The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 33: Buổi trình diễn
Chương 33: Buổi trình diễn
Khán giả đang ngày càng trông chờ vào buổi trình diễn ngoạn mục của cô nàng Patricia. Cô thiếu nữ được xướng tên liền đứng lên một cách kiêu hãnh trước mọi thí sinh, tự tin rằng chiếc Rosario của cô sẽ đánh bại thành quả của các chiến cơ đi trước. Bản thân cô đã thu hút nhiều sự chú ý hơn là buổi trình diễn tài năng của mình. Là một cô nàng tiểu thư ngoài tầm với đối với mọi sinh viên, cho nên cô đi tới đâu đều thu hút người hâm mộ đến đó, và có khả năng mê hoặc các sinh viên đồng trang lứa với mình bằng mái tóc đỏ rực và thân hình đáng ghen tị của cô. Như một con thiên nga giữa đàn vịt, vẻ đẹp của cô nàng khiến những người khác trông thật tầm thường.
Chiếc Rosario mà cô ấy chế tạo từ đống phế liệu kia trông đẹp đến mức khó tin. Mặc dù cô nàng lắp đặt đôi tay và đôi chân có kích thước nhỏ hơn bình thường, nhưng bằng cách nào đó Patricia vẫn có thể kiểm soát trọng lượng của cỗ máy. Lợi thế chính của chiếc chiến cơ chính là tấm khiên đã được sửa đổi hoàn toàn. Patricia sử dụng một chiếc khiên diều thông thường, và gia công cho nó dày thêm một chút, rồi lắp thêm nhiều gai và lưỡi dao sắc bén cho nó. Cô biến tấm khiên thành một vũ khí cận chiến không kém cạnh gì so với các thanh kiếm thông dụng cả.
Cánh tay còn lại của nó cầm một khẩu súng phun lửa sử dụng các bộ nhiên liệu lắp đặt đằng sau lưng của chiếc chiến cơ. Với thiết kế theo dạng chia ngăn, mỗi bộ nhiên liệu sẽ được tháo rời một khi chúng đã cạn bình. Đó là cũng là một cách hay để thay đổi trọng lượng linh hoạt, mặc dù cỗ máy sẽ phải chịu đựng toàn bộ cân nặng lúc ban đầu. Hơn nữa, chiếc Rosario không còn cách tấn công nào khác ngoài bộ dao dự phòng và khẩu súng lục đeo sau lưng. Chiếc chiến cơ này nhẹ hơn so với các chiến cơ hạng trung khác được thử nghiệm vừa nãy, và sẽ còn nhẹ cân hơn một khi tất cả bộ nhiên liệu đều cạn kiệt.
Ngược lại, tất cả những người khác kể cả Ves đều muốn nhét thật nhiều đồ chơi vào chiến cơ của họ, vì vậy nếu họ muốn chế tạo một chiến cơ hạng trung, thì ai cũng sẽ nhắm đến trọng lượng tối đa ở mức cho phép.
“Tui cá là chiếc Rosario sẽ tới đích cho coi.”
Carlos cười phá lên. “Ngu gì mà tui đi đặt cược ngược lại hả.”
“Tại sao không chứ? Chiếc Rosario chỉ mang súng lửa và khiên gai thôi mà.”
“Patricia không có ngây thơ đến thế đâu. Tui nghĩ chiến cơ của nhỏ đó thể nào cũng gây bất ngờ cho coi.”
Khi ông Hans lái chiếc Rosario ra khỏi cổng, ông ngay lập tức đã bị bắn trối chết. Một cuộc đột kích nhỏ đã được sắp đặt sẵn ngay từ đầu bài thử nghiệm. Rất nhiều chiến cơ khác hẳn là sẽ bị hư hại nghiêm trọng bởi các tia laser và đạn pháo bắn tới. Ông Hans liền điều khiển khả năng cơ động vượt trội của chiếc Rosario để né loạt đạn ban đầu và đưa chiếc khiên ra phía trước để chặn những đường đạn mà ông không thể nào tránh được. Sau khi ông Hans chạy đến chỗ nấp thành công, ông ấy đã cố gắng bảo vệ đôi chân trần không được bọc thép của mình.
“Sát nút thiệt!” Carlos thốt lên như thể đã bị cuốn vào cuộc đua. “Ông có nghĩ ông Hans sẽ lật kèo không?”
Ves lắc đầu phản đối ngay cả trước khi ông Hans bắt đầu ẩn nấp. Chiếc chiến cơ đó sở hữu đủ cơ động để di chuyển mà không thu hút quá nhiều sự chú ý. Ngoài ra, miễn là chiếc Rosario vẫn chưa khai hỏa khẩu súng lửa, thì nó vẫn có thể kiểm soát được ảnh nhiệt của nó, khiến cho địch khó mà lần ra được.
Bất ngờ thay, ông Hans có thể tiến thêm 3km mà không bị kẻ thù trong bài thử nghiệm phát hiện. Nó thể hiện sự tự tin tuyệt đối của Patricia vào sản phẩm và phi công của mình trong việc thiết kế một cỗ máy hạng trung nhẹ cân hơn bình thường. Chiếc Rosario cũng sở hữu nhiều bộ cảm biến tầm xa hiếm thấy đã được hiệu chỉnh để phát hiện quân địch ở khoảng cách xa hơn nhưng đành phải hy sinh tuổi thọ của các bộ phận đó. Tuy nhiên, chúng vẫn có thể hoạt động đủ lâu cho bài thử nghiệm này.
Chỉ đến khi ông gặp phải một đoàn chiếc cơ địch dày đặc mới có thể ngăn chiếc Rosario lẻn qua toàn bộ khu vực này. Không còn cách nào khác, ông Hans đành lao vào quân địch và kích hoạt khẩu súng phun lửa.
Một dòng chất lỏng màu trắng và nóng hổi phun ra từ nòng súng phun lửa cháy rực cả khoảng không, đốt cháy bọn chiến cơ địch chưa kịp phản ứng bằng cơn mưa nhiệt nóng đến thiêu thân. Bọn chiến cơ địch kia liền tản ra trong kinh hoàng khi áo giáp của chúng bị tan chảy trong khi các bộ phận bên trong thì rực lửa. Ông Hans bỏ qua đám chiến cơ hạng nhẹ nhưng lại bồi thêm nhiều lần phun lửa cho mấy tên chiến cơ hạng trung. Còn đối với chiến cơ hạng nặng, thì trừ khi chúng được trang bị tên lửa và pháo kích tầm xa, thì ông cũng bỏ mặc chúng đang lạch bạch đuổi theo từ đằng sau.
“Độ cơ động của chiếc Rosario quá áp đảo. Tui khá là bất ngờ khi thấy nó vẫn trụ vững sau pha tấn công mạnh như thế đó. Làm sao nhỏ đó làm được chỉ trong mười hai giờ cơ chứ?” Carlos băn khoăn khó hiểu.
“Chắc nhỏ nắm vững kiến thức cơ bản hơn người khác.” Ves trả lời dựa trên kinh nghiệm của chính mình. “Miễn là tụi mình hiểu rõ về phần này, thì chắc chắn tụi mình sẽ không tốn quá nhiều thời gian để vật lộn với việc kết nối hai bộ phận khác nhau dù chúng có tương thích hay không. Đừng chỉ nhìn khẩu súng phun lửa với cái tấm khiên nổi bật kia, chính cái đôi tay và đôi chân chuyển động êm ru như thế kia mới đáng chú ý.”
So với những sản phẩm đầy lỗi vá rườm rà xuất hiện ở các phần thi trước, thì chiếc Rosario trông như thể nó đã được thiết kế trong nhiều tuần thay vì nửa ngày vậy. Ông Hans liên tục kiểm tra giới hạn của nó. Sau khi nhiên liệu dần được sử dụng hết, ông ấy thả ngày càng nhiều các bộ nhiên liệu vô dụng để giảm bớt gánh nặng, và sau đó chiếc Rosario lại càng tăng thêm tốc độ. Bất kì chiến cơ nào cản đường nó đều sẽ bị đốt cháy, và những chiếc khác cầm cự lâu hơn một chút cũng bị tấm khiên tử thần của chiếc Rosario đập cho nát bét.
“Nó bắt đầu có nhiều thiệt hại hơn rồi.” Ves chú ý. Cậu đã dự kiến rằng chuyện gì đó như thế này rồi cũng sẽ xảy ra. Bài thử nghiệm thật sự khét tiếng là có lý do của nó.
Chiến cơ hạng nhẹ của địch chính là gót chân Achilles của chiếc Rosario. Những cỗ máy đó lợi dụng điểm yếu của chiếc Rosario chính là không sở hữu vũ khí tầm xa để rồi tránh xa tầm bắn của nó. Chúng có tốc độ vượt trội dùng để săn lùng chiếc Rosario và liên tục bắn laser, tên lửa và đạn đạo ở mọi hướng. Mặc dù từng đợt khai hỏa không hẳn là mối đe dọa gì nhiều, nhưng số lượng cũng có chất lượng của nó, và ông Hans không thể tránh khỏi việc phải nhận thêm ngày càng nhiều thiệt hại cho cỗ máy của mình.
Bài thử nghiệm kết thúc trước khi kẻ địch hoàn thành mục tiêu của chúng.
“Xin hãy dành một tràng pháo tay cho thí sinh Patricia Schneider! Chiếc Rosario của bạn ấy là chiến cơ đầu tiên vượt qua bài thử nghiệm này!”
Toàn bộ khán giả kể cả Carlos và Ves đều dành cho Patricia một tràng pháo tay nồng nhiệt. Cô nàng đã thực sự gây ấn tượng vì đã đạt được kết quả tuyệt vời trong vòng mười hai tiếng đồng hồ. Cô gái ấy đắm mình trong tiếng reo hò chỉ với một nụ cười khiêm tốn, như thể chiến thắng lần này không tốn quá nhiều công sức vậy.
Tiếp theo là một số thí sinh khác. Không có chiến cơ nào quá nổi bật trừ những chiếc được chế tạo bởi các nhà thiết kế ưu tú trong số các thí sinh ấy. Giống như Patricia, họ đều thiết kế sản phẩm của mình vừa đủ, không nhồi nhét quá nhiều chức năng nhưng chỉ dùng một vài lợi thế để phát huy hết tiềm năng của họ. Những thiết kế của họ đều đặt nặng vào tính toàn vẹn của chiến cơ họ, giúp ông Hans vượt qua giới hạn mà không làm nó nổ thành từng mảnh. Thế nhưng, đa số các thí sinh khác thậm chí còn không làm được như thế, dẫn đến một vài khoảnh khắc đáng xấu hổ khi một cái chân hoặc một cánh tay bỗng dưng bị đứt khỏi cơ thể. Một chiếc chiến cơ khác còn mất cả đầu sau khi bị trúng đạn pháo của địch nữa.
Sau khoảng phân nửa sản phẩm dự thi của các thí sinh được đưa lên sân khấu, người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc phần thi. “Do thiếu thốn thời gian, chúng tôi sẽ tạm dừng thử nghiệm tại đây và quay lại vào buổi sáng hôm sau. Mọi người đừng lo, ông Hans sẽ tiếp tục làm quen với những chiến cơ còn lại vào ngày mai để ông ấy có thể chạy bài thử nghiệm mà không bị gián đoạn.”
Ngày hôm đó kết thúc khá là muộn. Nhiều thí sinh thậm chí còn chưa được ăn một bữa tối ra hồn. Ves có cảm giác lo lắng vì chiến cơ của cậu vẫn chưa được dự thi. Còn Carlos thì đi bên cạnh cậu và vỗ lưng bạn mình, tận dụng cơ hội để an ủi Ves thay vì trêu chọc cậu.
“Haha, đừng thức cả đêm nha. Mọi thứ sẽ ok thôi. Tui coi bản thiết kế của ông rồi và nó nhìn ngầu vãi. Ngày mai chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Ves rời khỏi phòng thi cùng với các thí sinh khác. Tầm phân nửa thí sinh đều lắc đầu với vẻ mặt cam chịu, trong khi nửa số còn lại giải quyết nỗi lo lắng của mình bằng nhiều cách khác nhau. Khác với đa số bọn họ, Ves cũng khá là tự tin với mẫu thiết kế của mình, cho nên cậu cũng không ngại phải chờ đến hôm sau.
Cậu quay về khách sạn và ôm lấy Lucky trông có vẻ cáu kỉnh khi cậu vừa bước vào phòng. “Tao về rồi nè. Có nhớ tao lắm không hở?”
Con mèo cắn nhẹ vào tay cậu để biểu lộ cảm xúc khó chịu của nó. Nó nhanh chóng tăng động trở lại sau khi Ves cho nó ăn một loại khoáng chất mà cậu vừa mua trên đường về. Có Lucky bầu bạn cũng giúp Ves quên đi gánh nặng trong tương lai, và đưa cậu chìm vào giấc ngủ kể cả khi cuộc sống về đêm của thành phố Dorum đang trở nên náo nhiệt hơn vào nửa cuối ngày đầu của Giải đấu Tiểu Hổ Tranh Tài. Nhiều bậc anh tài trẻ tuổi đã thể hiện tài năng của mình, và những ngôi sao sáng giá nhất trong số họ sẽ tranh tài ở nửa sau của giải đấu vào ngày mai.
Ngày hôm sau bắt đầu với tiếng chuông báo thức. Như ngày hôm qua, Ves phải dậy sớm mặc dù cậu không thật sự cần phải có mặt trong mọi bài thử nghiệm hôm nay. Dù thắng hay thua đi chăng nữa, thì đại úy Gillian cũng sẽ thông báo cho cậu thôi. Nhưng mà, Ves vẫn rời khỏi giường và chuẩn bị đi thật sớm vì cậu không muốn bỏ lỡ buổi trình diễn của bất kì ai. Chỉ cần nhìn vào cách mỗi thí sinh sử dụng chung một lượng tài nguyên để chế tạo những cỗ máy cực kì khác nhau đã giúp cậu tiếp thu nhiều góc nhìn mới mẻ về cách thiết kế chiến cơ ngoài vùng an toàn của bản thân.
Số lượng khán giả đến xem đã giảm đi một phần ba. Nhiều thí sinh thất bại đã chán nản cúi đầu rời khỏi cuộc thi và nhường sân khấu cho các thí sinh tài năng thực thụ. Ves nghĩ làm thế thật xấu hổ, nhưng mà mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau mà.
Như ngày hôm qua, người dẫn chương trình quay lại sân khấu trong khi ông Hans bước vào khoang mô phỏng ở phía sau. “Cảm ơn sự kiên nhẫn của quý vị khán giả. Tôi mong tất cả mọi người đều có giấc ngủ ngon vào tối hôm qua, bởi vì chúng ta sẽ bắt đầu bài thi một lần nữa. Đầu tiên, xin nhiệt liệt chào mừng chiến cơ Sát Thiên của thí sinh Edwin McKinney!”
Tuy chiếc Rosario của Patricia đã khiến khán giả phải kinh ngạc khi nó đại diện cho sản phẩm đỉnh cao tiêu chuẩn của Cộng hòa Bright, nhưng nó vẫn không đánh bại được uy thế của một cử nhân tốt nghiệp từ một học viện của Tân Đế Quốc Rubarth. Siêu quốc gia khổng lồ đó sở hữu các loại chiến cơ tối tân nhất, với nền giáo dục và nghiên cứu công nghệ tiên tiến nhất. Edwin chỉ đứng ở một bên, hoàn toàn không hề nao núng trước những ánh nhìn về phía anh ta.
Chiếc Sát Thiên được thiết kế theo hình chim nhẹ nhàng nhưng khá nhanh nhẹn, khác hẳn so với những cỗ máy hình người về nhiều mặt. Điểm khác biệt chính của nó chính là đôi cánh bọc thép to lớn được tích hợp với hệ thống bay một cách phức tạp hơn nhiều. Các lớp ‘lông vũ’ của nó chồng lên nhau giúp che chắn các bộ phận dễ bị hư hại của hệ thống bay mà không cản trở lực đẩy quá mức mà còn cho phép chúng duy trì tính linh hoạt. Chiếc chiến cơ còn có thể cử động đôi cánh như cánh tay, giúp phi công điều chỉnh hướng bay một cách nhanh chóng và linh động. Nhờ đó mà chiến cơ hình chim này trở thành chiếc chiến cơ nhanh nhất và cơ động nhất trong số các sản phẩm dự thi.
Khi ông Hans đưa chiếc Sát Thiên vào bài thử nghiệm, ông biến chiếc chiến cơ hạng nhẹ này thành vị vua của bầu trời. Nó nhanh chóng bay xuyên qua không trung, tránh được nhiều loạt đạn bắn từ bên dưới bằng những động tác điều khiển đôi cánh khổng lồ một cách uyển chuyển và cơ động.
“Chướng ngại đầu tiên đến rồi.”
Bài thử nghiệm khét tiếng với độ khó trên trời dễ gì mà tha cho chiến cơ biết bay được. Nếu ai đó nghĩ rằng chiến cơ bay sẽ dễ dàng vượt qua bài thử nghiệm chỉ trong vòng một đến hai phút bằng cách bay thật cao trên không trung thì hỡi ôi, nhầm to rồi bạn ơi. Bài thử nghiệm sẽ điều chỉnh để phù hợp với các phi chiến cơ bằng cách thay đổi đa số các chiến cơ hạng nhẹ và hạng trung bằng những phiên bản có khả năng chiến đấu trên không. Những chiến cơ hạng nặng thì vẫn ở dưới mặt đất, bởi vì chúng dư sức ném đủ loại đạn dược về phía bất kì quân địch nào ngu ngốc đến mức dám bay lượn trên bầu trời không nơi trú ẩn trên đầu chúng.
Ông Hans chạm mặt với một vài đội hình phi chiến cơ của địch. Ông phản ứng trước sự xuất hiện của chúng bằng cách đâm đầu xuống và sử dụng các tòa nhà làm vật cản tầm bắn của địch. Bằng cách kết hợp giữa chiến thuật du kích đánh và chạy rồi dụ kẻ thù rời khỏi vị trí tác chiến, chiếc Sát Thiên đã tiêu diệt một nhóm lớn phi chiến cơ và biến tất cả bọn chúng thành những cỗ máy vô tri không khác gì sắt vụn. Sự thống trị của chiếc Sát Thiên dựa vào hệ thống bay khá ấn tượng, với tính linh hoạt vô song và tốc độ vượt trội trên không của nó, đã có thể áp đảo các chiến cơ hạng nhẹ cồng kềnh kia.
Khi chiếc Sát Thiên tung hết sức mình, nó sử dụng hai cách thức tàn khốc để xé nát đối thủ. Đầu tiên là cái mỏ của chiến cơ hình chim có thể há ra để lộ một khẩu pháo bên trong. Nó không bắn được nhiều do số lượng quả pháo bị giới hạn bởi chiến cơ hạng nhẹ, nhưng mỗi phát bắn ở cự ly gần đều có thể nốc ao một chiếc hạng nhẹ khác. Cách thứ hai là sử dụng những chiếc móng vuốt cực kì sắc bén. Edwin đã sửa đổi chúng bằng những chiếc gai bọc thép dùng để tung ra nhiều đòn bổ nhào và xé nát lớp giáp mỏng của các chiến cơ bay của địch.
Những chiến cơ có thể đe dọa khả năng bay lượn thành thạo của chiến cơ của Edwin là những chiến cơ hạng nặng trên mặt đất. Mặc dù môi trường thành phố như thế này gây khó dễ cho việc bắn phá các mục tiêu bay thấp như ông Hans, nhưng địch vẫn có thể sử dụng các loại vũ khí truy kích để đạt hiệu quả tác chiến cao, nhất là tên lửa. Nhờ có những cảm biến khóa mục tiêu vào chiếc Sát Thiên, hàng chục tên lửa nhắm vào ông Hans như thể một đàn ong đang nổi giận vì bị một con gấu ăn trộm mật của chúng vậy.
Chiếc Sát Thiên đáp lại bằng cách dang rộng đôi cánh và bắn tia laser liên thanh vào các tên lửa ở đằng sau. Edwin bằng cách nào đó đã tìm cách loại bỏ hầu hết các phụ kiện của súng laser và gắn chúng lên đôi cánh mà không ảnh hưởng gì mấy đến khả năng bay của nó. Cậu ta còn liên kết chúng với một bộ cảm biến nhắm mục tiêu chất lượng cao được lắp ở ngực của chiến cơ nhẹ cân này. Ông Hans có thể sử dụng tính năng nhắm mục tiêu tự động để bắn hạ hầu hết các tên lửa trong khi vẫn tập trung vào việc né tránh hoặc tiêu diệt bọn phi chiến cơ khác.
Cuối cùng, ông Hans dễ dàng đi đến cuối chặng đường mà chỉ chịu một chút thiệt hại bên ngoài mà thôi.
“Chiếc Sát Thiên đã hoàn toàn áp đảo bài thử nghiệm này!” Người dẫn chương trình lại bước lên sân khấu và nêu bật những số liệu thống kê đáng kinh ngạc. “Chàng trai Edwin đây đã tạo ra một kiệt tác trong môi trường ảo, cậu dễ dàng kết hợp một vài bộ phận với nhau để tạo thành một cỗ máy nhất quán có thể khiến người ta phải khâm phục. Xin hãy dành một tràng pháo tay cho Edwin McKinney nào mọi người!”
Tất cả khán giả đều vỗ tay tán thưởng Edwin, tuy cậu vẫn trông như thể sự kiện này chẳng là gì đối với cậu ta. Cậu dễ dàng đánh bại kỷ lục của Patricia và giành vị trí nhất bảng tuyệt đối trong bài thử nghiệm vừa rồi. Mọi người hoặc đều ngưỡng mộ cậu ta hoặc ước gì họ có thể thay thế vị trí của cậu. Đáng tiếc thay, cậu Edwin này chỉ có thể hòa nhập với nhóm bạn nịnh bợ của mình, khiến cho những người hâm mộ khác thậm chí khó có thể đến gần.
Ông Hans tiếp tục lái thêm một vài chiếc chiến cơ tầm thường khác, lần này chứng tỏ rằng việc đạt đến cấp độ của Edwin và Patricia là rất khó. Ves nghĩ lại về hiệu suất của hai cỗ máy nhất nhì kia và đành phải công nhận họ đều nắm bắt các kiến thức cơ bản tốt hơn mình rất nhiều. Họ chứng minh điều đó thông qua việc cả hai người đều đã tích hợp các bộ phận khác nhau thành một sản phẩm tổng thể tốt như thế nào, trong khi Ves buộc phải sử dụng kĩ năng chế tác ứng biến của mình để ép các thành phần khác biệt phải trộn lẫn với nhau.
Ves chỉ có thể khẳng định một ưu thế của riêng mình. Cậu đã tập trung thiết kế chủ yếu trọng tâm vào yếu tố X.
Chiến cơ hình chim của Edwin là một tuyệt tác kỹ thuật cao khiến khán giả phải kinh ngạc với khả năng tác chiến của nó. Tuy nhiên, ngoài hình dạng vĩ đại của nó, Ves cảm giác như cỗ máy này chỉ là một viên gạch vô hồn. Edwin hầu như không đầu tư một chút cảm xúc nào trong việc chế tạo nó, như thể cỗ máy chẳng là gì ngoài bụi đất dưới chân mình. Kể cả Patricia còn làm tốt hơn cậu ta, vì cô ấy còn thể hiện một chút quan tâm đến tác phẩm của chính mình.
Cậu lắc đầu. Yếu tố X nghe thì cũng hay ho đấy, nhưng điểm mấu chốt là sức mạnh sẽ áp đảo mọi thứ khác. Liệu có ai quan tâm yếu tố X có cho phép phi công tận dụng tối đa cỗ máy của họ nếu chiến cơ đó được làm từ giấy cơ chứ.
“Đến với thí sinh tiếp theo của chúng ta, chiếc chiến cơ cực ngầu đây chính là Drake, được thiết kế bởi Ves Larkinson. Chà, tôi thích sự kết hợp này đây. Tôi đang mong chờ xem liệu ông Hans có thể tạo ra phép màu gì với con mãnh thú này!”
Đây là khoảng khắc mà Ves đã mong đợi. Bây giờ hoặc không bao giờ. Tất cả những gì Ves có thể làm trong lúc này là cầu nguyện cho ông Hans và hy vọng cỗ máy của mình có thể trụ vững đến phút cuối cùng.