The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 98: Trận đấu thứ tư
Chương 98: Trận đấu thứ tư
Ves chỉ có thể đoán mò rằng những thí sinh khác còn gặp khó khăn hơn nhiều. Cậu chắc chắn không hề ghen tỵ với nhà thiết kế của chiếc hiệp sĩ mà chiến cơ của cậu đã đối mặt trong trận đấu trước đó đâu. Bởi vì để sửa chữa một chiến cơ bị chìm dưới nước thì tốn rất nhiều thời gian, thậm chí là phải mất vài ngày mới khôi phục lại hình dạng ban đầu.
“Thôi, ít nhất thì chiến cơ của mình vẫn còn đỡ hơn chán. Dù sao thì chỉ có mỗi phần đầu và một cánh tay là bị chém đứt thôi. Thế chẳng là gì so với những lần trước cả.”
Trong những cuộc thi trước đây, người ta nhận ra rằng kết quả chung cuộc sẽ khác nhau rất nhiều trong vòng đấu thứ hai. Những trận đấu liên hoàn như thế này sẽ thử thách kỹ năng của cả nhà thiết kế lẫn phi công chiến cơ. Nếu một trong hai người không đủ trình độ, thì tổn thất sẽ bắt đầu tích lũy rất nhanh, đến mức có thể biến toàn bộ chiến cơ thành một đống phế liệu.
Chỉ có một nhà thiết kế tài năng như Carter Gauge hoặc một phi công xuất chúng như Richard Lovell mới có thể xoay chuyển tình thế này.
Trận đấu trên mặt hồ đóng băng diễn ra khá lâu. Dưới điều kiện nhiệt độ cực âm trong cái môi trường mô phỏng hành tinh băng giá đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến nội tạng bên trong, đặc biệt là khi bộ giáp đã mất khả năng chống đỡ thời tiết trong các trận đấu trước đó. Khi chiến cơ phải thay đổi môi trường chiến đấu từ nóng sang lạnh một cách đột ngột, nó sẽ gây áp lực lên các bộ phận vi mạch mỏng manh bên trong.
“Mình thì không có thời gian để sửa hết cái đống ấy. Chiến cơ của mình vẫn có đủ các hệ thống dự phòng để khi có một vài bộ phận bị lỗi thì cũng sẽ không đến mức vô hiệu hóa toàn bộ chiến cơ.”
Ves chỉ có một khoảng thời gian nhất định để sửa chữa phần đầu và cánh tay. Theo quan điểm của cậu, cả hai đều có cùng mức độ ưu tiên, nhưng cậu vẫn quyết định xử lý cái cánh tay trước.
“Cũng may mà đó là một vết chém ngọt lịm. Mình không phải lo rà soát các bộ phận bị hỏng ở bên trong.”
Để rèn một cánh tay thay thế cũng không mất quá nhiều thời gian. Vì tất cả các bộ phận bên trong đều phải được chế tạo lại từ đầu, cho nên Ves không cần phải nhồi nhét các bộ phận mới vào không gian hiện có. Chỉ mất khoảng ba mươi phút để tạo ra một cánh tay mới và thêm mười phút nữa để lắp lớp giáp nén bên trên.
Xong xuôi rồi thì Ves cũng chỉ có vừa đủ thời gian để sửa chữa cái phần đầu. Nó đã bị biến dạng hoàn toàn, khiến Ves gặp phải một chút khó khăn. Cậu không có đủ thời gian để chế tạo một cái đầu mới. Thay vào đó, cậu tận dụng kỹ năng chế tác ứng biến của mình để cắt bỏ phần bị biến dạng đi và loại bỏ càng nhiều hư hại càng tốt. Sau khi chế tạo một chiếc máy cảm biến thay thế, cậu cẩn thận lắp nó vào bên trong.
Cậu nhanh chóng tạo ra một chiếc mặt nạ được thiết kế một cách vội vàng và đặt nó lên phía trước cái phần rỗng của cái đầu. Chiếc Kiếm Vũ bây giờ trông khá là đáng sợ, nhưng điều quan trọng nhất đối với Ves chính là các bộ cảm biến đã hoạt động bình thường. Cái mặt nạ tuy không bảo vệ cái đầu được bao nhiêu, nhưng nó vẫn tốt hơn là để lộ cái đầu ra ngoài.
“Được rồi.”
Thời gian sửa chữa đã kết thúc trước khi Ves có thể làm được thêm cái gì khác nữa. Cậu không hề cảm thấy tự tin tí nào khi để một chiếc chiến cơ kém chất lượng như vậy ra trận. Do cậu đã quen với những tiêu chuẩn nghiêm ngặt của MTA, nên cậu cứ cảm thấy bứt rứt khi giao một cỗ máy phế liệu cho phi công của mình.
Khi Lovejoy tái kết nối với chiến cơ cho trận đấu cuối cùng, cậu cũng cảm thấy thất vọng về tình trạng hư hại của nó. “Cánh tay thì tạm ổn, nhưng phần còn lại của bộ khung vẫn bị xuống cấp trầm trọng.”
Cậu thở dài khi phải làm quen với cái hiệu suất bị suy giảm của chiến cơ mình. “Tao biết đã mày chiến đấu hết sức rồi, bạn hiền, nhưng còn một trận đấu nữa thôi. Đừng làm khán giả thất vọng.”
Bằng kỹ năng và một chút may mắn, cậu đã giành chiến thắng vẻ vang trong suốt ba trận đấu vừa rồi. Dựa theo số liệu thống kê trước đây, thì lẽ ra bây giờ cậu ấy đã leo lên top 25, nhưng thực ra thì cậu vẫn chỉ ở đáy danh sách trong số đó mà thôi. Lỡ trận này mà thua thì dám lắm cậu có thể đánh mất cơ hội quý giá để tham gia vòng chung kết cũng nên.
“Không đời nào mình sẽ bỏ lỡ cơ hội này. Danh tiếng, địa vị và nhiều thứ khác nữa đang chờ mình.” Lovejoy nhoẻn miệng cười khi mơ mộng về đời sống xa hoa với vô vàn cao lương mỹ vị tuyệt vời mà cậu có thể thoải mái tận hưởng. “Hy vọng đối thủ cuối cùng của mình là một chiến cơ còn tồi tàn hơn của mình.”
Trận đấu bắt đầu khi đấu trường đã mô phỏng hoàn tất. Hóa ra đó là một thảo nguyên trập trùng cỏ xanh xen lẫn với những ngọn đồi che chắn tầm nhìn của Lovejoy. Vẻ đẹp tự nhiên này lại che giấu một dòng chảy ngầm chết chóc.
Một môi trường rộng mở với những ngọn đồi lượn sóng và không có chướng ngại vật nào như thế này tạo điều kiện lý tưởng cho chiến cơ xạ thủ bắn tỉa. Lovejoy hạ thấp tư thế chiến cơ để nó không quá nổi bật. Khi chiếc Kiếm Vũ leo lên một ngọn đồi gần đó, cái cảm biến sơ sài của cậu kêu lên khi nó phát hiện một nguồn nhiệt rất lớn ở phía trước.
“Cái. Quái. Gì. Thế. Này?” Lovejoy thốt lên khi nhìn thấy cái thứ khiến máy cảm biến của mình reo lên phát điên. “Nó phải tốn bao nhiêu năng lượng mới bay được như thế chứ?!”
Bây giờ Học Viên Lovejoy phải đối mặt với con Pterodactyl (Dực Long) khét tiếng. Ở bên ngoài đấu trường, khán giả đổ dồn hết sự chú ý vào chiếc chiến cơ khổng lồ bay lượn kia. Một chiếc chiến cơ quái thú kỳ lạ và cực kỳ hùng mạnh đã nghiền nát đối thủ của mình nhờ tầm đánh vượt trội cùng với bộ giáp mạnh áp đảo kể từ khi nó được tạo ra bởi một trong những thí sinh triển vọng nhất của cuộc thi.
“Có vẻ như chiến cơ kiếm sĩ của Ves Larkinson đã được xếp đấu với chiếc Dực Long của Carter Gauge rồi quý vị.”
“Chịu thôi, hãy gọi cho mấy anh da đen khuân quan tài đi là vừa, bởi vì chiếc chiến cơ cầm kiếm nhỏ bé này không có cơ hội nào đánh bại cái tác phẩm tuyệt vời của minh tinh nhà Gauge ấy đâu.”
“Thường thì ai cũng sẽ nghĩ vậy, nhưng chiếc Dực Long đã chịu quá nhiều thiệt hại sau trận đấu thứ ba. Thực lòng mà nói, tôi lại đặt hy vọng vào chiến cơ Kiếm Vũ hơn đấy.”
“Ông mù à? Cái chiến cơ hạng trung nhỏ bé đó chỉ có một khẩu súng lục laser thôi! Nó phải bắn bao nhiêu lần mới làm xước lớp giáp của chiếc Dực Long chứ?”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra, chú em ạ. Thậm chí có là nhà Gauge đi nữa cũng không thể tạo ra phép lạ. Phần giáp bên dưới bụng của chiếc Dực Long vẫn còn loang lỗ lìa.”
Ves biết rằng Gauge đã gặp phải một đối thủ mạnh trong trận đấu thứ ba. Chiến cơ của hắn ta đã chiến đấu quyết liệt và cuối cùng cũng đánh bại đối thủ, nhưng hắn cũng phải trả cái giá không nhỏ. Mặc dù bộ giáp của chiến cơ bay có thể chịu được nhiều thiệt hại, nhưng công việc sửa chữa sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu thời gian bị hạn chế.
Nhiều khu vực trên bộ giáp của chiếc Dực Long vẫn chưa được sửa chữa bằng kỹ thuật tinh xảo nhất. Điều này cũng có nghĩa là vũ khí dự phòng của chiếc Kiếm Vũ vẫn có một cơ hội ít ỏi để gây ra sát thương chí mạng.
Là một trong những phi công bị ném vào đấu trường, Lovejoy không hề biết đến những thông tin đó. Dù sao đi nữa, cậu ấy sẽ không bao giờ tuyệt vọng chỉ vì mình phải chạm trán với một đối thủ áp đảo. Còn không thì cậu hẳn đã đầu hàng từ lâu nếu cậu cứ lắc đầu sau mỗi lần thất bại rồi.
“Cái con đấy vừa lớn lại vừa nặng, nên nó cần rất nhiều năng lượng để bay trên không. Nếu mình có thể kéo dài trận đấu và chuyển chiến cơ sang chế độ tiết kiệm năng lượng, thì mình có thể lôi cổ nó từ trên không xuống đất.” Lovejoy bình tĩnh phân tích đối thủ sau khi cậu vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
“Nó bay khá là chậm nên mình có thể tránh khỏi tầm bắn của nó nếu cần, nhưng mình không nghĩ chiếc chiến cơ bay này lại để yên cho mình chạy như vậy. Nhà thiết kế của nó phải là một người thực sự tài giỏi mới có thể tạo ra một kiệt tác như thế.”
Chiếc Kiếm Vũ rút khẩu súng lục laser đáng tin cậy của mình và bắt đầu khai hỏa về phía cái pháo đài bay kia. Những tia laser công suất thấp bắn trúng một khu vực rộng xung quanh con Dực Long. Ở khoảng cách này, nhiều phát bắn đã chệch đi cả một đoạn mặc dù mục tiêu khá là lớn và di chuyển khá chậm ở trên không. Chiếc Kiếm Vũ không được thiết kế để đóng vai trò xạ thủ và vũ khí của nó cũng có quá nhiều hạn chế.
Những phát có bắn trúng con Dực Long đi nữa thì cũng không đạt được gì ngoài việc cảnh báo phi công địch. Chiếc chiến cơ bay từ từ quay cái đầu chim của nó về phía Chiếc Kiếm Vũ và bắn ra một quả đạn pháo khổng lồ từ cái mỏ của nó.
“Ông trời bất công quá!” Lovejoy kêu lên khi cậu phóng chiến cơ của mình qua một ngọn đồi.
Cái đỉnh đồi nổ tung thành từng mảnh đất khi quả đạn phát nổ với hỏa lực lớn hơn nhiều so với đạn bình thường. Chiếc Kiếm Vũ phải tiếp tục nhảy múa tránh né khi một loạt đạn laser bắn siêu nhanh khai hỏa từ hai bên cánh của chiếc Dực Long.
Lovejoy hối hả tránh né cơn mưa đạn như đang muốn biến chiến cơ của cậu thành sắt vụn. Ngay cả khi cậu đang hết sức cố gắng giữ cho chiến cơ cậu sống sót, cậu chậm rãi nhận ra có điều gì đó kỳ lạ.
“Khả năng ngắm bắn của chiến cơ này thật tệ. Nó có thể trông hiện đại và ngầu lòi thế thôi, nhưng phi công thì gà vãi.”
Nếu có người chuyên về vũ khí tầm xa trong buồng lái, thì có thể chiếc Kiếm Vũ của cậu đã bị tiêu diệt từ lâu. Lovejoy đã nhìn thấy một cơ hội khi nhận ra tình cảnh này.
Đầu tiên, cậu thử chọn cách an toàn nhất. Cậu chỉ thỉnh thoảng bắn trả chiến cơ địch bằng khẩu súng lục laser của mình. Cậu cũng tắt hầu hết các cảm biến và chuyển chiến cơ sang chế độ ít hao tốn năng lượng hơn, nhưng vẫn đảm bảo động cơ vẫn được cấp đủ năng lượng còn những bộ phận khác phải hoạt động với công suất thấp hơn.
Do Lovejoy đang hoàn toàn tập trung vào việc né tránh đạn pháo và tia laser của địch, cho nên chiến cơ của cậu chỉ bị thiệt hại nhẹ mà thôi. Không hề phân tâm lấy một giây, cậu dần thành thạo hơn trong việc dự đoán lối bắn của đối thủ và di chuyển trước một phần giây trước khi một loạt tia laser bắn tới vị trí mà chiến cơ của cậu vừa đứng.
Đôi khi tốt gỗ vẫn hơn tốt nước sơn. Lovejoy bắt đầu nhe răng cười. Mặc dù chiến cơ của đối thủ quả là một kiệt tác kỹ thuật, nhưng nó chỉ đơn giản là không hợp với viên phi công địch.
Thực ra thì thiệt hại trong trận đấu trước đó vẫn ảnh hưởng đến chiếc Dực Long. Đầu của nó vốn đã bị trúng đạn, khiến cho các cảm biến nhắm mục tiêu chính xác bị phá hủy. Các hệ thống khác cũng bị thiệt hại đáng kể khi phần giáp dưới của nó ăn đủ loại đạn pháo khác nhau. Ngay cả với kỹ năng xuất sắc của Gauge, hắn chỉ có thể khôi phục chiếc Dực Long lên đến tám mươi phần trăm so với trạng thái ban đầu của nó.
Khoảng năm phút sau, phi công của chiếc Dực Long mới nắm bắt được chiến thuật của Lovejoy. Chiến cơ bay ngừng khai hỏa hầu hết vũ khí như thể ngón tay bị kẹt vào cò súng vậy. Nó cũng bắt đầu giảm tốc độ trong khi bắn các tia laser một cách thận trọng hơn. Phi công địch cũng tập trung nhắm bắn chính xác hơn, khiến chiếc Kiếm Vũ gặp không ít phiền toái.
“Xàm dữ vậy trời! Làm sao mà mình lại bị trúng đạn nhiều hơn khi chiến cơ bay đó không bắn tia laser nhanh như trước nữa?”
Học viên Lovejoy biết rằng cậu phải thay đổi thế cờ. Cậu bơm thêm năng lượng vào động cơ của chiếc Kiếm Vũ. Khi chiến cơ tăng tốc, nó cố gắng tăng thêm khoảng cách, cố gắng khiến cho đối thủ khó mà tấn công mình.
Dẫu là một chiến cơ bay hạng nặng, nhưng chiếc Dực Long vẫn bay nhanh hơn hầu hết các chiến cơ hạng trung. Với hệ thống bay hoạt động hết công suất, nó từ từ đuổi kịp chiếc Kiếm Vũ và thậm chí còn bắn trúng vào giáp sau của chiếc Kiếm Vũ với một loạt tia laser cường độ thấp.
“Hah, mày đang tiêu tốn bao nhiêu năng lượng thế? Mày có thể duy trì mãi được không?!” Lovejoy trêu tức cái cục sắt biết bay đang tìm cách vượt mặt chiến cơ của cậu.
Người ta có lý do chính đáng giải thích tại sao chiến cơ bay không bao giờ vượt quá hạng cân hạng trung. Hệ thống phản trọng lực phải tiêu hao rất nhiều năng lượng để giữ cho tất cả lớp giáp đó nổi trên không. Muốn nó di chuyển thì lại phải tiêu tốn thêm cả đống năng lượng quý giá. Nó càng tăng tốc thì mức độ tiêu thụ năng lượng lại càng tăng nhanh.
Phi công địch đã nhận ra điều này quá muộn màng và ngừng tăng tốc một cách điên cuồng. Thay vào đó, nó sử dụng các tia laser uy lực của mình để bắn phá chiếc Kiếm Vũ từ một khoảng cách an toàn.
“Thôi kệ, thử cũng chẳng mất gì.” Lovejoy nhún vai. Dù phi công địch không giỏi như cậu, nhưng hắn vẫn là một học viên của Học Viện Abelard danh tiếng. Một hai cái mánh khoé rẻ tiền sẽ không hiệu quả với cậu ta. Cậu phải tìm ra cách nào khác ngoài việc bỏ chạy liên tục như thế này.
Theo quy tắc tiêu chuẩn của các trận đấu tay đôi chiến cơ, bên nào chơi quá thụ động sẽ bị xử thua theo mặc định. Chiến cơ có hạng cân nhẹ hơn phải gánh vác trách nhiệm tìm cách tấn công chủ động. Quy tắc lâu đời này nhằm ngăn cản các chiến cơ hạng nhẹ bỏ chạy khỏi các đối thủ nặng hơn trong suốt trận đấu.
Rõ ràng là các phi công đam mê chiến cơ hạng nặng đã cố gắng rất nhiều để quy tắc này được chấp nhận rộng rãi.
“Nhưng vẫn nên có một ngoại lệ dành cho các chiến cơ bay! Cái cục sắt có cánh hạng nặng kia thật nực cười!”
Trong khi chiếc chiến cơ hạng nặng vẫn ở trên không trung, nó có thể quan sát toàn bộ chiến trường. Dù chiếc Kiếm Vũ có cố gắng ẩn nấp ở đâu đi nữa, nó cũng không thể tránh bị bắn phá bằng những tia laser nguy hiểm kia. Mỗi khi chiếc Kiếm Vũ cố gắng trốn sau một gò đất thấp, chiếc Dực Long liền phá hủy nó bằng một đầu đạn nổ. Lượng hỏa lực dày đặc khiến chiến cơ cậu bị trúng đạn một vài lần. May mắn thay, các phát bắn bị phân tán xung quanh nên không có bộ phận nào bị thiệt hại quá nặng nề cả.
Ít nhất là cho đến hiện tại.
Lovejoy ước tính rằng cậu có thể tiếp tục né tránh trong khoảng mười phút nữa. Sau đó, phần lớn áo giáp sau lưng của cậu sẽ bị nóng chảy, khiến chiến cơ của cậu dễ bị trúng đòn chí mạng hơn.
Những lần cậu bắn trả bằng khẩu súng lục của mình chẳng khác nào bắn súng phun nước lên cái tường sắt cả. Làm thế nào cậu có thể xoay chuyển tình thế tồi tệ này và hạ gục con chim khổng lồ đó chứ?