THE NEW GATE
Chương 3
Shin và Schnee nhanh chóng tiến vào khu rừng.
Trong khi tránh những mạo hiểm giả đang tiến vào khu vực đồng bằng, họ chuyển tuyến đường của họ về phía Đền mặt trăng. Trên đường đi, vì chỗ trú ẩn đã bị bỏ lại, anh dừng lại, tháo dỡ và thu thập nó kèm theo cả những vật phẩm đánh chặn. Wilhelm dường như đã ưu tiên việc rút chạy và vì Wilhelm sẽ không làm những việc ngu ngốc như thu thập các vật phẩm trong hoàn cảnh như vậy, nên có thể dễ dàng đoán được chỗ trú ẩn sẽ bị bỏ lại.
Shin sẽ không cảm thấy đau đớn hay tiếc nuối gì nếu các vật phẩm bị bỏ lại. Anh thu thập lại, là vì khá nguy hiểm khi mà chúng có thể trở thành một pháo đài vô chủ. Đã có nhiều con Sọ người là nạn nhân của chúng, vì có dấu hiệu cho thấy ma thuật đánh chặn đã được kích hoạt. Chúng dường như là những con lẻ chạy trốn, vì không xa vùng đồng bằng lắm.
"À đúng rồi, không phải là em đang nhận một yêu cầu sao? Nó đã hoàn thành chưa?"
Shin hỏi Schnee sau khi anh hoàn thành việc thu thập các vật phẩm.
"Nó vẫn chưa hoàn thành nhưng công việc của em thì gần như đã xong rồi."
"Công việc?"
"Đó là bảo vệ và phân phối vật phẩm. Công việc của em bây giờ là quản lý để ngăn chặn tranh chấp, vì nhiều quốc gia đã liên minh lại với nhau để hình thành một đơn vị quân sự chung."
"...Cái này có lẽ có liên quan đến những vấn đề đang ồn ào gần đây phải không?"
"Dĩ nhiên rồi."
"Nghiêm trọng thật..."
Shin thở dài. Mặc dù không cố ý, nhưng anh đã can thiệp vào một vấn đề lớn một lần nữa. Anh hoàn toàn không biết thế nào là vấn đề nghiêm trọng, anh không nhận ra rằng các quốc gia đang bắt đầu làm mọi cách để xoa dịu tình hình hiện tại. Mặc dù anh có chút hối hận khi làm hoành tráng như thế, nhưng cũng đã có thiệt hại rồi.
Trong khi hỏi Schnee về tình hình hiện tại, anh cố gắng nhớ lại xem có bất kì nhân chứng nào không. Sau một vài tiếng "uh-huh", anh kết luận rằng theo như những gì anh nhớ, không ai nhìn thấy anh cả, ngoại trừ Schnee. Thậm chí những chấm xanh lá mà anh đã bảo vệ cũng không thể thấy được anh hoặc biết hướng những quả cầu lửa bay đến, hay những con Sọ người to lớn đến cỡ nào.
"Vậy thì không còn phải lo nữa đâu. Nên, Schnee có cần phải ra mặt để phân phối không? Tôi nghĩ là em ít nhất cũng nên đi đến chỗ họp mặt hoặc trụ sở để em hoàn thành yêu cầu của mình."
"Sẽ ổn thôi mà. Ngay cả khi em phân phối nó đồng đều, nó cũng không hoạt động dựa trên ai đến trước, ai phục vụ trước. Em sẽ phân phối sau khi tất cả mọi người trong quân đoàn tập hợp lại. Sớm nhất cũng phải 1 tuần, từ giờ cho đến lúc có cuộc họp. Nếu tính toán phạm vi và tiến độ mỗi đơn vị thì em đủng đỉnh một chút cũng không sao cả."
Anh đã từ bỏ suy nghĩ về trường hợp có nhân chứng, vì không có gì để nghĩ thêm nữa, anh chuyển qua xác nhận thời gian của Schnee. Nếu cô ấy nghiêm túc, Schnee có thể di chuyển nhanh hơn bất cứ người nào khác, nên cô ấy có thể dành nhiều thời gian hơn cho Shin.
Cho dù đó là Shin hay Schnee, thì cũng có rất nhiều thứ mà họ muốn hỏi người kia. Trong khi hướng đến Đền mặt trăng, họ quyết định giải thích cho người kia biết về tình trạng hiện tại của mình.
"Vì có rất nhiều điều mà anh muốn hỏi, nên anh sẽ để em có thể hỏi trước."
Shin quyết định chấp nhận những câu hỏi từ Schnee trước, vì anh nghĩ đến quãng thời gian dài cô ấy chờ đợi ở đây. Thực tế thì vẫn chưa được một tháng kể từ khi Shin đến thế giới này, nên anh chỉ có thể trả lời một chút.
"Em hiểu rồi. Vậy em sẽ hỏi những điều mà em lo lắng trong suốt thời gian qua."
"Hỏi đi."
Schnee hỏi Shin ba điều.
Thứ nhất, anh đã ở đâu cho đến bây giờ?
Thứ hai, tại sao khả năng chiến đấu của anh lại tăng lên?
Thứ ba, anh sẽ làm điều gì từ bây giờ?
"Câu hỏi đầu tiên. Về nơi mà anh đã ở cho đến bây giờ. Nói thật với em, bản thân anh chỉ mới đến đây chưa được một tháng, kể từ khi anh đi vào hầm ngục cuối cùng."
"Ý anh là sao?"
"Đúng rồi. Em có nhớ cái lúc mà mọi người chia tay để anh đi thách đấu với Origin không?"
"Có."
"Anh đã đánh bại Origin và đáng lẽ mọi chuyện phải kết thúc. Nhưng sau đó, ở tầng sâu nhất của hầm ngục đó, 'Cánh Cổng Của Thế Giới Khác', có một cái cổng rất lớn ở trong căn phòng của con Boss. Nó mở ra ngay sau khi con Origin ngã xuống."
Shin nhớ lại khoảnh khắc đó trong khi giải thích cho Schnee. Cảnh tượng khi mà cánh cổng nặng nề mà anh nghĩ chỉ để trang trí mở ra.
"Cánh cửa...?"
"Đúng thế. Sau đó, anh bất tỉnh, và trước khi nhận ra điều đó, anh thấy mình đang nằm trên một đồng cỏ. Sau đó nữa, anh đi đến Đền mặt trăng và nghe được vài thứ. Anh đã rất ngạc nhiên khi biết rằng đã hơn 500 năm trôi qua. Đó là lý do tại sao anh không có mặt ở đây trong hơn 500 năm qua."
"Vậy đó là lý do, hả?"
Schnee dường như đã hiểu được tình hình. Nó khác với lúc họ gặp nhau lúc trước, cô ấy cảm thấy thật nhẹ nhõm, giống như là ngực của cô ấy không còn bị thắt lại nữa.
"Schnee?"
"Fufufu, không có gì."
"Vậy thì tốt."
Mặc dù Shin có một dấu chấm hỏi nhảy trên đầu vì Schnee, vì vài lý do nào đó, đang ở trong một tâm trạng tốt, nhưng anh không nghĩ thêm nữa vì sẽ rất thô lỗ khi làm người khác mất vui; đặc biệt là khi họ đang có tâm trạng vui như thế này.
"Bây giờ, qua câu hỏi tiếp theo. Khả năng và chỉ số của anh đã tăng lên vì những danh hiệu nhận được sau khi đánh bại con Origin."
"Danh hiệu? Loại danh hiệu nào?"
"Có ba loại trong số chúng. 'Người Phá Vỡ Giới Hạn' (Limit Breaker), 'Người Hoàn Thành' (Accomplished One) và 'Người Giải Phóng' (Liberator). Hai cái đầu có liên quan đến sự tăng lên về chỉ số của anh. Tôi chỉ mới nghe đến những danh hiệu này lần đầu tiên, em có nhớ là đã nghe những danh hiệu đó ở đâu không?"
"Chưa, em cũng chỉ mới nghe đến những danh hiệu đó lần đầu tiên. Chúng có những tác dụng gì vậy?"
Shin giải thích từng tác dụng của mỗi danh hiệu. Mặc dù danh hiệu 'Người Giải Phóng' không tăng chỉ số, nhưng anh có cảm giác nó có ý nghĩa gì đó nên anh giải thích nó luôn. - Miễn dịch với tất cả các tác dụng ràng buộc và hạn chế, có thể đó là một vật phẩm hoặc một Kĩ năng ma thuật. 'Người Hoàn Thành' - Nhân đôi tất cả các chỉ số. 'Người Phá Vỡ Giới Hạn' - Giới hạn trên của tất cả các chỉ số đều bị loại bỏ, và tất cả các chỉ số tăng lên tùy thuộc vào các chỉ số đã bị giới hạn trước đó.
"...Thật là vô lý, không thể nào."
"Đương nhiên. Anh cũng nghĩ nó là một trò đùa cho đến khi nhìn vào các chỉ số."
Shin có thể hiểu được cảm giác của Schnee lúc này. Nếu Người Được Chọn nhận được những danh hiệu này thì sự cân bằng về sức mạnh của thế giới này sẽ hoàn toàn sụp đổ.
"Tuy nhiên, em nghĩ cũng không thật sự cần phải lo lắng quá đâu."
"Tại sao lại như vậy?" Shin hỏi
"Là vì yêu cầu để nhận danh hiệu. Mặc dù quái vật vẫn tồn tại ở thế giới này, nhưng quái vật độc nhất không thể xuất hiện hai lần cùng một chỗ. Em không nghĩ có người có thể đáp ứng được những yêu cầu để nhận được danh hiệu đó nữa, vì con Origin có thể chỉ có một mình nó. Ngoài ra, hầm ngục mà chủ nhân đi đến đã hoàn toàn biến mất."
"Hiểu rồi. Điều này khiến cho nó trở nên bất khả thi."
Theo như Schnee, nhiều ngày sau khi Shin đi chinh phục hầm ngục, những nhân vật hỗ trợ của Shin đã trở nên tức giận khi mà Shin không quay trở lại, nên họ đã tập trung lại với nhau và đi theo con đường mà chủ nhân của họ đã đi. Tuy nhiên, không còn gì ở đó cả, mọi thứ đã biến mất.
Khi họ tạm thời ngừng việc tìm kiếm và trở về Đền mặt trăng, những nhân vật hỗ trợ của các người chơi khác như đã thét lên rằng, "Chủ nhân của tôi đã biến mất!". Schnee nghe thấy điều đó và tin rằng Shin đã hoàn thành hầm ngục. Nhưng họ vẫn nghi ngờ về việc anh biến mất cùng với những người chơi khác, và bắt đầu điều tra theo cách riêng của họ. Cô cũng nghĩ về khả năng mà Shin vẫn còn ở thế giới này, giống như cô và những người khác.
Tuy nhiên, lớp vỏ trái đất đã thay đổi, và sự hỗn loạn xảy ra trên các lục địa. Trong khi giúp đỡ những người bị rơi vào khó khăn, Schnee vẫn ở Đền mặt trăng, và những nhân vật hỗ trợ còn lại của Shin tách nhau ra để tiếp tục tìm kiếm Shin, hoặc tham gia vào việc bảo vệ chủng tộc của họ.
Bằng cách nào đó, Shin dự đoán được họ sẽ làm như vậy.
"Nhưng đợi đã? Không phải là Hoàng Hôn Của Sự Uy Quyền đã xảy ra ngay sau khi anh đánh bại Origin sao?"
Shin phát hiện ra tồn tại một khoảng thời gian bất thường, lúc mà những nhân vật hỗ trợ thắc mắc về chủ nhân của họ.
"Chủ nhân à, nếu anh nghĩ về vị trí trước đây của Đền mặt trăng, dĩ nhiên sẽ mất một khoảng thời gian để thông tin lan truyền đến đó. Anh không nhớ nó nằm ở đâu sao?"
"...Thật vậy."
Schnee nói như thế là vì rất nhiều con Boss tồn tại ở khu vực gần Đền mặt trăng, có thể nói rằng nó là một tiền đồn hẻo lánh. Khi các nhân vật hỗ trợ không thể sử dụng chức năng chat, thông tin không thể nào được chia sẻ ngay lập tức được.
"Đó là lý do tại sao em tin rằng sẽ không có người nào có danh hiệu của chủ nhân hoặc ít nhất là danh hiệu tương tự. Mà nếu có thật, thì anh phải giải quyết thôi, chủ nhân à."
"Vậy là đổ lên anh, hả?"
"Dĩ nhiên. Chỉ có những người như chủ nhân mới có thể chống lại họ. Vì thế, em phải đổ tất cả cho anh thôi, chủ nhân."
"Ừ, vậy cũng đúng."
Nhân đôi chỉ số, nên nó đồng nghĩa với việc chỉ số cơ bản càng cao thì người giữ danh hiệu càng mạnh. Nếu Người Được Chọn với chỉ số cao nhận được danh hiệu 'Người Hoàn Thành' hoặc thậm chí 'Người Phá Vỡ Giới Hạn', thì Schnee sẽ chẳng có cơ hội đánh lại những người đó.
Tuy nhiên, vì yêu cầu nhận danh hiệu rất khó, và Shin cũng đã vượt qua chỉ số tối đa, Schnee tin rằng sự xuất hiện của bất cứ kẻ thù nào cũng không thể làm được gì, và rất khó xảy ra trường hợp đó.
"Mà Schnee này."
"Vâng, sao thế?"
"Em có thể đừng lúc nào cũng gọi "Chủ nhân" được không?"
Shin cảm thấy khá phiền về cái từ đó. Mặc dù anh không ý kiến gì trong suốt khoảng thời gian ở trong trò chơi, đơn giản là vì cô ấy là NPC, nhưng thật lúng túng khi mà cô ấy gọi Shin như vậy trong tình trạng hiện tại.
"Có vấn đề gì khi em gọi Chủ Nhân, là 'Chủ Nhân' sao?"
"Không, không có... vấn đề gì, nhưng không phải bây giờ Schnee đã nổi tiếng rồi sao? Nếu một người như thế mà gọi tôi là 'Chủ Nhân' thì có thể xảy ra bạo động đấy."
"Mu, điều đó cũng có thể xảy ra, nhưng mà..."
Shin cũng hiểu được ảnh hưởng của Đền mặt trăng. Và chắc chắn là Schnee đã tạo nên điều đó. Thật khó mà không có chuyện xảy ra nếu một người như Schnee đột nhiên có một Chủ Nhân mà cô ấy kính trọng.
"Em không nghĩ đến điều đó sao? Anh đặc biệt muốn tránh trở thành tâm điểm của sự chú ý. Vì thế, anh đề nghị em không gọi anhlà 'Chủ Nhân'."
"Nhưng, vậy em nên gọi anh là gì?"
"Eh? Sao không sử dụng tên của anh một cách bình thường, như vậy là đủ rồi?"
"Ừ! Đ-Đó..."
Vì vài lý do, Schnee ngạc nhiên nhìn xuống với cái miệng của cô ấy đang lẩm bẩm. Sau một lúc, cô ấy ngước mặt lên và nhìn thẳng vào Shin như thể là cô ấy đã quyết tâm.
"Vậy thì... Shin."
"À, vậy đi nhé!"
Schnee nói thế một cách thầm thì. Đôi má của cô ấy hồng lên và đôi tai thì chuyển sang màu đỏ.
Với Shin, anh cũng có phản ứng, "Eh, phản ứng đó là gì!?" và cảm thấy ngượng ngùng một cách kì lạ.
Phản ứng của Schnee chắc chắn có thể thấy được trong nhiều Manga và trò chơi. Mặc dù Shin cũng hiểu chút chút, nhưng vấn đề ở chỗ anh có nên phản ứng lại hay không.
Mặc dù anh không phải là "dân chuyên nghiệp", nhưng không có nghĩa trước kia anh chưa yêu bao giờ.
Nói thật thì Schnee chưa bao giờ ngượng ngùng như thế này trong trò chơi, nên hành động gọi tên anh với đôi mắt nhìn lên như thế thật là tuyệt vời, và cũng rất là ―――― 'Moe'.
"Nói thế nào đây... một thứ sức mạnh hủy diệt..."
"Eh!?"
"Không, không có gì. Yeah, thật sự là không có gì. Bây giờ thì hãy gọi anh là Shin."
"Em hiểu rồi. Vậy thì, sau này em sẽ gọi anh là S-Shin."
Schnee cố gắng cư xử một cách bình tĩnh, nhưng đôi má ửng đỏ và đôi tai đã thể hiện hết tâm trạng của cô ấy. Shin, người đã quen với vẻ ngoài điềm tĩnh của cô ấy, cũng thấy lo khi mà biến hóa lớn đến như vậy...
Thật sự là 'Gap Moe'? Quả thật... sức mạnh hủy diệt này rất giống với Celica-san, mà mình cảm nhận được ở Công hội.
Sau đó, hai người cứ thế im lặng bước đi. Sau khi xác nhận rằng đôi tai của Schnee trở lại bình thường, Shin lại tiếp tục cuộc trò chuyện.
"À, thôi thì chúng tôi dẹp chủ đề đó sang một bên, chúng ta có nên tiếp tục với những câu hỏi không?"
"Vâng, em đã hơi hưng phấn quá. Nhưng bây giờ thì em ổn rồi."
Mặc dù anh cảm thấy giọng nói của Schnee vẫn mang theo chút phấn khích, nhưng anh bỏ qua điều đó, vì cuộc trò chuyện sẽ không đi đến đâu nếu nói điều đó ra.
"Để xem nào... Errr, anh đã nói về khả năng của anh rồi. Vậy thì về câu hỏi cuối cùng. Đầu tiên, tôi có ý định đi đâu đó để thu thập thông tin."
"Thông tin?"
"Ừ, đầu tiên anh sẽ nghiên cứu về thế giới này. Tạm thời, anh đã điều tra được một chút ở trong thư viện của Vương Quốc, và chuẩn bị đi Vùng đất linh thiêng. Schnee đã đến đó chưa?"
"Rồi. Nhưng chỉ đi chơi loanh quanh thôi, em vẫn không biết điều gì đang xảy ra ở bên trong trung tâm thành phố."
"Như vậy sao?"
Cho dù chìa khóa để trở về thế giới trước đây của anh có nằm ở đó hay không. Chỉ có một cách duy nhất để biết là đi đến đó.
"Um... Shin."
"Hmm?"
Schnee gọi khi Shin đang mải suy nghĩ xem có nên đi đến Vùng đất linh thiêng không.Giọng nói của cô ấy hoàn toàn thay đổi so với lúc nãy và có hơi chút không tự nhiên.
"Nếu anh tìm được đường...anh sẽ về nhà ư?"
"...Ah."
Anh im lặng một lúc và trả lời. Mặc dù anh do dự nên trả lời Schnee như thế nào, nhưng mọi chuyện vẫn không đổi cho dù anh nói dối. Anh không có ý định từ bỏ nếu vẫn còn có khả năng.
Và anh không có ý định trả lời mơ hồ, hoặc có hoặc không.
Anh không muốn nói dối.
"Điều đó đáng lẽ ra có thể đoán trước được, đúng không?"
"...Xin lỗi."
"Không, khi lắng những điều anh nói trước đó, em đã biết rằng anh muốn làm thế."
Schnee gật đầu trong khi nở một nụ cười ngây thơ, dường như có thể hiểu được ở một mặt nào đó. Ở trạng thái biểu cảm mà giống như là cái nhìn nhẹ nhõm, Shin cảm thấy một chút phi lí mờ nhạt.
"Này, Schnee. Em nhớ được những gì về lúc tất cả là trò chơi?"
Shin hỏi, với nỗ lực thay đổi cảm giác phi lý đó.
"Mọi thứ."
"Mọi thứ...?"
"Vâng. Từ thời điểm em đến nơi ở cùng với anh."
Mọi thứ kể từ khoảnh khắc đó.
◆◆◆◆
Khoảnh khắc khi anh chạy qua đồng bằng danh cho người mới.
Thời điểm khi anh chán nản vì thua PvP.
Sự háo hức khi cải thiện chỉ số của anh.
Những người bạn anh gặp ở trong Guild.
Tiếng cười sảng khoái sau đánh bại một đội quân hùng mạnh của những người chơi khác.
Hầm ngục nơi anh mạo hiểm cả tính mạng.
Những giọt nước mắt rơi xuống khi anh không thể bảo vệ mạng sống của một người nào đó.
Con dao găm của sát thủ mà anh sử dụng.
Lời hứa của anh với một người.
Lần cuối cùng nhìn thấy tấm lưng của anh.
"――Em nhớ tất cả."
Schnee nói trong khi bình tĩnh đưa tay lên ngực.
"Mặc dù thật vô ích khi yêu cầu quên đi những điều đó, nhưng hãy nói..."
"Em không nói~"
Cô nở một nụ cười rạng rỡ. Đó là biểu cảm mà anh chưa từng nhìn thấy khi cô ấy còn là NPC, và khi cô ấy thể hiện gương mặt đó, Shin cảm thấy vui vẻ.
"Nhưng, nếu trong trường hợp đó. Mặc dù em chỉ nói những câu được thiết lập sẵn, nhưng em có khả năng nhận thức không?"
"Không, sau khi Shin và những người khác bước vào tình trạng được biết đến như là Trò chơi tử thần, thì cái loại ý thức tự giác mới trở nên rõ ràng. Nó giống như là xem những bức ảnh động. Rất khó để diễn tả, nhưng nó giống như là từ trên cao nhìn vào bản thân mình vậy."
Mặc dù đó là ký ức của cô ấy, nhưng Schnee nói rằng nó giống như là ký ức của một người khác. Thẳng thắn thì anh cũng không hiểu nó lắm, vì anh nghĩ rằng nó khá đau đớn khi mà có ý thức nhưng lại không thể tự do điều khiển cơ thể, nên anh không hỏi thêm về nó.
"Hiểu rồi. Nói ngắn gọn là em đã biết tất cả về chuyện đăng xuất và những chuyện khác nữa qua góc nhìn đó."
Có thể nói rằng đó là lý do tại sao cô ấy giữ lại được những kí ức khi ở trong Trò chơi.
"Vâng. Vào lúc đó, vì tất cả các mạo hiểm giả đôi lúc sử dụng những từ đó sau khi cuộc chiến sinh tử bắt đầu. Nếu em không nhầm, một thế giới khác, khác với nơi này, là thế giới thật, có phải không?"
"Đúng thế... dù sao thì, sau khi anh đi, mọi người đã đi tìm anh và sau đó tách nhau ra, phải không?"
"...Vâng."
Trong khi mỉm cười như thể đang gặp rắc rối, Schnee khẳng định điều đó.
Trận chiến cuối cùng của Trò chơi tử thần. Nếu Shin chiến thắng, Schnee và những người khác sẽ biến mất. Nếu Shin thua, Schnee và những người khác sẽ mất Chủ nhân. Dù thế nào đi chăng nữa, thì không thể có kết thúc tốt đẹp được. Vì tình trạng bí ẩn khi mà họ không biến mất mặc dù Shin đã chiến thắng, họ đã có nhiều hành động.
"Giá như lúc đó em có thể nói tất cả cho tôi biết, mặc dù không thể nào nói được."
"Vậy thì không phải Shin sẽ rơi vào rắc rối sao? Anh đã làm tốt nhất có thể vào lúc đó rồi mà."
"Là như vậy..."
Mặc dù khi rời khỏi Đền mặt trăng anh nghĩ mọi chuyện đều đã ổn; nhưng khi nghĩ lại, khi mà những nhân vật hỗ trợ cũng có cảm xúc riêng, Shin cảm thấy thật khổ sở.
Tuy nhiên, cho dù có biết, anh cũng sẽ không nghi ngờ bản thân mình, hay những việc anh đã làm, nên anh không thể nói gì khác được.
"Trong những ngày đó, bọn em không thể độc lập hành động hay nói chuyện một cách tự do giống hiện tại. Thế nên là không thể nào nói về chuyện đó được."
"Vậy bây giờ thì điều mà em đã đề cập đến, khi Trò chơi tử thần bắt đầu, tôi nghĩ nó hơi kì lạ khi mà những NPC bắt đầu cư xử giống như con người. Bây giờ, khi biết rằng đó là sự tự nhận thức, anh nhận ra 'Ah! Thì ra là thế'."
"Anh luôn có cái tính cách khó khăn đó, Shin."
"Làm ơn!... Tha anh đi mà."
Shin xấu hổ càu nhàu với Schnee đang mỉm cười. Anh cân nhắc về những hành động của mình trong quá khứ, suy nghĩ lúc nào sự tự nhận thức bắt đầu, và tự hỏi 'Mình có đối xử với họ tử tế không?', khi mà nhận xét của Schnee trúng ngay ý của anh.
"Chà, anh sẽ đi đến trận chiến ngay cả khi anh biết, Shin."
"...Có thể là như vậy."
So với mạng sống của 10 000 con người, những nhân vật hỗ trợ không gì hơn những dữ liệu. Ngay cả khi những dữ liệu đó có nhận thức, nó vẫn không thể sánh với được.
"Bên cạnh đó, anh đã hứa đúng không?"
"...Yeah."
Mặc dù không nhiều, nhưng nhiều người đã trở về với thực tại.
Đó là vì lời hứa mà của Shin với một người.
Vì họ đều biết về nó, không những Schnee mà còn những nhân vật hỗ trợ khác, nên họ không thể làm khác được.
"Bây giờ thì hãy dừng cái bầu không khí trang nghiêm này đi. Đặc biệt là chúng ta gặp lại nhau sau một khoảng thời gian rất dài."
"...Đúng rồi. Điều anh đang nói bây giờ, nó sẽ có thể khiến em thất vọng! Nên hãy dừng lại!"
Để hoàn toàn thay đổi tâm trạng gần như chuyển sang sự thất vọng, Schnee vỗ tay một cách vui vẻ. Shin cũng tham gia bằng cách cất cao tiếng nói.
"Đầu tiên, để kỉ niệm cho cuộc hội ngộ, hãy cùng nhau tổ chức một bữa tiệc. Anh có rất nhiều thức ăn và nguyên kiệu trong rương đồ."
"Cùng làm thôi. À hãy để em thể hiện một chút kỹ năng nấu ăn của em nhé, em đã phát triển nó qua nhiều năm."
"Mà Cấp độ Kĩ năng nấu ăn của em là bao nhiêu?"
"Nó đã lên Cấp Ⅸ khoảng 1 tháng trước."
"Đùa!?"
Shin rất ngạc nhiên khi mà nó đã tăng lên đến mức cô ấy có thể nấu được cả những con quái vật cấp cao. Ngay cả khi cô ấy làm món ăn cấp thấp nhất, như là một món súp đơn giản, với cấp độ này, nó sẽ trở thành một món ăn mà có thể tăng rất nhiều chỉ số. Người ta nói rằng những đầu bếp tài năng cũng rất được chào đón giống như những thợ rèn tài năng ở trong các Guild lớn. Có rất nhiều điểm thưởng khi món ăn được chế biến từ những nguyên liệu quý hiếm. Nếu một trong hai người chơi có cùng cấp độ, cùng class, và cùng có lượng chỉ số, người nào ăn món ăn đó sẽ giành chiến thắng khi đánh nhau.
Và Rokuten, nơi mà Shin đã từng là thành viên, có thể kiểm soát được kĩ năng và chỉ số của những người chơi khác vì có kĩ năng nấu ăn cấp độ X. Nên, với những món ăn có tác dụng tạm thời tăng thêm điểm cho các chỉ số đã đạt tối đa của họ, họ có thể vượt qua cả giới hạn, mặc dù chỉ là một chút. (T/N: Mặc dù chỉ số tối đa của họ là 999, với thức ăn họ có thể vượt qua 1000.)
Nhân tiện thì chỉ có Shin và các thành viên khác của Rokuten, những người đã đạt chỉ số tối đa, mới biết thông tin này. Tất cả các thành viên, bao gồm cả Shin, bắt đầu phát hiện ra sát thương tăng thêm từ hiệu quả của điểm thưởng, và thông tin này đã không được tiết lộ ra bên ngoài để chỉ có 6 thành viên của Rokuten hưởng lợi từ nó.
"Mặc dù em không giỏi như Cook-sama, nhưng anh có thể đoán trước được điều đó."
"Yosh! Cứ để phần nguyên liệu cho anh!"
Trong khi "Fufufu" vui vẻ, anh nhìn vào mớ nguyên liệu ở bên trong Rương đồ. Mặc dù các nguyên liệu được cất giữ kể từ thời điểm nó còn là Trò chơi, anh bản thân anh đã xác định rằng ăn chúng hoàn toàn okay.
"Mà này Shin à, em có thể hỏi thêm một câu nữa được không?"
"Được? Là gì thế?"
Schnee hỏi anh trong khi nhìn vào đỉnh đầu của anh.
"Nó là gì vậy?"
"Nó?... Ah."
Anh nhận ra điều mà cô ấy đang nói đến.
Đó là Yuzuha đang ngủ ngon lành ở trên đỉnh đầu của Shin.
"Chỉ có thể thấy tên và cấp độ của nó, anh dùng Thuần Hóa lên nó hả?"
"Yeah, vì vài lí do đặc biệt, mà anh với nó đã thực hiện khế ước đồng bạn. Tên nó là Yuzuha. Tôi tiết lộ cho Schnee biết nhé. Nó là một con Element Tail."
"Nhìn đuôi là em đã biết nó không phải là Cáo quỷ bình thường rồi. Vậy ra nó là Element Tail, huh?"
Schnee trở nên hơi ghen tị một chút, ngay sau khi cô ấy biết về loài của Yuzuha. Nhưng cô đã kịp kiềm chế lại bản thân, như thể cô đã nghĩ, "Thôi, đó là Shin mà."
"Nhìn vào đuôi á?"
"Shin không để ý đúng không? Em có thể biết nó không phải là một con Cáo quỷ bình thường vì nó có tới 3 cái đuôi."
Shin nghiêng đầu vì những điều mà Schnee đang nói. Đáng lẽ đuôi của Yuzuha vẫn bình thường mới phải chứ.
"...3... cái đuôi sao?"
Sau đó anh đột ngột phát hiện ra điều gì đó. Bây giờ anh mới cảm giác được những cái đuôi chạm vào tai và cả phía sau lưng của anh.
Đầu tiên, anh nắm lấy cái đuôi với tay phải. Yep, đẹp và mềm mại.
"Hmm."
Tiếp theo, anh nắm lấy cái đuôi với tay trái. Cái này cũng rất mềm mại.
"...Hmm."
Cuối cùng, anh tập trung vào thứ chạm vào phía sau lưng của anh. Một cảm giác nhẹ nhàng và mờ nhạt.
"...Hmm."
Vào lúc này, anh thả những cái đuôi trong tay anh ra, túm lấy Yuzuha từ trên đầu và bế nó ra phía trước mặt.
"Kuu?"
"Vãi, 3 cái thật kìa."
Yuzuha thức dậy sau khi bị chuyển ra khỏi ổ. 3 cái đuôi của nó đung đưa qua lại.
Hơn nữa, anh bất ngờ khi cấp độ của nó đã tăng lên hơn 400.
"...Vậy, chắc là do cấp độ của nó đã tăng quá nhiều."
Thậm chí dù cấp độ cũ đã hơn 200, thì nó cũng tăng lên rất đột ngột. Nó không giết nhiều con quái vật khi họ đang cày cấp cho Rashia. Và không thể tăng gần 200 cấp chỉ từ trận chiến với con Vua sọ người.
"Anh nghĩ có điều gì đó khác đã xảy ra."
Shin nghĩ rằng có một điều gì đó mà anh không biết. Mức độ tăng trưởng của quái vật đồng hành hoặc thứ khác tương tự là điều mà anh đã nghe từ một thành viên của Rokuten; Cashmere. Vì thế, anh biết rằng những thứ đơn giản là gần như không thể.
Điều đầu tiên đến trong suy nghĩ của Shin chính là nhiệm vụ ẩn đã được hoàn thành. Anh đã trải qua vài lần trong suốt khoảng thời gian ở trong trò chơi, nên anh đã quen với việc đó. Nếu anh nhớ đúng, cũng có một nhiệm vụ với quái vật đồng hành.
"Schnee, em có bao giờ thực hiện nhiệm vụ ẩn ở trong thế giới này chưa?"
"Theo như em nhớ thì em chưa từng nghe đến chuyện có những nhiệm vụ như thế cả. 'Âm thanh của thế giới' mà em hay nghe thấy cũng biến mất, thật sự là em chưa bao giờ được nghe lại một lần nào nữa kể từ khi Shin biến mất. Và em cũng không nghe thấy bất cứ câu chuyện nào giống như thế này cả."
'Âm thanh của thế giới' mà Schnee đề cập có thể là hệ thống thông báo của THE NEW GATE.
Không giống như các nhiệm vụ ở Công hội, khi những điều kiện kích hoạt nhiệm vụ ẩn được đáp ứng, người chơi sẽ được thông báo về loại nhiệm vụ đó là gì thông qua hệ thống thông báo và nhiệm vụ ẩn bắt đầu.
Trong trường hợp này, vì chẳng có cái thông báo nào cả, nên Shin cũng không nhận ra việc Yuzuha tăng cấp. Ngoài ra, xem xét từ câu chuyện của Schnee, tính năng thông báo của hệ thống có vẻ đã biến mất.
"Tuy nhiên, có phải vì tăng cấp mà số lượng đuôi tăng lên không?"
Shin nói trong khi nhìn vào Yuzuha.
Vì không có một chuẩn mực nào của Element Tail ở trong trò chơi, nên anh không chắc về cách mà chúng phát triển.
Có thể nó có thể phát triển đơn thuần như thế mà không cần qua một nhiệm vụ hay cái nào khác đại loại thế.
"Kua~... Chào buổi sáng, Chủ Nhân."
Không quan tâm là Shin đang lo lắng, Yuzuha ngáp rõ to... và chào anh như thể đó là một việc rất tự nhiên.
"Đợi đã, Yuzuha! Mày đã có thể nói chuyện rồi sao?"
"Kuu? Khi mà những thứ đen xì biến mất, em cảm thấy ðầu của em như thay ðổi hẳn."
"Cái thứ màu đen?"
Khi anh nghe về những thứ màu đen, anh nghĩ ngay đến cái lõi của con Vua sọ người mà đã bị chém ra làm đôi hồi nãy thôi. Nếu anh nhớ lại, chỉ có mấy con Sọ người ở xung quanh ngôi đền Shinto nơi Yuzuha được giải cứu. Và cũng không lạ gì khi mà con Vua sọ người xuất hiện lúc nãy chính là con Boss.
"Nó có màu đen, hình tròn và ở bên trong xương. Và Chủ Nhân đã cắt nó."
"Đó là lõi của con Vua sọ người, không thể nhầm được."
Có vẻ như là đúng với suy nghĩ của Shin. Có một sự liên kết nào đó giữa Yuzuha và con Vua sọ người, trực giác của một người chơi của Shin mách bảo anh như thế.
Có phải là nó đã hấp thu một phần sức mạnh? Hoặc là nó bị phong ấn lại? Nhưng cũng vô ích vì chẳng có cách nào để xác nhận điều đó sau khi đã đánh bại con boss.
"Bây giờ, mày bị cấm nói chuyện ở nơi công cộng. Vì những con cáo quỷ bình thường không thể nói chuyện."
"Okay."
"Nếu chỉ có hai chúng tao, thì sẽ được, nhưng không được để lộ bản thân với những người khác."
"Hmmmm, vậy em chỉ nói chuyện trực tiếp vào tâm trí của anh thì sao?"
"Thần giao cách cảm à? Nếu thế thì được."
Có thần giao cách cảm, nên vẫn có thể nói chuyện được. Dường như Yuzuha cũng có thể hiểu được, vì nó gật đầu một cách ngoan ngoãn.
"Nhưng Shin này, với số lượng đuôi này, nó vẫn sẽ được biết đến như Tiểu Hồ Ly sao?"
"Đúng vậy..."
Thực tế thì có rất nhiều loài cáo quỷ, và cũng tự nhiên khi mà có nhiều con với nhiều cái đuôi. Thật sự, có thể nói rằng hầu hết chúng đều có nhiều cái đuôi. Nhưng nói chung nó sẽ trở thành một sự tồn tại nguy hiểm một chút đối với những người bình thường nếu số lượng đuôi vượt quá 2.
Những loài Cáo quỷ với 3 cái đuôi, chính là loài Đuôi Lửa (Flame Tail), Tail Leader và... Ngay cả khi nó còn nhỏ, Cấp độ của chúng đã vượt qua con số 250. Đó không phải là loại quái vật mà có thể xem như một con pet (thú cưng) ở trong thế giới này.
"Nó vẫn còn nhỏ, nên tiến vào quốc gia là hoàn toàn có thể, nhưng..."
"Rồi, sớm muộn gì nó cũng sẽ trưởng thành thôi. Đúng rồi... nói thử xem, Yuzuha. Mày có thể làm được những điều như biến đổi không?"
"Kuu? Có nhiều thứ mà em có thể làm, và nhiều điều em không thể làm."
"Mày có thể biến ba cái đuôi thành một không?"
"Quá dễ~"
Yuzuha nói thế, và ba cái đuôi của nó biến thành một cái với tiếng *pop*.
"Oh!"
"Thật đẹp."
Shin và Schnee cùng ngạc nhiên mở to mắt.
Hơn cả ảo ảnh, chúng dường như đã thật sự trở thành một cái đuôi. Ngay cả chạm vào nó cũng cảm thấy thật tự nhiên.
"Thế này có tốt không?"
"Rất tốt. Làm thế có khiến mày mệt không?"
"Không ạ!"
"Vậy thì kể từ bây giờ, mày có thể ghép chúng lại thành một cái đuôi ở nơi mà người ta có thể nhìn thấy không? Vì như thế sẽ giúp cho chúng ta tránh khỏi nhiều rắc rối lắm đấy."
"Vâng, em có thể làm thế~"
Yuzuha đồng ý một cách dễ dàng.
"...Như vậy là xong."
"Yeah, đúng vậy. Nếu như vậy thì nó sẽ không dễ bị phát hiện đâu."
Schnee cũng vậy, yên tâm về điều đó. Shin có cảm giác như vừa được giải thoát.
"Yuzuha có tuyệt vời không?"
"Có, có, rất giỏi."
"Kuu~~"
Anh vỗ nhẹ vào đầu Yuzuha đang nằm trong lồng ngực mình vì nó đã làm rất tốt.
"...Dễ thương quá!"
"Hmm?"
"Ha! Không có gì."
"...Em có muốn bế nó không?"
"Chắc chắn rồi!!"
Mặc dù rất mạnh, nhưng Schnee vẫn là phụ nữ và thích những thứ dễ thương. Âu yếm Yuzuha thật sự rất là thoải mái.
"Vẫn như xưa, Shin chưa bao giờ thất bại trong việc khiến em cảm thấy ngạc nhiên."
"Hmm?"
"Chưa một ai có thể thực hiện được việc thuần hóa con Element Tail từ trước tới giờ."
Câu nói của Schnee chứa đầy ngạc nhiên trong khi cô vẫn âu yếm Yuzuha. Element Tail được thiết lập là không thể bị thuần hóa trong trò chơi. Cũng không lạ khi cô ấy ngạc nhiên đến vậy.
"Mặc dù trông em không ngạc nhiên lắm khi nói như vậy đấy?"
"Ừ, vì đó là Shin mà, em thật sự không quá ngạc nhiên. Chưa có một cá nhân nào cấp cao như anh từng dám thử việc như thế trước kia."
"Thật sự. Bọn anh, Rokuten, làm suy yếu đối thủ trong khi làm việc đó một cách nhẹ nhàng, cho dù độ khó rất cao."
Shin nhớ lại. Mỗi thuộc tính ma thuật, được hỗ trợ bởi những đòn tấn công vật lý mạnh mẽ từ răng nanh và móng vuốt của nó, nó là con quái vật với cơ thể to lớn nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn và linh hoạt. Ngay cả các người chơi có chỉ số tối đa cũng không thể hạ thấp sự cảnh giác. Đó chính là sự xuất hiện nguyên bản của Element Tail.
Yuzuha, đang cuộn trong vòng tay của Shin, không biểu hiện chút đáng sợ nào cả.
"Kuu?"
"Yosh, bây giờ thì chạy hết tốc lực nào. Thực tế thì có một số người bạn đồng hành đang ở phía trước chúng ta và sớm muốn gì họ cũng sẽ gây ra một sự náo động."
"Nếu là như vậy thì phải nhanh lên thôi. Chúng ta phải bắt kịp họ."
Tốc độ di chuyển của Shin và Schnee dễ dàng vượt qua một con ngựa đang phi nước đại. Tuy nhiên, Wilhelm đã nhận được Buff từ Shin, giúp anh ta chạy nhanh hơn. Nó giống như là anh ta có thể kéo dài được khoảng cách trong trường hợp này. Nếu hai người họ về Vương Quốc và thông báo về tình hình, thì Shin sẽ gặp khá nhiều rắc rồi.
"Phải nghiêm túc thôi. Anh không muốn bị Công hội dò xét thêm lần nào nữa."
"Anh có thể giải thích câu nói vừa rồi không?"
"À thì nó là như thế đó."
Có thể gạt điều đó sang một bên sau khi Schnee có một biểu cảm như vậy, Shin không thể nói điều đó.
"Yosh, đi thôi."
Anh đặt Yuzuha lên đỉnh đầu, và bắt đầu chạy với Schnee.
Không mất quá lâu để hai người họ bắt kịp Wilhelm và Rashia.
Sau khoảng nửa ngày kể từ khi Shin và Schnee bắt đầu chạy và thêm một chút thời gian tính từ lúc mặt trời ló dạng ở đường chân trời, họ đã nhìn thấy bóng dáng của Wilhelm và Rashia.