Tensei Shitara Slime Datta Ken
Chap 158: Kẻ mạnh nhất chốn Mê Cung
-------------------------------
Một con bọ cánh cứng đen tuyền với những khớp chân bằng vàng hé mắt ra.
Trên đỉnh đầu hắn là một chiếc sừng như một cây kiếm sáng loáng, với hai sợi râu cũng đen tuyền mọc ra hai bên cạnh.
Vỏ giáp của hắn, theo tiêu chuẩn riêng của đấng sáng tạo của nó, Rimuru-sama, được gia cường với demon steel.
Loại thép đặc biệt được tích trữ số lượng lớn trong dạ dày của Rimuru ấy đã đồng hóa hoàn toàn với lớp vỏ.
Nên giờ đây, thứ Thép Sống (có lẽ nên gọi là Adamantite) đó mang độ cứng vượt qua cả kim cương nhưng đồng thời cũng có được sự dẻo dai của da thịt.
Luyện nên từ những vật liệu tối thượng, đây chính là một bộ giáp sống.
Nhưng sức mạnh của hắn không thể được xác định chỉ với bộ giáp ấy được.
Sức mạnh thật sự của hắn... tới từ chính bẳn năng hiếu chiến gã trong mình.
Giờ đây con mồi đã dẫn xác tới trước mặt hắn.
Tất cả đều theo kế hoạch mà hắn đã vạch ra.
Chính hắn là kẻ mạnh nhất trong toàn chốn mê cung này,
Thủ hộ mạnh nhất, Trùng Đế, Đế Vương Zegion.
.........
......
...
Michelle và Raymond hổn hển ngồi giữa cầu nối hai tầng.
Nhờ ăn may mà cuối cùng họ cũng đã hạ được con quái vật thảm họa đó, con Bạch Viên.
Nhưng trong các báo cáo nhận được từ các tầng khác thì các ma vật trong này đều sẽ hồi sinh sau khi bị đánh bại.
Vậy nên họ vận hết sức bình sinh mà chạy tới cầu thang trước khi nó hồi sinh.
Chưa được xác nhận là chính xác, nhưng trước giờ chưa có báo cáo đụng phải ma vật ở cầu thang bao giờ cả.
Có thể đó chỉ là hi vọng ngây thơ của họ, nhưng họ tin đó là chốn an toàn duy nhất và ẩn náu tại đó.
"Oi...... vậy giờ làm gì nữa? Lại xuống tiếp à?"
"Bớt hâm đi. Mình mới xuống có một tầng thôi đấy.
Vậy mà đã lòi ra cái loại như con khỉ trắng đó rồi.
Tôi chắc là còn cả đống nữa dưới kia, lên thớt cả đôi đấy."
"Ờ. Thế cô biết đường nào ra ngoài không?
Tôi cũng chẳng muốn xuống nữa đâu, nhưng mà đi lên cũng chả được, đúng không?
Cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà đòi chinh với chả phục thế quái nào nổi?"
Chuyện là thế này:
Họ cố leo lên cầu thang họ từng đi xuống thì nó lại trổ lên ở một cái tầng lạ hoắc lạ huơ.
Vậy nên cố lần lối cũ mà ra là bất kahr thi.
Lúc đầu thì vẫn lên xuống bình thường, nhưng rồi tự nhiên họ lại bị dẫn vào một tầng khác.
Michelle và Raymond không biết rằng họ đã bị gửi thẳng xuống tận tầng 81. Rồi cứ đi xuống và thế là ở mãi tận tầng 87.
Chẳng có gì đảm bảo rằng nếu đi ngược lên thì họ sẽ về được tầng 81, mà cứ cho là lên được đi, vẫn còn phải leo tận 80 tầng nữa.
Ramiris đã xáo trộn luật không gian trong mê cung, thế nên những ai vào rồi thì không thể ra theo thứ tự thông thường được.
Bình thường, quay ngược lại tầng Boss như tầng 79 sau khi clear là bất khả thi, nhưng giờ luật đó cũng không còn được áp dụng nữa.
Tức là nếu họ muốn quay trở lại được mặt đất thì họ cần đi qua hết các tầng trước đó..... mà rõ ràng là cực kì khó.
Tuy nhiên, những kẻ còn sống sót đây lại không biết được chuyện đó nên họ lưỡng lự không biết nên đi hay không đi, không đi hay đi, liệu là có nên đi hay không nên đi.Thêm nữa là nước uống thì còn xoay sở được, chứ thực phẩm thì chỉ đủ cho 8 ngày.
Và thế tức là họ phải ăn thịt và uống máu của lũ ma vật nếu không thì chẳng thể trụ nổi quá 3 tuần.
Từ khi cuộc chinh phạt bắt đầu đến giờ mới được có một ngày. Thế mà tình hình đã thảm khốc tuyệt vọng đến thế rồi.
"Này, mấy lão bên Phòng phát triển ấy, tin mấy lão được không nhờ?"
Michelle chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay cô, hỏi Raymond.
Phòng phát triển đã làm thử vài mẫu hàng thử được cho là có khả năng hồi sinh.
Chúng là bản đúc theo cái mà hội Shinji, nhóm mật thám mang về.
Những người trong phòng phát triển lúc giao hàng đã rất tự tin vào tay nghề của họ, nhưng Michelle thì lại không được như thế.
Nếu hiệu quả được xác nhận rồi thì không vấn đề gì.....
Vì thời gian eo hẹp nên không thể làm đủ hết cho toàn đội, vậy nên chỉ có những cá nhân đặc biệt mới có, và đến giờ thì vẫn chưa thấy cái báo cáo hồi sinh nào hết.
Đùa nhạt xíu này, hay là ai chết thử đi, xem đúng không?
Đó, hết truyện.
"Đưa ngu nào mà tin được cái này? Vớ va vớ vẩn, tha đi lung tung xong tưởng chết rồi thì sống lại được ấy."
Raymond trả lời cô bằng lý trí của anh.
Michelle cũng có chung quan điểm như vậy.
Nhưng dù sao cô vẫn sẽ đeo chiếc vòng để tâm chí cô được thanh thản đôi chút....
Theo như hội Shinji, "bùa phục sinh" đã làm họ hôi sinh ở thành phố mê cung gần lối vào.
Nhưng đó là lá bùa dựa trên sức mạnh từ ý thức của Nàng tiên chốn Mê Cung, Ramiris.
Chiếc vòng hàng nhái này chỉ có tác dụng duy nhất là chứng minh sự óc tàn của kẻ đeo nó mà thôi.
Michelle cởi chiếc vòng ra rồi giẫm lên nó.
Một âm thanh chán ngắt vang lên, chiếc vòng vỡ tan.
Thấy vậy, Raymond nhăn nhở cười và cũng làm theo cô.
Giờ thì họ chẳng còn gì để dựa dẫm ngoài sức mạnh của bản thân cả.
Họ đứng dậy, cười cay đắng.
"Chuẩn bị chưa?"
"Ờ, giờ thì ngon rồi đấy, giờ xem lết được đến đâu thì lết nhẩy?
Có được thêm tí động lực rồi đấy, mà chẳng có lối khác ngoài đâm xuống thôi hầy."
"Anh đúng đấy, chính xác luôn!"
Quyết tâm đấu tranh hết mình, họ tiến về phía trước.
Gương mặt họ sáng lên, dấn bước xuống cầu thang với trái tim không hề nao núng.
Và không đem theo xíu xiu cái gọi là ý thức về những gì đang đợi họ ở phía trước.
.........
......
...
Cảm nhận được ý chí hừng hực của họ, thứ gì đó nhắm mắt lại.
Nó nhắm đôi mắt kép đỏ au lại như để suy ngẫm và phân tích sự vật xung quanh.
Họ là những kẻ đã đến đây, và có mang theo địch ý.
Nhận thấy vậy, nó chào đón họ.
Tới được nơi cư ngụ hoang tàn này của nó.
Đặt chân được tới đây được tới đây là đáng mừng rồi.
Họ kiêu hãnh đối đầu nó với phẩm giá của một con người, với một thứ mạnh hơn gấp nhiều lần rồi đón nhận lấy cái chết.
―― Mê Cung tầng 80, (? 暗黒空間_Ám Hắc Không Gian), Phòng chờ――
Cầu thang dẫn tới một căn phòng được chiếu sáng lờ mờ.
Trong phòng có vài đồ sinh hoạt hằng ngày và vài chiếc ghế.
Ở phía trước chỉ có một cánh cửa duy nhất.
Từ sau nó phun ra một luồng ma khí thuần chất và dày đặc khó tả.
Michelle và Raymond bước đi xuống từ tầng 87 tới tầng này.
Tầng 80, ở trong phòng chờ trước khi vào phòng Boss, nơi được gọi là ?Ám Hắc Không Gian?.
Những kẻ tới đây trước họ đã yên vị và đang nói chuyện với nhau.
Họ đang cố liên hệ những gì mà họ thấy được với nhau.
Khi Michelle và Raymond đến, một trong số họ giơ tay lên và nhìn vào hai người họ.
"Mấy đâu đi từ đâu mà vào đây được thế?"
Từ những gì họ nói, Michelle kết luận rằng họ tới từ các tầng khác nhau.
Hẳn nhiều đó thì ai cũng biết rồi.
"Bọn tôi lọt phải cái phòng lắm ma vật đâu mà lắm.
Vật vã mãi cũng hạ được con Bạch Viên, xong phân vân không biết nên xuống hay nên lên rồi đi xuống đây."
"Hiểu rồi, bọn tôi cũng phải bem nhau với một con Golem khổng lồ, sau đó đi xuống cầu thang"
"Chúng tôi thì gặp phải Linh Vương, hay là Bất Tử Vương gì đó.
Là một con quái vật kinh khủng điều khiển lũ Undead.
Nhưng mà khiếp hơn là đám Ghost Knight bảo kê cho lão kìa....."
"Ngoài ba bọn tôi ra thì tất cả ở tầng đó đều bị tàn sát hết.
Một con rồng Undead, cả đàn Death Knight và cả lão Linh Vương Bất Tử cái gì gì nữa. Còn sống lết được tới đây là vi diệu lắm rồi đấy.
Thế mà mấy thằng bên cục tình báo còn đòi chấp mấy tên mạnh ghê lắm nữa cơ."
Họ kể cho nhau những câu chuyện như vậy.
Có bảy người đến được đây.
Họ không biết rằng họ chính là những người cuối cùng còn sót lại của quân xâm lược Đế Quốc.
Nhưng họ cũng có linh cảm như vậy.
Trà và bánh, thậm chí là cả chỗ ngủ trưa đều được chuẩn bị trong căn phòng họ đang ngồi.
Cầu thang leo lên đã biến mất từ lúc nào rồi.
Trong phòng có một chiếc đồng hồ đếm ngược.
Thời gian còn lại: Khoảng 3 giờ.
Cứ như đây là bữa ăn trước án tử của họ vậy.
"Chắc là... ta không thắng nổi con tiếp theo đâu nhỉ."
"Nhưng sao nó lại chờ ta tập hợp mà không giết phéng từng đứa một đi nhỉ?"
Họ thấy thật tò mò, nhưng căn phòng này đúng là để người ta có thể nghỉ ngơi thanh thản đôi chút.
Chắc chắn là không có nguy cơ bị đầu độc, nhưng cả bảy người không ai dám sờ vào đồ ăn được chuẩn bị sẵn.
Tất cả lấy thực phẩm đóng gói của họ ra để nạp lại năng lượng cho những gì có thể là thời khắc cuối cùng của mình.
Đặt cược toàn bộ mạng sống của họ.
"Rồi, được rồi.
Để tăng thêm tí ti cơ hội, mình xác nhận chút nhé."
Người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh của nhóm ba người lên tiếng.
Không ai phản đối.
Mê Cung này sẽ không bao giờ là thứ mà Đế Quốc có thể kiểm soát được. Đến giờ thì chuyện đó là đã quá rõ ràng rồi.
Nếu họ có thể thoát được lên mặt đất thì họ sẽ thề là không bao giờ đặt chân xuống chốn này nữa.
Nhưng tiếc là khó mà có cơ hội để được thề như thế, nên họ sẽ tiếp túc tiến về phía trước.
"Tôi là Michelle, một người dị giới.
Unique Skill là "Dung Hợp Giả".
Cũng khá là mạnh đấy, nhưng để hợp tác với người khác thì không tốt lắm."
"Tôi là Raymond, cũng là người dị giới.
Unique Skill "Võ Thuật Sư", còn có cả "Sức mạnh Hercules EX" nữa."
Theo sau Michelle và Raymond, những người còn lại cũng bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.
Hai người đã đánh bại con Golem là Đại Tá Kansas và Thiếu Tướng Minutes.
Đại Tá Kansas ――Đó là người anh hùng đã chỉ huy chiến dịch hủy diệt ngôi làng của các ác quỷ.
Còn Thiếu Tướng Minutes chính là sĩ quan chỉ huy chiến dịch chinh phạt Mê Cung này.
Michelle và Raymond bắt đầu thay đổi thái độ của họ và tự hỏi không biết ngọn gió nào đưa mấy vị tai to mặt lớn này xuống đây.
Kansas ra hiệu bảo họ cứ thoải mái.
Tại Đế Quốc, chỉ cần là một người dị giới có thể nâng cao thứ hạng của một người.
Hai người họ đều là những tinh anh trong quân đội, và trong những thời khắc hiểm nghèo thế này thì chẳng cần lo về mấy lời sáo rỗng làm gì cho mệt.
Sau cùng thì cái họ cần lúc này không phải là tôn ti trật tự, mà chỉ cần sức mạnh thuần túy thôi.
Và cuối cùng là bộ ba.
Họ đều là người trong đội Cận Vệ Hoàng Gia.
Michelle và Raymond ngạc nhiên khi nghe họ nói.
Ngay cả Kansas và Minutes cũng không giấu được sự bất ngờ.
"Đây, danh thiếp đây."
Ba người lấy ra một mặt dây chuyền và ngắn gọn niệm chú.
Sau đó, ánh sáng lấp lánh bao lấy cơ thể họ.
Họ được bọc trong một bộ giáp toàn thân cấp Legendary, loại thượng phẩm mà đừng nói đến sở hữu, cũng phải may mắn lám mới được liếc qua một lần.
Bộ giáp chói sáng ánh vàng chói do được rèn nên từ thứ kim loại của thần thánh, Orichalcum.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là bảo vật được đích thân Hoàng Đế Bệ Hạ ban cho chỉ 100 cận vệ mạnh nhất.
Chỉ qua hào quang của chúng thôi là có thể nhận ra chúng là hàng thật rồi..
3 trong số Cận Vệ Hoàng Gia.
Trong những người ở đây, có 3 người thuộc lực lượng mạnh nhất Đế Quốc.
Cũng như chính bản thân họ,
Đều là những tinh anh của Đế Quốc, thành viên của Quân Cơ Cải Tiến Binh Đoàn.
Cận Vệ Hoàng Gia số 17: Khrishna.
Cận Vệ Hoàng Gia số 35: Bazan.
Cận Vệ Hoàng Gia số 94: Reiha.
Dẫn đầu là Khrishna, ba người họ hoạt động bí mật dưới trướng Hoàng Đế.
Hội Michelle đang rất hồ hởi với tia hi vọng mới này.
Họ hiện có bảy người.
Có vẻ sẽ chẳng còn ai đến thêm nữa.
Nhưng chỉ với số lượng này thì.....
Từ cả một đại quân chinh phạt Mê cung, giờ chỉ có 7 người tập trung lại đây.
Đồng hồ đếm ngược điểm đến số 0.
Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt họ mở ra.
Họ đã sẵn sàng.
Rũ bỏ hết sự do dự trong lòng, 7 người họ đặt cược cả tính mạng vào trận chiến này, và tiến bước.
―― Mê Cung tầng 80, trong Ám Hắc Không Gian ――
Bên trong tối như hũ nút. Reiha niệm một phép thuật diện rộng, "Floor light".
Những gì họ thấy khiến con tim họ như ngừng đập.
Giữa tầng này xác của quân đội Đế Quốc chất cao như núi.
Và trên đỉnh là một sinh vật duy nhất.
Nhìn nó cứ như đang thiền vậy.
Nó nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí, đó hẳn phải là tác dụng của một loại ma pháp nào đó.
Michelle tin chắc một điều,
Chính con quái vật này đã dẫn họ tới đây, hắn chính là Chúa Quỷ Rimuru.
Cô lên tiếng để xác nhận,
"Ngươi..... là Chúa Quỷ Rimuru?"
Nhưng chính những lời đó đã chọc giận Zegion.
"Nhận nhầm một kẻ hèn mọn như ta.....với Chúa Quỷ Vĩ Đại Rimuru......
Lời nói ngu xuẩn của ngươi đã kéo đường sống của ngươi xuống còn một lối duy nhất.
Đó là tới đây và đánh bại ta, Zegion.
Hãy vật lộn với tất cả những gì ngươi có đi, để rồi sinh mạng ngươi chỉ còn là tro bụi!"
Thế rồi cuộc chiến bắt đầu.
_________________________
(Góc nhìn của Rimuru)
Benimaru và tôi lặng người nhìn vào cảnh tượng trên màn hình.
Cảnh tượng bên trong mê cung được chiếu chỉ còn là sự tĩnh lặng sau khi những người lính Đế Quốc bỏ mạng.
Trận chiến đã kết thúc.
Những những gì chúng tôi thấy cho đến giờ khiến tôi không còn lời nào để nói.
"Này.....gã đó, hình như, mạnh hơn cậu, đấy nhỉ?"
Sau một hồi, tôi mới nói ra ý kiến của mình.
Benimaru trốn tránh hiện thực sau một khắc đơ người, "Chắc là không.....sai nếu như xem xét khả năng đó."
Trận chiến trong Mê Cung đã đúng như dự tính.
Tôi khá bất ngờ khi Demon Golem khổng lồ và hội Aldaman lần lượt bị đánh bại bởi một nhóm 2 người có lẽ thuộc quân tinh nhuệ của Đế Quốc và một nhóm 3 người mặc bộ giáp bằng Orichalcum bóng bẩy và có sức mạnh kinh người.
Coi bộ cũng có vài hàng khủng lẫn vào.
Một Hiệp Sĩ solo ăn được Albert còn Aldaman bị một Nữ Hiệp Sĩ có khả năng ma pháp đáng nể giữ chân.
Cả Aldaman không có điểm yếu nhờ "Holy-Demonic Inversion" cũng bị hạ bởi một đội 2 chàng 1 nàng ấy, khiến họ trở thành một đối thủ đáng quan ngại.
Tôi bắt đầu thấy hơi lo lo......xong rồi thành ra, méo cần.
Nhóm 2 người và bộ 3 đến tầng 80 gần như cùng thời điểm.
Và thủ phạm: Thủ hộ tầng 80, Zegion.
Zegion cố tình dẫn những người mà cậu ta cho là mạnh đến đó.
"Hên thì sẽ gặp được kẻ nào mạnh mạnh đó!" là những gì Ramiris đã nói ―― Tôi từng được Beretta mách về cuộc họp bí mất của bọn họ rồi ―― khổ cái là thím Rimuru lại bỏ qua chuyện đó.
Cậy sức trâu sức bò nên Zegion đã bắt những người đó tới chỗ cậu ta.
Nhưng cái ghê nhất phải là khả năng cảm nhận của hắn cơ.
Lọc từng binh sĩ tham gia chinh phạt Mê Cung một để chọn ra những kẻ cậu ta muốn mới ghê chứ.
Trong lúc thiền tôi chắc là tí chuyển động xíu xiu hắn cũng biết luôn.
Tên Zegion này gắt quá đi.
Thêm 2 người dị giới nữa rồi họ bem nhau.
Túm cái váy: Bắt nạt trẻ con.
Hiệp sĩ đã đánh bại Albert đâm cái gì kêu là Max Speed Sword Attack.
Zegion nhẹ nhàng, từ từ, bình thản dùng tay trái gạt thanh kiếm ra thật hoàn hảo.
Cùng lúc đó, do đã tiếp cận được kẻ địch, cậu ta truyền lực, giơ chân phải lên, đạp vào áo giáp của chàng Hiệp Sĩ.
Cú đạp của cậu ta vào bộ giáp Golden Orichalcum thần cấp tởm lợm tới nỗi one hit luôn chàng kia.
Mà còn chưa đến 3 giây đâu đấy.
Trước cả khi kịp nhận ra đồng đội đã chết, Nữ Hiệp Sĩ cũng bị chém gục.
Ít ra cô ấy cũng được khoan hồng.
Cô chết mà không phải cảm nhận chút đau đớn hay sợ hãi nào.
"U, U~ Ooooo! Sao ngươi dám! Chết đi, đồ quái vật! Dimension Cutter!!"
Người Hiệp Sĩ mặc giáp cuối cùng phóng ra tuyệt kĩ của mình trong cơn cuồng nộ.
"Thảm hại!"
Không gian bị bóp méo quanh Zegion biến mất hoàn toàn.
"Nhờ Skill mà ta nhận được từ Raphael-sama của Chúa Quỷ Rimuru nên những đòn tấn công đến sẽ chẳng là gì cả!"
Đó là..... Phòng ngự Tuyệt đối của Convenant King Uriel ―― Trường Xoắn Không Gian ―― Không phải chứ!
Khả năng thao túng không gian của Zegion còn ghê hơn cả Unique Skill nữa luôn.
Tức là ngang với Phòng ngự Tuyệt đối của Chloe luôn rồi, mà em ấy hồi trước từng bem nhau với Veldora rồi đấy.
Chẳng trách cậu ta đơn đấu cân kèo với Veldora được.
Thế chẳng lẽ Zegion ở cái trình của mấy Anh Hùng cổ xưa sao?
Tiềm năng phát triển tởm lợm thật đấy.
Mà cái dáng đó quen vl vậy.
Cái kiểu giáp ngoài giống như một con thú nào đó có khả năng chiến đấu.......
(Ê, Raphael, không phải là.....)
"Giải đáp. Có thể ngài đã quên, nhưng ngài đã cho cậu ta một phần thân thể.
Vậy nên cá thể Zegion đã được tối ưu hóa và nhận được một cơ thể tương tự với ngài."
Tôi có nhớ chứ.
Khi tôi cứu Zegion lúc cậu ta gần chết, tôi đã dùng một phần cơ thể để băng miệng vết thương lại.
Lúc đó cậu ta chỉ là một ma vật dạng côn trùng tiểu tốt thôi.
Cậu ta lai giữa kiểu bọ tê giác và bọ sừng tấm, tức là siêu cấp ngầu.
Mà hồi đó cao được có năm chục phân thôi hà, mà hóa ra lại là một loài ma thú khá hiếm, nên tôi đưa qua để Ramiris chăm sóc cho.
Mà cũng tương tự, cũng được đưa xuống Mê Cung, cũng được tôi cho miếng da miếng thịt sau mạnh lên blah blah.....
Là thêm một chị ong mật nữa.
Rồi họ trở thành những kẻ được người người mến mộ, Zegion và Apito, tôi chẳng lường nổi cái sự này nó lòi ra đâu.
Apito chỉ bọc trong Demon Steel lúc đặt tên...... nhưng cậu Zegion này như kiểu tiến hóa siêu tốc gì đó vậy. (Mega Evo? :\/)
Để mà nói thì, cậu ta tiến hóa theo hình mẫu chiến đấu lý tưởng của tôi, kiểu ác quỷ cuồng chiến vậy.
Thêm nữa lại còn được nhận thêm cái chỉnh hình toàn thân từ Wisdom King Raphael nên cuối cùng có dạng hoàn thiện là vầy đây.
"Dimension Ray!"
Lại còn được Veldora huấn luyện riêng nữa, đối thủ hiện tại đúng thật chỉ là hạng cắc ké với cậu ta thôi.
Mồm sứt nói không mẻ mà.
Xòe ngón tay ra rồi vung tay phải xuống.
Chỉ vậy thôi mà chiều liên tục không-thời gian bị bóp méo và không gian bị cắt đôi.
Hiệp Sĩ mặc giáp bị xé đôi mà chẳng thể chống cự, một người khác ăn đạn lạc nên cũng bay màu.
Trong 10 giây mà đã có tới 4 người lên bảng.
Mẹ ơi. Thẳng này đáng sợ quá.
Cậu ta đã vượt qua thường thức rồi.
Không, tớ nhầm, cậu ấy cho cái thường thức nó hít bụi mới đúng.
Theo đánh giá của tôi thì Apito cũng phải cỡ Hinata.
Nhưng mà dù thế thì cũng chẳng trụ nổi một hiệp 3 phút với Zegion.
Tất nhiên là nếu Zegion nghiêm túc.
Thế vẹo nào mà lại để đứa như thế ngồi trong Mê Cung được? Phí của giời quá, nhỉ? Mấy bạn có nghĩ là tôi đang nghĩ cái mấy bạn đang nghĩ không? Cậu ta chính là vũ khí bí mật đấy.
Ừ, kiểu gì tôi cũng làm thế. Mà lần nào tôi hở ra cho Wisdom King Raphael bạn tôi quản lý thay là y như rằng mọi thứ lại vượt quá sức hình dung.
Hiện tại thì không cần cậu Zegion phải làm gì cả, nhưng sớm muộn gì thì bọn tôi cũng phải tâm sự với nhau thôi.
Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian đến khi 3 người còn lại được tuyển lên đường.
Một vụ nổ bị nén lại với dụng ý dùng nhiệt độ cao để gây tổn thương cho Zegion thì không thấm gì với Kết giới tuyệt đối cả.
Và tất nhiên là Sức mạnh Hercules cũng chẳng là gì.
Ông chú có khả năng tấn công cao tốc với cơ thể được cường hóa thì trong mắt Zegion chẳng khác nào đứng im.
Chưa đầy 1 phút và cả 7 đều bị hạ.
Nói thật chứ, nếu tôi đấu với Zegion trong cùng dạng với cậu ta, tất nhiên là không xài mấy năng lực khác, chắc là tôi cũng sấp mặt đấy.
Thế nên thành ra tôi mới hỏi Benimaru cái câu vừa nãy.
Trong một thế giới cá lớn nuốt - err - slime lớn nuốt slime bé này thì tôi đã luôn tâm niệm phải thận trọng....
Nhưng mà có một kẻ như vầy ngay dưới mũi mình suốt bao lâu nay khiến cho tâm niệm của tôi trước giờ nó trồng cây chuối luôn.
Cách thần linh vận động thế gian thật là kì lạ.
Rồi, hết rồi đấy, cuộc chinh phạt Mê Cung đến đây là kết thúc, tôi lại có thêm 350,000 linh hồn nữa.
Cùng lúc đó, trận quyết chiến cũng sắp sửa bắt đầu.
Một con bọ cánh cứng đen tuyền với những khớp chân bằng vàng hé mắt ra.
Trên đỉnh đầu hắn là một chiếc sừng như một cây kiếm sáng loáng, với hai sợi râu cũng đen tuyền mọc ra hai bên cạnh.
Vỏ giáp của hắn, theo tiêu chuẩn riêng của đấng sáng tạo của nó, Rimuru-sama, được gia cường với demon steel.
Loại thép đặc biệt được tích trữ số lượng lớn trong dạ dày của Rimuru ấy đã đồng hóa hoàn toàn với lớp vỏ.
Nên giờ đây, thứ Thép Sống (có lẽ nên gọi là Adamantite) đó mang độ cứng vượt qua cả kim cương nhưng đồng thời cũng có được sự dẻo dai của da thịt.
Luyện nên từ những vật liệu tối thượng, đây chính là một bộ giáp sống.
Nhưng sức mạnh của hắn không thể được xác định chỉ với bộ giáp ấy được.
Sức mạnh thật sự của hắn... tới từ chính bẳn năng hiếu chiến gã trong mình.
Giờ đây con mồi đã dẫn xác tới trước mặt hắn.
Tất cả đều theo kế hoạch mà hắn đã vạch ra.
Chính hắn là kẻ mạnh nhất trong toàn chốn mê cung này,
Thủ hộ mạnh nhất, Trùng Đế, Đế Vương Zegion.
.........
......
...
Michelle và Raymond hổn hển ngồi giữa cầu nối hai tầng.
Nhờ ăn may mà cuối cùng họ cũng đã hạ được con quái vật thảm họa đó, con Bạch Viên.
Nhưng trong các báo cáo nhận được từ các tầng khác thì các ma vật trong này đều sẽ hồi sinh sau khi bị đánh bại.
Vậy nên họ vận hết sức bình sinh mà chạy tới cầu thang trước khi nó hồi sinh.
Chưa được xác nhận là chính xác, nhưng trước giờ chưa có báo cáo đụng phải ma vật ở cầu thang bao giờ cả.
Có thể đó chỉ là hi vọng ngây thơ của họ, nhưng họ tin đó là chốn an toàn duy nhất và ẩn náu tại đó.
"Oi...... vậy giờ làm gì nữa? Lại xuống tiếp à?"
"Bớt hâm đi. Mình mới xuống có một tầng thôi đấy.
Vậy mà đã lòi ra cái loại như con khỉ trắng đó rồi.
Tôi chắc là còn cả đống nữa dưới kia, lên thớt cả đôi đấy."
"Ờ. Thế cô biết đường nào ra ngoài không?
Tôi cũng chẳng muốn xuống nữa đâu, nhưng mà đi lên cũng chả được, đúng không?
Cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà đòi chinh với chả phục thế quái nào nổi?"
Chuyện là thế này:
Họ cố leo lên cầu thang họ từng đi xuống thì nó lại trổ lên ở một cái tầng lạ hoắc lạ huơ.
Vậy nên cố lần lối cũ mà ra là bất kahr thi.
Lúc đầu thì vẫn lên xuống bình thường, nhưng rồi tự nhiên họ lại bị dẫn vào một tầng khác.
Michelle và Raymond không biết rằng họ đã bị gửi thẳng xuống tận tầng 81. Rồi cứ đi xuống và thế là ở mãi tận tầng 87.
Chẳng có gì đảm bảo rằng nếu đi ngược lên thì họ sẽ về được tầng 81, mà cứ cho là lên được đi, vẫn còn phải leo tận 80 tầng nữa.
Ramiris đã xáo trộn luật không gian trong mê cung, thế nên những ai vào rồi thì không thể ra theo thứ tự thông thường được.
Bình thường, quay ngược lại tầng Boss như tầng 79 sau khi clear là bất khả thi, nhưng giờ luật đó cũng không còn được áp dụng nữa.
Tức là nếu họ muốn quay trở lại được mặt đất thì họ cần đi qua hết các tầng trước đó..... mà rõ ràng là cực kì khó.
Tuy nhiên, những kẻ còn sống sót đây lại không biết được chuyện đó nên họ lưỡng lự không biết nên đi hay không đi, không đi hay đi, liệu là có nên đi hay không nên đi.Thêm nữa là nước uống thì còn xoay sở được, chứ thực phẩm thì chỉ đủ cho 8 ngày.
Và thế tức là họ phải ăn thịt và uống máu của lũ ma vật nếu không thì chẳng thể trụ nổi quá 3 tuần.
Từ khi cuộc chinh phạt bắt đầu đến giờ mới được có một ngày. Thế mà tình hình đã thảm khốc tuyệt vọng đến thế rồi.
"Này, mấy lão bên Phòng phát triển ấy, tin mấy lão được không nhờ?"
Michelle chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay cô, hỏi Raymond.
Phòng phát triển đã làm thử vài mẫu hàng thử được cho là có khả năng hồi sinh.
Chúng là bản đúc theo cái mà hội Shinji, nhóm mật thám mang về.
Những người trong phòng phát triển lúc giao hàng đã rất tự tin vào tay nghề của họ, nhưng Michelle thì lại không được như thế.
Nếu hiệu quả được xác nhận rồi thì không vấn đề gì.....
Vì thời gian eo hẹp nên không thể làm đủ hết cho toàn đội, vậy nên chỉ có những cá nhân đặc biệt mới có, và đến giờ thì vẫn chưa thấy cái báo cáo hồi sinh nào hết.
Đùa nhạt xíu này, hay là ai chết thử đi, xem đúng không?
Đó, hết truyện.
"Đưa ngu nào mà tin được cái này? Vớ va vớ vẩn, tha đi lung tung xong tưởng chết rồi thì sống lại được ấy."
Raymond trả lời cô bằng lý trí của anh.
Michelle cũng có chung quan điểm như vậy.
Nhưng dù sao cô vẫn sẽ đeo chiếc vòng để tâm chí cô được thanh thản đôi chút....
Theo như hội Shinji, "bùa phục sinh" đã làm họ hôi sinh ở thành phố mê cung gần lối vào.
Nhưng đó là lá bùa dựa trên sức mạnh từ ý thức của Nàng tiên chốn Mê Cung, Ramiris.
Chiếc vòng hàng nhái này chỉ có tác dụng duy nhất là chứng minh sự óc tàn của kẻ đeo nó mà thôi.
Michelle cởi chiếc vòng ra rồi giẫm lên nó.
Một âm thanh chán ngắt vang lên, chiếc vòng vỡ tan.
Thấy vậy, Raymond nhăn nhở cười và cũng làm theo cô.
Giờ thì họ chẳng còn gì để dựa dẫm ngoài sức mạnh của bản thân cả.
Họ đứng dậy, cười cay đắng.
"Chuẩn bị chưa?"
"Ờ, giờ thì ngon rồi đấy, giờ xem lết được đến đâu thì lết nhẩy?
Có được thêm tí động lực rồi đấy, mà chẳng có lối khác ngoài đâm xuống thôi hầy."
"Anh đúng đấy, chính xác luôn!"
Quyết tâm đấu tranh hết mình, họ tiến về phía trước.
Gương mặt họ sáng lên, dấn bước xuống cầu thang với trái tim không hề nao núng.
Và không đem theo xíu xiu cái gọi là ý thức về những gì đang đợi họ ở phía trước.
.........
......
...
Cảm nhận được ý chí hừng hực của họ, thứ gì đó nhắm mắt lại.
Nó nhắm đôi mắt kép đỏ au lại như để suy ngẫm và phân tích sự vật xung quanh.
Họ là những kẻ đã đến đây, và có mang theo địch ý.
Nhận thấy vậy, nó chào đón họ.
Tới được nơi cư ngụ hoang tàn này của nó.
Đặt chân được tới đây được tới đây là đáng mừng rồi.
Họ kiêu hãnh đối đầu nó với phẩm giá của một con người, với một thứ mạnh hơn gấp nhiều lần rồi đón nhận lấy cái chết.
―― Mê Cung tầng 80, (? 暗黒空間_Ám Hắc Không Gian), Phòng chờ――
Cầu thang dẫn tới một căn phòng được chiếu sáng lờ mờ.
Trong phòng có vài đồ sinh hoạt hằng ngày và vài chiếc ghế.
Ở phía trước chỉ có một cánh cửa duy nhất.
Từ sau nó phun ra một luồng ma khí thuần chất và dày đặc khó tả.
Michelle và Raymond bước đi xuống từ tầng 87 tới tầng này.
Tầng 80, ở trong phòng chờ trước khi vào phòng Boss, nơi được gọi là ?Ám Hắc Không Gian?.
Những kẻ tới đây trước họ đã yên vị và đang nói chuyện với nhau.
Họ đang cố liên hệ những gì mà họ thấy được với nhau.
Khi Michelle và Raymond đến, một trong số họ giơ tay lên và nhìn vào hai người họ.
"Mấy đâu đi từ đâu mà vào đây được thế?"
Từ những gì họ nói, Michelle kết luận rằng họ tới từ các tầng khác nhau.
Hẳn nhiều đó thì ai cũng biết rồi.
"Bọn tôi lọt phải cái phòng lắm ma vật đâu mà lắm.
Vật vã mãi cũng hạ được con Bạch Viên, xong phân vân không biết nên xuống hay nên lên rồi đi xuống đây."
"Hiểu rồi, bọn tôi cũng phải bem nhau với một con Golem khổng lồ, sau đó đi xuống cầu thang"
"Chúng tôi thì gặp phải Linh Vương, hay là Bất Tử Vương gì đó.
Là một con quái vật kinh khủng điều khiển lũ Undead.
Nhưng mà khiếp hơn là đám Ghost Knight bảo kê cho lão kìa....."
"Ngoài ba bọn tôi ra thì tất cả ở tầng đó đều bị tàn sát hết.
Một con rồng Undead, cả đàn Death Knight và cả lão Linh Vương Bất Tử cái gì gì nữa. Còn sống lết được tới đây là vi diệu lắm rồi đấy.
Thế mà mấy thằng bên cục tình báo còn đòi chấp mấy tên mạnh ghê lắm nữa cơ."
Họ kể cho nhau những câu chuyện như vậy.
Có bảy người đến được đây.
Họ không biết rằng họ chính là những người cuối cùng còn sót lại của quân xâm lược Đế Quốc.
Nhưng họ cũng có linh cảm như vậy.
Trà và bánh, thậm chí là cả chỗ ngủ trưa đều được chuẩn bị trong căn phòng họ đang ngồi.
Cầu thang leo lên đã biến mất từ lúc nào rồi.
Trong phòng có một chiếc đồng hồ đếm ngược.
Thời gian còn lại: Khoảng 3 giờ.
Cứ như đây là bữa ăn trước án tử của họ vậy.
"Chắc là... ta không thắng nổi con tiếp theo đâu nhỉ."
"Nhưng sao nó lại chờ ta tập hợp mà không giết phéng từng đứa một đi nhỉ?"
Họ thấy thật tò mò, nhưng căn phòng này đúng là để người ta có thể nghỉ ngơi thanh thản đôi chút.
Chắc chắn là không có nguy cơ bị đầu độc, nhưng cả bảy người không ai dám sờ vào đồ ăn được chuẩn bị sẵn.
Tất cả lấy thực phẩm đóng gói của họ ra để nạp lại năng lượng cho những gì có thể là thời khắc cuối cùng của mình.
Đặt cược toàn bộ mạng sống của họ.
"Rồi, được rồi.
Để tăng thêm tí ti cơ hội, mình xác nhận chút nhé."
Người đàn ông có vẻ là thủ lĩnh của nhóm ba người lên tiếng.
Không ai phản đối.
Mê Cung này sẽ không bao giờ là thứ mà Đế Quốc có thể kiểm soát được. Đến giờ thì chuyện đó là đã quá rõ ràng rồi.
Nếu họ có thể thoát được lên mặt đất thì họ sẽ thề là không bao giờ đặt chân xuống chốn này nữa.
Nhưng tiếc là khó mà có cơ hội để được thề như thế, nên họ sẽ tiếp túc tiến về phía trước.
"Tôi là Michelle, một người dị giới.
Unique Skill là "Dung Hợp Giả".
Cũng khá là mạnh đấy, nhưng để hợp tác với người khác thì không tốt lắm."
"Tôi là Raymond, cũng là người dị giới.
Unique Skill "Võ Thuật Sư", còn có cả "Sức mạnh Hercules EX" nữa."
Theo sau Michelle và Raymond, những người còn lại cũng bắt đầu tự giới thiệu về bản thân.
Hai người đã đánh bại con Golem là Đại Tá Kansas và Thiếu Tướng Minutes.
Đại Tá Kansas ――Đó là người anh hùng đã chỉ huy chiến dịch hủy diệt ngôi làng của các ác quỷ.
Còn Thiếu Tướng Minutes chính là sĩ quan chỉ huy chiến dịch chinh phạt Mê Cung này.
Michelle và Raymond bắt đầu thay đổi thái độ của họ và tự hỏi không biết ngọn gió nào đưa mấy vị tai to mặt lớn này xuống đây.
Kansas ra hiệu bảo họ cứ thoải mái.
Tại Đế Quốc, chỉ cần là một người dị giới có thể nâng cao thứ hạng của một người.
Hai người họ đều là những tinh anh trong quân đội, và trong những thời khắc hiểm nghèo thế này thì chẳng cần lo về mấy lời sáo rỗng làm gì cho mệt.
Sau cùng thì cái họ cần lúc này không phải là tôn ti trật tự, mà chỉ cần sức mạnh thuần túy thôi.
Và cuối cùng là bộ ba.
Họ đều là người trong đội Cận Vệ Hoàng Gia.
Michelle và Raymond ngạc nhiên khi nghe họ nói.
Ngay cả Kansas và Minutes cũng không giấu được sự bất ngờ.
"Đây, danh thiếp đây."
Ba người lấy ra một mặt dây chuyền và ngắn gọn niệm chú.
Sau đó, ánh sáng lấp lánh bao lấy cơ thể họ.
Họ được bọc trong một bộ giáp toàn thân cấp Legendary, loại thượng phẩm mà đừng nói đến sở hữu, cũng phải may mắn lám mới được liếc qua một lần.
Bộ giáp chói sáng ánh vàng chói do được rèn nên từ thứ kim loại của thần thánh, Orichalcum.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đó chính là bảo vật được đích thân Hoàng Đế Bệ Hạ ban cho chỉ 100 cận vệ mạnh nhất.
Chỉ qua hào quang của chúng thôi là có thể nhận ra chúng là hàng thật rồi..
3 trong số Cận Vệ Hoàng Gia.
Trong những người ở đây, có 3 người thuộc lực lượng mạnh nhất Đế Quốc.
Cũng như chính bản thân họ,
Đều là những tinh anh của Đế Quốc, thành viên của Quân Cơ Cải Tiến Binh Đoàn.
Cận Vệ Hoàng Gia số 17: Khrishna.
Cận Vệ Hoàng Gia số 35: Bazan.
Cận Vệ Hoàng Gia số 94: Reiha.
Dẫn đầu là Khrishna, ba người họ hoạt động bí mật dưới trướng Hoàng Đế.
Hội Michelle đang rất hồ hởi với tia hi vọng mới này.
Họ hiện có bảy người.
Có vẻ sẽ chẳng còn ai đến thêm nữa.
Nhưng chỉ với số lượng này thì.....
Từ cả một đại quân chinh phạt Mê cung, giờ chỉ có 7 người tập trung lại đây.
Đồng hồ đếm ngược điểm đến số 0.
Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt họ mở ra.
Họ đã sẵn sàng.
Rũ bỏ hết sự do dự trong lòng, 7 người họ đặt cược cả tính mạng vào trận chiến này, và tiến bước.
―― Mê Cung tầng 80, trong Ám Hắc Không Gian ――
Bên trong tối như hũ nút. Reiha niệm một phép thuật diện rộng, "Floor light".
Những gì họ thấy khiến con tim họ như ngừng đập.
Giữa tầng này xác của quân đội Đế Quốc chất cao như núi.
Và trên đỉnh là một sinh vật duy nhất.
Nhìn nó cứ như đang thiền vậy.
Nó nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí, đó hẳn phải là tác dụng của một loại ma pháp nào đó.
Michelle tin chắc một điều,
Chính con quái vật này đã dẫn họ tới đây, hắn chính là Chúa Quỷ Rimuru.
Cô lên tiếng để xác nhận,
"Ngươi..... là Chúa Quỷ Rimuru?"
Nhưng chính những lời đó đã chọc giận Zegion.
"Nhận nhầm một kẻ hèn mọn như ta.....với Chúa Quỷ Vĩ Đại Rimuru......
Lời nói ngu xuẩn của ngươi đã kéo đường sống của ngươi xuống còn một lối duy nhất.
Đó là tới đây và đánh bại ta, Zegion.
Hãy vật lộn với tất cả những gì ngươi có đi, để rồi sinh mạng ngươi chỉ còn là tro bụi!"
Thế rồi cuộc chiến bắt đầu.
_________________________
(Góc nhìn của Rimuru)
Benimaru và tôi lặng người nhìn vào cảnh tượng trên màn hình.
Cảnh tượng bên trong mê cung được chiếu chỉ còn là sự tĩnh lặng sau khi những người lính Đế Quốc bỏ mạng.
Trận chiến đã kết thúc.
Những những gì chúng tôi thấy cho đến giờ khiến tôi không còn lời nào để nói.
"Này.....gã đó, hình như, mạnh hơn cậu, đấy nhỉ?"
Sau một hồi, tôi mới nói ra ý kiến của mình.
Benimaru trốn tránh hiện thực sau một khắc đơ người, "Chắc là không.....sai nếu như xem xét khả năng đó."
Trận chiến trong Mê Cung đã đúng như dự tính.
Tôi khá bất ngờ khi Demon Golem khổng lồ và hội Aldaman lần lượt bị đánh bại bởi một nhóm 2 người có lẽ thuộc quân tinh nhuệ của Đế Quốc và một nhóm 3 người mặc bộ giáp bằng Orichalcum bóng bẩy và có sức mạnh kinh người.
Coi bộ cũng có vài hàng khủng lẫn vào.
Một Hiệp Sĩ solo ăn được Albert còn Aldaman bị một Nữ Hiệp Sĩ có khả năng ma pháp đáng nể giữ chân.
Cả Aldaman không có điểm yếu nhờ "Holy-Demonic Inversion" cũng bị hạ bởi một đội 2 chàng 1 nàng ấy, khiến họ trở thành một đối thủ đáng quan ngại.
Tôi bắt đầu thấy hơi lo lo......xong rồi thành ra, méo cần.
Nhóm 2 người và bộ 3 đến tầng 80 gần như cùng thời điểm.
Và thủ phạm: Thủ hộ tầng 80, Zegion.
Zegion cố tình dẫn những người mà cậu ta cho là mạnh đến đó.
"Hên thì sẽ gặp được kẻ nào mạnh mạnh đó!" là những gì Ramiris đã nói ―― Tôi từng được Beretta mách về cuộc họp bí mất của bọn họ rồi ―― khổ cái là thím Rimuru lại bỏ qua chuyện đó.
Cậy sức trâu sức bò nên Zegion đã bắt những người đó tới chỗ cậu ta.
Nhưng cái ghê nhất phải là khả năng cảm nhận của hắn cơ.
Lọc từng binh sĩ tham gia chinh phạt Mê Cung một để chọn ra những kẻ cậu ta muốn mới ghê chứ.
Trong lúc thiền tôi chắc là tí chuyển động xíu xiu hắn cũng biết luôn.
Tên Zegion này gắt quá đi.
Thêm 2 người dị giới nữa rồi họ bem nhau.
Túm cái váy: Bắt nạt trẻ con.
Hiệp sĩ đã đánh bại Albert đâm cái gì kêu là Max Speed Sword Attack.
Zegion nhẹ nhàng, từ từ, bình thản dùng tay trái gạt thanh kiếm ra thật hoàn hảo.
Cùng lúc đó, do đã tiếp cận được kẻ địch, cậu ta truyền lực, giơ chân phải lên, đạp vào áo giáp của chàng Hiệp Sĩ.
Cú đạp của cậu ta vào bộ giáp Golden Orichalcum thần cấp tởm lợm tới nỗi one hit luôn chàng kia.
Mà còn chưa đến 3 giây đâu đấy.
Trước cả khi kịp nhận ra đồng đội đã chết, Nữ Hiệp Sĩ cũng bị chém gục.
Ít ra cô ấy cũng được khoan hồng.
Cô chết mà không phải cảm nhận chút đau đớn hay sợ hãi nào.
"U, U~ Ooooo! Sao ngươi dám! Chết đi, đồ quái vật! Dimension Cutter!!"
Người Hiệp Sĩ mặc giáp cuối cùng phóng ra tuyệt kĩ của mình trong cơn cuồng nộ.
"Thảm hại!"
Không gian bị bóp méo quanh Zegion biến mất hoàn toàn.
"Nhờ Skill mà ta nhận được từ Raphael-sama của Chúa Quỷ Rimuru nên những đòn tấn công đến sẽ chẳng là gì cả!"
Đó là..... Phòng ngự Tuyệt đối của Convenant King Uriel ―― Trường Xoắn Không Gian ―― Không phải chứ!
Khả năng thao túng không gian của Zegion còn ghê hơn cả Unique Skill nữa luôn.
Tức là ngang với Phòng ngự Tuyệt đối của Chloe luôn rồi, mà em ấy hồi trước từng bem nhau với Veldora rồi đấy.
Chẳng trách cậu ta đơn đấu cân kèo với Veldora được.
Thế chẳng lẽ Zegion ở cái trình của mấy Anh Hùng cổ xưa sao?
Tiềm năng phát triển tởm lợm thật đấy.
Mà cái dáng đó quen vl vậy.
Cái kiểu giáp ngoài giống như một con thú nào đó có khả năng chiến đấu.......
(Ê, Raphael, không phải là.....)
"Giải đáp. Có thể ngài đã quên, nhưng ngài đã cho cậu ta một phần thân thể.
Vậy nên cá thể Zegion đã được tối ưu hóa và nhận được một cơ thể tương tự với ngài."
Tôi có nhớ chứ.
Khi tôi cứu Zegion lúc cậu ta gần chết, tôi đã dùng một phần cơ thể để băng miệng vết thương lại.
Lúc đó cậu ta chỉ là một ma vật dạng côn trùng tiểu tốt thôi.
Cậu ta lai giữa kiểu bọ tê giác và bọ sừng tấm, tức là siêu cấp ngầu.
Mà hồi đó cao được có năm chục phân thôi hà, mà hóa ra lại là một loài ma thú khá hiếm, nên tôi đưa qua để Ramiris chăm sóc cho.
Mà cũng tương tự, cũng được đưa xuống Mê Cung, cũng được tôi cho miếng da miếng thịt sau mạnh lên blah blah.....
Là thêm một chị ong mật nữa.
Rồi họ trở thành những kẻ được người người mến mộ, Zegion và Apito, tôi chẳng lường nổi cái sự này nó lòi ra đâu.
Apito chỉ bọc trong Demon Steel lúc đặt tên...... nhưng cậu Zegion này như kiểu tiến hóa siêu tốc gì đó vậy. (Mega Evo? :\/)
Để mà nói thì, cậu ta tiến hóa theo hình mẫu chiến đấu lý tưởng của tôi, kiểu ác quỷ cuồng chiến vậy.
Thêm nữa lại còn được nhận thêm cái chỉnh hình toàn thân từ Wisdom King Raphael nên cuối cùng có dạng hoàn thiện là vầy đây.
"Dimension Ray!"
Lại còn được Veldora huấn luyện riêng nữa, đối thủ hiện tại đúng thật chỉ là hạng cắc ké với cậu ta thôi.
Mồm sứt nói không mẻ mà.
Xòe ngón tay ra rồi vung tay phải xuống.
Chỉ vậy thôi mà chiều liên tục không-thời gian bị bóp méo và không gian bị cắt đôi.
Hiệp Sĩ mặc giáp bị xé đôi mà chẳng thể chống cự, một người khác ăn đạn lạc nên cũng bay màu.
Trong 10 giây mà đã có tới 4 người lên bảng.
Mẹ ơi. Thẳng này đáng sợ quá.
Cậu ta đã vượt qua thường thức rồi.
Không, tớ nhầm, cậu ấy cho cái thường thức nó hít bụi mới đúng.
Theo đánh giá của tôi thì Apito cũng phải cỡ Hinata.
Nhưng mà dù thế thì cũng chẳng trụ nổi một hiệp 3 phút với Zegion.
Tất nhiên là nếu Zegion nghiêm túc.
Thế vẹo nào mà lại để đứa như thế ngồi trong Mê Cung được? Phí của giời quá, nhỉ? Mấy bạn có nghĩ là tôi đang nghĩ cái mấy bạn đang nghĩ không? Cậu ta chính là vũ khí bí mật đấy.
Ừ, kiểu gì tôi cũng làm thế. Mà lần nào tôi hở ra cho Wisdom King Raphael bạn tôi quản lý thay là y như rằng mọi thứ lại vượt quá sức hình dung.
Hiện tại thì không cần cậu Zegion phải làm gì cả, nhưng sớm muộn gì thì bọn tôi cũng phải tâm sự với nhau thôi.
Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian đến khi 3 người còn lại được tuyển lên đường.
Một vụ nổ bị nén lại với dụng ý dùng nhiệt độ cao để gây tổn thương cho Zegion thì không thấm gì với Kết giới tuyệt đối cả.
Và tất nhiên là Sức mạnh Hercules cũng chẳng là gì.
Ông chú có khả năng tấn công cao tốc với cơ thể được cường hóa thì trong mắt Zegion chẳng khác nào đứng im.
Chưa đầy 1 phút và cả 7 đều bị hạ.
Nói thật chứ, nếu tôi đấu với Zegion trong cùng dạng với cậu ta, tất nhiên là không xài mấy năng lực khác, chắc là tôi cũng sấp mặt đấy.
Thế nên thành ra tôi mới hỏi Benimaru cái câu vừa nãy.
Trong một thế giới cá lớn nuốt - err - slime lớn nuốt slime bé này thì tôi đã luôn tâm niệm phải thận trọng....
Nhưng mà có một kẻ như vầy ngay dưới mũi mình suốt bao lâu nay khiến cho tâm niệm của tôi trước giờ nó trồng cây chuối luôn.
Cách thần linh vận động thế gian thật là kì lạ.
Rồi, hết rồi đấy, cuộc chinh phạt Mê Cung đến đây là kết thúc, tôi lại có thêm 350,000 linh hồn nữa.
Cùng lúc đó, trận quyết chiến cũng sắp sửa bắt đầu.