Tensei Shitara Slime Datta Ken
Chap 96: Cơ Hội Hoà Giải
✦✧✦✧✦
Tôi gọi Gerudo lại để giúp xắp sếp mọi thứ về lại đúng trật tự vốn có.
Khả năng chế tạo của Yellow Number * cao đến mức ngạc nhiên. { Đội vàng, bao gồm các Orc và High Orc dưới trướng của Gerudo}
Bởi thế tôi sẽ để cho họ làm việc cật lực nhằm đưa mọi thứ quanh đây về lại bình thường.
Và nghĩ cho Gerudo đã có chút buồn khi đã không có cơ hội nào để tham chiến vào lần này, anh ấy hân hoan chấp nhận lấy yêu cầu của tôi.
Như thế, họ nhanh chóng lao vào công việc.
Những đoạn đường hầm được gia cố bằng Demon Steel* mà chúng tôi xây dựng đã chứng tỏ là không cần thiết, do vậy tôi sẽ để chúng lấp vào những chỗ đó luôn. Bởi Demon Steel rất là hữu dụng, chúng tôi không thể để chúng nằm la liệt ở đó, giờ lại như vậy. { jade: thép quỷ, vật liệu hiếm được tao ra bởi quỷ khí kết hợp với kim loại}
Mới nghĩ đến đó tôi chợt nhận ra rằng,
Là tôi đã quên mất một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
「Chết... Mình quên Veldora mất tiêu... 」
Vào lúc tôi thì thầm, các Department Heads ( đầu lĩnh/bộ trưởng) đều cứng đờ.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau như để tìm kiếm lời khuyên từ mỗi người.
Các hiệp sĩ nhìn vào chúng tôi với vẻ mặt đầy nghi ngờ, nhưng chúng tôi không có thời giờ để giúp mấy người đó bớt lo lắng.
Giờ thì, phải làm gì đây...
Mỗi khi tôi cố gắng dùng mắt giao tiếp với bất kỳ trưởng bộ nào, họ đều ngoảnh mặt đi.
Thật đáng tin cậy! Tôi hiểu rồi, mấy ông không thích nó.
Tốt thôi... nó rất chi là khó để lượn tới một gã đang muốn đi ngay và nói
「Giỡn thôi, bọn tôi làm xong hết rồi, nghỉ khỏe!」.
Anh ta chắc chắn sẽ nổi đóa lên.
Không phải là không có giải pháp nào.
「Chẳng còn cách nào khác, tôi sẽ đi và giải thích. Mọi người còn lại trở về và nghỉ ngơi.
Mấy gã hiệp sĩ nữa, đi ngâm mình và thư giãn luôn đi.
Còn mấy người có đồ rách đến đáy thì thay hết luôn... 」
Mấy gã hiệp sĩ nhìn tôi như thể bọn họ chẳng hiểu cái gì hết ráo.
Mà, tôi đoán rằng văn hóa tắm bồn chỉ tồn tại ở Vương Quốc Ingracia, nên không lạ khi bọn họ chẳng hiểu...
Và bọn họ chẳng thể nào tưởng tượng được các con quái vật cũng đi ngâm mình.
Hừm, chuẩn bị ngạc nhiên đi! Các bồn tắm còn tốt hơn bất cứ những thứ đang ở quanh thủ đô kia.
Chúng tôi có các đánh giá tốt, sự mệt nhọc sẽ tan biến.
Còn về quần áo... những ai đi với Ranga thì mất hết mọi thứ ngoại trừ đồ lót.
Để giới thiệu đất nước của chúng tôi, hãy để cho họ mặc mẫu mới nhất của chúng tôi, áo khoác gai dầu.
Các cô gái có thể chọn mặc yukata, bởi vậy bọn họ có rất nhiều sự lựa chọn.
Có vẻ chỉ cần gắng sức tí chúng tôi thậm chí có thể phục hồi lại giáp trụ cho họ, nhưng bây giờ không thể được. Không phải là cứ để mãi như vậy.
Nhìn sơ qua, Shion cũng không hề mặc giáp. Dù sao cô ấy có thể gọi ra quần áo theo ý muốn.
Chỉ mới cảm giác, nhưng có lẽ cô ấy đã trải qua một trận chiến lớn với các hiệp sĩ.
Những ai không còn di chuyển được thì được mang đi bằng gói hàng của Ranga.
Tôi quyết định để lại các hiệp sĩ cho Hakurou và để cho Souei chuyển tin nhắn đến cho Rigudo.
Rigudo có thể quản lý được việc chuẩn bị phòng tắm và đồ đạc cho tất cả.
Giờ nó giống như chúng tôi đang chuẩn bị cho buổi tiệc... mà, tôi nghĩ như thế cũng chả sao.
Ý tôi là, chúng tôi đằng nào cũng chả ở đó thường xuyên, và chúng tôi cũng mới mở rộng khoảng không nữa.
Nó giống như, bạn biết không? Một buổi tiệc sau vài sự kiện lớn?
Tôi nghĩ là một người khách hàng về cơ bản ở mọi nơi bạn tới.
Trong khi nghĩ những điều đó, tôi mạo hiểm tới chỗ của Veldora.
-----------------
Rồi thì, không thể kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, Veldora đã phá hủy đường hầm bằng một vụ nổ và bay vút lên trời.
Từ trên trời, hướng về các hiệp sĩ đang mệt mỏi, anh ta uyển chuyển nhắm vào bọn họ.
Anh ta tỏa ra khí chất liên tục trong dạng rồng, bởi thế nên cơn giận của anh đã thuyên giảm đi phần nào.
Điều tốt lành là tôi đã bảo anh ta phát tiết ra trước khi bắt đầu cuộc tấn nhằm vào các hiệp sĩ.
Về cơ bản, bản tính xưa kia này (dù thật sự không phải) chỉ muốn hung hăng. Anh ta chỉ nguy hiểm nếu như không được tung hoành lâu ngày.
Tôi nghĩ chúng tôi nên chuẩn bị một vài chỗ để sau này anh ta ở.
Với chúng tôi, dường như, đây là toàn bộ câu chuyện mà chúng tôi có thể vừa cười vừa kể.
Với các hiệp sĩ bị tấn công, đây lại như một cơn ác mộng.
Ý tôi là, thử tưởng tượng việc hoàn toàn bị kiệt sức, và khi đó một kiểu ác mộng giáng vào đầu.
「Geeeh!! Veldora!!」
Và,
「Arghhhhhhhh!!」
Bọn họ hét lên thất thanh.
Cái phản ứng buồn cười quá trời.
Tôi sẽ thích nếu như bạn chỉ đứng nhìn, nhưng tôi cảm thấy có lỗi với họ.
Mà, tôi muốn đảm bảo rằng sau này bọn họ không công kích chúng tôi lần nào nữa, bởi vậy đây có lẽ là thời điểm chính xác để anh ta xuất hiện.
Hừm, tôi tự hỏi Raphael có dự tính như thế này không?... Mà thôi, tôi nghĩ là không có đâu.
Không đời nào mà Raphael lại có thể đoán xa đến thế này, vậy nên đừng có đánh giá Raphael cao quá làm gì.
Ý tôi là, trận đấu với Hinata đã diễn ra hoàn toàn theo kế hoạch, mà cái này chỉ do tôi nghĩ ra thôi đó.
Với thế này thế kia, tôi đoán chúng tôi có thể khép lại câu chuyện đối đầu này bằng việc tuyên bố rằng chúng tôi hoàn toàn chiến thắng.
✳✳✳
Khi tôi trở về lại thành phố, các hiệp sĩ đã đi ngâm mình hết rồi.
Rigudo, như thường lệ, chạy đôn chạy đáo xử lý việc chuẩn bị thức ăn và các loại.
Souei chắc đã thông báo cho ông ta từ trước đó, vậy thì không cần thiết phải chạy đua, tôi nghĩ... đó chắc có lẽ là cá tính của ông ta.
Nhưng để nghĩ rằng ông ta thậm chí còn chạy khắp nơi hỏi han coi có món nào họ không thể nào ăn được do vấn đề tôn giáo của bọn họ! Thật lòng tôn trọng sự chu đáo của ông ta.
Tôi dám cá rằng ông ta đã nói chuyện với các thương gia và các mạo hiểm giả để học về nền văn hóa loài người trước kia rồi.
Rigur, sau khi đưa Gobuta lên giữ chức thủ lĩnh đội tuần tra thường trú, đã quay về hỗ trợ cho cha anh ta Rigudo. Chẳng phải anh ta là một người thừa kế rất xứng cho Rigudo sao?
Nhưng ai có nghĩ tới rằng anh ta đã từng là một con yêu tinh xanh đơn giản không lâu trước đây sao?
Đại sảnh dạ tiệc.
Chúng tôi sẽ thường xuyên tổ chức tiệc tùng, vậy thì làm luôn! Tôi công bố vào trước đó và bọn họ ngay lập tức xây dựng tòa nhà.
Có kích cỡ khoảng một phòng tập thể thao tiêu chuẩn, và thành hình mái vòm.
Bên trong được lót sàn gỗ với một tấm phủ tatami* cho chỗ ngồi danh dự.{jade: tatami, thảm lót chỗ ngồi, gg để biết thêm chi tiết}
Trong kịch bản tệ nhất, bởi tòa nhà này có thể chứa được nhiều người, nó có thể được dùng với mục đích tản cư.
Tòa nhà khá lớn nên nó phải vững chãi.
Phần cốt lõi đó được chúng tôi gia cường bằng thép, nhưng chúng tôi dự định sau này thay hết toàn bộ chỗ bằng thép quỷ. Nếu tôi nghĩ về nó, đặc quyền chúng tôi có trong đất nước này là như thế nào?
Khi tôi nghĩ về điều này, tôi trông thấy thức ăn được bưng ra trên bàn chờ.
Làm tốt lắm. Như khi bạn thấy ở một nhà hàng đắt tiền, thức ăn được đựng bên trong chiếc bát thủ công.
Khi tôi rãnh rỗi, tôi đã thử nung vài chỗ đất sét, và bọn trẻ, người trông thấy tôi làm thế, đã quyết định bắt chước tôi.
Kết quả là, bây giờ mỗi nhà đều xài những cái bát được làm bởi bọn trẻ.
Hơn thế nữa, những cái bát đã trở nên xinh xắn hơn vào hiện giờ.
Chúng có màu sắc sinh động, liệu có phải được làm từ các lá thảo dược hoặc vài phương thức mơ hồ nào đấy, và xuất hiện một cách rộng rãi.
Có vẻ như đã trải qua rất nhiều lần thử nghiệm để cho ra được thành quả này.
Cái bàn mà bọn họ đang mang cũng là một ví dụ cho nghề thủ công tinh xảo.
Khi nghĩ tới việc chúng được làm bằng các vật dụng bỏ đi...
Nhìn vào toàn bộ những thứ này, từ suối nước nóng đến bộ đồ ăn, khẩu vị của tôi được phản ánh trên từng hành động của bọn họ.
Xét đến phong cách sống phè phỡn hiện tại của tôi, khoảng thời gian tôi bỏ ra để gặm cỏ thật không thể tin nổi.
Giờ đây tôi cũng có thể thưởng thức các món ăn. Tôi đã phải làm việc rất cật lực mà, đúng không?
Thực đơn hôm nay là tempura (món rán tẩm bột). Tuyệt vời ông mặt trời!
Trông y chang, và vị cũng tuyệt. Được làm bởi Shuna. Không, tôi xin nhắc lại, không phải được làm bởi Shion.
Shion toàn cơ bắp thôi chả có tí chất xám nào, và ngay cả khi cô ấy có kỹ năng nấu nướng, tôi không thể để thức ăn của mọi người vào tay cô ấy được.
Phần Tempura này được phát triển chậm rãi sau khi cho Shuna xem những ký ức của tôi.
Cô ấy đã cố gắng rất nhiều. Nhưng, không phải là nó thành sự thực bởi ký ức của tôi, mặc dù mơ hồ, về vị của nó.
Ngay cả Vương Quốc Ingrasia, nơi phong phú với nhiều loại thức ăn, tuyệt nhiên không có bất cứ món Nhật nào.
Món ăn Nhật thực sự, ngay cả với các Nhà Du hành Thế giới, chắc hẳn vô cùng lạ lẫm.
Cô ấy thực sự đã làm việc rất chăm chỉ.
Ý tôi, yêu cầu làm ra thứ như là cá ngừ khô, chúng tôi đã phải ra ngoài biển đánh bắt một số lượng hải sản rất lớn.
Và do chúng tôi có thể đễ dàng vận chuyển chúng trong khi bảo quản độ tươi ngon thông qua việc du hành không gian, chúng tôi chạm tay vào những nguyên liệu vô cùng phong phú.
Chúng tôi đang ở trên đỉnh cao của nền văn hóa ẩm thực.
Tôi, trên phương diện cá nhân, nghĩ rằng một đất nước mà nghèo nàn việc đa chủng loại thức ăn thật vô nghĩa.
Trong ba nhu yếu phẩm - Thức ăn, Nước, Chỗ ở - thứ quan trọng nhất hơn cả là thức ăn. Tôi nghĩ còn tùy theo cách nghĩ của mỗi người.
Đó là tại sao, ngay cả với khoảng cách đến vô lý, chúng tôi đã phát triển được nhiều loại thức ăn.
Vấn đề hiện tại bây giờ là gạo trắng. Lúa mì, theo mặt khác, chúng tôi dễ dàng có được.
Ý tôi là tôi đã thấy nhiều người giàu có ăn bánh mì trắng ở thủ đô hoàng gia.
Bởi vậy, chúng tôi có thể tái sản xuất thứ đó một cách dễ dàng.
Vấn đề là: Gạo.
Tôi không thể tưởng tượng được rằng chi họ cỏ này lại không tồn tại, do vậy tôi nhiệt tình đi săn tìm chúng.
Nhưng, so với thiên niên kỷ lai tuyển chọn mà gạo Nhật đã trải qua, những gì chúng tôi tìm thấy không có chỗ nào tiệm cận với ngon.
Nhưng đó chỉ là kỳ vọng. Tôi không nghĩ rằng điều này lại dễ dàng được.
Do vậy, chúng tôi hiện đang giữa giai đoạn sửa đổi loại cây.
Vấn đề là loại cây của tôi thực sự rất đơn giản. Tôi đã hỏi Raphael liệu có cách nào sửa không, và một câu trả lời đơn giản được trình bày với tôi.
Đó là: Làm thay đổi đặc tính của loại cây bằng kỹ năng 「Cook」 của Shion.
Nhưng như vậy sẽ đi về đâu? Tôi không thể tưởng tượng được đặc tính tồn tại về lâu về dài.
Bởi vậy, tôi đã làm điều đó với khả năng thay đổi chỉ một phần rất nhỏ trong gạo.
Shion sẽ có quả đầu to hơn nếu tôi để cô ấy làm điều đó, do đó tôi tự làm một mình.
Lần này, tuy nhiên, tôi để Shuna cho phép tôi làm thế với phần chia của các hiệp sĩ luôn.
Hôm nay là ngày đặc biệt. Bọn họ không hiểu hết được nét đẹp trong đất nước của chúng tôi, bởi thế tôi lên kế hoạch cho bọn họ chiêm ngưỡng.
Cây gậy và Cà rốt*. Nghiền nát bọn họ với sức mạnh áp đảo và sau đó đối đãi với họ thật tử tế.{thành ngữ, ở VN là 'vừa đánh vừa xoa'}
Các hiệp sĩ có thể không dễ dàng bị lung lạc, nhưng tôi có cảm giác rằng việc này đem lại hiệu ứng tốt đẹp.
Mà, gạo trắng là nỗi ám ảnh của tôi, có lẽ các hiệp sĩ sẽ thấy ghét chúng.
Tempura được biết đến rộng rãi, bởi những nhà mạo hiểm và thương gia đều yêu thích chúng.
Bên cạnh đó, chúng tôi đã cố trồng và phần gạo trên phần nước giàu năng lượng phép thuật.
Kết quả cho ra gạo đen nhánh, như thể được nhuộm bởi mực đen vào nó.
Nó ngon một cách không tưởng.
Nhưng nó lại chẳng bắt mắt. Và nó độc hại với loài người.
Chúng tôi gọi nó là gạo quỷ, và nó có thành phần dinh dưỡng cao đến ngạc nhiên (chống chỉ định con người).
Tại một điểm nào đó nó đã trở thành thực phẩm thiết yếu của Tempest.
Và với sự thật là nó mang trong mình một lượng lớn năng lượng phép thuật làm nó trở thành thực phẩm hiếm.
Như thế chúng tôi hoàn tất phần chuẩn bị cho buổi tiệc và đang chờ các hiệp sĩ trở ra từ nhà tắm.
.....................
...............
.........
Các hiệp sĩ đã rời khỏi nhà tắm, mặc vào người hoặc yukata hoặc áo khoác và đi đến buổi tiệc.
Đó không phải là trang phục mà bọn họ quen thuộc, nhưng bọn họ lại có vẻ thích chúng.
Mà, chiếc áo khoác về cơ bản được làm theo kiểu jersey - rất thoải mái khi mặc vào. Đó kiểu đồ thích hợp nhất để mặc trong nhà.
Gương mặt có chút sợ sệt, bọn họ được hướng dẫn tới chỗ ngồi.
Các Goblinas* hướng dẫn họ không tỏ ra có chút gì lo lắng, và di chuyển một cách tự nhiên. Mấy người này giỏi giang một cách đáng ngạc nhiên.{Goblin khi tiến hoá, nam sẽ là Hobgoblin, nữ là Goblinas}
Các hiệp sĩ chắc cũng ngạc nhiên tôi dám cá đó. Mấy người đó không có một chuyển động dư thừa nào.
Và, tạ ơn Goblinas, Hinata dường như đã hạ quyết tâm như khi cô ấy nhìn tôi.
「Sự việc lần này... Tôi hoàn toàn lãnh trách nhiệm cho sự cố chúng tôi đã gây ra cho các bạn, mong các bạn bỏ qua.
Tôi không thể tin được rằng tôi lại có thể được tha thứ, nhưng làm ơn hãy đối xử thuộc cấp của tôi tử tế...」
Cô ấy thừa nhận, cúi đầu trước tôi và hạ thấp đầu xuống nữa.
Và khi cô ấy làm... thế.
Tôi có thể thấy. Hai đồi núi trập trùng len lỏi trong bộ yukata.
Đệt, mọi thứ đang nóng ran lên hết cả. Dù tôi mong rằng nó sẽ ảnh hưởng tới thằng nhóc của tôi, nhưng rất tiếc cơ thể hiện giờ của tôi không có giới tính.
Nhưng, chẳng có gì mà tôi có thể động vào được. Đàn ông là tạo vật không thể nào quên được nhiệt huyết đi "khai phá"!
Vào những lúc như thế này tôi thực sự vui mừng khi cơ thể này không chảy máu mũi.
Nhưng, yukata à, hừm. Tôi phải nói là, tuyệt vời. Nó có tiềm năng ghê gớm.
Ánh nhìn về người phụ nữ vừa rời khỏi nhà tắm là được nhất.
Pha trộn với sự thật rằng người phụ nữ này là người đẹp... những hiệu ứng đem lại thật đáng gờm.
Tôi thua... tôi đã bị hạ gục. Ngã gục hoàn toàn.
Tôi muốn nói, mọi tội lỗi đều được tha thứ.
Nhưng sau đó,
「Rimuru-sama, ngài đang dòm cái gì đó?」
Shuna hỏi han với nụ cười tươi trên mặt.
Hửm? Lời của cô ấy thì thật tử tế nhưng tại sao trong lòng tôi cảm thấy tội lỗi...
Tại sao... Làm sao mà cô ấy biết được?
「Không, không, tôi không nhìn đi đâu cả.
Bên cạnh đó, Hinata...
Đừng xin lỗi tôi nhưng hãy xin lỗi Shion và Yomigaeri.
Những người đó là nạn nhân.」
Tôi nói vậy, chỉ vào họ.
Chẳng có lý do nào để lừa dối bọn họ.
Shion nhảy giật lên. Cô ấy không tưởng được là mình được gọi tên.
Và với cô ấy,
「Tôi xin lỗi.
Tôi đã tự quy chụp rằng mọi quái vật đều ác độc.
Rằng chúng sẽ lao vào tấn công bạn khi bạn ít ngờ tới chúng, và như thế bọn họ không thể tin tưởng được...
Làm ơn hãy tha thứ cho tôi... 」
Hinata nói và cúi đầu sâu hơn nữa.
Khi cô ấy làm thế, những hiệp sĩ khác đồng loạt làm theo.
Tất cả đồng thanh hô 『Chúng tôi thành thật xin lỗi!』
Shion bắt đầu trở nên khó chịu, làm khuôn mặt buồn rầu.
「Shion, tha thứ cho bọn họ đi. Tôi hiểu nỗi đau đớn và giận hờn của em.
Nhưng, bọn họ không hẳn là xấu xa.
Em biết đấy, loài người là tạo vật vượt qua được những lỗi lầm mà họ đã mắc phải.
Vậy hãy xem xét thật kỹ lưỡng. Bọn họ cũng là những người quý tộc nữa.」
Nỗi khó chịu của Shion được gia cường bởi lời nói của tôi.
Cô ấy có lẽ đã nghĩ loài người tựa như loài quỷ tái sanh.
Nhưng, Tôi không muốn cô ấy nghĩ rằng mọi người đều như vậy.
Cảm giác khó chịu của cô ấy duy trì được thêm vài giây,
Và sau đó với vẻ mặt quả quyết,
「Được rồi! Ai dù tốt hay xấu, tôi sẽ quyết định sau khi nhìn vào tâm hồn của họ!」
Cô ấy nói thế, và quay mặt nhìn tôi với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Cô ấy trông giống như thể cô ấy đã đánh bại được vài quỷ dữ sâu thẳm và giờ lại tươi cười trở lại.
Yomigaeri cũng tha thứ cho bọn họ.
Những đồng đội tốt là đây. Những người này là niềm kiêu hãnh và niềm vui của tôi.
Dĩ hòa vi quý.
Thứ có thể và không thể tha thứ thật khó để quyết định nhưng lần này chúng tôi có thể tái hòa giải.
Nếu như bạn gặp ai chịu lắng nghe những điều bạn nói, bạn gần như lúc nào học để hiểu được quan điểm của người đó.
Và như vậy, một vấn đề đã giải quyết xong.
Giờ thì, chẳng tốt chút nào khi để không khi chùng xuống.
Món ngon sẽ nguội mất.
Bên cạnh đó, Veldora âu lo lại càng lo âu hơn nữa.
Sự thật là, anh ta hiện đang chiếm lấy phân thân của tôi và thưởng thức bữa ăn.
Anh ta cũng chả cần phải ăn giống như tôi, nhưng lại bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi vẻ đẹp của ẩm thực.
Giờ anh ta cũng bày đặt kiểu cách trong bữa ăn của anh ta hệt như tôi.
Và như thế chúng tôi bắt đầu buổi tiệc.
Sau buổi tắm đã đời thì một cốc bia lạnh là đúng điệu.
Dĩ nhiên, chúng tôi có chứ. Đó là đồ uống có cồn đặc biệt ở đất nước chúng tôi.
Chất lượng hoàn hảo.
Sản phẩm rượu là đặc sản ở Vương Quốc Incracia.
Họ cũng có bia nhưng chẳng có ngon. Không có đủ "phê"... hoặc có lẽ không có đủ nồng độ cồn?
Hoặc có thể do vị âm ấm làm nó khó chịu hơn.
Dù gì đi nữa, chúng tôi đã cải thiện nó một cách rõ rệt.
Đừng có mà xem thường cảm quan ẩm thực của tôi dù chỉ một khắc.
Sự thực, nếu tôi nói "Tôi muốn cái này!" mọi người ngay lập tức lao vào làm cái đó ngay; tôi như thế có đáng sợ không?
Tôi đoán đây là minh chứng cho việc tôi trở thành chúa quỷ, hử?
Phải chăng từ trước tôi đã như thế?
À mà thôi.
Tính đa dạng trong đồ uống có cồn của đất nước chúng tôi cứ thế mà cũng tăng lên.
Chúng tôi nhập khẩu rượu và sản xuất bia.
Đi cùng với khoai tây và Shochu lúa mạch.
Vì vậy thật tự nhiên khi tần suất của buổi tiệc tăng dần lên. Những yêu cầu của tôi được thành kính mang ra và thức ăn của chúng tôi nghiêm túc mà nói là rất ngon.
Thậm chí nếu tôi nói ăn tối thôi, thì nó ngay lập tức chuyển thành buổi tiệc khác ngay.
Tôi thậm chí không cần đưa Raphael vào để dự đoán kết quả.
Nó rõ ràng như thế đó.
Các hiệp sĩ bị sững sờ bởi dĩa ăn của chúng tôi. Ý tôi, với đồ biển, chúng tôi thậm chí còn làm món sashimi.
Chúng tôi vẫn chưa có nước tương chấm, những chúng tôi đã làm ra được thứ có vị tương tự.
Có chút thiếu xót, nhưng nước tương chấm hiện tại vẫn đang được nghiên cứu. Trong khi đó, chúng tôi có thể cải thiện thứ này đến đỉnh cao của hoàn hảo.
Ồ, và sau đó có một hiệp sĩ tò mò ăn thử món gạo đen và đã la lên,
「Đ-đây! Khôi phục năng lượng phép thuật?!」
Hửm? Đó không phải tiếng la mà tôi trông đợi.
Nó đáng lẽ là phải độc hại với con người, nhưng tôi đoán nó cũng tựa như liều thuốc cho những người mạnh mẽ ư?
Thực ra, họ hoàn toàn kiệt sức vài giây trước đây, bởi vậy nên đó là lý do.
Trong khi tôi nghĩ về điều này, những hiệp sĩ khác cũng bày tỏ sự thích thú với thứ gạo đen đó.
Chẳng cần ngăn làm gì, cho họ dùng đi.
Để nghĩ rằng tôi đi bôn ba làm ra gạo trắng và bọn họ lại thích gạo đen hơn...
Mà, trông nó xấu vậy chứ nhưng ăn lại rất ngon. Những ai không có định kiến cực đoan chỉ ăn nó mà chẳng phàn nàn gì.
Tempura, Sashimi, và gạo hồi phục đã làm bọn họ choáng váng... tôi đang mong chờ những câu chuyện mà bọn họ sẽ kể về đất nước chúng tôi.
Hơn thế nữa, tôi thật hạnh phúc khi nhìn các templar và các quái vật thưởng thức các món ăn cùng nhau.
Đây là một bối cảnh tốt đẹp.
Có lẽ đồ uống cồn có đất diễn ở đây, nhưng nếu điều này trở thành tiêu chuẩn, có thể sau này chúng tôi sẽ trở thành bạn bè.
Ăn đồ ăn ngon và dành cả ngày vui vẻ.
Thứ đó là mục đích của tôi, thứ tôi tranh đấu quyết liệt.
Bảo vệ lý tưởng này là nhiệm vụ của tôi.
Do vậy tôi quyết tâm một lần nữa.
....................
.................
.........
Chúng tôi say mèn và mọi người đều vui.
Arnuad, một người được tương truyền rằng là người mạnh mẽ chỉ sau Hinata, nói
「Mà nè, Rimuru-san. Trong đất nước này ai mạnh nhất vậy?」
Một điều nực cười.
Dĩ nhiên, Veldora và tôi được loại khỏi câu hỏi này.
Nhưng với bọn quái vật, tất cả đứng phắt dậy hết.
Arnuad nói một cụm từ đơn giản mà không có ý định nào sâu xa nào, nhưng các monsters ấy lại không nghĩ vậy.
Rất có thể là, đã có những trận đấu tranh hạng ngầm phía sau lưng tôi, hoặc có lẽ bọn họ quyết định rằng phân cấp sức mạnh là một điều cấm kỵ.
Thực ra, nếu như bọn họ khiến nó thành điều cấm kỵ thì vấn đề chẳng giải quyết được chút gì.
Vào lúc này, dù cho tôi chẳng có say, nhưng tôi nghĩ tôi đã say.
Bởi tôi và Veldora đã đột nhiên châm dầu vào lửa.
「Kuahahaha! Chẳng phải câu hỏi ấy sẽ đáp lại bằng trận đấu sao?」
「Hửm? Cậu đang định tranh luận về vấn đề này sao? Vậy thì làm một giải đấu thì sao nào?」
Chúng tôi nói vậy...
Tôi không có say... mà, tôi say bởi không khí khi đó.
Tôi chỉ nói điều chợt nảy ra trong đầu.
Và ngay lúc một giải đấu được đề cập tới, ánh sáng trong mắt họ thay đổi hẳn.
Mặc dầu không khí từ lúc đầu còn nhẹ nhàng, mọi thứ giờ trở nên nghiêm trọng hẳn.
「Khufufufu, thật là một ý tưởng hay!」
Diablo quyết định tham gia,
「Chẳng phải như vậy là tốt sao? Cá nhân tôi không phản đối.」
Và sau đó là Benimaru. Và theo sau anh ta,
「Tôi nghĩ tôi nên tung hết sức.」
「Mấy cậu. Mấy cậu đã làm tốt lắm, tôi nghĩ tôi sẽ để cho các bạn thử trải qua vài buổi tập tăng cường.」
「T-tôi cũng sẽ tham dự!」
「Tớ cũng tham gia ~ su! Tớ sẽ nghiêm túc nhắm đến vị trí cao hơn ~ su!」
「Nghe tuyệt đấy. Tôi sẽ cắt phăng mọi thứ.」
「Tui chẳng lúc nào được vui cho đã hết trơn. Tui muốn đấu với đối thủ xứng tầm cơ!」
「Tôi cũng tham gia, còn hơn cả việc liên tục lãnh đạo bản tánh đàn ông của tôi, muốn thử sức lần này!」
Nói ngắn gọn, ai cũng muốn tham dự hết.
Vào khoảng khắc đó, tôi nhận ra sai lầm của tôi nhưng đã quá trễ để sửa chữa.
Veldora cũng muốn khuây khỏa, và thẳn thắng mà nói, tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến nữa.
Và như vậy, Giải Đấu Tempest đã được quyết định.
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽