Thiên Hạ Hữu Địch
Chương 96 : – Đao gió gió đao đao gió như đao
Chương 96 : – Đao gió gió đao đao gió như đao
Y đột nhiên đứt hơi.
Y đã chết.
Người này không chết vì vụ nổ, mà chết bởi đao.
Y đã thành vong hồn dưới đao.
Y có thể tránh khỏi vụ nổ là nhờ tính toán chuẩn xác, y chết dưới đao cũng là vì tính toán sai lầm.
Y tính toán không sai, nếu Lôi Bố đã tự tay gây ra vụ nổ, sức nổ nhất định sẽ không tổn thương đến hắn.
Cho nên y chỉ cần áp sát Lôi Bố, sẽ có thể bảo đảm bình an.
Y đã đúng.
Y cũng đã tính sai một bước. Lôi Bố là một trong tám đại cao thủ của Giang Nam Phích Lịch đường, đương nhiên giỏi sử dụng thuốc nổ. Nhưng hắn và Lôi Diễm đã sớm kiên quyết rời khỏi Lôi gia bảo, sáng lập một dòng khác, trở thành tông chủ của Phong Đao Quải Kiếm, “cầm đao xách kiếm” sớm nhất trong gia tộc họ Lôi.
Do đó thuốc nổ không phải tuyệt kỹ của hắn, mà là đao pháp.
Hà Xa xông đến gần Lôi Bố, cũng giống như đưa thân mình vào lưỡi đao.
Y đã sai, cho nên y chết.
Đây là một thanh đao nhanh như gió.
Một đao này còn nhanh hơn gió.
Một đao này đâm vào bụng y.
Vào giây phút này, nước mắt, nước mũi, đại tiểu tiện của Hà Xa đều không kìm được. Y cảm thấy nội tạng của mình đã bị một đao này xoắn nát.
Lúc này y mới phát hiện mình đã sai, sai lầm rất lớn.
Thuốc nổ tuyệt đối không phải là điểm mạnh của Lôi Bố. So với đao pháp của hắn, thuốc nổ chỉ giống như một con rắn nhỏ.
Đao mới là con rồng mà hắn nuôi dưỡng.
Nhưng y biết thì đã trễ, quá trễ rồi.
Cho nên y phải trả giá, cái giá cực kỳ đau đớn.
Đó là sinh mệnh.
Lôi Bố rút đao, ngón tay khẽ búng vào mũi đao phát ra tiếng “ong ong”, sau đó lè lưỡi.
Lưỡi của hắn rất dài.
Hắn liếm máu trên lưỡi dao, dáng vẻ giống như rất hưởng thụ.
Lúc này hắn không hề già nua, không hề thô tục, cũng không hề ủ rũ, chán nản. Sau khi liếm máu, hắn giống như trẻ ra, khỏe khoắn, hơn nữa còn uy phong lẫm liệt, dương dương tự đắc.
Hắn giống như một vị đại sư vừa hoàn thành kiệt tác tuyệt thế của mình, cầm đao cưỡi ngựa đứng đó, dáng vẻ rất tâm đắc.
Nhưng trong tửu lâu này lại có rất nhiều người căm hận hắn, đặc biệt căm hận dáng vẻ của hắn.
Ngư Thiên Lương, Mạnh Tương Lữ dĩ nhiên là căm hận hắn, bởi vì hắn vừa giết chết chiến hữu thân thiết của bọn họ là Hà Đô Đầu. Còn những tiểu nhị, khách khứa khác trong tiệm cũng căm hận hắn, bởi vì vừa rồi khi gây ra vụ nổ, hắn lại chẳng hề quan tâm đến an nguy của bọn họ.
Mạnh Tương Lữ luôn ôn ôn hòa hòa, nhưng ôn hòa cũng không có nghĩa y dễ bị ức hiếp, cũng không có nghĩa y không tức giận.
Hà Hỏa Tinh vừa chết, y lập tức đỏ mắt.
- Lôi Sát Lục, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót ra ngoài, không phải ngươi chết thì là ta vong. Danh Lợi Quyển, Cảm Tình Dụng Sự bang, Dụng Tâm Lương Khổ xã, Lão Tự Hiệu… sẽ không ai bỏ qua cho ngươi!
Lôi Bố nói:
- Bốn mươi mốt.
Mạnh Tương Lữ không hiểu:
- Bốn mươi mốt?
- Đúng, là bốn mươi mốt, vừa mới chết một tên, không tính đám vô dụng ngồi ở hai bàn kia và những kẻ nằm trên đất không biết sống chết.
Đao trên tay Lôi Bố phát ra sáu loại uy nghiêm, tám loại lạnh lẽo:
- Còn lại bốn mươi tên ở đây. Đám người ở trên lầu, lớn lớn nhỏ nhỏ, tổng cộng bảy mươi bốn người. Trên lầu ta không quản, Lôi Công Điện Mẫu phụ trách trên đó, còn ta phụ trách giết chóc dưới lầu. Bốn mươi mốt tên, một tên cũng không sống được.
Hắn nói giống như đó là chuyện đương nhiên, cũng không sợ chọc giận mọi người, càng giống như đã tính trước mọi việc, chắc chắn thành công.
Dường như không xem những người trong tiệm này là con người.
Những người làm việc trong phòng ăn dưới lầu Danh Lợi Quyển, kể cả song Ngư huynh đệ, Ngư cô nương và Mạnh lão bản, còn có ba tên tiểu nhị, hai tên đầu bếp, nhiều nhất chỉ là chín người.
Còn lại đều là khách.
Những trà khách, thực khách, sai dịch, tiểu lại này, cùng với các cô nương nhìn như chỉ bán nhan sắc, thực ra cũng có một chút võ công, cộng lại đúng là ba mươi hai người. Con số này rất chính xác.
Xem ra Lôi Bố đã tính toán kỹ càng.
Nhưng câu nói này của hắn giống như muốn đối địch với tất cả mọi người ở đây.
Trong tiệm này đương nhiên cũng có không ít nhân tài, đủ loại xuất xứ. Có người vốn không muốn nhúng tay, có người vốn không muốn chen vào vũng nước đục này, nhưng vừa nghe Lôi Bố lên tiếng, lại thấy Lôi Bố ngông cuồng như vậy, khó tránh khỏi kích động căm phẫn.
Hắn lại muốn một mình giết hết tất cả mọi người!
Cho dù ngươi có bản lĩnh bằng trời, nếu như cả đám xông lên, hai quyền khó địch một trăm bốn mươi tám tay, xem ngươi làm sao phát ngôn ngông cuồng, sẽ có kết cục gì.
Lập tức người người đều đứng lên.
Chỉ có ba người mặt ủ mày chau và thanh niên không ngừng nhúc nhích ở phía đông vẫn không phản ứng, cùng với một già hai trẻ ở phía tây nam vẫn đang uống trà, giống như đang yên lặng theo dõi biến hóa.
Đến lúc này, những người vẫn ngồi yên bất động, không hề quan tâm, khó tránh khỏi khiến người ta khó hiểu. Mạnh Tương Lữ dù đang tức giận, nhưng vẫn lưu ý đến điểm này.
Có phải vì Lôi Bố có quân tiếp viện hùng mạnh, cho nên mới không sợ hãi?
Ngư cô nương cũng có ý kích động mọi người, hợp sức tiêu diệt tên ác nhân này:
- Lôi Bố, một câu nói của ngươi lại muốn ăn hết nhiều anh hùng hào kiệt ở đây như vậy, ta sợ cho ngươi ăn vào miệng cũng nuốt không trôi, căng bụng mà chết cũng là đáng kiếp!
Lôi Bố đột nhiên nhìn Ngư Thiên Lương.
Hắn không làm gì cả, chỉ nhìn nàng.
Ánh mắt của hắn không phải rất sắc bén, nhưng không biết vì sao, khi bị hắn nhìn vào, Ngư Hảo Thu lại cảm thấy sợ hãi.
Lôi Bố nhìn Ngư cô nương, chỉ nói một câu rất kỳ quái:
- Ngươi không nên chết.
Hắn dừng lại một chút, mới nói tiếp:
- Ngươi sẽ chết sau cùng.
Sau đó mới trả lời vấn đề của Mạnh Tương Lữ:
- Hôm nay ta tới là vì các ngươi.
Một câu nói.
- Ta muốn giết sạch người của Danh Lợi Quyển các ngươi.
Lại một câu nói.
- Ai bảo người cầm đầu của Danh Lợi Quyển các ngươi, bất kể là Lão Tự Hiệu hay Dụng Tâm Lương Khổ xã, Cảm Tình Dụng Sự bang, đều đắc tội với hậu đài của chúng ta. Ta nhận được mệnh lệnh thanh trừ phản nghịch Danh Lợi Quyển, sau đó thành lập Đại Lôi môn ở đây, tiếp quản thế lực.
Đây là một câu nói dài, đại khái đã giải thích dụng ý của Lôi Bố.
Mạnh Tương Lữ không nhịn được hỏi:
- Ai là hậu đài của các ngươi?
Lôi Bố cười.
Ngư cô nương đang cảm thấy hắn cười rất khủng bố, giống như một con cua bò ngang bị người ta dùng một cước đạp bể vỏ, đột nhiên Lôi Bố lại xuất đao.
Đao nhanh như gió, gió đao sắc bén.
Hắn chém tới một đao.
Không phải chém Ngư cô nương, cũng không phải chém Mạnh Tương Lữ, mà là chém vào Ngư Đầu và Ngư Vĩ.
Không chỉ một đao chia hai, còn là một đao giết hai.
Hai đứa trẻ.
Hắn giống như chỉ nhắm vào bọn họ.
Một nhân vật đường đường, nổi danh trong trong võ lâm như hắn, đao đao đều tấn công huynh đệ họ Ngư, đao đao đều hạ thủ với trẻ con.
Một đao này của hắn càng khiến mọi người tức giận.
Trong tiếng quát lớn, có ít nhất mười sáu người xông về phía hắn, có bảy người ra tay với hắn, có năm người muốn tiếp một đao kia giúp Ngư Vĩ và Ngư Đầu.
Trong nháy mắt này, đao thế lại biến đổi.
Một đao biến thành hai đao.
Hai đao biến thành bốn đao.
Bốn đao biến thành tám đao.
Tám đao biến thành… không phải mười sáu đao, mà là bốn đao, sau đó là ba đao, hai đao, một đao… sau đó đột nhiên thu đao.
Đao đao như gió, đao của gió.
Ánh máu chợt hiện.
Trong tiếng kêu thảm, gào khóc, có tám người trúng đao, có năm người ngã xuống. Những người ngã xuống mắt thấy đã không sống nổi. Những người không ngã cũng máu chảy như suối, bị thương rất nặng.
Đao của hắn vốn chỉ giả vờ tấn công hai đứa trẻ họ Ngư, dẫn rắn rời hang, đao thế lại đột nhiên biến đổi, chém giết mãnh liệt, một hơi sát thương tám người trượng nghĩa ra tay.