Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 7: Vùng Đất Thử Nghiệm
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 7: Vùng Đất Thử Nghiệm
Chương 7: Vùng Đất Thử Nghiệm
*Chương có nội dung hình ảnh
Khoảnh khắc tên côn đồ giậm chân xuống đất, Subaru cảm thấy trái đất đang rung chuyển.
Tất nhiên trong thực tế, chuyện đó không thể xảy ra. Dù có là người khổng lồ nhất cũng không tài nào làm lay động trái đất với chỉ duy nhất một cái đạp chân được, và trọng lượng tuyệt đối của trái đất cũng không thể bị đánh bại dễ dàng đến thế.
Vậy nên, sự rung chuyển của mặt đất chỉ là tưởng tượng của Subaru.
Điều đã xảy ra, là từ nơi Garfiel giậm chân, một chấn động đã lan trên mặt đất, và tương tự như lật chiếu tatami, nó đánh bật xe rồng lên không.
“Không thể nào—Oái!?”
Cậu cảm giác như bị đẩy lên đến ngưỡng cao nhất của một bên chiếc bập bênh, sau đó xe rồng bật lên không trung. Cộng cả hai con rồng Patrasche và Furufu lại tổng trọng lượng đã hơn một tấn, bị hất bay lên nhẹ nhàng. Trong xe, Subaru ôm chặt Emilia trong vòng tay.
Cứ như thế, xe rồng rơi xuống đất, lực va đập làm cả khoang xe rung dữ dội, kêu lên kẽo kẹt. Đó là một chiếc xe rồng cao cấp. Độ xa xỉ của nó không chỉ dừng ở vẻ ngoài lộng lẫy, mà còn là ở sự thoải mái và bền bỉ, điều này đã hoàn toàn được chứng thực bởi vừa đây nó gần như không sứt mẻ gì. Tuy vậy, khó có đường nào để thoát ngay ra khỏi xe rồng vừa bị lật ngửa được.
Nói cách khác, do chuồn không còn là thượng sách, cách duy nhất cậu có thể chọn là đứng lên và chiến đấu.
“Hừ, đó là cái gì…”
Cậu lắc đầu quầy quậy, vẫn đang thò ra ngoài cửa sổ thông với ghế đánh xe, Subaru đưa tay lên xoa trán. Đầu cậu vừa đập vào thành xe, may thay, ngoài đau ra thì cậu không bị chảy máu. Cậu chợt nhớ ra và nhìn xuống Emilia vẫn an toàn nằm trong vòng tay cậu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trí óc cậu ngay sau đó bị thay thế bởi nỗi lo về tên thủ phạm đang đứng bên ngoài.
Ngẩng đầu lên, cảnh tượng khủng khiếp mà Subaru bắt gặp là—
“Patrasche--!”
Rít lên, nanh chìa ra, con rồng đen nhánh đồ sộ lao thẳng về phía dáng người nhỏ thó.
Bị buông lỏng với dây nối cỗ xe, con rồng vặn mình thoát ra và nhanh nhẹn phản công đối thủ.
Răng nanh chĩa ra nhọn như gươm, sức cắn của nó thừa sức có thể đâm xuyên thịt người và bẻ gãy xương dễ dàng. Con rồng chạy nhanh như gió, nhắm vào cổ của Garfiel, không nói không rằng định sẽ xé nó ra.
“Hay lắm. Đúng là rồng tốt… Không, là một cô gái tốt mới phẻi, nhẻ. Nóa định thể hiện rằng ‘Tiếng xương gãy cũng là bằng chứng của tình yêu’ đấy mà.”
“-----!”
Ở hướng hàm răng sắc nhọn hướng đến, là bàn tay của hắn đang duỗi ra chắc chắn sẽ bị con rồng xé ra từng mảnh.
Garfiel đưa tay phải đỡ lại đòn cắn của Patrasche. Con rồng vẫn nhắm thẳng mục tiêu, cắn vào cổ tay hắn, sau đó kéo đứt lìa tay hắn ra… chí ít, đó là những gì nên xảy đến.
Nhưng không, Patrasche cứng đơ tại chỗ. Không chỉ là cơ thể, mà cả hàm răng đang chực cắn vào tay tên vô lại cũng không chuyển dời.
Đó là một khả năng đặc biệt, hay là do ma thuật?
Câu hỏi này lên trong đầu Subaru, nhưng ngay sau đó, hành động của Garfiel đã trả lời cho câu hỏi của cậu. Cơ tay của hắn chống lại được lực cắn của Patrasche, nở ra ngày càng to hơn.
“Mày, làm tốt lắm. Hành động rất nhanh trí. Và giờ vẫn chưa chịu thua. Đạt!”
Con rồng màu đen hạ thấp người, vấn cỗ nghiến chặt miệng và xoay hông. Lực răng cắn bị kìm trên tay phải của tên vô lại, quật đuôi vào người hắn để làm hắn bay lên. Subaru đã bị nó quật đuôi vào một lần, nhưng, nhìn Patrasche lúc này, cậu mới biết lúc đó nó đã không dùng hết sức.
Sử dụng toàn bộ sức nặng cơ thể vào đòn đánh, con rồng nén sự thù địch lên đòn tấn công vào kẻ đang vô cùng sơ hở. Nhưng đòn đánh lại bị chặn lại bằng tay trái của Garfiel.
Một tiếng động khô khan vang lên, và sau cú va chạm, cánh tay của hắn đã kịp nắm lấy đuôi rồng. Tay phải hắn đỡ lấy hàm răng của con rồng, còn tay trái túm lấy đuôi của nó, Garfiel mỉm cười, khoe bộ nanh nhọn như thú dữ.
“Ngủ ngon nhoe. Hơi đau tí thôi.”
Hay tay hắn vung mạnh, như một trò đùa, hắn xoay người kéo cơ thể đồ sộ của Patrasche bay lên không trung. Rồi đột nhiên hắn thả con rồng đi nhẹ bẫng, mắt Patrasche trở nên mập mờ khi nó bị quẳng xuống đất.
Cơ thể nó rơi uỳnh xuống mặt đất, và sau đó im lặng: Patrasche đã bị đánh bại. Trước cảnh tượng này, cổ họng Subaru rền rĩ nuốt khan.
“H, hắn ném cả Patrasche?”
“Đúng là con vật trung thành. Bị ném thẳng đi nên không đao đâu. Nhanh kết thúc trước khi nó dậy nào!”
Không thèm đếm xỉa đến Subaru đang kinh ngạc, Garfiel nhảy tót lên ghế đánh xe. Otto đang nằm đó bất vật vờ, cố đứng dậy khi kẻ tấn công bước đến.
“Gừ… Nhưng, đừng đánh giá thấp ta! Ta là một thương nhân đã từng rong ruổi khắp nơi đó! Ta luôn chuẩn bị cho những tình huống bị lũ cướp đường tấn công suốt rồi. Lại đây, những nếu ngươi không muốn trở thành nạn nhân của kĩ-thuật-chống-cướp-đường-nhà-Suwen thì nên đầu hàng sớm đi… Hây da!”
“Câm đoe, thằng chuột nhắt. Ngưi nghĩ hù được ta với cái đám võ dởm đó ư? Đi ngủ đi.”
Vừa ra tư thế chiến đấu xong, Otto đã thất thần khi Garfiel thình lình tiến lại gần mình, búng nhẹ lên trán.
Búng tay – hay nói đúng hơn là một cú tấn công bằng ngón tay tầm gần, với tiếng động nghe thật khủng khiếp, đánh bật Otto khỏi ghế đánh xe. Dùng tay giữ trán trong cơn đau đớn, anh ta ngất không kịp ngáp. Dù sống hay chết thì không còn có thể cản trở Garfiel được nữa.
“Nào, có vẻ như ngưi là đối thủ duy nhất còn lại.”
Tên vô lại khịt mũi, lẩm bẩm với ánh mắt sắc nhọn như có thể chẻ một người làm đôi.
Hắn đứng ở ghế đánh xe, chỉ cách Subaru khoảng bốn bước chân – nhưng nhớ lại cách hắn đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Otto, thì có cũng như không.
Thở sâu, Subaru căng não suy nghĩ nhưng không tìm ra được giải pháp nào. Người duy nhất có thể đấu lại tên này, Emilia, vẫn bất tỉnh nhân sự từ hồi nãy. Tuy nhiên dù thế nào, cậu cũng phải bảo vệ bằng được cô.
“Ta…”
“Ta không mún nghe ngươi nói ‘Dù ngươi có lật hay nâng lên cũng màu xanh’ đâu!”
Dậm mạnh chân lên sàn, trong nháy mắt, Garfiel đã đứng trước mặt Subaru. Cánh tay đang giơ lên của hắn duỗi cả năm ngón tay, có thể dễ dàng tưởng tượng cảnh móng vuốt sắc nhọn lia xuống, xẻ dọc cơ thể đang váng vất của cậu.
Và với gương mặt như nghĩ về viễn cảnh bị chặt đứt tứ chi, chỉ có một điều Subaru nghĩ mình phải làm: lấy thân mình che chắn cho Emilia, bảo vệ mạng sống của cô bằng mạng sống của chính mình.
“-----!”
--Sau một vài giây, hoặc là lâu hơn.
Cậu nhắm nghiền mắt, che chở cho Emilia bằng toàn bộ cơ thể, cảm thấy khó hiểu khi mình chưa bị giết. Lưỡng lự một hồi, cậu mở mắt ra, thấy năm ngón tay duối ra vẫn chưa hề nhúc nhích. Đằng sau là ánh nhìn với ý nghĩ phức tạp trong mắt tên vô lại.
Hắn vẫn lườm Subaru, giờ vẫn ngừng thở, hắn quay đầu hết từ bên này sang bên kia, gây nên những tiếng động lớn với xương cổ.
“Thay vì đánh đánh trả thì ngưi lại chọn bảo vệ đứa con gái này, thế là sao? Đằng nào ngưi chết xong cũng đến lượt nó mà. Đó không phải sự lựa choạn tồi à?”
Bị chạm vào điều chủ đề cậu không muốn nghe, Subaru không thể tìm ra lí do để trả lời. Sự im lặng lại càng làm tên Garfiel khó chịu hơn, hắn giơ bàn tay với những móng vuốt nhọn hoắt lên cao hơn.
“Này, lâu qué đấy. Ngươi có noái hay không ta cũng không mong đợi lắm. Đằng nèo cũng là một tên vô dụng.”
“Ng…, nguơi là…”
“Ả?”
Chú ý vào những điều lạc lọng cậu vừa nói, Garfiel thốt lên khó hiểu. Và khi Subaru cố cử động cổ họng cứng đờ, gắng để cho câu hỏi của cậu thoát ra đầu lưỡi, ánh mắt sắc lẻm của Garfiel tỏ vẻ không bằng lòng, và lại gần Subaru hơn.
“Thì thào céi gì thề nói ra đi. Mau lên.”
“Ngươi là… Garfiel, đúng không? Có phải ngươi quen Roswaal và Frederica?”
“—Frederica?”
Nhận thức những từ Subaru vừa nói, lần đầu tiên, biểu cảm của Garfiel mất đi vẻ đáng sợ. Hắn hoảng hốt, giống như một con thú ăn thịt mất khả năng đánh hơi máu, hắn nhanh chóng trở nên trông vô cùng đáng yêu và dễ bảo, nhưng ngay lập tức hắn che giấu nó bằng vẻ mặt hung ác.
“Sao ngươi lại biết cái tên đ… à không, khoan đã. Céi đứa con gái ngươi đang ôm tóc màu bạc… bán phù thủy* hả?”
(*Bán phù thủy: Bản gốc là 半魔 – “hanma” – “bán ma”, vốn riêng chữ “ma” có thể dịch ra là “quỷ” nhưng chữ “ma” cũng có trong “majo”/“ma nữ”, từ hán mang nghĩa “nữ phù thủy” trong tiếng Việt nên mình để là “bán phù thủy” cho hợp với việc người dân xem Emilia là hiện thân cho Phù Thủy Ghen Tuông nhé XD)
“Là bán elf. Ta cấm ngươi dùng cái tên đó trước mặt cô ấy.”
“---Hà. Sao đây sao đây, tự nhiên ngươi hăng hái quá vậy?”
Khẽ liếc nhìn xuống Emilia, Subaru bất ngờ phản ứng dữ dội với những từ ngữ xúc phạm của hắn. Nỗi sợ trong cậu ban nãy đã biến mất hoàn toàn và thay thế bằng cơn thịnh nộ, còn Garfiel, nghe vậy, búng đầu móng một cách ồn ào, vui ra mặt.
“Re vậy, là Emilia-sama trong lời đồn hửm? Bây giờ mà một bán phù thủy lởn vởn quanh chỗ này thì chỉ có thể là tiềm Roswaal thôi.”
“Đồ khốn…”
Coi lời của Subaru như không, Garfiel cố ý nhắc lại từ “bán phù thủy” với giọng đặc biệt nhấn mạnh. Subaru định đứng phắt dậy, nhưng bị tay của Garfiel cản lại.
“Đúng là ’Tên khờ dám đấm vào thép đã luyện thì chỉ thấy đau’ nhở. Ngươi không cóa cửa đánh lại ta đâu. Nhìn là thấy chênh lệch thực lực roài đúng không? –Ta không muốn làm ngươi đau đâu đó?”
Tạo hình nắm đấm bằng cánh tay đang giơ ra, hắn cố ý để xương kêu ra tiếng rắc nhằm cảnh báo. Sức mạnh giữa hai người họ khác biệt rõ rệt, vì chưa rõ ý định của hắn nên tốt nhất không nên gây sự nhằm tránh làm mọi việc tệ hơn . Quyết định sáng suốt nhất là kìm nén sự tức giận và đợi cơ hội trả thù khác.
Do vậy.
“…Ăn x*t đi.”
“Ả?”
“Ta không muốn bị đau. Và ngươi cũng hạ ta dễ dàng thôi. Nhưng. –Ta không chịu được việc ngươi nói những điều làm cô gái này buồn.”
Nhẹ nhàng đặt Emilia tựa người vào chỗ hành lí, khẽ chạm vào những sợi tóc trên trán cô, Subaru đứng dậy nhìn thẳng vào Garfiel ở khoảng cách cực gần đến nỗi trán hai người suýt đụng vào nhau. Ở khoảng cách họ có thể cảm nhận hơi thở của người kia, ở khoảng cách hai người nằm trong tầm với của nhau.
“Rút lại cái tên nhảm nhí đó mau… và đừng bao giờ dùng nó thêm lần nữa.”
“…Muốn ta làm theo ngươi? Ngươi vẫn chưa thông ra nhẻ? Mặt, bụng, chân, ngươi có muốn ăn đập vào những chỗ đó không?”
“Thử xem, nhưng nói trước ta không gục ngã dễ dàng đâu. Ngươi đánh vào mặt thì ta sẽ cắn, đánh vào bụng thì ta sẽ tóm lấy ngươi, đánh vào chân ta sẽ nhổ vào mặt ngươi, ta sẽ ăn miếng trả từng miếng một.”
Dùng hăm dọa để đáp trả sự hăm dọa, Subaru được cơn giận dữ rực cháy trong lồng ngực tiếp thêm sức mạnh. Trước mặt cậu, nỗi căm ghét Garfiel làm cả cơ thể cậu run rẩy. Theo đúng nghĩa đen, nếu muốn Garfiel có thể đánh bay cậu bằng một cái búng tay nếu muốn. Có thể dễ dàng suy ra từ khả năng phòng thủ của cậu.
Garfiel có thể dễ dàng đứng trong hàng ngũ những người mạnh nhất cậu từng gặp từ khi đến thế giới song song này. Có thể là chưa thể đạt đến đẳng cấp của Reinhardt, hắn vẫn có thể ngang cơ với Wihelm hay Julius.
Thế nên dù Subaru có nói sẽ trả đũa lại toàn bộ, khả năng cậu có thể trả miếng gần như bằng không.
Nhưng Subaru và Garfiel vẫn nhìn nhau chằm chằm.
Dù biết cậu sẽ thua, cậu quyết không nhượng bộ… bởi lí do khiến cậu không thể bỏ cuộc đang ở ngay phía sau cậu…
“—Ha ha ha.”
“—A?”
…Một âm thanh không báo trước phát ra. Ngay giữa tình thế bế tắc, Garfiel bật cười, phá tan bầu không khí giữa cả hai. Thấy Subaru kêu lên khó hiểu, Garfiel trả lời.
“Hi ha ha ha! Khẩu khi tốt lắm đóa. Nhưng tuổi chú thì coàn lâu!”
“Cái… Oái! Ê, cái đó đau lắm đấy, cũng, đau lắm!”
Cười sang sảng đến rúng cả vai, Garfiel thân mật vỗ vai Subaru. Nhưng dù không vẻ thù địch hay ý định tấn công nào, thậm chí cử chỉ của cậu ta có phần thân thiện, nhưng vẫn khấu trừ mấy nấc HP của Subaru.
“Tốt, cậu đã đạt! Đi đi! Bán phù th… bán elf này, vì cậu có lòng can đảm để bảo vệ cô éy, nên ta sẽ trân trọng đều đó.”
“May là anh đã đổi ý… Nhưng thực sự đau lắm đấy! Lúc nào anh mới định bỏ tay ra thế? Định giết tôi luôn à?!”
Sự nhiệt tình không giảm sút, Garfiel bỏ tay xuống, Subaru thì nhích ra xa một chút. Thấy thế, gã côn đồ nghiêng cổ, khoanh hai bàn tay mạnh mẽ lại, và.
“Lạnh nhạt qué. Mấy vẹc như nước dưới lòng cầu hồi nãy quên đi nhé. Đàn ông con trai mà chơi nhỏ mọn thè cái ấy ấy cũng nhỏ lém biết không?”
“Lần đầu tiên tôi thấy anh dùng cái thành ngữ mà tôi hiểu được đấy, cơ mà, cái ấy của tôi chẳng liên quan gì tới anh cả! Không-tí-nào-hết!”
Garfiel khé lắc đầu và ra ám hiệu bằng ngốn tay. Nhưng nhìn anh ta nâng cằm tự mãn, cậu nói với anh ta bằng giọng nặng nề.
“Anh là Garfiel, và quen biết với Roswaal đúng không? Dù lúc đầu có chút hiểu nhầm khi chúng tôi đột ngột tới đây, nhưng giờ thì ổn rồi nhỉ?!”
“Thôi đừng cóa ồn ào nữa, ta khó chịu đấy. Mà đừng sợ, ta không thịt cậu đâu.”
“Ai mà tin sau khi chứng kiến cái thái độ man rợ hồi nãy của anh chứ hả…?”
Gãi tai với vẻ khó chịu, Garfiel ra chiều đã hiểu, trả lời sự bất bình của Subaru bằng câu “Cái đó cũng đúng”. Dù đôi lúc anh ta hơi khó hiểu, nhưng thật may là họ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ. Sau đó, vì vừa thoát khỏi tình cảnh họa vô đơn chí, Subaru chợt nhớ ra.
“À đúng rồi… Không có thời gian đâu! Đột nhiên Emilia bất tỉnh, sao mà mình nói chuyện tỉnh bơ được nhỉ.”
“Bất tỉnh, cái cô bán elf đó hả? Ồi uôi, tất nhiên là phải ngất rồi. Thế cậu nghĩ đây là đâu? Cậu lo cái gì thế?”
Nhanh chân chạy đến bên Emilia, cậu thấy cô vẫn đang ngủ và thở không đều, như là đang đau đớn. Trái với Subaru đang vô cùng lo lắng cho cô, Garfiel dường như không để tâm lắm, chỉ nhún vai. Nhận thấy cái vẻ mặt biết tuốt của anh ta, Subaru hỏi “Ý anh là sao?”, không khỏi ngờ vực câu nói của Garfiel.
“Chắc cậu phải nghe từ Roswaal và Frederica rồi nhỉ? Họ tất nhiên phải… ế khoan, khong biết thật à?”
Ngay khi anh ta bắt đầu giải thích, Subaru lắc đầu quầy quậy, Garfiel tặc lưỡi. Thốt lên “Cái tên biến thái đó…”, quá dễ để hiểu lời lẽ vừa rồi dành cho ai.
“Frederica cũng không nói gì à? Bà chằn đó, rồi sẽ cóa lúc cũng thành giống chủ của bả thôi. Rõ vô vọng.”
Garfiel lắc đầu, khịt mũi vẻ khó chịu. Sau đó thấy ánh mắt dò hỏi của Subaru, anh ta giơ tay lên nói “Biết rồi biết rồi” và nói thêm.
“Trông có vẻ tệ, nhưng cô ấy không nguy hiểm gì đâu. Chỉ là, néo không muốn thấy cô ta chịu đau đớn thêm nữa thì phải mau lên. Ta sẽ dẫn đường cho các người đến ngôi làng.”
“Nếu rời khỏi đây, cô ấy sẽ tỉnh lại chứ?”
“Ta nói rồi mà.Chúng ta phải đi nhanh lên, coi nào, céi tên kia còn định ngủ tới bao giờ nữa? Dậy đi.”
Dù vẫn chưa giải thích gì nhiều, Garfiel không có ý định giải thích thêm. Quay đi mà không thèm cố giấu cái vẻ mặt du côn của mình, anh ta ra ngoài và tặng cho Otto một cước. Nhận được cú đá, Otto “đang hấp hối” thốt lên “Auu”.
“Ngươi là người đánh xe mà, ten kia. Ta sẽ lật xe rồng lại, và ngưi sẽ đánh x echo tới khi đến ngôi làng. Chậm trễ nữa là ta đá mông ngươi đéy.”
“Chậc, vầy là thế nào đây!? Nghe chừng tôi lúc nào cũng bị xem là một thằng thất bại ấy!”
Nghe cái thứ không thể chấp nhận đó, Otto sôi lên, đột nhiên đứng dậy lên giọng bất bình với Garfiel. So với mấy đòn anh ta lãnh vài phút trước, thì thái độ này thật là quả cảm, Garfiel, người dường như cũng hơi hướm suy nghĩ như trên, quay sang hỏi Subaru.
“Này, gã đó lúc nào cũng năng động vậy hả?”
“Nếu anh hỏi cái tên đó thì không bao giờ có một đánh giá đúng mực đâu nên làm ơn đừng! Anh không thể tự ám thị về tôi à! Tôi xin lỗi! Chân thành xin lỗi!!”
“Ả! Thế quái nào mà thằng cù lầy này khỏe lên nhanh thé nhở, mà đánh giá thấp ta à? À thì ta đã đánh ngất một người không cần thiết, coi như qua đê!”
“Hai người im cái coi! Emilia vẫn còn đau đớn đấy, nhanh lên! Anh nữa, lật xe rồng lại đi!”
Khi cả ba tên con trai đang huyên náo, và bắt đầu báng bổ nhau ngoài ghế đánh xe, Emilia, người vẫn bất tỉnh suốt từ lúc đến giờ, vẫn chưa thức dậy. Tuy nhiên, dôi mày vẫn nhăn lại trên gương mặt xinh xắn của cô vì khó chịu với tiếng ồn.
“…Yên lặng đi.”
Cô thều thào như thể nói mơ.
_______________________________________________
“Ta chưa giới thiệu nhỉ. Ta là Garfiel… à, chỉ cần Garfiel thôi là được. Có thể nói ta là người đàn ông mạnh mẽ nhất. Cần gì cứ hỏi.”
“Ồ, tôi là Natsuki Subaru… Ể? Gì cơ? Anh nói là mạnh nhất cơ á? Thật luôn hở?”
Xe rồng chuyển bánh, Subaru và Garfiel ngồi đối diện với nhau tự giới thiệu về mình. Thấy Subaru đột nhiên rút bàn tay đang đưa ra lại tỏ ra ngạc nhiên, vẻ mặt Garfiel cũng lộ ra đôi chút ngờ vực.
“Thì ta nói thế mà? Có gì lạ hả?”
“Không, chỉ là tôi không nghĩ mình sẽ gặp một người dám thẳng thắn nói rằng ‘ta là người đàn ông mạnh mẽ nhất’. Với lại nói thế có hơi quá không?”
“Bộ cậu không nghĩ ta xứng đáng là ngừi mạnh nhất hở?”
“Tôi thừa nhận anh rất mạnh, nhưng mà nói đến mạnh nhất, nói thế nào nhỉ… dù gì thì, tôi luôn nghĩ đến một người.”
Hình ảnh của chàng hiệp sĩ tóc đỏ hiện lên trong đầu cậu… so với Garfiel trước mắt cậu, Subaru cố để định ra kết quả. Theo như họ trao đổi, chỉ bằng tay không, Garfiel đã cực kì đáng gờm, có thể thổi bay một căn nhà nếu muốn—Không, anh ta đã lật được cả khoang xe bằng một cái dậm chân. Nhưng với nhiêu đây liệu đã đủ để so sánh với Thánh Kiếm chưa?
Kể cả vậy, lợi thế nghiêng về Reinhard cũng không biến mất, Subaru cũng không hiểu vì sao cậu lại đặc biệt kính nể người hiệp sĩ đó như vậy.
“Hà, mà sao cũng được. Ta sẽ sửa lại cái cách nhìn nhận của cậu sớm thôi, tự tay chứng minh cho cậu thấy ta là người mạnh nhất. Giờ cậu cứ cho là ‘Con sư tử biển mũi đỏ sợ lạnh’ cũng được.”
“Tôi không mường tượng ra ví dụ của anh nó thế nào luôn…”
Subaru nghiêng đầu khi nghe đoạn cuối, Garfiel có vẻ không định giải thích, thay vào đó khoanh tay ra sau đầu và thả lỏng cơ thể lên lưng ghế ngồi đằng sau. Dù sao cuộc nói chuyện của họ cũng hết rồi, Subaru nhìn ra ngoài cửa sổ, vuốt ve mái tóc bạc của Emilia say ngủ trên đùi cậu.
Emilia chưa tỉnh dậy, nhưng vẻ mặt của cô trông đã dễ chịu hơn trước. Như Garfiel nói, rời khỏi nơi vừa rồi có hiệu quả rõ rệt. Điều tiếp theo xuất hiện trong tâm trí cậu là,
“À, tôi chưa có cơ hội hỏi anh đàng hoàng nhưng mà, anh khá thân cận với Roswaal đúng không?”
“Cậu đã nghe tiếng xấu của ta roài nhỉ? Ta sẽ nói lại lần nữa, trong những người có quan hệ với Roswaal, ta là người ít dây dưa đến gã nhất.”
“Đó không phải ý tôi… Nhưng tôi nhớ từng nghe anh là một người có uy thế.”
Liệu lí duy cho từ “người có uy thế” chỉ để chỉ để chỉ sức mạnh kinh hoàng của anh ta? Không như Subaru đoán, Garfiel không phải là người hỗ trợ các công việc nội các, mà có vẻ là người hỗ trợ trong những việc liên quan đến cơ bắp hơn.
Với Thánh Địa không còn xa phía trước, mang theo người cậu đã từng phải dè chừng, và người cậu có thể đối xử thân thiện, càng làm cậu đau đầu hơn.
“Chắc khi đến Thánh Địa tôi phải hỏi Roswaal nhiều hơn quá. Tôi nghĩ là mình đang giải quyết từng vấn đề một, nhưng hình như lượng câu hỏi cứ ngày một nhiều lên, sao thế nhỉ?”
Nghĩ đến con đường phía trước ngày càng chông gai, Subaru ôm đầu chán nản. Nghe thế, Garfiel lại tặc lưỡi, thoáng để lộ hàm răng sắc nhọn.
“Thánh Địa—hả.”
Subaru ngảng đầu, cố luận ra ý nghĩ gì đó trong lời lầm bầm, Garfiel khẽ khua tay. Rồi, anh ta đứng dậy, nhìn về con đường đằng trước, -- con đường tới Thánh Địa.
“Chỉ tại cậu nghe theo Roswaal mà không thèm tốn một giây suy nghĩ nên mới gọi nó bằng cái tên đó. Céi mà cậu chưa biết, céi hắn nói cho cậu nghe thì toàn là nhảm x*t thôi biết không?”
“Tuy là tôi có cùng quan điểm, nhưng nói xấu sau lưng ai đó là không tốt lắm… vậy, hắn ta làm anh bực hay gì à?”
Garfiel bực mình ra mặt khi nghe từ “Thánh Địa”. Subaru tự hỏilieeuj cậu có nói không đúng lúc không, và đợi, nhưng biểu hiện của anh ta còn dữ dội hơn cậu nghĩ.
Đó là, Garfiel nở một nụ cười mỉa mai vốn không hợp với khuôn mặt của anh ta.
“Nào nào, cũng đến lúc công chúa-sama thức dậy rồi đóa. Chúng ta đã đi khá xa lá chắn rồi.”
“Lá chắn nào cơ… a, Emilia-tan?”
Ngay khi cậu định hỏi, Subaru thấy Emilia trở mình trên đùi cậu và gọi tên cô. Cô uể oải mở mắt ra, lười biếng nhìn xung quanh toa xe. Vẫn còn lơ mơ, cô nhìn Subaru với đôi mắt tím,
“Chào buổi sáng, Shubaru…”
“Chỉ thức dậy thôi mà đã đốn tim người ta thế này, Emilia-tan, nhưng giờ không phải lúc. Cô thấy sao rồi, có đau đầu không?”
“À, không sao đâu? Tôi không thấy gì lạ cả…!”
Được nửa câu thì Emilia tỉnh hẳn, và ngồi dậy thật nhanh đến nỗi Subaru phải giật lùi đầu ra đằng sau. Sau khi suýt cụng đầu với nhau, Subaru nhìn Emilia, người không để ý đến chuyện vừa rồi.
“Cậu, cậu có ổn không, Subaru? Tôi nói tôi sẽ bảo vệ cậu mà lại ngất đi mất…”
“Tôi lo hết rồi, nên không cần phải lo nữa đâu! Sauk hi nói chuyện chúng tôi đã hiểu nhau hơn. Con người ta tạo nên mối liên kết với nhau bằng những cuộc đối thoại, và chúng tôi đã thành công bước đầu tiên. Dù là lúc đầu cũng hơi vướng mấy vấn đề giao tiếp…”
Emilia áp lại ngày càng gần hơn, Subaru đành đặt tay lên vai cô để trấn tĩnh, vừa quan sát cô khi cậu nói. Cách đi đứng, cách đôi mắt chuyển động, vẻ ngoài, giọng nói và cả lời nói đều hoàn hảo. Vẫn cực kì dễ thương. Như mọi ngày.
“Đúng không? Như tôi noái đấy?
Và như chờ cho Subaru giải thích xong, Garfiel cười. Nhưng Emilia giật mình, bất thình lình che chắn Subaru đằng sau khi nhận thấy sự tồn tại của người lạ mặt trong khoang xe.
“—Ngươi là ai!? Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng đụng một ngón tay vào Subaru.”
“Emilia-tan, ổn rồi! Mà đừng có tự ý cướp vai tôi để làm nữ chính chứ! Tôi không chịu đâu!”
Níu Emilia đang trong trạng thái chiến đấu từ phía sau, Subaru quay sang giới thiệu về Garfiel.
“Đây là Garfiel… Sauk hi Emilia-tan ngất đi, anh ta tấn… ý tôi là cùng đi chung xe với chúng ta. Không phải anh ta đón chúng ta hay gì đâu, nhưng anh ta sẽ đi cùng tới khi chúng ta đến Thánh Địa.
“…Là Garfiel? Người trong lời cảnh báo của Frederica ư?”
“Tôi cũng thắc mắc bà chằn đó nói mình như nào lắm, nhưng để sau đi. Kìa, sắp tới ngôi làng rồi.”
Nghe Emilia nói y hệt những gì Subaru đã từng, Garfiel hất mạnh cằm mà không để thời gian cho họ hiểu ra tình huống. Anh ta ra hiệu, và phía trước của họ, cánh rừng kết thúc, ngôi làng nơi đích đến của họ lọt vào tầm mắt--
“Chào mừng cô tới đây, Emilia-sama và tùy tùng.”
Anh ta gán cho họ những danh hiệu thích hợp – tuy nhiên, lời lẽ vừa rồi không mang chút kính trọng hay kiêng nể nào, thay vào đó là đôi phần khinh khỉnh và ánh nhìn tăm tối.
Vẫn chưa hiểu, Subaru và Emilia nhìn anh ta chằm chằm. Nhận được ánh mắt của cả hai người, Garfiel giang rộng đôi tay, thái độ không đổi.
“Cái nơi mà Roswaal gọi là ‘Thánh Địa’ hay gì cũng được – là nơi hội tụ lũ ngu dốt lại với nhau, để sống trong ngõ cụt mang tên ‘Vùng Đất Thử Nghiệm’, cho đến khi những ngày đáng thương của chúng kết thúc,”
“Vùng Đất Thử Nghiệm…?”
“Lũ ngu dốt--“
Khi Subaru và Emilia mỗi người lại thốt lên một phần khác nhau, Garfiel đặt một tay lên miệng để che hàm răng nhọn hoắt đang khoe ra khi cười, và như để che giấu một cảm giác phức tạp.
“Nhưng bọn ta, những cư dân của nơi này, gọi nó là ‘Nơi an nghỉ của Phù Thủy Tham Lam’. Buồn cười nhể? Hê…”
Tiếng cười, dường như đang chế giễu chính bản thân, vang vọng trong khoang xe.
Trầm, và đau đớn, như một lời nguyền, như một lời chúc phúc, vang từ đầu đến cuối xe.
Nghe nó, Subaru chỉ thầm lo lắng cho cô gái ngồi cạnh cậu.
Nếu có một phù thủy ngáng đường cô lần nữa, cậu sẽ là người đứng ra bảo vệ cô… Cậu tự nói với chính mình, vững vàng và kiên quyết.
Họ đã tới Thánh Địa.
--Với Natsuki Subaru, và với Emilia, đó là nơi sẽ thay đổi định mệnh của họ mãi mãi.