Thần Điêu Đại Hiệp
Hồi 63: Nhện độc và độc ong trắng
Hồi 63: Nhện độc và độc ong trắng
Kim Luân Pháp Vương nói:
- Hay lắm, nếu vị sư thúc tổ ấy thuận giúp thì Doãn Chí Bình đâu phải là đối thủ của người nữa.
Triệu chí Kính vỗ tay mừng rỡ nói:
- Hay quá. Mã sư bá và Khưu sư bá đều gọi vị này là sư thúc. Nên khi ông đã ra lệnh thì thế nào các sư bá cũng phải tuân theo. Nhưng không biết đại sư có cách nào kỳ diệu để lôi kéo được ông ta?
Kim Luân không trả lời hỏi thêm:
- Ta hẹn ông ấy tối nay lại cướp soái kỳ. Người đoán thử ông có dám đến hay không?
Triệu chí Kính đáp:
- Chắc sẽ đến.
Kim Luân khẽ nói:
- Đêm nay là soái kỳ không treo trên cột cờ mà được giấu vào một chỗ vô cùng bí mật. Trong doanh trại này rộng rãi bao la. Dù Châu Bá Thông có tài thánh đi nữa cũng không làm sao tìm ra được.
Ngoài miệng dạ dạ khen hay nhưng trong thâm tâm Triệu chí Kính nghĩ:
- Thắng như vậy thì có gì là giỏi đâu?
Kim Luân thừa hiểu ý hắn, nên nói ngay:
- Có lẽ người cho rằng thắng như vậy không tài giỏi gì hết phải không? Ta cũng biết vậy, nhưng vẫn làm vì có ý muốn gây uy tín cho ngươi nhân dịp này.
Triệu chí Kính ngơ ngác chưa hiểu dụng ý của lão ra sao hết, thì Kim Luân mỉm cười nói tiếp:
- Ta cho ngươi biết trước chỗ giấu soái kỳ, để người chỉ lại cho Châu bá Thông biết. Như vậy là người lập được công to với ông ấy rồi chứ gì?
Triệu chí Kính mừng rỡ gật gù nói:
-Hay quá, nếu vậy thì nhất định tôi sẽ được lòng Châu sư thúc tổ rồi. Hay quá, kế hay thật.
Vừa nói tới đó y lại nghĩ bụng: "Nhưng chẳng lẽ vì mình mà Pháp Vương lại chịu thua hay sao? Để soái kỳ mất lại đâu phải là chuyện nhỏ?".
Kim Luân nói ngay để đả thông sự thắc mắc ấy:
- Trong giang hồ bè bạn giúp nhau được việc mới là quý, còn chuyện thắng bại là thường, nếu thua keo này ta bày keo khác chứ có khó chi?
Triệu chí Kính cảm động quá run run nói:
- ơn đức của đại Pháp Vương thật muôn đời tôi không quên được.
Kim Luân nở một nụ cười kín đáo:
- Khi ngươi đã gây được sự tín nhiệm của Châu bá Thông rồi, ta sẽ tùy cơ giúp đỡ thêm vài việc nữa để mua lòng ông ta, chừng ấy muốn chi lại không được chớ đừng nói tới cái chức trưởng giáo của phái Toàn Chân?
Rồi lão đưa tay chỉ về phía đồi đàng xa bảo:
- Chúng ta thử lại đàng kia xem xét địa thế.
Đi khỏi đại bản doanh độ một dặm đã tới một hòn núi nhỏ. Kim Luân ghé miệng vào tai Triệu chí Kính nói nhỏ:
- Ta sẽ giấu soái kỳ vào một trong những hang tại núi này.
Trên ngọn thứ nhất hình thế không có gì rắc rối. Nhưng khi qua hai núi sau thì thấy cây cối um tùm, có thật nhiều hang hóc rất phức tạp.
Pháp Vương nói:
- Nơi đây địa thế tốt vô cùng.
Lão đưa tay chỉ vào khoảng giữa hai cây hoè thật lớn. Nơi đây có một miệng hang rất kín đáo, nếu vô ý không thể nào nhìn thấy, rồi căn dặn:
- Người hãy nhớ kỹ hang này. Ta sẽ giấu lá soái kỳ trong đó.
Đêm nay ngươi dẫn Châu bá Thông tới đây chỉ cho lão lấy được, thế là thành công rồi đấy.
Triệu chí Kính mừng quá dạ dạ luôn miệng, mắt ngắm phía hai cây hòe thật kỹ để khỏi quên. Xong đâu đấy hai người lặng thinh sánh vai nhau lững thững về doanh trại Mông Cổ.
Chiều hôm ấy, cơm nước xong, Triệu chí Kính cố tìm cách gợi chuyện với Doãn chí Bình, nhưng chàng cứ lơ láo như người thất chí, chẳng nói câu nào ra hồn. Khi màn đêm bao trùm hết vạn vật, tiếng trống cầm canh đã bắt đầu điểm, Triệu chí Kính chạy ra ngoài lên trên ngọn đồi quan sát lại địa thế. Xung quanh doanh trại hàng đoàn kỵ binh qua lại canh phòng nghiêm ngặt. Triệu chí Kính nghĩ bụng:
- Với sự canh phòng nghiêm ngặt như thế này mà sư thúc tổ ta ra vào như không, quả thật ông ta có bản lãnh phi phàm tột đỉnh.
Càng lâu trời càng tối, trăng không có. Trên vòm cao chỉ lơ thơ vài chòm sao thưa lấp lánh. Nhìn sao, Triệu chí Kính nghĩ vẩn vơ:
"Nếu Kim Luân nói đúng thì chỉ ba tháng nữa ta sẽ là trưởng giáo Toàn Chân phái rồi! Chừng ấy ta sẽ được lừng danh võ lâm, hàng chục ngàn đệ tử thảy đều tùng phục dưới mạng lệnh ta, và chỉ một hiệu lệnh ta cũng đã lấy được đầu Dương Qua như bỡn".
Càng nghĩ y càng thêm hứng chí, rồi vùng đứng dậy hiên ngang đảo mắt nhìn bốn phương trời hình như khắp đâu đâu cũng sẽ thuộc quyền của hắn. Cặp mắt hắn đang dáo dác nhìn quanh bỗng trông thấy bóng áo trắng của Tiểu long Nữ đang ngồi im dưới một góc cây to thì thấy dội lòng và suy nghĩ: "Tiểu long Nữ quả là một cô gái sắc nước khuynh thành ngay như ta mà cũng phải công nhận là đẹp, thì tài nào Doãn sư đệ lại không mê mệt? Tuy nhiên là tay anh hùng, không nên để lụy vì sắc đẹp". Triệu chí Kính đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng từ phía đằng xa có một bóng đen bay tới lanh như chớp, phi thân vào doanh trại không một tiếng động và không bao lâu đã tới chân cột cờ rồi. Người ấy đầu râu bạc phơ, mặc áo bào rộng thênh thang, tà áo lẫn râu tóc bay phất phơ trong gió, quả đúng là Châu bá Thông.
Bay tới cột cờ dừng lại nhìn lên trên không thấy lá soài kỳ treo đó thì ngạc nhiên vô cùng. Theo ông nghĩ thì đáng lẽ Kim Luân phải bố trí thật nhiều cao thủ nơi đây để cùng nhau đánh một trận cho đã sức. Trên cột cờ này mà không có cờ, nhìn lại bên trong dinh trại trùng trùng điệp điệp hết lớp này tới lớp khác, không đâu mà tìm nữa.
Triệu chí Kính dự định tiến lên gọi ông nhưng lại nghĩ bụng: "Ta không nên tới vội, vì như thế ông sẽ xem thường mình. Phai để cho ông ta tìm kiếm đủ chỗ mà không có, đến phút cuối cùng ta mới chỉ, sẽ có giá trị hơn". Nghĩ xong hắn nép mình bên một cái lều, lom lom đôi mắt nhìn theo xem thử Châu bá Thông hành động ra sao.
Chỉ thấy ông đứng suy nghĩ một chút rồi tung mình bám lên giữa thân cột cờ rồi leo vút lên lanh như con vượn, thoắt một cái đã ngồi vắt vẻo trên cháng hai chỗ dùng để móc lá cờ. Đưa mắt nhìn quanh, không thấy là soái kỳ đâu hết. Châu bá Thông nổi nóng thét lớn:
- Lão Kim Luân hèn nhát, đã giấu soái kỳ đâu mất rồi?
Ông vận sức thét lên, nên tiếng nói vang dội như sấm động, đâu đâu cũng nghe thấy rõ ràng. Không thấy ai đáp lại, ông càng la lớn:
- Kim Luân, nếu bọn bay nín thinh, ta sẽ chửi mà xem.
Lắng tai hồi lâu vẫn không ai đáp, Châu bá Thông cất tiếng chửi thậm tệ.
Ngay lúc đó từ hướng Đông có tiếng người quát:
- Lão Ngoan Đồng, đừng la lối vô ích, lá soái kỳ ta cất nơi đây rồi, hãy lại mà kiếm.
Vừa nghe câu nói, Châu bá Thông đã rời khỏi ngọn cột cờ la lả bay xuống đất, miệng quát:
- Chỗ nào?
Nhưng người ấy bỗng nín bặt không nói nữa. Ông nhìn lại xung quanh thấy toàn là doanh trại, không thấy bóng một ai.
Còn đang ngơ ngác tìm kiếm bỗng từ hướng Tây có tiếng gọi lớn:
- Đây nàỵ, soái kỳ đây này.
Châu bá Thông bỗng vút đi như một vệt khói lao thẳng về nơi có tiếng nói. Nhưng khi mới được nửa đường đã im bặt, khiến ông phải dừng lại nghe ngóng nữa.
Châu Bá Thông cười ha há nói lớn:
- Kim Luân, mi cố tình chơi trò trốn bắt cùng ta đấy hả. Ta thử cho một mồi lửa vào dãy trại này xem thử mày trốn nơi đâu nhé.
Triệu chí Kính giật mình lo lắng: "Nếu để ông ta phóng lửa đốt trại thì rắc rối vô cùng...
Hắn nhảy vọt ra khẽ nói với Châu bá Thông:
- Châu sư thúc tổ, không nên phóng lửa làm gì!
Châu bá Thông nhìn Triệu chí Kính ngạc nhiên hỏi:
- ủa tên tiểu đạo sĩ này tại sao lại ở đây và vì sao không nên phóng hỏa?
Triệu chí Kính kiếm lời chối quanh:
- Nếu sư thúc tổ phóng hỏa thì mắc kế bọn chúng vì quân Mông Cổ đã chôn địa lôi khắp nơi, nếu đốt lửa lên, địa lôi nổ, nguy hiểm đến tánh mạng ngay.
Nghẹ nói Châu Bá Thông giật mình suy nghĩ:
- Bọn này dùng mưu kế quá ác, nếu không có thằng này cho hay trước thì nguy rồi còn chi.
Nhìn dáng điệu ông, Triệu Chí Kính biết lời nói của mình đã được tin rồi, nên nói thêm:
- Cháu đã biết trước mưu mô thâm độc của bọn này, sợ sư thúc tổ quá ngay thẳng và tin người nên chực từ đầu hôm tại nơi đây để báo tin cho sư thúc tổ được rõ mà đề phòng.
Châu bá Thông nói:
- Qủa mi có lòng tốt, khá lắm, nếu không có mi chắc ta bị địa lôi nổ tan xác rồi.
Triệu chí Kính lại gần nói nhỏ:
- Sư thúc tổ! Cháu còn biết được chỗ dấu lá soái kỳ nữa, để cháu chỉ cho nhé.
Không ngờ châu Bá Thông lại lắc đầu bảo:
- Khỏi cần! Việc này phải do ta tự tìm ra mới tài. Nếu ta tìm không nổi thì cứ chịu thua chứ có hại chi đâu?
Thật ra đối với Châu Bá Thông, việc đánh cắp soái kỳ cũng chỉ là một trò đánh cá để giải trí chứ không quan trọng gì. Vì vậy nên ông muốn tự mình xoay xở lấy, nếu nhờ kẻ khác xen vào điểm chỉ thì không còn hứng thú nữa. Câu trả lời này khiến Triệu chí Kính chưng hửng và nghĩ bụng:
- Ông già này quả là con người gàn dở, không giống tánh ý người thường nhưng dù sao ta cũng phải làm cho ông ấy trúng kế mình mới được.
Y nói liền:
- Sư thúc tổ, nếu vậy thì cháu cũng đi lấy cờ đây để xem thử trong hai chúng ta ai tìm ra trước nhé.
Nói vừa dứt lời hắn vọt phi thân lao về phía trước nhắm ba hòn núi nhỏ chạy tới. Chạy được vài chục trượng, hắn quay đầu lại nhìn thử thì thấy Châu bá Thông cũng rảo bước chạy theo. Triệu chí Kính yên tâm chạy thẳng một mạch tới ngọn núi thứ ba. Khi tới, hắn giả bộ nhìn quanh quất một chặp rồi nói lẩm bẩm khá lớn để cho Châu Bá Thông cũng nghe được:
- Chúng nó bảo dể trong hang sâu giữa hai cây hòe lớn, mà ta có thấy cây hòe nào đâu? Lạ quá!
Trong lúc hắn giả bộ lăng xăng tìm kiếm thêm thì Châu bá Thông đã cười lớn:
- Thôi, ta tìm ra được rồi.
Vừa nói xong ông đã phi thân chui luôn vào miệng hang ở khoảng giữa hai cây hòe. Triệu chí Kính đứng ngoài ngó theo trong lòng mừng rỡ nghĩ: "Phen này nếu tìm ra soái kỳ, chắc ông thích mình lắm. Hồi nãy ông tin rằng ta báo trước chuyện chôn địa lôi để khỏi bị chết, bây giờ thêm một công trạng này nữa thì ăn chắc rồi chứ gì. Thật quả là dịp may hiếm có". Hắn lững thững bước dần vào hang. Nhưng vừa đi được mấy bước đã nghe Châu bá Thông thét lớn rợn ngnời rồi tru tréo:
- Rắn, rắn, ồ, rắn độc.
Triệu chí Kính hoảng hốt chạy vào hỏi:
- Sư thúc tổ, có rắn độc sao?
Châu bá Thông rên rỉ:
- Hình như không phải rắn.
Triệu chí Kính hoàn toàn bất ngờ vì sự kiện này. Hắn liền đánh lửa đốt củi khô cầm vào soi thử. Trong hang, Châu Bá Thông đang nằm quằn quại trên mặt đất, tay trái nắm một lá cờ nhỏ quật lia lại phía bên phải hình như để xua đuổi một con vật gì.
Triệu chí Kính sợ toát mồ hôi vội hỏi:
- Sư thúc tổ bị con gì cắn vậy?
Châu bá Thông rên khừ khừ rồi đáp nhỏ:
- Ta bị một con gì rất độc cắn phải.
Triệu chí Kính cảm tháy ớn lạnh xương sống và nghĩ bụng:
- Một người võ nghệ cao cường, công lực hùng hậu như ông, thế mà chỉ trông nháy mắt đã rũ liệt như thế này, thì loại độc vật này quả nhiên là đặc biệt ghê gớm.
Nhìn lại lá cờ trong tay ông thì chỉ là một loại cờ nhỏ trong quân ngũ chớ không phải soái kỳ. Triệu chí Kính đã cảm thấy lo âu và tự nghĩ: "ra lão Kim Luân mượn tay ta để lừa Châu sư thúc tổ vào đây hãm hại". Thấy sự việc đã xoay chiều và có vẻ nguy hại lây tới mình, nên Triệu chí Kính chẳng còn quan tâm gì đến bệnh tình của Châu bá Thông, ném cây đuốc ra ngoài hang rồi quay lưng bỏ chạy. Nhưng khi cây đuốc vừa lao ra được nửa chừng bỗng nhiên dừng lại trên không, hình như có một bàn tay vô hình tiếp lấy.
Tiếp theo đó, một giọng nói lạnh lùng lảnh lót vang lên:
- Tôn trưởng của ngươi bị trọng thương nằm đây mà ngươi nỡ bỏ đi nơi khác hay sao?
Giọng nói nghe quen quen, vô cùng thanh tao lảnh lót, rồi một tà áo trắng hiện lên, rõ ràng là Tiểu Long Nữ đã đứng trước cửa hang, tay cầm cây đuốc đang cháy nửa chừng. ánh lửa hồng bập bùng chiếu trên khuôn mặt nàng đoan trang va xinh như bức tranh vẽ khiến cho Triệu chí Kính kinh hãi rụng rời, tay chân bủn rủa, muốn bỏ chạy trốn cho mau nhưng không thể nào cất chân nổi.
Từ đầu hôm đến giờ, Tiểu long Nữ tuy ngồi xa xa nhưng luôn luôn để ý theo dõi từng hành động cử chỉ của Triệu chí Kính. Khi hắn dẫn Châu bá Thông lên núi tìm cờ, nàng lẹ chân bước theo nhưng hắn vô tình không biết. Châu bá Thông tuy biết rõ nhưng cứ lo việc tìm kiếm chẳng thèm để ý tới chuyện nàng. Tiểu long Nữ vung cây đuốc cho cháy sáng rọi thêm vào mặt Châu bá Thông xem thử. Dưới ánh đuốc lập lòe, da mặt của lão Ngoan Đồng đã xám xịt, hai mắt lờ mờ như bị trúng độc rất nặng. Nàng thò vào túi rút ra một chiếc bao tay bằng tơ vàng ánh xỏ tay vào cúi xuống lật tay Châu bá Thông ra xem thì thấy có ba con nhện rằn to bằng cái cốc uống rượu, đang ngậm chặt ba ngón tay của ông không nhả. Ba con nhện này có hình thù vô cùng quái dị, thân thể nhiều mầu rằn ri sặc sỡ trông thật dễ sợ. Tiểu long Nữ thừa biết hễ giống vật nào có nhiều màu sắc rực rỡ bao nhiêu càng độc dữ bấy nhiêu.
Thứ nhện này xưa nay nàng chưa hề thấy, nhưng cứ theo màu sắc này cũng đủ biết là giống kịch độc. Mặc dù có mang bao tay nhưng nàng cũng không dám đưa tay bắt chúng mà chỉ dùng cành cây khô để khều nhẹ. Nhưng khều luôn mấy cái ba con nhện vẫn bám chặt không chịu thả. Tiểu long Nữ bèn vung tay mặt phóng luôn ba mũi Ngọc phong châm giết chết cả ba. Tài phóng châm của Tiểu long Nữ thật là tuyệt diệu. Nàng giết chết ba con nhện độc nhưng không hề chạm tới da Châu bá Thông.
Giống nhện này tên "Sái tuyết chu" sanh sống trên đỉnh núi tuyết tận bên Tây tạng, được loại vào ba thứ độc nhất của xứ này, Kim Luân cố mang vào Trung nguyên để thử sức độc với các môn khác trong thiên hạ miền Nam. Trong đêm lại hành thích Quách Tỉnh, Kim Luân quên mang nhện này theo, nhưng sau đó chạm phải "băng phách phong châm" của Lý mạc Thu nên trong bụng oán hận vô cùng. Vì vậy nên y về trại lấy chiếc hộp có chứa ba con nhện này luôn luôn mang theo bên mình, dự định nếu gặp lại Lý mạc Thu sẽ cho nàng nếm thứ món độc của Tây tạng cho biết.
Sau khi đánh lừa Châu bá Thông và sắp đặt cùng Triệu chí Kính xong. Kim Luân lấy một lá cờ vải đem đặt trong hang đá, trên lá cờ thả ba con nhện độc. Mỗi khi đánh hơi người các con nhện liền bò tới ngay để hút máu, mãi cho tới khi nào thật no bụng mới thôi.
Chất độc từ thân nhện tiết ra, xâm nhập vào máu người, không một môn thuốc nào cứu chữa nổi. Ngay Kim Luân Pháp Vương là chủ nhện nhưng cũng không có phương thuốc nào để chữa độc của chúng được.
Việc tình cờ Tiểu long Nữ phóng ba ngọn Ngọc Phong Châm đã cứu được mạng lão Ngoan Đồng. Thật ra, trên ngọn châm này có tẩm chất nọc độc của loài ong trắng trên núi Chung nam sơn. Chất độc này tuy không bằng "Sài tuyết chu" của xứ Tây tạng, nhưng khi đầu châm ghim vào thân nhện khiến cho chúng nó tiết ra một thứ kháng độc chống đỡ trước khi chết. Chất kháng độc nầy cũng lan vào máu của Châu bá Thông và nhờ đó đã chữa được một phần lớn chất độc của con nhện.
Châu bá Thông đang mê man bỗng tỉnh ngay dậy cựa mình hỏi nhỏ:
- Con gì đã cắn tạ mà đau nhức quá vậy?
Thấy Châu bá Thông đã tỉnh và nói được. Tiểu long Nữ mừng rỡ hỏi:
- Châu lão gia thấy trong người thế nào?
Châu bá Thông gượng cười đáp:
- Đang nửa sống nửa chết đây.
Nói xong, Châu bá Thông muốn há miệng cười to nhưng thân hình bị chất độc làm co rúm lại tiếng cười tắc ngang giữa chừng. Đột nhiên từ phía ngoài núi có một giọng cười rộn ràng vọng theo mấy câu nói:
-Lão Châu, ngươi đã cướp lại Soái kỳ được chưa? và cuộc đánh cá ai thắng ai bại phen này?
Nghe tiếng nói quả là của Kim Luân Pháp Vương, Tiểu Long Nữ vội đưa tay bóp tắt ngọn đuốc. Nhờ có màng bao tay bằng loại tơ đặc biệt nên nàng nắm ngay ngọn lửa đang cháy mà không hề chi hết. Châu bá Thông cố gượng đáp lớn:
- Lão Ngoan đồng đành chịu thua trận này, nhưng có lẽ cũng bỏ mạng mất. Chẳng hay loại nhện này tên chi mà độc quá vậy?
Ông trả lời tuy không được lớn lắm, nhưng nhờ khí lực thâm hậu nên tiếng cười ròn rang của đối phương cũng không lấn áp nổi. Pháp Vương nghe nói giật mình suy nghĩ:
- Sài tuyết chu là loại độc nhất đời, cớ sao cắn y nãy giờ mà chưa biết, vẫn còn nói năng nghe ra rả thế này? Thật ta không thể hiểu nổi. Lão chết rồi, ta may mắn thoát bớt một đại kình địch gớm ghê tại Trung nguyên.
Bỗng Châu bá Thông thét lớn:
- Bớ Triệu chí Kính! Người hành động như thế này, ta phải bảo Khưu xứ Cơ trừng phạt mi mới được.
Triệu chí Kính đứng ngoài núi nấp nghe, rùng mình suy nghĩ:
- Nguy quá, nếu việc này tới tai Khưu sư bá thì thế nào ta cũng lãnh một hình phạt gớm ghê.
Kim Luân cười ha hả nói lớn:
- Triệu đạo huynh là người rất tốt, ta định đề nghị lên Vương gia sắc phong đạo cho y làm Trưởng giáo Toàn Chân mới xứng đáng.
Chẳng hay ngươi có bằng lòng chăng?
Châu bá Thông "hứ" một tiếng không đáp lại. Mặc dù chất độc của "Sái tuyết chu" đã tiêu tan đi nhiều rồi, tuy nhiên dù còn lại chút ít cũng có thể giết người như chơi. Vì vậy nên sau một hồi chịu đựng. Châu bá Thông trở lại hôn mê lần nữa. Tiểu long Nữ lớn tiếng mắng:
- Kim Luân Pháp Vương, ngươi đường đường là trưởng giáo một phái võ lại hành động hèn hạ, dùng nhện gạt người để hãm hại, thật không biết nhục. Hãy mau mau trao thuốc để giải cứu cho ông ấy.
Kim Luân thấy Châu bá Thông không nói nữa, tưởng ông đã chết rồi, trong lòng hớn hở. Tuy còn Tiểu long Nữ, nhưng nàng đâu phải là đấu thủ của hắn? Hồi tưởng lại lời nói của Triệu Chí Kính bảo rằng mình đã bị thua dưới tay nàng nên trong bụng đã quyết tâm ra tay bắt sống nàng phen này, chứng tỏ uy danh của mình với thiên hạ, bù lại sự tất bại trước kia. Lão vung chưởng mặt phóng tới, miệng hét:
- Thuốc đây này, rán mà tiếp lấy.
Tiểu long Nữ thất sắc, vung luôn vuông lụa. Tức thì tiếng leng keng từ chiếc cầu vàng trên đầu giải lụa phất ra và nhắm ngay huyết "kỳ môn" của lão điểm tới.
Kim Luân suy nghĩ:
- Ta cần tốc chiến thắng mới được. Nếu để hắn kéo dài được mươi hiệp thì Triệu chí Kính sẽ chê ta dở.
Nghĩ xong, lão tràn qua một bên né khỏi, thò tay vào túi luóc ra hai chiếc vòng múa tít. Chiếc cầu vàng không điểm trúng đích.
Tức thời giải lụa uyển chuyển đổi chiêu, nhắm ngay vào huyệt "đại thôi" của Kim Luân điểm nữa. Ông nhảy vọt lên cao mới thoát khỏi, miệng khen:
- Khá lắm, võ công như mi cũng ít thấy trong hạng nữ lưu đương thời. Hai người cùng nhau quyết đấu không bao lâu đã trên mười hiệp. Nếu Pháp Vương cố dùng sức mạnh đàn áp thì Tiểu long Nữ đâ bị thua rồi. Nhưng vì mấy hôm nay trúng phải Băng phách ngân châm của Lý mạc Thu sắp bỏ mạng, sức khỏe bị giảm nhiều hơn nữa võ công của Tiểu long Nữ cũng hao hao như Lý mạc Thu mà các thế biến hóa còn có phần kỳ diệu hơn nhiều. Tuy nôn nóng muốn hạ ngay đối phương, nhưng Kim Luân không dám mạo hiểm đánh càn, cẩn thận tấn công và giữ miếng. Trong bầu không khí vắng lặng của trời đêm, những tiếng leng keng từ chiếc cầu vàng của Tiểu long Nữ phát ra từng đợt nhịp nhàng nghe như một điệu nhạc.
Triệu chí Kính đứng ngoài, hồi hộp theo tiếng kêu của thứ nhạc khí kỳ lạ này và lo nghĩ:
- Tuy mình không cố ý giết người, nhưng nếu rủi sư thúc tổ mình bỏ mạng thì bản thân mình e cũng khó sống. Nếu Pháp Vương giết được Tiểu long Nữ thì mọi việc có thể thu xếp ổn thỏa. Nhưng nếu nàng thắng Pháp Vương thì biết tính làm sao đây?
Hắn cứ đứng yên một chỗ, tay nắm chặt đốc gươm, tâm thần dao động, mồ hôi chảy ướt cả áo bào. Trận đấu kéo dài, đã qua sáu chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại.
Tiểu long Nữ thấy Châu bá Thông nằm yên không cử động, biết chất độc đang tàn phá cơ thể, nóng lòng muốn tìm cách cứu chữa nhưng không thể rảnh tay. Mặc dù đánh nhau trong bóng tối, nhưng Tiểu long Nữ nhờ nhân quang điêu luyện hơn Kim Luân có phần thắng thế. Nàng thấy Kim Luân lo thần công phía bên mặt, nên bên trái có hớ hênh nhiều, bất thần nàng hướng cho qủa cầu vàng thọc mạnh vào vai trái đối phương, đồng thời tay trái vung lên hàng mười mũi Ngọc Phong châm nữa, lao vun vút vào ba đích thượng, hạ, trung của lão cực kỳ lợi hại. Vì hai bên đứng cách nhau quá gần, hơn nữa Ngọc phong châm lướt đi không xé gió nên khi Pháp Vương biết được thì đã muộn rồi. Nhờ võ nghệ tinh vi, khinh công điêu luyện nên mặc dù chỉ trong gang tấc, Pháp Vương đã quay vòng quấn vào vải lụa xoắn luôn cả quả cầu vàng, rồi dụng sức phi thân lao vút lên không cao hơn một trượng, bao nhiêu ngọn Ngọc phong châm vừa lướt qua dưới chân lão theo đá tung lên, cả hai tay lão cùng kéo theo, khiến chiếc cầu vàng cùng một khúc giải lụa cũng rời khỏi tay Tiểu long Nữ xẹt lên trên không. Trong ánh sao đêm mờ mờ, một làn sáng bạc đã bay vút lên cao hơn hai chục trượng, đứng xa trông như một chiếc cầu vồng thật đẹp.
Nhân lúc Pháp Vương chưa rơi xuống đất, Tiểu long Nữ phóng tiếp luôn một mớ ngân châm vì thân hình đang rơi xuống là là không có điểm tựa Pháp Vương dù tài nghệ cao siêu đến đâu cũng khó bề tránh né. Trong lúc thập phần nguy biến, lão đã sáng ý cầm vạt áo bào phía trước xoay mạnh một vòng, án ngữ trước ngực như tấm bình phong. Bao nhiêu ngân châm đều dính hết vào vạt áo cả. Pháp vương thích chí cười lên ha hả, khi hai chân vừa chấm đất đã lẹ tay bắt hai chiếc vòng cũng từ trên cao vừa rơi theo.
Thế là nhờ tài tháo vát mà Kim Luân đã hai lần thoát chết đồng thời giật được vũ khí của đối phương. Lão thừa thế cất tiếng cười lớn hỏi:
- Thế nào, Long cô Nương chịu đầu hàng chưa?
Tuy nhiên vì trong động chật hẹp, lại sợ Tiểu long Nữ có mưu kế gì nên lão vẫn do dự không tiến vào. Tiểu long Nư bị mất giải lụa và quả cầu, hơn nữa phần lớn ngọc phong châm cũng phóng đi gần hết, nên không dám nhảy ra, chỉ nép bên vách đá nghe ngóng, chờ cơ hội thuận tiện. Kim Luân chờ một chặp không thấy động tĩnh mới nghĩ ra một kế. Tay trái lão cầm vạt áo, tay phải nắm hết hai chiếc vòng rồi tung luôn hai chiếc vòng lăn vào động, chiếc trước chiếc sau. Lão đứng người đứng trên chiếc vòng để khỏi đạp nhầm kim độc do Tiểu long Nữ cắm dưới đất để bẫy mình. Trong lúc lướt vào hang hai tay lão vung tít cái vạt áo để che chở toàn thân chống ám khí. Kim Luân ỷ trên miếng vải có ghim nhiều kim độc, trở thành một món vũ khí phòng thân khá lợi hại nên nói lớn:
- Cô nương hãy xem chừng món vũ khí lợi hại này nhé.
Lão nói vừa dứt lời bỗng cánh tay nặng chịch, miếng vải đã bị Tiểu long Nữ giật mất. Nguyên là Tiểu long Nữ có mang sẵn bao tay bằng bạch kim, không sợ ngọc phong châm đâm phải nên mới dám vung ra đoạt miếng vải một cách bất ngờ như thế. Với bao tay này, dù có vũ khí sắc bén tới đâu nàng cũng có thể đoạt lấy như thường. Pháp Vương thất kinh vội vận sức để giật lại nhưng đã muộn rồi.
Một mớ Ngọc phong châm đã từ tay Tiểu long Nữ bay vút vào người lão.
Pháp Vương than khẽ:
- Nguy tai!
Lập tức lão nắm lấy Châu bá Thông đưa một vòng để hứng những mũi kim độc rồi theo tư thế "đảo đạp thất tinh bộ" lùi dần ra cửa hang. Trong đời lão đã gặp không biết bao nhiêu trận đấu gay go nhưng chưa lần nào hiểm ác bằng lúc này.
Tiểu long Nữ thất kinh nhìn thấy hơn hai chục Ngọc phong châm ghim hết vào người Châu bá Thông, bỗng ông cựa mình khẽ nói:
- Đau quá, lại con gì cắn ta nữa đây?
Tiểu long Nữ vừa sợ vừa mừng, vội hỏi:
- Sao, Châu bá Thông chưa chết sao còn nói được như thế?
Bản chất nàng chất phác thiệt tình, xưa nay ít đụng chạm với đời nên chẳng thạo lối xưng hô theo nghi lễ đối với các bậc tiền bối trưởng lão, nên lúc mở miệng đã gọi ngay tên tộc của Châu bá Thông để hỏi thăm.
Châu bá Thông đáp:
- Lúc này hình như đã chết rồi. Nhưng không biết vì sao lại sống trở lại? Thật là rắc rối?
Tiểu long Nứ nói:
- Nếu ông chưa chết thì may quá, vì tôi không đủ sức cự lại với lão hòa thượng này.
Nàng lấy trong túi ra một cục đá Nam châm, cúi xuống cho hút hết những ngọn Ngọc phong châm đang ghim tua tủa trên người ông.
Châu Bá Thông mắng lớn:
- Cẩu tặc Kim Luân quả là ác độc. Ta đã ngất đi mả hắn còn dùng kim đâm vào người ta nữa.
Tiểu long Nữ cười xòa nói:
- Không phải đâu. Những mũi kim này chính do tay tôi phóng ra đấy. Hắn xách ông lên để hứng đấy chứ.
Nàng lần lượt kể lại mọi việc cho ông nghe rồi hỏi luôn:
- Châu Bá Thông, bây giờ ông nghe trong mình có đau đớn lắm không?
Nàng đinh ninh thế nào Châu bá Thông cũng lăn lộn rên siết vì chất nọc ong hành hạ, nhưng trái lại ông đáp:
- Bây giờ thấy dễ chịu hơn trước lắm. Vậy cô thử đâm thêm ít mũi nữa xem sao.
Tiểu long Nữ ngỡ ông ta nói đùa, bèn thò tay vào bọc lấy ra một cái bình thủy tinh đựng mật ong trắng và bảo nhỏ:
- Đây là loại mật ong dùng để trị chất độc của kin châm này. Ông hãy uống vào sẽ đỡ đau ngay.
Nhưng Châu bá Thông lắc đầu, khoát tay lia lịa đáp:
- Không cần, không cần, mấy mũi kim của cô đâm vào mình tôi đã giúp tôi bớt đau nhiều lắm, có lẽ nó là khắc tinh của nhện độc cũng nên.
Tiểu long Nữ thấy ông nói cũng có lý không nài ép nữa, cất bình mật vào bọc và suy nghĩ: "Lão già quái dị này, dầu nội công cao siêu tới đâu cũng không thể nào tự nhiên chịu nổi với loài nhện độc này. Trái lại nếu nhện độc mà không hại được y thì Ngọc phong châm cũng không nghĩa lý gì hết".
Thật ra chất độc ong trắng tuy rất độc nhưng cũng có thể dùng để trị chữa một số bệnh, nhất là những trường hợp trúng độc.
Chính nhờ nọc ong thấm vào người mà làm giảm bớt rất nhiều những chất độc của loại nhện rằn.
Pháp Vương đứng trước cửa hang lắng tai nghe ngóng. Lão thấy nguyên khí của Châu Bá Thông vẫn còn dôi dào, giọng nói vẫn rõ rằng không tý gì suy nhược nên hoảng sợ vội nghĩ: "Lão này có lẽ là thần tiên mới chịu đựng nổi với chất độc của ba con nhện này?
Chi bằng hãy lợi dụng lúc gã chưa hoàn toàn bình phục giết phứt đi để trừ hậu hoạ".
Trong cuộc tấn công bất thành vừa rồi, cả hai chiếc vòng đều lăn hết vào trong hang, y liền vung tít sợi dây lụa có buộc quả cầu vàng tiếng kêu leng keng và nói lớn:
- Long cô nương, ta tạm mượn vũ khí của nàng thử nhé.
Nói xong lão vũ lộng giải lụa, tung mạnh chiếc cầu vào trong hang. Nhờ có công lực siều phàm và võ công tới trình độ cao diệu nên bất cứ môn binh khí phái nào lão cũng sử dụng được hết. Sợi dây của Tiểu long Nữ tuy lạ lùng, nhưng lối sử dụng cũng gần giống như sợi roi mềm, lợi hơn nhiều là có thể đứng xa mà đánh ít sợ trúng phải ám khí ném bất ngờ.
Tiểu long Nữ còn trẻ ưa đùa nghịch nên cầm lấy hai chiếc vòng của Kim Luân, chạm nhẹ vào nhau thành những tiếng leng keng dòn dã và nói lớn:
- Hay lắm, ta và ngươi đổi vũ khí để đánh thử một trận xem sao.
Nói xong nàng đẩy mạnh chiếc vòng ra. Nhưng chiếc vòng vàng của Kim Luân tuy không to nhưng đặc ruột thành thử nặng ngót ba cân nàng dùng không được thuận tiện. Vì vậy nên chỉ đẩy ra trong giây lát Tiểu long Nữ phải thu ngay về để án ngữ trước mặt.
Kim Luân thừa thế sấn ngay vào cố chiếm đoạt lại chiếc vòng. Tiểu long Nữ vội thối lui ra sau, tay trái tung chiếc vòng bạc ra. Nhưng đó chỉ là một thế đánh hờ mà thôi. Đồng thời nàng vung luôn ra một nắm Ngọc phong châm vừa rút trong người của Châu bá Thông ra. Những mũi châm này đã hết chất độc, nên ví dụ có đâm trúng người cũng không còn nguy hại mấy. Tuy nhiên Pháp Vương vẫn cẩn thận đề phòng mà tung mình lên cao để né tránh, do đó không chộp được chiếc vòng trong tay của đối phương.
Châu bá Thông nằm dưới đất thấy vậy cười ha hả nói lớn:
- Hay lắm, nếu lão ấy nhảy vào, cô cứ dùng kim độc phóng vào đầu nó. Chờ lát nữa, công lực tôi trở lại, tôi sẽ trị hắn cho.
Tiểu long Nữ lo lắng nói:
- Ngọc phong châm đâu còn nữa hòng phóng ra để chống lại hắn?
Châu bá Thông lắc đầu nói:
- ừ nguy nhỉ?
Cả hai đều thành thật chất phác, thấy sao nói vậy không chút e dè vì sự có mặt của kẻ thù là Kim Luân. Trái lại có đầy đủ mưu trí, khi nghe hai người bàn như thế lại cho là họ nói dối để lừa mình nhảy vào, nên bảo bụng:
- Chà bọn bay muốn phỉnh ta để thừa cơ hãm hại bất ngờ, chứ Ngọc Phong châm lẽ nào lại hết được. Thôi, đừng hòng đưa ta vào bẫy đâu nhé.
Rõ ràng là kẻ lành thắng đứa có gian ý, những lời nói thành thật của hai người đã khiến cho Pháp Vương hoảng sợ không dám vào.
Thật ra, lúc nào Kim Luân cũng ghi nhớ cái đau đớn của mình và hình ảnh Ni ma Tinh bị chặt đứt hai chân trong khi mắc mưu Dương Qua, đạp nhầm độc châm của Lý mạc Thu trong động đá độ trước. Lão đứng thập thò mãi trước cửa hang không dám nhìn vào, trong lòng lo âu hồi hộp mãi. Đêm qua dần. Từ phương Đông ánh hồng đã bắt đầu chiếu rạng. Châu Bá Thông lặng lẽ ngồi xếp bằng tròn trên mặt đất dùng công phu thượng thặng để trục những chất độc còn sót trong người ra ngoài. Nhưng chất độc của "Sài tuyết chu" quả vô cùng lợi hại, mặc dù còn rớt lại trong người bao nhiêu, nhưng cứ mỗi lần Châu bá Thông vận công thì trong ngực cảm thấy có một cái gì ớn ớn khó hiểu, muốn mửa ra mà mửa không được. Trái lại, nếu ngừng vận công thì thấy dễ chịu hơn. Thử đi thử lại năm ba lần vẫn không kết quả Châu bá Thông than dài:
- Chịu thôi! Chất này không thể nào trục hết ra ngoài cho được.
Kim Luân Pháp Vương đứng ngoài chờ đợi, không biết đã sẩ ra những gì trong hang nên nghĩ bụng:
- Ngu quá, thằng già này đã vận công được rồi. Phải đối phó sao đây?
Bỗng lão nghĩ ra kế bèn thò tay vào túi móc ra một hộp vàng đựng đầy cả "Sài tuyết chu". Mở nắp ra thì có cả thẩy trên mười mấy con nhện rằn bò lúc nhúc. ánh mặt trời vừa mọc rọi thẳng vào hộp, chiếu trên những lưng nhện, óng ánh nhiều màu sắc rực rỡ trông vừa đẹp vừa ghê gớm. Kim Luân lấy ra một kẹp nhỏ bằng sừng chuốt, gắp mấy con nhện bỏ lên vách đá bên trái trước cửa hang. Dần dần lão thả hết số nhện đựng trong chiếc hộp ra. Bao nhiêu nhện leo lên vách đá và đua nhau nhả tơ làm lưới che phủ khắp cửa động biến thành một bức màn tơ độc giam hãm hai người bên trong.
Châu bá Thông và Tiểu long Nữ thấy các con nhện nhả tơ giăng lưới thì lấy làm thích thú, cứ điềm nhiên theo dõi, chứ không đánh đuổi đi. Khi màn lưới đã bao kín miệng hang rồi, bao nhiêu nhện rằn lại ẩn núp một bên chờ có con vật nào đến chạm vào là phóng tới đớp nay. Lúc bấy giờ Tiểu long Nữ và Châu bá Thông đã lâm vào cảnh nguy hiểm vô cùng.
Tiểu long Nữ chép miệng nói:
- Tiếc rằng ngọc phong châm không còn nữa để phóng cho mỗi con một chiếc để đỡ gai mắt.
Châu bá Thông lượm một que củi thông, định quậy cho thủng màn lưới nhện, bỗng từ nguài có một con bướm đã lăn ra chết ngay không kịp giãy dụa.
Tiểu long Nữ thất kinh gọi lớn:
- ấy chết, đừng chạm vào lưới. Nguy hiểm lắm.
Nói xong nàng đoạt lấy que củi trên tay Châu bá Thông, vứt ra xa.
Thật ra Kim Luân pháp Vương để cho nhện giăng tơ không phải có ý giam hãm hai người mà chỉ để họ vô ý chạm phải lưới độc là chết ngay. Giống "Sái huyết chu" không phải cắn mới độc mà ngay lưới tơ của chúng cũng độc vô cùng.
Châu bá Thông ngồi xếp bằng lại như cũ và nghĩ thầm:
- Ta chưa phục hồi lại công lực, nên dù phải ngồi thêm một thời gian nữa để vận khí cũng không sao.
Tiểu long Nữ lại nóng ruột nghĩ: "Không biết mình tình trạng này kéo dài đến bao giờ cho hết? Chất độc trong người của Châu bá Thông đã trục được hết chưa?"
Nàng khẽ bảo:
- ông thử vận công thêm độ một ngày một đêm nữa xem có khỏi bệnh chăng.
Châu bá Thông thở dài than nho nhỏ:
- Dù một ngày cũng chưa chắc hết bệnh.
Tiểu long Nữ trợn mắt tròn xoe hỏi:
- Vậy thì phải tính sao đây?
Châu bá Thông cả cười đáp:
- Nếu lão hòa thượng chịu bỏ cơm vào đây, ta cũng ráng sống vài năm trong hang để chờ đợi được.
Tiểu long Nữ thở dài than:
- Phải chi có Dương Qua cùng sống trong hang này, dù ở mãi suốt đời cũng không chán.
Châu bá Thông nổi nóng nói:
- Người xem lão Ngoan đồng không bằng thằng Dương Qua hay sao? Nó đã có gì giỏi hơn ta chưa? Ta sống chung với ngươi trong hang đá này có điều chi không tốt hãy nói ra nghe thử?
Một già một trẻ đều ngây thơ nói năng thật thà ngộ nghĩnh. Tiểu long Nữ mỉm cười đáp:
- Dương Qua biết pháp đánh kiếm của Toàn Chân phái, nếu hắn có mặt tại đây thì tôi cùng hắn dùng "song kiếm hợp bích" hạ được lão hòa thượng này ngay.
Châu bá Thông cười lớn nói:
- Thằng Dương Qua mà lại thạo môn kiếm pháp Toàn Chân hơn Châu bá Thông này sao?
Tiểu long Nữ nói:
- Phép "song kiếm hợp bích" này còn gọi một tên nữa là "ngọc nữ tố tâm kiếm pháp" hai người sử dụng nó phải là một trai một gái đang yêu nhau thắm thiết, mới có thế phát huy hết năng lực mà thắng được quân địch dễ ợt.
Châu bá Thông vừa nghe tới mấy chữ "trai gái yêu nhau thắm thiết" đã thất kinh hồn vía, khoát tay lia lịa nói rối rít:
- Thôi, thôi, đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Ta có thể tự hào dù sống mãi trong hang đá này bao nhiêu năm cũng được. Ngày trước ta đã từng một mình sống trong hang động đá trên Đào hoa Đảo hàng mười lăm năm chẵn rồi. Trong những năm ấy vì không có cách gì tiêu khiển ta đã luyện được một trò chơi cho đỡ buồn. Trò chơi đó gọi là "song thủ hổ bác" nghĩa là "chân tay đánh nhau". Ngày nay được có mi một bên để nói chuyện thì đã vui vẻ lắm rồi, còn mong gì hơn nữa?
Tiểu long Nữ ngạc nhiên hỏi:
- Trò chơi "song thủ hổ bác" là thế nào?
Nghe nàng hỏi không khác chi gãi trúng chỗ ngứa, Châu bá Thông đắc chí đem ra giảng giải sơ qua về lối dùng hai tay đấu lẫn nhau cho Tiểu long Nữ nghe.
Nghe ông kể xong, Tiểu long Nữ chợt nghĩ lại vui mừng nói lớn:
- ồ hay quá, nếu tôi học được môn này thì một tay sử dụng Toàn Chân môn kiếm pháp còn một tay sử dụng Ngọc nữ kiếm pháp. Như chẳng khác nào hai người đang đánh nhau theo phép "song kiếm hổ bích" Nhưng môn này học có khó không, và phải cần bao lâu mới thành thạo?
Châu bá Thông nói:
- Nói khó lắm, nhưng muốn dễ cũng dễ vô cùng, chỉ tùy theo bản chất của người muốn học nó mà thôi. Người học không được dù học suốt, thì cũng không thông. Còn kẻ nào học được thì cần hai ba ngày cũng đủ rồi. Ngươi có biết vợ chồng Quách Tỉnh, Hoàng Dung hay không?
Tiểu long Nữ đáp:
- Tôi biết lắm chứ. Quách phu nhân thông minh xuất chúng, học một điều hiểu mười. Cứ theo lời Dương Qua thì trên đời này chưa chắc đã có kẻ nào lanh lợi thông minh bằng bà ta. Còn Quách đại hiệp thì tuy chất phác nhưng thiên tư chậm.
Châu bá Thông cười nói:
- Thế nào gọi là chậm? Có thể nói trắng ra rằng Quách Tỉnh là thằng ngốc và tối dạ nhất. Châu bá Thông này, mi xem ta thuộc hạng nào, khôn hay ngu, lanh hay chậm?
Tiểu long Nữ nói:
- Tôi nhận xét ông tuy tuổi cao tác lớn, nhưng ăn nói bất thường, còn hành động thì không thể lường trước, hình như khùng khùng điên điên