Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 60: Câu chuyện về cái kết của kết thúc
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 60: Câu chuyện về cái kết của kết thúc
Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu
Chương 60: Câu chuyện về cái kết của kết thúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Dù U23 thua, nhưng các anh vẫn là các anh hùng thực sự trong giải đấu này :)
P/s: Tên chap cũng hợp hoàn cảnh nhỉ?
__________________________________________________________________
Kết thúc cuộc nói chuyện với Frederica, Subaru lên tầng ba của dinh thự, giờ cậu đang đứng trước cửa vào phòng làm việc của Roswaal.
Sức nặng đè lên tâm trí cậu có lẽ là do những mệt mỏi tích tụ lâu dài, hoặc cũng có thể là do áp lực khi nghĩ đến những rắc rồi còn chờ cậu giải quyết phía trước.
“Lại nữa, mình vẫn phải đối mặt với nó…”
Subaru gãi cổ, nhăn mặt khi điểm lại những lá bài thảm hại mình đang nắm giữ trong tay.
Dù lượng thông tin cậu nắm giữ nhiều hơn hẳn so với lần chết trước, nhưng cậu vẫn chưa rõ nên dùng mớ thông tin đó cho những vấn đề cấp thiết hiện tại như thế nào.
Cậu còn thiếu quá nhiều mảnh ghép, cậu chỉ còn nước dò dẫm ghép các mảnh còn lại mà chưa có hình mẫu của toàn thể bức tranh, để lại trong lồng ngực cậu nỗi lo về một tương lai vô định.
“Subaru-sama. Cậu đang làm gì thế?”
Thấy Subaru đứng ngây người trên sảnh, Frederica, nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng chờ bên cạnh, cất tiếng gọi cậu.
Frederica đã chọn đi theo cậu sau khi chấm dứt cuộc đối thoại ở phòng khách. Nghe cô hỏi, Subaru lầm bầm “À phải rồi”, cậu lơ đãng gật đầu,
“Frederica này, sau khi trở lại dinh thự, cô chưa từng gặp Betrice… đúng không?”
“Vâng. Vốn cô ấy đã hiếm lộ mặt rồi, nhưng từ khi trở lại tôi chưa từng thấy cô ấy, rất tiếc phải nói là vậy.”
Mà đúng ra, nếu cô thực sự nghiêm túc tìm Betrice, cô sẽ phải mở toàn bộ cánh cửa có khả năng kết nối đến Thư Viện Cấm. Nếu thư viện đó chỉ kết nối với những cánh cửa trong dinh thự thì được, đằng này có khi nó còn kết nối với những cánh cửa trong làng Arlam và cả Thánh Địa nữa,
“Phạm vi quá rộng, vả lại không có cách nào để thu hẹp khả năng. Bi quan hơn thì có thể nói đó là chuyện không tưởng.”
“Thế, cậu định sẽ làm gì đây? Subaru-sama muốn nói vài chuyện với Betrice-sama mà nhỉ?”
“Nếu cô nhóc đó thực sự muốn lảng tránh thì ta sẽ không bao giờ tìm được. Sự thật đấy nhé.”
Nghe Subaru lặp lại những gì cậu vừa nói, Frederica nhíu mày. Hiểu được ánh nhìn nghi ngại của cô, Subaru lại gập cổ và giơ một ngón tay ra,
“Nhưng đó mới là vấn đề. Nếu cô ta nghiêm túc thì không một ai có thể tìm ra, nhưng nếu cô ấy không nghiêm túc thì lại là chuyện khác.”
“Nếu cô ấy không nghiêm túc?”
“Cô ấy không phải kiểu người sẽ cố trốn tránh để không bao giờ có người tìm được mình. Khi chơi trò trốn tìm, ta vẫn thầm mong mong có người sẽ tìm thấy mình đó thôi. Nên từ sâu thẳm thâm tâm, hẳn cô ấy có một con tiểu quỷ rỉ tai điều ngược lại cho xem.”
Nói rồi, Subaru bước một đoạn về phía bên trái rồi quay người. Đứng hướng vuông góc so với hướng đại sảnh, Subaru dừng ngay ở phòng bên cạnh phòng làm việc của Roswaal — phòng tư liệu. Một phòng chứa tài liệu nhỏ được sắp xếp ngăn nắp đâu ra đấy, kết quả sau khi Otto điên cuồng ra sức để sắp xếp lại.
Cậu chạm tay lên cánh cửa, Subaru để bản năng tự quyết định “đáp án đúng” đằng sau tay nắm cửa đó.
“Đúng là đáng kinh ngạc, mỗi lần mở cửa… không, mỗi lần tôi định mở một cánh cửa, tôi chỉ chợt có cảm giác rằng chính là nó. Cũng không biết tại sao lại thế nữa.”
“Subaru-sama…”
“Nào, mở ra.”
Frederica còn đang ngập ngừng thì Subaru đã bật tung cửa. Đằng sau cánh cửa không phải phòng tư liệu đáng ra phải ở đó — mà là mùi sách được lưu giữ lâu năm không thể nhầm lẫn phảng phất khắp nơi.
Không giống mùi của tài liệu, vì chúng luôn được đem ra xử lí mỗi lúc dùng đến, mùi này giống với mùi mực hằn sâu trên giấy cũ hơn.
“Chắc tôi sẽ quay lại sớm thôi, nhưng nếu trời tối quá cô đừng quên đưa Petra về lại làng đấy.”
Tay vẫn giữ nắm cửa, Subaru nhắc Frederica giờ vẫn chưa hết sốc.
Frederica phải chớp mắt vài lần rồi mới giữ vạt váy và cúi người,
“Tôi sẽ đợi cậu trở về. Đi cẩn thận nhé.”
“Ghê. Nghe như mình là người quan trọng lắm vậy.”
Trước lời chào chúc mọi chuyện thuận lợi của cô hầu gái, Subaru bước qua cửa và vào phòng. Cậu vừa vào trong, cánh cửa đã đóng sập lại, không gian xoắn lại và bị bẻ cong. Sự liên kết đã bị cắt đứt, và một lần nữa Thư Viện Cấm lại cách biệt với phần còn lại của thế giới.
Rồi,
“Cuối cùng ngươi đã đến, ta đoán vậy.”
Subaru bắt gặp một giọng nói khó chịu không mấy chào đón. Cố để không nở nụ cười nhăn nhó, Subaru vẫy tay chào,
“Yo, Beako! Lâu lắm rồi mới gặp, vẫn cứ nhỏ xíu hén.”
“Trò hề của ngươi thấy một lần là đủ ngấy cả đời rồi. Rõ thật là… mặc xác nhà ngươi đó.”
Betrice đang ngồi trên chiếc thang gấp bằng gỗ, giữ khư khư cuốn sách đen tuyền trước ngực.
Thấy cô ở đó, Subaru tưởng tượng có khi cô chỉ ngồi đó suốt không rời. Thư Viện Cấm cũng có khá nhiều bàn ghế các loại. Nhưng lần nào bắt gặp cô cũng chỉ ngồi tại nơi ấy. Không hiểu sao, nghĩ đến đó cậu thấy trái tim như quặn thắt.
“Ngươi lại trưng cái bộ mặt nhu nhược khó coi đó ra nữa hả, ta đoán vậy? Ngươi có buồn khổ ra sao cũng chẳng việc gì đến ta, nhưng ta không thích ngươi làm bộ mặt đó trước mặt Betty, nên bỏ ngay cái vẻ mặt đó đi.”
“Vẫn kiêu kỳ như mọi khi. Xin lỗi, nhưng tôi không có lí do gì để nghe lời cô cả. Tôi còn phải xem giữa chúng ta có loại quan hệ kiểu đó không nữa.”
Subaru nói bóng gió về chuyện xảy ra giữa hai người trong vòng lặp trước. Nghe xong, vẻ mặt của Betrice tối sầm lại, thầm thì “Ra là thế sao, ta đoán vậy…”,
“Được thôi. Có vẻ như trên tay chúng ta đều có những lá bài tốt, ta đoán vậy.”
“Tôi không rõ những lá bài trên tay mình liệu giả có tác dụng hay không. Nhưng hãy để trí tưởng tượng dự đoán phần còn lại.”
“Cứ làm gì tùy thích… vì dẫu sao thì…”
Bất thình lình, vẻ cứng rắn của Betrice tan biến.
Khi chiếc mặt nạ bướng bỉnh bị gỡ bỏ, ẩn phía dưới là một nụ cười điềm tĩnh, dịu dàng, và một ánh mắt mơ hồ — trong vô thức, Subaru lặng thinh, tưởng như cổ họng bị đông cứng.
Và rồi,
“Giao ước dài, dài, dài đằng đẵng này chuẩn bị kết thúc rồi. ——Cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng thì, lần này Betty sẽ không bị cầm tù nữa, ta đoán vậy.”
Một giọng nói cất lên cô đơn lẻ loi.
_________________________________________________
“Cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng… à. Nghe đầy thi vị ghê ha.”
Trông Betrice như đã chuẩn bị buông xuôi mọi thứ, Subaru nhún vai nói chêm vào. Liếc qua phía cô, ánh mắt cậu dừng trên cuốn sách đen tuyền cô đang giữ — nếu những gì Roswaal nói là đúng, thì đó là một trong hai cuốn Phúc Âm hoàn hảo tồn tại trên thế giới này.
Một cuốn sách dự đoán tương lai. Tuy là có tiên tri thật nhưng Subaru thấy nó giống một cuốn sách “chỉ dẫn những việc cần làm trong tương lai” hơn.
Tin vào ý nghĩa của Phúc Âm, Petelgeuse, kẻ thuộc về Giáo Phái Phù Thủy, đã tuân theo những chỉ thị không đầy đủ đến mức cuồng tín. Và chính vì bởi bản không hoàn chỉnh không đoán trước kết quả nên cuối cùng gã điên đó đã bị giết bởi Subaru.
“Vẻ mặt biết tuốt của cô… cũng là nhờ cuốn sách đó sao?”
“…Ta nên hỏi ngươi mới phải. Ngươi đã biết về cuốn sách này nhiều đến mức nào rồi, ta đoán?”
“Gã Roswaal ba hoa rất nhiều chuyện mà. Tôi nghĩ ít nhiều thì mình đã hiểu bản chất của nó… Nó cũng giống như đồ của lũ Tín Đồ Phù Thủy, nhưng tốt hơn nhiều. Hai cuốn duy nhất như vậy tồn tại trên thế giới do cô và Roswaal giữ.”
“Cái tên Roswaal lắm mồm. Ta có thể tưởng tượng ra cảnh hắn lẻo mép hết mọi chuyện vì mục đích đó, ta đoán vậy.”
Ngầm thấy được sự khinh miệt ẩn trong câu nói của Betrice, Subaru nhíu mày.
Dù Betrice vẫn luôn chỉ trích với phê phán Roswaal suốt, Subaru luôn nghĩ đó là một kiểu thân thiết nhất định. Nhưng cách cô nói hiện giờ không mang một chút thân tình nào dành cho hắn.
Thay vào đó, là sự chán ghét tự tận đáy lòng của Betrice đối với Roswaal.
“Tôi vẫn chưa định nghĩa được mối quan hệ giữa cô và Roswaal. Nhưng hai người giữ hai bản Phúc Âm hoàn hảo duy nhất, và cô thì lập một giao ước với gia đình của hắn khiến cô phải ở lại trong dinh thự này mà.”
“Muốn nói gì thì cứ nói đi.”
“Thế để tôi nói luôn nhé. Tôi không hiểu nhiệm vụ của cô ở đây là gì.”
Betrice nhíu mắt. Gương mặt đáng sợ đó không hợp với vẻ ngoài dễ thương của cô chút nào, làm Subaru nhớ lại cảnh mình bị một cơn gió mạnh hung bạo thổi bay khỏi phòng.
Khoảnh khắc họ đi vào chủ đề chính, bầu không khí xung quanh Betrice ngay lập tức thay đổi.
“Vị trí hiện tại của Roswaal thfi tôi hiểu. Là hậu duệ của một gia đình đã lập giao ước với Phù Thủy Tham Lam, hắn thừa hưởng nghĩa vụ của những người đi trước cùng với cuốn sách. Tiếp quản Thánh Địa là một phần trong số đó cũng chẳng lạ, tuy rằng lí do hắn hộ trợ Emilia trong cuộc Tuyển Chọn Ngôi Vương sẽ mờ ám hơn.”
“……”
“Mặt khác, càng nghĩ tôi càng thấy cô khập khiễng. Roswaal giao ước với Phù Thủy Tham Lam. Cũng có nghĩa, hắn ta là một Tín Đồ Tham Lam.”
Việc Roswaal từ chối gọi cô ta là “Phù Thủy Tham Lam” và khăng khăng nhất quyết gọi cô ấy là Echidna chỉ càng chỉ rõ rằng hắn ta sùng bái Phù Thủy.
Vị thế của hắn ở đây không phải bàn cãi, và chắc chắn hắn là một Tín Đồ Tham Lam, cũng giống như Subaru. Dù rằng Subaru bị Echidna biến thành một Tín Đồ mà không biết, trong khi Roswaal thừa hưởng nó với cương vị là người đứng đầu gia đình.
“Tôi không chắc… cuốn Phúc Âm lũ Tín Đồ Phù Thủy sử dụng có chung nguồn gốc với cuốn cô và Roswaal giữ không nữa. Nhưng tôi đã nghĩ chúng được tạo ra bởi những người khác nhau. Tôi không biết ai đã viết những cuốn Phúc Âm cho lũ Tín Đồ Phù Thủy, nhưng tôi chắc mình biết người viết hai cuốn Phúc Âm hoàn chỉnh là ai.”
“…Và đó là ai vậy, ta đoán?”
“——Là Echidna, phải không?”
Giây phút cái tên đó bật ra khỏi đầu môi cậu, Subaru có thể cảm nhận được nhịp thở dốc của Betrice. Với cô, cái tên cậu vừa nêu ra mang một ý nghĩa không hề nhỏ.
Ở thành trì giấc mơ của Echidna, Subaru đã tận mắt chứng kiến thứ tượng trưng cho sự tri toàn của cô, vật mang tên “Cuốn Sách Tri Thức”.
Tuy bản chất Cuốn Sách Tri Thức và Phúc Âm không giống nhau, nhưng chúng vẫn tương đồng ở điểm cả hai đều là loại sách ma thuật ẩn chứa những nội dung vượt xa tri thức của con người. Và khi tất cả những manh mối riêng biệt đều kết nối tới Thánh Địa, thì câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Phúc Âm của cô và Rowaal được tạo ra bởi Echidna đúng không? Cuốn của Roswaal hẳn được truyền tay qua nhiều thế hệ. Nhưng cuốn của cô từ đâu mà ra?”
“……”
“Thế thì giờ tôi có một câu hỏi cho cô đây. Là về Thuật Bắt Chéo Cửa của cô.”
Subaru giơ một ngón tay, đổi hướng đi và đưa ra một chủ đề hoàn toàn khác.
Betrice chớp mắt trước cách thay đổi chủ đề khoa trương của Subaru, cô cảnh giác chờ câu hỏi tiếp theo của cậu.
Subaru cất tiếng hỏi cô thiếu nữ,
“—Phạm vi ảnh hưởng Thuất Bắt Chéo Cửa của cô xa đến đâu? Hay nói trong trường hợp này, cô có thể chọn nơi dịch chuyển tới xa đến nhường nào?”
“…Ngươi định sẽ làm gì vơi thông tin này?”
“Nếu câu trả lời của cô đúng như tôi nghĩ, thì tôi sẽ xác nhận được vài giả thuyết của mình.”
Subaru khoanh tay ưỡn ngực trước Betrice đang nín lặng.
Trong một thoáng, Betrice lưỡng lự, môi cô run run. Rồi, như từ bỏ, cô nhắm mắt,
“Thuật Bắt Chéo Cửa của Betty có thể kết nối tới không gian trong cùng một căn nhà. Hoặc một nơi gần đó. Về khoảng cách thì… ta không thể kết nối với một nơi quá xa.”
“Vẫn còn điều kiện khác phải không?”
“Betty đâu có lí do gì để nói cho ngươi biết, ta đoán?”
“Thế để tôi đoán nhé? —Dù nơi đó có cách xa đây, cô vẫn có thể kết nối tới đó nếu nó có liên kết sâu đậm với cô. Tôi nói không sai chứ?”
Betrice nín thở, mắt mở to.
Quan sát phản ứng của cô, Subaru tin chắc vào kết luận của mình.
“Nếu cô kích hoạt Thuật Bắt Chéo Cửa lúc không tập trung, yếu tố nào sẽ quyết định cánh cửa cô kết nối tới?”
“…ừng lại.”
“Khi chịu áp lực, người ta hay vô thức dùng những từ ngữ và hành động mình quen dùng nhất. Nếu áp dụng lí thuyết đó lên Thuật Bắt Chéo Cửa, tôi sẽ không ngạc nhiên, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nơi đầu tiên cô nghĩ đến là nơi thân thuộc nhất với kí ức của cô.”
“…Dừng lại.”
“Cô giữ Phúc Âm của Echidna, cộng với việc cô có thể kết nối Thư Viện tới Thánh Địa bằng Thuật Bắt Chéo Cửa. —Nhiêu đó là đủ để kết luận…”
“—Đủ rồi, ta bảo dừng lại cơ mà!”
Cô gái đứng phắt dậy từ chiếc thang đang chao đảo, nhìn Subaru như cố nài nỉ. Betrice cắn môi, khóe mắt dần ứ nước.
Subaru chắc chắn đã đặt chân vào một chủ đề mà cô không bao giờ muốn nhắc tới.
Bị mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng, “Không”, Subaru lắc đầu,
“Tôi sẽ không dừng lại. Tôi biết chắc Thuật Bắt Chéo Cửa kết nối nơi này với một nơi trong Thánh Địa. Và lí do tại sao, cái cách cô cứ một mực phủ nhận mọi thứ trong tuyệt vọng đã cho tôi câu trả lời rồi.”
“……”
“Betrice. Cô, có liên quan đến Thánh Địa phải không? Quan hệ của cô với Echidna là gì?”
Mặc kệ việc nhận thức rõ rằng mình đang dẫm đạp lên trái tim của một thiếu nữ, Subaru vẫn không ngừng tấn công Betrice bằng một câu hỏi mới.
Dùng Phép Bắt Chéo Cửa, cô từng đưa cậu đến nơi diễn ra thí nghiệm bất tử trong Thánh Địa.
Vì tinh thần đang mệt mỏi, cô đã chọn vứt cậu đến nơi đó, tức là nơi đó nắm giữ những kí ức mạnh mẽ nhất trong tâm trí cô.
Tại sao một tinh linh lại có kí ức sâu đậm với cơ sở tạo ra các bản sao của Lewes Meyer? Và cả việc Echidna giao Phúc Âm cho cô nữa—
“Betrice… Cô… đã lập giao ước với ai?”
“……!”
“Tôi đã từng hỏi Puck. Về cách hoạt động của giao ước với tinh linh. Tôi sẽ không nói chi tiết, nhưng hình như điều khoản giữa hai bên phải công bằng, giữa người giao ước và tinh linh. Cô từng nói cô trở thành thù thư của Thư Viện Cấm là bởi đã lập một giao ước. Vậy người đã lập giao ước đó với cô là ai?”
“……a.”
“Suốt thời gian qua tôi luôn cho rằng giao ước đó là giữa cô và Roswaal. Cô sống trong dinh thự, quản lí thư viện của ông ta, nghĩ thế cũng tự nhiên thôi… Nhưng giờ tôi không chắc được.”
Đối mặt với câu hỏi không khoan nhượng của Subaru, Betrice không thể phản kháng lại một lời, chỉ đơn thuần bật ra một tiếng thở dài từ đôi môi run run.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô lại càng thêm tí hon, và như để tìm một nơi để dựa dẫm vào, cô ôm chặt hơn quyển Phúc Âm giữ trước ngực. Tựa như đang nhận nhịn một việc cô không thể chịu đựng nổi, dáng vẻ của cô trông thật mỏng manh yếu ớt biết bao.
Cậu biết chứ. Nhưng, lơ đi cảnh tượng trước mắt, cậu chọn nói tiếp.
“——Cô là một tinh linh lập giao ước với Echidna, đúng chứ?”
—Và thế là kết thúc của kết thúc bắt đầu.
____________________________________________________
——Nghe câu hỏi của cậu, Betrice ngã xuông như một con rối đứt dây.
“Bea——!?”
Đầu gối của cô gái quỵ xuống sàn nhà, cùng với tiếng giấy bay rải rác, trang giấy trong cuốn Phúc Âm Betrice cầm bay tứ tán trên nền gạch.
Cuốn sách cô vẫn thường mang theo mình, cuốn sách cô thường mở ra đọc, lật từng trang sách vô số lần, giờ đã rách gáy sau cú rơi nhưng thể đã cũ đi vì thường xuyên được dùng đến, trải thành một tấm thảm trắng khắp mặt sàn.
“Cuốn Phúc Âm… ể?”
Nhìn xuống vài trang dưới chân, Subaru vô thức cúi xuống nhặt thử vài trang lên xem. Thoáng qua tâm trí cậu là hình ảnh những trang giấy chi chit những dòng chữ nhỏ ngoằn nghèo trong cuốn Phúc Âm của Petelgeuse như thể bị tiêm nhiễm tính cách điên rồ của chủ nhân nó vậy.
Đó là những ấn tượng của cậu trước khi nhặt những trang giấy lên — nhưng khi cậu đưa chúng ra trước mắt, những ấn tượng đó đã tan đi như một làn sương mai. Đó là bởi,
“Cái gì… ể? Toàn là giấy trắng…?”
Cậu nhìn mặt trước, rồi lại lật mặt sau, trên những trang giấy cậu cầm không hề có lấy một ghi chép.
Cậu điên đầu, nhặt một trang khác lên, nhưng cũng không có gì ghi trên đó. Cậu quay sang đoán phần sau còn trắng chỉ ngẫu nhiên rơi gần cậu, nhưng,
“Không, làm sao mà thế được…”
Ngồi xổm xuống, Subaru nhìn sang những trang vương vãi quanh Beatrice, và nhận ra.
Trong tất cả những trang rơi xung quanh cô, không có lấy một trang có chữ viết trên đó.
Hàng trăm trang đã rơi xuống, tỉ lệ để tất cả chúng đều rơi xuống mặt trắng phải thấp đến nhường nào?
“Đây là một cuốn Phúc Âm cơ mà… sao không thấy gì là sao?”
Thay vì tin rằng kì tích đã xảy ra, và tất cả các trang chỉ ngẫu nhiên rơi vào mặt trắng ở trên, có lẽ tốt hơn cậu nên kết luận rằng tất cả các trang đều đơn thuần trắng trơn như vậy.
Theo kết luận duy nhất có thể đưa ra được đó, Subaru lại bế tắc với một câu hỏi khác, cả hai phía đều quá đỗi vô lý.
“Đây đáng ra là một trong hai cuốn Phúc Âm hoàn chỉnh, sao trong này không ghi gì hết vậy? Là bởi chỉ chủ nhân của nó mới đọc được sao? Có lẽ nó không như của Petelgeuse chăng?”
Có thể Phúc Âm hoàn chỉnh và bản chưa hoàn chỉnh khác nhau, nhưng Subaru chỉ có bản chưa hoàn chỉnh để làm mẫu. Kể cả không phải chủ nhân chính thức của cuốn sách cũng có thể thấy được những dòng chữ ghi trong đó. Subaru đã giữ nó kể từ khi nó lạc chủ, và may thay, không hề có một chỉ thị nào xuất hiện thêm.
Bởi thế cho nên, Subaru có ấn tượng rằng, ai cũng có thể thấy được những ghi chép trong Phúc Âm, dù có là chủ nhân hay không.
“Đã từ lâu lắm… lâu lắm rồi.”
“——Ể?”
“Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua… kể từ khi Phúc Âm không tiên đoán trước tương lai cho Betty nữa…”
Đổ sập xuống sàn, mặt cúi gằm, Beatrice lặng lẽ lẩm bẩm.
Thế nghĩa là sao? Subaru cố kiềm chế để không gặng hỏi cô, lo lắng chờ những gì cô sắp nói.
Beatrice khom người, thả tay lên những trang giấy vương vãi, và vo chúng thành cục. Ngón tay cô run run, giọng của cô kèm theo cả tiếng nức nở.
“Vai trò Betty được giao là trông coi Thư Viện Tri Thức. Cho tới ngày ta và cô ấy gặp lại, ta sẽ bảo vệ nơi này… ta đoán vậy.”
“Thư Viện Tri Thức… là nơi này sao?”
Subaru đứng dậy nhìn một lượt qua lượng giá sách không đếm xuể chất đầy căn phòng. Tất cả sách đều chứa ở đây, cậu từng thử đọc qua vài cuốn, Subaru cứ nghĩ núi sách này thuộc về Gia Đình Mathers, nhưng,
“Tất cả sách ở đây… là của Echidna hết sao?”
“Cô ấy có sở thích… sưu tầm tri thức mà.”
“Đến mức tự gọi mình là Phù Thủy cơ mà.”
Cô đi xa đến nỗi tự gán cho bản thân cái danh “Hiện thân cho khát khao tri thức”. Lấy làm kiêu hãnh vì sự thèm muốn tri thức trên toàn thế giới của chính cô ấy, đúng là không thể trông mong gì hơn ở một người đại diện cho “Tham Lam”. Những tựa sách nối tiếp nhau không điểm dừng trên giá hẳn chính là kết quả nỗ lực của cô.
Và Betrice chính là thủ thư tỏng căn phòng chứa tri thức của Echidna.
“Nghe như… ngươi đã vào trong lăng mộ, ta đoán vậy.”
“Phải, tôi đã vào đó. Tôi đã bị đối xử thậm tệ và có vài trải nghiệm khá đắng cay… Nhưng hiện tại tôi mừng vì đã vào đó. Làm bạn tâm tình của Echidna đúng là như một con dao hai lưỡi vậy.”
Dù cô là người duy nhất cậu có thể nhắc tới Trở Về Từ Cõi Chết, thì nếu cậu có đả động tới nó, cậu sẽ mời gọi Phù Thủy Ghen Tuông đến. Mà làm thế thì khác gì một cách đào hố chôn thân khác đâu, nên cậu nên tránh nếu có thể. Dù cậu sẽ lại nhắc lại nó nếu cần.
“…Cô mới nói Phúc Âm đã không tiên đoán tương lai trong nhiều năm rồi đúng không?”
“Đúng… là vậy đấy.”
“Tôi không nghi ngờ cô. Không, tôi vẫn còn ngờ vực đôi chút. Nhưng bởi, phải không? Nếu không thì khi cô… nếu không có gì viết trên sách Phúc Âm thì…”
—Thì tất cả những lần cô cứu cậu, đều là do cô tự chọn sẽ giúp Subaru.
Trong lần chết trước vòng lặp gần nhất, trước khi họ tách ra, Subaru lần đầu tiên biết về sự tồn tại của Phúc Âm, và lần đó cậu đã chịu một cú sốc không nhẹ.
Cậu đã tin chắc nịch rằng mọi hành động, mọi suy nghĩ của Betrice đều là thứ được chỉ thị trong Phúc Âm, và rằng thực ra những cảm xúc cô dành cho cậu hoàn toàn là giả dối.
Và rồi, thay cho nỗi buồn về cô gái trước mặt, Subaru cảm thấy nhẹ nhõm khi biết phần nào đó thành ý trong cô là thật.
Biết được việc những hành động của Betrice đều dựa trên trái tim của chính cô — dẫu không hiểu tại sao, cậu vẫn thấy hạnh phúc.
Dù không rõ lí do những hành động của cô, toàn bộ, Subaru cảm nhận thành ý ẩn trong đó.
Betrice đối xử tốt với cậu không phải vì lí do gì rõ ràng, cậu cũng không biết mình đã làm việc gì khiến cô quan tâm tới cậu như vậy.
“Cô… tại sao cô lại giúp tôi? Chuyện đó đâu được ghi trên Phúc Âm đúng không? Cô đáng lẽ đã để tôi lại một mình.”
Cậu biết đây là một câu hỏi bất công và lòng vòng.
Đặt toàn bộ gánh nặng của việc trả lời lên vai Betrice, Subaru biết cậu chỉ quan tâm tới thứ mà cậu muốn. Cậu biết, sao cũng được, cậu chọn tiếp cận theo cách hèn nhát này.
Subaru chỉ muốn hỏi Betrice, rõ ràng và đơn giản.
—Cô có xem tôi như một người bạn?
“Betty… giúp ngươi… là bởi…”
“Đúng. Cô đã giúp tôi rất nhiều lần. Cô đã trị thương cho tôi khi tôi nằm trên lằn ranh sinh tử, cô giải thoát tôi khỏi lời nguyền của Wolgarm, và khi tôi bị vô số lời nguyền ám lên người đến nỗi chỉ còn nước chết, cô đã kể sự thật với tôi.”
Còn có rất nhiều, rất nhiều lần hơn thế nữa.
Trong vòng lặp bắt đầu ở dinh thự, khi Rem bị sát hại và không một ai trong dinh thự tin tưởng Subaru, chỉ riêng Betrice và Emilia chọn giúp cậu.
Trong khoảng thời gian cậu bị dằn vặt bởi cô đơn và sợ hãi, chỉ riêng Betrice giữ lời hứa với cậu. Đó chính là lòng tốt chỉ tồn tại trong một thế giới đã biến mất chỉ còn khắc sâu trong con tim Subaru, một kí ức mà cậu không bao giờ có thể quên.
Và vì vậy,
“Nếu những hành động của cô không dựa trên cuốn Phúc Âm, thì…”
“Thực ra, ta đã được bảo rằng…”
Bỏ hết những câu hỏi khác sang một bên, thứ duy nhất Subaru muốn biết là liệu Betrice có xem cậu như một người bạn hay không.
Liệu cô có phải là người cậu có thể tin tưởng với tất cả những gì cậu có — Rem không biết khi nào sẽ tỉnh lại, và cậu cũng đã thấy điểm yếu của Emilia, liệu Betrice sẽ thay thế vị trí của họ?
Theo một nghĩa nào đó, thì đó chỉ là một yêu cầu quá đỗi ích kỉ.
Và,
“…Rằng một ngày, ‘người đó’ sẽ tới thư viện của Betty. Và ta phải bảo vệ phòng sách cho tới lúc đó.”
“…Người đó?”
“Ta đã được bảo vậy, ta đoán. Cho đến khi ‘người đó’ tới, Betty có nghĩa vụ phải trông coi thư viện. Ngươi có phải ‘người đó’ hay không, Betty không chắc.”
Đôi mắt Subaru cháy lên ngọn lửa cảm xúc mạnh mẽ khi cậu nhìn Betrice, nhưng những từ ngữ sầu muộn của cô như khiến chúng mất đi ánh sáng, cậu nhăn mày ngập ngừng.
Cậu không hiểu điều Betrice đang nói. Không tài nào hiểu được. Không thể hiểu, và chưa kể — cậu có cảm giác cậu phải ngăn cô nói những thứ tiếp theo.
“Betty không biết… ngươi có phải ‘người đó’ hay không… nhưng.”
“Đợi đã, Beatrice. Cô và tôi đều đã hơi thiếu kiên nhẫn quá rồi. Hãy bình tĩnh lại và…”
“Ngươi có phải là ‘người đó’ hay không… không còn quan trọng nữa, ta đoán vậy.”
Beatrice ngẩng đầu lên.
Hai bím tóc hình mũi khoan khẽ lay động. Như thể tâm trí cậu đang lưu lạc, như thể cậu đang ngập ngừng, như thể trái tim cô đang phản chiếu trong trái tim cậu.
Điềm gở ghì chặt lồng ngực Subaru, không chịu thoát ra,
“Dù ngươi không phải ‘người đó’, ta cũng không quan tâm nữa. Thế nên…”
“Bea——.”
“Giết Betty đi, kết thúc giao ước này một lần và mãi mãi, ta đoán vậy. Mang cái kết đến cho cái kết của cái kết. Betty muốn được giải thoát.”
Nước mắt hiển hiện nơi khóe mắt của Beatrice, kèm theo một nụ cười yếu ớt trên môi,
“Ngươi, sẽ trở thành ‘người đó’——.“
____________________________________________________________
*Ame: Chap 61 bọn mình dịch xong rồi nhưng tuần sau mới đăng nhé :P