Thần Điêu Đại Hiệp
Hồi 91: Ân ân oán oán
Hồi 91: Ân ân oán oán
Châu- bá- Thông cất tiếng cười hi hi và suy nghĩ: VôTrung Sanh Hữu là tên 1 chiêu chưởng? Đã kỳ quặc lại thú vị. Gã tiểu tử này nghĩ ra được thiệt là giỏi hơn taÕ Lại thấy Dương- Qua cánh tay buông thõng xống, không có vẻ gì đang sử dụng 1 chiêu số hữu danh cả Châu- bá- Thông tung ra chưởng lực sắp chạm vào da, chỉ cách 1 tấc thôi, đột nhiên Dương- Qua tay chân giao động, tay tả tung ra chưởng, tay áo hữu phất ra gió, chân, gối, vai, bụng, lưng đều chuyển đọng 1 lượt nhưng chẳng đủ để làm tổn thương địch Châu- bá- Thông tuy sớm đề phòng vì liệu chàng có những chiêu tuyệt diệu ông không liệu được kẻ địch đã dùng toàn thân công kích. Trong khoảng yên lặng này, 10 chiêu chưởng của Dương- Qua bay tua tủa đến, và chàng kêu to:
- Vô Trung Sanh Hữ u là chiêu này Kỳ thật có 1 chiêu mà nó biến ra 1 lượt mười mấy thế. Châu- bá- Thông là 1 người võ học cao thâm còn bị chiêu số VôTrung Sanh Hữu làm náo loạn cả chân tay. May là chàng chẳng cử động gì cả, nếu chàng đưa ra 1 chiêu kia nữa, và dùng hết toàn lực thì chiêu chưởng thứ hai này không rõ lợi hại là dường nào. Thực là khó chống lại cho được.
Quách Tường thấy Châu- bá- Thông tay chân đánh đá trông rất buồn cười nên gọi to:
- Châu lão tiền bối! 2 tay ông chống không đủ sao mà còn dùng thêm một tay thứ ba nữa?
Thực ra Châu- bá- Thông cũng không ngờ mình luống cuống và trở nên như thế, nên hỏi lại:
- Tiểu muội tử, người ta bảo dùng một lượt ba tay là làm sao?
Dương- Qua thấy Lão Ngoan đồng đưa ra một lượt hai luồng chưởng để hóa giải chưởng pháp của mình mà không có 1 hơi gió thoảng nào đụng vào đầu chân lông của ông ta làm chàng thán phục vô ngần và ho âto:
- Bây giờ tôi đưa ra 1 chiêu vô cùng tệ hại là Trì nê đái thủy (Bốc bùn vốc nước)!
Châu- bá- Thông và Quách Tường nghe nói đến tên chiêu thức bật cười Cả hai kêu lên:
- Tên nghe hay quá!
Dương- Qua nói:
- Hãy khoan khen tốt! Hãy xem chiêu số của nó!
Cánh tay áo dao động như áng mây gặp bão phất phơ bay vùn vụt, như mang nước đổ đầu gánh, tay tả đưa ra 1 chưởng ác liệt, cấu vào tựa hồ như bốc lên cả ngàn cân đất bùn liệng lên Châu- bá- Thông có nghe 1 việc là trong 10 năm về trước, sư huynh của ông là Vương Trùng Dương kể lại: Hoàng dược sư chúa đảo Đào Hoa có luyện được nhất lộ Ngũ hành chưởng, trong chưởng lực chứa đủ cả ngũ hành.
Bờy giờ tay hữu của Dương- Qua phất ra Ûtượng là Bắc phương, quý thủy. Tay hữu không đọng gọi là Mậu thổ Trung ương, nhẹ nhàng và mạnh bạo Tay tả ông sử dụng 1 chiêu trong Không Minh Chưởng, tay hữu sử dụng 1 chiêu "Đại Phục Ma chưởng" lấy khinh linh mà chống khinh linh, lấy thâm hậu mà đỡ thâm hậu. Hai người cất tiếng hò hét và mỗi người lại lui ra vài bước. Bốn chưởng giao nhau một già một trẻ, cả 2 đều khen thầm và phục lẫn nhau.
Dương- Qua nói thêm ; - Từ lúc ta luyện ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng đến nay được đưa ra sử dụng với ông lão tối cường địch. Nếu không thắng ông ta thì thực vô vị hết sức. Nếu muốn phần thắng phục thì phải dùng hết nội lực thanh tán. Như vậy thì người chết, người bị thương. Nhớ lại nghĩa phụ Âu Dương Phong thí võ với Hồng Thất Công, hăng say đến nỗi cả hai đều chết thì khổ biết nhường nào. Ta hãy lấy đó làm gương.
Do đó, chàng tiêu tan hết vẻ cuồng ngạo, cúi đầu và nói:
- Châu lão tiền bối! Bội phục, bội phục! Vãn bối chịu thua rồi Chàng quay đầu sang bảo Quách Tường rằng:
- Tiểu muội tử! Châu lão tiền bối bảo ta chẳng động nữa, vậy chúng ta về đi thôi!
Châu- bá- Thông hoảng kinh kêu to ; - Chậm lại! Dừng lại! Ngươi nói một trong mười bảy chiêu số là thế nào? Còn 13 chiêu nữa ngươi chưa thi thố mà vội đi đâu?
Dương- Qua nói:
- Tôi nghĩ vo âoán vô cừu, hà tất phải làm tổn thương đến tính mạng. Vãn bối xin chịu thua! Xin thua!
Châu- bá- Thông hai tay điều động, nói:
- Chẳng được! Chẳng được! Ngươi đâu có thua! Ta đây mới kém cỏi. Ngươi muốn rời khỏi Bá Hoa Cốc khi nào ngươi chịu sử dụng xong 17 đường chưởng pháp ta mới cho đi.
Nguyên Châu- bá- Thông nghe Dương- Qua nói đến 4 chưởng pháp và đưa ra nào là Tâm Kinh Nhục Đả o, Phi Nhân ữu Thiên, VôTrung Sanh Hữu, Trì NêĐái Thủy, tên có nó nghe rất lý thú, chiêu số đưa ra sử dụng lại càng kỳ lạhơn. Dù cho kẻ thường cũng muốn học để hộ thân, huống gì Châu- báThông là 1 người háo võ, lại là 1 kẻ háo kỳ. Nếu chẳng nghe được hết là ông không bằng lòng.
Dương- Qua thấy ông nói vậy liền đáp:
- ý da! Thật là buồn cười. Tôi đã xin ông chẳng động thủ, hay ông bảo tôi dừng tay. Như vậy vừa chạy vừa vỗ tay cũng chẳng sao. Bây giờ ông muốn lưu khách lại nữa ữ?
Châu- bá- Thông tỏ vẻ cầu khẩn, nói:
- Ngươi rất tốt. Ngươi còn giữ lại 13 chiêu số để làm gì? Ta xin ngươi vui lòng phát thiện tâm làm 1 việc tốt đẹp là làm ơn giảng giải cho ta nghe nốt. Ngươi có muốn học công phu nào của ta, ta sẽ trút túi mà dạy hết cho ngươi. Ngươi nghĩ sao?
Dương- Qua như sực tỉnh, liền nói:
- Ông muốn học qua chưởng pháp của tôi chẳng khó khăn tí nào. Tôi cũng không muốn học lại võ công của ông làm chi, mà chỉ muốn ông theo tôi, chỉ 1 lần thôi, đến gặp bà Anh Cô.
Châu- bá- Thông nhăn mày nhíu mặt nói:
- Thế này cũng như ngươi giết ta. Ta chẳng bao giờ gặp bà này.
Dương- Qua liền sửa bộ mặt và nói to:
- Nếu như thế vãn bối xin cáo từ!
Châu- bá- Thông vươn 2 tay hờm bủa ra song chưởng, tung mình đứng cản đường đi và nói:
- Hảo huynh đệ, ngươi hãy thi triển một chiêu đi!
Dương- Qua tung ra 1 chưởng lấy theo môn phái Toàn Chân và Cửu Âm Chân Kinh mà cự địch.
Cửu Âm Chân Kinh là nền võ học tổng quát trong thiên hạ, gồm những thế võ chân chính rất rộng lớn.
Dương- Qua lấy kình lực ra 1 chiêu, bất luận Lão Ngoan đồng sử dụng thế võ nào cũng không hạ nổi Dương- Qua.
Dương- Qua muốn đánh lại Châu- bá- Thông là một điều rất khó, mà Lão Ngoan đồng cũng không biết làm sao để hạ được Dương- Qua. Ví như Châu bá- Thông có giả ý bạc nhược, hay ra những chiêu số tầm thường dọa chàng, trước sau gì cũng không hơn được Với 1 chiêu thế mới là ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng thực vô địch, kế đó là Tâm Kinh Nhục Đả o, Phi Nhân ữu Thiên, Vô rung Sanh Hữu cốt hết là Trì Nê Đái Thủy, 4 chiêu lần lượt đua nhau biến hóa, đưa ra vôsố kình phong ào ạt, cho nên Châu- bá- Thông khó mà chống trả.
Hai bên khích đấu với nhau trên cả tiếng đồng hồ. Châu- bá- Thông tuổi tác già nua, khí lực suy kiệt, dần dần nội lực sút kém hơn lúc đầu. Ông nghĩ mãi nếu áp bức Dương- Qua sử dụng ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng thì cũng khó chống trả nổi nên ông thu nhanh tay về, thân hình nghiêng ra phía sau lùi lại hơn 5 bước, bảo to:
- Thôi, thôi! Xong rồi! Ta sẽ hướng vào ngươi dập đầu 8 cái và gọi ngươi là thầy. Ngươi có đồng ý chỉ cho ta học không?
Dương- Qua nghe ông nói cười thầm và nghĩ thầm trên đời này thực rất ít người háo võ và chiều người như thế, nên chàng nói:
- Tôi không dám rồi. ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng gồm có 13 chiêu danh mục, để tôi nói rõ cho ông nghe.
Châu- bá- Thông cả mừng kêu lên:
- Hảo huynh đệ!
Quách Tường nói:
- Đại ca! Ông ta đã không chịu đi với đại ca, thì đại ca chỉ dẫn làm gì?
Dương- Qua đã rõ Lão Ngoan đồng là một người si võ như si tình, lão nghe một trong mười ba danh mục, dầu cho ai có nói gì cũng mặc, miễn sao ông học được thì thôi. Cho nên Dương- Qua mỉm cười và nói:
- Nói cho nghe một danh mục thôi, mà không cần phải biểu diễn.
Châu- bá- Thông mừng quá nói:
- Phải đó! Ta muốn nghe sự diễn biến của danh mục ra sao. Nói đi!
Dương- Qua liền ngồi xuống phiến đá dưới gốc cây và nói:
- Châu huynh hãy nghe đâu: ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng là một trong mười ba chiêu số, mà những chiêu số này có tên khác nhau, kêu là: Mạc danh kỳ diệu, nhược hữu sơ thất, Đảo hành nghịch thi, Cảnh hóa tao dưỡng, Lực bất tòng tâm, Hành thể tẩu nhục, Dụng nhân tự ữu và Văn bất đối đề, lần lượt kể ra 13 danh mục Quách Tường nghe xong ôm bụng cười ngặt nghẽo còn Lão Ngoan đồng thì lẩm bẩm đọc như học ôn.
Dương- Qua nói xong 13 chiêu, Lão Ngoan đồng như ngây nh dại, cách một lúc lâu ông mới hỏi:
- Thí dụ như chiêu số Diện Vô Nhan Sắc phải làm thể nào để khắc địch thủ thắng?
Dương- Qua liền nói:
- Tuy có 1 chiêu thôi, kỳ thật nó biến hóa đa đoan. Tại sao gọi là Diện Vô Nhan Sắc mà đặt tên 1 chiêu số? Vì nó thế này: vẻ mặt con người hỉ, nộ, ái, ố, dục, các trạng thái này thường hiện lên trên gương mặt, do đó địch nhân theo dõi sự biến chuyển của sắc mặt mà dò xét được.
Diện VôNhan Sắc thì các trạng thái này chẳng thể hiện, đồng thời cũng kiềm chế được tâm thần, vẻ mặt ta muốn vui kẻ địch phải vui theo, mặt ta buồn kẻ địch phải buồn theo, do đó kẻ địch phải nghe theo mệnh lệnh của ta.
Đấy là phương pháp vô danh, vô ảnh mà thắng địch. Lúc này chỉ cất tiếng hú dài cũng đủ trấn áp kẻ địch, dù cho kẻ này cao diệu đến đâu cũng phải lảo đảo.
Châu- bá- Thông cười hềnh hệch bảo:
- á à! Ngươi đã lấy theo Nhiếp hồn đại pháp của pho Cửu Âm Chân Kinh mà chế hóa ra à?
Dương- Qua nói:
- Đúng thế!
Châu- bá- Thông nói:
- Còn như chiêu số Đảo hành nghịch thi là sao?
Đột nhiên thấy Dương- Qua ngồi xổm xuống, cúi đầu chống dưới đất và giơ hai tay lên trời, đảo qua lộn lại mấy vòng, xung quanh mình tỏa ra không biết bao nhiêu chưởng lực, và chàng trả lời:
- Đảo hành Nghịch Thi gồm có ba mươi bảy thế biến hóa. Đây là một thế biến của nó.
Châu- bá- Thông gật đầu lia lịa và nói:
- Đúng rồi! Ta biết rồi! Có phải ngươi nhái theo môn võ kỳ ảo của g Âu- dương Phong không?
Dương- Qua đứng người ngay thẳng và nói:
- Không, không phải! Chẳng qua là chưởng pháp của tôi, nghịch trung hữu chánh lấy chánh mà hiệp với nghịch. Cứ theo thế mà tuần tự, chẳng phải tôi nói tự chuyên đâu.
Châu- bá- Thông cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát mà cũng không hiểu lý do sao cả, nên hỏi:
- Như vậy là sao?
Dương- Qua nói:
- Công việc này không thể nói cho người ngoài nghe.
Châu- bá- Thông buột miệng hừm một tiếng, không hỏi han gì nữa. Ông biết nếu hỏi nhiều thì Dương- Qua lại không chịu nói thêm nữa.
Quách Tường ở bên ngoài nhìn vào, thấy Châu- bá- Thông áp tay tư lự, thần sắc có vẻ khẩn cấp và khủng hoảng, nên lòng nàng trở nên thương hại, chạy đến bên ông nói:
- Châu lão gia tử! Có chuyện gì quan trọng lắm sao mà ông chẳng bằng lòng gặp bà Anh Cô? Tôi có một giải pháp giúp ông, cầu được đại ca chỉ cho ông ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng pháp, ông chịu hay không?
Châu- bá- Thông chép miệng thở dài nói:
- Cũng vì trong lúc thiếu niên ta làm chuyện hàm hồ, nếu nói ra sự thật thì rất khó nghe!
Quách Tường hỏi phăng tới:
- Châu lão tiền bối! Ông sïợ ai mà chẳng dám nói? Ông cứ nói ra đi chúng tôi sẽ giấu mãi trong tâm can. Tôi cũng sẽ nói cho ông nghe, vì tôi cũng có 1 chuyện lỗi lầm, cha mẹ tôi hỏi đến, tôi tình thật nói ngay, lại bị cha mẹ trách mắng cho 1 trận là xong. Tuy câu chuyện chìm trong quá khứ nhưng bản thân tôi vẫn hứa, và tự nhớ mãi sự lỗi lầm. Có 1 lần nữa tôi lén ra ngoài chơi, cha mẹ tôi bỏ qua mà tôi vẫn nhớ mãi!
Châu- bá- Thông nhìn thấy nàng có vẻ chân thật, không gian dối, lại nhìn sang Dương- Qua nói:
- Thôi được, ta sẽ kể chuyên lỗi lầm trong lúc thiếu niên cho 2 người nghe! Nhưng cấm các ngươi không được cười!
Quách Tường hỏi:
- Ai dám cười ông sao?
Nàng nói xong, vẻ mặt tỏ ra thân mật với Lão Ngoan đồng lắm, và nói:
- Ông lại muốn nói câu chuyện của người khác mà chẳng dám nói chuyện của mình, vậy tôi xin kể trước, câu chuyện lỗi lầm do tôi gây ra rồi ông sẽ kể sau nghe.
Châu- bá- Thông nhìn nàng này có vẻ mặt nho nhã, diện mạo còn thơ ấu nên cả cười nói:
- Ngươi cũng có biết 1 câu chuyện lỗi lầm hay sao?
Quách Tường nói:
- Tự nhiên! Ông sợ tôi không biết hay sao?
Châu- bá- Thông nói:
- Vậy ngươi hãy kể một chuyện cho ta nghe thử xem Quách Tường nói:
- Đừng bảo là 1 chuyện mà kể liên tiếp đến chín, mười chuyện cũng có. Có một tên lính gác ở cửa thành đã ngủ quên. Gia gia truyền bắt gã, chặt đầu để thị chúng. Tôi thâý vậy xót thương, nên đang đêm lén vào ngục thả hắn ra. Đấy là 1 câu chuyện lỗi lầm của tôi. Gia gia hay được sai quân gọi tôi đến. Ông nổi giận sai lính căng nọc đánh tôi một trận.
Lại có 1 câu chuyện nữa: - Có một cô con gái nhà cùng khổ, cứ theo nhìn mai cây trâm vàng của mẹ tôi, tỏ vẻ thèm thuồng khao khát. Tôi bèn ăn cắp của mẹ tôi đem cho nó, làm mẹ tôi đi tới đi lui tìm hoài chẳng được, tôi cố bịt miệng cười mà không chỉ, và cũng chẳng dám nói ra. Sau này trong lúc vui miệng tôi nói ra, gặp lúc mẹ tôi đi vắng, chị của tôi liền đến dọa nạt cô gái cùng khổ đòi về.
Châu- bá- Thông nói:
- Những việc ngươi nói chẳng ra gì cả.
Đoạn ông chép miệng thở dài và nói:
- Câu chuyện của ta nói ra đây chỉ là lần đầu tiên nói cho kẻ lạ: Có một ngày nọ ta theo sư huynh của ta là Vương Trùng Dương đến nước Đại lý để bái kiến hoàng đế nước này là Đoàn Hoàng gia. Bà Lưu Quý phi cứ theo ta học võ nghệ. Lúc gần nhau ta và bà ấy mới tạo ra 1 sự lỗi lầm. Đoàn Hoàng gia tức giận bỏ ngôi xuất gia tu hành làm tăng sĩ.
Ông kể rõ ràng rành mạch cho Dương- Qua và Quách Tường nghe. Quách Tường nghe Châu- bá- Thông kể xong, nàng đưa mắt thấy vẻ mặt ông đượm màu ủ dột, bèn cúi đầu nghĩ ngợi trong giây lát, đoạn hỏi:
- Trừ Lưu quý phi ra, Đoàn Hoàng gia còn bao nhiêu bà thứ phi nữa?
Châu- bá- Thông nói:
- Lão tuy không giống Hoàng đế của nhà Tống, sau cung có ba ngàn thế nữ, lại còn sáu viện, ba cung, lão chỉ có 13 hậu phi luôn cả tam cung lục viện.
Quách Tường nói:
- Đoàn Hoàng gia có 10 vị cung phi, mà ông không có 1 vị phu nhân nào, đáng lẽ vì tình bạn hữu, Đoàn Hoàng gia phải tặng bà Lưu quý phi cho ông mới phải.
Dương- Qua ngó vào Quách Tường và nói thầm:
- Côbé này chẳng nói theo lễ phép của thế tục, dùng lời nói rất hợp ý ta.
Châu- bá- Thông nói:
- Lúc bấy giờ lão có nói lời ấy, nhưng bà Lưu quý phi rất giàu tự ái không chịu. Hoàng đế sau lại bỏ ngai vàng đi làm hòa thượng, ta thấy ta còn thua lão rất xa.
Dương- Qua chép miệng nói:
- Nhất-đăng đại sư sở dĩ đi tu là vì so sánh chẳng bằng ông, chứ không phải ông không bằ ng lão. Tuy ông nói ra mà ông vẫn ch ưa biết!
Châu- bá- Thông lấy làm kỳ quặc, hỏi:
- Tại sao! Tại sao! Lão không bằng ta?
Dương- Qua nói:
- Chỉ vì có người giết chết con của ông, mà Đoàn Hoàng gia nhẫn tâm không cứu.
Trong mười mấy năm qua, ông đâu có nghe bà Anh Cô nói đã có con với ông. Nay nghe Dương- Qua nói lời này làm cho ông sửng sốt và hỏi:
- Ngươi nói cái gì ta nghe trái lẽ vậy? Ta mà có con trai? Một đứa con trai?
Dương- Qua nói:
- Tôi chỉ nghe chứ không rõ tường tận, vì Nhất-đăng đại sư chỉ nói với tôi có vậy thôi.
Chàng muốn nói như vậy để Châu- bá- Thông muốn nói gì thì đến Hắc Long đầm mà gặp Nhất-đăng đại sư.
Châu- bá- Thông bỗng nhiên nghe mình có sinh được một đứa con, tựa hồ như sét đánh vào đầu, đã kinh ngạc lại ngất ngây, muốn nói nửa câu cũng không nói ra được. Tâm não của ông vừa sầu não, vừa hân hoan. Nếu có thực như vậy thì trên mười mấy năm dài Anh Cô đã ngậm đắng nuốt cay, mà ông không nghĩ đến chút nào, thực không xứng đáng vậy.
Dương- Qua thấy thần sắc ông như thế, bỗng suy nghĩ:
- Tiền bối này tính tình còn tươi trẻ độ trung tuần, thực là một người bạn với ta. Ta hãy dẫn dụ lão bằ ng cách thi thố một trong mười bảy chiêu ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng xem sao!
Do đó chàng nói:
- Châu lão tiền bối! Tôi sẽ đem ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng biểu diễn từng chiêu một cho tiền bối xem, nếu có sai xin tiền bối chỉ điểm thêm.
Chàng đem ra thi thố từng chiêu trong số mười bảy chiêu ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng, tay vận dụng chưởng pháp, miệng giải nghĩa từ đầu đến cuối.
Chiêu số ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng của Dương- Qua biến hóa ra 17 chiêu khác như sau:
1 - Nặc danh kỳ diệu - Chẳng có tên lạ 2- Nhược hữu sơ thất - Nếu có sơ thất 3- Đảo hành Nghịch thi - Làm điên đi nghịch 4- Cách hóa tao dưỡng - Dưỡng nuôi không cách 5- Lực bất tòng tâm - Sức không vừa ý 6- Hành thể tẩu nhục - Xác đi thịt động 7- Dung nhân tự ữu - Tha người rồi lo 8- Văn bất đối đề - Văn chương lạc đề 9- Lục thần bất an - Sáu thần chẳng yên 10- Cùng đồ mạt lộ - Đường cùng lối chết 11- Diện vô nhan sắc - Mặt không có nhan sắc 12- Họa bình do n cơ- Vẽ bánh khi đói 13- Tưởng nhập phi phi - Thiệt nghĩ chẳng ra 14- Chi nhân ữu thiện - Nhìn trời lo lắng 15- Vo âtrung sanh hữu - Bên trong không có 16- Trì nê đái thủy - Bốc bùn vốc nước 17- Tâm kinh nhục đả o - Thịt run vì sợ Nào ngờ Châu- bá- Thông là con người nhớ dai đến cực độ. Cửu Âm Chân Kinh mà ông thuộc lòng như cháo, Dương- Qua lại giảng về cách biến hóa, nói bao nhiêu Châu- bá- Thông nhớ đủ bấy nhiêu.
Kế đến là các chiêu Lục thần bất an, Cùng đồ mạt lộ, mỗi chiêu chàng diễn giải rành mạch. Trong phút chốc mà Dương- Qua đã dẫn giải cho lão nghe hết mấy chiêu võ, Châu- bá- Thông chẳng quên sót tý nào. Bỗng Dương Qua thở dài và nói:
- Châu lão tiền bối! Mười lăm năm về trước càng nghĩ tới càng đau lòng, nhân đó mới tạo ra ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng này. Lão tiền bối, trời dành phúc lộc, nên vôt vô lự, cuộc đời khoái lạc tiêu diêu, cũng vì số phận của vãn bối rất bạc phước, không có phương pháp nào giải quyết được, cho nên ngày ngày lòng như lửa đốt, chua chát trăm bề.
Châu- bá- Thông nói:
- A! Phu nhân của ngươi đã chia tay ngươi à? Nàng này rất đẹp, tâm tính tốt vô cùng, người rất chung tình như vậy mà ước nguyện không thành sao?
Dương- Qua chẳ ng dám nói việc Quách Phù dùng Băng Phách ngân châm đả thương Tiểu Long nữ, chỉ nói sơ lược cho Châu- bá- Thông nghe là nàng trúng độc, nội thương rất nặng, được Nam Hải thần ni cứu mang đi, và ước hẹn đến 16 năm sau hội ngộ. Vì lẽ đó về sau này mỗi đêm không bao giờ nằm nghỉ trên giường, chỉ nằm dưới đất hoặc gội cây và cầu cho Tiểu Long nữ bình an trở về.
Rồi để chấm dứt, chàng nói:
- Tôi chỉ cần gặp mặt nàng một lần mà thôi, dù có muôn đao ngàn kiếm sát phạt tôi cũng cam lòng.
Quách Tường đâu rõ ý nghĩ trầm buồn của Dương- Qua, và sự đau khổ của chàng. Nay nghe được sự tình, bất giác hai dòng lệ chảy dài trên mí mắt, và nàng nắm chặt bàn tay Dương- Qua nói rất ôn nhu:
- Đấng tạo hóa sẽ rui rủi, thế nào đại ca cũng gặp lại đại tẩu.
Dương- Qua từ khi cách biệt Tiểu Long nữ đến nay mới nghe có một người lòng dạ chân thành an ủi, lòng rất lấy làm cảm kích. Cho nên chàng cất tiếng thở dài, đứng dậy vòng tay hướng vào Châu- bá- Thông thi lễ, đoạn nói:
- Xin cáo từ Châu lão tiền bối!
Quách Tường sánh vai Dương- Qua đi được ít bước, bỗng quay đầu lại nói với Châu- bá- Thông:
- Châu lão tiền bối! Đại ca tôi hằng tưởng nhớ đến vị phu nhân, còn lão tiền bối có nhớ thương bà Anh Cô chăng? Tại sao thủy chung tiền bối vẫn không muốn thấy mặt? Tiền bối nhẫn tâm đến thế sao?
Châu- bá- Thông cả kinh, mặt mày thất sắc Dương- Qua cất tiếng nói:
- Tiểu muội tử! Không nên nói nữa! Mỗi người đều có ý riêng, đừng nhiều lời vô ích.
Hai người và chim điêu cất bước đi từ từ ra khỏi động Quách Tường nói:
- Đại ca! Tôi lỡ hỏi đến phu nhân của đại ca là chạm vào sự thương tâm, đại ca có phiền không?
Dương- Qua nói:
- Ta không phiền! Chỉ còn vài tháng nữa thôi, ta và nàng sẽ hội ngộ.
Quách Tường nói:
- Làm sao đại tẩu biết được đại ca?
Dương- Qua kể cho Quách Tường nghe rõ cuộc đời chàng từ thủa nhỏ linh đinh cơ khổ, nào là lúc ở Trùng Dương cung học nghệ, chịu sự truyền dạy của thày lại bị thày hắt hủi, đồng môn ghen ghét, nào là lúc chạy vào Cổ Mộ gặp Tiểu Long nữ nhận làm đệ tử, năm tháng dài lâu, mối tình từ đó mà nả y sinh, hai kẻ tân người khổ gặp nhau mới kết nghĩa vợ chồng. Mọi việc đều kể cho Quách Tường nghe cả.
Quách Tường đã nghe rõ mọi việc, nên mới biết rõ Dương- Qua, và đối với chàng bằng tấm lòng cảm phục và thương mến, do đó nàng mới nói được câu: "Đấng hóa công sẽ rui rủi, thế nào đại ca cũng được gặp lại đại tẩu"
Dương- Qua nói:
- Đa tạ tiểu muội. Ta hứa vĩnh viễn sẽ nhớ lời tâm huyết này! Ngày sau nếu gặp được vợ ta, ta sẽ nói tất cả tâm ý của tiểu muội cho nàng nghe.
Quách Tường nói:
- Tiểu muội mỗi năm đều có ăn mừng sinh nhật, thân mẫu tiểu muội thắp nhang để tế trời. Thân mẫu có bảo tiểu muội phải nói 3 điều tâm nguyện, thường tiểu muội phải suy nghĩ đến nửa ngày mới nghĩ ra được. Năm nay sắp đến ngày sinh nhật, tiểu muội đã nghĩ ra 1 điều tâm nguyện rất vừa ý là: "Mong sao cho đại ca và mỹ mạo hiền tuệ phu nhân sớm đoàn viên".
Dương- Qua nói:
- Còn hai câu nguyện kia thì sao?
Quách Tường đáp:
- Tiểu muội không nói cho đại ca nghe được. Trong lúc ấy bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi lớn:
- Dương thế huynh! Đợi ta một lát! H ãy đợi ta!
Nghe rõ tiếng nói này chính là của Châu- bá- Thông, Dương- Qua cả mừng, lập tức quay lại thấy Châu- bá- Thông chạy như bay đến bên mình, và gọi to:
- Dương thế huynh! Ta đã suy nghĩ lại rồi! Ngươi hãy đưa ta đến gặp Anh Cô Quách Tường mừng rõ không kém, nói:
- Thật vậy sao? Ông đã nghĩ đến sự đau khổ của bà ấy rồi à?
Châu- bá- Thông nói:
- Ngươi nghĩ sao? Ta vừa nghe Dương huynh đệ nói, càng thương cho đứa trẻ. Nếu vậy ta không đến gặp bà Anh Cô thì trọn đời ta không yên ổn được, do đó ta muốn gặp tận mặt bà Anh Cô một lần để hỏi vài lời.
Dương- Qua, Quách Tường thấy ông hành sự nh ưvậy rất cảm phục và vui mừng Cả 3 người đều muốn về gấp để gặp mặt bà Anh Cô. Nhưng màn đêm đã bao phủ, trên nền trời vài ngôi sao lấp lánh mọc. Ba người và một điêu nằm dưới cây đại thụ ngủ đợi trời sáng thì lên đường.
Ngày sau trời vừa rựng sáng, thái dương xuất hiện độ vài ba sào thì 3 người và chim Điêu đã đến bờ Hắc Long đầm.
Anh Cô và Nhất-đăng đại sư vui vẻ nhìn thấy chính là Châu- bá- Thông được Dương- Qua mời đến.
Bà Anh Co âtrong lòng bấn loạn, cơ thể rúng động, muốn nói một tiếng mà cũng chẳng mở miệng được.
Châu- bá- Thông chạy đến trước mặt bà Anh Cô cất tiếng lớn hỏi:
- Anh Cô! Có phải ngươi sinh một đứa hài nhi không? Và phải là con ta không?
Bà Anh Cô ngây ngất muôn điều dồn dập. Lúc thiếu thời đã chia tay với ông, ngày tàn của cuộc đời lại trùng phùng, mà ông lại hỏi ngay 1 câu mà bà không thể không trả lời. Bà đáp rằng:
- Chính thế! Một đứa con trai của ông.
Châu- bá- Thông cả mừng hỏi:
- Tốt lắm! Có giống ta không, và thông minh đấy chứ?
Anh Cô thở dài nói như khóc:
- Nó chết rồi! Nó chết rồi còn đâu!
Anh Cô buồn vui lẫn lộn, không dằn được xúc động nữa, cất tiếng khóc òa Châu- bá- Thông dùng nội lực phất nhẹ sau lưng bà, nói:
- Đừng khóc! Nín lại đừng khóc!
Ông quay sang Nhất-đăng đại sư và nói:
- Đoàn Hoàng gia! Ta đã dẫn dụ vợ ngươi, cho nên người không cứu mạng con ta, vậy là huề cả rồi, mọi việc không còn gì nói nữa.
Nhất-đăng đại sư chỉ người nằm dưới đất là Từ Ân, đoạn nói ; - Đây là hung thủ giết chết con của ngươi. Ngươi hãy dùng 1 chưởng đánh chết nó để trả thù.
Châu- bá- Thông nói:
- Anh Cô! Người này hạ thủ nó?
Anh Co âliếc nhìn Từ Ân và nói:
- Nếu không nhờ gã, thì ta làm sao gặp được ngươi? Vả lại, người chết có bao giờ sống lại? Hôm nay ta được vui vẻ, là bù lại những oán khổ thủa xưa, ta nên tha thứ cho gã!
Từ Ân vết nội thương quá nặng, chỉ còn 1 hơi thở nhẹ. Bấy giờ ông nghe Anh Cô và Châu- bá- Thông nói những lời tha thứ mối cừu thù giết con, lòng thơ thới lạ, chỉ còn chút hơi tàn hướng vào Nhất-đăng đại sư nói:
- Đa tạ đại sư thành toàn!
Và quay sang Dương- Qua nói:
- Đa tạ thí chủ khổ cực!
Nói xong đôi mắt ông nhắm kín, từ gi cõi đời. Nhất-đăng đại sư miệng niệm kinh Phật, vòng đôi tay cung kính và nói với Từ Ân:
- Từ Ân! Từ Ân! Ta với ngươi tiếng gọi là thầy trò, nhưng tình thương hữu gần nhau mười mấy năm dài, sướng vui đều có mà chẳng rời nhau! Hôm nay ngươi vãn sanh về cực lạc, bần tăng đau khổ vô cùng!
Nói xong Nhất-đăng đại sư, Dương- Qua và Quách Tường họp nhau đào đất chôn thi thể của Từ Ân hòa thượng.
Châu- bá- Thông và Anh Cô bốn mắt nhìn nhau như đả trao đổi muôn lời nói, không cần phải nói ra lời.
Dương- Qua nhìn nấm mồ mới của Từ Ân, lòng nhớ lại lúc ở trong động tuyết dưới mái nhà cây, chàng và Tiểu Long nữ trong buổi tân hôn thì gặp được Từ Ân, trong lớp hắc y tăng đang nổi cơn điên lồng lộn, đã gây xáo trộn nhiều chuyện.
Bà Anh Cô hai tay nâng 2 con Cửu Vĩ Linh hồ và nói:
- Dương công tử thi ân thâm trọng, lão phu nhân nghèo không có gì báo đáp, chỉ có hai con vật mọn này tặng lại ngươi.
Dương- Qua đưa tay tiếp lấy một con hồ ly và nói:
- Mong ơn bà cho một con cũng đủ tỏ tấm thạnh tình rồi!
Nhất-đăng đại sư bỗng nói to:
- Dương công tử! Ngươi hãy cầm lấy hai con linh hồ thì mới khỏi làm mất mạng chúng. Ngươi chỉ dùng con dao nhỏ rạch vào chân trước lấy huyết mỗi ngày một con là lấy đuợc một ly nhỏ huyết, hai con đuợc hai ly, chỉ uống ba lần là hết, dù cho lệnh hữu có bị chứng nội thương nặng cách nào cũng khỏi.
Dương- Qua và bà Anh Cô nghe vậy cả mừng và nói:
- Như vậy là bảo trọng được sinh mạng hai con linh hồ, thực là may mắn quá!
Dương- Qua liền tiếp nhận nốt con linh hồ kia. Đoạn chàng quay sang Nhất-đăng đại sư, Châu- bá- Thông và bà Anh Cô lạy biệt.
Bà Anh Co âliền nói:
- Sau khi ngươi lấy huyết linh hồ xong, ngươi cứ thả nó xuống đất, hai con tiểu súc sinh tất biết đường trở về.
Châu- bá- Thông bỗng cất tiếng bảo:
- Đoàn Hoàng gia! Anh Cô! Tôi muốn mời hai vị đến Bá Hoa Cốc để chúng ta trò chuyện vài hôm. Dương huynh đệ! Sau khi chữa xong bệnh tình của lệnh hữu, hãy cùng tiểu muội tử đến đấy nhé!
Dương- Qua cười nói:
- Nếu không có gì ràng buộc ở đời thì tôi sẽ đến hầu 3 vị tiền bối tức khắc để lãnh hội nhiều điều bổ ích.
Nói xong Dương- Qua cúi đầu thi lễ và cáo từ Hai con linh hồ đôi mắt nhấp nháy nhìn bà Anh Cônh lưu luyến, cất tiếng tru ảo nao cầu bà giúp đỡ.
Bà Anh Cô nói to:
- Dương công tử không làm hại tính mạng của ngươi, có gì mà kêu la?
Quách Tường lấy tay vỗ vào đầu con hồ ly, mỉm cười an ủi. Dương- Qua khéo giúp Châu- bá- Thông và Anh Cô đoàn tụ, lại giúp Từ Ân vui lòng mà thác, thêm vào đó nhận đựoc hai con Cữ u Vĩ Linh Hồ, trong lúc tình cờ mà chàng đã làm được 3 điều tốt, cho nên mười phần cao hứng, cùng Quách Tường, Thần Điêu đồng trở về Vạn Thú Sơn trang.
Anh em họ Sử thấy Dương- Qua đem về một lượt cả 2 con linh hồ, vui mừng vô kể, và nghe lời chàng cắt chân lấy huyết. Chỉ vài lần Sử Thúc Cương uống huyết linh hồ và vận khí chữa thương, nội thương đã khỏi hẳn.
Ngay đêm ấy Vạn Thú Sơn trang mở tiệc đãi đằng. Tất cả đều nhường cho Dương- Qua ngồi đầu và uống trước. Trên bàn tiệc sơn hào không thiếu nào là gân hổ, môi sư tử, tay gấu, vòi voi, đầy đủ các món thịt rừng, trân bảo, mà người la ïchưa bao giờ thưởng thức được mùi vị này. Trên 10 món thịt rừng nấu nướng tinh hảo, tất cả mọi người ai cũng lo bồi đãi cho Dương- Qua, nhường chàng những món ngon vật lạ.
Anh em họ Sử và Tây Sơn Nhất khuất quỷ không biết lấy lời gì hay làm chuyện gì để đáp ơn Dương- Qua.
Mọi người đều nhìn nhận tính mạng của họ là do Dương- Qua cứu. Ngày sau nếu Dương- Qua có sai bảo điều gì, dầu chết cũng chẳng từ nan, cho nên tối nay họ cao hứng chuyện trò vang dậy và đem nhữ ng chuyện buồn vui trong giang hồ kể lại cho nhau nghe.
Quách Tường từ lúc gặp Dương- Qua đến nay mỗi lúc càng cao hứng. Nhưng bây giờ thấy Dương- Qua im lìm chẳng nói, chỉ ngồi nghe mọi người trò chuyện mà thôi, làm cho nàng xụ mặt.
Dương- Qua đâu hiểu căn do khi liếc nhìn thấy vẻ mặt nàng kém tươi, nhuộm đầy vẻ ữu tư lo lắng, chàng tưởng lầm là tiểu cô nướng quá cực khổ, không có lúc nào nghỉ ngơi nêu mới có vẻ mệt nhọc như vậy.
Chàng lại nghĩ đến lúc phải chia tay Quách Tường và chắc rằ ng không có lúc nào gặp lại nàng lâu nhưậy nữa, cho nên lòng chàng cảm thấy nao nao buồn.
Uống vài tuần rượu nữa bỗng nghe từ hàng cây đại thụ trước nhà có tiếng khọt khẹt thật to của 1 con dãhân, cùng hòa với âm của con dãhân, một bầy khỉ vượn đồng kêu rộ một lượt.
Anh em họ Sử bỗng nhiên biến sắc. Sử Thúc Cương nói:
- Dương đại hiệp và chư huynh Tây Sơn! Mời quý vị cứ tiếp tục dùng bữa, để tiện đệ ra ngoài xem một tí.
Nói xong chàng gấp rút vọt ra ngoài. Mọi người đều hiểu trong khu rừng Vạn Thú có kẻ địch đến, nhưng trước mặt mọi người có rát nhiều tay võ lâm kiệt hiệt tụ tập tại đây, dù kẻ địch có mạnh cách nào cũng chẳng phải lo.
Đại Đầu Quỷ nói:
- Nếu Toa Đô hòang tử đến đây là dịp may ít có, tôi sẽ ra giao đấu với nó, để Sử Tam ca ra ngoài ám trợ.
Nói đến đây bỗng nghe ngoài phòng khách có tiếng Sử Thúc Cương kêu to:
- Đang đêm vị nào đến viếng tệ trang xin đứng lại.
Lại nghe có tiếng co âgái nói:
- Có gã đầu to và lùn tịt ghé qua đây không? Nó đã bắt cô em tôi đi mất rồi!
Quách Tường nghe tiếng người chị đi tìm mình, nửa mừng nửa lo, lại đưa mắt nhìn ra, thấy Dương- Qua đôi mắt sáng quắc, phát ra những tia hờn giận lạ, làm cho Quách Tường vô cùng kinh ngạc. Nàng cất tiếng kêu to:
- Tỉ tỉ!
Tiếng này dứt tiếp tiếng khác Lại nghe Sử Thúc Cương cất tiếng giận dữ và bảo:
- Cô nương, ngươi đừng nên vô lễ! Đến đất của ta mà chẳng trả lời câu hỏi của ta, ngươi muốn gây sự hay sao?
Lại nghe tiếng Quách Phù nói:
- Tránh ra!
Tiếp theo đó là tiếng leng keng tứ hướng, đúng là tiếng binh khí giao nhau và có lẽ là Quách Phù giao đấu với Sử Thúc Cương.
Dương- Qua từ lúc ở tại Tuyệt Tình Cốc đã cách mặt Quách Phù hơn 10 năm rồi, nhưng tiếng nói của nàng bỗng nhiên nổi lên làm cho Dương- Qua giận, mừng lẫn lộn.
Lại nghe tiếng binh khí chạm nhau càng lúc càng xa dần, chàng biết Sử Thúc Cương đã dẫn dụ Quách Phù ra xa.
Đại đầu quỷ nói:
- Cô nương này vì ta mà đến đây. Ta phải ra gặp nàng mới được.
Nói xong Đại đầu quỷ chạy nhanh ra khỏi đại sảnh. Sử Quý Cương và Phàn Nhất Ông cũng tiếp nối chạy ra ngoài. Quách Tường liền đứng dậy, nói với Dương- Qua:
- Đại ca! Chị của tôi đến tìm, tôi phải đến gặp.!
Dương- Qua cả kinh hỏi:
- Nàng này! Nàng này là chị của ngươi sao?
Quách Tường nói:
- Đúng vậỵ! Vì tôi muốn gặp Thần Điêu Đại hiệp cho nên tự tiện nhờ Đại đầu quỷ thúc thúc mang đến đây gặp mặt đại ca, tôi đã mãn nguyện rồi.
Nàng nói xong liền quay mặt bước ra ngoài. Dương- Qua thấy rõ nàng ứa hai hai hàng lệ rơi vào ly ruợu, nên nói thầm:
"Nàng đang đêm mà đến tìm ta, chắc là có việc gì cần đến ta, nhìn thấy nàng hình như muốn nói 1 câu gì! Ta đã thấy rõ tâm sự u hòai của nàng mà lại nỡ để vậy sao?
Nghĩ xong thân hình Dương- Qua bay phất phới vọt nhanh ra ngoài đại sảnh để chạy theo Quách Tường.
Chỉ thấy bóng nàng đi nhanh vào trong rừng, thân mình như bay biến. Thoát một cái Dương- Qua đã theo đến bên lưng và nói:
- Tiểu muội tử! Người có câu chuyện gì khó khăn mà không tiện nói ra phải chăng?
Quách Tường mỉm cười nói:
- Đâu có! Tôi không có chuyện gì nan giải cả!
ánh trăng ha ïtuần chiếu một màu nhợt nhạt vào mình nàng phản chiếu với ánh tuyết sáng lung linh, Dương- Qua nhìn thấy rõ đôi mắt của cô gái long lanh 2 hàng lệ, nên chàng nhỏ nhẹ bảo:
- Nguyên co ânương là con của Quách Đại hiệp và Quách phu nhân. Có phải ngươi hờn tỉ tỉ của ngươi chăng?
Chàng lại nhớ đến Quách Tỉnh, Hoàng Dung danh vang thiên hạ, oai trấn giang hồ trong lúc bấy giờ, thì nhất định là con gái của ông bà naỳ không có chuyện gì nan giải cả, không ngờ rằng Quách Phù đã làm nhiều việc hàm hồ với mọi người, làm cho cô em gái lo buồn.
Quách Tường cười nói:
- Phải! Tỉ tỉ đã làm buồn lòng tôi. Nhưng tôi chẳng sợ. Chị ấy mắng tôi, tôi cãi lại, nhưng chị ấy chẳng dám đánh tôi.
Dương- Qua hỏi:
- Trước khi đến gặp ta, ngươi đã làm gì mà chẳng dám nói ra?
Quách Tường đáp:
- Lúc tôi ở bến đò Phong Lăng, nghe mọi người nói đến sự tích Thần Điêu Đại hiệp, lòng tôi nghe khoan khoái, muốn đi gặp Đại hiệp ngay mà không cần hỏi ý kiến chị ấy. Tối hôm nay trong lúc uống rượu tôi sực nhớ "tiệc nào rồi cũng có lúc tàn", nhớ đến câu này lòng uất ức lại thấy buổi tiệc sắp tàn, tôi... tôi chẳng muốn đi về.
Lời nói của nàng có vẻ ngập ngừng và nấc nghẹn. Dương- Qua trong lòng rúng động, nhớ lại lúc nàng mới sinh ra có một ngày, chàng đã bồng nàng trong lòng. Đến sau gặp Kim Luân Pháp Vương và Lý Mạc Thu muốn cướp lại nàng, chàng phải buộc nàng vào mình beo mẹ để Quách Tường bú sữa beo, rồi sau lại đem vào Cổ Mộ nuôi dưỡng nhiều ngày. Không ngờ ngày nay lại gặp mặt, nàng không còn là cô bé tí tẹo mà đã thành một ngọc đình thiếu nữ. Nhớ đại chuyện xưa, dưới bóng trăng lờ lờ như ngây như dại Qua vài khắc, Quách Tường nói:
- Đại ca, tôi sắp đi, muốn nói với đại ca 1 chuyện Dương- Qua nói:
- Ngươi cứ nói!
Quách Tường nói:
- Phu nhân của đại ca có hứa ngày nào gặp lại nhau không?
Dương- Qua nói:
- Trong năm nay vào mùa Đông Quách Tường nói:
- Ngày mà đại ca và đại tẩu gặp nhau, ít hôm sau hãy đưa đại tẩu đến thành Tương Dương gặp tôi, đấy là đại ca dành cho tôi sự hoan hỉ.
Dương- Qua lấy làm cảm kích, chàng nghĩ lại cô gái này và Quách Phù vốn cùng một cha mẹ sinh ra mà tính tình lại khác nhau một trời một vực, nên chàng hỏi:
- Phụ mẫu của tiểu muội vẫn mạnh chứ?
Quách Tường đáp:
- Phụ mẫu của tiểu muội vẫn mạnh.
Đột nhiên trong giờ này Quách Tường nảy ra một ý niệm ngồ ngộ nên nói:
- Đại ca! Đợi đại ca gặp phu nhân rồi hãy đưa phu nhân đến làm khách của thành Tương Dương được không? Phụ mẫu của tôi và vợ chồng đại ca đều là hào kiệt đương thời, ắt là dễ cảm thông với nhau hơn.
Dương- Qua nói:
- Tiểu muội tử! Ngươi hãy bỏ qua việc này! Còn ta với ngươi tương ngộ, tốt hơn là đừng nói cho tỉ tỉ của ngươi nghe, cũng đừng nói cho phụ mẫu ngươi nữa.
Quách Tường lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao vậy?
Nàng bỗng nhớ đến cái đêm trên bến đò Phong Lăng, mọi người đều ca tụng Thần Điêu Đại hiệp, chỉ có Quách Phù đối với Dương- Qua có vẻ không ữa chuộng cho lắm. Nàng lờ mờ hiểu là tỉ tỉ với Dương- Qua có hiềm khích với nhau, nên Quách Tường nói:
- Tôi chẳng nói với ai cả.
Dương- Qua nhìn nàng trân trối, trong đầu chàng hiện rõ câu chuyện 15 năm về trước, tay chàng bế một đứa bé đỏ hỏn.
Quách Tường thấy chàng nhìn mình trân trối, nàng hổ thẹn cúi đầu.
Dương- Qua lúc ấy cảm thấy có bổn phận bảo hộ và chiếu cố đến nàng, cũng như bảo hộ cho đứa bé con của 15 năm về trước, nên chàng nói:
- Tiểu muội tử! Phụ mẫu của tiều muội là người đại hiệp đương thời, người người đều kính trọng, ngươi có việc gì ắt là chẳng làm nhọc đến ta. Nhưng mà, việc đời nhiều biến đổi, họa phước không chừng. Nếu ngươi có việc gì khẩn cấp mà không muốn cho song thân hay, mà sức ngươi làm không được, thì muội tử hãy đến với ta. Ta là Dương- Qua, hứa sẽ giúp đỡ cho ngươi mọi việc.
Quách Tường cười lớn nói:
- Người đối với tôi rất tốt. Tỉ tỉ đối với mọi người thường xưng là con gái của Quách Đại hiệp và Quách phu nhân. Có một lần tôi nghe được lấy làm thương hại cho tỉ tỉ lắm. Tuy nhiên song đường là bậc danh vọng, theo tôi nghĩ có một ngày hay một đêm sắp tới, tôi sẽ nói với mọi người, Thần Điêu Đại hiệp là đại ca của tôi, tỉ tỉ dù có muốn học cũng chẳng được.
Câu nói này tuy là nói giỡn, nhưng cốt ý của Quách Tường là buộc Dương- Qua hãy để tâm lo lắng cho nàng.
Dương- Qua hiểu ý nên mỉm cười hỏi:
- Lệnh tỉ tỉ có biết ta là giống người gì?
Chàng cúi đầu suy nghĩ, đoạn co tay bấm từng đốt và nói:
- Ngươi năm nay đúng 16 tuổi rồi ữ? A! Đến tháng chín, tháng mười, hai mươi hai, hai mươi ba, hai mươi bốn là ngày sinh của tiểu muội phải chăng?
Quách Tường nghe qua sửng sốt, kêu to một tiếng kinh ngạc nói:
- Đúng vậy! Tại sao đại ca biết?
Dương- Qua mỉm cười không đáp, và còn nói thêm rằng:
- Tiểu muội sanh tại thành Tương Dương. Sở dĩ như vậy nên tên tiểu muội chỉ có một chữ "Tường" phải chăng?
Quách Tường nói:
- Chuyện gì đại ca cũng biết cả, vậy mà làm bộ không biết tiểu muội, nhất định đại ca là bạn của phụ thân tôi.
Dương- Qua nghe nói giật mình, nhưng chẳng đáp lại câu hỏi của Quách Tường và ngước mắt ngó nàng nói:
- Ngày hai mươi bốn tháng mười, tại thành Tương Dương đại chiến với Kim Luân Pháp Vương, Long nhi bồng một đứa hài nhi.
Quách Tường không hiểu chàng đang nói gì. Lại nghe tiếng đao kiếm chạm nhau trong rừng, nàng muốn đến gấp để xem, vì ngại cho tỉ tỉ sẽ bị Sử THúc Cương đả thương, nên nói:
- Đại ca, tôi muốn chạy đến xem sao!
Dương- Qua lẩm bẩm nói:
- Ngày hai mươi sáu tháng mười, rồi ngày hai mươi bốn tháng mười! Đúng rồi, đã đúng mười sáu năm.
Đoạn chàng sực nhớ lời của Quách Tường kêu to:
- A! Ngươi muốn đi! Hừm! Năm nay cũng hai mươi bốn tháng mười, ngươi sẽ thắp hương cầu đảo chúc thọ, hướng vào trời đất cầu 3 điều tâm nguyện.
Vì chàng đã nghe Quách Tường nói qua giờ ấy nàng sẽ cầu cho Tiểu Long nữ và chàng sớm gặp nhau.
Quách Tường nói:
- Đại ca! Tiểu muội muốn cầu 3 chuyện sau đây, đại ca có vui lòng giúp không?
Dương- Qua điềm nhiên trả lời:
- Nếu công việc vừa sức, ta chẳng bao giờ từ nan.
Nói xong chàng thò tay vào bọc lấy ra cái hộp nhỏ, mở ra lấy 3 cây kim vàng. Chàng trao cho Quách Tường nói:
- Ta thấy cây trâm này cũng như thấy mặt ngươi. Nếu muốn gặp ta mà không được, thì hãy lấy cây trâm vàng đưa cho người truyền mang kiếm ta, ta sẽ đến tức khắc.
Quách Tường nói:
- Đa tạ đại ca! Nói xong nàng rút ra 1 mũi trâm giao trả cho Dương- Qua và nói:
- Lời ưước nguyện thứ nhất của tôi là: "Muốn thấy rõ gương mặt thật của đại ca", vậy đại ca hãy để cho tiểu muội thấy rõ dung mạo.
Dương- Qua nói:
- Chuyện này hơi thái quá, nhưng ta giấu mặt là không muốn gặp lại những người cũ, chẳng lẽ ta lại giấu cả tiểu muội hay sao? Ngươi lại tùy tiện đưa ra kim châm để bắt ta hứa này nọ. Được, ta sẽ chiều ý ngươi!
Thủa xưa những người hiệp sĩ thường tôn trọng lời hứa. Dương- Qua trót đã lỡ hứa, sau này không hối hận được. Không ngờ Quách Tường được kim châm mà bắt buộc chàng những chuyện khó bằng trời.
Quách Tường nói:
- Nếu đại ca không cho thấy gương mặt thật, thì làm sao tiểu muội biết được đại ca? Tiểu muội nghĩ cũng là việc nhỏ.
Dương- Qua nói:
- Được rồi!
Chàng đưa tay vuốt 1 cái, lớp mặt giả biến mất. Quách Tường sửng sốt, thấy trước mặt hiện ra một chàng trai tuấn tú khôi ngô, mắt phượng oai nghi, đôi mày lưỡi kiếm gương mặt trắng hồng, khác hẳn ngày thường mang chiếc mặt nạ xanh biếc, đầy vẻ tiều tụy, làm cho Quách Tường hoan hỷ vô cùng kêu lên một tiếng "A".
Dương- Qua hỏi:
- Chuyện gì thế?
Quách Tường cả thẹn nói trớ:
- Có gì đâu!
Và nàng nghĩ thầm: "Ta không dè đại ca lại đẹp trai quá như vậy" Quách Tường lấy lại bình tĩnh trong giây phút, đoạn lấy ra cây trâm thứ hai giao cho Dương- Qua và nói:
- Để tiểu muội nói lời nguyện thứ hai!
Dương- Qua mỉm cười nói:
- Tiểu muội hãy đợi đến ngày sinh nhật hãy nói cũng chưa muộn. Việc này hãy thận trọng, ai lại nói hết tâm nguyện của mình.
Quách Tường đưa tận tay Dương- Qua cây trâm vàng và nói:
- Đây là lời ước nguyện thứ hai: "Năm nay ngày 24 tháng 10 là ngày sinh nhật của tôi, đại ca nên đến thành Tương Dương để gặp mặt tiểu muội, chia vui với tiểu muội được không?
Dương- Qua nói:
- Ta bằng lòng! Nhưng có việc không được là ta chỉ muốn gặp một mình tiểu muội thôi. Phụ thân và tỉ tỉ của tiểu muội ta không muốn gặp.
Quách Tường cười đáp:
- Tự nhiên là phải chiều theo ý đại ca rồi! Và nàng lấy ra cây trâm thứ ba, cũng là cây trâm cuối cùng giao cho Dương- Qua và nói:
- Còn câu nguyện thứ ba...
Dương- Qua se sẽ gật đầu, suy nghĩ: "Dương- Qua này mọi việc đều dễ dãi với ngươi! Tiểu cô nương này lại không biết khinh trọng mà giao phó cho ta những lời hứa hẹn đầy tin tưởng"
Lại thấy gương mặt nàng bỗng nhiên đỏ hồng và nói:
- Lời nguyện thứ ba, tôi nghĩ chưa ra, để ngày sau trả lời cho đại ca rõ.
Nói xong nàng chuyển mình băng nhanh vào rừng, vừa đi vừa gọi - Tỉ tỉ, tỉ tỉ!
Nàng chạy rất nhanh về hướng Quách Phù và Sử Thúc Cương đang giao đấu