The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 104: Ngọn lửa trong tim
Chương 104: Ngọn lửa trong tim
Trận đấu tay đôi giữa chiếc Hành Quyết và chiếc Ác Thủ kéo dài qua hơn một trăm lần va chạm với nhiều pha công thủ kịch liệt. Trong khi chiếc chiến cơ kiếm sĩ dồn hết sức mạnh vào các đòn tấn công của mình, thì chiếc hạng trung cầm giáo kia vẫn luôn có thể đọc vị đối thủ để chặn đánh hoặc làm chệch hướng từng nhát kiếm một cách dễ dàng .
Từng giọt mồ hôi nhỏ giọt xuống trán của Lovejoy trong khi cậu cố gắng tìm cách để chiến thắng trong tuyệt vọng. Lò phản ứng năng lượng của cậu vốn đã bị thiệt hại từ trước đã bắt đầu phun ra nhiều khói hơn sau nhiều lần cậu đẩy nó qua giới hạn. Với một chiếc chiến cơ được thiết kế trong vỏn vẹn mười tiếng đồng hồ, thì độ ổn định tương đối của nó đã khiến khán giả phải ấn tượng.
“Bộ giáp của nó không phải là loại tốt nhất mà tôi từng thấy, nhưng tôi phải công nhận tính toàn vẹn của nó thì quá là chất lượng đối với một nhà thiết kế còn trẻ tuổi như thế này.”
“Ai là người thiết kế nó? Larkinson ư? Chả biết là ai nữa.”
“Cộng Hòa Bright ư? Cái quốc gia quê mùa nào lại có thể nuôi dưỡng không chỉ một, mà tận hai nhà thiết kế lọt vào vòng chung kết cơ chứ?”
Không một ai hiểu được là tại sao cả Ves lẫn Patricia bỗng từ đâu xuất hiện rồi đánh bại vô số các thiên tài được các học viện danh tiếng nhất ở quốc gia hạng hai đào tạo và nuôi dưỡng. Bộ có sự cố đột biến gì ở Cộng Hòa Bright sao? Không lẽ họ đang bí mật nghiên cứu người lai giữa con người và người ngoài hành tinh chăng? Ai mà biết, nhưng màn thi đấu của cặp đôi này đã vượt quá khả năng suy nghĩ của họ.
Tuy nhiên, trong trận đấu giữa Ves và Felix, thì phần lớn khán giả lại thiên về Felix nhiều hơn. Không những anh ta có xuất thân cao quý hơn, mà chiến cơ của anh ta cũng là một cỗ máy tuyệt vời.
Ngay cả Ves cũng muốn mổ xẻ bộ não của Felix để tìm hiểu xem làm thế nào anh ta có thể biến chiếc Ác Thủ thành một chiến binh có thể vừa sử dụng súng điện từ lại vừa có thể cầm giáo chiến đấu. Chiến cơ lai tạp thường chỉ thiên về một trong hai vũ khí chính của nó. Tuy có hơi khó nhận ra, nhưng Ves tin rằng chiếc Ác Thủ có thể phá vỡ nhiều kỷ lục với cả kỹ năng xạ thủ lẫn kỹ năng múa giáo của nó.
“Sáu người cuối cùng không có ai tầm thường cả.” Ves mỉm cười xác nhận.
Nếu chiến cơ của cậu phải gặp thất bại trước sản phẩm của anh chàng Felix kia, thì cậu cũng chẳng có gì để phàn nàn cả. Chỉ có điều cậu không thể cho phép mình thất bại ngay trước vạch đích cuối cùng.
Cậu đang đặt cược quá nhiều thứ trên bàn cờ. Cậu đã xúc phạm quá nhiều nhân vật quan trọng có địa vị cao. Chỉ cần nghĩ đến vụ phi công của Gauge tự tử một cách bí ẩn thôi cũng đủ để khiến Ves phải trằn trọc ngủ không yên. Chỉ khi cậu thắng trận đấu cuối cùng này và được nhận làm học trò của một bậc thầy, thì cậu mới có thể tránh được những tai họa trong tương lai mà cậu đã liên tục gây ra.
Do đó, cậu tiếp tục cỗ vũ cho Lovejoy ngay cả khi khán giả đã chuyển sang xem các trận đấu khác. Trận đấu này dường như đã mất đi sự kích thích ban đầu.
Là một nhà thiết kế của nó, Ves biết rõ chiếc Hành Quyết có thể chịu đựng bao nhiêu là sát thương. Chiếc chiến cơ kiếm sĩ ấy cứng cáp hơn nhiều so với ngoại hình của nó. Miễn là phi công của cậu không từ bỏ, thì cậu vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Chiếc Hành Quyết bỗng gặp phải sự cố khi đầu ra năng lượng của nó bị gián đoạn trong một khoảnh khắc nhỏ. Mặc dù Lovejoy liền nhanh chóng phục hồi, nhưng Xandra vẫn kịp đâm một nhát giáo về phía cậu. Đầu mũi giáo đi xuyên qua cánh tay, khiến nó không còn khả năng cầm lấy thanh đại kiếm nặng nề của mình nữa.
Chiến cơ của Lovejoy đã xuất hiện khá nhiều vết xước trên bề mặt, nhưng đòn tấn công này còn gây ảnh hưởng nhiều hơn thế. Với mỗi đòn đánh chí mạng, hiệu suất của chiến cơ của cậu ngày càng giảm sút.
Chỉ vài phút sau, chiếc Ác Thủ đập mạnh vào ngực chiếc Hành Quyết bằng cái báng giáo. Cú đập ấy không đủ để vô hiệu hóa chiếc chiến cơ, nhưng lực tác động vẫn có thể lan truyền khắp các bộ phận mong manh ở bên trong.
Vấn đề là Lovejoy cậu không thể vượt qua lớp phòng thủ của Xandra. Chiếc Ác Thủ trong tay cô nàng như trở thành một con nhím. Cậu lúc nào cũng lo lắng mỗi lần cậu định tấn công vì cậu có thể bị đâm ngược lại bất cứ lúc nào.
“Chơi an toàn thì chẳng nghĩa lý gì nữa.” Lovejoy quyết định sau khi lại tấn công thất bại. “Mình phải đặt cược chiến cơ của mình sẽ đánh bại chiến cơ của con nhỏ đó.”
Nhà thiết kế chiến cơ của cậu đã tập trung vào tối đa hóa sức mạnh và khả năng chịu đựng của nó. Khi đối đầu với chiếc Ác Thủ vốn chú trọng vào khả năng kiểm soát nhất cử nhất động của nó, thì chiếc Hành Quyết không thể nào đánh bại chiến binh cầm giáo kia được.
Một giáo sư đã từng dạy cậu một bài học quan trọng. “Nếu em sắp sửa thua trận, thì hãy lật ngược cả bàn cờ cho thầy.”
Bây giờ cậu đã mất phương hướng chiến đấu. Chiến cơ của cậu không phải để đâm thọt chiếc Ác Thủ như một con mèo con chết nhát. Một chiến thuật ngu ngốc như vậy rốt cuộc rồi cũng sẽ chuốc lấy thất bại mà thôi.
Một khi Lovejoy điều chỉnh lại góc nhìn của mình, tâm trạng liền cậu cải thiện. Cậu đẩy lùi cái nỗi sợ bị thua cuộc. Cậu thật sự muốn chiến thắng thay vì cứ cố gắng né tránh chiến bại như vậy mãi.
“Mình không còn lựa chọn nào khác mà phải cược hết mọi thứ mình có. Nếu cây giáo của cô ta đánh trúng mình, thì mình cũng chơi luôn miễn là mình vẫn có thể sử dụng kiếm để đả thương con nhỏ đấy.”
Cậu từ từ thu hết can đảm cho quyết tâm đả chiến đến cùng cho đến khi nó gần như bùng nổ trong tâm trí cậu. Chiến cơ của cậu cũng âm thầm khuếch đại những suy nghĩ và cảm xúc đó. Cứ như là cả hai đều có cùng một mục tiêu vậy.
Thậm chí cả Xandra cũng cảm nhận được sự thay đổi trong hành vi của cậu. Chiếc chiến cơ tàn tạ và tả tơi trước mặt cô ta lại ngừng tấn công một cách mù quáng. Cô ta liền tăng thêm áp lực để ngăn chặn bất kỳ ý định nào mà Lovejoy đang nung nấu trong đầu.
Thay vì chặn cú đâm giáo tiếp theo, chiếc Hành Quyết liều lĩnh để cho nó đâm xuyên qua phần hông dưới của mình. Cái động cơ bị ảnh hưởng một chút, nhưng chiếc chiến cơ liền nhanh chóng hồi phục lại năng lượng. Chiếc chiến cơ đầy thương tích trên người vẫn tiếp tục tiến tới và giáng thanh kiếm xuống với một cú chém cao tay đầy nguy hiểm.
Bị bất ngờ trước hành động đó, Xandra vẫn phản ứng rất dứt khoát. Chiến cơ của cô liền buông cây giáo ra và nhảy lùi lại, khiến thanh kiếm đánh trượt mục tiêu. Mặc dù đã thoát khỏi cú chém chí mạng đó, nhưng cô vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào. Giờ đây đã mất đi cây giáo, chiến cơ của cô ta mất đi phần lớn phạm vi cận chiến và đòn bẩy rồi.
Còn về phần Lovejoy, trông chiếc chiến cơ đang ngày càng trở nên bất ổn hơn. Bên cạnh việc phải chú ý đến hiệu suất của lò phản ứng năng lượng, bây giờ cậu còn phải để mắt đến các động cơ của mình. May mắn thay, cây giáo không đâm đủ sâu để gây ảnh hưởng đến chức năng cốt lõi của nó.
Chiếc Hành Quyết chậm rãi rút cây giáo ra và cầm nó ở trên vai.
Trong lúc đó, do đã mất đi vũ khí chính, chiếc Ác Thủ đành chạy xa khỏi chiếc Hành Quyết và lao tới khẩu súng điện từ mà cô ta đã vứt ở trên mặt đất. Khi đến nơi, nó chạy chậm lại để nhặt lên khẩu súng lớn nhưng mỏng manh ấy lên. Dù chiếc Hành Quyết có muốn ngăn cản chiếc Ác Thủ đi nữa, thì cũng đã quá muộn.
Đó là suy nghĩ của Xandra cho đến khi chiếc Hành Quyết ném cây giáo ngắn ngủn về phía chiến cơ của cô. Chiếc Ác Thủ chỉ vừa mới cúi xuống nên không thể điều chỉnh lại tư thế kịp thời.
Cây giáo ném trúng vào vai của nó nhưng vẫn không thể xuyên qua được lớp giáp. Mặc dù chiếc Ác Thủ tránh được sát thương chí mạng, nhưng cú va chạm đã khiến nó mất thăng bằng và trượt tay khỏi cây súng điện từ.
Lovejoy liền lao lên phía trước ngay sau khi ném cây giáo đi. Khi chiến cơ của cậu tiến lại gần, thì chiếc Ác Thủ cũng chỉ vừa mới nhặt cái vũ khí ấy lên và nạp năng lượng cho bộ điện tụ của nó.
Xandra biết là cô không thể chờ nó kịp nạp đầy năng lượng để bắn. Ngay khoảnh khắc chiếc Hành Quyết chém thanh kiếm về phía chiến cơ của Xandra, cô ta đành phải khai hỏa khẩu súng điện từ khi nó chỉ mới nạp được ba mươi chín phần trăm mà thôi.
Viên đạn bắn trúng chính xác vào lò phản ứng năng lượng vốn đã chịu nhiều thiệt hại từ trước, khiến chiếc chiến cơ phải kích hoạt quy trình tắt máy khẩn cấp.
Trước khi chiến cơ của cậu mất hết năng lượng thì Lovejoy đã sử dụng toàn bộ sức lực còn lại của chiến cơ để tung ra một cú chém mạnh đến nỗi cả thiên đình cũng phải chấn động. Với cái động năng khổng lồ của chiếc chiến cơ, tất cả trọng lượng của thanh kiếm cuối cùng cũng đã chém vào đầu của chiếc Ác Thủ và cắt xuống phần cổ của nó. Thanh đại kiếm đã chém nát nhiều bộ phận trọng yếu và làm ảnh hưởng đến hệ thống điều khiển của đối phương.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cả hai chiến cơ đều bất động.
Nhưng rồi chiến cơ của Xandra đã phục hồi chức năng đầu tiên. Nó đã chịu nhiều thiệt hại nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa đủ để vô hiệu hóa nó hoàn toàn. Xui xẻo cái là thanh kiếm vẫn bị mắc kẹt ở phần thân trên của nó.
Thay vì cứ cố gắng di chuyển và khiến mình chịu thiệt hại trầm trọng hơn, chiếc Ác Thủ chỉ cần nâng khẩu súng điện từ lên. Nó áp sát nòng súng vào thân của chiến cơ đối phương vẫn còn đang bất động và bắt đầu nạp năng lượng cho cây súng.
Một phần trăm, hai phần trăm, ba phần trăm. Khẩu súng bắt đầu sạc điện từ từ. Nếu không phải do đòn tấn công vừa rồi, thì nó chỉ cần vài giây là đủ để nạp đầy năng lượng. Ngay lúc này, Xandra cố gắng đẩy nhanh quá trình chuyển năng lượng cho khẩu súng của mình.
Chiếc Hành Quyết chợt bừng tỉnh. Tuy lò phản ứng năng lượng của nó đã bị phá hủy, nhưng Lovejoy đã tạm giải quyết vấn đề này bằng cách sử dụng trực tiếp các bộ pin năng lượng ở trên người chiến cơ. Đây là một hành động cực kì nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì lò phản ứng thông thường sẽ kiểm soát nguồn năng lượng khổng lồ ấy.
Nếu cậu bơm hết tất cả năng lượng lấy trực tiếp từ các bộ pin ấy đi qua chiến cơ thì sẽ khiến cho các bộ phận bên trong bị quá tải nhiệt trong vòng vài giây. Chiếc chiến cơ chỉ có thể duy trì hoạt động trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi tất cả các đường dây truyền dẫn năng lượng đều bị tan chảy.
Chiếc Hành Quyết vốn chỉ cần hai giây để xoay thanh kiếm và đâm sâu hơn vào người chiếc Ác Thủ là đủ. Cái hệ thống bay chập chờn cố gắng đẩy chiến cơ và thanh kiếm về phía trước. Trong thời khắc cuối cùng trước khi chiếc Hành Quyết kiệt sức, nó bất ngờ đẩy thanh kiếm xuống dưới rồi đi qua lò phản ứng không còn một chút giáp bảo vệ.
Sau đó, cái mũi kiếm xé toạc lớp vỏ yếu ớt xung quanh buồng lái và chém đôi cái thiết bị phức tạp dùng để điều khiển chiến cơ từ xa.
Theo quy chế thi đấu do Leemar đặt ra, thì phá hủy cái thiết bị này tượng trưng cho cái chết của viên phi công ở bên trong. Và đó là dấu chấm hết cho chiếc chiến cơ xấu số đó.
Mặt khác, chiếc Hành Quyết liền mất toàn bộ năng lượng ngay sau khi thực hiện cú đánh chí mạng đấy.
Hầu hết khán giả đều theo dõi những khoảnh khắc cuối cùng đầy kịch tính của trận đấu này. Sau khi kết quả công bố rằng chiếc Hành Quyết là chiến cơ sống sót lâu hơn sau pha cảm tử ấy, thì tất cả mọi người đều đứng lên và nhiệt liệt vỗ tay trước màn trình diễn tuyệt vời của nó. Ves, Lovejoy và chiếc chiến cơ Hành Quyết đều đã vượt lên chính mình để giành được thắng lợi cuối cùng một cách kịch liệt đến như vậy.
Ves nhắm mắt và tận hưởng tràng pháo tay dành cho mình. Mặc dù hầu hết khán giả chỉ muốn chúc mừng cho màn chiến đấu đầy quyết liệt của Lovejoy, nhưng Ves cũng đã góp phần quan trọng cho thắng lợi cuối cùng của chiến cơ của mình. Trong khi hầu hết các nhà thiết kế khác đều tập trung vào cải thiện áo giáp hoặc vũ khí cho chiến cơ của họ, thì chiến cơ cậu chỉ có cấu trúc bên trong khá bền bỉ với khả năng chống chịu thiệt hại cực kì xuất sắc.
“Thật ra thì một phần lý do mình tập trung nhiều vào nội tạng bên trong là vì mình không có lựa chọn nào khác. Kiến thức chuyên môn của mình về mảng nén hợp kim vẫn còn quá sơ sài.”
Điều đó có thể thay đổi trong tương lai. Sau khi chứng kiến và thách thức nhiều thí sinh khác đồng trang lứa với mình, Ves đã có cái nhìn rõ ràng hơn về cách người khác phát triển và trau dồi kỹ năng của họ. Chỉ như vậy thôi là Ves đã cảm thấy thỏa mãn với công sức mình bỏ ra cho cuộc thi này.
Sau khi các trận đấu khác đã kết thúc, ba người chiến thắng cuối cùng đã được định danh trong Giải Đấu Mở rộng Leemar.
“Quán quân đầu tiên của chúng ta chính là Ves Larkinson, đến từ Cộng Hòa Bright. Cậu ấy là sinh viên tốt nghiệp ở Trường Đại học Công nghệ Rittersberg. Cùng với Học viên Reddy Lovejoy, cậu đã đạt tới đỉnh vinh quang của cuộc thi này!”
“Quán quân thứ hai chính là Patricia Schneider, cũng là một vị khách đến từ Cộng Hòa Bright. Cô ấy thậm chí còn học cùng lớp với cậu Larkinson tại Rittersberg! Thật là một sự trùng hợp!”
Lai lịch chung của hai người lại được nhắc đến một lần nữa. Họ đều đã vượt qua vô số nhân tài khác để chạm đến vạch đích. Tuy nhiên, không ai có thể tìm ra lý do thuyết phục để phản đối chiến thắng của họ cả. Họ chỉ đơn giản là đã đánh bại mọi đối thủ trên con đường của mình mà thôi.
Nhiều trận thắng của họ đều rất suýt soát, khiến cho khán giả dễ dàng chấp nhận ngôi vị quán quân của họ. Nếu họ thi đấu quá nổi bật, thì có lẽ mọi người sẽ cho rằng họ đã bị bắt cóc và thay thế bởi người khác như Carter Gauge cũng nên.
May mắn cho chủ nhà, chàng trai mang tên Marcel Westkerke đến từ Leemar đã giành vị trí quán quân cuối cùng. Sau một trận chiến gây cấn kéo dài, chiến cơ của Westkerke cuối cùng đã trụ được lâu hơn đối thủ. Nhờ vậy mà trường LIT mới giữ được danh dự cho mình.
Khi tiếng nói chuyện huyên náo dần lắng xuống, những ánh đèn sân khấu chiếu vào các bậc thầy ngồi trên một cái bục cao. Năm bậc thầy ấy đang bàn luận sôi nổi với nhau đằng sau cái rào chắn cách âm kia.
Trong lúc đó, tất cả các nhà thiết kế chiến cơ khác đã vượt qua vòng thứ ba đều quay trở lại sân khấu. Ves gật đầu với Barakovski, trông cô như vẫn còn khó lòng chấp nhận rằng Ves là người đã giành lấy ngôi vị quán quân này.
Gần như tất cả hai mươi bốn thí sinh thiết kế gia đều im lặng chờ đợi các bậc thầy đưa ra quyết định. Tất cả bọn họ đều mong muốn trở thành cá chép hóa rồng chỉ trong một nốt nhạc. Ai lại không muốn được học hỏi dưới sự chỉ dẫn cá nhân đến từ người bậc thầy đã leo lên đỉnh cao trong sự nghiệp của mình cơ chứ?
Ves ngước nhìn những nhân vật tầm cỡ ấy và tự hỏi liệu ai có thể chấp nhận cậu làm học trò hoặc đệ tử tương lai đây.
Một người học việc chủ yếu chỉ được bậc thầy đó dẫn dắt trong sự nghiệp của họ mà thôi. Cho dù họ có học được một vài mánh khóe hay thừa kế toàn bộ di sản của bậc thầy của mình đi chăng nữa, thì chắc chắn sẽ đến lúc họ phải tự mình dang cánh bay cao trong tương lai.
Mặt khác, một đệ tử trực hệ sẽ có quyền lợi và nghĩa vụ đại diện cho bậc thầy của họ. Mối quan hệ giữa hai người sẽ kéo dài suốt đời và thông thường họ sẽ hình thành nên những mối quan hệ sâu sắc cùng có lợi, cả về công việc lẫn cá nhân.
Ves không quan tâm đến sự khác biệt giữa hai hình thức đệ tử kia. Chỉ cần một bậc thầy chấp nhận mình, là cậu cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái nhiệm vụ bắt buộc của Hệ Thống và quay trở lại phát triển công việc kinh doanh của mình.
“Cuộc bàn luận của các bậc thầy đã kết thúc! Họ đã sẵn sàng công bố quyết định của mình!”
Vị bậc thầy đầu tiên đứng dậy. Giọng nói đầy mê hoặc của Bậc Thầy Duchamp vang lên khắp khu phức hợp đấu trường.
“Cậu Devin Loesch, xin hãy bước lên phía trước.”
Tên may mắn đó sung sướng tách khỏi những người khác trong khi họ dõi theo cậu ta đầy ghen tị. Chiến cơ của Devin đã bị phá hủy trong trận đấu thứ hai mà. Vậy tại sao lại là cậu ta?
Ngay cả khi ngài Duchamp có trông thấy vẻ mặt thắc mắc của những người khác, ngài ấy vẫn không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Thay vào đó, ánh mắt ngài ấy nhẹ nhàng nhìn xuống Devin. “Cậu Devin Loesch, cậu có muốn trở thành học trò của ta không?”
“VÂNG!!” Devin hét lên, như thể cậu sợ rằng nếu cậu không thể hiện lòng biết ơn tột cùng, thì vị bậc thầy sẽ nghi ngờ tấm lòng của cậu vậy. “Học trò này xin chấp nhận!”
“Vậy thì đi theo ta.” Vị bậc thầy nói trước khi ngài ấy quay người và đi lên phía trên.
Devin liền háo hức đi theo. Cậu ta kích hoạt bộ đồ phản trọng lực và nhanh chóng bắt kịp với vị thầy đang bay trên cao. Họ cuối cùng đi vào một căn phòng lơ lửng bên trên đấu trường và bắt đầu bàn việc gì đó ngoài tầm nhìn của mọi người.
Sau khi vị bậc thầy đầu tiên đã lựa chọn đệ tử cho mình, vị bậc thầy lớn tuổi họ Nguyễn liền bước lên phía trước. “Cậu Marcel Westkerke, cậu có muốn công nhận ta là sư thầy của cậu không?”
Marcel bình tĩnh bước tới và quỳ xuống sàn. Cậu cúi lạy ba lần theo truyền thống cổ xưa của gia đình cậu.
“Tốt. Từ bây giờ, toàn ngân hà sẽ công nhận cậu là đệ tử danh nghĩa của ta.”
Cặp đôi thứ hai bay đi về phía một căn phòng riêng khác để hoàn tất tất cả các thủ tục chứng nhận.
Vị bậc thầy thứ ba đứng lên từ tư thế ngồi kiều diễm của mình. Tất cả các thí sinh đều nín thở, bao gồm cả Ves. Có sự phân chia trình độ giữa các bậc thầy với nhau. Mặc dù tất cả bọn họ đã đạt đến đỉnh cao mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng một số người vẫn nổi bật hơn so với những người khác. Những kẻ có sở thích xếp hạng các bậc thầy cho rằng Bậc thầy Katzenberg mới là nhà thiết kế ghê gớm nhất đang có mặt vào hôm nay.
Giọng nói chững chạc của bà như một hồi chuông cắt ngang suy nghĩ của mọi người. “Cô Alyssa Fill, cô có sẵn lòng trở thành học trò của ta không?”
Cô gái trẻ tuổi nhưng mờ nhạt này xuất thân từ một quốc gia hạng tư nhỏ bé, nhưng đã tốt nghiệp từ một học viện khác trong Khối Liên Minh. Tuy lai lịch của cô khá phức tạp, nhưng cô nàng đã chứng minh được tài năng của mình cho dù chiến cơ của cô không trụ được lâu trong vòng chung kết. Cô nàng đã giành được nhiều thắng lợi ở những vòng trước đó là nhờ cô đã chộp lấy viên phi công hạng nhất ở vòng đầu tiên.
Ves vỗ tay chúc mừng cho cô nàng Fill, mặc dù không phải ai cũng vui mừng khi thấy cô ấy được thăng tiến như vậy. Đặc biệt là những nhà thiết kế đến từ Leemar đã tỏ ra vô cùng bực tức.
Như mọi người đoán, lời đề nghị này đến với cô nàng một cách bất ngờ. Cô ấy hào hứng chấp nhận ngay lập tức rồi bay đến bên Bậc thầy Katzenberg như thể gặp lại người mẹ đã thất lạc từ lâu vậy.
Chỉ còn lại hai bậc thầy mà thôi. Tình cờ là cả Ves lẫn Patricia đều chưa được chọn. Trừ khi trường Leemar nuốt lời, thì tiếp theo sẽ đến lượt của họ.
Giữa Bậc thầy Olson và Bậc thầy Null, Ves nghĩ rằng người thứ hai sẽ chọn mình. Một người cao quý và thanh lịch như Patricia là sự kết hợp hoàn hảo cho vị Bậc thầy Olson tinh tế kia.
Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại. Khi Bậc thầy Olson bước lên phía trước, ánh nhìn trẻ trung nhưng đầy nghiêm nghị của bà chỉ tập trung vào Ves.
“Cậu Ves Larkinson, cậu có muốn trở thành học trò của ta không?”
Mọi người đều sững sờ. Không ai có thể dự đoán rằng một người xuất thân tầm thường như Ves lại có thể thu hút sự chú ý của một người tầm cỡ như Bậc thầy Olson. Bà ấy nổi tiếng là một người cực kỳ khó tính và coi những ai có tài sản ròng dưới một tỷ đồng cols là con bọ mà thôi.
Ves thậm chí còn muốn kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình để xem có ông bố đường vô danh nào đó đã gửi một khoản tiền khổng lồ vào tài khoản của cậu hay không nữa.
Khi nhận ra mình đang trì hoãn buổi lễ, cậu nhanh chóng tiến về phía trước và đưa ra câu trả lời của mình. “Học trò này xin chấp nhận!”
Bậc thầy Olson vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu cảm thấy như mình là một con kiến không bằng. Bà ấy không nói lời nào và quay lưng bay về phía một căn phòng.
Trước khi Ves tự hỏi làm cách nào để lên đó, thì một cái bệ nâng đã âm thầm xuất hiện dưới chân cậu. Sau khi bước lên nó, cái bệ nâng nhanh chóng đưa cậu lên không trung.
Ves chỉ nghe thấy loáng thoáng Bậc thầy Null đã chấp nhận Patricia làm đệ tử danh nghĩa của ngài ấy. Nhưng cậu vẫn tự hỏi tại sao Bậc thầy Olson lại có hứng thú với cậu. Hay là người ta đã đồn sai rồi chăng?