The Strongest Guild Master Founded a Nation in a Week
CHƯƠNG 26: SỰ NGẠC NHIÊN CỦA EARL
- Truyenconect
- The Strongest Guild Master Founded a Nation in a Week
- CHƯƠNG 26: SỰ NGẠC NHIÊN CỦA EARL
-Earl Villiers POV-
Tôi bị choáng ngợp đến mức tôi không thể bước đi nổi.
Tôi là một quý tộc. Tôi là Earl Villiers.
Phải, bởi vì không có thứ gì sánh bằng bức tường bạc, không trầy xước, xinh đẹp này.
Nhưng vẫn còn, đó là màu trắng bạc. Thứ bạc tinh khiết nhất trên thế giới này đang ở ngay trước mắt sao?
Tôi nhìn quanh trong khi đi bộ trên hành lang rộng .
Hành lang này đủ rộng để mười người lực lưỡng có thể đi cạnh nhau và trần nhà đủ cao để nhìn lên. Xung quanh được trang trí với nội thất như bình hoa và chậu rất tỉ mỉ mà bạn sẽ không ngần ngại chạm vào cũng như các bộ giáp bạc sáng loáng.
Nếu bạn nhìn kỹ, màu bạc của nó gần giống với màu của bức tường.
「Ren, thứ nhiên liệu dùng đẻ xây bức tường và tạo ra bộ giáp đó là gì? Nó không đơn giản chỉ là bạc, phải không? 」
Khi nghe điều đó, Ren người đang đi phía trước đáp lại câu trả lời một cách ngẫu nhiên.
「Ah, tôi đã dán thêm một lớp mithril mỏng lên bề mặt. Mithril là một chất liệu tuyệt vời bởi khả năng dẫn điện của nó . 」
「Mi, mithril ... Không, thật ngu ngốc ...」
Tôi cố tìm một lỗ thủng trên bức tường bạc để tìm ra bằng chứng cho những lời nói của Ren.
Tuy nhiên, vật liệu trông rất giống với thứ đẻ làm vòng mithril đã được truyền lại cho gia tộc tôi qua nhiều thế hệ.
Bộ giáp làm bằng mithril là bộ giáp mạnh nhất luôn xuất hiện trong câu chuyện về các anh hùng.
Tôi cũng nghe nói ở đâu đó rằng một thanh gươm và lá chắn mithril đã được truyền lại bởi gia đình hoàng tộc qua nhiều thế hệ. Tôi không biết đó là lời nói dối hay sự thật hay một số câu chuyện phóng đại quá mức. Ngoài ra còn có một số câu chuyện kể lại rằng một trong những mạo hiểm giả hạng S thường xuyên sử dụng mũ bảo vệ và áo giáp mithril.
Nói cách khác, nếu tôi không nhầm, chỉ những người cao quý mới có mithril.
Đó là lý do tại sao... mithril tên tường ... đừng đùa với tôi!
Phải, dừng lại! Bowarei! Đừng cố gắng phá vỡ bức tường!
Tôi ra lệnh cho Zackson bằng cử chỉ để kéo Bowarei ra khỏi bức tường.
「Chúng ta đã đến nơi.」
Khi Ren nói thế, một cánh cửa khổng lồ chắn trước mặt chúng tôi trước khi tôi nhận ra nó.
Kim loại để làm cánh cửa. Hùng vĩ là từ mà tôi có thể diễn tả lúc này.
Thứ kim loại vàng đỏ xen lẫn ánh bạc. Cánh cửa hùng vĩ, cùng với sự lộng lẫy sâu thẳm và to lớn của nó, dường như đây là cánh cổng dẫn tới tiên đàng.
Tôi nhận thấy nó một cách tình cờ.
Không, tôi đã nhận thấy.
Thứ kim loại vàng đỏ.
「O, oi, Ren-dono.」
Tại thời điểm đó, khi cánh cửa hùng vĩ khẽ mở một cách lặng lẽ không một tiếng động, tôi đã thay đổi cách tôi gọi Ren người mà tôi vô tình nghĩ anh ta một người bình thường.
「A... .A....」
Tôi hoàn toàn không nói nên lời trước khung cảnh của cánh cửa đang chậm mở.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, thế giới của vàng và bạc lan rộng.
Sàn vàng, cột vàng, tường bạc, nội thất bạc....
Thứ duy nhất có màu sắc khác là thảm sàn đỏ thẫm với một bức tranh thêu lộng lẫy và một chiếc đèn chùm pha lê mờ khổng lồ.
Sự giàu có và sức mạnh áp đảo này là gì, thật vượt sức tưởng tượng!
Đây có phải là lâu đài của Chúa!
Khi chúng tôi còn đang sững sờ, Ren nhanh chóng bước tới phía trước.
Theo những gì tôi đã thấy đây dường như là phòng ngai vàng. Những cột trụ lớn được xếp dọc và xa phía sau là một cầu thang và ngai vàng bạc.
Ở bên trái và bên phải của hội trường, khoảng 100 người đang xếp thành hàng.
Họ đến từ nhiều chủng tộc khác nhau. Và, có rất nhiều gã đàn ông đẹp trai và người phụ nữ xinh đẹp.
Một số người mặc áo giáp, áo giáp nhẹ, hoặc áo choàng, nhưng mọi người đều có trang bị tinh xảo và bất thường dường như xuất phát từ các câu chuyện cổ tích.
「Tôi, tôi hiểu. Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu mọi thứ..."
Zackson đang đứng chéo phía sau tôi hét lên với một giọng run rẩy.
「C, cái gì? Ông đã hiểu được điều gì?"
Tôi hỏi câu Zackson để kìm hãm mong muốn thoát khỏi cảnh tượng phi lí này.
Zackson nhìn chằm chằm vào hành lang thở hổn hển mà không hề nhìn tôi trong khi tôi đang nói chuyện với anh ta.
「Họ là các tông đồ của Chúa ... Theo truyền thuyết, tất cả các tông đồ đã hoàn thành sứ mệnh của họ được sống trong Lâu đài của Chúa và sống cả ngày trong yên bình.」
Zackon nói về những thứ ngu xuẩn như thế.
Không ai có thể thở nổi và chỉ biết lặng lẽ bước đi khi nghe câu nói đó. Nó truyền đến các hiệp sĩ như một sinh vật sống.
「A, tông đồ ...」
「Lâu đài của Chúa ... Ồ, đây là của Chúa Trời ...」
Hai từ, chúa và tông đồ, đang lặp lại trong miệng mọi người.
Bây giờ, tại thời điểm này, hai từ đó đang thống trị cuộc sống của chúng tôi.
Nó là lẽ tự nhiên.
Tôi cũng tin một phần của lời nói đó.
「Chủ nhân.」
Một giọng nói vang lên từ bên trong hành lang gần chúng tôi, mọi người không thể cử động.
Đó là một giọng nói thấp, dày đặc của một người đàn ông. Tuy nhiên, đó là một giọng nói đầy sự quyến rũ bí ẩn, mà không có bất kỳ điều gây phiền nhiễu nào.
Khi nhìn về phia đó, bóng của một người đàn ông từ phía đầu chiếc thảm đỏ thẫm.
Nội thất quá uy nghi và nó làm mờ thị giác của tôi.
"Đi nào."
Khi tôi nói vậy, tôi cảm thấy Zackson đang nhìn tôi.
Thật ngu ngốc. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước đi. Làm thế nào chúng ta có thể quay lại trong tình huống này?
Đối với tôi, tôi ngần ngại đặt chân lên tấm thảm đỏ thẫm còn đẹp hơn áo choàng của nhà vua.
"...Đi nào."
Tuy nhiên, tôi là Earl Villiers, một quý tộc.
Tôi thà chọn cái chết hơn là chạy trốn ở đây.
Tôi lấy lại bình tĩnh và bước lên phia trước.
Tôi đi trên tấm thảm mềm cho đến khi tôi tới cuối cầu thang nơi có thể thấy rõ ngai vàng.
Rõ ràng, người đàn ông từ trước đã ở đó.
Người đàn ông có vẻ trẻ hơn tôi. Anh ta là một anh chàng to lớn, nhưng có một bộ râu kì cục. Anh ta mặc bộ giáp làm bằng vảy quái vật.
Anh ấy trông giống như một con người nhưng tôi cảm thấy có gì đó rất khác.
Khi tôi rời mắt khỏi người đàn ông, tôi ngước lên ngai vàng.
Ở đó, tôi vẫn nên nói chứ? Ren đang ngồi một cách thoải mái.
「Nhân tiện, có một lý do tại sao tôi cho tên bá tước vô dụng bước vào phòng ngai vàng.」
Ren đưa ra một giọng ca trang nghiêm khác với những gì chúng tôi từng thấy.
Không, nó có thể là rất đáng sợ.
Khi Ren nói, tôi cảm thấy như thể bầu không khí trở nên nặng nề hơn.
"... hãy quỳ gối."
Có người nói vậy.
Nó không phải là người đàn ông trước đó. Giọng nói đó rõ ràng của một người phụ nữ.
Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng tinh thần của chúng tôi đóng băng sẵn sàng chuẩn bị cho cái chết trong con giận dữ từ lời nói. Chúng tôi đã phải quỳ gối.
Cô ấy có hài lòng vì chúng tôi đã quỳ xuống không? Người phụ nữ xếp hàng ở hàng ghế đầu ở phía bên kia đang rụt rè vẽ người quai hàm của mình với người đàn ông từ lúc nãy.
Cô ấy là một cô gái xinh đẹp. Không, từ đẹp không đủ.
Không có daugther của bất kỳ cao quý mà có thể so sánh với vẻ đẹp lộng lẫy của cô. Mái tóc dài màu vàng và chiếc váy trắng đơn giản nhưng tuyệt đẹp làm cho vẻ đẹp của cô gái trở nên đặc biệt hơn.
Nếu ai đó nói rằng cô ấy là nữ thần, mọi người sẽ bị thuyết phục.
Một cô gái như vậy đang hướng mắt lên ngai vàng.
「Thứ lỗi cho cấp dưới của tôi. Vâng, tahis độ cô ấy không được tốt. Bây giờ, hãy tiếp tục cuộc nói chuyện của chúng ta, Earl ... Tôi nghĩ chúng ta nên xây dựng một đất nước trên mảnh đất này. 」
"Một đất nước? Sâu trong rừng vực thẳm này? Không, nó chắc chắn là một vùng đất mà vương quốc Rembrandt và đế chế Galland không thể chạm tới. Nếu ngài cai trị ở đây, không ai có thể biết ngài đã khắc ra một lãnh thổ ... tuy nhiên, tôi nghĩ ngài đã biết nhưng đó là vấn đề khó cho các nước khác chấp nhận nó. 」
Tôi hoảng hốt trả lời Ren.
Nếu anh ấy có thể dừng nó, bạn phải dừng nó lại.
Nếu đất nước của những người có thể xây dựng một lâu đài như vậy ở một nơi như thế này được thực hiện, tất cả các kế hoạch mà tôi đã dành nhiều năm sẽ không thu lại được gì cả.
Khi tôi bày tỏ một ý kiến tiêu cực, Ren nhún vai và thở ra một hơi ngắn.
「... Tôi không muốn làm kẻ thù một cách bất đắc dĩ. Vậy sự chấp nhận từ năm cường quốc hàng đầu là cần thiết? 」
Khi Ren nói vậy, một giọng nói lớn cất lên và một tràng cười.
「Ha ha ha! Ngài nên hợp nhất với năm cường quốc như một lãnh chúa phong kiến! Vì vậy, hãy tar lời và đưa ra quyết định! 」
Tôi sắp hét lên vì giải pháp quá táo bạo của người đàn ông đó. Đó là lãnh thổ của tôi sẽ bị nghiền nát đầu tiên.
「Đó là phương sách cuối cùng. Nếu chúng ta bị tấn công, chúng ta sẽ chống lại nó. Nhưng như tôi đã nói lúc, tôi không muốn gây thù địch. 」
Ren phủ nhận ý kiến của người đàn ông bằng cách nói điều đó với tôi.
Một anh chàng tốt bụng.
Đây là một cơ hội có thể rất thuận lợi cho chúng tôi.
Nếu tôi có thể sử dụng nó...
「Quên đi, đồ ngốc!」
Vào thời điểm tôi hình dung một con đường dẫn đến một sự hoàn thành chiến lược mới.
Tên ngốc đó mở miệng mà không được phép.
Bowarei!