Thiên Hạ Hữu Địch
Chương 101 : – Sung sướng như ma quỷ
Chương 101 : – Sung sướng như ma quỷ
Lần này tuy hắn chỉ giết một người, nhưng đã đủ chấn nhiếp toàn trường.
Mọi người đều không dám tấn công nữa, chỉ có lui.
Bởi vì mọi người phát hiện, đây không phải là một kẻ địch, mà là một cuồng ma, một kẻ cuồng sát.
Sau mỗi lần giết người, nhìn máu tươi từ lưỡi đao nhỏ xuống, hắn lại có cảm giác phấn chấn và sung sướng như ma quỷ.
Mọi người đều chùn bước, nhất thời không ai dám tiếp tục tấn công.
Nhưng ngươi không giết hắn, hắn lại muốn giết ngươi.
Hắn thích giết người, hắn muốn giết người.
Đây là niềm vui của hắn, cũng là chức trách của hắn.
Càng đáng sợ hơn, hắn vừa giết người vừa nhìn chằm chằm vào Ngư cô nương, dáng vẻ hết sức vui sướng điên cuồng.
Giống như giết ra khoái cảm, giết đến cao trào.
Hắn đột nhiên xông đến ba mươi hai tên địch còn lại đang kinh hồn bạt vía.
Mọi người đều rất sợ hãi, nhưng không ai chịu từ bỏ phản kháng, giống như không ai muốn vứt bỏ tính mạng của mình.
Một tiếng “bộp” vang lên, nơi ánh đao qua, ánh máu chợt hiện.
Lần này, ba mươi hai người không thiếu một ai, ngược lại còn nhiều thêm một người.
Ba mươi ba người.
Sao lại xảy ra chuyện này?
Sao lại nhiều thêm một người?
Đúng là nhiều thêm một “người”, bởi vì trong đó có một người đã đứt làm hai khúc, trở thành “hai” người.
Một người bị chém làm hai khúc, nhưng nhất thời chưa chết, cho nên miễn cưỡng có thể xem là “hai” người.
Ít nhất là hai khúc thân thể vẫn đang hoạt động.
Lần này người trúng đao là Chu Thăng Xung.
Cũng không biết do hắn không kịp tránh đi, hay là Lôi Bố đặc biệt tìm hắn, nhưng một đao của Lôi Bố đã chém hắn từ eo đứt thành hai khúc.
Đao nhanh, đao pháp càng nhanh.
Bởi vì quá nhanh, cho nên Chu Thăng Xung trúng đao, nhất thời vẫn không biết mình đã bị “chém đứt”.
Hạ thân của hắn vẫn đang đi, còn đang tránh đi, nhưng thân trên của hắn lại ngã xuống đất.
Cảnh ngộ của hắn và Bố Lạp Cách rất tương tự, nhưng hắn lại có bài học của Bố Lạp Cách.
Bố Lạp Cách đứt đầu, nhưng vẫn cho rằng mình còn sống.
Chẳng lẽ chính hắn cũng…
Đột nhiên Lôi Bố đỡ lấy hắn, đưa cho hắn một tờ giấy, một cây bút.
- Muốn chứng minh ngươi còn sống hay không à?
Lôi Bố cười như ma quỷ, thúc giục hắn:
- Viết mấy chữ đi, nếu như ngươi có thể viết đến chữ thứ mười ba, đương nhiên là còn sống.
Mực nước trên ngòi bút chưa khô.
Chu Thăng Xung cũng muốn chứng thực mình chưa chết.
Hắn dùng sức nắm lấy bút, đang muốn viết chữ…
Nhưng cảm giác liền ập tới.
Cảm giác đau rất đáng sợ, cảm giác đau đến mức khiến người ta hư thoát càng đáng sợ, nhưng cảm giác đau đến mức khiến người ta chỉ mong sao hư thoát chết đi, vậy thì càng kinh khủng.
Nhưng Chu Thăng Xung vẫn muốn sống tiếp.
Hắn từ xa vào kinh, là vì muốn tìm lại bảo tàng lúc cha hắn thành lập Tam Chu trang, hiện nay vừa mới xuất sư, hắn làm sao có thể chết ở đây…
Hắn liều mạng viết chữ, cố gắng tập trung thần trí.
Cuối cùng đã viết một chữ “sống”.
“Sống” là hi vọng của hắn, tất cả của hắn.
Người ta nói hữu tình mặc dù quan trọng, ái tình càng giá trị, nhưng nếu vì tự do, hai thứ đó đều có thể vứt bỏ, có thể thấy tự do quan trọng thế nào. Nhưng nếu không có sinh mệnh, “tự do” lại có ý nghĩa gì?
Nhất định phải “sống” tiếp.
Hắn vốn định một hơi viết mười ba chữ “sống”, đáng tiếc viết đến chữ thứ nhất thì đã khí suy kiệt lực, giống như lục phủ ngũ tạng đều trống không, chảy ra, trút sạch.
Chữ sau đó, nét bút càng đơn giản.
Hắn lại viết chữ “không”.
Sau đó hắn chỉ có thể thu bút hất lên, viết một chữ “được”.
“Sống không được”.
“Sống không được” chính là chết, cho nên hắn chết.
Chết rất thảm, thân đứt làm hai, máu chảy đầy đất, ruột gan trút ra, nhưng nhất thời vẫn chưa tắt thở.
Chu Thăng Xung sống không được.
Những người khác vẫn đang sống lại “chịu không nổi”.
Còn lại ba mươi mốt người, ba mươi mốt con chim sợ cành cong.
Lôi Bố hoành đao đứng trên bàn, chùi đao liếm máu.
- Hôm nay thật đã ghiền.
Toàn thân Lôi Bố phát ra một loại thần thái như ma quỷ:
- Ta muốn huyết tẩy Danh Lợi Quyển.
Sau đó hắn nói với Ngư cô nương:
- Ta ít nhất còn phải giết bốn mươi bốn người, mới đến phiên lão tử chơi đùa với ngươi. Ngươi không cần gấp, nhất định phải chờ đến lúc đó.
Ngư Thiên Lương nghe được liền lạnh mắt, lạnh mặt, cũng lạnh tâm, nhưng trong lòng lại dâng lên một điểm nghi ngờ, dần dần khoách triển thành một nghi vấn.
Bốn mươi bốn người?
Nơi này chẳng phải chỉ còn lại ba mươi mốt người sao? Ở đâu ra bốn mươi bốn, cộng thêm mình là bốn mươi lăm người?
Lão cuồng ma này giết đến váng đầu, tính sai rồi sao?
Thực ra không chỉ có Ngư cô nương nghĩ như thế, Mạnh Tương Lữ và rất nhiều người ở đây đều nảy sinh nghi hoặc như vậy.
Nhưng cho dù bọn họ có nghi hoặc, có cảnh giác, cũng không thể thay đổi được thảm án xảy ra, cùng với sự thật đổ máu.
Đôi lúc, một số người có thể kịp thời phát giác nguy hiểm xảy ra, cảm giác được nguy cơ đang đến, nhưng cũng không hữu dụng. Giống như xe ngựa lao đến quá nhanh, sắp rơi xuống vách núi; hay như lửa lớn ngút trời, người lại bị vây trong lầu cao; hoặc là giặc cướp cầm binh khí xông vào nhà, ngươi ngoại trừ biết được tình hình không ổn, còn có thể làm gì?
Có lúc cũng chỉ đành chờ chết, chờ sự tình xảy ra.
Nếu như vậy, không bằng hoàn toàn chẳng hay biết gì, còn bớt đau khổ giày vò hơn.
Thứ có thể thay đổi kết quả, có lẽ chỉ có vận mệnh, ý trời.
Khi kẻ địch quá mạnh mà mình lại quá yếu, ngoại trừ nhẫn nhục chịu đựng, còn có thể làm gì?
Cho nên mình nhất định phải đủ mạnh, đủ lớn, đủ lớn mạnh, để ứng phó bất kỳ biến hóa đả kích nào.
Nhưng khi trở nên đủ mạnh, con người lại thích đi giết những thứ nhỏ yếu hơn mình.
Do đó, đấu tranh không ngừng, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, đã trở thành luật lệ sinh tồn.
Luật lệ đáng buồn, thứ tạo ra đương nhiên là kết quả bi kịch.
Lôi Bố vừa nói xong liền xuất đao.
Bên ngoài sắc trời biến đổi, gió mây cuồn cuộn, mưa bão sắp đến.
Ánh đao đầy lầu, chợt lóe rồi tan.
Lần này là ai chết? Ai trúng đao?
Còn lại ba mươi mốt người, ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, vẫn còn sống, không ai bị gì.
Ít nhất trong nháy mắt này, không ai chết cả, vẫn còn sống.
Mọi người lập tức xem kỹ mình, xem mình rốt cuộc có phải giống như Bố Lạp Cách và Chu Thăng Xung, đứt thành mấy đoạn mà vẫn hoàn toàn không phát giác.
Khi phát hiện mình không sao, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, lại quan sát người khác, xem đối phương có phải đã trúng đao mà không biết hay không.
Một đám nhân vật võ lâm, hảo thủ giang hồ, chỉ đối diện với một kẻ địch cầm đao, nhưng vẫn sợ sệt như vậy, hoảng loạn như vậy, kinh hãi như vậy, đúng là một chuyện thảm hại, xấu hổ.
Gặp phải kẻ địch như Sát Lục Vương, bọn họ còn chưa sợ đến mức quỳ xuống van xin, đã xem như có chút can đảm, có dũng khí tương đối rồi.
Đao của Lôi Bố, đủ để giết chết dũng khí của bất cứ người nào.
Một tiếng kêu thảm bỗng vang lên.
Tiếng kêu thảm nối tiếp nhau, liên miên không dứt.
Không ở trong phòng, mà ở ngoài phòng.
Tường gỗ giống như đậu hủ bị cắt ra, tạo thành một khe hở dài khoảng bảy đến chín thước, gió mưa từ khe hở này thổi ngược vào.
Mưa máu văng tung tóe.
Người ở bên ngoài vốn cách một vách tường, đột nhiên trúng đao, kêu gào đột tử.
Một lần giết ba người, một đao ba mạng.
Lôi Bố không chỉ giết người trong nhà, mà còn giết người ngoài tiệm.
Trong trong ngoài ngoài đều là người chết.
Xem ra tai nạn của Danh Lợi Quyển vẫn chưa chấm dứt.