The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 60: Thất thường
Chương 60: Thất thường
Ves không thể nào tin được rằng Vincent Ricklin có thể luyên thuyên về tầm quan trọng của dương vật trên chiến cơ suốt mười phút đồng hồ. Anh ta tin rằng gần như toàn bộ chiến cơ trên đời đều là phi giới tính. Là một người đàn ông thực thụ, Vincent ghét cảm giác như bị thiếu mất bộ phận quan trọng của anh ta mỗi khi lái chiến cơ.
Đương nhiên, với một người đam mê chiến cơ như Ves thì cậu không hề có vấn đề gì với giới tính của chiến cơ cả. Chiến cơ vốn được tạo ra bằng cách mô phỏng cơ thể con người để có thể trở thành một cỗ máy chiến tranh tốt hơn. Việc lắp đặt các bộ phận không cần thiết như tóc, da hay các cơ quan sinh dục cũng không hề có ích gì cho hiệu suất chiến đấu của chiến cơ cả.
Nói thẳng ra, chỉ có một tên phi công cực kì ngu dốt chỉ quan tâm đến ngoại hình hơn là chiến tích của hắn mới có thể yêu cầu cái gì đó vô lí như thế này. Ves xui xẻo lắm mới phải chế tạo chiến cơ cho loại người này.
“Đây là một bộ phận bổ sung cực kì phức tạp. Để tôi về suy nghĩ thêm một hay hai ngày nữa. Nếu bây giờ ngài muốn thêm một bộ phận vào hạ bộ, thì đó không phải là một chuyện dễ dàng.”
Thật ra thì, Ves đã muốn bỏ chạy và đá Vincent khỏi cuộc giao dịch này rồi quay lại gặp chị Marcella để yêu cầu chị ấy loại bỏ anh ta khỏi danh sách khách hàng. Vinnie chỉ mới nhắc đến yêu cầu thứ ba của anh ta thôi mà cậu đã biết rằng chiếc chiến cơ đó sẽ không hề thực tế một chút nào.
Bỗng máy liên lạc của cậu bíp một cái với một dòng tin nhắn tối quan trọng.
Ves đưa tay tạm dừng màn luyên thuyên của Vincent và nói. “Ah xin lỗi ngài Vincent, tôi đã cài đặt máy liên lạc thông báo cho tôi biết nếu có chuyện gì đó cực kì khẩn cấp đang diễn ra. Tôi có thể nhận cuộc gọi này được không?”
“Được chứ. Ta ở đây làm thêm đồ uống thôi.” Vinnie thản nhiên nói trước khi quay lưng và lấy một vài chai rượu ngẫu nhiên khác ở trên kệ tủ của anh ta.
Dòng tin nhắn ấy không phải đến từ chị Marcella, Melinda hay bất kì người thân nào khác. Thay vào đó, cậu chỉ nhận một tin nhắn đơn giản đến từ một tài khoản có tên là Hệ Thống.
[Nhiệm vụ]
Nhiệm vụ: Quá trình chuyển đổi giới tính.
Độ khó: Hạng C
Điều kiện tiên quyết: Không có
Nội dung nhiệm vụ:
Một nhà thiết kế chiến cơ không bao giờ chùn bước trước thử thách. Để trở thành một thiết kế gia thành công là phải mạo hiểm thử nghiệm nhiều con đường thiết kế mới mẻ. Để hoàn thành nhiệm vụ này, cậu phải thỏa mãn yêu cầu của khách hàng và chế tạo một chiếc chiến cơ mà khách hàng sẽ trân trọng như một con chiến mã cá nhân yêu thích của mình.
Phần thưởng: Một viên kẹo thuộc tính trị giá 0.5 điểm, và 3000 Điểm Thiết Kế.
Đôi mắt của chàng trai thiết kế chiến cơ gần như lồi ra sau khi đọc kỹ tin nhắn. Cái hệ thống thất thường này lại chủ động giao cho cậu một nhiệm vụ mới. Mặc dù không phải nhiệm vụ nào cũng khó nhằn nếu phần thưởng đi theo nó xứng đáng để thực hiện, nhưng lần này nó muốn cậu phải tiếp tục hợp tác với chàng trai Ricklin này.
Cậu thật sự cần phần thưởng này. Cậu sẽ hối hận cả đời nếu cậu bỏ qua cơ hội này chỉ vì muốn tránh một vị khách hàng phiền phức mất. Ba ngàn DP đó trông thật là hấp dẫn nếu xét đến việc cậu phải mất cả tháng mới có thể dành dụm được bấy nhiêu đó.
Cậu từ từ thả lỏng cơ thể. Cậu không thể lúc nào cũng chạy trốn khỏi khách hàng của mình cho dù họ có cư xử ngu ngốc đến thế nào đi nữa. Tốt hơn hết là cậu nên chấp nhận thử thách này và cố gắng hết sức để hoàn thành nó như là một bài tập huấn luyện vậy.
Cậu hít một hơi sâu và đối mặt với Vincent một lần nữa. “Ngài đã đề xuất ý tưởng này cho bất kì nhà thiết kế chiến cơ nào khác chưa?”
“Pfff.” Vincent hậm hực phun ra một chút rượu ra ngoài. “Ta có nói chuyện với Patricia Schneider. Sau khi ta cố gắng gây ấn tượng với ả với kế hoạch thần sầu của mình, ả liền dập máy! Cho tận bây giờ, ả vẫn không hề bắt máy sau khi ta cố gọi ả cả triệu lần!”
Bảo sao cô ấy từ chối Vincent đến mức mặc kệ anh ta luôn. Bên cạnh những lí do rõ ràng khác, nội cái đề xuất gắn một bộ phận nhạy cảm ở vùng hạ bộ của chiến cơ đã là một ý tưởng ngu ngốc mà chẳng mang lại ích lợi gì cả.
Thế nhưng, bây giờ Ves đã bắt đầu xem xét nó một cách nghiêm túc. Trên thực tế thì, cậu đã quay ngoắt 180 độ và kìm nén cảm nhận chủ quan của mình. Cậu đã vứt bỏ toàn bộ lí trí chỉ để nghe theo cái ý tưởng kì quặc của Vincent.
“Mặc dù rất khó để, umm, cải thiện bề ngoài của chiếc chiến cơ, nhưng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu nó được làm bằng vật liệu linh hoạt. Liệu ngài có đồng ý sử dụng chất lỏng hoặc vật liệu giống như bọt biển không? Nếu được thì lắp đặt bộ phận đó cũng sẽ dễ dàng hơn, và ngài sẽ tùy ý điều chỉnh…kích cỡ của nó trong khi điều khiển chiến cơ của ngài.”
“Được đấy! Một ý kiến hay! Nhớ là đừng làm nó quá mềm hay dễ gãy là được. Ta thật sự không muốn hàng họ của ta mềm nhũn như quả bóng bay đâu đấy.”
“Được rồi, vậy hãy quyết định như vậy đi.” Ves nhanh chóng nói, cố gắng kết thúc buổi gặp mặt này trước khi Vincent lại nêu thêm vài đề xuất kì quái hơn nữa. “Dù sao thì, ngài cũng không muốn chiến cơ cá nhân của ngài có quá nhiều thứ trang sức bên ngoài đâu.”
Vinnie chớp mắt một chút sau khi uống xong ly rượu mới pha của mình. Anh ta ợ một hơi rõ to, khiến cho mùi cồn thoang thoảng ghé ngang mũi của Ves.
“Uhm, sao cũng được. Chỉ cần thêm những thứ mà ta đã nói đến giờ cũng khá đủ rồi. Nó chắc chắn sẽ đưa chiến cơ cá nhân của ta lên top đầu bảng xếp hạng của độ ngầu cho coi.”
Tên dân chơi ngà ngà say xỉn đã bắt đầu ăn nói hàm hồ khi anh ta ngày càng nốc nhiều rượu hơn. Ves cố gắng tách mình khỏi cuộc trò chuyện này vô số lần, nhưng lúc nào cũng bị Vinnie kéo lại để nghe anh ta phàn nàn về những chiếc chiến cơ không hề ngầu lòi hay gì cả.
Cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ Ves mới vội vàng rời khỏi dinh thự của Vincent. Cậu đã nghe quá nhiều ý kiến riêng của công tử nhà Ricklin về ngoại hình của một chiến cơ lý tưởng rồi. Nhưng ít nhất thì cậu cũng hiểu được cái thị hiếu thẩm mỹ của Vincent sau cái cuộc trò chuyện dài lê thê đó.
Cậu ước gì cậu có thể nhảy lên chuyến tàu chở khách về lại Bức Màn Mây, nhưng cậu suy nghĩ lại một hồi. Nếu cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống một cách đầy đủ nhất có thể, thì điều quan trọng mà cậu phải làm chính là phải thường xuyên trao đổi ý kiến với khách hàng để tránh các bước đi sai hướng trong quá trình thiết kế.
Thế nên, cậu gọi cho chị Marcella trên máy liên lạc để hỏi chị ấy liệu chỉ có biết một nơi để làm việc một cách yên bình hay không.
“An ninh tuyệt đối không hề tồn tại đâu em, nhưng chị biết chi nhánh của MTA ở thành phố Dorum này cho thuê các xưởng thiết kế phải nói là siêu hạng luôn đó. Nó có hơi tốn tiền một chút nhưng chị sẽ gọi trước và trả phí thuê cho em coi như là lòng thành của chị nhé. Nhớ là đừng làm Vincent thất vọng đấy. Nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của em nếu em thất bại trong lần chế tạo chiến cơ thứ hai của em đó.”
“Em biết rồi. Mặc dù Vincent có nhiều điểm lập dị, nhưng em vẫn quyết tâm làm cho bằng được. Chị nhớ là phải tính phí anh ta nhiều nhiều vào mới xứng đáng cho công sức của em đó.”
“Oh, đừng lo Ves à. Miễn là anh ta hài lòng thì chị sẽ hút máu cho đến khi anh ta cạn kiệt hiện kim mới thôi.”
Cả hai cười khúc khích với nhau. Cả Ves lẫn chị Marcella đều đồng lòng trong việc thu về càng nhiều hiện kim càng tốt.
Sau đó, Ves chuyển hướng chiếc xe bay để đi thẳng tới MTA. Chuyến xe chỉ mất vài phút để đi đến một khu phức hợp rộng bằng toàn bộ khu dân cư ở đây. An ninh ở đây cực kì nghiêm ngặt. Chiếc xe tự động hạ cánh xuống một bãi đáp an ninh. Các con bot điều khiển bởi một thanh tra con người liền kiểm tra cậu và chiếc xe một cách tỉ mỉ để đề phòng nguy hiểm. Tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn rất cần thiết.
“Cậu được phép đi vào rồi đấy.”
Ves tiếp tục chuyến đi của mình và ngắm nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên cậu ghé thăm chi nhánh chính của MTA ở nước Cộng Hòa Bright. So với nơi đây, thì cái chi nhánh bé xíu ở Bức Màn Mây phải nói là chưa bằng cái ngón chân của chi nhánh Bentheim nếu xét về độ lớn và tài nguyên đầu tư cho cả hai.
Cậu có thể trông thấy vô số các nhà kho chiến cơ nằm rải rác xung quanh. Cậu nghĩ rằng có lẽ hiệp hội MTA hẳn phải sở hữu số lượng chiến cơ cao thứ hai so với bất kì tổ chức nào khác. Chỉ có Quân Đoàn Chiến Cơ của nước Cộng Hòa mới có thể huy động nhiều chiến cơ hơn MTA ở hành tinh này.
Khi cậu cuối cùng cũng đi tới sảnh tiếp tân, cậu nhảy ra khỏi xe và mang theo con mèo Lucky cứ đang tò mò xung quanh để đi vào tòa nhà. Toàn bộ toàn nhà này được xây dựng để gây ấn tượng với khách tham quan. Với kiểu kiến trúc kính khúc xạ và kính pha lê, nó dường như ngầm nói rằng hiệp hội MTA là nơi của công chúng có thể chia sẻ kiến thức một cách tự do.
Tuy nhiên, một số người hiểu theo hướng tối tăm hơn và cho rằng không ai có thể giấu bất cứ thứ gì khỏi sự giám sát gắt gao của họ.
Dù sao thì, ngoài Hệ Thống ra, thì Ves chẳng có gì phải giấu diếm cả. Mặc dù Hệ Thống vẫn nằm sâu bên trong máy liên lạc của cậu, nhưng cậu cũng không lo lắng lắm về sự an toàn của nó. Không có các thủ tục quét an ninh thông thường nào có thể phát hiện ra Hệ Thống và khả năng lạ kì của nó được.
“Ah, chào buổi tối thưa ngài Larkinson. Tôi thấy rằng ngài đã đăng kí thông tin ở Bức Màn Mây. Tôi có thể giúp ngài việc gì ạ?”
“Tôi đến đây để làm việc và thiết kế một mẫu chiến cơ cho một khách hàng của tôi. Tôi muốn thuê một xưởng thiết kế bảo mật. Tôi chắc rằng đồng nghiệp của tôi đã đặt một phòng cho tôi sử dụng rồi. Cảm phiền cô xem thử giúp được không?”
“Hmmm. Ah, tôi thấy rồi. Cô Bollinger đã đặt một văn phòng bảo mật cho ngài.” Cô thư kí quẹt tay, và mở một hình chiếu màu xanh lá cây xuất hiện từ bàn của cô tiếp tân. “Vui lòng đi theo hướng dẫn mô phỏng để tới văn phòng được chỉ định cho ngài. Chúc ngài một buổi tối tốt lành.”
Quả bóng ảo từ từ lơ lửng khỏi chiếc bàn và ra khỏi hành lang. Ves nhàn nhã theo sau quả bóng xanh lá trong khi nó dẫn cậu đi vào sâu hơn khu vực bên ngoài của MTA. Những khu vực quan trọng đều nghiêm cấm người ngoài vào, nhưng nội những khu vực bên ngoài khu phức hợp cũng đã rộng lớn đến mức cậu phải đi bộ suốt mười lăm phút mới tới đích đến của cậu.
Cậu nhận ra mình đã tới một phân khu chuyên cung cấp dịch vụ cho các nhà thiết kế chiến cơ. Cậu có thể thấy nhiều nơi thú vị như thư viện, dịch vụ tư vấn tài chính, một bãi phế liệu chứa đầy phụ tùng thay thế và vân vân. Mặt khác, phong cách kiến trúc của các phòng các xưởng thiết kế trông có vẻ đơn giản hơn so với những nơi khác.
Sau một lần kiểm tra an ninh khác, Ves cuối cùng cũng đã bước vào một dãy hành lang kín rồi đi vào phòng thiết kế chỉ định của cậu. Căn phòng cách ly điện tử này trông cũng khá lớn ở bề ngoài. Bên cạnh một bộ bàn ghế và chiếc máy tính, thì cũng chẳng còn gì khác cả. Ves chỉ có thể thấy các máy chiếu chất lượng cao ở trên tường và trần nhà cho phép cậu quan sát và phân tích mẫu thiết kế của mình một cách chi tiết nhất. Những hệ thống tinh vi này hiện đại hơn nhiều so với với các máy chiếu giá rẻ trong xưởng thiết kế của cậu.
Cậu bật máy tính lên và chuyển tệp thiết kế của mẫu Marc Antony vào bộ nhớ tạm thời của nó. Chiếc máy chiếu chuyên nghiệp liền trở nên sống động. Một chiếc chiến cơ khổng lồ xuất hiện ở giữa căn phòng. Độ phân giải và độ chính xác của nó khiến Ves phải kinh ngạc. Cậu thậm chí còn thử chạm vào nó, và có thể cảm nhận được độ cứng của kim loại nữa. Mức độ mô phỏng như thể này quả là vượt xa mong đợi của cậu.
Một cái nhếch mép nhỏ xuất hiện trên miệng cậu. “Hiệp hội MTA đúng là làm gì cũng chịu chơi thật.”
Được chứng kiến điều kì diệu nhỏ nhoi này giúp cậu phấn chấn hơn một chút. Sau khi rút ra một bài học từ khi thiết kế chiếc Ma Tốc Độ, Ves biết rằng mình không thể cứ day dứt về những thứ cậu không thể làm.
Thiết kế chiến cơ là một công việc đầy đam mê. Nếu cậu không toàn tâm toàn ý tạo ra một mẫu thiết kế mới, thì nó cũng không thể nào sinh ra để trở thành một chiếc chiến cơ tốt được.
Cậu bắt đầu coi quá trình thiết kế giống như là đang nuôi dạy một đứa trẻ vậy. Cái gọi là đứa trẻ trong trường hợp này chỉ là một chiếc chiến cơ, nhưng nó vẫn có phần nào được thừa hưởng khuynh hướng cảm xúc và tinh thần của nhà thiết kế.. Nếu cậu căm ghét quá trình thiết kế và cứ liên tục chửi rủa một cách khó chịu, thì chiến cơ của cậu sẽ không có một tương lai tốt đẹp, giống như một đứa trẻ lớn lên thành mầm mống tai họa cho xã hội vậy.
“Được rồi, suy nghĩ thế là đủ. Bắt tay làm việc thôi.”
Ves muốn giải quyết vấn đề dễ dàng trước, cho nên cậu bắt đầu với chiếc áo choàng. Thực chất thì Ves có thể hoàn thành công việc này chỉ trong vài phút bằng cách lựa chọn một loại vải ngẫu nhiên, nhuộm nó thành màu đỏ và đeo nó lên vai của chiến cơ là được.
Thật lòng mà nói, chiếc áo choàng quá mỏng manh để chịu đựng một vài phút chiến đấu cao độ. Chiến cơ là những con quái vật nặng cả tấn, cho nên chúng thường phải chịu nhiều áp lực nặng nề. Nếu có chiến cơ nào dẫm lên tấm áo choàng, thì nó sẽ dễ dàng bị xé rách như một đứa trẻ xé đôi một mảnh giấy vậy.
“Nó phải là một chiếc áo choàng ngắn, với một vài khung đỡ gắn vào chiều dài của nó để đảm bảo nó không bị vướng vào bộ khung của chiến cơ.”
Bằng cách làm cứng và duỗi thẳng lớp vải của chiếc áo choàng, cậu có thể ngăn lớp áo vướng vào thứ gì đó nguy hiểm. Mặc dù nó có thể làm mất đi độ sống động của chiếc áo choàng một chút, nhưng Ves nghĩ rằng đó vẫn là một cuộc đánh đổi hợp lý.
“Mình cần phải tìm một loại vải phù hợp.”
Chiếc máy tính kết nối trực tiếp với thị trường nội bộ của MTA. Sau khi Ves tra cứu một vài loại vải cao cấp, cậu chỉ tìm thấy vài chục kết quả. Đương nhiên, không có loại nào được sử dụng để làm cái áo choàng ngu ngốc cho chiến cơ cả. Thay vào đó, chúng được sản xuất để phục vụ các mục đích khác như tăng cường chất lượng của vải bọc ghế lái chẳng hạn.
Cậu thẳng thừng loại bỏ tất cả loại vải mỏng manh ra khỏi kết quả tra cứu của cậu. Danh sách còn lại bao gồm các loại vải bền hơn, và tất cả có đều nét khác biệt riêng. Ves xem qua từng sản phẩm một, nhưng khó tìm thấy sản phẩm thỏa mãn yêu cầu của mình.
Mặc dù có một vài loại vải được thiết kế để chịu đựng các hoạt động cường độ cao, nhưng nó chỉ áp dụng với con người. Bây giờ nếu áp dụng lực tác động ở quy mô chiến cơ thì chúng sẽ dễ dàng bị xé rách như một cái mạng nhện vậy.
“Hm, cái này là ngõ cụt rồi. Không cần biết mấy loại vải cao cấp này có bền đến thế nào đi nữa, chúng không hề được thiết kế để chịu đựng áp lực từ chiến cơ.”
Có lẽ cuộc truy tìm của cậu phải sử dụng cách tiếp cận khác. Thay vì cứ chăm chú vào loại vải truyền thống của áo choàng, có lẽ cậu nên cân nhắc xem liệu Vincent có quan tâm đến việc áo choàng của anh ta có phải làm từ vải hay không.
“Hm, một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển như anh ta thậm chí còn không nhận ra sự khác biệt đâu nhỉ.”
Với suy nghĩ đó, cậu liền tìm kiếm một loại vật liệu khác. Nó phải có nét tương tự về độ mỏng và độ linh hoạt của một tấm vải, nhưng đồng thời cũng phải bền hơn nhiều.
Danh sách trên máy tinh hiện ra nhiều vật liệu hơn trước. Từ những tấm áo giáp mỏng và linh hoạt đến các loại đệm gia cố cho hệ thống cáp mỏng manh, Ves cảm thấy mình có nhiều lựa chọn hơn nhiều. Cậu cẩn thận tinh chỉnh kết quả của mình và lọc bớt những vật liệu không thể chấp nhận được.
Những vật liệu dày hơn như áo giáp linh hoạt thì không thể nào bay phấp phới trong gió được. Mặt khác, các vật liệu quá mỏng thì chỉ có thể chịu được một số thiệt hại nhưng không được nhiều cho lắm. Ves phải tốn chút thời gian để loại bỏ dần các vật liệu không phù hợp và cuối cùng chỉ còn lại một vài lựa chọn mới sở hữu các đặc tính mà cậu muốn.
“Hm, thay vì mình tự chọn lựa, mình có thể gửi nó cho Vincent và để anh ta tự quyết định khâu vật liệu vậy.”
Dù sao thì, tất cả vật liệu trên màn hình đều có nhiều điểm tương đồng. Độ bền của chúng là kết quả của sự kết hợp khéo léo giữa các sợi tổng hợp chuyên dụng xen kẽ với các sợi kim loại mỏng. Có một loại chất kết dính giúp cho vải khó bị xé rách hơn, nhưng nó vẫn làm giảm tính lưu động của chiếc áo choàng. Dù sao thì, chúng vẫn đáp ứng hầu hết các yêu cầu khác, cho nên Ves hy vọng Vincent sẽ chấp nhận chúng.
Cậu soạn một tin nhắn ngắn gọn để gửi cho Vincent và thêm các đường liên kết về các vật liệu để cho anh ta xem. Sau khi gửi tin nhắn đó, Ves chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo. Khuôn mặt cậu giờ đây đã bắt đầu cáu kỉnh hơn trước.
Bằng cách nào đó, cậu phải biến chiến cơ của mình thành một màn trình diễn ánh sáng độc nhất vô nhị.