Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 88: Suy nghĩ của Garfiel
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 88: Suy nghĩ của Garfiel
Chương 88: Suy nghĩ của Garfiel
"Vậy, cậu cậu lập giao ước thành công rồi hả?"
Sau khi thách thức thử thách cuối cùng của mình và kết thúc cuộc nói chuyện với Roswaal, Subaru rời khỏi tòa nhà và đi một quãng ngắn để gặp lại Otto. Và giờ, họ đang ở một góc trong Thánh Đường, báo cáo kết quả của mình cho nhau.
Subaru gật đầu trả lời câu hỏi của Otto,
"Phải, nó đã có tác dụng. Tôi đã lo rằng ông ta sẽ bỏ mặc bản thân và từ chối vụ cá cược thẳng thừng, nhưng...... Tôi nghĩ điều kiện bất lợi về phía tôi đã khiến ông ta vượt qua được nó."
"Chắc thế. Khi được đề nghị một vụ cá cược quá ngon ăn.... ngoài ra còn có bản kế hoạch chỉ ra rằng bản thân không thể thất bại, có điên mới không vồ lấy đấy. Dĩ nhiên, tôi cũng đã tính tới trường hợp Natsuki-san có thể hơi quá đà và cuối cùng không lập được giao ước."
"Ngay cả khi không có giao ước... khoan, anh tính luôn cả trường hợp đó rồi hả?"
“Ừ, đúng vậy."
Otto khoanh tay và gật đầu như thể đấy là chuyện hiển nhiên. Thực ra, Otto mới bịp Roswaal một vố, dẫu chỉ là tạm thời. Subaru tròn mắt khi nghĩ về điều đó.
Thấy Subaru như vậy, Otto cười nhăn nhó,
"Dân buôn luôn dùng những văn bản đã viết khi có nhiều điều khoản cần phải trao đổi, nhưng... những ma thuật sĩ bậc thầy mới là những người thích dùng giao ước hơn đấy. Và khi đối phương là pháp sư bậc nhất của đất nước...... khả năng ông ta cắn câu là rất cao."
“Mà này, ông ta không thể ủ mưu rồi thêm vào một số điều khoản bí mật đúng không? Kiểu như, ông ta nói một đằng nhưng lại gán tôi với một giao kèo khác chẳng hạn.”
Subaru sẽ không đời nào biết được nếu chuyện đó xảy ra. Kết quả của cuộc cá cược sẽ là then chốt quyết định tương lai của phe họ, nhưng nếu giao kèo thực chất lại là “nếu thở thì cậu sẽ chết ngay hôm sau” đi nữa―― Subau cũng chẳng hay.
Trong khi Subau rùng mình với những tưởng tượng của bản thân, Otto quơ tay,
"Những mánh khóe kiểu đó không còn hiệu lực nữa rồi. Bá tước Roswaal hẳn phải nói gì đó khi hai người lập giao ước đúng không? Ví dụ như nó sẽ được khắc vào linh hồn cậu chẳng hạn? Chỉ khi đôi bên cùng đồng ý với nội dung thì giao ước mới được thành lập. Trừ trường hợp, ngài ấy sử dụng một pha chơi chữ khó nhằn, thì chuyện đó không đời nào xảy ra."
"Nghe cứ như vẫn có ngoại lệ là bị lừa bởi chơi chữ ấy nhỉ."
"...Giữa hai ta thôi nhé, trước khi tất của những bọ luật hợp pháp ra đời, cái ngày mà cả thế giới hỗn loạn hơn bây giờ nhiều, mấy kiểu lừa đảo bằng giao ước hoành hành dữ lắm. Nếu chỉ là một người xấu vô danh tiểu tốt thì không đến nỗi quá tệ, nhưng nếu bị một pháp sư quyền lực nhưng hiểm ác để mắt tới thì hậu quả khôn lường lắm."
Otto co vai sợ hãi, Subaru cũng rúm người đồng tình.
Sao thì nói, Roswaal cũng có thể được xem là một kẻ có thể cùng lập giao ước được. Tuy mạnh mẽ và chắc chắn tâm hồn gã không mấy lương thiện, nhưng ông ta bị sự ám ảnh chi phối nhiều hơn là ác độc thuần thúy. Chắc không đến nỗi ông ta có ý lợi dụng giao ước này của họ và mạo hiểm gây mất hòa khí vĩnh viễn với Subaru đâu.
Mà ngay cả khi Roswaal có lừa Subaru bằng cách ấy đi nữa―― với năng lực quay ngược của mình, Subaru sẽ hủy hoại tâm trí và trái tim Roswaal đến khi ông ta chịu nhượng bộ.
Vì lợi ích đôi bên, tốt nhất là những chuyện như vậy không nên xảy ra, nên Subaru chọn cách giữ mức độ tin tưởng tối thiểu giữa hai người.
"Mà này, đó là chuyện xảy ra phía tôi, còn bên anh thì sao?"
"Quả thực... Tôi cũng không dám chắc nữa. Sau cùng thì, đó cũng là một canh bạc mà... Và ta cũng chẳng có thêm nhiều cơ hội."
Biểu cảm của Otto không mấy lạc quan khi đề cập tới nhiệm vụ mà anh đã đảm nhận trong lúc Subaru thương lượng với Roswaal. Như Otto đã nói, nhiệm vụ mà Subaru giao cho anh khó mà thành công được, một canh bạc vô cùng lớn. Đổi lại, nếu thành công, nó sẽ đưa họ tiến gần hơn tới chiến thắng.
Vấn đề là, Subaru không chắc cậu còn lại bao nhiêu cơ hội trong năm ngày còn lại.
"Đành chờ đợi kết quả… thôi nhỉ. Ta nên cân những những gì có thể làm trong khoảng thời gian giới hạn còn lại đang có."
"Chuyện cấp bách nhất là Emilia-sama và Garfiel. Nhất là tôi không giúp được gì trong việc giúp Emilia-sama vượt qua Thử Thách rồi. Nên việc đó Natsuki-san lo nhé."
"Anh nói phải. ......Tôi sẽ phải tôn trọng quyết tâm tự mình làm điều đó của Emilia, giờ đây khi đã mất tư cách tham gia, tôi không thể làm thay cô ấy nữa rồi."
Tuy vậy, ngay cả khi Emilia tiếp tục tham gia Thử Thách, khả năng cô vượt qua nó trong năm ngày là rất mờ nhạt. Trái tim của Emilia sẽ không tan vỡ chừng nào Subaru còn ở Thánh Địa, nhưng vậy cũng không ngăn được nó bị bào mòn do những thất bại liên tiếp.
Cô cần thay đổi bằng cách nào đó―― và ngay cả việc ấy cũng phục thuộc hoàn toàn vào Subaru.
"――Cũng tới lúc ta phải đối mặt với nhau một cách thẳng thắn rồi ha."
"……."
"Tôi đã cố mọi cách để tránh né chuyện đó. Có lẽ tôi đã bỏ chạy vì không muốn hỏi cô ấy, và rồi nhận ra rằng có gì đó không hòa hợp giữa hai người. Và tôi mong Emilia không miễn cưỡng kể với tôi, vì vốn cô ấy hẳn cũng mong rằng tôi đừng bao giờ hỏi tới cho cam..."
"――Tôi tin rằng việc cậu nói ra những thứ trong lòng với người khác là hết sức quan trọng. Nếu tôi chỉ biết Natsuki-san ngớ ngẩn mà cậu muốn tôi thấy, tôi đã chẳng biết chuyện gì sẽ tới trong năm ngày tới rồi."
Nghe Otto cố an ủi mình khi cậu tỏ ra hối hận, Subaru gãi má và thầm cảm ơn anh. Cậu mừng rằng Otto đủ sâu sắc để không quở trách cậu vì đã bỏ ngang vấn đề quá lâu.
"Cơ mà, nếu chưa hiểu nhau đến chừng đó, thì còn nói mấy chuyện yêu đương nhăng nhít làm quái gì? Thôi giả vờ ngây thơ vô tội đi."
"――Cái, cái tên này."
Vì cả hai đều chợt thấy ngượng ngùng, Otto vội quăng một câu đùa khiến Subaru phải méo miệng. Nhưng, bị đánh trúng tim đen, cậu chẳng thể nói gì được. Chính vì tính cách vô tích sự của Subaru mà mọi tình huống đều bị bỏ ngỏ khi chỉ còn một bước nữa là giải quyết xong.
Nhưng việc đó diễn ra đủ lâu rồi, giờ là lúc để ngừng bỏ chạy.
"Không rõ sẽ tới được đâu, nhưng tôi sẽ tới làm rõ với Emilia bằng cách này hay cách khác. Tôi không muốn chuyện này thất bại chỉ vì tôi không làm gì đó khi còn có thể."
"...Mà, tôi sẽ tin vào phán đoán của cậu, Natsuki-san. Sau cùng thì, tôi thực tình không muốn ở lại đây vào ngày thứ năm khi lũ Thỏ Khổng lồ tới đâu."
Otto nhìn như thể muốn nói gì thêm để đáp lại những lời của Subaru, nhưng anh chỉ nín lặng và quay đi. Sau đó, “Thế thì, còn một chuyện khác”, anh đổi chủ đề,
"Cậu tính sao với Garfiel đây?"
"Gợi ý là 'sợ hãi thế giới bên ngoài'. Hẳn phải có liên quan gì đó tới thứ mà hắn đã thấy trong quá khứ khi nhận Thử thách ở lăng mộ. Nếu ta có thể biết thêm chi tiết thì..."
"Chắc chắn không thể hỏi anh ta được rồi. Anh ta không phải dạng người bình tĩnh và để người khác đụng tới vết thương lòng trong quá khứ đâu."
"Và nếu hắn nổi đóa lên và giã bọn mình, anh và tôi sẽ bị bẻ cổ cùng lúc. Tôi đang ngày càng quan ngại về khả năng chiến đấu của phe ta... "
Chưa đếm xỉa tới Subaru hoàn toàn bất tài, Otto thực chất cũng chỉ là một thương nhân rong ruổi có chút xíu quen với mấy vụ đánh nhau. Họ chẳng thiên về chiến đấu, mà nếu có bảng xếp hạng mọi người trong Thánh Địa dựa trên khả năng chiến đấu, bạn sẽ tìm thấy họ nhanh hơn nếu bắt đầu tìm từ cuối danh sách.
"Nhắc mới nhớ, ta thực sự cần ai đó đứng ở vị trí sát thương thuần túy đó. Phe ta có Roswaal, Emilia, Ram, có khi là Frederica nữa... có hơi bất lợi khi đó là tất cả những người phe ta có. Vậy nên ta chắc chắn cần tới Garfiel trong hàng ngũ."
Cậu không thêm Rem vào bởi đưa cô ra khỏi tình trạng hiện tại sẽ là kết quả của trận chiến này.
Mặt khác, dù cậu biết chỉ do bản thân ích kỉ, nhưng Subaru cũng không hề muốn cô gái mà cậu thề sẽ khôi phục sự tồn tại phải đứng trên chiến trường thêm nữa.
"Ta sẽ dụ Garfiel gia nhập phe ta bằng mưu mẹo và tài hùng biện. Để làm được việc đó, ta cần loại bỏ vết thương lòng của hắn. Những mảnh ghép còn thiếu là..."
"Những mảnh ghép còn thiếu…?"
"Do ta không thể hỏi trực tiếp hắn nên ta cần tìm kiếm những mảnh ghép đó từ nguồn khác. Hoặc Lewes-san, hoặc Ram. Cả hai đều có vẻ sẽ kín miệng lắm đây."
Họ sẽ chọn phe nào, khi Subaru sắp tới sẽ đối đầu trực tiếp với Roswaal? Cũng đáng để thử, dù chỉ nhằm xác thực việc đó.
Ngấu nghiến bữa sáng rồi phủi mông khi đứng dậy, Subaru bẻ khớp cổ,
"Được rồi, giờ hoàng đạo đã tới. Tôi sẽ thử tới nói chuyện với Lewes-san, còn..."
"Tôi cũng sẽ tiếp tục phần việc của mình... Tôi sẽ chuyển lời tới những người khác, mặc dù tôi mong ta có thể vượt qua chướng ngại này mà không phải dùng tới nó."
"Tôi cũng chẳng muốn nghĩ tới nó. Tuy là không, nhưng...... Tôi đoán phải đến bảy, tám phần rằng cuối cùng ta vẫn phải dựa vào nó thôi..."
"Khá cao đấy...... Dù không thể phủ nhận được chuyện đó."
Họ liếc nhìn nhau và thở dài, tiếp đó Subaru lắc lư đầu để sốc lại tinh thần.
Rồi, đối diện với điệu bộ vẫn còn thiếu tự tin của Otto, Subaru đưa tay lên,
"Dù sao thì, những gì cần làm lúc này là thực hiện nó. Khi mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, ta sẽ làm một ly thật lớn để ăn mừng nhé."
Nói rồi, Subaru đưa bàn tay ra như để cho Otto thấy. Trong một thoáng, Otto trông có vẻ không hiểu, nhưng, ngay sau đó như bắt kịp những gì Subaru muốn nói, anh cũng đưa tay lên,
"Phải, vì tương lai tương sáng của tôi nữa, hãy cùng cố hết sức nha."
"Còn phải nói."
Cùng cười một cách ranh mãnh, họ đập tay.
Âm thanh giòn giã vang khắp Thánh Địa lộng gió, và mặc cho ánh mắt kinh ngạc của dân làng, Subaru và Otto quay lưng lại với nhau và bắt đầu bước đi.
_____________________________________________________
"Lewes-san, cô có nhà không đó~~? Tôi có chút chuyện muốn nói đây."
Vượt qua khoảng đất gồ ghề, qua không gian đầy mùi hôi thối của căn phòng, nghĩ lại xem cậu đã quen với cái mùi này tự khi nào, Subaru thấy tảng pha lê tỏa sáng xanh nhạt sau những mảnh vụn và đống đổ nát.
Như lần trước, bên trong tảng pha lê là một cô gái lõa thể đang say giấc. Chà tay mình lên bề mặt viên pha lê, một lần nữa Subaru phải thất vọng vì không có chuyện gì xảy ra cả, cậu nhìn quanh căn phòng.
Ánh sáng yếu ớt của viên pha lê là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm. Ở một nơi ẩm mốc và thối hoắc như này lại không thấy bóng dáng của lũ chuột hay côn trùng đâu cả, nghĩ về nó một cách nghiêm túc và nhận ra hẳn là do nơi này quá ô nhiễm, Subaru cuối cùng cũng bắt đầu lo ngại về tình trạng cơ thể mình.
"Nếu ngay cả chuột bọ còn không sống nổi, không khí ở đây hẳn phải ô nhiễm kinh hồn rồi."
"Cậu có thể gạt bỏ những lo lắng kỳ lạ đó rồi đấy. Chỉ là do dấu vết của Phù thủy còn sót lại quanh quất nơi đây thôi... Động vật theo bản năng sẽ cảm nhận được nó và tránh xa nơi này."
Trong lúc Subaru ôm vai rùng mình, một giọng nói từ phía sau bác bỏ những lo lắng của cậu.
Đó là một giọng quen thuộc, với chất giọng học sinh nhưng giọng điệu phụ huynh. Quay người lại, Subaru nhác thấy bóng của Lewes đang bước tới với mái tóc dài lướt thướt sau lưng.
Dừng lại kế bên Subaru đang đứng trước khối pha lê ở chính giữa căn phòng, cặp mắt cùng màu với mái tóc ngước lên,
"Thế, Su-bo. Việc cậu ở đây... tức là cậu biết ta là gì rồi nhỉ?"
"Tôi được người phụ trách nơi này đích thân giải thích rồi. Ngoài ra tôi còn nghe về việc thay phiên nhau làm người hiện diện... Chắc tôi đã nắm được đại khái vấn đề."
"Vậy...sao? Ra đó là lý do mà sáng nay trông Ros-bo có vẻ kỳ lạ. ――Ros-bo hẳn lại thất bại nữa rồi."
Hạ thấp tầm mắt, vẻ sầu muộn hiện trên khuôn mặt của Lewes. Những lời đó khiến Subaru nhướng mày,
"Thật tình cờ và thật bất ngờ, hình như tôi mới nghe được một phần thứ mà tôi tới đây để hỏi ấy... Lewes-san này, cô có tình cờ biết về hoạch của Roswaal không?"
"Ta e là chỉ một phần thôi. Trừ khi là người thân thuộc tới mức độ nhất định với nơi xuất thân của cậu ta, ngoài ra chẳng ai có thể hiểu nổi vì sao Ros-bo làm những chuyện khó hiểu đó…Thêm nữa, đó cũng là lý do tại sao Gar-bo lại giận nó."
"Một phần… là bao nhiêu?"
"Su-bo?"
Giọng Subaru trầm xuống, cậu bước một bước về phía Lewes. Có lẽ nhận thấy sự thay đổi trong giọng nói của Subaru, sự ngạc nhiên lóe lên trên đôi mắt của Lewes. Subaru khụy gối, để tầm mắt cậu ngang với tầm mắt của Lewes, và,
"Nói tôi biết đi, Lewes-san. Cô biết những gì về kế hoạch của Roswaal? Tùy vào câu trả lời mà tôi..."
"Su-bo..."
Nếu Lewes biết về kế hoạch của Roswaal―― kế hoạch đảm bảo tiến trình của thế giới như Phúc Âm đã ghi lại, ra lệnh cho Elsa tấn công dinh thự, dụ Thỏ Khổng Lồ tới Thánh Địa vùi trong tuyết, sát hại tất cả những ai có liên quan và cô lập Subaru nhằm khiến cậu đánh mất trái tim mình.
Nếu cô biết toàn bộ những chuyện đó nhưng không làm gì để ngăn cản mà lại còn là kẻ đồng lõa tiếp tay cho hắn, thì,
"Tôi không muốn phải khinh miệt cô, Lewes-san ạ. Nên làm ơn cho tôi biết đi. Cô biết được những gì? Cô đã tiếp tay cho Roswaal bao nhiêu lần rồi hả?"
"...Những gì ta biết là Ros-bo sở hữu một cuốn Phúc Âm nhận được từ Phù Thủy và đang cố viết lại lịch sử cho giống với nội dung cuốn sách đó. Ngay cả việc Thánh Địa tiếp tục tồn tại cũng được ghi chép trong Phúc Âm. Nếu không phải vì thế, ta đã ngừng che chở cậu ta lâu rồi."
"......Chỉ thế, thôi sao?"
"Đó là tất cả những gì ta biết. Ta thề danh dự. Giao ước đã tạo ra ta khiến ta không thể nói dối được."
Không rời mắt khỏi Subaru, sự chân thành hiện rõ trên khuôn mặt trẻ con của Lewes. Vì giao ước đã ngăn cô nói dối, Subaru chọn tin theo cô.
Đôi vai cứng đờ của Subaru nhanh chóng giãn ra, cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn trời phật. Tôi mà phát hiện ra ngay cả cô cũng cùng hội cùng thuyền với mấy cái dự tính quái đản của Roswaal, chắc xong vụ này tôi quay lại để binh cô một cú quá. Mà đấm Lewes mang vẻ ngoài của một loli... chỉ mới tưởng tưởng thôi đã thấy khủng khiếp rồi."
"Ta thật lòng thấy có lỗi vì làm cậu lo lắng đấy, mà sau những gì cậu mới nói ta chẳng thấy có lỗi gì hết trơn à."
Lewes cũng hùa vào nói đùa với Subaru để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt.
Rồi, đặt tay lên cằm, “Vậy”, cô tiếp tục,
"Nghe giọng điệu vừa rồi, đây hẳn không phải chuyện tầm phảo đúng không? Su-bo, cậu và Ros-bo đã cãi nhau về chuyện gì thế?"
"Bỏ qua việc chuyện đó có đủ dễ thương để gọi là một cuộc cãi vã hay không... Ngay lúc này, bọn tôi đang ở giữa một cuộc tranh đấu. Khách quan có thể nói nếu tôi thắng, ta sẽ có một kết thúc cực kỳ có hậu, vì thế tôi cần sự giúp đỡ của Lewes-san."
"Xét theo cuộc trò chuyện nãy giờ, đây hẳn phải là chuyện liên quan tới Thánh Địa nhỉ? Su-bo và Ros-bo, chính xác thì cả hai đang nghĩ gì...? Trước khi biết điều đó, ta không thể chấp nhận một cách tùy tiện được."
"Vậy sao? Phải rồi nhỉ, biết giải thích sao đây ta...?"
Subaru nghiêng đầu, cậu đắn đo không biết nên tiết lộ cho cô những gì. Cậu đã kể lại hết với Otto, vả lại Lewes trông không có vẻ gì là hoàn toàn thiên vị Roswaal. Mà thực ra thì dường như vị trí của cô là lý do duy nhất cô thân mật với Roswaal.
Nghĩ vậy, sau khi suy tính một hồi kỹ lưỡng,
"Nói đơn giản... đó là về việc nên làm gì với Thánh Địa sau khi lá chắn được gỡ bỏ"
"Là về chuyện… hậu giải phóng sao?"
"Tôi cũng nghe một phần từ Garfiel rồi, vậy là nội bộ Thánh Địa có sự chia rẽ hả? Giữa những người muốn đi và những người muốn ở lại ấy."
Căn bản thì những người ủng hộ việc rời đi chiếm đa số, những người muốn ở chỉ là thiểu số. Tuy nhiên có những thành phần cực đoan ở phe đối lập, những kẻ sẵn sàng phá hoại nỗ lực vượt qua Thử Thách và giải phóng Thánh Địa của Subaru và Emilia.
Đã dành tới hai mươi ngày trong Thánh Địa, Subaru biết rằng người đứng đầu phe đối lập hẳn phải Garfiel. Do đó, Lewes chắc sẽ là chỉ huy của phe ủng hộ. Nhưng không rõ liệu cô sẽ nói gì về những ý kiến trái chiều này?
"Chia rẽ sao...? Không hề, làm gì có chuyện đó."
"Ể?"
"Sau khi nơi này được giải phóng, rời đi hay ở lại mảnh đấy này tùy thuộc ở mỗi cá nhân. Phần lớn bọn ta sẽ muốn theo Ros-bo và rời đi... còn những ai muốn ở lại sẽ ở lại vì họ muốn được chôn cất tại mảnh đấy này. Thế nên đâu có ý kiến trái chiều nào đâu?"
"Ừm, ờ... không, nhưng mà..."
Sốc khi nghe câu trả lời ngoài dự đoán từ Lewes khiến đầu óc Subaru quay cuồng.
Sự tranh cãi giữa phe ủng hộ và phe đối lập, sự tương phản được cho là kết quả từ những lập trường khác nhau liên quan tới việc giải phóng Thánh địa―― Subaru đã định sử dụng nó làm bệ phóng để chuyển hướng cuộc trò chuyện sang việc làm sao để thuyết phục Garfiel thành đồng minh.
"Nhưng, nếu chưa từng có bất kỳ tranh cãi nào..."
"――――."
"Ý cô là hắn ta tự bịa ra mấy chuyện đó sao? Chính hắn ta là người đã cảnh bảo bọn tôi phải cẩn thận với phe đối lập, nhưng, phải chăng là để sau này có bị phá đám bọn tôi cũng không nghi ngờ?"
Nếu là vậy, suy nghĩ cỡ đó không hề giống cậu ta chút nào, Subaru tự nhủ.
Đánh lạc hướng sự chú ý khỏi bản thân, Garfiel đã cảnh báo về những chướng ngại tiềm tàng có thể xảy đến, do đó tự loại mình khỏi danh sách bị tình nghi.
Kết quả là, mãi sau nhiều vòng lặp ở Thánh Địa, Subaru mới nhận ra sự phá hoại đó tới từ chính cơn thịnh nộ của Garfiel, cũng như lời cảnh báo kia hoàn toàn vô nghĩa.
"Sao hắn phải vòng vo tới mức đó nếu thực sự muốn ngăn việc giải phóng Thánh Địa chứ...?"
"...Cậu đang nói tới Gar-bo?"
Nghe Subaru lầm bầm, Lewes có vẻ đã đoán được người mà cậu nhắc tới là ai.
Từng chút một, cô hạ thấp tầm mắt, một khoảng tối xuất hiện trên gương mặt cô,
"Cái thằng đó không muốn ra ngoài là do sự hèn nhát của bọn ta......."
"Hèn nhát, tức là sao?"
"Đúng theo nghĩa đen. Bọn ta đã sống tại đây từ ngày được sinh ra. Do đó bọn ta không biết gì về thế giới bên ngoài. Vì không biết, đâm ra sợ hãi. Chắc Gar-bo bị việc đó dày vò nhiều lắm."
"――――."
Subaru có thể hiểu những gì Lewes đang nói.
Với những cư dân Thánh Địa, được sinh ra tại nơi tù túng, khép kín này, kết nối với phần còn lại của thế giới sau khi lá chắn được dỡ bỏ hẳn phải là thứ gì đó hoàn toàn xa lạ và mới mẻ.
Phải sinh sống quá lâu trên mảnh đấy này, họ hẳn sẽ thấy lo lắng nhiều hơn là hi vọng được thấy thứ gì đó chưa từng thấy. Viễn cảnh về sự sụp đổ của một cuộc sống yên ả, bất biến mỗi ngày hẳn sẽ gây ảnh hưởng như vậy với mọi người.
"Garfiel không muốn Thánh Địa được giải phóng là vì cậu ta không muốn thấy mọi người tổn thương bởi sự thay đổi môi trường sống ư...? Chẳng hợp với tính cách của cậu ta chút nào... nhưng…"
Nếu đó thực sự là lý do Garfiel cố gắng tới tuyệt vọng để ngăn Thánh Địa giải phóng―― thì cũng không khác gì suy nghĩa muốn Emilia tránh xa khỏi mọi khó khăn của Subaru.
Garfiel không them lắng nghe ý kiến của Lewes và những cư dân khác, tiếp tục bảo vệ họ theo cách làm cố chấp của riêng mình. Trong trường hợp đó, như Subaru, nếu để hắn trò chuyện với Lewes và những cư dân khác, có lẽ vấn đề này sẽ được giải quyết
"Không, không đơn giản thế được"
Subaru và Garfiel giống nhau ở cách họ theo đuổi thứ mình muốn, nhưng vị trí của họ không giống nhau. Subaru không đạt được thứ cậu muốn vì cậu quá yếu đuối.
Nhưng với trường hợp của Garfiel thì lại khác. Garfiel có sức mạnh để ngăn Thánh Địa được giải phóng. Tiêu diệt Subaru và Emilia, thủ tiêu bất kỳ ai có thể tham gia Thử Thách, điều ước của hắn sẽ thành hiện thực. Vấn để là, ngay cả nếu hắn làm vậy và tự nhốt mình trong Thánh Địa cũng không ngăn được việc Thỏ Khổng Lồ ập tới.
Nhưng Garfiel không biết điều đó, và đây là chuyện mà Subaru có nói thì hắn cũng chẳng tin. Tình hình này khác với lúc cậu giải thích cho Otto nghe.
"Nếu ta chỉ đơn thuần tìm lí do để thỏa hiệp, thì thế này chưa đủ sao…? Nhưng, kì lạ thật."
"Su-bo?"
"Ngay từ đầu, tại sao tên đó lại... không chọn cách hiệu quả nhất để ngăn việc Thánh Địa được giải phóng là sát hại tôi và Emilia?"
Nếu hắn thực sự không màng tới nhân phẩm và hết lòng theo đuổi một mục tiêu như Roswaal, Garfiel hẳn đã lấy mạng Subaru và Emilia ngay lập tức.
Nhưng hắn chưa từng trực tiếp cố hãm hại Emilia. Kể cả lần tấn công Subaru, hắn chỉ làm vậy sau khi Subaru đã hành động quá táo bạo.
Subaru vẫn không thể xác định rõ thứ gì đã khiến Garfiel nổi ý sát hại cậu. Làm thế để ngăn Thánh Địa giải phóng thì miễn bàn rồi, nhưng lý do tác động hắn vẫn còn nhiều uẩn khúc.
" Phải có nguyên cớ gì đó… Nhưng, nghĩ lại những lần Garfiel tấn công mình thì chúng có thực sự tồn tại điểm gì chung không...?"
Những lần Garfiel tấn công Subaru là thời điểm Subaru trút cơn giận lên Roswaal và lúc cậu cố thoát khỏi Thánh Địa cùng dân làng―― nhìn chung chỉ có những lần đó.
Khách quan nhìn lại sự kiện ở chỗ Roswaal, Subaru đã bổ nhào vào xô xát với một người bị thương nên hành động của hắn cũng khá là bình thường. Vụ đó không có gì đáng ngờ cả.
Vấn đề là ở lần thứ hai, lần mà hắn cố sát hại Subaru nhưng lại giết hụt.
Biến hình thành một con hổ lớn để giết Subaru, Garfiel đặt nanh vuốt lên Ram, dân làng Arlam và Patrasche, con rồng đất đã cố cản đường hắn. Dẫu sau cùng Subaru vẫn còn sống, băng qua hiện trường vụ thảm sát, sự căm phẫn của cậu với Garfiel vẫn chưa hề phai nhạt cho tới tận lúc này.
Nhưng Garfiel đã phải cân nhắc đến mức nào trước khi nhúng tay vào một việc hung ác, tàn bạo tới vậy? Hẳn phải có lí do nào đó.
Giờ nhìn lại, thứ kích động hắn không có vẻ gì là tới từ phía Subaru.
Hay nói cách khác, động lực của vụ thảm sát đó không tới từ phía Subaru mà tới từ phía của Garfiel.
"Lewes-san. Garfiel trông có vẻ thô lỗ và liều lĩnh, nhưng cậu ta không phải dạng người hở tý động tay động chân… đánh giá như vậy không sai chứ?"
"Nó là một đứa trẻ với trái tim nhân hậu. Nó đặt lên mình chiếc vỏ cứng và nói năng cay nghiệt để bảo vệ những người xung quanh... Sức mạnh ẩn trong nó cũng là vì mục đích đó."
"Thế hả, nếu vậy... chỉ có một đáp án duy nhất"
"――?"
Subaru dụi mũi, quay sang đối diện với Lewes đang không khỏi nghiêng đầu.
Và rồi, đặt tay mình lên viên pha lê phía trước và cảm nhận cái lạnh của nó trong lòng bàn tay,
"Có người đã tiêm nhiễm vào Garfiel những suy nghĩ đó. Dù kẻ đó có là ai, hành động ấy chính là thứ khiến Garfiel đột ngột trở nên hung tàn."
Nếu những hành động trái với tính cách của Garfiel là chỉ định của kẻ khác, vậy mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý. Và ứng cử viên có khả năng cao nhất là người tiếp tay cho Garfiel chỉ có,
"Roswaal, Ram, Lewes-san hay là một kẻ hiểm độc chưa xuất đầu lộ diện..."
Người nào đó kể trên đã kích động tính bạo lực trong Garfiel. Cậu buộc phải tìm ra kẻ đó. Và chỉ khi cậu tìm được hắn, cậu mới có thể có một cuộc trò chuyện thực sự với Garfiel.
"Lewes-san, liệu tôi hỏi cô chút chuyện được không?"
"Ừm, chuyện gì vậy?"
"――Cô có hay biết nội dung Thử Thách mà Garfiel đã trải qua trong lăng mộ không?"
"......Không, ta không biết. Rất tiếc phải nói vậy, nhưng thứ đó không nằm trong tầm hiểu biết của ta."
Lewes lắc đầu. Do cô bị cấm nói dối, những gì cô nói hẳn là sự thật. Nghe xong, “Vậy sao?”, Subaru gật đầu,
"Vậy để tôi đổi câu hỏi. ――Liệu những Lewes-san khác có biết nội dung Thử Thách mà Garfiel đã trải qua trong Lăng mộ không?"
"――――."
"Lần này cô im lặng, đồng nghĩa với câu trả lời là có."
Tuyên bố điều đó với Lewes đang lặng thinh, Subaru khẽ ngẩng đầu.
Trong số các bản sao của Lewes Meyer, một vài bản sao đóng vai trò là đại diện của Thánh Địa. Trong hệ thống này, các Lewes thay phiên nhau để đảm nhận vị trí mỗi ngày, tạo ra kẽ hở là mỗi cá nhân không nhất thiết phải chia sẻ toàn bộ ký ức cũng như trải nghiệm cùng những người còn lại.
Bốn bản sao đóng vai trò đại diện Lewes. Nếu ta gán gọi họ là A B C D để dễ phân biệt thì việc toàn bộ ký ức và trải nghiệm trong ngày của A không được truyền hết sang cho B C D là đều dễ hiểu.
Ngày mà cậu đang hỏi, cái ngày mà Garfiel tiếp nhận Thử Thách, thất bại và được kéo ra ngoài― Lewes đã cứu Garfiel lúc đó không phải người đang đứng trước Subaru bây giờ.
"...Lewes-san biết về Thử Thách, khi nào cô ấy xuất hiện tiếp?"
"――――."
"Lewes-san trò chuyện với tôi hôm qua kể rằng cô ấy đã nhận Thử Thách. Nếu áp dụng luật không thể nói dối , chuyện đó hẳn phải là sự thật. Và nếu việc đổi ca diễn ra hàng ngày... thì cô ấy sẽ xuất hiện sau ba ngày nữa?"
Vì bị ràng buộc về mặt thời gian, cậu thực sự không mong đó là ngày xa nhất có thể.
Trước Subaru đang hỏi với vẻ trông đợi, đôi môi khép kín của Lewes giãn ra, cô buông một tiếng thở dài,
"Không, người đã mang Gar-bo ra khỏi lăng mộ sẽ xuất hiện trong hai ngày tới. Vì bản thân đã vào đó và bản thân đã ở ngoài của ta thay phiên hai người một với nhau."
Rồi, với gương mặt tựa như mệt mỏi, cô thú thật.
______________________________________________________________
#Người dịch: Nguyễn Hải
______________________________________________________________
*Arto: Tuy mình không dịch chap này cơ mà... Quadra Kill!!!!!! :v
Đợt thả bom vẫn chưa hết đâu