Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 73: Tại nơi ta yếu đuối
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 73: Tại nơi ta yếu đuối
Chương 73: Tại nơi ta yếu đuối
*Chương có nội dung hình ảnh
——Đã bao lâu rồi cậu mới được nghe giọng nói đó?
Theo thời gian thực, cô chưa hôn mê lâu đến thế.
Cùng lắm thì mới một tuần, khoảng thời gian mà ta có thể chịu đựng được việc rời xa bạn bè và gia đình. ——Nhưng Subaru đâu thể nghĩ theo cách đó.
Với Subaru, kẻ không ngại vứt bỏ mạng sống và thời gian của mình, dòng chảy thời gian thực sự chỉ là vô nghĩa. Với chiếc đồng hồ của linh hồn cậu, giọng nói đó đã đọng lại trong tai, cũng như trái tim cậu từ lâu hơn rất nhiều.
“——Tỉnh dậy đi, Subaru-kun. Em sẽ rất hạnh phúc nếu được nhìn thấy mặt anh đấy.”
Nằm úp mặt xuống đất, cậu nghe thấy câu nói đó vọng xuống từ phía trên mình.
Sự dịu dàng và cảm xúc nóng bỏng trong giọng nói đó nhanh chóng lấp đầy lồng ngực Subaru bằng sự ấm áp, truyền vào trái tim trống rỗng, nứt nẻ của cậu luồng nhiệt nồng ấm.
Tất cả, chỉ bằng một câu thầm thì của giọng nói hiền từ đó.
——Thực là, cô đã truyền cho cậu bao nhiêu sức mạnh cơ chứ?
“…Đùa sao.”
“Không, không phải đùa đâu.”
“Em không thể ở đây được.”
“Nếu Subaru-kun muốn, em sẽ ở bên anh bất cứ khi nào.”
“Mỗi khi tôi cảm thấy, có việc quan trọng cần làm… cứ như thể những lúc đó, em luôn đến bên tôi vậy… không thể nào, một việc thuận tiện như thế…”
“Vì em luôn muốn là cô gái sẽ bất ngờ tới bên Subaru-kun một cách thuận tiện mà.”
Một cách thảm hại, cậu lẩm bẩm thổn thức.
Nhưng giọng trả lời không hề xem thường cậu, hay nghĩ xấu về cậu.
Vì cô. Vẫn luôn biết.
Rằng Subaru rất yếu đuối, việc gì cũng không biết làm, mỏng manh đến nỗi cậu không thể sống mà không phụ thuộc vào cái gì đó, lúc nào cũng thiếu tự tin, lúc nào cũng không dứt khoát.
Nhưng dù vậy, cô gái ấy vẫn nói Subaru yếu đuối đến tệ hại này.
“Rem.”
“Vâng. Là Rem, của Subaru-kun đây.”
Cậu ngẩng đầu.
Giữa những giọt nước mắt nhòa nhạt, sắc xanh tràn vào mắt cậu.
Luộm thuộm chùi mắt bằng tay áo lấm bẩn, gạt đi nước mắt, Subaru đã thấy.
Bóng hình của thiếu nữ đứng trước mặt.
Bóng hình của Rem mà cậu yêu thương.
“Rem…”
“Vâng, là Rem đây. Cô hầu gái sẽ luôn ở trong tầm với khi Subaru-kun cần đây.”
“E… m…”
Khẽ nghiêng đầu, Rem trả lời bằng giọng tinh nghịch.
Trước khi kịp nói gì về thái độ của cô, cậu thấy không khí chậm rãi thoát khỏi phổi mình. Gánh nặng trong ngực đã bay biến, cậu bật ngón cái.
Hơi thở dịu đi, tiếng gào thét của bản thân trong não bộ cũng biến mất.
Được giải thoát một cách quá dễ dàng, Subaru câm như hến.
Cậu còn tưởng mình tuyệt vọng và bế tắc, thế mà, chỉ cần thấy được cô gái trước mắt cậu, cậu đã thoát khỏi chúng một cách đơn giản.
“Rem, tuyệt quá nhỉ…”
“Cảm ơn anh. Subaru-kun cũng rất tuyệt mà.”
Vừa nói, cô vừa mỉm cười, cuộc nói chuyện giữa họ vẫn khập khiễng* như mọi khi.
(*Từ “tuyệt” mà Rem dùng mang một phần nghĩa là “đẹp”, thường được dùng để khen vẻ ngoài của thứ gì đó nên đúng là khập khiễng thật)
Hạnh phúc khi được nói chuyện với cô, mọi thứ cậu cố chịu đựng tới giờ bỗng biến thành những giọt nước mắt trực trào.
Rem đến ngồi xuống trước Subaru đang cúi gằm mặt nhìn đất,
“Anhr ổn không? Mệt lắm hả?”
“Nói, sao nhỉ… Chắc là, tôi, khá mệt… nhưng vẫn… chưa làm được gì.”
Trong những thế giới quay vòng không hồi kết, tinh thần Subaru bị nhào nặn và suy kiệt, nhưng vẫn không tìm được dù chỉ là một câu trả lời. Cậu không có tư cách nói mình mệt mỏi.
Trong khi những người khác còn đau khổ hơn cậu. Trong khi những người khác còn chịu đựng nhiều hơn cậu. Tại sao những người khác phải chịu đau khổ cùng cậu kia chứ? ——Câu trả lời quá rõ ràng.
“Là bởi tôi quá yêu đuối.”
“————.”
“Là bởi tôi lúc nào cũng thiếu sót.”
“————.”
“Ước gì nếu tôi mạnh mẽ hơn, sáng dạ hơn, đỡ vô dụng hơn… mọi người đã không phải đau đớn, thống khổ, và tổn thương như thế…”
Nếu Subaru đủ mạnh mẽ để tự làm mọi thứ, thì việc an ủi trái tim vỡ nát của Emilia khi cô đối mặt với quá khứ của mình, giải thoát Beatrice khỏi nỗi sầu muộn sau bốn trăm năm cô đơn, cứu Petra và Frederica khỏi lưỡi dao của kẻ sát nhân, bảo vệ những người ở Thánh Địa trước cuộc tấn công của Thỏ Khổng Lồ, hay là hiểu được tên Garfiel muốn tống khứ những người ngoài cuộc, cậu sẽ không thất bại.
Tất cả, toàn bộ, cái gì cũng là lỗi của Subaru.
Và vì vậy, để vượt qua hậu quả sau những điểm yếu của chính bản thân mình, Subaru phải vực lại tinh thần và bắt đầu lại.
——Hoặc chỉ là cậu nghĩ thế,
“Chẳng phải là mình… không cứu được ai sao?”
“Subaru-kun.”
“Nếu sau khi mình chết, thế giới vẫn cứ tiếp diễn, bao nhiêu lần, ba nhiêu người… mình đã để họ phải chết rồi?”
“Subaru-kun.”
“Tôi đã để em phải chết biết bao nhiêu lần rồi? Và tôi sẽ phải… giết em bao nhiêu lần nữa mới đủ?”
“——Subaru-kun.”
Rùng mình bởi cơn kinh hãi dấy lên từ sâu trong cơ thể, Subaru giận dữ thổ lộ tội ác của mình.
Tống những lời đó khỏi đầu môi, cậu chỉ muốn thú thật hết những tội ác cậu đã làm. Trước khi tự làm trái tim mình nát vụn, cậu muốn một ai đó, một người có thể cùng cậu sẻ chia sự trừng phạt này.
Cậu muốn được ai đó trách mắng thậm tệ kẻ đại ngốc dù đã hứa sẽ không sai lầm nữa những vẫn bước theo con đường sai trái này, tát cho hắn một cái thật mạnh để tên ngốc không thể cứu vãn đó có thể tỉnh ra.
“————.”
——Nhưng những lời cầu xin trừng phạt của Subaru được trả lời bằng một cái ôm đầm ấm, dịu dàng.
“Re… m…”
“Ổn rồi. Ổn cả rồi, Subaru-kun ạ.”
“Nhưng, đã có… chuyện gì… ổn được, đâu…?”
Chẳng gì cả, dù chỉ một cũng không, Subaru chưa hề thành công trong bất cứ điều gì.
Nếu Subaru chểnh mảng, chắc chắn không ai sẽ được cứu. Vô số người sẽ lìa mạng. Cả Rem, một người Subaru nhất định phải cứu, nữa.
Bởi chỉ có cô mới có quyền trừng trị cái tên Natsuki Subaru yếu nhớt, thiếu sót, kém cỏi này.
”Em… với tôi…”
“——Em yêu anh.”
Cô cụng đầu vào trán cậu, thủ thỉ những lời yêu ấy.
“————.”
Cậu im hơi lặng tiếng.
Bởi cậu không biết nên nói gì.
Đôi mắt xanh của cô đang nhìn thẳng vào mắt cậu, gần, thật gần.
Cậu như có thể chìm đắm trong tình yêu ẩn trong đôi mắt đó.
“Em yêu anh, Subaru-kun. ——Thế nên, mọi chuyện, sẽ ổn thôi.”
“Đ…ó… không thể là câu trả lời được…”
“Có đấy. Đó là lí do Rem ở đây. Cũng là lí do Rem tha thứ cho Subaru-kun. Lí do bây giờ Rem đang ôm lấy Subaru-kun đây — Tất cả, đều vì lí do đó.”
Ở khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của nhau, nụ cười của Rem bắt thóp trái tim của Subaru như một cánh tay vô hình.
Cậu không thể cử động. Cũng không thể nhúc nhích. Đôi tay thanh tú của cô vòng qua lưng cậu, giữ thật lấy vạt áo cậu, ôm cậu chặt, thật chặt vào lòng, chặt đến nỗi như muốn hòa vào làm một với cậu.
“Khó khăn lắm phải không, Subaru-kun.”
“————.”
“Đơn độc, tự nhận lấy mọi nỗi đau vào bản thân… Đắng cay lắm phải không, Subaru-kun.”
“————ư.”
“Anh không cần ôm hết những cảm xúc phiền muộn đó vào lòng nữa, ổn cả rồi.”
Không biết phải trả lời cô ra sao, Subaru cố hết sức ngăn không để cảm xúc tràn ly, những lời thì thầm ngọt ngào của Rem vẫn cứ nối tiếp.
Từ từ bóc trần trái tim cậu, nung chảy sự cứng đầu của cậu.
“Tất cả đau khổ, sầu não, và yếu điểm của Subaru-kun, toàn bộ, Rem sẽ chịu đựng thay anh.”
“…”
“Mọi thứ mà Subaru-kun muốn bảo vệ, muốn giành lấy, muốn tạo nên… cứ để hết cho Rem.”
“…”
“Subaru-kun không cần ôm hết gánh nặng về mình đâu. ——Tất cả cứ để lại cho Rem, còn anh hãy nghỉ ngơi đi.”
“…T…ôi…”
“Và lại một lần nữa cho Rem thấy Subaru-kun mà Rem luôn yêu thương nhé.”
Rem đặt tay lên má Subaru, nâng mặt cậu lên, nhìn thẳng vào hai mắt cậu.
Môi cô mím chặt, dường như có hơi chút lưỡng lự, cô đưa mặt lại gần.
Cô định làm gì vậy? Chuyện gì sắp xảy ra? Dù là bộ não chậm chạp của cậu cũng biết.
Gần quá, gần đến nỗi cảm nhận được cả hơi thở, bờ môi của thiếu nữ đáng yêu đang tới gần.
Để nó quyện vào, quấn lấy, chìm đắm, tan chảy, hợp làm một với đôi môi của cậu cũng được nhỉ?
——Dù đúng dù sai, cô cũng sẽ tha thứ cho cậu đúng không?
Nhưng từ ngữ dịu dàng của Rem đã thấm sâu vào trái tim Subaru đến tận đâu vậy?
Những cảm xúc mập mờ của cậu, linh hồn cậu, khổ sở phân vân giữa việc có nên tìm một bàn tay cứu giúp hay không, cùng với nguyên bản sự tồn tại của Subaru một lần nữa lại được cứu rỗi bởi cô gái biết rõ mọi thứ về cậu.
Rem giơ tay ra với một Subaru vô dụng.
Rem đã tiếp thêm sức mạnh cho một Subaru yếu đuối.
Và trên con đường xuẩn ngốc Subaru đang đi, Rem đưa tay ra dẫn lối cho cậu.
Bám lấy, phụ thuộc vào cô không một chút hổ thẹn — liệu cậu có thể tìm tới đáp án cuối cùng?
Đấu tranh một mình thì có nghĩa lí gì chứ?
Mệt mỏi đến tận linh hồn, lạc lối và không thể tìm được một điểm tựa chắc chắn, không còn biết nên rẽ lối ở đâu nữa, có lẽ cậu nên, chỉ cần, bỏ cuộc, vơi tất cả mọi thứ, và cứ để thế——
[Bỏ cuộc rất dễ]
“————.”
[Nhưng]
“————.”
[——Chuyện đó không hợp với Subaru-kun đâu]
Cậu nghe thấy một giọng nói.
“Subaru-kun?”
Trước mặt cậu, thấy lạ, Rem hỏi.
Và tất nhiên, trước khi môi họ kịp chạm nhau, thì một bàn tay đặt chen vào cả hai.
Cảm giác ngọt ngào của những đầu quyện vào nhau đáng lẽ phải đến xa dần, một ánh nhìn dao động, dường như bị tổn thương hiện lên trong mắt Rem.
Nhìn ánh mắt lay động đó qua những khoảng ngón tay, Subaru nói.
“——Cô, là ai?”
“Ể——?”
“Tôi hỏi cô rồi đấy, cô là ai?”
“Subaru-kun, tại sao… anh lại hỏi, em là ai…”
Trước câu hỏi trầm lặng của Subaru, cổ họng Rem như nghẹn lại, không nói nên lời.
Vẻ yếu ớt, tổn thương trong ánh mắt cô càng hiện rõ, gương mặt cô không giấu nổi buồn bã. Dẫu sao đi nữa, trái tim Subaru không khỏi đau đớn khi thấy cảnh đó.
Như muốn xua tan cảm giác đó, cậu ép bàn tay lên ngực, nhe răng.
“Khi tôi… tuyệt vọng vì sự bất lực của bản thân, tôi đã thực sự mong muốn có ai đó, một người nào đó sẽ giúp tôi… rồi khi tôi nghĩ chuyện đó là không thể và chuẩn bị bỏ cuộc… Tôi thực sự mong, mong rằng em sẽ đến.”
“————.”
“Nếu em ở đó, em sẽ an ủi tôi, làm tôi yên lòng, còn tôi sẽ chỉ ngồi đó ôm gối, tôi đã thực sự nghĩ vậy.”
“————.”
“Cứ thế, em lắng nghe những lời rền rĩ của tôi, để tôi thút thít cho thỏa thích, theo dõi tôi khóc đến cạn nước mắt mới thôi…”
“————.”
“——Và em nói bảo tôi ‘Nào, đứng dậy đi’.”
Cái chạm mỏng manh của đầu ngón tay cô, sự ấm áp đến trực tiếp từ làn da cô, và tình yêu bao la, Natsuki Subaru luôn khắc sâu những thứ đó vào cơ thể và linh hồn cậu.
Vậy nên, cậu có thể chắc chắn kết luận —— rằng Rem trước mắt cậu đây chỉ là một kẻ giả mạo.
“Cô ấy sẽ không bao giờ nói ‘Hãy nghỉ ngơi đi’.”
“————.”
“Cô ấy cũng sẽ không bao giờ nói ‘Chỉ cần bỏ cuộc và để hết cho Rem lo là được’.”
“Người con gái yêu tôi, ngươi con gái mà tôi yêu, người con gái đối xử dịu dàng với tôi, người con gái luôn tiếp bước tôi — người luôn nghiêm khắc và khó nhượng bộ hơn bất kì ai khác trên thế giới này, chính là Rem!”
Subaru nhảy bật dậy, quát to, rồi giữ khoảng cách với Rem ở trước mặt.
Vẫn đang quỳ gối, Rem nhìn lên Subaru, không nói một lời. Kể cả bây giờ, cậu vẫn tưởng như có thể chìm trong sự buồn bã khi thấy gương mặt đạm nét buồn mà sự từ chối của cậu gây ra.
“Không phải đâu. Nghe em này, Subaru-kun! Rem, ý của Rem khác cơ. Chỉ là, Rem không thể cứ nhìn Subaru-kun đau khổ như vậy… nên là, chỉ lúc này thôi, em muốn anh quên đi những đau khổ và nghỉ ngơi, chỉ vậy thôi!”
“Tôi sẽ để em thấy điểm yếu của mình. Tôi sẽ để em thấy sự mỏng manh dễ vỡ của mình. Tôi sẽ để em thấy sự vô dụng, không thể cứu chữa của mình. ——Nhưng tôi sẽ không bao giờ để em thấy mình bỏ cuộc.”
Subaru là một anh hùng, Rem từng nói vậy với cậu.
Và bởi vậy, Natsuki Subaru mới có dũng khí để trở thành vị anh hùng của Rem.
Kể từ lúc họ trao nhau lời hứa đó, Subaru đã quyết định——
——Rằng, trong thế gian này, trong thế giới này, nơi duy nhất Natsuki Subaru có thể để lộ điểm yếu của mình là bên cạnh Rem.
Chỉ đứng trước Rem, người dù biết những điểm yếu của Subaru vẫn hi vọng vào một bản thân mạnh mẽ của cậu, cậu mới có thể bộc lộ sự yếu đuối của mình.
“Sự yếu đuối của tôi thuộc về Rem. Cô ấy đã chấp nhận và bảo vệ những điểm yếu của tôi, đổi lại, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc.”
“————.”
“Biến đi, đồ hàng nhái. ——Đừng có dùng gương mặt và giọng nói của Rem để dỗ dành ta!”
Tuyên bố một cách rắn rỏi, Subaru giơ nắm đấm ra với Rem —— với kẻ giả mạo.
Nghe Subaru tuyên bố, kẻ đối diện không nói không rằng. Giữ mặt mình cúi gằm, cô đứng lên một cách từ từ và im lặng.
“Nhưng… nhưng, tôi… đâu có… được nghe… như thế đâu?”
“Hả…?”
Vừa cúi đầu vừa đu đưa mái tóc màu xanh, kẻ giả mạo nói lắp bắp.
Nghe thấy thế, Subaru thốt ra một tiếng ngờ vực——
“————.”
Trước mắt cậu, hình ảnh của cô gái, Rem, lu mờ dần.
Một cơn bão tựa như những gì hiện trên ti vi lúc nửa đêm xâm chiếm tầm mắt cậu, sau một thoáng chập chờn của thế giới, một người khác đã thế vào vị trí của cô.
——Một người cậu chưa từng gặp.
Mái tóc hồng dài ngang hông, vẻ ngoài khá dịu dàng — hay nói đúng hơn là nhút nhát. Gương mặt của cô rất cuốn hút, nhưng không gì có thể gọi là vẻ đẹp tuyệt trần cả. Nói ra thì khá thông thường, một kiểu dễ thương dễ bắt gặp.
Cô mặc một bộ áo choàng trắng dài tay, bàn tay giấu gần hết trong ống tay áo, cô giữa hai tay trên má, nhìn Subaru vẻ bồn chồn.
“Cô… là ai?”
“Phù, Phù Thủy Sắc Dục… Carmilla, cậu không biết à? Lần, lần đầu gặp cậu…”
Nghe cô gái — Carmilla trả lời, Subaru vô thức nín thở.
Cô ta vừa tự nhận là Phù Thủy Sắc Dục. Tức là,
“Vậy khoảng không gian kì lạ khó hiểu này… là bên trong giấc mơ của Echidna?”
“Đúng, mà cũng không… chắc vậy. Echidna-chan đang, theo dõi Thử Thách mà… Thử Thách cũng kiểu như, một dạng, giấc mơ, ừm… hình như vậy.”
“Không được rõ rang cho lắm, mà không, trước đó nữa kia…”
Cách nói chuyện của Carmilla khiến Subaru không khỏi khó chịu. Đương nhiên, thấy Subaru gườm mình cục cằn, Carmilla bắt đầu run rẩy và ôm đầu.
“Đừng, đừng đánh… tôi nhé…”
“Tôi sẽ không làm thế đâu. Tuy là không nhưng… lúc nãy cô định làm gì thế?”
“Lúc… nãy?”
“Giả làm Rem, rồi xuất hiện trước mặt tôi ấy! Đó là sức mạnh của cô đấy hả!?”
Mỗi Phù Thủy tượng trưng cho một đại tội dường như đều mang một kiểu quyền năng đặc biệt.
Chắc Phù Thủy Sắc Dục cũng không ngoại lệ, nên cô hẳn cũng có một quyền năng gì đó. Nếu sự biến hình của cô ban nãy là một quyền năng, thì——
“So với những gì các Phù Thủy khác có thể làm, thì biến hình có thể xem là một khả năng khá bình thường nhỉ…”
“Tôi, tôi có, biến hình… đâu? Tôi, tôi với, với anh, trông như, như một, người khác… chỉ, chỉ vì… đó là, người mà, anh muốn, thấy… thôi mà?”
“Sao cơ?”
“Thế cho, nên… tôi, còn có, muốn gặp, anh đâu… đâu chứ. E… là Echidna-chan đã, nhờ tôi… và, nói dối, tôi nữa…”
Cách Carmilla lẩm bẩm khiến Subaru ngày càng khó chịu.
Cách cô nói, cách cô lảng mắt đi, cách cô nhìn xuống mỗi lúc nhận ra ánh nhìn của cậu, đều khiến máu cậu xộc hết lên não. Cái giọng bẽn lẽn đó, và kiểu cằn nhằn hờn dỗi đó, cô ta bị cái quái gì vậy?
Không chỉ cô không thể hiện được đại ý những gì muốn nói, mà cô ta còn không nhận ra mình vừa chà đạp lên một điều vô cùng quý giá của Subaru.
Tức tối. Bực mình. Cậu muốn hét thật to để cô ta hiểu cho được.
“Cô… liệu cô có nhận thức được mình vừa…?”
“Echidna-chan, đã… bảo là, tôi chỉ cần dỗ dành, cậu… một chút, là sẽ ổn, thôi… tôi đã, đã bảo là… không được, rồi mà còn.”
“Nghe đây này…!!”
“Mọi, mọi người… toàn hùa, lại, bắt, nạt, tôi… như thế. Cả, Echidna-chan, cũng thế, nữa. Ai cũng, cũng… ác hết.”
“Cô không hiểu ‘Nghe đây này’ có nghĩa là gì hả——!!??”
Subaru hét lên, tưởng như không khí trong phổi cậu thoát hết ra ngoài. Cậu có cảm nhận được, nhưng cơn giận như lửa đốt nóng ran khắp cơ thể đã xóa bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu cậu.
Nghẹt thở chả là gì với cảm giác kích động cào cấu trong lồng ngực cậu.
Cậu muốn khóa cái miệng rền rĩ, lắp bắp, bẽn lẽn của cô ta lại, và hét vào mặt cô bằng tất cả giận dữ lẫn đau đớn trong cậu để cô ta có thể hiểu mình vừa——
“——Thêm nữa là nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
“————!?”
Khoảnh khắc đó, Subaru nghe một giọng nói thì thầm vào tai cậu, giúp cậu trở lại bình tĩnh.
Gần như cùng lúc, cơn đau vì thiếu ôxi và ngạt thở mới dội lên trong cậu, kéo theo là cảm giác đôi mắt khô nhức nhối vì mở quá lâu.
“A——a, hà?”
“Biện pháp này hơi quá tay, nhưng may là ngươi đã trở lại. ——Khi đối mặt với Carmilla, Nữ Thần Sắc Dục Vô Diện, người ta thường quên mất cả việc thở. Cuối cùng sẽ dẫn đến tim ngừng đập.”
“Uệ, hộc… hà, hà…”
Oẹ ra mớ nước bọt tắc ở cổ, chống cả tứ chi xuống đất, ý thức của Subaru mờ nhạt.
Nhưng giọng nói vẫn lọt vào tai cậu, và ý nghĩa của nó vẫn chạy thẳng vào não cậu.
Và, chùi miệng bằng tay áo, Subaru nhìn lên, hướng ánh nhìn về kẻ có khả năng là chủ mưu của tình trạng này nhất, cậu nhe nanh,
“Cô đang, toan tính điều gì đây——Echidna?”
Cuối ánh mắt đầy căm hờn của Subaru, nàng Phù Thủy tóc trắng nhẹ nhàng chải mái tóc của mình, và rất tự nhiên, cô dựa khuỷu tay lên bàn,
“Rõ quá còn gì? ——Ta là Phù Thủy. Nên đương nhiên là mấy chuyện xấu xa rồi.”
Nói rồi, cô mỉm cười.