiếu rọi. Một giọng nói sang sảng từ trong góc tối truyền tới, rồi chỉ trong nháy mắt, vô số người từ bốn phương tám hướng xông ra, trong tay cầm những thanh đao kiếm sắc lạnh lăm le chỉ vào đám người Độc Cô Tuyệt. Bọn chúng đã có chuẩn bị từ trước.
Những tiếng thét chói tai vang lên, đám người của Tuyết tộc từ trong ngục tối đi theo Độc Cô Tuyệt ra ngoài, vừa thấy tình cảnh này nhất thời bị dọa cho vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, nhất là đám phụ nữ. Cả một đội ngũ đang tĩnh lặng, nháy mắt đã trở nên hỗn loạn.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, tay vung lên tung ra một chưởng, chưởng lực sắc bén và mạnh mẽ đánh thẳng vào người đứng gần hắn nhất, người đàn bà nãy giờ sợ hãi và hoảng loạn đang kêu gào chói tai bị hắn đánh cho văng ra. Đám người của Tuyết tộc đứng chung quanh thấy thế hoảng sợ kinh hãi, bất ngờ quên cả thét, lập tức im bặt lại.
“Chớ có lên tiếng.” Đại trưởng lão Tuyết tộc vừa lao tới nhìn thấy, lập tức quát lớn.
Người nhà của Thánh nữ hiển nhiên là người quen, chắc chắn là đã từng gặp qua đại trưởng lão, cho nên lúc này tất cả đều đồng loạt cắn chặt răng, không dám để phát ra dù chỉ một tiếng động. Thân thể run run đứng ở trước cửa đá chật chội, nấp phía sau lưng đám người Mặc Ngân, Mặc Ly.
Trên mặt Độc Cô Tuyệt chỉ vẻ tàn bạo, kéo lấy Vân Khinh che chắn phía sau, đứng trừng mắt nhìn kẻ tự xưng là bổn vương kia.
Vân Khinh thấy vậy nghiến chặt răng, hai tay xốc cả người Tuyết Vương phi xoay lại đặt lên trên lưng cô, rồi lấy vạt áo bên hông trên người cô buộc chặt lại, ngón tay lướt nhẹ trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ.
Chỉ thấy từ chỗ rẽ một đội quân tỏa ra, ở giữa là một kẻ mặc trường bào màu vàng sẫm, vẻ mặt cực kỳ hung mãnh, nhìn mặt có thể cảm nhận được sự uy vũ của một người đàn ông. Nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy nhiên trên khuôn mặt có vẻ như oai hùng đó, lại là một đôi mắt ti hí như rắn, ánh mắt bén nhọn, chỉ liếc qua một cái đã khiến cho người ta phát lạnh, phá hủy hết khí chất của cả người gã.
“Kỳ Vương.“ Thượng Quan Kính đang nằm ở trên lưng Độc Cô Tuyệt, hạ giọng nói nhỏ bên tai Độc Cô Tuyệt.
“Ngươi là kẻ nào? Thật to gan.”Kỳ vương nhìn khuôn mặt xấu xí của Độc Cô Tuyệt, trên mặt hiện lên một tia sắc bén, vô cùng ngạo mạn cuồng vọng quát.
“Ta là ai, ngươi không xứng để biết.” Lời lẽ còn cuồng vọng hơn, ngạo mạn hơn. Nếu nói về sự ngạo mạn, Độc Cô Tuyệt mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Vừa nói xong, cánh tay dặt phía sau lưng của Độc Cô Tuyệt nhanh chóng đưa ra một mật hiệu.
Trên mặt Kỳ Vương chợt lóe một nét âm hiểm, gian ác, lạnh lùng cười nói: “Được, được, hay cho…”
Gã ta còn chưa nói xong, thân hình Độc Cô Tuyệt đột nhiên nhoáng lên một cái liền xông ra ngoài, cùng lúc này Vân Khinh, Mặc Ngân, Mặc Ly và toàn bộ hai mươi mấy thiết kỵ đồng loạt ra tay.
Tiếng đàn ngập tràn sát khí và phẫn nộ, như bão táp bùng lên, tràn ngập khắp bốn phía công kích thẳng vào đám người của Kỳ Vương. Đệ tam sát huyền, Vân Khinh ít dùng nhất là đệ tam sát huyền, nhưng lúc này tiếng đàn tràn ngập sự sắc nhọn và sát khí, bao phủ toàn bộ bốn phương tám hướng, cô đi theo phía sau Độc Cô Tuyệt, phóng thẳng tới phía Kỳ Vương.
“Lên.” Tuyết tộc trưởng thấy vậy vung tay lên, cùng một tên tiểu tử trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh lao theo phía sau, phóng theo hướng Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh thẳng về phía Kỳ Vương.
Chém giết, mới chỉ trong khoảnh khắc khắp nơi chỉ toàn là cảnh chém giết lẫn nhau.
Tình cảnh vây khốn trong phút chốc đã trở nên hỗn loạn, đám người Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh, Mặc Ly, Mặc Ngân tiến thẳng vào giữa trận, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Trong tình huống này cung tên cho dù lợi hại cách mấy đi chăng nữa cũng trở nên vô dụng, chỉ cần chiếm hết thế thượng phong, trong khoảnh khắc quân của kẻ thù sẽ nhanh chóng tan rã.
Đánh úp, áp sát lá cà, giết chết quân địch trong chớp nhoáng, áp dụng chiến thuật đánh nhanh rút gọn, về mặt này Độc Cô Tuyệt là thiên hạ đệ nhất.
“Giết, lao ra.” Người của bộ tộc Tuyết thị lúc này cũng ra tay kịch liệt, vào thời điểm này chỉ có cùng nhau hợp sức lại thì mới hy vọng có đường sống, còn không hợp sức cùng nhau, vậy chỉ có một con đường duy nhất là chết. Vì vậy lúc này tất cả đám người đó đều sôi trào, mặc kệ tất cả vội kéo lê thân thể thương tàn cũng điên cuồng bắt đầu chém giết.
Trong khoảnh khắc, khắp ngục tối chật hẹp vang lên tiếng chém giết chấn động đầy kinh hãi.
Kỳ Vương ở Nam Man xưng bá xưng vương, chỉ nghĩ rằng người cần phải đối phó chẳng qua chỉ là bè phái của Tuyết Lê, không thể nào ngờ được đám người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh sẽ đến. Nhất thời bị đánh úp lại khiến không kịp trở tay. Không có người phòng thủ, lại bị náo loạn luống cuống tay chân, đương nhiên là phải chịu khuất phục lép vế.
Trong khung cảnh hỗn loạn tại nơi này, từ cửa thông đạo âm u ở phía xa xa, một người mặc quần áo màu trắng xóa lẳng lặng đứng nhìn về phía sát khí ngập tràn đầy trời này.
Mộc lúc lâu sau, người này chậm rãi lắc đầu, đảo mắt nhanh chóng nhìn lướt qua Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, cánh tay đặt trên vách tường chậm rãi hạ xuống một chút.
Chỉ thấy chỗ Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đang đứng, trong khoảnh khắc đất trời xoay chuyển, một không gian vừa mở ra đã bị xoay lại, không còn thấy tung tích tăm hơi của hai người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đâu nữa, giống như đã biến mất vào trong không khí, nhanh đến mức kỳ quái.
Người mặc áo bào trắng thấy vậy, không hề nhìn lại nơi này, lập tức xoay người biến mất trong bóng tối.