Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 6: Hai kỵ sĩ tinh linh, thương nhân tham lam và nàng thiên sứ đầy lòng vị tha
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 6: Hai kỵ sĩ tinh linh, thương nhân tham lam và nàng thiên sứ đầy lòng vị tha
RE:ZERO KARA HAJIMERU ISEKAI SEIKATSU (WEB NOVEL)
Trái với dự tính của mọi người, Anastasia là người ra đòn tấn công trước.
Bầu không khí ở Thủy Vũ Y Quán trở nên căng thẳng, mất một lúc nhóm Subaru mới phản ứng lại được màn chào hỏi như đuổi dồn của cô ta.
“――Cám ơn vì sự chu đáo của cô. Được cô đích thân nghênh tiếp khiến chúng tôi vô cùng an tâm đấy.”
Duy chỉ có Emilia là ngoại lệ trong cả bọn.
Dù có lẽ cũng đang rất bất ngờ như những thành viên khác, nhưng Emilia đã nhanh chóng đáp lại Anastasia, Subaru cũng bừng tỉnh sau câu trả lời của cô. Garfiel nhìn Anastasia, người mà cậu chưa từng gặp mặt, bằng ánh mắt cẩn trọng, Beatrice cũng kéo tay áo của Subaru.
Có vẻ bầu không khí trong lữ quán không ảnh hưởng đến họ nhiều như với Subaru. Điều đó là tất nhiên, Subaru dao động đến thế vì cậu biết rõ về Anastasia hơn họ.
“――Vẫn là gương mặt thú vị như mọi khi nhỉ[note37910].”
Nhìn ngang qua Subaru đang thở dài, ánh mắt của Anastasia lại hướng về phía Emilia, cô lẩm bẩm. Trong đôi mắt xanh lam không hề có ý giễu cợt, âm điệu cũng không có vẻ gì là khinh miệt.
Chỉ qua câu nói vừa rồi, có thể thấy rằng cô đã phần nào nhận ra sự đổi khác của Emilia trong suốt một năm qua. Cô đã nhìn nhận Emilia bằng một con mắt hoàn toàn khác.
“Phải, cô ấy vẫn dễ thương như x… À không, phải nói sự dễ thương của cô ấy đã level up mới đúng.”
“Subaru, khi nói đùa thì đừng dùng bộ mặt nghiêm túc đó chứ.”
Nghe Beatrice nhắc nhở, Subaru dụi mũi. Thấy vậy, Anastasia khẽ mỉm cười,
“Lần cuối tôi gặp Natsuki-san là từ độ đi chinh phạt Cá Voi Trắng ha. Bá tước Roswaal vẫn khỏe chứ?”
“Hồi đó đã phiền cô nhiều. Nếu không nhờ phía cô có lẽ chúng tôi đã không trụ được đến bây giờ. Gọi là có qua có lại phải không nhỉ?”
“Vậy sao vậy sao? Cậu nghĩ vậy cũng tốt. Tôi rất mừng vì lần này cả hai người cùng tới. Julius cũng muốn gặp lại Natsuki-kun lắm đấy.”
Nghe Anastasia vừa vỗ tay vừa chọc mình, Subaru cau mày.
Trông phản ứng của Subaru, cả Anastasia lẫn Emilia đều bật cười khúc khích, nhưng điều đó càng khiến cậu khó chịu hơn. Có lẽ hai người họ đang hơi hiểu nhầm mối quan hệ phức tạp giữa cậu và Julius.
Dù cậu đã nhiều lần cố giải thích nhưng nhận định của Emilia vẫn không hề đổi khác.
“Hả, tuy ta không hiểu lắm. Nhưng ả này là một trong những địch thủ của Emilia-sama phải không?”
Bấy giờ vẫn im lặng, Garfiel đột ngột hỏi chêm vào. Nhưng cách hỏi đó đã để lộ thái độ thù địch của cậu.
Subaru đặt tay lên trán thở dài, đôi mắt vốn đã rất tròn của Anastasia giờ lại càng tròn hơn.
“Garfiel à. Nói như vậy không sai, nhưng có hơi cực đoan quá rồi. Chúng ta được mời đến đây đấy nhé.”
“Nói là nói vậy, nhưng một lúc nào đó đôi bên sẽ phải đâm sau lưng nhau thôi phải không? Cứ tỏ ra thân thiết như vầy khi đấu đá nhau khó xử lắm đấy.”
“Phải rồi nhỉ. Garfiel vốn rất dịu dàng, nên lo lắng như vậy cũng phải…”
“――――! Ai… ai dịu dàng cơ chứ. Emilia-sama, chị chú ý cách ăn nói đi.”
Nghe Emilia nhắc nhở như đang châm biếm mình, Garfiel cằn nhằn. Rồi cậu bước lên trước Emilia, định bụng sẽ bắt bẻ Anastasia để giấu đi sự ngượng ngùng của mình.
Tuy nhiên,
“A! Garf tới rồi nè! Tiểu thư, sao chị hông nói với em!”
Cửa gỗ của quán trọ mở cái rầm.
Phía sau cánh cửa là một cô bé mèo với gương mặt dễ thương đậm chất ngây thơ ―― Mimi. Chiếc áo choàng bật tung, cô bé phi như bay qua bức tường đá tới trước mặt nhóm Subaru.
“Chào mừng mọi người, cả bọn mệt rồi phải hơm! Nào, để Mimi dẫn mọi người về phòng! Sau đó chúng ta sẽ cùng thám hiểm nhà trọ! Chỗ này tuyệt lắm nhé! Khác hẳn với những nơi Mimi từng thấy luôn á!”
“Này này, khoan đã! Ta còn chưa nói xong m… khỏe quá!?”
“Đi nào đi nào! Lối này này!”
Mimi, với cơ thể nhỏ nhắn của mình, dùng hết sức bình sinh để kéo Garfiel đi, còn Garfiel, dù đáng lẽ khỏe hơn Mimi nhiều, cũng đành nghiêng người thả mình theo lực kéo của cô.
Có thể Mimi đã dùng bí kíp gì đó mới bắt Garfiel ngoan ngoãn đi theo được như thế, nhưng dám cá Garfiel chỉ đơn giản là đang chiều con nít nên không giãy tay khỏi Mimi. Nói là chiều con nít, nhưng Garfiel và Mimi thực ra trạc tuổi nhau.
“À ừm…”
Garfiel bị kéo đi trong trạng thái gần như không kháng cự, rồi bóng cả hai biến mất vào bên trong quán trọ. Emilia nhìn Anastasia bằng gương mặt khó cử, Anastasia cũng nhướn mày một cách hiếm hoi,
“Hà, Mimi luôn là một đứa hiếu động. Nhưng vừa rồi tôi có hơi bất ngờ đấy.”
“A, ra là vậy. May quá. Tôi tưởng cô thấy cô đơn vì bị bỏ lại phía sau cơ chứ.”
“Không có chuyện đó đâu, cô cứ yên tâm. Chỉ là――”
Gương mặt của Anastasia trở lại với vẻ điềm tĩnh, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên sắc nhọn. Dưới ánh nhìn lạnh sống lưng, Subaru vô thức muốn tiến về phía trước Emilia.
Vẫn giữ ánh mắt ấy, Anastasia giãn môi,
“Cái cậu mà Mimi bám dính ấy, tôi rất muốn nghe thêm về cậu ta đấy.”
Ẩn sau câu hỏi đó là cơn giận nảy lửa trong trầm lặng của một người mẹ với thứ côn trùng bám lấy cô con gái yêu quý dễ thương của mình.
Đó là minh chứng cho việc Mimi rất được yêu quý. Vừa mới đến nơi mà đã gặp cảnh này đủ khiến Subaru thấy mệt mỏi.
“...Sao đột nhiên cậu trông mệt mỏi thế, Natsuki-san?”
Đi gửi xe rồng về, Otto bắt gặp Subaru ở trước cửa vào trong tình trạng tiều tụy về mặt tinh thần.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Đại sảnh của Thủy Vũ Y Quán được lát kín bằng gỗ ―― quả nhiên không có chuyện phòng yến tiệc lát chiếu tatami sẽ chào đón Subaru bên trong.
“Giống thì giống cho chót đi chứ, thiệt tình.”
“Nãy giờ ngươi lảm nhảm cái gì vậy. Ngươi bồn chồn à, ta đoán?”
Ngồi xuống một cái gối trông như đệm đặt dưới sàn, Subaru nhấp nhổm nhìn ngó quanh phòng. Beatrice thản nhiên ngồi gấp chân bên cạnh cậu, nhưng Emilia và những người khác có vẻ còn lạ lẫm với khái niệm ngồi trực tiếp lên sàn.
Trước dãy ghế ngồi có đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ, trừ việc không trải tatami thì nơi đây dễ dàng gợi sự liên tưởng đến đại sảnh của lữ quán kiểu Nhật.
Tuy nhiên, với dân pro về mảng này như Subaru, không khó để chỉ ra vài điểm trừ.
“Đơn cử là chỗ này thiếu mất cửa trượt với cửa giấy. Chưa kể nhân viên ở đây cũng không mặc kimono. Cũng có tạo được chút bầu không khí đấy, nhưng về mặt ngoại quan còn vụng quá.”
Đâu đó trong thái độ phục vụ của nhân viên, cậu cảm nhận được tinh thần “omotenashi”[note37911]. Nhưng cuối cùng, Subaru vẫn không thể trút bỏ được sự khó chịu rằng nơi này vẫn mang chất gì đó phương tây ―― vẫn không thể dứt được cảm giác của một thế giới giả tưởng.
“Tổng thể tôi cho bảy trên mười. Nếu tính trên thang tuyệt - tốt - chấp nhận được thì sẽ chấm tạm chấp nhận được. Mong ai đó tiếp tục phát huy.”
“Ngươi lại nói nhảm gì đấy.”
“Tôi đang ba hoa một mình để giữ bình tĩnh thôi. Làm vậy tôi sẽ kiềm chế được sự nóng vội của bản thân… Vậy nên cô không cần nắm tay tôi nữa đâu. Tôi bình tĩnh rồi mà.”
“...Để cho chắc, Betty sẽ giữ tay ngươi thêm một lát nữa, ta đoán vậy.”
Bàn tay đang nắm tay trái của Subaru càng nắm chặt hơn, và cậu cũng không nói gì thêm
Thay vào đó, cậu quay sang Emilia đang ngồi ở chỗ ngồi bên phải, bấy giờ đang nhìn dáo dác khắp phòng, Emilia nhận ra ánh nhìn của cậu.
“Nơi này thực sự rất rất kỳ lạ đấy. Nhìn bên ngoài thì chỉ thấy quái quái một chút thôi, nhưng vào trong rồi lại càng thấy lạ hơn. Bỏ giày trước khi vào nhà này, rồi lại còn ngồi trên sàn nữa…”
“Trong phòng ngủ cũng không có giường, mà sẽ đặt futon trên sàn nhà. Nếu không quen sẽ thấy hơi lúng túng, nên lúc đó cứ nhờ tôi giúp cũng đư… mà không biết người của lữ quán có hướng dẫn hộ không nhỉ?”
“Hiếm lắm mới thấy cậu đề nghị một điều gì đó không ám muội đấy… Mà nè, chẳng lẽ Natsuki-san quen thuộc với phong tục của Kararagi sao?”
Ngồi kế bên Beatrice, Otto xen vào. Subaru nhíu mày khi nghe anh nhắc đến từ “Kararagi”.
“Tòa nhà này được xây dựng theo kiểu Kararagi sao?”
“Phải. Kiến trúc ‘kiểu nhật’ này được truyền đến từ Kararagi. Dù ở đây nó không phổ biến như ở Kararagi, nhưng cũng đến mức không còn lạ lẫm với mọi người nữa. Căn Thủy Vũ Y Quán này cũng được xây dựng theo kiến trúc truyền thống đó.”
“Đúng là không thể cho qua được… Cơ mà, tại sao nơi này lại được xây dựng theo kiểu kiến trúc đó? Mà không, chuyện này thì có liên quan gì tới chiến lược câu kéo khách hàng cơ chứ.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, “kiểu nhật” này chính là “kiểu Nhật” mà Subaru nghĩ tới. Subaru chỉ cần một lời xác nhận nữa thôi. Và cậu cũng mường tượng đoán ra kết quả là gì.
Như khẳng định thêm suy đoán của cậu, Otto giơ một ngón tay lên và nói,
“Có lẽ là bởi Hoshin đã để lại ảnh hưởng sâu sắc đến Pristella. Vốn dĩ, Hoshin đã tham gia vào việc gây dựng Pristella vào thuở sơ khai mà. Có thể gọi nơi đây cội nguồn của ‘Hoshin của đồng hoang’ trước khi vực dậy Kararagi và nổi danh khắp tứ phương.”
“Cái gã ‘Hoshin của đồng hoang’ này dính líu tới nhiều thứ nhỉ…”
“Với tôi, dù ngài Hoshin có được gọi là một hiền nhân cũng chẳng phải chuyện lạ. Mà, chính vì thành tích quá đỗi vĩ đại của ngài, nên đã có thời hai quốc gia nổ ra cuộc tranh chấp thành phố Pristella này. Tuy là hiện tại, nó chính thức thuộc vào lãnh thổ của Lugnica.”
Theo Otto kể, thì chỉ hơn một trăm năm trước, Pristella là nguồn cơn cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa Lugnica và Kararagi. Về mặt địa lý, Pristella nằm trên đất Lugnica, nhưng người sáng lập nên Kararagi, vị Hoshin lừng lẫy, lại ảnh hưởng lớn tới sự hình thành của nó.
Phía Kararagi vì muốn xóa bỏ sự ảnh hưởng đó nên đã kiên quyết xóa bỏ văn hóa Kararagi, tạo nên mối ác cảm với những người dân sinh sống ở đây.
Cuộc chiến cứ ngày một lún sâu, đến nỗi tới một thời điểm nhất định, việc băng qua sông Tigracy, lằn ranh ngăn cách hai quốc gia, bị coi là phạm pháp.
Căng thẳng kéo dài tới mức đôi bên suýt chút nữa đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhau.
“May thay, sự căng thẳng không kéo dài lâu, người ta giải quyết tình hình bằng cách dỡ bỏ dần các lệnh cấm. Có lẽ việc sự phát triển của văn hóa Kararagi chững lại trong thời kỳ đoạn tuyệt ngoại giao đã khiến bên Lugnica an tâm phần nào.”
“Nghe chừng vấn đề không được giải quyết triệt để lắm nhỉ. Cơ mà… cái phong tục Kararagi này là bắt nguồn từ Hoshin phải không?”
“Có lẽ vậy. Vào thời của mình, Hoshin được biết đến là người nổi tiếng với sự sáng tạo và trí tư duy đi trước thời đại… Ngài đã đổi mới mọi thứ, từ tư tưởng, kỹ thuật, đến luật pháp.”
“――Vậy à.”
Subaru gật đầu với câu trả lời của Otto, cậu đã có bằng chứng xác thực mà cậu muốn.
Danh tính của “Hoshin của đồng hoang”, vị anh hùng đã có công thành lập Kararagi, thực ra cũng giống với Subaru và Al, là người được triệu hồi từ thế giới khác.
Vậy là cậu đã biết ba người được triệu tập qua thế giới này, tuy là, mỗi người lại tới đây vào một thời điểm khác nhau. Hoshin là bốn trăm năm trước, Al là hai mươi năm trước, còn bản thân Subaru mới được một năm.
Sự khác biệt thời gian có ý nghĩa gì, và Subaru được chọn theo tiêu chuẩn nào? Cậu không biết. Cậu cũng biết có nghĩ thêm cũng chẳng được ích gì.
Nhưng cậu không chỉ có một mình. Riêng việc đó đã mang lại chút cứu rỗi nhỏ nhoi cho trái tim của cậu.
“――Có vẻ mọi người rất hài lòng với lữ quán ‘kiểu nhật’ này nhỉ.”
Và rồi, ngay khi cả nhóm vừa dứt chuyện, một giọng nói vang lên từ ngoài lối đi. Cánh cửa gỗ lặng lẽ bật mở, gương mặt tươi cười của Anastasia xuất hiện.
Đứng bên cạnh cô là,
“Lâu rồi không gặp, Emilia-sama. Đáng lẽ tôi phải là người đầu tiên tiếp đón người mới phải, xin người thứ lỗi vì sự chậm trễ của tôi.”
Vừa lộ diện, gương mặt thanh tú đã tỏ ra vô cùng ăn năn và lập tức xin lỗi.
Giọng nói dịu ngọt, tựa như có thể làm tan chảy trái của vuôn vàn phụ nữ dù có được nghe qua một lớp cửa. Sẽ rất hài hước nếu chủ nhân giọng nói trái ngược hoàn toàn với hình ảnh các nàng sẽ tưởng tượng ra khi nghe được nó, đáng tiếc, anh vừa có sắc, vừa chỉn chu, lại vừa mạnh mẽ.
Chỉ với sự hiện diện của mình, Julius Juukulius, “Kỵ sĩ ưu tú nhất”, có thể cào xé ruột gan của người khác. Hoặc ít nhất, cảm giác đó có thể áp dụng cho Subaru.
“Ừm, đã lâu không gặp rồi nhỉ, Julius. Tôi rất mừng vì thấy anh vẫn mạnh khỏe đấy.”
“Cảm ơn người đã quan tâm. Thật tốt vì sự kiều diễm của Emilia-sama còn chói lọi hơn ngày nào. Đôi mắt tinh anh của người quả là báu vật của quốc gia, à không, của cả thế giới này.”
(*Stop .-. )
Subaru ghét cay ghét đắng cách nói vòng vo và điệu bộ giả tạo của hắn ta. Julius chuyển ánh mắt từ Emilia đang cười nhăn nhó sang Subaru. Rồi,
“Lâu lắm mới chạm mặt cậu đấy. Trông vẫn năng nổ như mọi khi ha, Natsuki Subaru-dono.”
“...Không cần gọi như thế đâu, anh làm tôi lạnh hết sống lưng đấy. Subaru-dono cái gì chứ? Cái đồ trơ trẽn.”
“Dù cậu nói như vậy, Subaru-dono đã được chính thức công nhận là kỵ sĩ của Emilia-sama. Bỏ qua những việc trong quá khứ, vị trí hiện tại của cậu cần được nhìn nhận một cách đúng đắn. Tôi chỉ định đối đãi với cậu như một kỵ sĩ ngang hàng thôi mà.”
Subaru bĩu môi ghê tởm với Julius khi anh cố duy trì sự nhã nhặn.
“‘Định’ ấy hả? Cho tôi xin. Gớm quá đi. Khen kiểu không thật lòng thật dạ ấy không làm tôi vui được đâu.”
“Ra vậy. Dù địa vị đổi khác, thì bản chất vẫn không thay đổi ha. ――Vậy thì, tôi cũng không cần thay đổi thái độ của mình với cậu làm gì.”
Nói rồi, thái độ nhã nhặn của Julius liền thay đổi.
Anh cười mỉa mai nhìn xuống Subaru đang ngồi dưới sàn nhà.
“Lại một lần nữa nhé… Đã lâu không gặp, Natsuki Subaru. Cậu có cố gắng mỗi ngày để không bôi nhọ tước hiệu kỵ sĩ không thế?”
“Còn phải hỏi hả. Tôi không muốn bị Ai Đó-san tẩn ra bã vì hành động cẩu thả nữa đâu.”
“Cậu nói cứ như đó là một sự trừng phạt hay hành hình vậy. Theo trí nhớ của tôi, đó là một trận đấu tập công bằng đặt cược danh dự của đôi bên mà nhỉ?”
“Tên này không biết khi nào nên dừng thì phải…”
Tuy nhiên, lúc đó phần sai hoàn toàn thuộc về Subaru, tranh cãi nữa chỉ càng khiến cậu thêm thảm hại mà thôi. Nên là, Subaru chỉ dừng lại ở việc nói móc mỉa.
Thấy thái độ của cậu, “Hừm”, Julius nheo mắt,
“Xem ra một vài khuyết điểm của cậu đã được chỉnh đốn. Nếu cậu hành xử giống với một kỵ sĩ hơn, thì không phải quá sớm để đặt cậu vào vị trí này. Mắt nhìn người của Emilia-sama và Roswaal-sama quả thực rất đáng sợ. Có điều…”
“――――?”
Trong khi thẩm định như vậy, Julius chuyển ánh mắt khỏi Subaru. Ánh mắt đó dừng lại ở Beatrice đang ngồi cạnh cậu.
Đôi ngươi xanh nhạt của cô chạm trán đôi ngươi màu vàng của Julius.
“Ngươi muốn gì, ta đoán? Một quý cô như ta đâu phải để ngươi nhìn chòng chọc như vậy.”
“Thật là thất lễ quá. Tôi chỉ không ngờ rằng được diện kiến một tinh linh cấp cao như cô ở đây thôi.”
“Betty là partner của Subaru, tất nhiên phải ở cùng cậu ta rồi, ta đoán vậy. Ta không giống với lũ chuẩn tinh linh đến cái tên còn chưa có mà ngươi mang đến đâu. Ngươi có thể thoải mái kinh sợ ta đấy, ta đoán vậy.”
Beatrice đứng dậy, một tay đặt lên vai Subaru, cô ưỡn ngực.
Cô tỏ ra bất hảo có lẽ là bởi thái độ mà Julius dành cho Subaru. Subaru vốn yếu kém hơn về mặt năng lực, nhưng lại là người chiến thắng Julius.
Cả hai đều là kỵ sĩ tinh linh, nhưng điểm mấu chốt là tinh linh của bên nào mạnh hơn.
Julius mang bên mình sáu chuẩn tinh linh đại diện cho sáu thuộc tính.
Cấp bậc từ cao đến thấp của các tinh linh là tinh linh - chuẩn tinh linh - tiểu tinh linh. Xét theo thứ bậc trên, thì Subaru, người đồng hành cùng Beatrice, là người sử dụng tinh linh cao cấp hơn Julius.
Trên tất thảy,
“Nếu so sánh về thực chiến thì chúng ta còn nhiều khuyết điểm mà, nên đừng gây sự với người ta nữa. Vả lại, tôi cũng từng chịu ơn các chuẩn tinh linh của anh ta đấy. Móc mỉa họ không hay đâu.”
“Hừm. Ta sẽ không dừng lại đâu. Tên này đã khinh thường Subaru mà, ta đoán vậy. Ta sẽ dạy cho hắn một bài học vì dám xem nhẹ partner của Betty. Dù vẻ điển trai của ngươi có khiến trái tim thiếu nữ của Betty rung động một chút cũng đừng cả gan lên mặt, ta đoán vậy!”
“Vẻ điển trai khiến trái tim thiếu nữ rung động!?”
Subaru bị sốc bởi tiến triển bất ngờ.
Mối quan hệ giữa Subaru và Beatrice xuất hiện dấu hiệu của sự rạn nứt, và chính Julius là nguyên nhân của vết rạn đó.
“Đừng hiểu nhầm. Đại Tinh Linh-sama sẽ không phản bội cậu đâu. Bản năng của cô ấy chỉ đang phản ứng với Phước Lành của tôi mà thôi.”
“Phước Lành á…? Thật đó hả, anh cũng có Phước Lành sao? Là loại Phước Lành nào vậy?”
“Đó là ‘Phước Lành Quyến Rũ Tinh Linh’, nói đơn giản thì đó là Phước Lành giúp tôi được các tinh linh yêu mến. Một kẻ bất tài như tôi nhờ có Phước Lành này mới có thể duy trì giao ước với sáu chuẩn tinh linh của sáu thuộc tính. Nhan sắc của tôi cũng đâu quá mỹ miều so với các tinh linh thuật sư khác đâu phải không?”
“Betty sẽ không thua cái Phước Lành đó đâu! Subaru… à ừm, nói sao nhỉ… phải rồi… Subaru ổn hơn ngươi rất nhiều, ta đoán vậy!”
“Cảm ơn! Đừng… làm tôi tổn thương hơn nữa!”
Tuy Subaru tin chắc rằng Beatrice sẽ không bao giờ phản bội mình, nhưng việc cô không tìm được từ nào để khen cậu sau đó vẫn chỉ càng khiến cậu thêm nhục.
Lần nào gặp Julius cũng chỉ tổ khiến Subaru thấy bản thân mình yếu kém. Nhưng đó không phải lý do lớn nhất khiến cậu không ưa anh ta.
“Kỵ sĩ của tôi vẫn mê Natsuki-kun như mọi khi nhỉ?”
“Người đã hiểu lầm rồi ạ. Tôi chỉ đang chỉ dẫn cho cậu ấy với tư cách một người đi trước mà thôi. Bây giờ cậu ta đã là một kỵ sĩ, hành vi của cậu ấy sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của giới kỵ sĩ trong Vương Quốc mà ạ.”
“Nói cách khác, là đang nhắc Natsuki-kun giữ gìn danh tiếng của một kỵ sĩ phải không? Julius đúng là không thành thật gì hết.”
Nghe tông giọng bông đùa của Anastasia, Julius mỉm cười và lặng lẽ cúi đầu. Có lẽ anh hiểu rằng nếu để Anastasia tiếp tục câu chuyện, anh sẽ là đối tượng tiếp theo cho những lời châm chọc. Quả nhiên là quen nhau đã lâu có khác.
Mặt khác, về phần mình, Subaru hoàn toàn bị đánh gục, được Beatrice vỗ vai trái và Emilia vỗ vai phải.
“Đừng lo lắng. Đàn ông không được đánh giá ở gương mặt, mà là ở tinh thần kia, ta đoán vậy.”
“Thấy Subaru và Julius hoà thuận như vậy em rất rất vui đó.”
“Cảm ơn vì đã an ủi tôi theo cách khó mà cảm ơn được nhé…”
Lời an ủi của cô khiến Subaru thắc mắc không biết mọi người nghĩ gì về mình.
Dù đã quyết không để ý đến chuyện ngoại hình nữa, nhưng vì một lý do nào đó Subaru vẫn đưa tay lên má mà nhào nặn. Rồi, cậu chuyển mắt về phía Anastasia đang tiến vào trong phòng và đặt mình xuống chỗ ngồi phía bên kia chiếc bàn.
“Nói mới nhớ, sao chỉ có hai người thôi vậy? Còn Mimi thì... chắc đang vui vẻ hẹn hò đâu đó với Garfiel trong quán trọ rồi.”
“À phải, Mimi đang chơi đùa rất thân thiết với cậu nhóc tóc vàng. Hetaro yêu quý chị gái lắm nên hớt hải bám theo rồi, tôi cũng nhờ Tivey theo trông chừng bọn họ. Vậy nên mấy đứa nó mới không có mặt ở đây.”
“Ricardo không tới à? Tôi biết bộ ba bé mèo đó khá mạnh, nhưng đi cùng một kị sĩ thực thụ không phải an tâm hơn sao?”
Dù bộ ba bé mèo có mặt, nhưng Ricardo, Kobold khổng lồ, kẻ mà ở đâu là ở đó ồn ào lại vắng mặt.
Tiện thể, cậu cũng không thấy cậu em trai Joshua của Julius đâu.
“Tiếc là chúng tôi không nán lại Pristella để vui chơi. Ricardo và Joshua còn có công chuyện khác. Bọn họ đang ở trong thành phố, nên sau đó xuất hiện thôi. Nhân tiện, cậu đã gặp Joshua rồi phải không?”
“Phải… Anh ta giống anh như đúc. Trông cứng cáp hơn chút là có thể đóng vai anh được rồi. Mà thực ra nên là vậy, anh cứ để thằng em thế thân rồi về hưu luôn là vừa đấy .”
“Tôi sẽ cân nhắc ý tưởng này, nhưng có vẻ hơi quá sức với Joshua. Thể chất ngày nhỏ của em ấy không phù hợp để đi lại nhiều. Giờ thì đỡ lo về vấn đề đó hơn, nhưng với tư cách anh lớn, từ xưa tôi đã rất phải để tâm tới thằng bé.”
Julius trầm giọng, có vẻ rất nghiêm túc lo lắng cho Joshua. Subaru gãi má, thôi không hỏi thêm về chuyện nhạy cảm này nữa.
Khi bầu không khí trở nên khó xử, một tiếng hắng giọng cất lên. Bấy giờ vẫn im lặng theo dõi, Otto cất tiếng.
“E hèm —— hâm nóng tình bạn cũ theo cách này cũng được, nhưng nếu mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu màn giới thiệu không?”
“Anh nói phải. Tôi đã được kể lại về mọi người rồi nhưng ngoài Emilia-san và Natsuki-kun ở đây đều là những gương mặt tôi gặp lần đầu. Tôi đặc biệt tò mò về cán bộ Bộ Nội Chính-san đầy tài năng và Đại Tinh Linh-chan đó.”
“Này này, dùng thông tin tuyên truyền nhảm như vậy thật không giống cô chút nào, Anastasia-san.”
“Tôi có thể mường tượng ra được nguồn tin xuất phát từ đâu, nhưng mà thẳng thừng chỉ ra sẽ khiến tôi giống như quá bận tâm về chuyện đó mất, ôi trời ạ!”
Subaru lè lưỡi ra vẻ dễ thương với bộ trưởng Bộ Nội Chính “đầy tài năng” đang ôm đầu la hét.
Anastasia khẽ mỉm cười và gật đầu ra hiệu cho Julius.
“Cho phép tôi được giới thiệu. Tôi là Julius Juukulius đến từ Đoàn Kỵ sĩ cận vệ trực thuộc Vương quốc Lugnica, nhưng hiện tại tôi đang phục vụ với tư cách là hiệp sĩ của Anastasia-sama. Hân hạnh được gặp mặt mọi người.”
Julius khẽ cúi đầu chào Otto, anh cũng gật đầu đáp lại sự lịch thiệp. “Còn đây”, Julius nói tiếp,
“Người anh đang diện kiến là một ứng cử viên cho ngai vàng Vương quốc Lugnica, Anastasia Hoshin, nữ thương nhân thiên tài điều hành thương hội Hoshin cứ điểm tại Liên Quốc Đô Thị Kararagi.”
“Ha… ha ha...”
“Giới thiệu thôi mà, anh đâu cần phải quỳ gối!”
“Á——! Vì choáng ngợp quá nên tôi vô thức...!”
Subaru gõ vào đầu Otto trong khi Anastasia ngồi xem và hài lòng với phần giới thiệu của Julius.
“Đừng để tiếng tăm của cổ khuất phục như vậy chứ! Nhìn đây! Emilia-tan của chúng ta cũng là một ứng viên tuyệt vời lắm đấy, không thua kém gì Anastasia-san đâu!”
“Ừm, phải rồi. Tôi cũng là một ứng viên, nên sẽ cố gắng hết mình.”
“Trông sự dễ thương này xem. Vậy mới là E-M-T chứ!”
“Phải nói tôi cực kỳ khó xử vì lỡ nhẹ nhõm sau khi thấy cảnh tượng này đấy...”
Trò đùa vô nghĩa thường thấy đã giúp Otto bình tĩnh lại, nhưng cũng khiến anh tự vấn liệu đầu óc mình có còn “bình thường” hay không. Xong, anh lấy lại tinh thần và đối mặt với phe đối diện.
“Cảm ơn vì phần trình bày rất chi tiết của cậu. Tuy có hơi chậm trễ, nhưng tôi là Otto Suwen, Bộ trưởng Bộ Nội Chính dưới trướng Emilia-sama… Phải, vì chút tình cảnh đặc biệt ai đó gây ra, Bộ trưởng Bộ Nội Chính là công việc hiện tại của tôi.”
“Nghe có chút khổ tâm trong đó nhỉ.”
“Vốn dĩ tôi chỉ là một thương nhân lưu động thôi, không hiểu vì nguyên cớ nào mà cuối cùng lại thành như vậy...”
“Vất vả quá ha. Nếu có chuyện gì, anh có thể tìm đến tôi cũng được.”
Dù giọng nói dạt dào đồng cảm với Otto, nhưng thực ra Anastasia chỉ đang cố lôi kéo Bộ trưởng Bộ Nội Chính rời khỏi phe Emilia. Thấy Otto giơ tay ra dấu từ chối, Anastasia lè lưỡi rút lui. Sau đó, mọi ánh mắt đổ dồn về Beatrice.
Thấy mọi người chăm chăm vào mình, cô ưỡn ngực tự hào tuyên bố,
“Ta là Tinh Linh Beatrice. Cũng là tinh linh đã lập giao ước với Subaru, ta đoán vậy. Nhìn thôi cũng biết, cả vị thế, cấp độ, lẫn sự dễ thương của ta đều ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với lũ tinh linh tầm thường. Biết rồi thì mau mang hồng trà với bánh ngọt ra đãi ta đi, ta đoán vậy.”
“Trời ơi là trời, giữ liêm sỉ tới phút cuối cùng đi chứ!”
Beatrice vẫn hồn nhiên không khác gì một nhân vật linh vật.
Subaru đành túm hai lọn tóc kéo cô vào lòng rồi xoa đầu cô gái với gương mặt nhăn nhó bất mãn.
“Thế nên Beatrice mới là tinh linh lập giao ước với tôi đấy. So với anh bọn tôi trông như trò đùa vậy, không có chuyện vượt qua được anh đâu.”
“Tôi biết cậu khá tương thích với tinh linh[note37913] nên điều này không hẳn là ngoài dự đoán. Nhưng tôi không ngờ là cậu lại lập được giao ước với một Đại Tinh Linh hùng mạnh như Beatrice-sama đây.”
“Đừng tâng bốc Beako nhà tôi quá. Cổ cũng giống tôi thôi, máu dồn lên não là không biết sẽ lỡ miệng cái gì đâu.”
“Hừm. Ta cũng muốn kể ra ngươi đối xử bạc bẽo với ta thế nào đấy.”
Dẫu nói vậy, nhưng gương mặt đang bị Subaru nựng kia không hẳn là tỏ ra khó chịu.
Cuối cùng cả Beatrice và Otto đều đã giới thiệu xong. Tiếp theo là tới những chuyện cần bàn.
“Miễn cưỡng vào đề thế này có hơi thất lễ, nhưng có một chuyện tôi cần xác nhận trước được không?”
Dẫn dắt cuộc nói chuyện một cách tự nhiên và giữ nó không trật bánh quá xa đã trở thành trách nhiệm của Otto thuộc phe Emilia. Nghe câu hỏi, Anastasia vừa nghịch chiếc khăn lông cáo vừa trả lời.
“Được. Tiếp đãi các vị khách mời là trách nhiệm của tôi mà. Anh cứ tự nhiên.”
“Vậy thì tốt quá. Trước tiên, cô có thể cho chúng tôi biết cô mời chúng tôi tới Pristella với mục đích gì không?”
“Không cần cảnh giác đến thế đâu. Tôi đâu có âm mưu mờ ám gì. Chả là cuộc Vương Tuyển diễn ra hơn một năm rồi phải không? Tôi chỉ nghĩ nên tạo một cơ hội để đôi bên trao đổi tình hình hiện tại với nhau thôi mà.”
Phần đa mọi người sẽ dễ dàng bị đánh lừa bởi thái độ nhã nhặn đó của cô. Nhưng Otto sẽ không lơ là với đối thủ này.
Dù gì thì đối phương cũng là một thương nhân kỳ cựu bậc nhất.
“Chỉ để bàn bạc tình hình gần đây, mà mồi nhử cô tung ra có hơi trắng trợn quá không? Nên gọi là chuẩn bị kỹ càng hay thận trọng quá đây nhỉ?”
“Nếu muốn mời một ai, thì tôi phải chuẩn bị trước một thứ để bõ công người ta đặt chân tới chứ? Cứ xem chuyện đó như một món quà lưu niệm từ tôi đi, và một khi đã tặng quà, tôi sẽ luôn chọn món nào khiến đối phương hài lòng nhất có thể.”
“...Vậy cô biết thứ khiến chúng tôi hài lòng bằng cách nào?”
“Đó là bí mật thương trường. Không hay đâu nhé, Natsuki-kun. Nếu cậu muốn tra hỏi tường tận gốc rễ về một cô gái, thì có hai nàng đang ngồi cạnh cậu kia mà.”
Che miệng bằng vạt áo, Anastasia bật cười như đang trêu chọc Subaru khi cậu cố hỏi dồn. Subaru cứng họng và lui về, còn Beatrice ngồi kế bên cậu thở dài. Cô đang tỏ ra thất vọng vì Subaru chịu thua sớm như thế. Cú này đau đấy.
“Em không chủ ý giấu chuyện đó, nên có thể ai đó vô tình nghe được thôi.”
Trước nghi hoặc của Subaru, Emilia điềm nhiên thú nhận.
Anastasia nháy mắt và quay sang Emilia. Emilia nghiêng đầu với ánh nhìn của cô,
“Quan trọng hơn, em không thấy thất vọng, bởi phía Anastasia đã chỉ chỗ thứ chúng ta đang tìm kiếm, em rất vui là đằng khác.”
“...Một câu trả lời đầy thiện ý. Nhưng tôi đã tiết lộ thông tin về thứ Emilia-san muốn đâu.”
“Nhưng bây giờ cô sẽ cho tôi biết phải không? Cảm ơn cô. Tôi không biết mình có thể làm gì, nhưng chắc chắn tôi sẽ đáp lễ đầy đủ.”
“————.”
Nghe Emilia trả lời trong khi mỉm cười, Anastasia tròn mắt và nín lặng.
Bất ngờ thay, Julius đang đứng bên cô cũng bất giác giãn môi.
“Có gì đáng cười sao, Julius?”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là, hiếm khi tôi được thấy vẻ mặt của Anastasia-sama trước một người vượt ngoài kỳ vọng của mình thôi. Phản ứng một cách thành thực như thế dễ thương lắm đấy ạ.”
“Dẻo miệng lắm… Mà, có lẽ ta vẫn còn những thứ phải học hỏi thêm nhỉ.”
Anastasia lắc đầu, lấy lại sự bình tĩnh nhờ vào nhận xét của Julius. Xong, cô chu miệng với Emilia đang vô cùng tò mò,
“Tôi sẽ đính chính lại. Dù đã một năm trôi qua nhưng dường như gốc rễ bản chất của Emilia-san vẫn không hề thay đổi. Để như vậy không ảnh hưởng tới những người xung quanh sao?”
“Ừm. Bản thân tôi còn rất nhiều thiếu sót, và đã gây ra không ít rắc rối cho mọi người. Nhưng tôi đang cố gắng hết sức mình để bắt kịp các ứng viên khác...”
“Để tôi đính chính lại lần nữa. Cô còn dịu dàng hơn cả ngày trước. Khiến tôi trông như nhân vật phản diện vậy.”
Thở ra một hơi thật dài, Anastasia mỉm cười tươi rói. Emilia tròn mắt với sự thay đổi thái độ của cô, Anastasia cũng quay sang Subaru và Otto,
“Hai người hãy hỗ trợ cô ấy hết mình nhé? Giành được ngai vàng dễ dàng quá tôi cũng không vui nổi đâu.”
“Tôi rất sẵn lòng cống hiến toàn bộ sức lực của mình vì cô ấy, nhưng quy tắc cơ bản và ưu tiên lớn nhất của tôi là chiều chuộng cô ấy bằng mọi lời khen trên đời cơ!”
“Thế nên mười phần trách nhiệm tôi sẽ gánh lên vai cả mười. Ha ha, sao lại thành ra thế này nhỉ?”
Subaru giơ ngón tay cái, còn Otto nhụt chí trước tương lai đen tối.
Vừa nhìn hai thái độ trái ngược nhau đó, Anastasia vừa chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ.
“Mà thôi không sao. Xem chừng mọi người đều hiểu giá trị của đồng ơn nghĩa, thế là được.”
“Ơn nghĩa ấy hả? Ơn nghĩa rất là tuyệt đó. Ơn nghĩa không phải giữ trong kho, cũng không có chuyện hết hạn.”
“Phải phải. Và trên hết——”
Otto đồng tình với Anastasia, rồi bốn mắt nhìn nhau...
“——là không phải treo bảng giá.”
...cả hai đồng thanh cùng nói.
Anastasia đập hai tay vào nhau, Otto cũng nhấp nhổm hai bên vai. Cảnh này dường như Subaru đã từng thấy ở đâu đó, câu nói kia cũng đã từng nghe qua.
Cách nói này giải thích vấn đề ân huệ một cách khá thực tiễn.
“Quay lại chuyện chính nhé. Thứ Emilia-san và mọi người muốn... về viên ma thạch vô sắc tôi đã kể. Loại ma thạch vô sắc có độ thuần khiết cao nhất phải không?”
“Đúng vậy. Cô có thể cho chúng tôi biết thông tin về nó chứ?”
Emilia có chút phiền lòng trên suốt chặng đường tới Pristella.
Bởi cô nhận ra, việc muốn có được loại ma thạch đang tìm là suy nghĩ ích kỷ của riêng cô.
Bằng việc tới Pristella, cô đã kéo cả Subaru và Otto vào rắc rối.
Nhưng thứ giúp cô vượt qua sự giao động đó là khả năng đang kề ngay trước mắt cô.
Khi chạm tới khả năng đó, người thân duy nhất của cô sẽ trở về. Có lẽ với Emilia, việc này là một nghi lễ cần thiết để khởi đầu cho con người mới của cô.
Sau một chút vòng vo, Anastasia tiết lộ với Emilia đang nín thở.
“Bên nắm giữ viên ma thạch có độ thuần khiết cao chính là thương hội Muse nằm trong thành phố này. Người phụ trách được đồn là người kế thừa thương hội Muse, một thương hội có liên quan đến khu phố này. Tên anh ta là Kiritaka Muse —— còn gọi là, ‘người đàn ông đã bị một nữ ca sĩ đánh cắp trái tim’.”
____________________________________________________________________________
*Lời nhóm dịch: Từ chap 6 arc 5 bản dịch tiếng Anh bên witchcult translation đổi trans, mà ông trans này dịch chém gió khá dữ, nên bản dịch tiếng Việt sẽ khác khá nhiều với bản bên đó, đồng thời tiến độ của nhóm sẽ chậm đi một chút do phải check lại bản tiếng Nhật nhiều hơn nhé mọi người =))
Ghi chú
[1] Anastasia nói bằng giọng Kansai, chi tiết này thường không được nói đến trong các bản dịch của anime nên mình nhắc lại cho chắcAnastasia nói bằng giọng Kansai, chi tiết này thường không được nói đến trong các bản dịch của anime nên mình nhắc lại cho chắc
[2] Ở Nhật Bản, văn hóa “Omotenashi” nghĩa là đón tiếp khách hàng bằng cả tấm lòng. Bằng sự chân thậtỞ Nhật Bản, văn hóa “Omotenashi” nghĩa là đón tiếp khách hàng bằng cả tấm lòng. Bằng sự chân thật [Lên trên] Chi tiết này xuất hiện trong arc 3Chi tiết này xuất hiện trong arc 3
[3] Chi tiết này xuất hiện trong arc 3Chi tiết này xuất hiện trong arc 3