Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 23: Một bước về phía trước
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 23: Một bước về phía trước
Chương 23: Một bước về phía trước
*Chương có nội dung hình ảnh
“Thế nhé, tôi sẽ đi nhanh thôi. Mai bọn tôi sẽ trở về và… tôi biết mình đã nói với cô vài lần rồi, nhưng cô không cần phải tự ép bản thân để nhận Thử Thách quá. Cứ nghỉ ngơi một chút đi.”
“Tôi biết rồi mà. Subaru rõ thật là, cậu không cần phải tỏ ra lo lắng thế đâu. Tôi sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà như cậu nói.”
Emilia bĩu môi nói, nhìn theo bóng Subaru bước lên xe.
Cười nhăn nhó trước thái độ đáng yêu của cô, cậu cố không để lộ ra nỗi đau trong tim mình.
Hiện tại là cùng ngày và sau cuộc nói chuyện với Garfiel một chút, vài tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc cậu tới phòng Emilia.
“Natsuki-san, ở đây chuẩn bị xong hết rồi. Đến lúc khởi hành thôi.”
“Ồ, nhanh nhỉ. Độ nhanh nhẹn của anh lúc rời bỏ một thị trấn sau khi thực hiện hành vi tội ác thật quá ấn tượng. Từ giờ tôi sẽ gọi anh là ‘Otto Dạ Đào’* nha?”
(*Chữ “dạ” có nghĩa là buổi đêm, chữ “đào” có nghĩa là đào tẩu, ghép lại thì “dạ đào” có nghĩa là đào tẩu vào ban đêm.)
“Tôi không rõ cái từ ‘Dạ Đào’ cậu nói là ý gì, nhưng nghe có vẻ khá nhơ nhuốc nên tôi sẽ từ chối cái danh đó cho chắc.”
Otto dẩu môi nhìn Subaru ngãn ngẩm, trong khi Subaru chỉ nở một nụ cười gượng nhưng cởi mở đáp lại. Nhìn qua đằng sau Otto, ai cũng có thể thấy cả dàn xe rồng đang nối đuôi nhau thành hàng dài.
Tổng cả có sáu chiếc---chúng sẽ chứa được bốn hai người cả thảy. Bao gồm những người dân tị nạn và những lái buôn từ làng Arlam, nếu không tính tay lái buôn nay đây mai đó ngẫu nhiên đi theo đoàn. Điều này có nghĩa là,
“Thực sự, phải nói khá là thất vọng khi họ chấp nhận đề xuất dễ thế này… Tôi còn chuẩn bị sẵn cho trường hợp họ sẽ cự nự nữa chứ.”
“Đó là bởi Barusu lén lút sau lưng mọi người đi thương lượng trước với tên Garf nhỉ? Ngươi biết Lewes-sama là một người hiểu chuyện, nên miễn là Garf không phá vụ đàm phán thì sẽ không có vấn đề gì.”
Subaru còn bận gãi cổ thì Ram, trong bộ đồng phục hầu gái mọi khi, ném ra những từ đó vào cậu đang ngồi trong khoang xe. Dưới mái tóc màu hồng đào là ánh mắt khinh khỉnh thường nhật nhìn lên cậu.
“Ram đáng lẽ phải trách ngươi vì không trao trả được tự do cho cả Roswaal-sama nữa, nhưng…”
“Lão ta là con tin đáng giá nhất trong số con tin mà nhỉ. Hắn hẳn là kẻ thích đáng nhất cần ở lại. Kể cả cô có muốn tôi thương lượng để thả tự do cho hắn, thì tôi cũng không biết nên nói gì với họ. Suy xét lại thì giải phóng cho toàn bộ dân làng đã là một thành tựu đáng kể rồi, cô hiểu cho tôi nhé!”
“…Ngươi đã làm rất tốt, dù chỉ là Barusu, ta định nói vậy đấy. Tỏ lòng biết ơn với Ram đi nào.”
“Không hiểu sao tôi có cảm giác nếu cảm ơn cô tôi sẽ bị thua thiệt nhỉ?”
Trời đất cũng phải rùng mình khi nghe Ram thừa nhận thành công của Subaru, Subaru lại chuyển ánh mắt về Emilia đang vô cùng sốt ruột.
Nỗi lo âu và ảm đạm bao quát trên con mắt tím biếc, nhưng khi cô để ý Subaru nhìn mình, cô cố xua những cảm xúc ấy đi.
“Cảm ơn nhiều… Nếu Subaru không nói chắc tôi sẽ không nhận ra mất.”
“Nội việc Emilia-tan là Emilia-tan đã vô cùng quan trọng rồi. Mọi chuyện cứ để hết tôi lo. Cô chỉ cần tập trung vào một nhiệm vụ lớn lao này thôi. Và tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, nên đừng lo lắng.”
Nhìn Subaru vỗ ngực thật mạnh, Emilia lấy tay bụm miệng, nhưng không ngăn được tiếng cười rả rich phát ra. Rồi, gạt đi giọt nước mắt đọng nơi khóe bên mi, cô gật đầu nói, “Ừm”,
“Tôi hiểu rồi. Nhờ cậu đấy, Subaru. Và…”
“Biết rồi biết rồi. Đừng lo mà, khi đưa mọi người về đến làng tôi sẽ trở về với cô nhanh nhất có thể. Và nếu cô có quên con thú bông yêu dấu nào ở dinh thự, nói tôi để tôi mang đến cho nhé?”
“Tôi đã quá lớn để chơi thứ đó từ lâu rồi. Vả lại, tôi không đòi cậu phải quay về sớm đâu. Nhưng tất nhiên, nếu cậu trở lại sớm thì tôi sẽ rất vui…”
“Thế, muốn nói gì nào?”
“…Bảo trọng nhé. Tôi muốn cậu trở lại sớm, nhưng nếu cậu trở lại an toàn tôi sẽ vui hơn đấy.”
(*Nghe là biết lão tác giả vừa bật flag =]]]] )
“AAAAA, tim của mình!”
Quằn quại vì lồng ngực đau nhói do sự lấn át của nỗi đau tình yêu, Subaru ôm lấy con tim si tình bằng cả hai tay và lảo đảo về phía trước. Emilia nghiêng đầu khó hiểu, nhưng Subaru, trong cơn hô hấp nặng nhọc, vươn tay mình tới cô.
“OK OK, đã hiểu. Nhanh, và an toàn, tôi hứa sẽ chóng trở về với cô. Hay là muốn hứa ngón tay út không?”
“Giống như lúc cậu hứa với Petra ấy hả? …Ưm, được thôi. Nào.”
“Ầuuuuuu, thành thật ghê.”
Emilia bước lên một bước, và Subaru hơi cúi người xuống để ngang tầm với cô. Cứ như vậy, Subaru ở trên xe, Emilia đứng ngoài xe, móc ngón tay út của họ với nhau. Rồi, xướng lên câu thần chú theo cổ lệ, họ tạo nên một lời thề trước khi hai ngón tay buông ra.
Trong một khoảnh khắc, Emilia nhìn chằm chằm vào ngón tay vừa móc nghéo với Subaru, sau đó đôi mắt tím biếc của cô lại hiện lên hình ảnh cậu,
“Subaru. Với một tinh linh thuật sư như tôi, lời hứa là…”
“Cực kì quan trọng, phải không nào? Tôi đã học được điều đó từ cô, và đã rất đau đớn khi nhận ra việc đó. Nên tôi sẽ không bao giờ phá bỏ lời hứa nào với Emilia-tan nữa. Vả lại, tôi cũng sẽ cố giữ lời hứa với những người khác nếu có thể. Tôi mong cô có thể chấp nhận nó.”
“Ưm, chắc là không khác được.”
Nụ cười hiển hiện trên gương mặt của Emilia. Nhìn nụ cười của cô, Subaru đứng thẳng lên, làm một cú duỗi người thật mạnh, rồi cậu quay lại, ngẩng đầu và giơ cả hai tay lên không,
“Nào mọi người, đến giờ đi rồi nhỉ? Điểm đến là làng Arlam, tổng cộng có bốn mươi bốn người! Đây sẽ là một chuyến di cư vĩ đại, từ giờ tôi trông chờ cả vào mọi người!”
Một tràng tiếng hô hào đáp lại tiếng hét của Subaru, tiếp đến, chuyến di cư bắt đầu khởi hành.
--Sau chiến thắng khó khăn trong cuộc đàm phán, những con tin vừa được giải phóng bước đầu lên đường hướng về quê nhà.
_________________________________________________________
Sau khi chấm dứt cuộc hội thoại với Garfiel, khi còn nhìn Emilia sau ngủ, Subaru đi đến một quyết định – rằng cậu sẽ chấp thuận điều kiện của Garfiel, và sẽ đàm phán để giải phóng con tin khỏi Thánh Địa.
Đặt Emilia lên giường, Subaru chờ cho mọi người thức dậy rồi tập hợp những thành viên chủ chốt tới nhà Lewes, và đề ra ý kiến của mình. Từng vật lộn với Garfiel bằng ngôn ngữ trước đó, nên cậu đã thầm đoán ra đa phần những lí do chống đối lại. –Nhưng, thực tế Lewes lại đồng ý với cậu ngay. Thay vì phản đối, cô chỉ đưa thêm một vài điều kiện đổi lại. Kết quả là mọi thứ đi đúng với những gì cậu mường tượng ra, cơ mà, cậu không khỏi nghĩ rằng có gì đó đi lệch dự đoán.
Sau đó, Emilia tỉnh giấc, cậu đã giải thích cho cô mọi thứ đã xảy ra, và cũng dùng những lời đó để giải thích với những người tị nạn trong Thánh Đường. Ban đầu người dân khá bất ngờ và tỏ ra ngờ vực, nhưng khi họ hiểu rằng họ có thể trở về nhà an toàn, Subaru hạnh phúc nhìn cơn vui mừng khôn xiết của họ.
Dù cho Subaru cũng chính là lí do khiến mọi người lâm vào cảnh này, khi cậu thông báo rằng có được phép rời đi, toàn bộ người dân đều tỏ ra một mực biết ơn cậu, tuy khiến cậu hơi xấu hổ. Và cuối cùng là đưa kế hoạch rat hi hành.
“Nhưng mà cứ phải nói, đúng là không ngờ thật.”
Otto nói, anh đang giữ dây cương ngồi cạnh Subaru.
Giống lúc lên đường đến Thánh Địa, đoàn xe rồng được dẫn đầu bởi hai con rồng đất Patrasche và Furufu, chỉ là, lần này, Subaru ngồi cạnh Otto ở ghế đánh xe, đáp lại “Hở?”.
“Cậu đang buồn ngủ hả?”
“Chỉ là tôi đang bận suy nghĩ, và đừng có nói như thể tôi đang giấu điều gì chứ. Dù sao cũng chỉ do tôi đang thơ thẩn nên không nghe anh nói thôi. Anh vừa nói gì nào?”
“Đã xuyên tạc sao không xuyện tạc cho trót đi… Thì đấy, tôi vừa nói rằng đây đúng là một tiến triển không ai ngờ được.”
Otto trả lời qua lại với Subaru một cách thong thả. Có lẽ vì Otto đã quá quen với những trò đùa của Subaru, nên anh không phản ứng dữ dội như trước nữa, mà chỉ huých một cú vào bên hông để chỉ ra những gì vừa nói.
“Tôi không nghĩ họ sẽ cho cả đám đi dễ thế đâu. Từ góc nhìn của một thương nhân mà nói, càng nắm nhiều yếu điểm của đối phương càng có lợi cho sau này.”
“Đó thật sự là cách nhìn của một lái buôn sao? Anh có chắc nó không phải của một quan tòa thời Edo mục nát đấy chứ? Tôi ngày càng thấy cái nghề của anh thiếu minh bạch hơn đấy?”
Nghĩ lại thì, Subaru có khá ít kí ức về việc Otto hành động giống với một lái buôn chính hiệu. Chỉ có một lần anh ta yêu sách vô lí bắt cậu mua lại cả tá dầu, mà nói thực, dám anh ta là một kẻ mắc chứng cuồng phóng hỏa lắm. Bây giờ lai lịch của kẻ gọi là lái buôn này vẫn khá khả nghi.
“Cái ánh mắt ngờ vực đó nhìn tôi là sao hở?”
“Là bởi tôi đang nhìn một kẻ cực kì đáng nghi ở đây. Anh có thực sự là một thương nhân không đó? Tôi không nhớ anh từng làm việc gì ra dáng một thương nhân trước mặt tôi cả.”
“Không phải cũng chính cậu từng bắt ép tôi, dù không muốn, vẫn phải sắp xếp lại mớ tài liệu với thông tin mật à!? Bộ cậu đãng trí rồi sao!?”
“Không, đó đơn giản vì anh tài tình tới mức khiến một người nghĩ anh là gián điệp cũng phải tưởng anh là thương nhân thật thôi. Nghĩ theo cách đó, anh giống với một gián điệp được kẻ địch cài vào hơn đấy…”
“Cái thứ logic lố bịch gì thế, trở thành thánh thần còn dễ hơn khiến cậu tin tôi vô tội đấy Natsuki-san.”
“Này, nghe không Patrasche? Cái tên ngồi cạnh tao nghĩ hắn có thể trở thành thánh thần đấy… Tao lo về sự an toàn của mình quá.”
“A, hừ! Sao cậu lại phải… AAA! Đến cả Patrasche cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp kìa! Thôi đi mà!”
Đáp lại lời Subaru, Patrasche rít lên một tiếng. Nghe xong, Otto lâm vào tuyệt vọng và ôm chầm lấy đầu. Có vẻ như Patrasche cũng vừa nhận định gì đó về Otto. Những lúc thế này, người ta ễ không muốn mình sở hữu Gia Hộ “Ngôn Linh” cho xem. Sau đó,
“Cái bản tính ngu ngốc của ngươi chẳng thay đổi nhể?”
Garfiel, vốn đang chạy song song xe rồng của họ, nói chêm vào.
Đoàn xe rồng đang băng qua giữa khu rừng trên con đường mòn do thú vật đi lại mà thành, nên họ không đi với tốc độ tối đa được. Ấy vậy Subaru có vắt chân lên cổ mà chạy cũng không thể theo kịp, nhưng Garfiel lại dễ dàng bắt kịp đoàn xe di tản trở về.
Không một hơi thở dốc, Garfiel đạp chân xuống đất và nhảy từng bước thật dài.
“Này nhé, quyến rũ như ‘Câu chuyện về tên bắt ngực Bakim’ vậy.”
“Không phải thành ngữ vốn là thứ để ta nói nhanh và dễ hiểu suy nghĩ của mình cho người khác hả? …Tôi thấy chúng ta nói chuyện chẳng ăn nhập chút nào.”
“Hở? Ý cậu là sao, nhãi con?”
Garfiel cau mũi khó chịu, và Subaru chỉ nhún vai đáp lại biểu cảm của loài thú ăn thịt đó, nói “Nhân tiện”,
“Anh đã tình nguyện dẫn đường cho chúng tôi ra ngoài, nhưng trông có vẻ anh chẳng dẫn đường gì mấy cả. Định lẩn tránh trách nhiệm à?”
“Ta cũng không muốn ra thế này. Cơ mà, đám rồng đất này quá thông minh không phải sao? Chúng mới đi qua con đường này một lần đã thuộc làu rồi.”
“Patrasche yêu dấu của tôi mà. Với nó chỉ dễ như xơi bánh. Như là nhảy qua vòng lửa, giữ thăng bằng trên một quả bóng, hay thậm chí đạp hai chân trên một chiếc xe đ… ấy khoan, Patrasche-san, sao ngươi lại chạy khúc khuỷu chứ!?”
Phản ứng lại nhận định hơi thái quá của Subaru về khả năng diễn xiếc của nó, Patrasche bắt đầu tỏ thái độ bất mãn bằng cách chạy theo đường dích dắc. Subaru, bám chặt lấy ghế ngồi, hoảng hốt. Thấy vậy, Garfiel khịt mũi “Làm trò gì thế?” rồi, nhìn sang Otto đang gắng sức giữ lấy dây cương,
“Có vẻ anh zai* này vừa nói cái gì thú vị lắm. Như là những lợi ích mang lại khi nắm được điểm yếu của đối phương đúng không?”
(*Ở Nhật, người ta thường dùng từ niichan – anh trai hoặc neechan – chị gái để chỉ hoặc xưng hô với người nam giới hoặc nữ giới họ chưa biết rõ, trong trường hợp này Garfiel dùng từ “anh trai” có đôi chút nghĩa mỉa mai.)
“Ờ, tôi nghĩ vậy. Không phải tôi cho đó là một cách suy nghĩ đứng đắn, cơ mà… ví dụ thôi, càng có nhiều con tin thì càng có nhiều lựa chọn trong việc sử dụng họ đúng không? Như là khi muốn đe dọa, thì càng nhiều con tin càng tốt chứ…”
“Này này này! Cái anh zai này đúng là thương nhân hàng xịn mà. Hẳn là gã đã từng gây nên việc gì kinh khủng lắm nên đã bị trục xuất khỏi đất nước của hắn!”
“Sao cậu lại chắc mẩm tôi là tội phạm chứ!?”
Sao lúc nào anh ta cũng dính bait thế ta, vừa nghĩ, Subaru vừa gật đầu. Rôi cậu lật lại chủ đề chính, “Thì là bởi”,
“Tôi đã thỏa thuận trước với Garfiel chứ sao nữa, tôi đã đồng ý chấp nhận điều kiện của anh ta… rồi phần còn lại cứ thế mà triển ngon lành.”
“Chấp nhận… điều kiện của anh?”
Trông Subaru không có vẻ gì muốn kể rõ ngọn ngành, Otto đặt một câu hỏi với Garfiel thay vào đó. Garfiel cười nhe nanh, bắt đầu kể,
“Không phải dễ đoán quá sao? Thay cho cô Công chúa-sama mít ướt, Subaru của chúng ta sẽ kết thúc phần còn lại của Thử Thách và nhanh chóng phóng thích cho Thánh Địa.”
“Việc đó…”
Mắt Otto mở rộng khi những từ Garfiel nói lọt vào tai anh, anh nhìn ngang sang Subaru. Sau khi mím rồi lại mở miệng vài lần, anh lầm bầm một cách rời rạc,
“Như thế liệu… có ổn không, Natsuki-san?”
“Ổn tức là sao?”
“Cậu đã tiếp nhận Thử Thách sẵn rồi nên tôi không nói… Nhưng ý tôi là có nên vứt bỏ đi nỗ lực bấy lâu nay của Emilia-sama thì có ổn không?”
Đấy cũng chính là điều làm Subaru khó xử. Dù Otto vặn vẹo mãi mới nói ra được nhưng anh đã đánh thẳng trọng tâm. Subaru nhíu mày, nhưng Otto vẫn không thể bỏ qua,
“Tất nhiên tôi không biết tí gì về nội dung Thử Thách cả, và tôi hiểu Thử Thách của Emilia-sama không trải qua được thuận lợi. Nhưng, nếu Emilia-sama muốn thắng cuộc Tuyển Chọn Ngôi Vương, cô ấy cần sự trợ giúp từ người ở Thánh Địa và lãnh địa của Roswaal đúng không? Đây là cơ hội để cô ấy lấy được sự tín nhiệm từ cả hai phía, tôi không biết liẹu từ bỏ việc đó quá sớm…”
“Đến đây là được rồi… Chúng ta còn không biết sẽ mất bao lâu. Nếu lỡ, trong thời gian đó cô ấy mà suy sụp thì đúng là đặt xe ngực lên trước con ngựa mất. Trên hết là chính bản thân Emilia…”
“Cậu nghĩ cô ấy đã đến giới hạn ý hả? Tôi không nghĩ vậy. Tôi mới quen cô ấy chưa lâu, nhưng tôi nghĩ Emilia-sama có tâm hồn vô cùng rắn rỏi. Hẳn rằng nhận Thử Thách lần đầu tiên, cô ấy suýt nữa không chịu nổi, nhưng ít nhất cô ấy vẫn chịu được cho tới giờ cậu không thấy sao?”
Nghe Otto nói viển vông, Subaru cắn môi thật chặt.
Nói theo góc nhìn của Otto cũng đúng, tưởng như Subaru lấy mất cơ hội của cô quá sớm.
--Nhưng, những thứ mà Otto không thấy được, là gương mặt mà cô cố giữ khi có những người khác ngoài Subaru bên cạnh.
Như khi họ gửi người dân đi tị nạn. Bất kì khi nào bên thứ bat ham gia, cô lại giữ thái độ bình tĩnh như thường lệ.
Mặt khác, khi chỉ có cô và Subaru với nhau, vẻ ngoài chín chắn đó liền sụp đổ, cô trở lại tình trạng đáng thương mà Subaru thấy sáng nay. Cô phụ thuộc vào Subaru – tâm tình của cô không phải thứ mà ai cũng có thể thấy.
Thấy Subaru lấp lửng, Otto muốn nói tiếp. Nhưng một người đã ngăn anh ta lại.
“Đủ rồi. Chúng ta chuẩn bị qua chỗ lá chắn của Thánh Địa đấy. Ta không đi xa hơn được đâu.”
“…Tôi tò mò tí, nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh cố ép mình vượt qua lá chắn?”
“Ta chưa thử nên không biết, nhưng chắc cũng kiểu kiểu lúc cô Công chúa-sama mất ý thức thôi. Mà chuyện đó không quan trọng.”
Vui vì chủ đề nói chuyện thay đổi, Subaru nói liền ngay, trong khi Garfiel ngẩng đầu nhìn trời. Không một tiếng động, hắn thoăn thoắt đáp trên gian chứa hành lí trên xe của Subaru, trỏ tay vào hai người đang ngồi ở ghế lái đang ngoái đầu lại nhìn.
“Tùy theo hoàn cảnh, sau khi đưa bọn họ tới nơi thì quay lại đây ngay đấy… À à, anh zai này chắc lần sau thì thôi nhỉ?”
“Đừng có đùa, tất nhiên tôi sẽ quay lại cùng cậu ấy. Tôi vẫn chưa ra mắt Bá tước Mathers mà!”
“À rế? Thật đó hả? Ngươi còn chưa giới thiệu bản thân cơ à?”
“Đúng! Tôi đã yêu cầu cả tuần rồi, nhưng dù tôi có gặp Ram-san nhiều thế nào cổ vẫn nói ‘Lúc này không tiện’ hoặc ‘Ngài ấy đang nghỉ ngơi’… sau đó đuổi tôi đi!”
Anh thở hừng hực giận dữ, hai vai liên tục nhấp nhổm, có thể Otto số quá đen trong những vụ yêu cầu đúng lúc, nhưng—
“Mà thôi, cổ làm thế có chủ đích đó. Kể từ lúc Thử Thách bắt đầu, tôi đã nghe nhàm tai mấy câu nói khéo để tôi không gặp được lão ta rồi.”
Subaru khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Sauk hi họ bắt đầu Thử Thách, Subaru hiếm khi gặp Roswaal. Ram luôn đứng ra và dứt khoát cự tuyệt cho cậu gặp mặt Roswaal. Ngoài mặt là để tiện cho việc Roswaal hồi phục, nhưng đó rõ ràng chỉ là cái cớ.
Thực sự, dường như từ lần đầu cậu nói với hắn là cậu đã nhận Thử Thách, Roswaal không gặp mặt cậu nữa.
Subaru không thể quên thay đổi trong nét biểu cảm của Roswaal khi hắn nghe Subaru qua cửa còn Emilia thất bại. Ít nhất, đó là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm đó.
Trong một thoáng, vẻ tưng tửng trên mặt gã hề bị thương biến mất hút, và dưới lớp mặt nạ -- là một cảm xúc không phải buồn hay giận dữ, mà là một thứ hỗn tạp của cả hai.
“Đừng có nghĩ nhiều quá. Dù sao thì, khi trở lại cứ dùng đường cũ. Lần tới ta sẽ chú ý và không tấn công cậu đâu, nhưng đừng quên mật khẩu đấy.”
“Mật khẩu?”
“Miễn là cậu nói mật khẩu khi băng qua lá chắn, sẽ không ai tấn công cậu, hiểu chưa? Mật khẩu là “Bairabaira ở dưới quyển sách ma thuật’.”
“Ể? Gì cơ? ‘Baibai bụi bẩn’?”
Mật khẩu dở nhất có thể nghĩ ra, lại dùng một thành ngữ hoàn toàn khó hiểu. Subaru quắc mắt. Nghe đã biết thằng nào đề ra cái mật khẩu quái gở này.”
Garfiel chỉ đứng đó ra vẻ tự mãn như điều hiển nhiên, trong khi Otto hoang mang ghi lấy ghi để từ khóa trên vào sổ nhớ. Để lại việc nhớ phần quan trọng đó cho Otto, Subaru thở dài sườn sượt, và,
“Miễn là nói được cái câu đó là bọn này có thể vào rồi không hỏi thêm gì nữa đúng không?”
“Cậu biết đấy, ta không phải kẻ duy nhất đi tuần. Những tên khác khát máu hơn cả ta đấy nhé? Theo cách nhìn nhận, đó có thể là thời điểm thích hợp để giết ngươi và ngăn cản việc hoàn thành Thử Thách.”
“…Tôi nhớ là anh có nói với tôi một lần rồi.”
Lewes đứng đầu phe muốn thoát khỏi Thánh Địa. Nhưng vẫn có phe đối nghịch muốn ở lại đây.
Garfiel đã cảnh báo cậu, rồi nhắc họ không nên chủ quan để tạo cho phe kia cơ hội khi họ sơ sẩy.
“Hiểu rồi, ô kê. Cảm ơn vì đã lo lắng tới chúng tôi… Mà tôi nghĩ không cần phải nói tạm biệt khi tầm nửa ngày nữa chúng ta lại gặp nhau nhỉ. Nhưng, dù sao vẫn cảm ơn anh.”
“Ta chỉ nghe theo lời lão bà bà dặn thôi, đừng để tâm. Mà quan trọng hơn, nói sao nhỉ…”
Khi Subaru cảm ơn, Garfiel vẫy tay tạm biệt, nhưng lời hắn nói về cuối hơi ngập ngừng. Nhận thấy hắn có chút khác thường, Subaru nhíu mày. Sau đó cuối cùng Garfiel cũng chịu nói tiếp “À này”,
“Khi cậu về lại dinh thự, liệu cái cô Frederica còn ở đó không?”
“Ờ, chắc vậy. Nghe như anh quen cô ta ấy nhỉ. Rồi sao nào?”
“Bọn ta có một mối quan hệ khá là phức tạp, vậy thôi. Ta cũng không có gì định nói, chỉ là…”
“Tôi sẽ thay anh nói với cô ấy rằng anh rất nhớ cổ. Có khi cô ta còn có gì nhắn lại không chừng.”
“…Ta không có nhờ cậu…”
Bất ngờ lảng mắt đi, như để tránh điệu cười gian của Subaru, Garfiel nhảy khỏi xe rồng. Khi chân hắn chạm xuống đất cũng là lúc đoàn xe rồng băng qua lá chắn ngăn cách Thánh Địa và khu rừng. Đặt hai tay chống hông, Garfiel gọi với theo,
“Đừng có chạy làng đấy, Subaru! Tốt hơn là cậu nên giữ lời dù có phải đánh đổi cả mạng sống! Đó là điều kiện của ta để cậu rời khỏi đây!”
“Ờ, không phải lo đâu. Giữ-lời-hứa-Power của tôi vừa hay mới được tăng cấp xong!”
Để những lời nói tạm biệt lúc cuối vang vọng khắp khu rừng, nở nụ cười, Subaru giơ một nắm đấm vào khoảng không. Và Garfiel đối ứng cũng giơ một nắm đấm ra đáp lại.
Dõi theo đoàn xe mất dần trong bóng tối của khu rừng, Garfiel tiếp tục đứng đó, với một nắm đấm giơ lên không trung.
__________________________________________________________
Sau khi băng qualas chắn và ra khỏi khu rừng, họ không gặp phải vấn đề gì trên phần đường còn lại.
Nếu không gặp trở ngại, họ sẽ mất tám tiếng hành trình từ Thánh Địa về dinh thự. Họ ngừng hai lần để nghỉ, nhưng vì người dân rất sốt sắng về nhà, họ nghỉ rất ít và lại tiếp tục lên đường.
Nên chỉ tám tiếng sau đoàn người tị nạn về đến làng Arlam. Khởi hành từ lúc chiều, khi họ tới nơi, mới vài giờ kể từ lúc mặt trời lặn bóng.
“Ngồi nhiều quá nên mông mình đau ê ẩm… nhưng cũng không tệ lắm.”
Ra khỏi xe rồng, và uốn người duỗn cơ, Subaru thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh làng buổi đêm là những tiếng reo vui đoàn tụ vang lên, vài người còn phải gạt đi từng giọt nước mắt hạnh phúc. Xét cái tai ương đã giáng xuống ngôi làng, Subaru thấy phản ứng đó cũng không hề thái quá tí nào, không ai có quyền nhạo bang họ lúc này.
Lần đầu tiên trong mấy ngày trở lại, với sự trở lại của dân làng còn lại, làng Arlam sống dậy dù đang buổi đêm. Những người từng đắm mình trong u sầu ở Thánh Địa giờ đang nở những nụ cười như nhau.
Và nửa còn lại đợi ở làng, nhẹ lòng khi thấy gia đình bình an trở về.
“Natsuki-san, chúng ta đi luôn nhé?”
Khi Subaru còn nhìn đám đông náo nhiệt từ xa, Otto đánh xe đến chỗ cậu sau khi nhìn ngó xung quanh.
Để Otto kịp thở, Subaru lắc đầu nói “Khoan”,
“Chưa cần vội, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút trước khi khởi hành. Vả lại, tôi cần ghé qua dinh thự giải thích tình hình cho Frederica và Petra.”
“À, đúng rồi ha. Mà không, tôi cũng có vài điều muốn thảo luận với những người bạn thương nhân của tôi nữa.”
“Thảo luận với những người bạn thương nhân của anh?”
Otto chỉ vào chủ của sáu chiếc xe rồng đợi ở đó.
Họ được thuê để sơ tán dân làng, nhưng không may bị cầm tù ở Thánh Địa cùng người dân. Nay được thả tự do, họ, trên hết là, nhẹ nhõm, nhưng ánh nhìn chằm chằm vào Subaru kia là,
“Chắc là tôi tưởng tượng. Dù đang ở dị giới nhưng mắt của họ vẫn hiện lên kí tự hình đô la là sao?”
“Khi chúng tôi được thuê lúc trước, điều kiện đề ra là mua hàng hóa của chúng tôi cũng như những khoản thêm vào sẽ thương lượng sau. Nên chúng tôi cần nhất trí mình cần đòi hỏi bao nhiêu. Tất nhiên tôi sẽ không đòi quá chừng, nhưng họ bị thiệt thòi vì bị giam giữ làm con tin thế kia… thôi chuẩn bị bị chặt chém đi là vừa.”
“Mà, có phải hầu bao của tôi bị cưỡng đoạt đâu mà lo. Nói cho cùng thì nhìn mặt tên Roswaal tái nhợt đi một thời gian cũng không tệ lắm.”
“Đúng rồi Natsuki-san. Cậu hiểu chuyện đấy!”
Vỗ tay cái bốp, Otto hạnh phúc đi khệnh khạng lại chỗ những người bạn thương nhân của anh.
Nghe tin tốt từ Otto sau khi trở về thắng lợi, tiếng hò reo của những tay lái buôn vang vọng khắp ngôi làng buổi đêm. Theo cách nào đó, Subaru có cảm giác rằng những tiếng ca tụng của họ nghe còn hạnh phúc hơn tiếng trùng phùng của dân làng, nhưng cậu quyết định bỏ điều đó qua một bên, cậu đứng dậy.
Trong mọi trường hợp, bây giờ không nên có thêm vấn đề gì vướng mắc ở làng nữa. Otto sẽ lo vụ đòi hỏi của đám lái buôn, và Roswaal sẽ đứng ra chi trả.
Có hơi hướm chờ cái bản mặt của Roswaal khi nhìn tờ hóa đơn, Subaru hướng về dinh thự.
Sau mười lăm phút đi bộ từ làng Arlam – cuối con đường cậu đi là dinh thự của Roswaal hiện lên đơn độc.
Trong đêm tối mịt mùng, chỉ có những bóng đèn từ dinh thự là tự minh chứng cho sự tồn tại của chúng, giữa những đường viền đen kịt, tạo cho nơi này một khí chất kì quái khi nhìn từ xa trong những giờ sau khi đêm đổ xuống.
Subaru càng nhận ra rõ điều này khi cậu đứng trước cổng, vô thức nhìn trối chết vào dinh thự. Thường thì giờ này đèn trong dinh thự đã tắt gần hết, duy chỉ còn đèn ở sảnh và ở phòng của người hầu. Cũng như là phòng ở tầng cao nhất – hay, hẳn là, phòng làm việc của Roswaal.”
“Otto đã sắp xếp lại vụ giấy tờ, nhưng qua một tuần chắc công việc lại chất đống lên nữa cho coi.”
Frederica, một hầu gái toàn năng, sẽ không thua Otto trogn khoản điều hành giấy tờ, nhưng đó không phải công việc duy nhất cô cần chú tâm vào. Kẻ cả có Petra giúp, việc duy trì dinh thự cần lượng nỗ lực không nhỏ.
Từ việc cô vẫn làm việc trong phòng tới tận nửa đêm, cậu có thể mường tượng ra trọng trách cô càn gánh nặng nề như thế nào.
“Sao thì mình cũng phải kéo Otto sâu hơn vào vụ này rồi biến gã thành một cái máy-làm-việc-cho-phe-Emilia mới được. Mình sẽ biến anh ta thành con rô bốt văn phòng chính thức.”
Khi còn mải nghĩ sẽ dùng mưu kế gì để dụ cái thanh niên đó bỏ đi bản tính trơ tráo và hám tiền, Subaru đẩy cổng và tiến vào sân dinh thự. Cậu lại đi về phía cửa vào, cậu gõ cửa theo kiểu chim ưng mổ,
“Xin lỗi vì làm phiền lúc đêm muộn. Tôi tới từ đồn cứu hỏa đ~ây.”
Subaru gõ cửa inh tai kèm theo tiếng kêu đích đáng như thông thường.
Mà người trong thế giới này giải quyết mấy vụ hỏa hoạn và thảm họa như thế nào nhỉ? Suabru nghiêng đầu, tự nhẩm trong đầu một câu hỏi vô nghĩa. Nhưng,
“Không có tiếng trả lời.”
Và cậu đã nghĩ Frederica sẽ đột kích cậu như lúc trước, nhanh như một ngọn gió, nhưng đó không phải vấn đề, Subaru buông thõng vai.
Một lúc sau, Subaru chắc mẩm không air a đón và từ bỏ việc chờ ngoài cửa. Sau đó, cậu từ từ mở cửa ra,
“N---ày, đây về rồi. Thức ăn! Phòng tắm! Cả giường nữa!”
Hét lên ba yêu cầu như thể cậu là chủ nơi này, Subaru tạo dáng. Nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Nếm trải nỗi nhớ nhà khi băng qua hành lang vắng lặng đến khó hiểu, Subaru lên tầng trên – đến khu người hầu để tìm Petra.
“Frederica chắc đang ở phòng làm việc. Mình sẽ tìm Petra trước vậy… rồi sau tìm cả Beako nữa.”
Từng người một, ba người còn lại trong dinh thự lần lượt hiển hiện trong tâm trí của Subaru.
Không kể cô nhóc Petra tinh khôn hay bà chằn Frederica, cuộc hội ngộ Subaru cần chuẩn bị là với nhỏ loli tóc hình mũi khoan.
Lần trước, khi họ từ biệt cũng là nói lời tạm biệt luôn*.
(*Ý tác giả là từ biệt nhưng coi như cạch mặt anh Su luôn ấy.)
Không đếm xỉa cho cậu một câu trả lời cho những câu hỏi sống còn của cậu, cô đã đuổi cậu đi, khóc nức nở, gương mặt phủ đầy nỗi buồn rầu.
“Mình sẽ xin lỗi… nhưng mà thấy là lạ sao ấy. Mình nghĩ là mình chẳng làm gì sai cả…”
Ấy vậy, Subaru cảm giác rằng có thứ gì sẽ đổi khác nếu cậu gặp cô lần nữa và nói chuyện.
Bên cạnh, cậu muốn nghĩ rằng cậu có chút chín chắn hơn nhờ việc giã từ quá khứ của cậu. Với lối nghĩ hiện tại, có thể cậu sẽ đối mặt với cô theo một cách khác so với lần trước.
Và vì vậy,
“Ban đầu mình đã nghĩ… đó chỉ là một cuộc cãi nhau vặt vãnh…”
Subaru gõ cửa, và ngay lập tức mở tung nó ra để gây bất ngờ cho người bên trogn, nhưng cậu lại buông thõng vai lần nữa.
Vào ngay lúc thú vị, lúc cô bé đang thay quần áo dở – không phải việc cậu mong nếu đối tượng là một cô bé, mà nói luôn cho các bạn đỡ phải hóng là chuyện đó cũng méo có xảy ra vì có ma nào trong phòng quái đâu.
Đây là căn phòng được trang trí theo sở thích của Petra, được tô điểm bởi những vật trang trí nhỏ nhắn dễ thương, căn phòng được giữ ngăn nắp sạch sẽ -- nhưng chủ nhân của nó không ở đây.
Trong căn phòng được thắp sáng bằng đèn pha lê, Subaru nghiêng đầu,
“Ra ngoài mà không tắt đèn không giống với tính cách của một cô nhóc đáng tin cậy như Petra… nếu không ở đây, chắc cô nhóc đang học ở phòng làm việc chăng?”
Sẽ càng không thể, nếu nói đến người chỉn chu như Frederica.
Bên cạnh việc nhà, cô ấy hẳn đang dạy Petra nhưng công việc hành chính để biến cô nhóc thành một “hầu gái toàn năng” khác. Thế cũng rất tốt, nhưng bởi Petra đã và đang nhận lấy mớ việc nhà mà đáng lẽ Subaru phải làm, nếu cô nhóc thay thế cậu trong cả những việc hành chính, cậu sẽ thành thằng phế vật mất.
“Không không, cô bé còn chưa biết làm toán nên mình vẫn có lợi thế! Đừng đánh giá thấp chế độ giáo dục ép buộc của Nhật Bản!”
Vừa lẩm bẩm vừa phóng như bay lên tầng trên, đến tầng cao nhất – cậu bắt gặp một cánh cửa đôi ở chính diện cuối hành lang, và, hắng giọng, cậu gõ cửa.
Tiếng gõ nặng trịch vang lên, chắc chắn nó đã vọng vào trong phòng. Nhưng không một tiếng trả lời đáp lại.
“-----“
Lạ quá. Sự cảnh giác của Subaru càng tăng cao. Cố che đi cảm giác đó bằng óc hài hước, Subaru nhìn một lượt từ đầu đến cuối hành lang, rồi lại quay lại cửa phòng làm việc. Cậu ghé tai vào cửa để nghe ngóng bên trong, nhưng không tiếng động nào qua được cánh cửa dày và nặng trịch. Cậu sẽ không biết được gì nếu cậu ở mãi bên ngoài.
---Phòng của Petra không hề bị xáo trộn. Nó được sắp xếp ngăn nắp đâu ra đó, và nhìn giường thì có vẻ như cô nhóc đang chuẩn bị đi ngủ rồi.
Dinh thự cũng vậy, ít nhất thì vẻ bên ngoài không có gì khác thường. Vẫn được lau chùi và sắp xếp một ca sh hoàn hảo chỉ có thể thấy ở Frederica, không một hạt bụi vướng trên bệ cửa sổ.
Nên Subaru lo lắng chỉ bởi cậu chưa thấy ai trong hai cô ló mặt ra gặp cậu.
“------Hừ.”
Cậu khẽ đẩy cửa, cửa bật ra không một tiếng động.
Khoảnh khắc sau đó, ánh sàng trong phòng tràn ra ngoài đại sảnh, nhờ vào thứ ánh sáng đó, cậu nhìn lướt qua bên trong phòng. Bên trong có một cái bàn gỗ mun, và một cái ghế da thuộc. Từ hướng kệ sách trên tường, một cơn gió thổi ngang qua cậu—Cửa sổ đang đóng. Nhưng cậu vẫn cảm thấy có gió thổi. Bằng trực giác, cậu biết rằng có thứ gì đó rất khác lạ.
Trượt tay qua cánh cửa và bước vào phòng, Subaru đi theo hướng gió – và thấy.
Gía sách nằm ở phía cuối căn phòng bị kéo lệch ra, để lộ một cánh cửa bí mật đặt trên tường. Bên trong là một cầu thang truôn ốc chạy xuống phía dưới, xa, xa khuất tầm nhìn—
“Đúng rồi. Ở đây có một hành lang ẩn. Mình nhớ rồi mình nhớ rồi.”
Đó là một lần hồi sinh khác.
Tuyệt vọng khi dân làng Arlam bị tàn sát dưới tay Giáo Phái Phù Thủy, và sau khi tìm thấy xác của Rem và Ram trong khu dinh thự, khi tâm trí cậu gần như đổ nát, Subaru đã tới đây.
Rồi, băng qua hành lang bí mật này xuống lòng đất, ở đó—
“Mình đã bị Puck đóng băng, chắc là vậy.”
Không có cách nào chắc chắn. Nhưng nhớ rất rõ cơ thể đóng băng ủa đám Tín Đồ Phù Thủy đã đuổi theo Emilia trong lối đi này, cũng như là cái kết cho chính cậu lúc đó, tiếp sau cậu đã sống lại nhờ khả năng Trở Về Từ Cõi Chết.
Rồi cậu không để tâm tới lần đó lắm, cậu thậm chsi còn quên cả sự tồn tại của lối đi bí mật này,
“Nhưng tại sao giờ lại…”
Nó được sử dụng, tức là xảy ra việc gì cần phải trốn đi khẩn cấp.
Những người đã dùng tới nó, hẳn phải là người người trong dinh thự và biết tới lối đi này – chắc chắn là Frederica. Cô và Petra đã trốn qua lối đi đó là lời giải thích đơn giản nhất. Nhưng câu hỏi là,
“Họ… đã trốn chạy cái gì mới được?”
Khôn ngoan như Frederica nên hẳn phải có lí do ghê gớm lắm nên cô mới quyết định như vậy.
Không có vẻ gì dinh thự bị tấn công nên cô đã dự đoán được hiểm nguy trước. Nghĩ về điểm này, từ “Giáo Phái Phù Thủy” chạy dọc trí não Subaru, nhưng cậu lắc đầu để nhanh chóng xua tan suy nghĩ đó,
“Nếu vậy, đáng lẽ Frederica phải để lại lời nhắn rồi. Chưa kể, dân làng Arlam cũng không thấy gì khác thường… Nếu là thứ nguy hiểm như Giáo Phái Phù Thủy, cô ấy chắc chắn sẽ làm gì đó để tránh cho dân làng vướng vào rắc rối.”
Ít nhất, theo Roswaal đã căn dặn, Frederica sẽ hỗ trợ cho Emilia. Nên cô sẽ chuẩn bị sách toán tối ưu để giải quyết tình huống này. Nếu dân làng không biết về việc này thì chắc không phải Giáo Phái Phù Thủy đâu.
Dẫu sao,
“Frederica và Petra chắc đã rời khỏi dinh thự… tiếp theo mình sẽ…”
Trong một khoảnh khắc, Subaru định tiến vào lối đi đẻ tới gặp Frederica và Petra, nhưng thứ khiến cậu khựng lại là cô gái mà nãy giờ cậu vẫn chưa nhớ đến.
Nếu Frederica đã quyết định rằng họ cần rời khỏi dinh thự, chắc chắn họ phải mang Rem theo.
Mặt khác, vẫn còn,
“Theo mình biết thì Betrice không phải kiểu người biết đọc bầu không khí cho lắm.”
Vẫn còn nhóc loli tóc hình mũi khoan dày mặt nữa, hẳn cô ta sẽ từ chối lời đề nghị của Frederica.
Cô ta hẳn sẽ nhốt mình trong Thư Viện Cấm, và nhặng xị phản đối rằng kiểu gì cô ta cũng ổn thôi, và tống cái người lo lắng quan tâm cho cổ ra khỏi phòng, cuối cùng lại ngồi buồn thườn thượt với gương mặt cô đơn. Vì cậu biết chắc điều đó,
“Mình sẽ kéo cô ấy ra…!”
Nếu không ai có thể mang cô ấy ra ngoài, chính Subaru sẽ làm điều đó.
Cô ấy có tin tưởng vững chắc vào độ an toàn của pháo đài của cổ thế nào cũng kệ.
Nhận thức nguy hiểm đang cận kề nơi này, không đời nào cậu đi bỏ một “cô nhóc” ở lại đây.
“Và vì mình đã chuẩn bị tâm lí trước—!”
Ngoay ngoắt lại với lối đi ẩn, Subaru lấy một hơi thở sau, chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Cách chắc kèo nhất để tìm Betrice là mở từng cánh cửa một trong dinh thự, nhưng, với Subaru, ở nơi nào đó trên lối đi, cậu sẽ cảm thấy một cánh cửa nào đó chắc chắn sẽ đúng. Và cậu tự tin rằng mình sẽ gặp cô ở phía sau.
Nên, bắt đầu từ cánh cửa ở tầng cao nhất—
“Ơ?”
Subaru mới vướng phải thứ gì đó khiến cậu ngã lộn nhào ra sàn.
Một khởi đầu đáng xấu hổ, là thú đầu tiên cậu nghĩ. Ngã sấp mặt sau khi hành động ngầu lòi không phải thứ cậu nhắm đến.
Chống một tay lên thảm trải sàn, Subaru quay lại nhìn thứ vừa khiến cậu vấp chân. Và cậu thấy, sát cạnh cửa phòng làm việc, thứ gì đó bị rơi trên sàn.
Màu hồng, và rất dài, kéo từ đó tới chân Subaru, dài tới vài bước chân. Nhìn từ đó, cậu tự hỏi nó sẽ kết thúc ở đâu.
--Thứ gì đó đã rạch bụng Subaru hở toang.
“------Hả?”
Phần bên trái của chiếc áo khoác đã bị cắt xuyên qua ngọt lẹm, và dải ruột màu hồng máu đang bị kéo ra từ vết cắt trên bụng.
Chúng kéo dài từ cửa tới chân Subaru, rối tùm lum. Nói cách khác, nơi nào đó trên đường, cậu đã bị rạch bụng mà không hề nhận ra, hoặc gì đó tương tự.
“…Ối.”
Thời khắc cậu nhận ra, từng khối máu ứa lên cổ ngập ngụa cổ họng, tầm nhìn của cậu nhạt nhòa màu máu.
Cậu cố dùng tay để nhét mớ nội tạng tràn ra vào lại vết cắt ở bụng, nhưng, sức lực cạn trơ, cậu quỵ gối xuống sàn. Rồi không giữ nổi cơ thể, cuối cùng cậu nằm gục xuống.
Cậu không tài nào hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra với mình. Lúc đó, cậu chỉ định chạy đi tìm…”
“—Ta nói với ngươi rồi đó thôi? Chúng ta đã hứa còn gì?”
Cậu chợt nghe thấy một giọng nói.
Phía trước Subaru đang nằm sập xuống, ai đó đang cất lời.
Cậu không còn sức để ngẩng mặt lên. Ý thức của cậu đang liều lĩnh ép cậu kéo lại thớ ruột bị trề ra, dòng máu không ngừng tuôn trào, và thế giới đang dần phai nhạt.
Thân nhiệt cậu hạ dần. Qua mỗi tiếng ho, từng ụa máu bị hất ngược khỏi miệng cậu, và, đôi mắt cứ nhòe dần, Subaru cố níu kéo thế giới quanh cậu đang dần trôi đi.
Kết thúc rồi, trực giác báo cho cậu.
Nơi nào đó trong tim, cậu hiểu điều đó, nhưng cậu tự mắng mỏ bản thân rằng Subaru không thể kết thúc thế này.
Nếu cậu không biết thêm được điều gì, thì cậu không thể chấm dứt nó. Chỉ một thứ thôi, thứ gì cũng được, đừng để mọi thứ kết thúc khi cậu chưa biết được thêm điều gì cả. Biết thêm cái gì đó cái gì đó cái gì đó cái gì đó cái gì đó.
Tiếng bước chân vang lên đều đều. Một bóng đen đứng giữa hành lang nhuộm đỏ bởi bể máu của cậu.
Trang phục đen. Thon thả. Mái tóc đen. Nhìn âu yếm xuống cậu, với đôi mắt đầy dục vọng.
Khắc ghi những điều đó trong tâm khảm, và khi nhớ đến đoạn “rạch bụng”, Subaru hiểu ra.
Đó không phải là Giáo Phái Phù Thủy, nhưng lại là một mối đe dọa thực sự. Đó là—
“Rằng lần tới khi ta gặp nhau, ngươi nên bảo vệ bụng của mình?”
Một lời thổ lộ quái gở.
Subaru nắm thóp được điều đó – rồi ý thức của cậu dần trôi đi.
Trôi mãi, trôi mãi, trôi mãi, mờ dần, mờ dần, cho tới khi,
Mọi thứ hoàn toàn biến mất – và lại bắt đầu.
--Bức màn ở cửa chết đi sống lại thứ tư được vén lên.
______________________________________________________
*Ame: Cảm ơn mình đi, đang bận việc gia đình nên đáng lẽ tuần này mình nghỉ mà mình vẫn hoàn thành chương này, lại còn xong sớm đấy :<