Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 57: Thí nghiệm trường sinh bất tử
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 57: Thí nghiệm trường sinh bất tử
――Trường sinh bất tử.
Một viễn tưởng trong truyền thuyết mà từ trước đến nay bất kì sinh vật nào cũng đều muốn đạt được.
Không bao giờ lão hóa, không bao giờ suy nhược, vượt khỏi tầm với của vòng luân hồi, một "cái tôi" tồn tại vĩnh cửu. Bất chấp việc vi phạm nguyên tắc bất biến của cuộc sống, biết bao nhiêu người đã bị đỉnh cao của sự tồn tại đó mê hoặc.
"Trường sinh bất tử… à."
Thầm lặp lại từ ngữ đó, Subaru suýt bật cười trước tham vọng viển vông tới vậy. Nhưng thay vào đó, má cậu lại cứng ngắc, không thể nở lấy nổi một nụ cười.
Một nửa trong cậu muốn cười vào nó như thể một thứ gì đó ngu ngốc và khôi hài, trong khi nửa còn lại thì run lên khi biết rằng thí nghiệm của Phù thủy đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng đơn thuần.
"Quả là một khát vọng dễ thấy ở một Phù Thủy như cô ta. Bất tử hay gì cũng được… Nó chỉ càng tạo cho tôi ấn tượng rằng cô ta là một con người yếu đuối sợ hãi cái chết thôi."
"Tùy vào từng người mà sợ chết có phải vì yếu đuối không nữa đấy. Ít nhất thì, Phù Thủy Tham Lam không từ bỏ ý tưởng đó. Sợ chết và tìm cách để vượt qua nỗi sợ đó là lẽ tự nhiên…… mặc dù đa phần mọi người đều thất bại do thiếu năng lực và kết thúc chỉ với những ảo tưởng không hơn không kém."
"Nhưng Echidona lại khác, cô ta thực sự có năng lực. Có khi cô ta còn nghĩ ra đủ mọi cách để thực hiện nó rồi ý chứ. Với trí óc thông minh của cổ thì tôi cũng chẳng lạ gì."
Nhìn về phía Pico đang ngồi ngay cạnh cậu, Subaru cắn môi và cảm thấy một thứ cảm xúc mà cậu không thể diễn đạt thành lời.
Pico không phản ứng lại với cái nhìn của cậu, mà chỉ đơn thuần ngồi đó trong im lặng như thể đang ở trong chế độ tạm nghỉ vậy.
Thấy điều đó, “Hà…”, Subaru thở dài,
"Đúng vậy. Như thể một cái xác không hồn vậy…… không nhân cách, không gì cả."
“Cô ấy bây giờ chỉ như một con rối. Hình mẫu chuẩn mực của một thân xác được chuẩn bị hoàn hảo. Việc còn lại chỉ là nạp đầy những gì mà Phù thủy muốn vào cô ấy.”
“Nhưng mọi chuyện tiến triển tới đâu rồi cơ chứ? Tôi không hiểu nguyên lý của việc đó, cơ mà tôi nghĩ tôi đã hiểu sơ sơ những gì cô ta đang cố làm rồi.”
Đó là, cô ta định sẽ truyền kiến thức cũng như ký ức của mình vào trong vật chứa trống rỗng.
Nếu đó chỉ là vấn đề về dữ liệu, Subaru sẽ không cảm thấy quá khó chịu tới vậy.
Nhưng vấn đề ở đây là về nhân dạng của một người. Hơn thế nữa, đó là một người mà Subaru biết rất rõ.
“Đưa ký ức của chính cô ta vào một cái vỏ ngoài trống rỗng. Giả như chuyện đó thành công, cô ta chỉ cần lặp lại quá trình trên mỗi khi cơ thể hiện tại chết đi. Thực sự có thể xem đó là một dạng bất tử. Cơ mà…”
Trao cho người khác ký ức và tính cách của mình hẳn cũng khá tương đồng với việc vượt qua “Cái chết”.
Sau cùng thì, chừng nào dữ liệu chứa đựng về người đó còn được giữ an toàn, thì ngay cả khi vật chứa này bị phá hủy, ta vẫn có thể hồi sinh lại trong vật chứa khác.
Bằng cách tạo ra vô số bản sao ý thức của chính mình và những thân xác vô hồn―― Echidona ắt hẳn sẽ trở nên bất tử, ít nhất thì về mặt lý thuyết là vậy.
――Nhưng nói đi cũng phải nói lại,
"Khi gặp chính mình ở một đường thế giới song song, con người thường hoảng loạn và mắc kẹt với suy nghĩ phải tiêu diệt bằng được kẻ đó đấy thôi."
"…………"
"Chắc có lẽ đó là vì họ không thể chịu được cảm giác thấy chính mình nhưng lại không phải là mình. Chỉ cần nghĩ về nó thôi, tôi đã thấy trước được tình cảnh rối ren đang chờ đợi cô ta trong tương lai rồi… Này, Lewes-san."
"Cái gì?"
"Bằng cách tạo nên nhiều… thể xác của Lewes Meyer và rồi lấp đầy chúng với nhân cách của chính mình, cô ta không chỉ kéo dài tuổi thọ của bản thân, mà còn tạo thêm các bản sao khác của chính mình nữa đúng không?"
Về mặt lý thuyết mà nói, chuyện đó là rất có thể.
Từ quan điểm lí thuyết thuần thúy, nếu mục tiêu là duy trì bản thân vĩnh cửu, thì có càng nhiều bản sao lưu càng tốt.
Ngay cả Subaru cũng nghĩ tới chuyện đó, thì không đời nào mà Phù Thủy lại không nghĩ vậy.
"Không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ, khi có những bản dự trữ khác được chuẩn bị sẵn. Ngay cả nếu thất bại, thì cô ta vẫn luôn có một dạng ‘bảo hiểm’ được chuẩn bị và đợi sẵn. Cô thấy sao, Lewes-san?"
"…E là ta sẽ chẳng hiểu nổi mấy thứ đó. Ta không hiểu rõ về kỹ thuật phân tách nhân cách con người lắm. Nhưng riêng ta mà nói, việc mất đi cơ thể cũng đồng nghĩa với việc bản thân này biến mất. Theo lí đó, ta giống Su-bo ở chỗ ta không thể sống lại sau khi mất đi thể xác đang có."
"Vậy sao. Phải phải… đúng thế, dĩ nhiên là vậy rồi."
Subaru không thể ngưng nở nụ cười nhăn nhó sau khi nghe lời nói vừa rồi của Lewes. Lewes nhướng mày trước phản ứng của Subaru, nhưng không đời nào cô có thể hiểu được phản ứng của cậu thực sự có ý gì.
"Ra là vậy. Phải phải, ra là như vậy. Giờ thì tôi đã phần nào hiểu được tại sao giữa hai ta lại không có khoảng cách rồi…"
Subaru thở dài ngán ngẩm khi hình ảnh về nàng Phù Thủy tóc trắng lướt qua tâm trí.
chuẩn bị các bản sao của chính mình, rồi truyền nhân cách cho chúng để đạt được trạng thái gần như bất tử. Bằng cách đó, mạng sống của cô ta gần như được “bảo đảm”.
"Nếu đã vậy, cô cũng đâu khác tôi hiện giờ là mấy cơ chứ?"
Cậu nào có thể coi khinh cô ta về chuyện đó cho được.
Thay vào đó, dâng lên trong cậu là sự đồng cảm với cô. Mặc dù gọi đó là "đồng cảm" có thể làm dấy lên vài cảm xúc mờ ám, thì ngoài ra còn có chút cảm giác phấn khởi khi tìm được một người có chung cảnh ngộ.
Người sử dụng phương pháp của chính mình để đạt tới một phần nào đó của sự bất tử, Echidna
Kẻ bị trêu đùa trong lòng bàn tay của Phù thủy, hết chết đi rồi sống lại, chiến đấu vì mục đích của bản thân, Subaru.
Cả hai đều chống lại quy luật rằng chỉ có thể có một “Mạng sống” duy nhất.
Trong hoàn cảnh đó, Subaru đã nghĩ,
――Chẳng phải Echidona là người duy nhất có thể hiểu được mình sao?
Hay, chí ít, hiểu được tâm trạng của cậu.
"Su-bo?"
"…Tôi nghĩ giờ mình đã hiểu được tình cảnh của Lewes-san rồi. Và cả những gì mà Echidona đã nhắm tới. Vậy nên ngoài chuyện đó, tôi muốn hỏi cô về một thứ khác… Kế hoạch của Echidna thành công chứ?"
"Kế hoạch của cô ấy…"
"Ngay cả tôi cũng thấy được rằng cô ta đã chuẩn bị xong vật chứa rỗng. Việc còn lại chỉ là ghi đè nhân cách vào vật chứa. Thế, cô ấy có thành công trong việc sao chép chính mình không? Không, ý tôi là…"
――Liệu Echidona hiện có đang sống ở đâu đó trong thế giới này không?
Subaru không đưa ý nghĩ ấy thành lời.
Nhưng, hiểu được điều mà cậu muốn hỏi, Lewes nhắm mắt và lắc đầu trước ánh mắt tràn đầy hi vọng của Subaru.
Cô chậm rãi lắc đầu.
"Không, đáng tiếc là không… Kế hoạch của Phù Thủy đã không thành công. Không có thân xác nào của Lewes Meyer đang tồn tại ẩn chứa nhân cách của Phù Thủy, cũng như liên kết cô ấy với cõi dương cả."
"…Tại sao vậy? Cô ấy không thể đưa ký ức ra khỏi đầu và download nó vào một thân xác khác sao?"
"Ta không hiểu ‘download’ là gì, nhưng kỹ thuật được sử dụng để tách nhân cách của cô ấy thực ra đã hoàn tất. Còn vì sao lại thất bại thì, có một nguyên nhân khác.”
"Nguyên nhân khác…?"
"Cũng dễ hiểu thôi. Có một ngưỡng giới hạn về lượng dữ liệu mà một vật chứa có thể chứa đựng được trước khi chúng bắt đầu tràn ra. Chỉ cần một phần bị tràn ra, thì tất cả những phần kí ức còn lại không thể xem là nhân cách ban đầu nữa."
Nghe thấy từ “vật chứa”, Subaru nhìn về phía Lewes, và rồi lại quay sang Pico.
Nhìn chằm chằm vào cơ thể bé nhỏ của họ,
"Vật chứa…… chắc vấn đề không phải là do kích thước cơ thể đâu nhỉ?"
"Đó là kích cỡ của linh hồn, có thể nói là vậy. Con người có linh hồn với kích thước phù hợp với sự tồn tại của họ. Vật chứa của cô gái có tên Lewes Meyer không đủ lớn để chứa đựng linh hồn của Phù Thủy Echidna."
"Nhưng… sao cô có thể chắc chắn vậy được?"
"Khi cô ấy thất bại trong việc truyền kiến thức vào bản sao đầu tiên, vấn đề với kích cỡ của vật chứa đã tự xuất hiện. Thế nhưng, vào lúc đó, thân xác của Lewes Meyer đã được phong ấn bên trong viên pha lê, và cơ chế nhân bản thân xác cô đã bắt đầu… Do đó, dẫu không thể hoàn thành mục đích ban đầu của chúng, những vật chứa vẫn tiếp tục được sinh ra, hết người này đến người khác."
Subaru không khỏi cảm thấy ngạc nhiên bởi sự thiếu tính toán này .
Mắc sai lầm thật chẳng phải kiểu của Echidna. Và còn bó tay trước trước số lượng Lewes ngày một tăng sau đó thì nghe thật chẳng hề giống cô chút nào.
“Vậy rồi, chuyện gì đã xảy ra với bản sao đầu tiên? Cô ấy không chứa được mọi thứ, nhưng vẫn kế thừa một phần ký ức của Phù Thủy sao? Có thể nó không được trọn vẹn, nhưng dù ít dù nhiều thì cô ấy vẫn là một bản sao của Phù Thủy.”
"Nếu cậu cứ đổ nước vào một cái bình đã đầy, ai dám chắc được phần nào được giữ lại và phần nào bị tràn ra? Miễn là không ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày, mất những ký ức nhỏ nhặt, không quan trọng còn cứu vãn được, nhưng sẽ ra sao nếu những phần quan trọng hơn bị mất? Người đó sẽ không còn như xưa nữa."
Nghe lời giải thích có phần lòng vòng của cô, Subaru tưởng tượng Lewes=Echidona đầu tiên sẽ như thế nào. Dù có như nào đi chăng nữa, hẳn là cô phải thua xa so với những kì vọng của Phù Thủy,
"Truyện kể rằng nhân cách của bản sao đầu tiên đã hỏng hoàn toàn, và do cô ấy kế thừa một phần sức mạnh của Phù Thủy, việc xử lí cổ cũng khá là nguy hiểm và phiền phức. Sau đó, ta nghe được rằng phải tốn khá nhiều công sức mới có thể giải quyết được cô ta."
"Giải quyết… Vậy… sao…"
"Tất nhiên, Phù Thủy không vô trách nhiệm tới mức từ bỏ mọi thứ sau lần đầu thất bại. Sau khi xử lí bản sao đầu tiên, Ta nghe rằng cô ấy đã phải vắt óc suy nghĩ về cách sửa lại dung lượng của một linh hồn nhằm truyền nhân cách của cô vào bản sao tiếp theo."
"Nghe chừng cô ấy đã dồn kha khá công sức vào chuyện này…"
Việc mà Echidna buộc phải cân nhắc là chuyển đổi dữ liệu sang một môi trường trung gian khác trước để nén dung lượng của nó lại, cũng như mở rộng không gian lưu trữ ở phía tiếp nhận bằng cách loại bỏ những nội dung không cần thiết.
Việc Subaru có thể hiểu được như vậy là nhờ vào sự quen thuộc với máy tính và khái niệm về dữ liệu, nhưng đã không có nền tảng kiến thức từ trước, chưa kể cô còn phải xử lí với “linh hồn”, Echidna hẳn phải cực kì thông minh mới nghĩ ra được những thứ này.
Nghe về cái chết của bản sao đầu tiên, Subaru thực sự cảm thấy khá thất vọng. Thế nhưng việc Echidna đã ngay lập tức chuyển sang cách tiếp cận khác đã một lần nữa làm tăng những tia hi vọng lé loi trong cậu.
Tuy nhiên, thấy được phản ứng của Subaru, Lewes tiếp tục, “Cơ mà”,
"Dù đã tìm ra được phương pháp mới, Phù Thủy lại không có cơ hội để kiểm chứng nó."
"Tại, tại sao vậy? Tôi nói như này thì có hơi lạ, nhưng chẳng phải nền móng cho thí nghiệm đều đã sẵn sàng cả rồi sao? Ngay cả lúc này, ta vẫn có hàng loạt bản sao của Lewes Meyer đó thôi…"
"Trước khi thí nghiệm có thể tiếp tục, Phù Thủy Ghen Tuông đã bắt đầu hành động”
“――――.”
“Phù Thủy Ghen Tuông nuốt chửng một nửa thế giới, và cùng lúc hấp thụ sáu Phù Thủy khác. Phù Thủy Tham Lam cũng không phải là ngoại lệ. Và do đó, kế hoạch nhằm đạt được sự bất tử của Phù Thủy đã bị cắt ngang bởi bàn tay của Phù Thủy khác.”
Subaru đã biết sơ qua về số phận của sáu Phù Thủy kia.
Echidna đã kể với cậu khi còn Thành trì bên trong giấc mơ của cô, cũng như để cậu gặp trực tiếp họ―― mặc dù họ chỉ là những mảnh vỡ còn vương lại và biến mất nhanh chóng của những gì mà Phù Thủy Ghen Tuông đã xóa sổ khỏi thế giới này.
Thất bại trong việc đạt được sự bất tử, tiếp tục duy trì những mảnh vỡ của họ trong thế giới này có lẽ là hành động chống đối cuối cùng của Echidona.
"…Vậy chuyện gì đã xảy ra với Thánh địa sau khi Phù Thủy mất vậy?"
"Ngay từ đầu, vùng đất này đã nằm dưới sự quản lí của gia đình Ros-bo, nhà Mathers. Ta không biết giữa Phù Thủy và nhà Mathers đã kí kết loại giao ước gì, nhưng nó vẫn đang duy trì cho tới ngày nay, Thánh Địa hiện đang nằm dưới sự chăm sóc và quản lí của Ros-bo. Nói đến ông ta, những gì mà Ros-bo thực sự làm là đảm bảo dòng đồ tiếp tế đủ để tránh việc nơi này sụp đổ, và thi thoảng mang tới vài đứa trẻ hợp với tiêu chuẩn của Thánh Địa."
"Và mọi thứ khác đều để cho Lewes-san lo… Trước đó cô từng nói rằng mình đã dần đạt được nhân cách riêng biệt hiện tại…"
"Tuy thế ta vẫn là một bản sao, là người thứ ba được sinh ra. Nhằm hoàn thành nhiệm vị quản lí Thánh địa và số lượng bản sao ngày càng tăng của Lewes Meyers, ta đã được cấy ghép một mức độ nhân cách nhất định lúc mới sinh ra. Và ngay cả hiện tại, ta vẫn đang thực thi nghĩa vụ đó."
"Cấy ghép nhân cách…… chuyện đó thực sự khả thi sao?"
Cấy ghép vào vật chứa rỗng một nhân cách giả, qua đó nó có thể hoàn thành vai trò của mình.
Chẳng khác gì trao cho máy tính trí tuệ nhân tạo để nó cư xử giống như một con người―― điều mà vẫn chỉ là một ảo tưởng không hơn trong thế giới cũ của Subaru.
Với việc này, Lewes gật đầu.
"Khỏi nói, đó chẳng phải là một việc dễ dàng gì. Nó chỉ khả thi vì ta là một vật chứa vô hồn và trống rỗng. Và ngay cả vậy, ta cũng chỉ có thể thực hiện vài tác vụ cơ bản trong giai đoạn thử nghiệm."
“Thời gian đầu quả thật rất gian nan”, đó hẳn là ẩn ý trong nụ cười của cô.
"Bị gán cho một vai trò trong khi lại không có ký ức gì chắn hẳn là một cảm giác lạ lẫm. Ngày sẽ trôi qua chậm hơn, ấy vậy mọi thứ vẫn cứ trôi đi nhanh chóng mặt. Đã có lúc, ngay cả ta cũng cảm thấy bối rối trước sự bí ẩn của nó."
"……Vậy chuyện gì đã xảy ra với những bản sao còn lại? Tôi chưa từng thấy ai khác ngoài Pico và Lewes-san trong Thánh Địa."
"Ngoài bốn người chúng ta thực hiện vai trò của Lewes, những người còn lại rải rác ở nhiều địa điểm trong Thánh Địa. Họ giống như những con mắt giám sát những kẻ xâm nhập, và hành động như thiết bị truyền tin vậy. Thú vị làm sao, bản sao bọn ta có thể chuyển tiếp suy nghĩ cho nhau."
Garfiel đã từng đề cập tới vụ "Những con mắt của Thánh địa”. Nếu hắn muốn đề cập đến những bản sao của Lewes liên lục giám sát quanh Thánh Địa, thì sẽ giải thích được tại sao hắn có thể nhìn thấu được cuộc di tản của dân làng nhanh tới vậy. Nghĩ tới đó,
"Khoan, khoan đã nào, cô mới nói một thứ mà tôi không thể bỏ ngoài tai… Bốn người bọn cô thực hiện vai trò của Lewes là sao?"
"Hừm, chuyện đó hả. Dễ hiểu thôi. Liên tục duy trì cơ thể là một gánh nặng lớn với một bản sao. Cơ thể này sẽ biến mất nếu mana của ta cạn kiệt. Và, khác với tinh linh, ta không thể tái hiện thực hóa bản thân một khi đã biến mất hoàn toàn. Có thể có cách để làm vậy, nhưng ta không biết tới nó."
Biến mất và tái định hình lại với trí nhớ còn nguyên vẹn, Subaru nhớ lại tinh linh mà cậu đã thấy làm điều này nhiều lần trước đây. Tuy thế Puck lại có một nơi để “trở về” mỗi lúc biến mất, nên nói đúng ra thì, cậu ta không thực sự biến mất. Nhưng trường hợp này không áp dụng được với các Lewes, biến mất do cạn kiệt mana cũng đồng nghĩa với án tử cho mỗi người trong số họ.
"Mỗi người bọn tôi không thể giữ trạng thái hoạt động quá lâu được. Một khi cơ thể của bọn tôi đạt tới giới hạn và không thể di chuyển được nữa, sẽ cần khoảng ba ngày để nạp lại lượng mana đã mất. Trong lúc đó, bọn ta phải đảm bảo không có chuyện gì bất tiện xảy ra do sự vắng mặt của Lewes Meyer."
"Vậy là, có tới bốn Lewes-san…"
"Mỗi bốn ngày mỗi người chúng ta liên tục thay phiên nhau vào vai Lewes Meyer một ngày. Ngoài lúc đó, ta sẽ giống hệt những vật chứa khác… Một vỏ rỗng mang bề ngoài của Lewes Meyer. Mô tả vậy cũng chẳng sai."
Nghe Lewes nhấn mạnh câu tự giễu bản thân, trong một thoáng, Subaru không biết nên nói gì.
Mọi thứ cậu nói sẽ trở trở nên vô nghĩa và phù phiếm vào lúc này. Dù biết rằng im lặng thì chẳng khác gì xác nhận sự tự giễu của Lewes, môi cậu vẫn không hé nổi một từ.
"Đừng tội nghiệp ta, Su-bo ạ. Ta và mỗi bản sao khác đều đã chấp nhận mục đích tồn tại của mình. Giống như Lewes Meyer đầu tiên vậy."
"Đầu tiên…… Phải rồi, tôi cũng muốn hỏi về việc đó."
"Hửm?"
"Tôi có thể hiểu tại sao Lewes-san và những bản sao Lewes khác tuân lệnh Phù Thủy và bảo vệ Thánh địa này. Nhưng tại sao cô gái tên Lewes Meyer lại giúp Phù Thủy?"
Một cô gái được bao bọc trong khối pha lê, mọi thứ đều bị tước đoạt vĩnh viễn.
Theo cuộc trò chuyện bấy giờ, xem ra cuộc thí nghiệm không bao hàm việc nạp đầy vật chứa rỗng với nhân cách của Lewes Meyer. Nên Lewes Meyer hẳn đã hi sinh thân mình cho thí nghiệm này, chọn nơi trú ngụ của linh hồn cô là bên trong viên pha lê vĩnh viễn.
Đổi lại, cơ thể cô sẽ liên tục được tái sinh bên ngoài. Tuy nhiên, với linh hồn cô, lựa chọn của cô thật chả khác gì tự sát.
Tại sao một cô gái bé nhỏ lại đưa ra lựa chọn như vậy?
Hoặc cũng có thể do Phù Thủy đã lén đặt cô lên bàn thí nghiệm mà không có sự chấp thuận từ phía cô?
Subaru vẫn đưa ra câu hỏi, dẫu cậu thầm ước rằng nó không phải là vế thứ hai,
"Lewes Meyer đã nghĩ gì khi chọn tham gia vào thí nghiệm vậy?"
"…Lewes Meyer đã ra một điều kiện với Phù Thủy, và Phù thủy đã chấp nhận nó, bởi vậy cô ấy đã tham gia vào thí nghiệm. Đó là những gì ta được nghe. Không cần phải lo lắng đâu, cô ấy không hề bị ép buộc."
"Điều kiện…… liệu cô có thể nói tôi biết nó là gì được không?"
"Có nói thì chưa chắc cậu đã hiểu được."
Nghe vậy, Subaru chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm. Thấy đôi mắt y hệt đứa trẻ bướng bỉnh đó, Lewes cau mày và thở dài.
"Điều kiện của Lewes Meyer với Phù thủy là Thánh Địa được tiếp tục tồn tại."
"Thánh địa…… được tiếp tục tồn tại?"
"Lewes Meyer mong rằng tình trạng của Thánh địa, nơi mà Phù thủy tạo ra như vùng đất thử nghiệm của mình, được tiếp tục trường tồn. Dĩ nhiên, do Phù Thủy cần Thánh Địa để tiếp tục thí nghiệm, cô ấy đã chấp thuận. Ngay cả lúc này, sau khi Phù Thủy đã mất, lời hứa của cô ấy với Lewes Meyer vẫn được giữ nguyên, và bọn ta là những người bảo vệ giao ước đó."
"Không, nhưng mà… thứ tự bị đảo ngược hết rồi."
Echidna mới là người cần Thánh Địa cho thí nghiệm của mình, còn Lewes Meyer là người được đưa vào Thánh Địa cho những thí nghiệm. Tại sao một cô gái nhỏ bé bị đặt lên bàn thí nghiệm lại yêu cầu Phù thủy tiếp tục duy trì Thánh Địa cơ chứ? Sự sắp xếp này thật vô lí.
"Dù điều đó có nghĩa là bị sử dụng cho thí nghiệm… thì vẫn tốt hơn một là một vùng đất mà ở đó họ bị hành hạ. Cậu không nghĩ vậy sao?"
"……Việc đó nghe có hơi quá xa vời với sự cứu rỗi đó."
"Ấy vậy mà thực sự là cứu rỗi đấy. Vậy nên Lewes Meyer đã hiến tặng chính mình cho thí nghiệm đó. Mặc cho cuối cùng nó có đạt được thành tựu nào hay không, cậu có thể phán xét chuyện đó sau khi thấy cô gái đó và tôi."
Lewes hớp một ngụm trà lạnh được cô chuẩn bị chu đáo từ trước. Subaru không đáp lại.
Ngay cả khi chủ đề về hoàn cảnh của cô đã kết thúc, Pico vẫn không có phản ứng gì. Chỉ hiềm, cô ấy vẫn lẳng lặng nắm lấy tay áo cậu.
"Tại sao cô ấy dính với tôi quá vậy? Tôi tưởng cô ấy không có gì bên trong cơ chứ, với cả lúc đầu cô ấy cũng đối xử với tôi như thể tôi không tồn tại kia mà?"
"Đó là bởi Su-bo đã chạm vào viên pha lê chứa Lewes Meyer. Quyền ra lệnh đã được giao lại cho cậu"
"Quyền ra lệnh……?"
Subaru câu mày trước sự xuất hiện của thuật ngữ mới.
Thấy thế, Lewes gật đầy và giơ một ngón tay lên, nói kèm, “Phải”,
"Thử luôn đi, ra mệnh lệnh nào đó cho cô ấy coi. À, nhưng đừng làm điều gì không đúng đắn vào lúc này nhé. Vì cô ấy nhìn cũng y hệt tôi mà."
( *Nguyễn Hải: Ôi trời ai dạy cô troll kiểu này vậy Lewes số ba =))) )
"Cô không cần phải nói vậy, Tôi không có hứng thú với loli đâu nhé!? Tôi chỉ có hứng thú lành mạnh với những cô cùng (hoặc hơn) tuổi thôi! ……Pico, bóp vai cái nào."
Bĩu môi với Lewes, Subaru quay sang phía Pico ngay cạnh cậu. Với âm thanh mang theo giọng nói cậu, cô gái nhỏ nhìn lên và xác nhận mệnh lệnh của cậu với một cái gật đầu. Cô ấy leo lên giường, vòng ra sau lưng cậu, và,
"Ô, ô ô, tuyệt lắm tuyệt lắm… ái? Khoan cái nào, Pico-san? Hơi mạnh quá rồi đấy? Nhẹ thôi nhẹ thôi…… Au, không không, Pico-san, nhẹ thôi mà!!!!"
"Cô ấy có thể biết khái niệm về bóp vai, nhưng lực bóp thì chưa. Chuyện kiểu này có thể xảy ra nếu ta không dạy cô ấy đến nơi đến chốn."
"Đã, đã vậy sao cô còn bảo tôi thử nữa!?"
Quằn quại sau khi thoát khỏi màn bóp vai của Pico, Subaru ra lệnh cho cô quay lại vị trí ban đầu trước khi xoay bả vai đang kêu rắc rắc của mình vài lượt. Vẫn chưa hết hãi hùng trước trò nghiền xương của Pico, Subaru nghiêng đầu nói “Nhưng ý tôi là…”,
"Nếu chỉ chạm vào nó đã giao quyền ra lệnh cho tôi, thì chẳng phải an ninh có phần hơi lỏng lẻo sao? Lỡ đó mà là một thằng lolicon thì sao?" ( ͡° ͜ʖ ͡°)
“Tình cờ lạc vào nơi đó là chuyện gần như bất khả thi, vả lại quyền ra lệnh không được chuyển giao dễ dàng vậy đâu. Ít nhất thì, cậu cần được chấp nhận như một tín đồ của Tham Lam.”
“……Hnn?”
Nghe Lewes nói vậy và làm một ngụm trà, Subaru không thể đếm nổi cậu đã cảm thấy khó hiểu bao nhiêu lần trong cuộc trò chuyện này. khoanh tay lại, cậu rụt rè hỏi “Mà này”,
"Xin lỗi. Tôi không nhớ đã trở thành một tín đồ của Tham lam hay cái gì hết."
"Ai nhận được sự chấp thuận của Echidna đều có đủ tư cách để thành một tín đồ. Cậu có nhận bất cứ thứ gì khi ở trong lăng mộ không? Nhận được thứ gì đó, một món quà, hay cho thứ gì đó vào bụng?"
"Trong lăng mộ…"
Nhớ lại cuộc gặp gỡ với Echidna tại Thành trì trong giấc mơ của cô, Subaru cố lục lọi kí ức xem liệu có lễ trao tặng long trọng nào giống như cái mà Lewes vừa nói tới hay không. Nhưng không tìm được gì cả.
Nếu Echidna có cho cậu bất kỳ thứ gì, thì nó sẽ là một chút kiến thức, một chút sự cứu trợ, và một vài trải nghiệm hết hồn. ngoài ra,
"……Nó không thể là do trà Dona đâu nhỉ?"
"Hửm, trà Dona sao?"
"Echidna nói đó là dịch cơ thể cô ta, là thứ mà cô ta khéo léo giả như là trà và đưa cho tôi, tôi đã uống nó những hai lần……"
"Không đùa đâu, chính nó đấy."
"Bà chằn đó đã cho tôi uống cái quái gì vậy!!??"
Thấy Subaru ngay lập tức đứng bật dậy trong sự giận dữ, Lewes dỗ dành cậu, “nào nào”. Nhưng, nhận thấy Subaru không hề định muốn hạ hoả,
"Cứ vậy đi, nó chính là lí do mà ta có mặt tại đây. Vậy nên nó không hoàn toàn là xấu, đúng không nào?"
"Tôi chỉ bực mình khi cho gì đó vào trong người mà không hề hay biết! Cô ta đã làm cái quái gì với tôi vậy? Tín đồ của Tham lam hay gì cũng được, tôi chịu đựng Phù Thủy nhiều lắm rồi đấy, đừng có thêm gì vào nữa. Đám Phù Thủy đều cùng một giuộc với nhau cả…"
Cho dù đó là lập giao ước Trở Về Từ Cõi Chết mà không hay biết với Phù Thủy Ghen tuông, hay đơn phương mang danh hiệu tín đồ Tham lam, cứ như thể Phù Thủy chẳng thèm quan tâm chút nào tới cảm giác của người khác vậy.
“Dù sao thì, nhờ có nó, Su-bo đã được giao cho quyền ra lệnh những bản sao của Lewes trong Thánh Địa. Cậu còn có thể yêu cầu ta tuân lệnh cậu nữa là.”
"Nó cũng có tác dụng với cô sao, Lewes-san?"
"Ngay cả khi ý chí của ta mạnh hơn những bản sao không có ý chí riêng của chính mình, thì cuối cùng, ta cũng không thể chống đối lại nó được. Vậy nên chuyện đó hẳn phải khiến một chàng trai trẻ như cậu vui mừng hết sảy, phải không nào?"
"Tôi đã nói rồi, tôi không phải là lolicon…"
Ngay cả khi cô liếc nhìn cậu với ánh mắt đầy cám dỗ, cậu vẫn sẽ không phản ứng gì cả.
Liếc nhìn nụ cười rạng rỡ của Lewes qua khóe mắt, Subaru có thể thấy những bí mật của thánh địa dần được sáng tỏ.
Một cơ sở ẩn giấu sâu trong cánh rừng. Với Lewes Meyer bị phong ấn bên trong nó, và một hệ thống để sao chép cơ thể của cô. Sự phá hủy sẽ ập tới trong khoảng sáu ngày kể từ hôm nay, cùng những vấn đề khác đi kèm với nó.
Và rồi, còn một vấn đề không thể bỏ qua vào lúc này khi họ đang nói tới sự tồn tại của cơ sở đó――
“Lewes-san, xin lỗi vì quá đường đột, nhưng… tôi cần cô giúp chuyện này."
"Gì vậy? Nếu là chuyện gì đó dơ bẩn thì cậu có thể yêu cầu mấy bản sao ngây thơ vô tội thay vì ta mà?" ( ͡° ͜ʖ ͡°)
"Cô ngừng chuyện đó ngay được không!"
Gạt bỏ câu nói châm chọc của Lewes về việc cậu đã qua tuổi dậy thì, Subaru đứng dậy, duỗi lưng, và ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
"Quyền ra lệnh này… có ít nhất một người khác từng có nó đúng không nhỉ?"
"――――."
"Có vài thứ tôi muốn hỏi hắn, chỉ là có chuyện khác làm tôi cảm thấy khó hiểu."
Hai người hiện lên trong tâm trí cậu.
Một là, kẻ mà cậu thấy ra lệnh cho hai mươi bản sao của Lewes―― con hổ lớn bảo vệ Thánh Địa, Garfiel.
Và kẻ còn lại, chính là,
"Tại sao Phép Bắt Chéo Cửa của cô ta lại gửi tôi vào trong cơ sở đó chứ… Cũng tới lúc để tìm câu trả lời cho chuyện đó rồi…”
Đã tới lúc cậu nên chất vấn thiếu nữ với mái tóc xoắn lọn màu vàng kem đó, Subaru quyết định.