Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 62: Bi kịch tại dinh thự Roswaal
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 62: Bi kịch tại dinh thự Roswaal
Chương 62: Bi kịch tại dinh thự Roswaal
Ngây người nhìn người phụ nữ đứng ở cửa vào, một cơn rùng mình lan ra khắp cơ thể Subaru.
Kể cả với Subaru, kẻ đã nếm trải vô số những tuyệt vọng và chết chóc kể từ khi đến dị giới, ả vẫn là sự tồn tại mang đến cho cậu cảm giác kinh hãi kì lạ.
Diện một chiếc áo choàng đen, những đường cong linh hoạt được gói trọn trong bộ quần áo đen tuyền. Mái tóc của ả cùng màu với của Subaru, một loại màu tóc khá hiếm hoi ở thế giới này, phần tóc thẳng để dài được tết theo kiểu ba lọn. Phần đuôi mắt hơi sếch xuống, và nụ cười quyến rũ như tô điểm thêm cho gương mặt tưởng chừng như dịu dàng của ả.
Nếu khôgn có hai con dao nhuốm máu thường trực trong tay, ả sẽ bị nhầm thành một quý cô bước ra từ tranh vẽ — thay vì một con quái vật giết người, ác mộng khủng khiếp nhất của Subaru. Kẻ đầu tiên giết cậu. Thợ săn ruột Elsa Granhiert.
“Tại sao… cô lại ở đây?”
“—Ai da, cái mùi đó ta đã ngửi ở đâu rồi nhỉ? Từ lần trước chia tay ngươi đã tĩnh dưỡng đầy đủ chưa? Ngươi có nhớ chăm sóc tốt bộ lòng của mình để đợi ta chứ?”
Như thể vừa mới nhận ra Subaru đứng đó câm như hến, Elsa nhướng mày và khẽ nghiêng đầu.
Chỉ từ cách ả trả lời đã thấy họ không thể nói chuyện tử tế nổi một lần rồi. Người bình thường sẽ không gợi ý người khác chăm sóc kĩ cho bộ lòng của họ như vậy. Nghe ả hỏi câu hỏi đó như thể lẽ thường tình khiến cậu không thể nghi ngờ gì thêm việc ả là một kẻ mất trí điên dại.
Hơn nữa, cơn điên của ả ở một hướng khác hoàn toàn với tên Petelgeuse Romanee-Conti.
Cảm nhận từng thớ thịt trong cơ thể co rút, Subaru căng toàn bộ dây thần kinh để quan sát nhất cử nhất động của Elsa.
Nhưng ả điên kia mạnh tới mức có thể nhận một đòn đánh từ Thánh Kiếm Reinhardt mà vẫn sống nhăn. Thần kinh cậu có căng ra như dây đàn cũng không thể loại bỏ hết khả năng ả giết được cậu trước khi cậu kịp động thủ.
“——Ai cho ngươi vào đây, ta đoán?”
Bất chợt một giọng nói từ sau Subaru nhằm hướng Elsa cất lên.
Người vừa hỏi một cách điềm tĩnh là Beatrice. Cô vẫn như trước, đối mặt với Subaru, trừ việc những vệt nước mắt trên gương mặt cô đã biến đâu mất.
Nghe câu hỏi của cô gái, Elsa chải bàn tay vào mái tóc dài đen mượt.
“Cửa đâu có khóa đâu, ta chỉ mở cửa và vào đây thôi mà? Nếu bàn chuyện quan trọng thì lần sau ngươi nhớ nên khóa cửa trước đã nhé.”
“Ta không hỏi chuyện đó. Đây là Thư Viện Cấm của Betty, những kẻ không có sự cho phép của ta mà vào được đây… ngoài tên này ra, không nhiều người có thể làm việc đó, ta đoán vậy. Làm cách nào ngươi vào được đây?”
“À à, vụ đó thì dễ như ăn bánh ấy mà.”
Trong khi Beatrice bắn một ánh nhìn về ngoại lệ của Phép Bắt Chéo Cửa, Subaru, thì Elsa gật đầu ra chiều hiểu câu hỏi. Rồi ả chỉ về cánh cửa đang mở,
“Ma thuật cô lập không gian của ngươi… dùng cửa như vâth trung gian đúng chứ? Loại ma pháp kết nối một cánh cửa đang đóng với một cánh cửa đang đóng khác nhỉ?”
“Đúng. Thư Viện Cấm có khả năng kết nối với bất cứ cánh cửa nào trong dinh thự. Trừ khi Betty cho phép, thì việc tìm ra nó là bất khả thi, ta đoán vậy. Làm sao ngươi có thể…”
“Thế mới nói là đơn giản. Vì ma thuật đó dùng những cánh cửa đã đóng làm vật trung gian… nên nếu ta mở hết tất cả các cánh cửa, thì sẽ loại trừ được mọi khả năng khác nhỉ?”
“————!”
Elsa kể ra giải pháp sơ sài của ả để giải quyết Phép Bắt Chéo Cửa.
Sự thật đúng như ả nói. Phép Bắt Chéo Cửa của Beatrice là một ma thuật không gian kết nối một cánh cửa đã đóng với một cánh cửa khác. Tức là nó không thể kết nối với những cánh cửa đã mở từ trước. Số cửa trong dinh thự là hữu hạn, khi tất cả các cánh cửa đều được mở hết, cánh cửa cuối cùng sẽ dẫn tới Thư Viện Cấm. Thế nhưng để làm được vậy,
“Cô đã mở toàn bộ cửa trong dinh thự… mà không có ai ngăn cản sao…?”
Nhưng nói đến đó, Subaru mới nhận ra mình ngu như thế nào.
Hay nói đúng hơn, chính cậu đã vô thức né tránh sự thực cậu không muốn biết.
“Cô… mấy con dao đó… máu trên đó là của ai?”
Hai thanh Kukri của Elsa nhuộm đỏ thẫm màu máu đang khô dần. Nhưng đứng trước những giọt máu đang nhỏ giọt từ đầu lưỡi dao, có ngu cũng ngầm hiểu nó vừa lấy đi vài mạng. Gói gọn cùng những suy luận hiện có, đủ để khiến cậu tưởng tượng ra viễn cảnh xấu nhất.
Thấy màu môi Subaru tái đi, Elsa vuốt ve một bên lưỡi dao, và liếm sạch máu dính lại trên đầu ngón tay.
“Của ai vậy ta?”
“Ả khốn…”
“Để ta gợi ý nhé. Cô ta mặc trang phục hầu gái.”
Trong đầu cậu hiện lên ba cái tên về ba người trong dinh thự này. Họ đều mặc đồ hầu gái. Mà không, giờ Rem đang mặc đồ ngủ và ngủ trong phòng. Nên cô bị loại ra. Chỉ còn hai đối tượng.
“Gợi ý thứ hai. Tóc cô ta không dài.”
Petra để tóc gần ngang vai. Còn Frederica để tóc dài.
—Hơi dồn vào trong lồng ngực Subaru để chuẩn bị tiếng hét vang trời.
“Gợi ý thứ ba — ‘Subaru, Subaru’, khi giãy chết con nhóc đã rên rỉ như vậy đó.”
“Elsaaaaa——!!!!”
Subaru nhe nanh, cậu cúi thấp người, lao như bay về hướng Elsa.
Elsa chỉ nhẹ nhàng giang tay phải ra, chĩa con dao đang cầm nhằm vào hướng Subaru đang lao tới—
“—Ai da?”
“Tưởng ai cũng sẽ đột kích một con quái vật như cô từ đằng trước hả?”
Elsa thốt lên một tiếng vì ngạc nhiên.
Ngay trước mắt Elsa, Subaru hạ thấp người thêm nữa, vung tay lên mặt sàn theo hình vòng cung. Một mớ trang Phúc Âm bay tứ tán vì chuyển động của cậu.
Trong nháy mắt, hàng chục tờ Phúc Âm trắng phau che mất tầm nhìn của Elsa về phía Subaru. Tức thì lấy hơi, cậu dồn toàn bộ mana hiện hữu vào giữa bụng,
“——Shamac!!”
Một ụa khói đen cồn ra, che khuất không gian giữa Elsa và Subaru.
Tuy làn khói này nhạt màu hơn phép Shamac cậu dùng với Julius, nhờ đã nghiệm qua nên cậu biết nó sẽ có tác dụng với Elsa. Không như lần trước giải phóng toàn bộ mana trong cơ thể, lần này cậu chỉ cảm thấy hơi mệt, minh chứng cho việc cậu đã biết cách sử dụng mana hơn.
“Beatrice!”
Quay ngoắt ra sau, Subaru nắm chặt tay Beatrice đang ngây ra đứng nhìn. Dù trong một thoáng cô đã định kháng cự, nhưng sau cùng không thoát được sự kìm kẹp của Subaru.
Kéo mạnh cơ thể gần như nhẹ bẫng của cô, Subaru ôm cô gái nhỏ nhắn trong vòng tay và lẩn mình vào trong làn khói của phép Shamac.
——Không nhận ra bất cứ thứ gì. Không thấy bất cứ thứ gì, không nghe thấy bất cứ thứ gì, không cảm nhận được bất cứ điều gì, thứ còn sót lại là bóng tối.
Trong thế giới của Subaru, thứ duy nhất, toàn bộ những gì cậu cảm nhận được là bước chân của chính cậu.
Trong khoảng thời gian chân cậu nhấc lên và chân kia tiếp đất, Subaru hoàn toàn bị tách biệt khỏi thế giới. Chân trái chạm đất. Cậu được liên kết với thế giới. Chân trái nhấc lên. Cậu bị cô lập. Chân phải chạm đất. Kết nối. Cô lập. Kết nối. Lại cô lập. Trong tay cậu có gì đó đang cựa quậy. Nhưng cậu vẫn giữ thật chặt. Cậu sẽ không bỏ cô lại một mình. Kết nối. Kết nối. Cậu được kết nối.
“——Phào!”
Rồi như vừa ngoi đầu khỏi mặt nước, khói đen bị bỏ lại phía sau.
Tầm nhìn thoáng đãng hơn, Subaru thấy mình đang ở hành lang dinh thự. Tấm thảm đỏ dưới trải dọc hành lang chân cũng có nghĩa là họ vừa lao ra ngoài phòng sách.
Họ đã ra ngoài trước Elsa và trốn thoát.
“Biết là sẽ được mà——!”
Cậu biết khi gặp phép Shamac, ả Elsa thiện chiến sẽ phóng những chiếc xiên qua làn khói theo hướng mà ả nghĩ cậu sẽ chạy. Subaru đã làm trái theo dự đoán của ả và lao thẳng đến, rồi bỏ chạy theo cánh phải mà Elsa để sơ hở.
“Muốn hét lên là ‘Thành công rồi’ lắm, cơ mà…”
Giờ không phải lúc tự chúc mừng bản thân.
Cậu không chắc Shamac sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng một khi Elsa nhận ra Subaru không ở phía trước ả nữa, ả sẽ ngay lập tức quay đầu truy đuổi cậu.
Đóng mạnh cánh cửa phía sau, liên kết của Phép Bắt Chéo Cửa bị ngắt đứt. Nhưng còn tùy vào Beatrice, nên Subaru không biết Thư Viện Cấm có còn kết nối với xung quanh cậu không nữa.
“Beatrice! Kết nối cánh cửa với một phòng khác trong dinh thự đi…”
“Ngươi không nói ta cũng định làm đây, ta đoán vậy. Với lại, đóng vài cái cửa xung quanh đi, sẽ câu được chút thời gian đấy.”
“Chết tiệt, phải rồi!”
Trả lời câu nói khinh khỉnh của cô gái cậu đang bế theo, Subaru vội vàng đóng vài cánh cửa ở gần nhất. Trước khi đóng cậu có ngó trước vào bên trong, nhưng không thấy gì đáng chú ý.
Cậu không biết tin được lời Elsa đến đâu, nhưng,
“Làm gì đây… làm gì đây làm gì đây làm gì đây làm gì đây làm gì đây——?”
Câu hỏi cứ kéo dài mãi trong đầu cậu.
Tại sao Elsa lại ở đây giờ này? Trong tất cả các vòng lặp, duy có lần này là ả xuất hiện ở dinh thự sớm nhất. Trước thì là ngày thứ sáu, gần đây là ngày thứ tư, và giờ lại là ngày thứ hai —— dù Subaru quay về vào ngày nào, Elsa cũng tấn công dinh thự luôn ngày đó.
Trước cậu vốn đã nghi ngờ. Nhưng giờ đây, sau khi nghe những gì Elsa tuyên bố trong phòng sách, nghi ngờ của cậu dần trở thành tin chắc.
Nhưng nếu là vậy, thì tại sao——
“Sao không chờ thêm một ngày… hay vài giờ nữa cũng được!”
Đáng lẽ đêm nay Petra sẽ được đưa trở lại làng.
Subaru phần nào đã cam chịu việc Elsa sẽ tấn công dinh thự. Hình ảnh thi thể vô hồn của Petra vẫn đốt sâu trong tròng mắt đen của cậu. Vậy nên lần này cậu đã quyết đẩy cô khỏi cuộc tàn sát. Thế mà, cái ác đến sớm hơn trước khi cậu kịp đưa ra phương án chuẩn bị, và cô bé vẫn không thoát khỏi định mệnh tàn nhẫn.
“Chưa xong đâu. Mình chưa được từ bỏ. Dù ả có mạnh đến cỡ nào, thì vẫn còn cơ hội. Chắc chắn phải có. Mình không được đánh mất hi vọng…!”
“Không có mấy hi vọng để mà từ bỏ đâu, ta đoán vậy…”
“Im đi! Cô chỉ cần giữ im lặng rồi để tôi mang đi thôi! Ả điên đó cũng muốn giết cả cô nữa đấy. Ả ta là một kẻ biến thái chuyên mổ bụng người ta rồi ngó vào trong một cách phấn khích đó!”
“Muốn xem trong ruột một tinh linh có gì thì đúng là khẩu vị mặn thật.”
Subaru lẩm bẩm đồng ý thì Beatrice bất ngờ nhảy khỏi tay cậu và đứng vững trên sàn nhà giữa sảnh. Cô khẽ phủi bụi trên váy,
“Thế ngươi định làm gì tiếp theo, ta đoán?”
“Tôi không định làm gì cả. Chỉ ưu tiên kiểm tra trước liệu Petra với Rem có an toàn không thôi. Sau đó… kiểu gì thì tôi với cô cũng phải rời khỏi dinh thự. Hay là cô muốn đấu tay đôi với ả ta?”
“…Nếu thứ đó tới giết Betty, thì ta sẽ không kháng cự và đạt được nguyện vọng của mình…”
“Biết liền mà, nên tôi mới lôi cô theo… Cô mà không bỏ cái suy nghĩ ấy đi tôi sẽ cứ thế mang cô đi đấy. Muốn sao nào?”
Nhìn xuống Beatrice chỉ cao độ bằng nửa cậu, Subaru ép cô phải chọn. Mà thực tình cậu có cho cô lựa chọn đâu. Cô có quyết định ở lại phía sau thì vẫn bị cậu kéo đi bằng vũ lực thôi.
Ngầm hiểu ý đồ của Subaru, cô tuôn ra một tràng thở dài,
“Nếu không chọn được nơi mình chết, thì chắc ít nhất ta nên chọn người sẽ giết mình, ta đoán vậy.”
“Để đến nơi nào an toàn đã rồi hãy nói. Đi thôi!”
Thấy Beatrice chịu nghe lời cậu, Subaru nắm tay cô và bắt đầu chạy. Theo sau cậu trong bộ váy rườm rà, Beatrice cố bắt kịp cậu bằng những bước chạy ngắn hơn. Chạy chưa được mười mét thì Subaru đã không chịu nổi,
“A—, thôi nào! Phải khẩn trương lên, tới đây!”
Cậu kéo cổ áo cô mà lôi lên rồi lại ôm cô vào trong tay một lần nữa.
Beatrice nhẹ hơn hẳn vẻ ngoài. Cậu không biết là do cô là một tinh linh, hay vì cô chậm lớn đây.
“…Thả tar a, ta đoán vậy.”
“Với cái tốc độ của cô thì ả sẽ bắt kịp luôn mất! Để tôi ôm cô đi thế này sẽ nhanh hơn! Với lại——!”
Dù Beatrice phản đối, nhưng tay cô vẫn ghì chắc phần trước áo khoác của Subaru, tựa như rất tin tưởng vào cậu. Nhận ra điều này, Subaru không nói gì, không hỏi không rằng cũng không nói gì thêm.
“Thôi thì thế cũng được”, cậu nghĩ.
“Trước khi Elsa lại xuất hiện… chúng ta phải đi tìm Petra và Rem ngay!”
“Ta nghĩ trong dinh thự còn một hầu gái nữa đấy.”
“Frederica thì… Bây giờ tôi lại mong không đụng mặt cô ta đây. Chắc vậy.”
Giọng Subaru nhỏ dần về cuối, cậu lắc đầu, gạt hình ảnh của cô gái tóc vàng hoe của cô ra khỏi tâm trí.
Trước phản ứng đó, Beatrice nhíu mày, nhưng không đáp lại.
Hiện tại, cậu muốn tránh gặp mặt Frederica. Sau khi xác nhận hai cô gái kia đã an toàn, cậu sẽ đi tìm cô sau, và lúc đó cậu sẽ hỏi cho ra nhẽ.
Nếu những gì Subaru nghĩ đến là thật, thì cô ta hẳn là——
__________________________________________________
——Petra nằm trên bàn ăn, thi thể được đặt song song với những bộ chén đĩa.
Chiếc khăn trải bàn trắng nhuộm màu đỏ thẫm, Petra nằm ở chính giữa. Cô bé đã bị giết một thời gian, máu đã bắt đầu chuyển đen, khiến khung cảnh rùng rợn càng thêm kinh dị.
“Pet… ra…”
Subaru chầm chầm lảo đảo bước đến bên bàn ăn.
Nằm ở đó là Petra. Nước mắt trên gương mặt trộn lẫn giữa đau đớn và sợ hãi đã làm mất đi sự đáng yêu vốn có của cô, mắt cô bé mở to như đang tìm kiếm thứ gì đó ở tận cùng thế giới. Máu nhỏ rọt từ khóe miệng mở hờ của cô, một vết thương sâu chí mạng ở bụng đã cướp đi mạng sống của cô.
Bộ váy hầu gái từng tôn lên vẻ đáng yêu và ngây thơ của cô trước mặt Subaru — nay đã bị cắt ngọt một đường từ ngực xuống bụng, máu và nội nạng chảy ra càng làm cơ thể của cô nhóc nhẹ hơn.
“————ư.”
Có gì đó trào lên sâu trong cổ họng cậu. Không phải cơn buồn nôn, mà là một tiếng nấc nghẹn ngào.
Cậu cảm thấy một luồng nhiệt nóng hổi ẩn trong mắt mình, và trước khi nước mắt trực trào, cậu đưa tay lên gương mặt của Petra. Gương mặt của cô vẫn vậy, vẫn quặn đau trong sợ hãi. Ít nhất những gì cậu có thể làm là vuốt mắt cho cô, và như cậu đã từng làm, trải chiếc áo ngoài để che đi cơ thể cô.
Cậu đã thất bại bao nhiêu lần trong việc cứu cô bé, và kết cục là quay lại với màn đền tội hời hợt này?
Đã bao nhiêu lần, dù biết trước nhưng vẫn để cô nhóc chết oan?
Đã bao nhiêu lần cô phải nhận lấy đau đớn chỉ vì yêu mến cậu?
“Anh xin lỗi… Xin lỗi, anh xin lỗi… Petra…”
Kể cả lời thì thầm xin lỗi của cậu cũng thật trống rỗng.
Không một người bảo vệ, cô bé đã bị giết một cách ghê rợn ngay ở đây, còn tàn nhẫn hơn khi cô bị giết mà miệng vẫn cố gọi tên Subaru.
Trước nỗi buồn này, trái tim cậu sẽ tan vỡ mất. Và cơ thể cậu sẽ biến thành ngọn lửa thiêu hồn.
Nếu hận thù có thể giết người, có lẽ Subaru đã giết Elsa hàng nghìn lần mới hả nổi giận.
Ả đã gây nên một tội ác tày trời. Và cậu sẽ bắt ả phải hối hận, bằng bất cứ giá nào.
“Vì thế mình không thể để lần này cứ vậy mà chấm dứt được…”
“Lần này…?”
“Tôi độc thoại thôi. Tôi không muốn để Petra lại đây thế này… nhưng giờ có lẽ đành chịu. Đi tìm Rem nào. Chúng ta sẽ mang cả cô ấy ra khỏi dinh thự. Cô vẫn không dùng được Phép Bắt Chéo Cửa sao?”
“Để làm được điều đó ta phải thi triển phép thông qua Thư Viện Cấm. Chắc cánh cửa phòng sách vẫn để ngỏ, ta đoán vậy.”
“——Là vậy sao?”
Cách để vô hiệu hóa Phép Bắt Chéo Cửa rất dễ.
Đầu tiên, mở toàn bộ cửa trong dinh thự để loại bỏ càng nhiều khả năng càng tốt. Rồi sau đó chỉ việc để ngỏ cửa Thư Viện Cấm, cửa phòng sách sẽ không thể liên kết với những cánh cửa khác nữa.
Chỉ cần kẹp cái gì đó vào để cửa thư viện không đóng là Beatrice khỏi gọi phòng sách đến được.
“Cô biết hiện tại Thư Viện Cấm liên kết đến chỗ nào không?”
“Tất nhiên rồi. ——Nó đang ở dãy nhà phía tây, một phòng khách trên lầu ba, ta đoán vậy.”
Nếu cửa vào ở dãy nhà phía tây, thì từ đó đến phòng ăn ở tòa nhà chính vẫn còn khá xa. Nhưng vì cửa mở nên chắc Elsa không còn ở trong Thư Viện Cấm.
Với cái mũi của ả sát nhân đó thì sẽ chẳng tốn mấy lâu trước khi ả tìm ra Subaru.
Không còn thời gian nữa.
“Lúc này không được hoảng loạn. Dẫu sao cũng phải nhanh nhanh tìm ra Rem trước đã…”
Dụi tay quẹt đi giọt nước mắt, Subaru dõi ánh nhìn về đích đến của cậu. Rem đang ngủ trong phòng cô ở khu nhà người hầu. Nếu Elsa bắt đầu tìm từ dãy nhà phía tây, thì hẳn ả vẫn chưa đến được đó.
Nhưng đó là nói về phần Elsa,
“Có khả năng cao Frederica cũng ở đó…”
Biết rõ việc Rem có ý nghĩa to lớn đối với Subaru, Frederica sẽ đoán được Subaru sẽ đến chỗ cô sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Elsa. Trong trường hợp ấy, có thể cô ta sẽ đến đó trước.
Nhìn Subaru chống cằm suy nghĩ, Beatrice nhíu mắt.
“Ta cứ thắc mắc mãi… Ngươi nghi ngờ cô hầu đó sao, ta đoán?”
“…Tôi cũng không muốn nghi ngờ cô ấy, nhưng mà…”
Subaru khẽ gật đầu và trả lời Beatrice.
Cuộc đột kích dinh thự của Elsa — có khả năng là bởi Frederica phản bội. Subaru một nửa đã tin vào giả thuyết đó.
Tính đến giờ Subaru đã đụng Elsa đến ba lần ở dinh thự Roswaal.
Hai lần gặp trước là vào ngày thứ sáu và ngày thứ tư, đều xảy ra vài ngày sau vụ khởi hành đến Thánh Địa. Nhưng lần này, cậu quay lại chỉ mới sau hai ngày, ấy thế nhưng vẫn chạm mặt ả ta.
Lần nào cũng thế, Elsa xuất hiện cứ như là đợi sẵn Subaru về vậy. Tại sao ả có thể làm vậy, Subaru chỉ có thể lờ mờ đoán rằng có tồn tại nội gián.
“Elsa lộ mặt ngay đúng hôm mình về dinh thự… Cứ tưởng lần đó một phần là do mình đến túp lều trên núi chứ…”
Ban đầu cậu ngờ rằng Elsa trốn trong túp lều trên núi và được Frederica đưa vào. Nên lần này, cậu đã hỏi cô có định “đến căn lều trên núi” không.
Nhưng Subaru không thấy điểm nào đáng nghi trong câu trả lời và hành động của cô, nên lúc đó cậu đã bỏ giả thuyết ấy đi, nghĩ rằng chắc cậu chỉ nghĩ quá thôi.
“Nhưng cô ta cũng có thể làm theo cách khác nữa mà… Với chắc gì mình đọc thấu được tâm trí cô ta. Có khi mình đã bị lừa và không nhận ra cũng nên.”
Subaru tưởng cô không nhận ra cậu nghi ngờ cô ấy. Nhưng thay vào đó, cô đã nắm thóp được sự đề phòng của cậu và cẩn trọng hơn.
Đấy chính là sai lầm của Subaru, kết quả là mạng sống của cô bé kia bị tước đoạt lần thứ hai.
Petra chết hoàn toàn là lỗi của Subaru, vì đã không kịp đưa cô rời khỏi đây. Mà cũng không khác việc Subaru tự xuống tay với cô bé là mấy.
“Nhưng Petra đã kính trọng cô lắm kia mà…”
Frederica-neesama, cậu vẫn nhớ như in cách Petra gọi người hầu gái tiền bối của mình.
Cô ta không đau đớn khi một người xem trọng cô ta như Petra bị sát hại dưới bàn tay ả sát nhân sao?
Là một phần trong bi kịch đó, cô ta nghĩ gì?
“Hơn nữa là, cách ả ta phá Phép Bắt Chéo Cửa của Beatrice. Quả thật là, mình khá ngạc nhiên khi ả vô hiệu hóa nó như trò trẻ con ấy.”
“…Betty cũng không nghĩ phép đó có thể dễ dàng vô hiệu như thế. Đó không phải là cách mà một người có thể đột nhiên nghĩ ra, ta đoán vậy.”
“Cho đủ thời gian chắc tôi cũng nghĩ theo hướng đó thôi… chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng ả không thể đưa ra kế hoạch đó nếu không biết trước về cô và cơ chế của Phép Bắt Chéo Cửa. Không lí nào Elsa có thể nghĩ ra nó nhanh đến thế được. Nên hẳn cô ta phải nắm trước thông tin từ người sống ở nơi này.”
“Ngươi biết rõ về ả ta nhỉ. Ngươi gặp ả ở đâu rồi à, ta đoán?”
“Thì cô ta đã mổ bụng tôi đấy thôi… Phải, là cái vết thương đầu tiên cô chữa cho tôi đấy nhớ không?”
Nói mới để ý, Elsa chính là nguyên do chủ yếu khiến Subaru đến dinh thự Roswaal. “Ừ”, Beatrice gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cơ mà đây đâu phải lúc để hoài niệm đâu.
“Dù sao cũng phải đến chỗ Rem đã. Nếu có Frederica ở đó… tôi có thể nhờ cô giúp không?”
“Bộ ngươi không dám tự thân đứng ra bảo vệ người con gái mình yêu hả, ta đoán? Được đặt đầu tiên trong trái tim của một tên con trai như ngươi… nghĩ đến thôi đủ làm ta rùng mình rồi.”
“Nếu chỉ cần cảm xúc có thể đánh rụng cá voi bay lơ lửng trên trời chắc tôi đã đánh rụng không biết bao nhiêu con ấy chứ, nhưng thế giới này đâu có dễ dàng như thế.”
Dù cô chêm vào một câu khinh miệt, nhưng vẫn ra chiều chấp nhận lời nhờ vả của cậu. Beatrice độc miệng là thế nhưng cũng vì quan tâm tới Subaru. Cô làm vậy cũng là để cậu bớt đau buốn vì cái chết của Petra.
Không giống Subaru, dẫu biết rõ nỗi buồn của Beatrice nhưng vẫn không đưa ra nổi một hướng giải quyết, Beatrice tinh tế hơn nhiều. Cũng bởi vậy nên cậu mới luôn tin cậy cô.
“Đi nào.”
“Ừm, hiểu rồi, ta đoán vậy.”
Beatrice, một cách rất tự nhiên, giơ hay tay ra, được Subaru ôm vào trong vòng tay mà không phản đối. Bế cô gái nhỏ nhắn lên, Subaru lại bắt đầu chạy.
Hướng đến dãy nhà phía đông, Subaru cố kiềm cho bước chân không tạo ra tiếng động, tuy vẫn biết làm vậy cũng vô ích. Cậu phóng lên cầu thang, lên tầng hai rồi tầng ba, vẫn chưa có dấu hiệu nào Elsa sẽ xuất hiện. Lén ngó đầu ra ngoài hành lang, cậu kiểm tra xong có bóng ai chắn đường đến đích không——
“————.”
Nhận ra có bóng dáng ai đó trước cửa phòng, Subaru rụt đầu lại thật nhanh.
Thấy Beatrice ngước nhìn lên từ tay cậu, Subaru gật đầu, và lại ngó đầu ra lần nữa — ai đó khá cao đang dựa vào cửa phòng.
Kể cả từ khoảng cách xa, cậu không thể nhận lầm được mái tóc vàng kim và bộ đồ hầu gái đó.
Là Frederica. Y như cậu nghĩ, cô ta đang đứng ngoài phòng ngủ của Rem chờ Subaru đến.
“Làm gì đây…? Vờ như chưa có gì xảy ra và đến chào hỏi à? Nếu chưa gặp Elsa, cô ta sẽ không biết thân phận của mình đã bị lộ đâu…”
“Nếu phỏng đoán của ngươi là đúng, thì ngay lúc mời kẻ thù vào dinh thự, cô ta đã không quan tâm đến việc chúng ta nghĩ gì rồi. Với lại, lần cuối ngươi và cô ta tách nhau ra, ngươi đã vào Thư Viện Cấm, ta đoán vậy. Bước vào bên trong tức là ngươi đã không thể bao biện nữa rồi.”
“Thế đành chơi giáp mặt thôi.”
Vũ khí Frederica dùng — là một thứ trông như đôi găng gắn vuốt.
Từ vẻ ngoài, và từ việc cô ta là chị gái Garfiel, cả Subaru cũng có thể hình dung cô mạnh thế nào dù chưa một lần thấy cô đấu thật. Tấn công trực diện chắc họ không có cửa thắng.
“Tôi sẽ thả khói Shamac ra, và nếu có thể làm cô ta bất ngờ, cô sẽ dùng ma pháp tấn công tầm xa nhé…? Nếu không đánh nhau với cô ta, thì khiến cô ta rút lui cũng được…”
“Ngươi nhân từ với một kẻ phản bội quá đấy, ta đoán vậy. Ngươi không thể đối đầu với một kẻ có ý định hạ sát ngươi mà không chuẩn bị sẵn tinh thần giết kẻ đó đâu.”
Nghe Beatrice đính chính lại một cách lạnh lùng, tuy biết cô nói đúng, Subaru vẫn canh cánh trong lòng việc nghe lời khuyên của cô. Dẫu biết người cậu nghi ngờ là một kẻ phản bội, thì đó vẫn từng là một người đối xử tốt với cậu như bạn bè. Miễn là những kí ức đó còn vương lại trong trí nhớ của Subaru, thì cậu sẽ không thể quyết định dứt khoát được.
Dù cho nói không ngoa là, Frederica là một nhân tố lớn trong cái chết của Petra.
“Beatrice. Tôi sẽ che tầm nhìn của cô ta bằng Shamac. Cô tấn công cô ta bằng phép gì đó nhẹ nhẹ thôi nhé.”
“——Ngươi có biết là nếu quá dễ dàng với cô ta mọi chuyện có thể trở nên xấu đi không, ta đoán?”
“Chỉ là có việc này tôi cần hỏi cô ấy thôi. Cô đừng nghiêm trọng hóa quá.”
“Không phải đã quá trễ rồi sao?”, gương mặt Beatrice như muốn nói lên điều đó, nhưng thấy Subaru cúi gằm mặt, cô chỉ thở dài mà không nói gì.
Tự nhắc mình không được áp đặt cô, Subaru hít một hơi thật sâu, nắm rồi lại duỗi lòng bàn tay. Cơ thể cậu vẫn thấy hơi mệt mỏi, nhưng cậu vẫn có thể dùng Shamac thêm lần nữa——
“Cố chịu nhé. Cơ thể của ta. ——Shamac.”
Cậu lao lên hành lang, trước khi Frederica kịp ngoái đầu, khói đen tỏa ra từ cánh tay đang giơ lên của Subaru.
Đúng như cậu nhắm đến, làn khói lấp đầy khoảng không giữa Subaru và Frederica giống như lúc ở phòng sách. Nhưng đang giữa chừng thì Subaru thấy đầu mình nặng trĩu vì mất quá nhiều mana, cậu quỵ xuống rồi nằm rạp lên sàn.
Bước đến sau cậu, Beatrice giơ tay ra phía trước.
Cô khẽ niệm phép, một lỗ hổng mở ra từ không trung, và từ đó một mũi giáo lửa màu tím nhạt xuất hiện.
Đầu mũi bốc lửa của nó khiến không gian rúng động, mũi thương tím bay dần lên cao. —Một đòn chí mạng, bỏ qua những gì Subaru đã nói, Beatrice phóng mũi thương vào trong khói đen—
“…Có gì đó lạ lắm.”
Beatrice nghiêng đầu lẩm bẩm.
Subaru không hiểu phản ứng của cô, nhưng mũi thương chỉ dừng ở giữa chừng, và Beatrice chỉ khẽ quẫy ngón tay đang giơ ra, chiếc thương đã quạt sang hai bên.
Bằng hành động đó, khói từ phép Shamac của Subaru bị thổi bay. Vốn cũng dùng ma thuật hệ Âm nên uy lực của cô cao hơn hẳn Subaru.
Thấy thành quả từ nỗ lực đến kiệt sức của mình bị thổi đi dễ dàng, Subaru chỉ biết đứng đó nhìn ngu muội. Nhưng cảm nghĩ đó nhanh chóng biến mất.
Khi cậu nhận ra lí do Beatrice ngừng tấn công.
“————.”
Khói trên hành lang đã quang đi, Subaru bước từng bước tới chỗ Frederica.
Kéo lê cơ thể mỏi mệt đã cạn mana đi bằng tốc độ rùa bò, Subaru tiến đến nơi cô đứng. Cậu không phải cảnh giác nữa. Mà cô cũng không phản ứng lại cậu. Không hề.
—Vì cô làm sao có thể cử động được nữa.
“…Tại sao?”
Frederica đã chết, vẫn đứng đó bảo vệ cửa phòng Rem.
Bụng cô bị đâm bởi một con dao Kukri, cơ thể cô dựa vào cửa. Trên đôi tay buông thõng vô hồn là bộ găng gắn vuốt. Như là minh chứng cho trận chiến gian truân cô đã trải qua, trên bộ đồ hầu của cô lỗ chỗ những vết cắt chém.
Cơ thể Frederica đã trở nên lạnh ngắt, hồn phách trên gương mặt kia cũng đã tắt từ lâu. Gương mặt đanh lại đó đầy vẻ đắng cay và hối tiếc, Subaru có thể cảm nhận được cô đã bảo vệ cửa phòng bằng cả mạng sống.
Nói cách khác, Frederica đã giao chiến đến chết để kẻ tấn công không vào được phòng này.
Cô không thể là người đã dẫn thủ phạm vào dinh thự.
“Tôi đã hoàn toàn ngờ vực… khi cô…”
Cậu giơ bàn tay lên che mặt, Subaru cố hết sức để hiểu được sự thật trước mắt.
Frederica chết với nhiều vết dao cắt rải rác trên cơ thể. Nhìn cô như thế, làm sao cậu có thể xem cô là một gián điệp, hay một kẻ phản bội?
Đây là hậu quả của việc cậu không tin vào cô sao? Cậu hằm hè buộc tội cô, thế mà giờ đây, cậu chỉ muốn có một lí do để giảm bớt những mặc cảm tội lỗi trong lòng.
Cậu phải chấp nhận nó.
“——Mình đã, sai rồi sao?”
Frederica không hề phản bội.
Cô đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ Rem. Cơ thể lạnh ngắt thế này thì có lẽ cô đã chết trước khi Petra bị giết trong phòng ăn.
Cô lấy đâu ra thời gian dẫn Elsa đến Thư Viện Cấm chứ.
“…Rem.”
Tâm trí cậu trở nên trống rỗng.
Gỡ từng dòng suy nghĩ rối ren, điều đầu tiên cậu nhớ đến cô gái dễ thương đang say giấc trong căn phòng Frederica bảo vệ.
Cơ thể đã cứng đờ của cô nặng trĩu, và di chuyển cô khỏi cửa ra vào là một công việc khó khăn. Subaru chú ý hết sức để tránh làm cơ thể cô hư hại thêm. Tuy cả tay chân lẫn trái tim cậu giờ đã mất kiên nhẫn.
Nhưng như thể phản bội sự đắn đo của Subaru.
“——Tìm thấy rồi nha.”
Ở cuối hành lang, một bóng đen lọt vào tầm mắt cậu.
Elsa hạ thấp mình, đuôi tóc tết kiểu ba lọn đung đưa, tay ả chống xuống sàn, nhìn họ bằng con mắt với đầy dục vọng tàn sát. Ánh mắt đó âu yếm nhìn Subaru từ trên xuống dưới, khiến cậu hóa đá ngay tại chỗ. Không để cơ hội vuột khỏi tay ả lần nữa, Elsa phóng lên dọc hành lang.
Cú phóng lên không tiếng động đó tựa như “Cái chết” đang đến gần.
“Nếu ngươi tưởng bọn ta sẽ dễ dàng bị hạ như vậy thì lầm to rồi đấy.”
Nhưng có ai đó đã đứng ra cản bước tiến của Elsa.
Beatrice nhẹ nhàng giơ tay về phía chiếc thương dang chờ lệnh, lập tức khóa mục tiêu vào Elsa.
Chiếc thương đang bị kiềm chế rít lên một tiếng như phấn khích khi nhận mục tiêu tấn công mới.
“Con nít không nên sử dụng món đồ chơi nguy hiểm thế này đâu.”
“Có phải đồ chơi hay không ngươi cứ thử sẽ biết ngay thôi.”
Elsa nở một nụ cười trước loại ma pháp nguy hiểm. Và như để gạt nụ cười đó khỏi gương mặt ả, mũi thương của Beatrice khai hỏa.
Tốc độ mũi thương lao đi bỏ xa tốc độ của phi băng Subaru từng thấy Emilia sử dụng.
Dù chỉ có một mũi thương, nó vẫn bay ngược chuẩn xác với quỹ đạo phóng đến của Elsa với cùng xung lượng — nhưng cúi thấp người khiến ngực gần chạm sàn, Elsa đã tránh được đòn tấn công.
“Thật đáng tiếc. Độ chuẩn xác và tốc độ của ngươi cần phải học hỏi nhiều.”
Cảm nhận mũi thương sượt qua sau đầu, Elsa lẩm bẩm, trong giọng nói của ả không mang dù chỉ một chút dấu hiệu của sự sợ hãi, ả vẫn giương cây Kukri về phía Beatrice.
Ánh kim đục mờ của cây đao áp sát cơ thể Beatrice, chuẩn bị xẻ cơ thể nhỏ bé của cô làm đôi—
“Ngươi mới chính là kẻ nông cạn đấy, con người.”
Trước khi việc đó kịp xảy ra, Beatrice nắm chặt bàn tay đang mở, chiếc thương tím phồng to. Kết thúc quãng đường sau khi trượt mục tiêu và đến cuối hành lang, chiếc thương càng phồng to hơn và phát nổ như một quả bóng bay bị châm kim phía sau Elsa đã ngừng lại.
“——Đây là…”
Mũi thương bị nổ thành từng mảnh biến thành mũi thương nhỏ hơn, chỉ to xấp xỉ ngón trỏ của Subaru. Vô số mũi thương tràn ngập trong khoảng không, tất cả đều chĩa vào Elsa.
Và rồi,
“Đây là hình phạt cho ngươi vì dám bước chân vào Thư Viện Cấm của Betty, ta đoán vậy. Bị phanh thây xẻ thịt* là một cái kết xứng đáng dành cho ngươi đấy.”
(*Arto: Nguyên văn là “bị chia thành tám phần”, hình như là một thành ngữ bên Nhật :v )
Tuyên bố một cách tàn nhẫn, cô ra lệnh cho những mũi thương lao đi.
_________________________________________________________
*Chú thích nhỏ: Ở vol 2 light novel Roswaal có đề cập đến việc Beatrice rất thông thạo các loại ma thuật hệ Âm, nhưng sự kiện này trong anime bị sửa thành việc Puck dạy Subaru phép Shamac để tăng screentime cho Emilia :v