Tensei Shitara Slime Datta Ken
Chương 56: Vương Quốc Ingracia
Chuyến hành trình đến Vương quốc Ingracia diễn ra suôn sẻ.
Tôi triệu hồi Ranga, bảo cậu ta hóa nhỏ, rồi lên cưỡi. Tôi ngồi lên một bộ giáp hình yên chuyên dụng cho Ranga, nên người khác có thấy cũng chẳng sao cả.
Hiện tại, vẻ ngoài cậu ta trông chỉ như một con sói đen hơi lớn một tí mà thôi.
Mặc dù không được lát, nhưng vẫn là đường chính, nên tôi có thấy những tốp binh sĩ cưỡi ngựa đi tuần.
Ở nơi này, tỉ lệ Ma vật sinh ra không cao, và và nồng độ Ma tố thấp.
Nên gần như là không có những Ma vật mạnh. Tuy thế, vẫn có những kẻ ẩn nấp trên đường.
Cướp đường và cướp truy đuổi, những kiểu trộm cướp đó.[1]
Nhưng chúng tôi không hề gặp bọn đó.
À, chắc là vì vậy rồi. Chúng làm sao bắt kịp tốc độ của Ranga chứ.
Tuy không phải là chạy hết tốc lực, nhưng cũng khá nhanh, chắc cũng khoảng 60 kn/h chứ không ít đâu.
Nhanh hơn những chiếc xe ngựa thông thường nhiều.
Cho nên chuyến hành trình diễn ra suôn sẻ, và chúng tôi đã đến Vương đô của Vương quốc Ingracia chỉ trong 2 ngày.
Tôi rất ngạc nhiên trước sự phát triển đó.
Dĩ nhiên, nơi này rất lớn, và có một bức tường lớn bao quanh cả thành phố.
Để vào thành phố, bắt buộc phải đi qua 2 cánh cổng. Cái bức tường ngoài rất lớn bao bọc toàn bộ khu này, chẳng biết cần bao lâu và bao nhiêu tiền để xây dựng nhỉ.
Bước vào bên trong, cảnh quan còn tuyệt hơn nữa.
Đúng như mong đợi, rất nhiều tòa nhà cao tầng xếp hàng trong phố, các tòa kiến trúc là không thể đem đi so sánh với của Brumund được.
Những tòa nhà 5 tầng, thấy rất nhiều ở đây và đó.
Cũng có rất nhiều tòa nhà bằng gạch, gỗ và nhiều vật liệu khác.
Và hơn hết, việc quy hoạch được hoạch định kỹ lưỡng, và tòa Lâu đài màu trắng ở trung tâm thành phố đã làm bật lên phẩm chất của mình.
Một cái hồ lớn ngay giữa trung tâm thành phố, và ngay giữa hồ, là Lâu đài đó.
Từ Lâu đài, đường phố trải khắp 4 phương, và trở thành cổng liên lạc của thành phố.
Quốc gia này phô bày tiềm lực của mình bằng những tòa cấu trúc hùng vĩ.
Tóm lại, ‘Quá tuyệt diệu!’ là những gì tôi nghĩ.
Từ quan điểm phòng vệ, các Kỵ sĩ được phân gác tại những điểm mấu chốt của thành phố, để duy trì trị an.
Trong thành phố, bất kỳ hành vi phạm tội nào cũng không thể thực hiện được nếu không chuẩn bị kỹ càng.
Không hổ là một đô thị nơi đặt Tổng bộ của Hội đồng.
Vì nếu có gì xảy ra với các yếu nhân của mỗi nước, đó sẽ là vấn đề xuyên quốc gia. Chính vì lẽ đó, họ không thể nào lơ là việc cảnh vệ được.
Nhờ có Guild Card mà tôi có thể qua cổng dễ dàng. Dường như thông thường người ta phải qua đến 3 lần kiểm tra.
Bước đầu tiên, là xác định giấy tờ tùy thân (CMND). Nếu vượt qua được thì tốt, nếu bị ‘dính’ lại, cuộc ‘điều tra’ sẽ kéo dài ra.
Sau đó, xếp vào một hàng dài khác.
Vì đây là hệ thống cảnh vệ nghiêm ngặt, nên người ta phải đợi còn lâu hơn cả ở Vương quốc Dwarf.
Nói tóm lại, tôi thật may mắn vì có giấy tờ tùy thân.
Nhân tiện, nếu bị ‘dính’ ở bước thứ 2, người ta vẫn có thể tiếp tục bước 3, nhưng họ sẽ bị đối xử như là một ‘tội phạm’.
Họ sẽ bị đối xử ‘nặng’ đến mức mà họ mắt cả ý muốn đi vào thành phố.
Tuy thế, vẫn có nhiều người muốn được vào trong. Và như thế, lại một hàng dài nữa chờ kiểm tra lần thứ 3.
Điều đó, cho thấy sức hấp dẫn của đất nước này đến thế nào.
Tôi tiếp tục nhìn ngắm, và bước đi trong niềm thán phục.
Ranga thì đã nấp mình trong bóng tôi từ khi đến gần Vương đô rồi.
Với một con sói, nếu có khẩn cầu, thì ‘Thế hả?’ và sẽ bị đuổi ra ngay thôi.
Vấn đề không chỉ là ở đó, Nếu đem sói vào thành phố, sẽ chẳng hay chút nào. Dù sao thì tôi vẫn còn tí thường thức trong chuyện đó. Nên chẳng sao đâu.
Và như thế, tôi ẩn đi Ranga khi còn ở ngoài thành phố, và chờ trong hàng đến nửa ngày rồi mới vào được.
Điều đáng ngạc nhiên không chỉ là quang cảnh thành phố.
Có thể thấy nền văn hóa nơi đây cũng có bước phát triển rất tuyệt.
Tôi có thể thấy những tòa nhà to lớn như các phòng tập làm sân khấu biểu diễn ngoài trời.
Ở những nơi nổi bật, có các bức ảnh họa rất lớn. Rõ ràng đó là những bảng quảng cáo cho các vở kịch.
Ở nơi này, giấy có vẻ rẻ nhỉ, cảnh phân phát tờ rơi đập ngay vào mắt tôi.
Thật sự là một đô thị lớn.
Tôi cảm nhận được không khí đô thị đã lâu không được cảm nhận.
‘Nghiêm túc đấy à!’ tôi thốt lên trong sự ngạc nhiên, vì nơi đây có những tòa nhà lắp kính.
Giống như những cửa sổ trưng bày, hàng hóa được bày bán bên trong.
Hay nói đúng hơn, đó là những sửa sổ trưng bày thật sự.
Điểm khác biệt là bên trong chủ yếu trưng bày các loại vũ khí và giáp.
Những cửa hiệu trưng bày áo váy và trang phục nằm gần Lâu đài, trung tâm thành phố, là khu vực cao cấp.
Đó không phải là những cửa tiệm dành cho công chúng.
Để sống bên trong tường thành, người ta phải rất giàu có, nhưng nhà gần Lâu đài thì chỉ giới hạn cho các Quý tộc mà thôi.
Ở nơi này, dường như tồn tại sự cách biệt rất lớn.
Mà, chắc chắn phải như thế rồi. Sai khác về thuế phải nộp tất nhiên sẽ dẫn đến khác biệt về cách đối xử mà.
Rồi, sau khi tham quan phố phường một tí, tôi đi tìm nhà trọ.
Thành phố được phân thành 4 khu vực lớn.
Khu vực Thương nghiệp, Khu vực Tham quan, Khu vực Công nghiệp, và Khu vực Dân cư.
Lấy tòa thành ở trung tâm để phân chia, các dãy phố trải dài ra chung quanh. Càng ở gần trung tâm, thì giai cấp càng cao.
Thật dễ hiểu.
Cho nên, tôi tiến đến Khu vực Tham quan.
Chuẩn rồi, có những dãy nhà trọ nằm trong khu vực đó. Sau lưng, là khu phố ‘giải khát’.
Tôi thật rất hào hứng. Tuy nhiên, khu phố ‘giải khát’ lại không phải đích đến của tôi hôm nay.
Thật đáng tiếc, tôi đành từ bỏ, và tìm cho mình một chỗ trọ cho ngày.
Khu vực Tham quan nằm gần tường ngoài, với những quang cảnh và quầy hàng lưu động nằm dọc trên phố. Có cả một số quầy hàng vỉa hè nữa.
Càng gần vào trung tâm, càng có nhiều tòa nhà chủ yếu dành cho ngoại giao và hội họp. Có cả trường học nữa.
Trong số 4 Khu vực, đây là Khu vực có có cảnh vệ nghiêm ngặt nhất.
Nằm gần trung tâm khu vực này, là Tổng bộ Tự do Tổ hội.
Lúc đầu, do không biết đường, nên tôi hỏi đường từ một Kỵ sĩ đứng gác ở góc phố.
“Cô có việc với Tổ hội nào? Cái gần nhất ở ngay kia kìa.”
Anh ta nói thế, và chỉ tay.
Theo hướng đó, tôi thấy một tòa nhà lớn rất ‘hoành tráng’.
Kế bên đó, là Thánh giáo hội phương Tây Chi nhánh Ingracia. Trên nóc nhà có biểu tượng {Symbol} Thánh thập tự.
“Kế bên Giáo hội?”
“Đúng thế, cái nổi bật lên ấy. Ojou-chan sẽ không thể đi lạc được đâu.”
Tô đã được chỉ đường như thế đấy. Dường như có 1 Tổ hội khác nữa. Nhưng tôi sẽ đến cái gần nhất trước.
Đó là một tòa nhà rất lớn, nổi bật ngay từ xa.
Nên sau khi có chỗ trọ cho ngày đó, tôi đi đến Tổng bộ Tự do Tổ hội.
Lúc này, tôi không có việc gì với Giáo hội cả. Vì là một người theo thuyết vô thần, nên tôi sẽ tránh xa Giáo hội suốt cả đời mình.
Đằng nào thì, Giáo hội này cũng chỉ xem Ma vật như kẻ địch thôi. Nên tôi không muốn bị để mắt đến.
Nhưng ai mà ngờ được nó lại đứng kế bên Tự do Tổ hội chứ.
Mà, miễn là tôi không làm rỉ ra Yêu khí, thì sẽ chẳng việc gì cả.
Nhưng có lo lắng cũng chẳng ích gì. Nếu lỡ họ phát hiện ra, thì tôi sẽ nghĩ cách sau.
Lối vào của Tổng bộ có lắp kính. Chắc khá tốn kém đây.
Thú thật, tôi không hề nghĩ sẽ thấy cửa kính trong thế giới này. Không hổ là nơi có “Dị thế giới nhân”.
Có vẻ như họ đã làm được chuyện không tưởng chỉ nhờ ý chí. Có vẻ như những nỗ lực của tôi vẫn chưa đủ.
‘Nếu muốn thì sẽ làm được, còn nếu không, thì sẽ chẳng có gì.’
Thay vì nói có thể hay không thể, quan trọng hơn phải là muốn làm hay không.
Phải học tập mới được.
Và, khi sắp bước vào trong, tôi cảm nhận có gì đó đang thám xét cơ thể mình.
Cánh cửa tự động mở ra.
Nghiêm túc đấy à! Cảm nhận hiện diện của người nên cánh cửa tự động mở à. Tùy tiện dùng những kỹ thuật cao cấp quá nhỉ.
Đã phát triển đến thế này rồi, thật đáng ngạc nhiên. Cánh cửa gỗ của Giáo hội kế bên phải mở bằng tay đó.
‘Sao kế bên nhau, mà lại khác nhau quá thể, kế bên thôi đó!’ trong lòng tôi cứ có mãi chấp niệm đó.
Bước vào bên trong, tôi nhận ngay có ánh mắt nhìn mình.
Một Onee-san đứng bên cánh cửa,
“Xin chào! Ngài đến đây hôm nay có việc chi ạ?”
Chào.
Giống hệt như ở một khách sạng hạng nhất vậy. Tổng bộ có khác, chú ý đến từng chi tiết nhỉ.
“À, tôi muốn gặp Tổng soái {Grand Master}. Đây là thư giới thiệu.”
Tôi đap lại và đưa cô ta thư giới thiệu.
“Chúng tôi sẽ xác minh ngay. Trong thời gian đó, xin hãy chờ một tí.”
Cô ta dẫn tôi vào trong một căn phòng trông như phòng chờ.
Quả là Tổng bộ. Ngay khi ngồi lên ghế sô pha, là có ngay một người phụ trách mang trà ra.
Thật là lịch thiệp.
Đột nhiên,
“Nà, có lẽ là hơi cẩu thả một tí, nhưng đơn giản cho người bước vào vậy có ổn không?”
Khi nghe tôi hỏi,
“Aa, đây là lần đầu Ngài đến Tổng bộ phải không.
Tòa nhà này, chỉ những Mạo hiểm giả từ B Rank trở lên mới có thể vào được.
Ngay cổng vào, Guild Card đã được kiểm tra, nên cửa sẽ không mở ra cho những ai không đủ tư cách.
Với những người dưới B, tức “C+” trở xuống ấy, họ phải đi đến tòa nhà gần cổng vào thành phố.”
Cô ta giải thích như thế.
Ra vậy, vậy cái cảm nhận kia cũng có mục đích này nữa à.
Ngoài ra, tòa nhà Tổ hội kia chắc là cái mà người Kỵ sĩ kia nhắc tới.
Vậy là những người ngoài không hề biết gì về sự khác biệt của đích đến dựa trên Rank.
Vì có thư giới thiệu, nên chắc họ sẽ chỉ đến đây, thật tốt là tôi đến đây trước tiên.
Nâng lên B Rank quả là sáng suốt.
Khi còn đang nghĩ thế, tôi nghe có tiếng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, và một người đàn ông bước vào.
Tóc đen, mắt đen, diện mạo trông như còn thiếu niên.
Gương mặt khá chỉnh chu, những vẫn còn lưu lại nét trẻ con.
Nếu có bảo đó là một học sinh cao trung, vẻ ngoài trẻ trung đó sẽ khiến người khác tin ngay.
“Hân hạnh được gặp. tôi là {Yuuki Kagurazaka}.
Là {Grand Master} của Tự do Tổ hội này.
Xin được chiếu cố, Rimuru-san. Tôi sẽ lắng nghe mọi chuyện!”
Nói thế, anh ta cười rất tươi chào tôi.
Một cậu trai trông rất thân thiện. Đó là cách tôi gặp {Yuuki Kagurazaka}.
— — — — — — — — — — — — — — —
*Paa— — — — — n!*
Cánh cửa mở bung ra, và Milim ào vào phòng.
Vẫn như thường lệ, Frey không hề dao động.
Ngay từ đầu, luồng Yêu khí khổng lồ tiến đến mà không hề có ý ẩn đi, chẳng phải của ai khác ngoài Milim.
Milim bước vào,
“Yaa, Frey! Hôm nay trời đẹp nhỉ!”
Với một nụ cười rất lớn, cô nói thế.
Và dùng tay để chải mái tóc ánh kim rất đẹp của mình. Trên tay cô là một vật không thường thấy.
Không phải nhẫn. Mà là một vật được tạo ra có hình rồng, bao quanh 4 ngón tay cô.
Nó rất vừa vặn với bàn tay nhỏ nhắn đó, và không hề có chút khó chịu gì.
“Ừm…… có hơi quá nóng nhỉ?”
Nói xong, cô dùng tay quạt quạt trước mặt.
Kể từ khi nào mà cô ta lại để ý đến cái nóng vậy chứ…
“Ara. Milim. Lâu rồi không gặp. Hôm nay tâm trạng tốt quá nhỉ.
Có chuyện hay ho xảy ra à?”
“Nn, nhìn là biết sao? Thực ra là, nhìn CÁI NÀY đi!”
Nói thế, và khoe ngay cặp Dragon Knuckles trên cả 2 tay.
‘Fufun!’, Trông rất kiêu hãnh.
Frey thì, chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Ara, ái chà! Chúng rất hợp đấy! Từ đâu vậy?”
Trông như Milim muốn được hỏi, nên cô hỏi.
Milim ngập ngừng, bẽn lẽn,
“Muốn biết sao? Làm sao đây ta—, nên nói không ta…
N— — —, Nên làm sao đây— — —”
Và, cứ tiếp diễn như thế.
‘Phiền quá!’ Do đã quen biết một thời gian dài, nên Frey có thể nghĩ như thế.
“Ara, chúng ta không phải “Bạn” sao? Không thể nói tôi biết được sao?”
Nghe những lời đó, mắt Milim sáng ngời.
“Đúng nhỉ! Chúng ta là bạn mà!
Được! Tôi sẽ kể cho. Chuyện là thế này!”
Vừ từ miệng của Milim, cô nghe được chuyện về Ma vật trấn.
Cứ khoe khoang mãi, rồi ‘trình’ ra mấy bộ quần áo nữa chứ.
Cô chưa từng thấy Milim vui vẻ đến thế trước đây, nên cô không thể giấu được sự ngạc nhiên.
Khi đến lúc kết thúc câu chuyện,
“Rồi rồi, Milim. Là một người “bạn”, tôi cũng có một món quà cho cô đây.
Cô sẽ nhận chứ?”
Nói xong, Frey liền ra hiệu cho một thị nữ.
Người hầu đó mang THỨ ĐÓ đến. Trên miếng vải màu tím, là một viên bảo ngọc sáng lấp lánh tuyệt đẹp.
Viên bảo ngọc tuyệt với đó, được gắn vào một sợi dây chuyền làm thủ công rất đẹp.
Đến cả một kẻ nghiệp dư nhìn vào, cũng nhận ra món này có giá trị rất cao.
“Mu? Cái dây chuyền này đó à?
Tôi nhận nó được chứ? Mà, dẫu có nhận, tôi cũng không cho cái Knuckles này đâu đó!”
Milim nói thế với một nụ cười gượng.
“Không sao đâu Milim. Đây là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta. Là món quà cho “bạn” mà.
Cô sẽ đeo nó chứ?”
Frey nhẹ cười trả lời.
‘Để đó tôi!’ Milim mang nó lên người với nụ cười rạng rỡ trên mặt.
〈Chú pháp: Thao Ma vương chi phối {Demon Marionette} kích hoạt… Thành công!〉
Vào lúc đó, nét mặt Milim vốn đang tràn đầy cảm xúc liền đông lại.
Có gì đó lóe lên trong mắt cô, nhưng ý thức cô đã mất đi.
Từ các ngón tay, cặp Gragon Knuckles rơi xuống đất đánh *bộp*.
Thấy được thình trạng đó, Frey thở dài một cái.
“Xong rồi, Clayman. Thế này được chưa?”
Cô quay về phía góc tối không hề có gì của căn phòng cất tiếng hỏi.
Tại nơi đó, bóng tối tưởng như đen đặc hơn, và một người đàn ông xuất hiện.
Đó là Ma vương Clayman. Kẻ được mệnh danh Nhân hình Khối lỗi sư {Marionette Master}.
“Kukuku. Vất vả rồi, Frey. Đây, ta đã nắm được con rối mạnh nhất trong tay!
Kuu— — — hahahahaha— — — —!!!
Ngươi cứ xem thường ta là một Ma vương mới, nhưng lại rơi vào bẫy này, thật thảm hại, Milim.
Một một nụ cười mỉa, hắn đánh Milim.
Cặp má tròn trịa của Milim sưng đỏ lên, đôi môi cô rách toạc.
Milim hiện tại đang trong tình trạng không có lớp Kết giới Ma pháp nhiều tầng bao quanh, nên sức phòng ngự của cô không phải là cao lắm.
Tuy có hơn một cô gái thông thường, không, tuy có cứng cáp hơn Nhân loại chủng, nhưng dĩ nhiên vẫn không thể chịu được đòn tấn công từ một Ma vương rồi.
‘Kuhahahahaha!’ Clayman ngẩng mặt cất cao giọng cười, và tính tiếp tục đánh nữa.
“Không phải đã đến lúc dừng lại ròi sao?”
“Fun, đó không phải là một chú văn dễ bị giải phóng chỉ với ít tổn thương!
Bị ‘hành’ lên ‘hành’ xuống như thế, cô không giận gì sao?
Thế nên cô mới thực hiện kế hoạch này! Chẳng phải sao?
Nếu vậy, đừng có nương tay chứ. Ả chẳng thể nào kháng cự lại được đâu.
Mà, ả ta cứng cáp lạ thường, nên cứ hồi phục lại trước khi ả bị vỡ là được thôi!”
Mắt vằn tia máu, nên Clayman đá Milim văng lên không trung.
Trong lúc lạnh lùng quan sát hành động của Clayman,
“Nee, Clayman. Có vẻ anh không biết, chứ Milim có ‘Mode’ Tự phòng vệ đấy?
Đó, gọi là “Bạo tẩu (bộc phát)”, là tình trạng năng lực phát tiết không có giới hạn đấy.
Nến nếu anh muốn chết thì cứ tự nhiên, nhưng đừng có lôi tôi vào. Rõ chứ?”
Những lời đó làm Clayman bình tĩnh lại.
“Chặc! Thật tình, cái trò đùa Ma vương gì đấy. Gì mà Ma vương cổ xưa nhất chứ, coi thường bọn ta.
À mà, nếu có thể dùng được ả, tiếng nói của ta sẽ có trọng lượng hơn với các Ma vương.
Frey, cô cũng là đồng phạm đó. Nên tốt nhất là đừng có phản bội ta đấy!”
“Ara? Chẳng phải chúng ta có quan hệ đồng đẳng nhau sao?”
“Ngu ngốc! Người nghĩ ra kế hoạch này, là ta! Cô đã là một con tốt của ta rồi.
Ta có thể sai khiến Milim, cô không muốn chết chứ?
Kuhahahahaha! Giờ ta đã nắm được Milim, cô sẽ không thể nào cãi lệnh ta!”
Trước những lời đó, Frey làm vẻ mặt khó chịu.
‘Là Thiên không Nữ vương {Sky Queen}, cô không muốn làm bá chủ bầu trời sao? Nếu Milim biến mất, diều đó sẽ thành sự thật.’
Chính vì những lời đó cô mới tham gia vào kế hoạch này.
Bởi bằng cách nào đó, mà cô biết Milim rất yếu trước từ ‘Bạn hữu”.
“Hiểu rồi.”
“Thế thì tốt. Tốt nhất là, đừng có mà thử phản bội đấy.
Dẫu sao, cô khác với Milim, ta sẽ không ra lệnh cho cô. Mà chỉ ‘nhờ’ làm vài việc này nọ thôi!”
Clayman nói trong khi đang cười.
‘Bây giờ, ta đã tập trung được 3 Ma vương – kể cả bản thân. Thế tức là, đã có đủ thế lực để khiến họ không thể khước từ Hội họp.
Ít nhất thì, trong số các Ma vương trẻ, ta đã đi trước một bước.
Milim và Frey. Nếu khống chế tốt 2 người này, ta sẽ có thể ép những Ma vương mới khác theo mình.
Nếu được vậy, thế hệ cũ sẽ không thể phớt lờ ta được nữa.
Ta sẽ chi phối và cho họ thấy!
Bởi lẽ, ta vốn là {Marionette Master} mà! Với cái tên này, ta sẽ chi phối cả các Ma vương.
Mục tiêu tiếp theo sẽ là Ma vương Karion. Tiếp đó, sẽ tới…’
Clayman đang bận rộn đề ra kế hoạch.
Bình thản quan sát tình thế, chính là Frey.
Trên mặt đất, cặp Dragon Knuckles vốn rớt khỏi tay Milim lạnh lẽo phát sáng.
Không hề có ánh sáng phát ra từ đồng tử của Milim.
Ánh sáng rực rỡ của cặp Dragon Knuckles, chỉ là phát sáng vô ích mà thôi.
Chú thích:
[1] Cướp truy đuổi: ở đây, ý Rimuru là bọn cướp dùng ngựa, xe… để đuổi theo xe hàng mà cướp bóc.