Tensei Shitara Slime Datta Ken
Chap 102: Quái Vật Diện Kiến
✦✧✦✧✦
Một tháng rưỡi đã trôi qua kể từ khi tôi thăng tiến thành Chúa Quỷ
Quá trình xây dựng Đấu Trường diễn ra vô cùng suôn sẻ. Mệnh lệnh của Gerudo và năng lực xây dựng đã giúp cho dự án đi đúng kế hoạch đề ra.
Hơn thế nữa, người trẻ nhất trong nhóm DwarfAnhEm, Mildo, thực sự đã sửa đổi bản thiết kế của tôi và biến nó thành một tòa nhà tráng lệ đậm chất nghệ thuật. Đúng là dwarf mà, không, đây là quá trình lao động của một nghệ sĩ chân chính. Tay nghề lộng lẫy đơn giản vậy thôi.
Tay nghề như thế này thì ngay cả những người hoàng tộc cũng hài lòng. Với tôi, người có tính thẩm mĩ thấp lè tè, cũng khá thoải mái khi xung quanh có nhiều người tài giỏi.
Thậm chí khi bổ sung thêm Mildo, cũng sẽ còn rất nhiều thời gian cho tới khi tôi ra mắt và Giải đấu được lên lịch sẵn sàng.
Về phần Mê cung Dưới lòng đất(Dungeon), có triển vọng rất tốt, vẫn còn nhiều điều mà tôi muốn tìm tòi nhiều hơn, giả dụ như thiết kế của Mê cung, nhưng tôi đã phải ủy thách những phần chi tiết lại cho Ramiris và Veldora.
Dù rằng vẫn còn nhiều thứ mà tôi muốn tham gia vào, tôi đơn giản là chẳng có thời gian để lo mọi sự.
Để kỷ niệm lễ thăng tiến của tôi, hay nói khác hơn, để minh chứng cho điều đó dù cho tôi là một Chúa Quỷ, các đại biểu của nhiều tộc khác nhau đã bắt đầu nối đuôi nhau tề tựu về Đấtt nước của Quái vật-Tempest.
Dường như bọn họ đều muốn thề nguyện trung thành với Chúa Quỷ, kết quả, nhận được Devine Protection {Sự che chở thánh thần/ Thánh hộ} là thứ mà chỉ được Chúa tể ban cho.
Tuy nhiên, giả sử như Chúa Quỷ thiếu hụt khả năng lãnh đạo, thì rằng Chúa tể chắc chắn sẽ nhấn chìm bọn họ xuống bờ vực của sự hủy diệt, thay vì phồn thịnh.
Cho tới tận bây giờ, Rừng Đại Ngàn Jura được đặt dưới Thánh Hộ của Veldora, người đã bảo vệ cho khu vực này, trở thành một vùng không được xâm chiếm.
Khu vực không xâm chiếm giờ đây được đặt dưới sự điều hành của vị Chúa Quỷ mới người đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, điều được biết đến nhiều nhất rằng Chúa Quỷ mới toanh này vẫn còn non choẹt đại loại vậy. Phát hiện ra rằng người bảo hộ của khu rừng là một thực thể như thế, chắc chắn đó sẽ không phải là bất hợp lý cho các đại biểu của các chủng tộc nói rằng cảm thấy về tương lai của họ chẳng sáng sủa chút nào.
Hôm nay, tôi đã khoác bộ lễ phục.
Hôm nay, tôi được tôn xưng như là một vị Chúa Quỷ Vĩ Đại.
Trên hình dáng của Slime.
Có vẻ như tôi đã trở thành vật trang hoàng và được đối xử như là Kagami mochi được tô điểm bởi một Kamidana.
Sẽ ổn chứ khi để lại thế thân thay vì tôi ở trên đấy...?
Mà, tôi có nói thế, nhưng nó lại bị từ chối thẳng thừng với nụ cười. Yep, đó chắc chắn là điều tuyệt vời đến nỗi các trưởng ban hoàn toàn đồng thuận vào những lúc này. Tôi đánh giá cao mong muốn để tôi ngồi đây của họ.
Miễn cưỡng mà nói, tôi bị đem chưng ra và được 'đề nghị' không được nhúc nhíc.
Thật lòng thì tôi bị ấn tượng trước sự chuẩn bị của mọi người cho sự kiện đến mức độ làm cả bộ đồ Phép Thuật cho một con Slime được sửa soạn và mọi thứ...
Tôi nhìn xuống tất thảy quái vật đang quỳ gối mong muốn được diện kiến tôi.
Tôi nghĩ rằng những thủ tục đại loại như mặc đồ và quỳ xuống là không cần thiết, nhưng thể hiện phẩm giá là quan trọng. Một cách miễn cưỡng tôi phải đi theo với nguyện vọng của Bộ. Có thể nói rằng phiên bản slime bình thường chẳng có chút phẩm giá nào.
Mà, tôi chẳng quan tâm.
Tuy nhiên, thật thú vị khi nhìn những phản ứng từ nhiều tộc khác nhau.
Tại vì tôi chẳng nói câu nào, như thể tôi là vật trang hoàn, tôi lặng lẽ đưa ánh nhìn xuống lũ quái vật khi chúng đang tự giới thiệu bản thân.
Phản ứng của chúng có thể được chia làm ba nhóm. Một nhóm thì trong lòng ngưỡng mộ, nhóm thì giữ lễ, và cuối cùng, nhóm run như cầy sấy.
Với nhóm giữ lễ, có vài tên thậm chí còn xem thường tôi chút chút, nhưng như thế cũng kết thúc khá thuận lợi.
Vấn đề đến với những tên đang run lên vì sợ hãi. Mấy đứa đó mới rắc rối.
Tôi chấp thuận yết kiến trong khi suy nghĩ sâu hơn nữa.
Người đầu tiên mà tôi nhận vào yết kiến chính là người đã tin vào thực lực của tôi và mang trong tâm niềm kính trọng lớn lao với tôi. Hầu hết là những người tôi đã thiết lập quan hệ trước đây.
Lần này đây, có Tộc Trưởng Lizardmen, cha của Gabil, và Thủ lĩnh các Tộc của High Orc.
「Đã lâu không gặp người, Rimuru-dono... không... tôi nên nói rằng Chúa Quỷ Rimuru-sama.... Trong một ngày hoan hỷ như thế này, chúng tôi cũng-」(Cha của Gabil)
Trông thấy ông ta quá căng thẳng và nói quá cứng nhắc, tôi ngắt lời ông ta.
「À, đã lâu không gặp, Tộc trưởng. Chẳng cần phải nói chuyện quá trang trọng làm gì hết. Tôi mang ơn ông rất nhiều vì đã liên minh, vậy nên xin vui lòng đối xử tôi tốt hơn từ giờ, như ông đã từng làm trước đây.」(Rimuru)
Tôi phát ngôn thế.
Bằng cách này, tôi đã xoay xở nhằm xua tan các rắc rối của ông ta và những nỗi lo lắng của ông dường như biến đi mất. Sau đó, dường như ông ta đã trở lại với tính cách vốn có của ông phù hợp với cương vị của người lãnh đạo của một giống loài.
「Không không! Chẳng có lý do nào để nhận những lời tử tế này, Rimuru-sama!
Bên cạnh đấy, thằng nhóc Gabil..... Có chút gì hữu dụng với ngài?
Thật lòng mà nói.... thằng con đó chẳng có tài cán gì..........」
Một cách công khai, Gabil đã bị lưu đày và bị từ bỏ bởi chính người cha của mình. Từ trong chất giọng, dường như không đem lại một chút gì ý định công khai gọi anh ta quay về vào lúc này.
Người cha của anh ta là một người nghiêm túc, nhưng anh ta cũng có nhiều phẩm chất tốt từ ông và là một lãnh đạo giỏi.
Khi tôi cân nhắc điều này, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
「À, đúng rồi, Trưởng tộc. Cho phép tôi đặt cho ông một cái tên "Abil". Dù gì đi nữa ông vẫn là cha của Gabil, hay đúng hơn là để ông không có tên gọi nó cũng phiền.」 (Rimuru)
Ồ, một cái tên được đặt thật hoài niệm.
Tôi nhấn mạnh phần làm cha, tôi rất muốn xoa dịu vấn đề chối bỏ này một cách chậm rãi! Và, tôi cũng không quên thuyết phục ông ta một cách tiếp.
Tôi tự hỏi liệu ông ta có hiểu được ý định này của tôi...? Trưởng tộc. Không, Ail gật đầu cảm ơn.
「Như ý người! Thần xin thề trên cái tên này, lòng trung thành này xin dâng lên người, Rimuru-sama!
Thần sẽ không bao giờ quên khoảng khắc này!!」(Abil)
Như thế, ông nói và gật đầu với khí phách mạnh mẽ, ông liền rời khỏi đây.
Tôi đánh một cú nháy mắt đến Rigur đang chờ kia để cậu ta dẫn Abil đến chỗ ở của Gabil.
Rigur gật đầu và rời đi cùng với Abil.
Bên cạnh đấy, chắc hẳn rằng Abil sẽ tiến hóa lên thành Dragonewt.
Cái tên ban cho một lượng lớn của Thiên Hộ vào người ông ta và tiêu tốn một ít năng lượng, nhưng vẫn còn rắc rối rằng tôi đặt tên người ta một cách vô lo vô nghĩ.
Hơn thế nữa tôi không có ý định làm như thế. Xin lượng thứ cho tôi từ khởi sự chết chóc này.
Lần này đây, đặt tên cho Trưởng tộc là một hình thức tạ ơn cho những nỗ lực của Gabil, nhưng trong tương lai tôi phải kiềm chế bản thân khỏi xu hướng hay đặt tên cho người ta.
Tiếp ngay sau Abil là các Thủ lĩnh các Tộc của High Orc. Họ tới đây để gửi lời chào thân mật chỉ với vài người hộ tống.
Họ không hề đem bất cứ vệ sĩ nào bên mình, có lẽ tại vì họ đặt niềm tin vào tôi rất cao mà không thiên vị.
Vài người còn đem theo con cháu chắt theo cùng nữa.
Lẽ tự nhiên khi tình trạng nguồn thức ăn của họ được cải thiện thì cách sống của họ cũng được cải thiện.
Hơn hết, trẻ con đã được sinh ra, và những đứa trẻ được sinh ra ấy đều là High Orc. Bởi vì lẽ đó mà họ cảm thấy niềm hân hoan và ngạc nhiên đầy lớn lao. Họ muốn báo điều này trực tiếp với tôi.
Tôi nghĩ bản thân tôi rằng đó là lẽ tự nhiên khi đứa con của họ sinh ra là High Orc, nhưng tôi được kể lại rằng trường hợp như vậy là cực kỳ hiếm.
Như những gì được biết, tổ hợp biến dị thường sẽ bị giới hạn trong một thế hệ. Với tỷ lệ sinh giảm đi đáng kể, họ giờ đây có thể tập trung vào chăm lo và phát triển cho những đứa trẻ.
Vì lực lượng lao động trong tương lai, tôi nên dạy dỗ họ để xây dựng đứa trẻ với sự chăm lo hết mình. Trẻ em là báu vật. Ngay cả khi ở thế giới khác, đây vẫn là sự thật không thể chối bỏ.
Tôi đã từng lo lắng về việc làm sao để bọn họ có thể xử lý được, nhưng dường như việc ban tên cho mỗi người hóa ra lại là một quyết định đúng đắn.
Tôi đã tự hỏi liệu có quá khó cho họ không khi sử dụng cái tên mà tôi dã cho họ, nhưng có vẻ như rằng sử dụng tên gọi đã trở thành thói quen.
Tôi mừng lắm. Đúng rồi, có thể lúc đầu họ còn chưa quen. Nhưng dần dà về sau thì họ sẽ quen cách gọi nhau bằng tên.
Từ khi họ đi riêng rẽ cùng nhau thuận lợi như thế mà không cần gọi tên cũng chả gây ra khó khăn gì, tôi có lẽ đã lo lắng quá nhiều.
Là thành viên cuối cùng tham dự vào Liên minh Rừng Đại ngàn Jura.
Các Treant cũng tới gửi lời chào thâm mật.
Mà, tôi nói là các Treant vậy thôi, nhưng họ đâu có đi được, nên người tới đây thực sự ra là Trainee-san (Học-viên-san) của tộc Dryadtrước kia.
Như thường lệ, tôi cảm thấy một khối lượng lớn năng lượng phép thuật.
「Đã lâu không gặp, Rimuru-sama.
Lời chúc mừng từ chúng tôi tới lễ thăng tiến lên ngôi vị Chúa Quỷ.」 (Học-viên-san)
Không một chút do dự, cô ấy gửi lời chào.
Tôi cũng đã được cô ấy giúp đỡ hồi trước, nên tôi nợ ơn cô và các Treant một tí.
Từ đó chúng tôi đi đến quyết định cho mối quan hệ tương trợ lẫn nhau.
Như giờ đây, có vẻ như không có bất cứ vấn đề nảy sinh đột xuất nào, nhưng có vẻ rằng việc di chuyển làm phiền lòng cô ấy.
Thực sự ra, trước mặt tôi đây là một cơ thể ốm đi trông thấy của Học-viên-san.
「Mà, cái này cái kia.....
Cho đến khi Hoàng hậu Fairy hoàn tất việc tái sinh của cô ấy, chúng tôi phải ở lại phía sau.
Bởi vì chúng tôi không thể di chuyển tự do, chúng tôi chỉ có thể làm được đến mức này...」(Học-viên-san)
Có... phải cô ấy mới nói cái gì đó thú vị...?
Hoàng hậu Fairy... Không... ý cô ấy không phải thế...
Chibikko đó là một người tàn nhẫn...
Trong tâm trí tôi, tôi chỉ có thể liên tưởng tới khuôn mặt cười ngây ngô của Ramiris.
「Hể, thật chứ? Cô nói là Hoàng hậu Fairy? Cô có biết tên không?」(Rimuru)
「Vâng, đó là Ramiris-sama Vĩ đại.
Vài ngàn năm trước, đó là người đã phân xử với những kẻ ác độc, và sau đó người đã biến mất như chưa từng xuất hiện...」 (Học-viên-san)
Tôi muốn giả vờ như chưa hề nghe thấy gì.
Ramiris trong tâm trí tôi và Ramiris trong trí nhớ của Học-viên-san hoàn toàn lệch quẻ. Tôi chắc chắn luôn.
Tuy vậy... Có vẻ như rằng cô ấy luôn mãi chờ cái cô kia trở lại.
Cô ấy chắc chắn không thể nghĩ tới việc Hoàng hậu Fairy lại trở thành một trong các Chúa Quỷ...
Tôi có nên nói cho cô ấy biết và nhận họ làm thuộc hạ của tôi?
「Umm... Tôi có lẽ có tí manh mối về người đó, nhưng...」 (Rimuru)
「EEEH!? Có phải... có phải là sự thực!?」 (Học-viên-san)
Cô ấy phản ứng lại với sức mạnh rung động mặt đất sau khi nghe tôi nói.
Cứ giới thiệu cô ta luôn đi. Giả sử như cô ấy thấy Chibikko đó, cô ấy sẽ tỉnh ngộ. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tin được rằng Ramiris đó lại là một ai đó quan trọng như vậy.
Tôi sẽ không nản chí.
Trong lòng quyết tâm, tôi quyết định để cho Học-viên-san gặp mặt Ramiris.
Kết quả.
Học-viên-san Ấn tượng khóc sướt mướt.
THIỆT CHỨ HẢ? Ramiris là chuyển kiếp của HOÀNG HẬU Fairy...
「Ah, vẻ đẹp bất diệt đó, dáng vẻ thanh lịch...」(Học-viên-san)
Học-viên-san bày tỏ lòng ngưỡng mộ trong tiếng nấc nghẹn vì những giọt nước mắt đầy ân tình.
Cô nói tới ai vậy hả? Tôi không hiểu cái gì hết.
Đặc biệt nhất, cái phần thanh lịch đó... nếu như bạn dò từ trên xuống dưới bạn sẽ KHÔNG tìm thấy được thứ gì hợp cái chỉ dẫn đó hết...
「Cậu nghe thấy gì chưa!? Này, cậu lúc nãy vừa có nghe đúng chứ?! Cậu, mới nhận được quan điểm tốt về tôi đấy hử, đúng hông?」(Ramiris)
Lòng đầy tự hào, Ramiris bay tới và bắt đầu lượn lờ quanh tôi.
Phiền quá.
Cô ta bay lòng vòng và phát tiếng vo ve liên hồi.
「Sao~dợ!」(Ramiris)
Cảm giác như cô ta thực sự tận hưởng cảm giác ấy.
Nhìn mặt tôi có giống như đang quan tâm không? À mà thôi.
May mắn gặp được đồng chí là một điều hạnh phúc.
Cạnh đây, có được niềm hân hoan đoàn viên mới chỉ là phần một, nên tôi nói lại một lần nữa
「Mà nè, chuyển tới Mê cung sống thì sao?
Cô thấy đó, từ khi nơi đó gần với Tempest và cũng gần với lãnh địa của Ramiris nữa đó?」(Rimuru)
「Ah! Vậy thì tốt quá...
Nền tầng có thể dễ dàng mở rộng ra, cũng có rất nhiều tầng đang trống, cũng có tầng Rừng nữa!」(Ramiris)
Ramiris đồng ý với đề xuất của tôi.
Hơn hết, bên trong mê cung thuộc hạ của Ramiris sẽ trở nên bất tử. Bởi vì họ sẽ kết thúc việc phục vụ trên cương vị của họ nên tôi đã quyết định đề xuất ý kiến này.
「Tuy nhiên... Như thể một người sống trong Rừng Đại ngàn Jura, không phải chúng ta sẽ trực thuộc dưới trướng của Rimuru-sama sao...?」 (Học-viên-san)
Học-viên-san thực sự rất lo lắng về điều đó.
Trên thực tế, khi tôi chấp thuận cho Ramiris thành lập nên mê cung, tôi cũng ban cho cô ấy quyền ngoại trị ở chỗ đó.
Ở bên trong mê cung được đặt song song dưới quyền kiểm soát của tôi lẫn Ramiris, đó là một khu vực đặc biệt nằm dưới quyền quản trị của một chủ quản chung.
Như tôi giải thích điều đấy và tôi cũng thêm vào rằng vào lúc này nhập cư sẽ không phải thành vấn đề.
Mặc dù Học-viên-san vẫn còn do dự, cô ấy nhanh chóng phục hồi và quyết định bàn bạc vấn đề này với các bậc trưởng lão Treant.
Ngay sau đó cô ấy rời đi bằng cách dùng dịch chuyển tức thời.
Thật đúng với những ai có khả năng vận dụng sức mạnh phép thuật của tự nhiên, cô ấy có kỹ năng thật tiện lợi.
Dù cho nó trông cũng giống với dịch chuyển không gian nhưng phần khấn gọi lại rất nhanh.
Nhưng nếu như tôi sử dụng khả năng phân tích, tôi có lẽ sẽ sớm học được.
Sau khoảng ba ngày, phần bàn bạc giữa các trưởng lão đã được hoàn tất một cách mĩ mãn và Học-viên-san một lần nữa quay trở lại.
Sau đó cô ấy ngay lập tức đề nghị được yết kiến, và điều đầu tiên mà cô ấy nói ra là,
「Chúng tôi, tộc Treant và Dryad, mong muốn được tái xác định dưới sự bảo vệ của Ramiris-sama.
Ngài có chấp thuận cho chúng tôi không, Rimuru-sama?」 (Học-viên-san )
Lời đề nghị được cô ấy nói ra.
Tôi cho đi lời chấp thuận cho cô ấy thật tự nhiên.
「Đội ơn ngài!」(Học-viên-san )
Sau khi tôi bằng lòng, Học-viên-san đã rất đỗi vui mừng.
Tuy nhiên, có một vấn đề, thế quái nào mà họ có thể đổi vị trí của mấy cái cây khổng lồ kia? Câu hỏi đó.
Tuy vậy, ngay cả giải pháp không ngờ cũng dễ quá chừng.
Ramiris sẽ mở cổng mê cung ngay tại đó, và di chuyển chỗ họ đang ở sang Mê cung.
Bởi, tôi không có nghĩ rằng các Treant có thể tự đổi chỗ.
Tuy nhiên, khi mà những thuộc hạ của Ramiris sẽ ngày càng tăng lên, điều đó sẽ làm cho mê cung ổn định hơn vào những tuần kế tiếp.
Tăng khả năng điều khiển năng lượng phép thuật và điều chỉnh khí lưu sẽ làm cho việc vận hành Mê cung cực dễ dàng.
Và, dù cho số lượng Dryad chỉ thuộc thiểu số, họ rất thích hợp làm hướng dẫn viên ở trong mê cung này.
Tầng thứ 95 được thiết lập như là nơi để các Treant cư trú, họ có thể thay Ramiris và Veldora để thiết lập tầng đó.
Đó sẽ trở thành một tầng mà cây xanh rợp bóng trời.
Tầng đó là tầng rộng nhất, với đường kính 5 km.
Và, chung quanh cánh cửa dẫn xuống tầng thứ 96 là Điểm Lưu và nơi đó cũng sẽ được thiết lập như là Lữ Quán và nhiều thứ khác trước khi đập Boss.
Họ cũng có thể mở thêm tiệm như Tiệm Trang Thiết Bị mà chào hàng với những vũ khí và giáp trụ chất lượng cao ngay trước mặt tiền, chỗ trông bắt mắt và khiến khách hàng muốn mua ngay.
Nhưng mà khách hàng đến thăm sẽ cực kỳ hiếm, tôi không có ý định mở cái cửa tiệm đó ra chỉ để cho vui.
Khu vực xung quanh hoàn toàn là Làng của Treant.
Nhờ vào mật độ năng lượng phép thuật đậm đặc, tất cả bọn họ có thể sống thoải mái.
Tôi cũng có được sự đồng thuận từ các Dryad để giúp quản lý Mê cung. Cũng có những tổ đội khác mong muốn được hữu dụng.
Tôi tin rằng tôi đã chiêu một được một nhóm nhân công trung thành và đoàn kết.
Mai sau, trên chính Tầng này, một thành phố dạng rừng sẽ được thành lập.
Một thành phố đem lại niềm an ủi cho những ai đấu tranh trong gian khổ để đến được Khu rừng.
Nó được biết đến như là "Thành Phố Mê Cung", Thủ Phủ của sự Ảo Mộng đầy thịnh vượng.
Một thành phố sẽ không ban phước lành cho bất cứ ai ngoại trừ những người có thể thành công tới được đây.
Dẫu vậy... Đó là một câu chuyện dài ở tương lai, thứ thậm chí bản thân tôi còn chẳng hình dung được.
−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−
Sau đó, nhóm thứ hai gồm những người quan sát tôi.
Đó là những người thuộc nhóm chủng tộc hạng cao trong Rừng Đại Ngàn Jura.
Là hiện thân cho sự đổ vỡ, họ là người đại diện đến từ tộc Tengu[, Gozu, và Mezu.
Tộc Tengu cư trú ở rặng núi gần nơi mà bộ lạc High Orc núi định cư. Hơn nữa, họ đã thành lập ngôi làng của họ trước lối vào trước cửa đến những lãnh thổ khác trên rặng núi cao không thể tiếp cận.
Dù cho nơi đó được tương truyền rằng chẳng có ai có thể sống ở nơi như vậy, mà có vẻ như rằng những chủng tộc cấp cao chẳng bận tâm nhiều về môi trường sống.
Là đại diện cho bậc trưởng lão của họ, cháu đích tôn, một cô gái trẻ tuổi có tên Momiji, mang đến lời chúc tốt lành từ những người đó.
Mặc dù mũi của phái nam cũng dài thượt như cái tên, phái nữ lại có phần bình thường hơn.
Điểm nổi bật là làn da hơi đỏ của họ... hoặc có lẽ cái mũi của mấy tên nam ấy không dài như tôi tưởng. Mà, tôi giả sử rằng chúng quá dài đi, sẽ khó khăn với bất tiện lắm, bởi vậy nên dài như vậy là đủ.
Vậy mà... cái tộc này. Niềm kiêu hãnh nó cao ngút trời.
Điều đầu tiên mà cô ta thốt ra với tôi là,
「Hừm. Nghĩ tới cái ngày mà bọn ta phải bị thống trị bởi một con slime hạ cấp. Thật là thú vị.
Mắc cười dễ sợ, ta lại không muốn cười ở đây.... À mà thôi, cái gì qua rồi thì cho qua.
Bọn ta sẽ ghi nhận quyền thống trị của ngươi trong khu rừng này. Tuy nhiên, bọn ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn nếu như động tới việc của bọn ta.」(Momiji)
Cô ấy tuyên bố rõ ràng như thế trước ban lãnh đạo các cấp.
Shion đã bắt đầu muốn bùng nổ với cử chỉ co giật liên hồi. Nhưng, ngạc nhiên thay là cô ấy có thể tự kiềm chế được bản thân.
Điều gì đi chăng nữa mà thay đổi được tâm ý bên trong cô gái đó, cô ấy không đánh mất sự kiềm chế khỏi cơn giận đang chực chờ bởi đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng lưu tâm.
Dù chiều hướng đó cũng tốt, nó... đồng thời cũng có gì đó sai sai.
Tuy nhiên, để ức chế tích tụ lâu ngày rồi cũng sẽ vỡ tung.
Tôi ngừng quan sát những thay đổi hành vi của Shion.
「Tôi biết, tôi có thể hiểu được ý định của tộc Tengu.
Về vấn đề không can thiệp vào công việc nội bộ, chúng tôi cũng sẽ không trợ giúp bên bạn luôn. Sắp xếp như vậy bạn có hài lòng không?」(Benimaru)
Benimaru giữ vai trò như một người đại diện để hỏi cô ta.
Như những gì đã được nói ra, nếu bạn không muốn chấp nhận được trị vì bởi Chúa Quỷ, thế thì bạn sẽ không bị trị vì. Nếu như có một Chúa Quỷ khác xuất hiện, cô hay anh đó có lẽ sẽ đồ sát hết vì cái tội hỗn xược.
Nhưng tôi là người rộng lượng nên không quan tâm mấy thứ đó.
Hay hơn thế... nó phiền phức quá hà.
Mà hơn hết, tôi đã từng nói với mọi người rằng cứ làm những gì mà họ nghĩ là đúng đắn nhất nên mới ra cơ sự này.
Khi Benimaru nghe được những lời đó, anh ấy chỉ có thể tái xác nhận lại.
「Vâng, như thế cũng được.」(Momiji)
Khi cô ta đáp lại, tôi cũng gật đầu ưng thuận.
Và thế là Benimaru tiếp quản cuộc đối thoại.
「Tôi biết. Thế thì, chúng ta hãy quy định rằng không đụng chạm với nhau.
Tuy vậy, xin hãy biết rằng vùng đặc quyền của High Orc được đặt ở dưới chân núi.
Vậy bạn có muốn thiết lập trao đổi với những thứ đại loại như đồ ăn và vật dụng?」(Benimaru)
「Đúng thật là vậy. Phước lành của ngọn núi không hoàn toàn dành cho mỗi chúng tôi.
Với những thứ như là các quặng thạch, nó là thứ hoàn toàn vô dựng với chúng tôi.
Về phần những tên High Orc sinh sống ở trên núi, chúng tôi sẽ để chúng sống yên ổn.
Chúng tôi không muốn có những nhóm tới quấy rầy công việc của chúng tôi.
Miễn là chúng tôi không bị triệu gọi vì mục đích quân sự thì sao cũng được.」(Momiji)
「Chúng tôi đã hiểu. Không có vấn đề gì về thỏa thuận này. Về phần quân sự, bạn không cần thiết phải lăn tăn về nó.
Tôi nghĩ tốt hơn hết là dùng hệ thống quân tình nguyện.
Kết thúc đối thoại.
Vậy đây, bởi bạn đã gắng sức để tới được quốc gia xa xôi như thế này, thì tại sao bạn không nghỉ ngơi hồi sức trước khi quay về?
Đúng rồi, chiến binh của quốc gia này đang chuẩn bị cho giải đấu.
Đó là một trận so tài, hoặc có lẽ tôi nên nói là buổi trình diễn. Tôi nghĩ đây là một cảnh tượng hiếm thấy.
Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ cảm thấy hài lòng.」(Benimaru)
Cuộc đối thoại kết thúc với lưu ý như thế.
Tôi chả biết gì về hệ thống quân tình nguyện, tôi có đôi chút ngạc nhiên pha lẫn với ấn tượng. Nhằm tạo mối quan hệ láng giềng thân thiết, cũng tại cô ta đã tự gắng sức để đến được đây, và sau đó thưởng ngoạn giải đấu. Tôi nghĩ cô ta sẽ trở về sau khi tận hưởng hết mình tại đấy nước này.
Nhưng, cháu đích tôn của trưởng lão tộc Tengu, Momiji lại,
「Phư Phư. Ta muốn xem coi thuộc hạ của con slime kia đến cấp độ nào.
Tiện đây, ta nghĩ rằng phải cực kỳ hên lắm nên nó mới trở thành Chúa Quỷ chứ nhỉ? 」(Momiji)
Cô ta phát ngôn vài điều, và sau đó quay lưng bỏ đi.
Nhưng, để nói ra ý định thực sự của bản thân và hỏi thử xem tôi có đồng ý với cô ta không, bản tính của cô ta thiệt không phải hiền đâu.
Sau lúc Momiji rời đi,
「Dù tui cố chịu rồi, như thế không phải quá mức sao?」(Shion)
Shion bắt đầu càm ràm.
「Thật vậy. Tôi cũng có phần kích động.」(Benimaru)
Thậm chí Benimaru cũng thế luôn.
Mà, có lẽ bởi vì cô ấy xuất thân từ Thượng Tộc, được xếp vào thứ hạng là Rank A.
Chắc chắn là họ mạnh. Ngay cả khi họ muốn có sự bất can thiệp, thì chẳng cần phải khiến họ phải tự bất tán đồng một cách vô lý như vậy.
Đó là những gì tôi suy nghĩ,
「Cái kiểu cư xử gì vậy? Đâu phải như chúng ta đòi hỏi họ trở thành thuộc hạ đâu, cái kiểu thù địch không kiểm soát gì đây chứ hả?
Hay đúng hơn, tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là họ nên gửi bản yêu sách này lên Núi ấy.
Làm như chúng ta có thể thực lòng đủ khả năng ngăn chặn việc khai thác vô vàn nguồn tài nguyên của núi. Nếu như chúng ta mà mở rộng ý định đến đó và dính phải rắc rối, khác nào là tiền đề để khơi mào chiến tranh.
Nếu như đối phương không cân xứng, họ cũng chẳng phải lo lắng về những phe khác đã làm gì và họ nên ứng xử sao cho xứng với tình hình, đúng chứ?」
Tôi muốn nhắc nhở cái cặp vô lo này.
Vấn đề là quyền khai khoáng. À mà, ngay từ đầu chẳng có ai sở hữu ngọn núi này cả.
Bây giờ, tôi chính thức sẽ đi tuyên truyền và làm cho bản thân nổi tiếng, do đó nếu như có bất kỳ chủng tộc nào mà phản đối quy tắc của tôi hoặc người của tôi, họ chắc chắn sẽ cho thấy sự thù địch trong cách ứng xử.
Mà, bất can thiệp cũng được.
Mặc dù tôi có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ, tôi muốn nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ được chừng nào hay chừng ấy.
Đáp lại những hành vi khiếm nhã dù nhiều hay ít, cứ nhắm mắt cho qua.
Tiếp tực sau đó là hai bộ tộc.
Đó là tộc Gozu và tộc Mezu.
Cả hai tộc có hiềm khích với nhau, tôi nghe được rằng họ đấu đầu với nhau hơn một thế kỷ rồi.
Dẫu vậy, họ đến cùng nhau khi mà vẫn còn đấu đá lẫn nhau.
Bầu không khí căng thẳng đến mức mà hai đại diện kia muốn lao vào đập nhau ngay cho nóng. Mặc dù trong khoảng thời gian đó bọn họ tự kiềm chế bản thân khi tôi còn hiện diện.
Và,
「Yo, Demon Lord-sama. Chúng tôi, tộc Gozu, rất hữu dụng trong chiến tranh, người biết đấy?
Liệu người có thể giúp một tay nghiền nát tộc Mezu hèn kém chứ?」(Đại diện tộc Gozu)
「Hừm, Đừng có mà ngu! Mắt của Chúa Quỷ rất sắc sảo.
Xin đừng do dự mà hãy lập liên minh với tộc Mezu chúng tôi.
Bỏ tộc Gozu đi, chúng tôi sẽ tàn sát tất cả quái vật nào dám bất tuân!」 (Đại diện tộc Mezu)
Một chùm rắc rối hơn là đam mê, đã tới đây.
Tuy nhiên. Vào khoảng khắc tôi trông thấy những tên này, một ý tưởng lóe lên.
Đúng rồi! Khi nói đến mê cung thì phải có Nhân Ngưu!
Đại loại như, không phải Gozu thực rất giống với nhân vật trùm sò hay sao?
Tôi muốn họ. Tôi muốn có bọn họ dù bất cứ giá nào, như một đơn vị trùm, tôi muốn thả họ xuống quanh tầng thứ 30.
Những cảm giác như ý tưởng túa ra trong đầu tôi.
Tuy nhiên, trái với những xúc đó, những có quái vật này có độ trung thành thấp với tôi.
Một nhà tuyển dụng tốt phải dùng đến điều này.
Và điều đó thực sự rất rõ ràng rằng bọn họ có động cơ thầm kín là dùng tôi để tiêu diệt đối phương.
Tôi nháy mắt với Shion.
Shion phản ứng lại kiểu "Hể? Vậy cũng được sao?" sau khi cô ấy thể hiện cảm xúc như vậy, ngay tức thì một nụ cười tà ác kéo lên trên khuôn mặt của cô...
「 LŨ CÁC NGƯƠI đang đứng trước đức vua của ta ! CÁI GÌ CŨNG CÓ GIỚI HẠN CỦA NÓ, NẾU CÒN TỎ RA THIẾU TÔN TRỌNG!
Hoặc nếu bọn ngươi không tìm cách ứng xử lịch sự hơn, thì TỐT NHẤT TỰ CHUẨN BỊ NHẬN HÌNH PHẠT THÍCH ĐÁNG ĐI.」(Shion)
Để tóm tắt những gì xảy ra, cả hai tên đều bị đập cho ra bã.
Không tốn đến một phút.
Những người trẻ của cả hai tộc đi cùng họ chả có đủ thời gian để can thiệp. Nhanh gọn.
Với một cái nháy mắt, những thuộc cấp của cả hai đều nín thinh, Shion cúi đầu chào tôi.
Bằng cách này, mọi thứ đều ổn.
Những tên này khác với tên Tengu trước đó, tôi có thể dùng chúng được.
Hay đúng hơn, tôi có thể dùng chúng mà không có bất kỳ hạn chế nào.
Ngay từ đầu, trong khoảng một thế kỷ chiến tranh, bọn họ lặp đi lặp lại việc cướp bóc lẫn nhau, đúng, một cặp rắc rối và phiền nhiễu của các chủng tộc.
Thực ra, dựa trên sức chiến đấu của bọn họ, họ có thể trên cơ với tộc Ogre.
Trong trận đấu đơn giản, một trong số chúng có thể được gọi là chủng tộc mạnh nhất trong Rừng Đại Ngàn Jura. Tôi không biết có bao nhiêu người trong số chúng đạt chuẩn A không nữa.
Tuy nhiên, xung đột chủng tộc đó đã diễn ra trong một thế kỷ dẫn đến những rắc rối liên tục cho môi trường xung quanh.
Trước khi những chủng tộc khác đến khiếu nại, tôi nghĩ chả có vấn đề gì khi phạt tụi này cả.
「Các ngươi có vẻ như dư thừa năng lượng, vậy ta sẽ chuẩn bị sân khấu cho các ngươi thỏa sức vẫy vùng.
Nếu như các ngươi phản đối, thứ đợi các ngươi trước mắt sẽ chỉ là tuyệt diệt.
Tuy nhiên, nếu các ngươi mang về vinh quang của sự chiến thắng, cái đó rất hữu dụng để thu hút sự chú ý của ta, nghĩ cho kỹ đi.
Tốt nhất là các ngươi nên nỗ lực hết sức mình để đạt lấy chiến thắng.」(Rimuru)
Tôi phóng đại tuyên bố trong khi không cho phép họ ho he tiếng phản đối nào.
Đồng thời, tôi xóa đi sự hiện hữu của bản thân cùng với việc tung ra 『Haki của Chúa Quỷ』nhằm mục đích đe dọa bọn họ.
Nhận thức được sự hiện hữu đó, Gozu và Mezu ngã quỵ xuống.
Họ bắt đầu run rẩy trong sợ hãi, chẳng còn tí thái độ bất bình nào mà họ có trước đó nữa.
Hể? Tôi nên tung 『Haki của Chúa Quỷ』 ngay từ đầu mới phải...
Không, không cần phải làm quá lên. Cạnh đây, tôi khá chắc rằng phát ra đúng thời điểm sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
Dù gì đi nữa, tôi sẽ khiến hai tên này tham dự Giải Đấu.
Và sau đó, tôi đưa chúng vào làm việc tại mê cung. Hợp lý.
Trong đầu tôi chỉ còn niềm vui bởi tôi đã thu về được những nguyên liệu Trùm tuyệt thế này cơ mà.
『Chúng tôi nguyện sẽ cố gắng hết sức nhằm đáp lại mong muốn của người! Vì vậy, xin người hãy tha thứ cho sự thô lỗ mà chúng tôi đã gây ra!! 』 (Cặp đôi | Gozu và Mezu)
Thế là mọi sự thành ra như vậy, mặc dù tôi không có thèm chú ý đến hai tên đó và tiếng van nài, cầu xin của chúng.
Thuộc cấp tội nghiệp của cả hai tên rời đi với vẻ mặt nhợt nhạt, những chủng tộc ở bên ngoài chỉ có thể đoán những gì đã xảy ra.
Sau đó, cuộc yết kiến khác diễn ra trôi chảy.
Mặc dù cũng có vài tộc khá ích kỷ, chẳng có bất cứ ai muốn đẩy vận may của họ đi quá xa như hai tên Gozu và Mezu vừa làm.
Với cảm giác như vậy, tôi kết thúc buổi yết kiến...
Nhưng, những người đến yết kiến sau cùng lại đem đến rắc rối.
☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽