The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 54: Đi ra ngoài
Chương 54: Đi ra ngoài
Ves thiếu các thiết bị tiên tiến cần thiết để tìm hiểu mục đích của chiếc hộp. Các vật liệu bên trong cấu trúc của nó khá là kì lạ và phức tạp, và các thông số của chúng không hề nằm trong bất kì cơ sở dữ liệu công khai nào cả. Với khả năng đo lường hạn chế hiện tại, Ves không thể nào tìm ra nguồn gốc của chiếc hộp. Kể cả việc nghiên cứu các hoa văn kì lạ mà người chế tạo đã khắc họa trên chiếc hộp cũng không có kết quả gì.
“Mình còn non và xanh quá. Mình chả hiểu mô tê gì kể cả khi mình có thiết bị chuyên dụng tối tân hơn nữa là.”
Từ những dữ liệu hiếm hoi mà cậu tìm được, thì cái hộp có nguồn gốc lạ thường. Không có nơi nào tại Cộng hòa Bright hoặc bất cứ nơi nào khác trong Cung Thiên Thể này có thể tạo ra một thứ gì đó kỳ diệu như vậy.
“Đây thực sự là một ứng dụng của áo giáp tháo rời chăng.”
Sự phát hiện này khiến cậu sửng sốt. Không phải vì các đặc tính kì diệu của nó, mà là động cơ của người gửi chiếc hộp thì đúng hơn.
Có ai đó ngoài kia đang để mắt đến Ves. Người đó biết về Lucky và gửi đến một vật liệu cực kỳ đặc biệt để cho nó ăn. Người theo dõi vô danh đó chắc hẳn cũng biết về chiếc Sương Ảnh Kích, chứ không thì tại sao cậu lại nhận một chiếc hộp làm từ áo giáp tháo rời cơ chứ?
“Là ai?” Ves tự hỏi, lo lắng rằng bí mật của mình đã bị người khác vạch trần. Cậu tự dưng trở nên hoang tưởng và cầm lấy máy quét và lùng sục mọi ngóc ngách trong xưởng của mình để tìm máy ảnh ẩn và các công cụ do thám khác.
Chẳng có gì cả.
Nhưng đó chỉ là một trong những cách để theo dõi cậu mà thôi. Những thiết bị của cậu như máy in 3D và máy lắp ráp đều đã qua tay nhiều chủ sở hữu trước. Nếu có ai đó táy máy với những cỗ máy tinh vi thế này, thì Ves làm sao mà phát hiện được bởi vì cậu không phải là chuyên gia thiết kế máy móc công nghiệp. Có lẽ một vài phần mềm do thám đã xâm nhập vào hệ điều hành của thiết bị của cậu cũng nên.
Sự việc này nhắc nhở cậu rằng có những thế lực ngoài kia có thể dễ dàng đè bẹp Ves như một con bọ. Bất chấp những thành tựu gần đây của mình, cậu vẫn có thể dễ bị thao túng từ bên ngoài. Từ những gì cậu thu thập được, chiếc hộp chỉ có thể đến từ hai nơi khả thi nhất.
“Hoặc là những người đã tạo ra Hệ thống Thiết kế Chiến cơ hoặc là cha mình thôi.”
Nghĩ về người cha mất tích lại khiến Ves nghẹn ngào. Cậu nhớ về cách Rycol luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu. Cha cậu chính là lý do để Ves ổn định lại tinh thần và ủng hộ cậu chuyển mục đích sống của mình từ việc lái chiến cơ sang thiết kế chúng. Cậu không thể tưởng tượng được cha mình đã làm chuyện gì để lấy được cái Hệ thống vô giá này.
“Có quá nhiều bí mật xoay quanh cái Hệ thống này.” Ves tái khẳng định, dù đã quyết định không suy nghĩ thêm về những hệ lụy khó chịu đi đôi với món quà này. “Mình không được quá tự mãn. Bất kì ai đã để Hệ thống rơi vào tay mình đều có thể lấy lại bất kì lúc nào.”
Cậu đặt chiếc hộp sang một bên và cất nó trong nhà kho an toàn. Không phải là cậu không muốn dành nhiều thời gian để nghiên cứu nó, mà là hiện tại cậu cũng chả thu được thêm kết quả nào khác trong thời gian ngắn. Trước mắt thì cậu sẽ có thêm nhiều đơn đặt hàng cho chiếc Marc Antony sớm thôi, cho nên Ves muốn nhanh chóng nâng cao kỹ năng để cải thiện sản phẩm của mình.
Cũng hay là cậu vừa mới tung ra phiên bản biến thể Sương Ảnh Kích lên thị trường, nên Ves hiện đang rủng rỉnh điểm DP trong túi. Cậu liền mua kĩ năng phụ Hiệu chỉnh Tốc độ II mà cậu đã để mắt đến mấy hôm nay. Việc mở khóa lượng kiến thức ẩn sâu bên trong tâm trí cậu diễn ra suôn sẻ vì cậu đã trải nghiệm cảm giác này nhiều lần trước đây. Tâm trí của cậu chắc hẳn đã thích nghi với kiểu truyền tải thông tin dày đặc như thế này.
Khả năng hiệu chỉnh thêm tốc độ cho chiến cơ của cậu đã được nâng cấp, chủ yếu là tối ưu hóa bố cục của các cơ bắp nhân tạo. Với góc nhìn mới mẻ này, Ves đã nghĩ ra một vài cách để có thể điều chỉnh hiệu suất của chiếc Sương Ảnh Kích.
“Có lẽ mình không nên quay lại với thiết kế cũ của mình. Tốt hơn hết là mình nên thiết kế một biến thể mới khác.”
Mặc dù chiếc Sương Ảnh Kích chỉ mới được tung ra được vài ngày, nhưng doanh số của nó trông có vẻ ảm đạm quá. Hiệu suất của chiếc biến thể này khá ổn, nhưng giá thành lại cao hơn đáng kể so với mẫu nguyên bản. Hầu hết các người chơi Hệ Bạc đều chọn những mẫu vừa đủ tốt thay vì ném tiền để mua cỗ máy tốt nhất.
Một lí do khác góp phần cho vấn đề này là Ves chưa thành lập một thương hiệu vững chắc. Không có nhiều người chọn đặt niềm tin vào một nhà thiết kế vô danh. Một vài mẫu thiết kế 1-sao dưới tên cậu cũng không khiến cậu trở nên nổi bật trong một thị trường chiến cơ đông đúc. Mặc dù Iron Spirit vẫn hỗ trợ các nhà thiết kế thiếu tiềm lực kinh tế kiếm doanh thu chỉ với một khoản đầu tư khiêm tốn, nhưng ở đáy thị trường ảo vẫn đầy rẫy các chiến cơ giá rẻ có chất lượng đáng ngờ.
“Mình có thể từ từ xây dựng thương hiệu của mình. Mình không có chiến cơ nào quá tệ trừ chiếc đầu tiên. Tất cả các thiết kế của mình đều có cơ chế vững chắc và có những điểm mạnh độc đáo.”
Chỉ với chiến cơ thông thường thì không đủ để nổi bật. Cậu cần phải thể hiện sức mạnh thực sự. Chiếc Sương Ảnh Kích chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cậu mà thôi. Khả năng cơ động và tốc độ ưu việt của nó cộng với hiệu suất xuất sắc trong giai đoạn sau của một trận đấu kéo dài sẽ gây ấn tượng với bất kì ai phải đối đầu nó. Có lẽ doanh số của chiến cơ của cậu sẽ tăng lên trong những ngày tới.
Dù sao thì, Ves vẫn không thể chần chừ và chờ đợi phản ứng của thị trường được. Với khả năng thiết kế chiến cơ tốc độ cao vừa mới được nâng cấp, cậu đã bắt đầu hình dung một dự án mới để cậu bắt đầu làm việc. Thế nhưng, sau khi đã hoàn thành một dự án tương đối phức tạp, Ves vẫn muốn dành một ngày để thư giãn.
Cậu nhìn con mèo đang ngủ lần cuối trước khi khóa cửa khu xưởng và rời khỏi đó. Chiếc taxi bay liền hạ cánh trước cửa nhà cậu tầm một phút sau đó. Sau khi lên xe, Ves liền mở máy liên lạc và nhìn vào số dư của mình.
Cho đến nay, Ves còn lại khoảng 2 triệu hiện kim để chi tiêu. Một phần lớn hơn nhiều đã được cất giữ an toàn trong tài khoản ngân hàng của cậu, nằm chờ đợi để được sử dụng để chi cho các khoản đầu tư lớn trong một vài năm sau.
“Mình không nên phung phí tất cả số tiền này quá nhanh. Mình vẫn cần phải giữ một khoản dự trữ để mua bất kì giấy phép ảo nào làm mình hứng thú nữa.”
Cậu liền quyết định đi mua sắm. Chiếc taxi liền tăng tốc qua các khu nhà trang nghiêm và những công viên uốn khúc xung quanh. Bức Màn Mây tuy không có thời tiết tuyệt vời cho lắm, nhưng dân địa phương đã bù đắp lại bằng cách làm đẹp khu phố của họ. Những bông hoa rực rỡ và những hàng cây xanh sống động tô điểm trên đường phố trong khi dân cư thong thả trò chuyện với nhau hoặc đưa con cái họ ra ngoài chơi.
Ves mỉm cười khi nhìn thấy khung cảnh ấm áp này. Đây là nhà của cậu. Tuy Rittersberg sở hữu di sản lịch sử lâu dài hơn và Bentheim là trung tâm kinh tế của nước Cộng hòa, nhưng Bức Màn Mây vẫn sở hữu nét quyến rũ độc đáo của riêng nó. Thiên hạ an tĩnh ở khắp mọi nơi và người ta có thể thoát khỏi lối sống xô bồ ở những thành phố lớn ngoài kia bằng cách định cư tại một trong những mảnh đất an nhiên của hành tinh này.
Bức Màn Mây không quá nghèo cũng không quá giàu. Nếu người ta có thể kể một thói xấu của vùng này, thì đó là đa số cư dân ở đây đều khá lười biếng và không có tham vọng gì lớn lao cả. Là một cư dân thế hệ thứ hai của Bức Màn Mây, Ves hiểu rõ sâu sắc về sự khác biệt này. Không có nhà thiết kế chiến cơ địa phương nào khác có gan để tự mình bắt đầu kinh doanh chiến cơ cả. Họ đã quá hài lòng với cuộc sống tĩnh lặng này.
“Cha à, cha đang ở nơi nào?” Ves lại thở dài lần nữa. Rycol Larkinson luôn hành động theo cảm tính, cũng giống như mọi người của gia đình danh giá của ông.
Chiếc xe bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống một khu phố thương mại cao cấp nhưng lại yên tĩnh ở trung tâm thành phố Freslin. Thành phố này là trung tâm đô thị lớn thứ hai trên hành tinh, mặc dù theo tiêu chuẩn của ngân hà, nó chỉ là một thị trấn quá cỡ mà thôi. Dù sao thì, khu xưởng của cậu nằm ở ngoại ô xa nhất của Freslin, cho nên Ves thấy nhiều khi đi đến đây còn thuận tiện hơn là đi tới thủ đô ở bên kia hành tinh.
Điểm dừng đầu tiên của cậu là một chi nhánh địa phương của Công ty Dịch vụ Giải pháp An ninh Sanyal-Ablin (hoặc Sanyal-Ablin Security Solutions). Công ty SASS là một trong những công ty an ninh hàng đầu trong thị trường hệ sao nội địa. Bằng cách nào đó, công ty này đã thiết lập và cung cấp dịch vụ của nó ở cả hai nước Cộng hòa Bright và Vương Quốc Vesia. Tuy phương châm làm ăn của công ty này có dấy lên chút nghi ngờ, nhưng chính Bộ trưởng Bộ Thương mại của nước Cộng hòa đã đích thân xác minh cho công ty này.
Nếu Ves muốn củng cố hệ thống an ninh yếu kém của khu xưởng mình, thì cậu phải chọn loại dịch vụ tốt nhất. Công ty SASS đã là lựa chọn phù hợp nhất rồi. Sau khi cậu tiến vào trong tòa nhà, một người phụ nữ da ngăm xinh đẹp liền bước đến chào đón cậu. Cả hai người liền trao nhau cái bắt tay.
“Chào mừng đến với Công ty Sanyal-Ablin, cậu Larkinson. Cậu có thể gọi tôi là Robyn. Tôi là trưởng cố vấn an ninh của Chi nhánh Freslin này. Tôi sẽ đích thân đáp ứng nhu cầu của cậu vào chiều nay.”
Mặc dù Ves vẫn ngạc nhiên về độ tuổi của người phụ nữ này, cậu lại tò mò hơn về cách cô ấy nhắc đến tên mình. “Chị biết em à?”
“Làm sao mà tụi chị không biết được?” Chị ấy cười. “Mặt em xuất hiện khắp các bản tin vài tuần trước sau khi em giành được huy chương bạc ở Bentheim đấy.”
(*Trans: giải thích về xưng hô. Lúc đầu Robyn xưng tôi – cậu cho lịch sự vì Robyn lớn tuổi hơn và biết Ves trẻ hơn, nhưng sau khi Ves xưng em – chị thì Robyn cũng xưng như thế cho phù hợp.)
Ves nghĩ rằng một thành tích nhỏ bé như vậy thì sẽ nhanh chóng bị mọi người quên đi thôi. Không lẽ cậu đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình sau khi cậu giành vị trí á quân của Cúp Liên Hợp ư?
“Vậy thì chị Robyn, chị cũng có thể đoán được là em đến đây để đầu tư cho an ninh công ty của em. Em nói chuyện với chị được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Sau màn chào hỏi đó, người phụ nữ dẫn cậu lên một căn phòng họp nhỏ nhưng vẫn được trang bị đầy đủ tiện nghi. Ves ngồi đại xuống một chiếc ghế trong khi chị Robyn mời cậu một tách cà phê đặt trên bàn trước mặt cậu. Chị tư vấn an ninh ấn nút gì đó trên bàn, mở một chiếc máy chiếu trình bày một loạt các tài liệu tiếp thị ở trước mắt cậu. Nó liệt kê tất cả dịch vụ tiêu chuẩn mà công ty này cung cấp.
“Do em là chủ của một công ty nhỏ, công ty chị có thể cung cấp cho em một vài dịch vụ hạn chế. Chị không nghĩ là doanh thu hằng năm của em vượt quá một tỷ hiện kim Bright vào lúc này, cho nên chúng ta sẽ lược bỏ các dịch vụ dành cho tập đoàn nhé.”
Ves gật đầu với lời nhận xét đó. “Em chưa có ý định mở rộng quy mô sản xuất của em. Thu nhập của em sẽ không tăng đột ngột, nhưng em mong là nó sẽ ổn định. Hiện tại thì em chỉ muốn khu xưởng của em được bảo vệ khỏi gián điệp và trộm cắp thôi. Bây giờ thì một kẻ say rượu trèo qua hàng rào nhà em còn được chứ huống chi là một chiến cơ khổng lồ.”
“Ah, vậy em muốn đầu tư mạnh vào an ninh mạng và sau đó thì nâng cấp an ninh khuôn viên khu xưởng của em một chút phải không?” Chị Robyn nhấc một vài ngón tay để loại bỏ một vài lựa chọn trên màn ảnh chiếu. Đa số các dịch vụ khác nhau vẫn có sự khác biệt đáng kể về giá cả. “Ngân sách của em là bao nhiêu?”
“Em muốn bắt đầu với khoảng năm trăm nghìn, nhưng với lựa chọn nâng cấp dịch vụ của mình sau này khi mà công ty của em bắt đầu phát triển, có lẽ từ sáu tháng đến một năm.”
Một trong những dịch vụ cấp thấp hiện lên trên màn hình. Chị Robyn chỉ ngón tay vào tính năng nổi bật nhất của gói an ninh này.
“Gói dịch vụ Cyber-Robo mà tụi chị đề xuất có thể bảo vệ an ninh cho cơ sở hoạt động của em cả về mặt kỹ thuật số lẫn ngoài đời. Công ty chị sẽ cung cấp một combo phần cứng và phần mềm bảo mật để bảo vệ tài sản trí tuệ của em khỏi các tên tin tặc manh động. Em vẫn luôn có thể nâng cấp hoặc hạ cấp dịch vụ hiện tại bất cứ lúc nào em muốn.”
“Hm, nghe cũng được đấy chị. Vậy còn an ninh xung quanh nhà em thì sao?”
“Tụi chị sẽ cung cấp cho em một nhóm bốn con rô bốt tuần tra tự động để thiết lập vành đai an ninh cơ bản. Bên chị không thể cho em quyền kiểm soát trực tiếp lên lập trình của chúng, nhưng em vẫn được phép chỉ định các khu vực ưu tiên. Nói cách khác, em có thể chọn một vị trí mà chúng phải bảo vệ bằng mọi giá chẳng hạn.”
“Thế chúng mang theo loại đạn dược gì vậy chị?”
“Những con rô bốt đó được cấp phép mang vũ khí chống bộ binh và vũ khí chống phương tiện hạng nhẹ. Tuy chúng không thể ngăn cản thậm chí là một chiến cơ nhẹ nhất, chúng vẫn có thể bắn rơi bất kì chiếc xe bay nào lao đến chỗ em. Nếu em muốn chi thêm vài triệu hiện kim để nâng cấp hợp đồng, thì bên chị sẽ tăng cường khả năng phòng thủ bằng một cặp Arcbots độc quyền của công ty. Chúng có đủ hỏa lực để cầm chân một chiến cơ hạng nhẹ đủ lâu để Lực lượng Phòng vệ Hành tinh gửi tiếp viện.”
Các lựa chọn trên màn hình không đủ làm cậu hài lòng. Ves muốn một loại dịch vụ an ninh chặt chẽ hơn mới có thể an tâm. Buồn thay cho cậu, tiền không mọc từ trên cây, cho nên cậu đành phải chấp nhận lựa chọn phù hợp với ngân sách của mình.
“Em sẽ chọn dịch vụ Cyber-Robo vậy.”
Cả hai người bàn thêm chi tiết trong vòng một giờ sau. Nội trong một tuần, một vài kỹ thuật viên và chuyên gia tư vấn bảo mật sẽ đến thăm khu xưởng của cậu, và bắt đầu lắp đặt cơ chế bảo mật thuộc gói an ninh này. Bên cạnh việc chỉ định một vài khu vực trong xưởng mà cậu muốn bảo vệ nhất, thì nhân viên của công ty SASS sẽ lo phần còn lại.
Ves rời khỏi văn phòng chi nhánh với bước chân nhẹ hẫng. Mặc dù cậu đã bỏ ra năm trăm nghìn hiện kim một lúc, nhưng đổi lại thì cậu có thể yên tâm hơn với gói an ninh bổ sung này.
“Sau khi công ty mình phát triển hơn, mình lại càng phải tăng cường an ninh hơn nữa. Mình không muốn trở thành con cừu to béo để rồi bị giết lấy thịt đâu.”
Do Ves cũng mới thành lập công ty gần đây, cho nên cậu không đáng để ngấu nghiến vào lúc này. Với sự trợ giúp của Hệ Thống, điều đó có thể nhanh chóng thay đổi. Một khi kỹ năng của cậu đã nâng cấp và các mẫu thiết kế chiến cơ của cậu bắt đầu có vài điểm nổi bật độc đáo, thì lúc đó Ves sẽ nhận được nhiều lời mời giao dịch hơn trước. Và chắc chắn sẽ có nhiều kẻ mang ý định đen tối muốn hợp tác với cậu.
Đứng đầu trong số đó là băng đảng Ngư Ông của Walter (Walter’s Whalers). Đó là một nhóm giang hồ địa phương của Bức Màn Mây, chuyên đi thu một khoản thuế bảo kê khiêm tốn từ mọi doanh nghiệp tại đây. Nói thế chứ bọn họ khá ôn hòa so với các băng đảng khác. Hành tinh Bức Màn Mây là quá nhỏ để gây áp lực lên tất cả mọi người. Nếu họ quá mạnh tay, thì không có doanh nghiệp nào muốn hoạt động trong lãnh thổ của họ cả.
Cho nên là điểm đến tiếp theo của cậu là một trong những căn cứ chiến cơ ở gần Freslin. Cái căn cứ chiến cơ trông đổ nát như này chỉ phục vụ một tiểu đội chiến cơ duy nhất, nhưng Ves không hề đánh giá thấp cái băng đảng địa phương này một chút nào.
Một tên lính gác buồn chán ngồi kế bên cổng vào, nhìn chằm chằm lên những đám mây đầy màu sắc trên bầu trời. “Đứa nào đấy?”
“Tôi là chủ công ty mới. Tôi muốn gặp ông chủ ở đây.”
Câu đấy liền làm tên lính gác phấn khởi. “Oh, ra là chuyện làm ăn, eh? Chú em cứ đi thẳng. Để tao gọi tiểu chủ cho.”
Tiểu chủ? Hoang mang vãi. Ves đành bước vào trong và đi thẳng tới doanh trại phía trước. Trông nó có vẻ cũng đã xuống cấp như toàn bộ cái căn cứ này. Ves nghĩ chắc căn cứ này từng thuộc về Quân đoàn Chiến cơ. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chẳng có gì để khai thác và phát triển đã khiến Cộng hòa Bright quyết định cắt giảm quy mô quân sự tại địa phương và phân bổ nguồn lực của họ cho các hành tinh giàu có hơn.
Sau khi băng Ngư Ông của Walter tiếp quản an ninh của hành tinh này, rõ là họ không coi trọng việc bảo trì như các lực lượng vũ trang khác của nước Cộng hòa. Ves thậm chí còn thấy một đống phế liệu nhét vào một góc nữa kìa. Cậu chán ghét cái cảnh lãng phí khổng lồ như thế. Nếu họ không quản lí nơi này, thì một nhà thiết kế chiến cơ như cậu đã có thể tận dụng đống phế liệu đó và lắp ráp một vài chiến cơ rẻ tiền với đầy đủ chức năng rồi.
“Êy, khỏe không chú em?” Một bàn tay vỗ lưng cậu từ phía sau, khiến nhà thiết kế chiến cơ yếu ớt một phen hú hồn.
Cậu quay lại và bắt gặp một anh thanh niên bảnh trai độ tuổi cậu với mái tóc vàng hoe. Chàng trai đó trông khá giống với những cô cậu phi công ưu tú mà cậu đã gặp trong YTE. Anh ta mặc một bộ đồ phi công ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là anh ta vừa mới kết thúc buổi tập của mình.
“Tôi là Ves Larkinson. Anh là … tiểu chủ à?”
“Chuẩn. À, trước khi chú em thắc mắc thì anh đây là Dietrich, con trai thứ hai của Walter.” Anh ta càu nhàu một chút trong khi vuốt lấy mái tóc bù xù của anh.
Ves ngồi thẳng người dậy sau khi cậu nhận ra mình đang nói chuyện với tai to mặt lớn chứ không phải là dân anh chị bình thường. Dietrich nhìn lướt qua khắp người cậu và xác nhận không có mối đe dọa tiềm tàng nào. Một người gầy gò như Ves không bao giờ có thể đánh bại một người lính đánh thuê đã qua huấn luyện bài bản cả.
“Nghe đâu chú em tính bàn chuyện làm ăn đúng không?”
“Phải. Tôi không muốn bất kì hiểu lầm nào xảy ra giữa chúng ta khi công việc kinh doanh của tôi bắt đầu phát triển.”
Dietrich cười toe toét và đấm vào ngực cậu bằng nắm đấm của anh ta. Lực đấm đằng sau hành động vô tư này có thể đánh ngã cậu chứ chẳng đùa. “Đừng lo thế chứ chú em Larkinson. Ngư Ông bọn anh không ngược đãi đàn em như thế đâu. Anh đang khát lắm rồi, đi chung với anh. Anh biết một chỗ bán đồ uống ngoại quốc tuyệt đỉnh chất chơi người dơi luôn.”
Trước khi kịp phản ứng, Dietrich đã kéo Ves lên chiếc xe bay cá nhân của anh ta. Chiếc xe này trông có vẻ được độ một cách xa xỉ và xịn xò như thế khiến Ves không tài nào nhận ra được, nhưng cậu vẫn đánh giá cao thiết kế bóng bẩy của nó. Thôi toang. Dietrich không hề bật chế độ lái tự động. Thay vào đó, anh ta tự mình điều khiển nó và phóng một cái vèo như tên lửa. Nội lực quán tính thôi đã ép cậu dính chặt vào ghế ngồi rồi.
“Anh đi chậm lại một chút được không? Tôi không phải là phi công!”
“Oh, ừ ha, xin lỗi nhé.” Dietrich vô tư trả lời và ngừng tăng tốc. “Anh có hơi hào hứng quá. Chú em biết đấy, anh chuẩn bị đi gặp mấy bé yêu của anh thôi.”
“Er…không sao đâu…” Ves ngẩn người ra, không biết mình đã vướng vào rắc rối gì đây.
Note:
1 SASS: Sanyal-Ablin Security Solutions = Công ty Dịch vụ Giải pháp An ninh Sanyal-Ablin