Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 2: Sự lăng mạ và lòng biết ơn
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 2: Sự lăng mạ và lòng biết ơn
Chương 2: Sự lăng mạ và lòng biết ơn
*Chương có nội dung hình ảnh
[--Ê, Subaru, chết ngay lúc này thì thảm hại lắm đấy.]
Cậu vẫn nằm đó với đầu óc mụ mẫm, nhỏm dậy lắc đầu, Subaru nhấc mình lên và nhìn xung quanh.
Cậu luôn giỏi trong việc thức dậy, nhưng lí do khiến cậu không thể định hình mọi thứ trong đầu vì cậu không chắc liệu có phải cậu đang “ngủ” không. Cậu cố nhớ lại tình huống trước khi mất đi ý thức, nhưng điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một căn phòng thân quen.
“Đây là phòng khách của Dinh thự… à?”
Cậu lầm bầm, sau đó cửa mở ra và gương mặt của Emilia ngó vào phòng.
Mái tóc bạch kim của cô đã được tết lại, và mặt cô tươi roi rói khi tiến lại gần Subaru nằm trên trường kỉ, cô cúi xuống, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bị nhìn chăm chú bởi đôi mắt to, tròn của cô, cậu thả lỏng người ra đôi chút.
“Ừm, Emilia-tan à, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Lúc vừa vào Dinh thự tự nhiên cậu la lên. Otto và tôi sốc lắm đấy. Sau đó bọn tôi lao vào thì thấy…”
“Thấy tôi bất tỉnh hả?”
“Dù nói ra hơi đáng thật vọng… nhưng nó là như vậy đấy.”
Emilia đặt ngón tay lên môi, khẽ gật đầu về phía cậu. Trong cử chỉ của cô không có chút gì gọi là gấp gáp cả.
Suy nghĩ bị xáo trộn khi vừa tỉnh, giờ thấy cách cô không tỏ ra lo âu, Subaru nhận ra không có gì nguy hiểm cả. Dù thế, cậu không thể ngăn cảm giác bất an khó hiểu trong lòng mình.
Cậu chắc chắn rằng ngay trước lúc cậu ngất đi, có một con thú nào đó với đầy nanh nhọn đã—
“Emilia-sama, tôi vào một chút thôi được không?”
Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, một giọng nữ gọi Emilia. Nhìn về phía giọng nói, cậu không thể không cảm thấy hoang mang.
[--Mình chưa từng nghe giọng nói đó bao giờ.]
Nghi ngờ của cậu được củng cố khi cậu trông thấy người đang đứng giữa lối vào.
“Tôi mang thêm đồ uống và khăn tay đây -- Ồ, cậu tỉnh rồi à.”
Hình ảnh một cô gái tươi cười in lên trong mắt Subaru.
Một cô gái với mái tóc hoe dài, và gần như trong suốt, đường cong sau lưng cô ở trong trạng thái hoàn hảo. Vẻ ngoài và cách cư xử của cô cũng vô cùng tao nhã, và dường như mọi cử động uyển chuyển không có lấy một chút dư thừa.
Cô ta mặc bộ đồ giống với những người hầu khác trong Dinh thự của Roswaal – bộ đồ hầu gái chuyên dụng đáng yêu, được là phẳng phiu không một nếp gấp.
Trên chiếc khay cô đang bê là một ấm nước cùng một chiếc khăn tay, được cô đặt nhẹ nhàng lên chiếc bàn giữa phòng mà không gây ra một tiếng động. Nếu được chấm điểm, thì cô chắc chắn sẽ đạt điểm tuyệt đối…
…đó là, nếu bạn bỏ qua vẻ ngoài dữ tợn cũng nụ cười quỷ quái của cô ta.
Bộ đồng phục được mặc một cách hoàn hảo, nhưng người mặc nó cao hơn Subaru một chút, với cái thể hình giống hệt như cậu. Nếu cô ta là một người đàn ông, cô ta chắc sẽ là một người đàn ông khỏe mạnh vạm vỡ, nhưng bởi cô ta là nữ, hình tượng này hoàn toàn sụp đổ.
Hơn nữa, nụ cười sau mỗi cử động uyển chuyển kia cũng hoàn toàn bị hủy hoại với hàm răng đầy nanh sắc trải dài đến tận khóe miệng. Nhìn gần hơn, thì còn có gì đó không bình thường trong ánh nhìn sắc nhọn của cô ấy nữa, con ngươi màu xanh như phát sáng, giống như loài thú ăn thịt, như một con vật nham hiểm đang chăm chú vào con mồi của mình.
“Rất vui được gặp cậu. Tôi là người hầu giúp việc của Bá tước Roswaal L. Mathers, Frederica Baumann…”
“Gương mặt đáng sợ quá--!?”
Lời giới thiệu lễ phép bị gián đoạn bởi những từ ngữ cực kì khó nghe phát ra từ miệng Subaru. Nghe vậy, biểu cảm của cô gái đông lại, và sau khi con mắt quỷ quyệt đó rung động vài lần – nước mắt ứa ra.
“Hức… hức…”
“Á…”
“Subaru ngốc!!”
Cô gái ngoảnh mặt đi không nói thêm lời nào, và cả Subaru cũng bị sốc. Ngay sau đó, cậu bị đả kích bởi thái độ giận dữ, và cảm giác đau đớn vì bị nhéo tai. Cậu kêu lên “Á á!” và nhìn lại, thấy đôi mày của Emilia nhướn lên giận dữ.
“Đừng có nói với con gái những điều như vậy chứ! Frederica đã tận tình chăm sóc cậu thế mà…”
“Cứ, cứ bỏ qua đi, Emilia-sama. Với tôi ổn mà. Cũng… là lỗi tại tôi nữa. Tôi quá hạnh phúc vì được trở về dinh thự nên đã hơi hăng hái quá… mà quên mất vẻ ngoài của mình khiến nhiều người khó chịu…”
Kéo tay Emilia lại, cô – cô gái được gọi là Frederica lắc đầu. Tay kia của cô che miệng.
“Xin lỗi vì làm cậu giật mình. Vả lại, trước đó tôi cũng đã xử sự không phải. Tôi đã nhầm Natsuki Subaru-sama với một kẻ đột nhập nên…”
“Kẻ đột nhập… a, đợi chút. Tôi hiểu chuyện gì xảy ra rồi.”
Thoát khỏi sự trừng phạt của Emilia, Subaru xoa xoa tai khi nghe cô nói. Cậu nhận ra nguyên nhân của tất cả những việc vừa rồi.
Và hình bóng cậu thấy lúc vừa vào dinh thự không ai khác ngoài---
“Khi tôi vừa vào dinh thự, Frederica-san đã nhầm tôi là một kẻ đột nhập, và định đuổi tôi đi. Sau đó, Emilia-tan vào, giải thích mọi hiểu nhầm, cuối cùng mới ra thế này đúng không?”
“Chính xác là vậy… Cậu nhận ra cũng nhanh đấy.”
“Có vài chỗ tôi vẫn chưa theo kịp… từ trước đó nữa cơ.”
Sự đồng ý của Frederica khẳng định những suy nghĩ của cậu, Subaru sau đó quay sang Emilia đang đứng sau Frederica hất hàm về hướng cô. Cậu đau khổ nhận ra ý nghĩ đằng sau hành động của Emilia. Cậu đứng dậy từ trường kỉ, đối mặt với Frederica, nói.
“Rất vui được gặp cô, xin lỗi vì lúc trước đã làm những việc khó nói với cô. Tôi biết không thể lấy cớ là mình mới tỉnh dậy, hay là chỉ đùa, và tôi rất mong được cô tha thứ. Càng đau đớn càng tốt.”
Cách mà Subaru xin lỗi khá ẻo lả và hạ mình so với một người đàn ông.
Họ đều nhầm lẫn, nhưng không giống cô, người chỉ tấn công một kẻ đột nhập khả nghi, lời nói của Subaru thực sự khiếm nhã. Vì thế, như đã nói, để cô tha thứ, Subaru có thể chấp nhận mọi sự trừng phạt.
Nhưng cậu vẫn thầm mong đó là sự trừng phạt về tinh thần hơn là thể xác…
Thế nên thay vì cam kết như một người đàn ông, Subaru có phần tỏ ra ẻo lả.
“—Ha ha, cậu vui quá.”
Với những lời đó, cô che miệng mỉm cười, gạt phăng chúng đi.
Đối mặt với câu hỏi đang trôi nổi trong đầu Subaru, Frederica cúi người, mái tóc vàng trong mờ rũ xuống quanh mặt.
“Thực ra tôi mới là người phải xin lỗi. Emilia-sama đã ra yêu cầu tôi thử cậu đó.”
“Thử tôi?”
Cả Subaru và Emilia nghiêng đầu sau câu nói đó. Họ không hiểu cô đang nói gì.
Subaru không hiểu là chuyện bình thường, nhưng nếu theo lời cô, việc Emilia cũng tỏ ra không hiểu thì thật kì lạ. Nhìn phản ứng của họ, Frederica càng cười khoái trá hơn.
“Dù hành động của tôi là vì trách nhiệm bảo vệ căn dinh thự, việc tôi làm với Subaru vẫn rất khiếm nhã. Tôi chỉ nên làm thế khi không còn lựa chọn nào khác thôi.”
“Không, đừng kết luận nhanh vậy. Tôi là kiểu người sẽ thông hiểu nếu cô giải thích cặn kẽ mà, đúng không?”
“Thế mà lúc đó Emilia-sama đã rất quả quyết đấy. Cô ấy cố nói về cậu bằng những thứ hoa mỹ nhất có thể, làm tôi cũng ngượng chín cả mặt luôn…”
“Hả!?”
Bị sốc bởi điều vừa được nghe, Subaru kêu lên tắc nghẹn, nhìn Emilia.
“Fre-de-ri-ca-!”
Emilia chống hông, nói bằng cái giọng kích động không giống thường lệ, lườm cô hầu gái một cái sắc lẹm. Frederica bình tĩnh trả miếng.
“Ối, sợ ghê ta… xem Emilia-sama kìa, vẫn chẳng dễ thương tí nào hết. Đúng ra dù tôi nói đúng hay sai thì cô chủ chỉ cần đỏ mặt rồi tỏ ra bối rối thôi mới trông thật kiều diễm được.”
“Ế, thật hả… khoan, đằng này không bị lừa nữa đâu. Cả người cả tin như tôi thì sau nhiều lần cũng học được nhiều kinh nghiệm lắm đó! Đúng rồi, khi cô nói dối, thì một bên mắt sẽ nhắm lại*!”
(*Tức là Frederice nó nháy mắt, cơ mà nhỏ Emilia chắc không biết nháy mắt là gì đâu :v )
“Tôi không biết cơ đấy nha. Mà cô biết không Emilia-sama, cứ mỗi lần cô chủ nói dối là tai sẽ dài ra một ít.”
“Nói dối!”
Vẻ thắng cuộc của Emilia, khi cô giương tay ra chĩa ngón tay vào Frederica, bị gián đoạn khi cô giật mình lấy tay tóm lấy hai tai. Thế là đủ thấy Frederica chiến thắng chung cuộc.
Vẫn còn tỏ ra bối rối, Emilia dường như vẫn chưa nhận ra mình thua, nhưng Subaru, người đang theo dõi cô bấy giờ, thở dài rồi nhún vai.
“Tôi cũng thua cô luôn… Tên tôi là Natsuki Subaru, và… tôi có cần giới thiệu không nhỉ?”
“Tất nhiên. Tôi thực sự muốn nghe đấy. Giờ làm lại một lần nữa, chúng ta sẽ giới thiệu về mình đàng hoàng nhé.”
Frederica nói, bỏ tay đang che miệng xuống, cô cười với nụ cười mọc đầy nanh nhọn ấy. Lần này, thấy nụ cười “nguy hiểm” của cô, phổi Subaru như xẹp không còn chút không khí nào.
_________________________________
“Hình như tôi cũng nghe qua chun chút rồi… một hầu gái đã nghỉ việc không lâu trước khi đến đây đúng không? Tôi tới dinh thự này khoảng một tháng trước… thế nên chắc là ba tháng trước cô đã nghỉ làm nhỉ?”
“Đúng vậy. Tôi đã nghỉ làm vì lí do cá nhân, tôi vẫn nhớ mình cảm thấy cô đơn đến nhường nào khi đi khỏi đây… Nhưng tôi đã trở lại còn sớm hơn mình nghĩ.”
Che miệng bằng vạt áo, Frederica cười. Miễn là cô che miệng lại, mái tóc vàng dài mượt và ánh nhìn sắc lẻm, nhưng vẫn có thể chấp nhận được của cô, vẫn có thể tạo nên vẻ đẹp nữ tính. Nhưng bản chất tinh nghịch và hàm răng đầy nanh nhọn đã phủ nhận toàn bộ những điều đó.
Trong phòng khách của dinh thự Roswaal, Subaru và Frederica trao đổi một số thông tin cơ bản ngoài tên. Nghe lại lời tự giới thiệu của cô, cậu nhớ đã nghe ai nhắc về cái tên đó.
“Ba tháng trước, nghĩa là cô cũng quen Emilia nhỉ?”
“Ai biết. Chắc là vậy.”
“Bây giờ ai còn dùng cái kiểu ‘Ai biết’ đó nữa đâu*? Hờn dỗi kiểu dễ thương như vậy lỗi thời quá rồi, hà.”
(*Bản gốc: ふーんだ – fuunda, bạn đọc tự hiểu như một cách nói của phái nữ ở Nhật Bản để lời nói nghe dễ thương hơn ấy, tương tự ngày trước cũng có trào lưu them desuyo hay kana vào cuối câu nói, muốn biết thêm thì tra google hoặc xem anime cho nhiều zô :v )
Với câu hỏi và ánh nhìn của Subaru, Emilia ngồi xuống ghế bành, tia mắt đi để tránh tham gia cuộc trò chuyện, nhưng vẫn chăm chú nghe từng câu một.
Cô hành xử thế bởi mới đây thôi, dù đã muộn, cô đã bị Frederica đùa quá trớn thế nào. Bên cạnh đó,
“Cô mới về đây được hai, ba ngày thôi hả? Chúng tôi đã rời làng ba… hoặc là bốn ngày trước nếu tính cả thời gian đi. Cũng trùng hợp nhỉ.”
“Tôi cũng ngạc nhiên khi mình về dinh thự mà chẳng có ai cả. May thay có một bức thư để lại giải thích hết mọi thứ trong phòng làm việc của chủ nhân, thế nên tôi không bị hiểu nhầm gì hết.”
“Một bức thư?”
“Vâng, từ Ram. Cô ấy là người đã gọi tôi quay về dinh thự, dù cách cô ấy liên lạc có hơi thiếu chu đáo… nhưng tôi biết đó không phải bản tính vốn có của cô ấy.”
Qua nụ cười vụng về của Frederica, Subaru thấy được mối gắn kết lâu bền giữa cô và Ram, và những ngày tuyệt vời họ đã trải qua. Nhưng chắc những kí ức của cô cùng Rem cũng đã bị xóa sạch rồi.
“Thế tại sao Ram lại gọi Frederica về?”
“Chính tôi cũng không biết. Nhưng lúc đó Emilia-sama cũng ở đây nên hẳn cô ấy cũng biết đó.”
Bốn con mắt dò hỏi đổ dồn vào Emilia. Cô thì vẫn giữ thái độ “Tôi bây giờ vẫn còn giận lắm đấy”, quay mặt sang hướng khác. Nhưng cô không chịu nổi hai người cứ nhìn chằm chằm mình mãi, nên khẽ nhìn về hướng họ. Rồi cuối cùng cũng chịu thua hẳn.
“Vui lên nào Emilia-tan… đi mà, lần này có phải tôi làm cô buồn đâu. Mau xin lỗi cô ấy đi Frerica.”
“Tôi chân thành xin lỗi cô, thưa Emilia-sama. Lúc nãy tôi đã làm điều không phải, vì tôi quá hạnh phúc khi gặp cô sau cả quãng thời gian dài, nên tôi hơi quá trớn một chút.”
“…Cô sẽ không chọc tôi nữa chứ?”
“Vâng, tôi sẽ không làm thế nữa. Tôi hứa cho đến ngày tận thế, tôi sẽ không true đùa Emilia-sama theo cách này nữa.”
Subaru không thể ngừng cảm thấy lời hứa của Frederica vẫn còn nhiều lỗ hổng. Thế mà Thánh nữ Emilia của chúng ta vẫn tin mà không cần suy nghĩ lấy một giây, và cái mặt hờn dỗi mới đây thả lỏng thành bộ mặt kiểu “Tôi nghĩ chắc không giúp gì được đâu“.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ không giận nữa. Được chưa?”
“Vâng, chân thành xin lỗi cô, Emilia-sama. – Cả tin ghê.”
Hình như chỉ có Subaru nghe được đoạn đằng sau. Cậu quay về phía Frederica, nhưng cô đang giả câm. Emilia, người không biết mình vừa bị nói là “cả tin ghê”, đặt một ngón tay lên má và nói,
“Hừm, lí do gọi Frederica về dinh thự á… xem nào.”
“Đúng, đúng. Gọi ai đó tức tốc trở về dinh thự nghĩa là có chuyện gì khẩn cấp lắm… thực ra, tôi cũng có một giả thuyết đấy.”
Tình trạng khẩn cấp thực tế nhất, là vài ngày trước dinh thự và làng Arlam đã bị Giáo Phái Phù Thủy nhắm đến. Xét đến kĩ năng, một người đã đánh ngất Subaru nhanh gọn lẹ, Frederica hẳn cũng là một hầu gái của dinh thự Roswaal có khả năng chiến đấu kinh hồn. Nếu ngắn gọn ra, Ram gọi cô về là để gia tăng lực lượng phòng thủ của dinh thự khi—
“Là do Ram làm việc nhà rất kém, nên dinh thự cứ ngày càng bừa bộn hơn. Mới có vài ngày thôi nhưng cũng khó ở lắm rồi.”
“Lí do gấp gáp nhỉ!! Cô ấy lại còn lắm mồm với lại… cơ mà, Ram cũng biết mình vô vọng mà, cô ấy cũng hay tự nói vậy nữa! Cũng đúng thật, nhưng cô ấy có lẽ đã cố cải thiện mình rồi đúng không!!”
Ngực Subaru như muốn bùng nổ khi hụt hẫng về sự thật mà mình tưởng to tát lắm.
Emilia cười nhăn nhó trước vẻ bực bội của Subaru, và đánh mắt đến phòng khách của dinh thự -- đúng hơn là, toàn bộ căn dinh thự, như thể cô có thể nhìn thấu những bức tường.
“Nhưng đúng là từ khi Frederica trở lại, dinh thự trở nên gọn gàng ngăn nắp hơn. Tôi nghĩ Ram đã quyết định đúng khi nhường công việc lại cho ai đó có khả năng, còn hơn là phớt lờ rồi làm mọi việc ngày càng tệ hơn.”
“Emilia-tan, chắc cậu không hiểu đâu, nhưng nói như vậy cứ như tát vào mặt người ta vậy! Vả lại, tôi nghĩ đó cũng không phải lí do để bỏ cuộc dễ dàng như thế.”
“Cứ bỏ mấy cái nhận xét về Rem qua một bên đi, đã lâu rồi tôi mới được giao cho một công việc thú vị thế này. May là không có ai ở đây nên tôi mới có thời gian lau dọn cả dinh thự.”
Nghe những lời Frederica tỏ ra mẫn cán với việc nhà, Subaru nín thở,không thể kiềm lại nỗi đau xoáy sâu trong tim cậu.
Liệu đây có phải do quyền năng từ Thẩm Quyền của Phàm Ăn đã thay đổi thế giới bù trừ cho sự tồn tại của Rem.
“Vì Ram không thể một mình đảm đương nổi việc nhà, nên cách giải quyết thỏa đáng nhất là phụ thuộc vào một ai đó…”
Thế nên Ram đã liên lạc với Frederica, người đã nghỉ việc, nhờ cô quay lại làm việc. Không có Rem, công việc trong dinh thự không thể hoàn thành được, vì vậy, người thay thế cho Rem, Frederica, xuất hiện.
Người duy nhất trên thế giới biết được sự thật đáng buồn này là Subaru. Ram chỉ làm vì nhu cầu thiết yếu, mà không thắc mắc xem vì sao mình lại cần sự trợ giúp của Frederica đột ngột như vậy, hoặc cô ấy đã cố lo cho công việc trong dinh thự cho tới lúc đó. Mọi chuyện là như vậy.
Nhưng,
“Xin lỗi vì tự nhiên lại nghiêm túc thế này nhưng… có phải hầu gái ở lãnh địa Roswaal ai cũng phải kì quặc thế này à?
“…? So với chủ nhân của chúng tôi, thì hỏi thế là ý gì chứ?”
“Lý do khó chịu thật!”
Mọi thắc mắc của Subaru đã được giải đap. Nghe câu trả lời của cậu, Frederica gật đầu bằng lòng, cô lấy lại tư thế hoàn hảo của minh, chăm chú nhìn Subaru. Sau đó, cô nói bằng giọng nhỏ bất thường.
“Mà cái người đánh cỗ xe rồng đang đỗ trước dinh thự đã ở đây hơn một tiếng rồi… hắn ta tin được không?”
“Ưm? À à, ý cô là Otto ấy hả? Đúng rồi, cũng đã hơn một tiếng đồng hồ… Ừm, cứ kệ đi, không sao đâu, Tôi cũng muốn nhanh chóng để Patrasche nghỉ ngơi nữa, cô cô không cần để ý quá cái tên Otto đó đâu…”
“Nói thế với một người bạn cùng mình vào sinh ra tử bao nhiêu lần là vô tình lắm đấy, Natsuki-san! Tôi không nghĩ cậu coi trọng con rồng đất này hơn cả tôi cơ đấy!”
Vừa nói xong Otto đột ngột mở tung cửa phòng khách, hai vai anh ta cong lên giận dữ, mắt lườm Subaru khi hai lỗ mũi thở hừng hực bất mãn. Còn Subaru chỉ chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu thở dài.
“Không phải là cậu không bằng một con rồng đất. Mà là cậu KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG bằng một con rồng đất ấy chứ.”
“Thế là sỉ nhục tôi gấp đôi đấy! Còn tệ hơn nữa cơ!”
Bằng lòng với phản ứng của Otto, Subaru đánh mắt về hướng cửa sổ. Trước sân là cỗ xe rồng mà Patrasche kéo đỗ ở đó.
Otto cũng nhìn theo cậu, và hiểu ẩn ý trong đó. Và với gương mặt vẫn còn hơi cay đắng, anh ta nói.
“Tôi đã cho Patrasche vào chuồng rồi. Nó là một con rồng tự cao và khó bảo, nhưng nó không muốn gây rắc rối cho Natsuki-san nên thành ra lại khá ngoan ngoãn.”
“Xem chừng là có Sự bảo hộ Thiêng liêng từ ‘Lời thì thầm của động vật’ cậu mới được như vậy đấy. Nếu cô nhóc này là một cô gái, thì Patresche sẽ là một cô gái kuudere, nhưng bên trong vẫn rất mỏng manh dễ vỡ. Sao cô nhóc thay đổi nhanh vậy?”
“Ai mà biết mấy cái vớ vẩn đó. Quan trọng hơn là…”
Khi Subaru vẫn cố hiểu vì sao Patrasche trở nên ngoan ngoãn với Otto, Otto đổi đề tài sang một vấn đề khác, đó là –
“Cô gái đang ngủ trong xe đó, chả nhẽ cứ để cô ấy ngủ trong xe à? Cứ để cô ấy ngủ mãi ở đó thì thật tội nghiệp. Nếu cậu bận thì để tôi bế giúp cô ấy về phòng cho…”
“—Đừng đụng ngón tay của cậu vào Rem!”
Trong lời đề nghị của Otto không chứa chút hiểm ác nào. Nhưng giọng cậu lạnh như băng… Bản thân Subaru ngạc nhiên bởi sự sắc lạnh đo, rồi cậu thấy Otto rung mình.
Đó gần như là một lời thì thào, lời nói bé nhưng u ám, như hình ảnh phản chiếu nỗi sầu muộn đặc quánh trong tâm trí cậu. Cũng may những lời đó không tới tai của những cô gái trong phòng, nhưng cậu vẫn thấy lung túng bởi âm thanh kì quái phát ra từ cổ họng cậu.
“…Để tôi bế cô ấy, anh không cần làm gì đâu. Bế con gái thôi cũng làm lưng anh sẽ biểu tình cho xem.”
“Thì thương nhân tụi này cũng hay phải bưng bê hàng hóa nặng mà. Tôi không có yếu như cậu nghĩ đâu, Natsuki-san.”
Subru giả vờ châm biếm để che giấu thái độ vừa rồi của mình, và may là sau một hồi lưỡng lự Otto cũng tỏ ra khoan nhượng. Cậu thở phào.
Bất kể vì sao, biểu cảm của cậu có phần thái quá quá mức. Dù là cậu không cố ý như vậy – đúng hơn là, nếu cậu không cố ý thì mới đáng lo. Thần kinh của cậu đã chịu đựng đến mức cực hạn, đến nỗi bất cứ ai định quấy rầy Rem, dù vô tình hay cố tình, đều trở thành kẻ thù của cậu.
“Không tốt chút nào… Chết tiệt, mình thấy đau khổ quá. Tại sao mình cứ luôn…”
Cậu đã nghĩ hơi quá nhiều, nên cậu vấp ngã ngay khi gặp chướng ngại đầu tiên. Tại sao cậu không đủ sức để tự đứng vững cơ chứ?
Nếu Rem ở đây, nếu Emilia đang dõi theo cậu – Nếu cả hai đang ở bên cậu, có lẽ cậu sẽ vừng vàng được như thế.
“Tôi tự làm tự chịu… Không, chính tôi đã bắt Rem trả cái giá đó. Tôi là một kẻ nhu nhược!”
Phải có cách gì đó tốt hơn.
Cậu đã từng nghĩ mình đã làm hết mức có thể, cho tới chuỗi ngày lặp lại vài ngày trước, cậu cực kì tin là không ai có thể làm tốt hơn. Nhưng hẳn vẫn có một cách nào đo tốt hơn mà không hề có sơ hở. Nhưng Subaru đã bỏ lỡ cơ hội tìm ra nó, lòng tự mãn và sự nhát gan của cậu đã dẫn tới một tương lai không hoàn hảo. Cái giá là sự hi sinh của Rem.
Nếu tinh ý hơn, có lẽ cậu đã để ý đến chi tiết này.
Trước khi sơ tán Emilia và Ram khỏi dinh thự, bức thư viết tay cậu đưa cho sứ giả của Crusch đã trở nên trắng trơn. Lúc đó cậu nghĩ do một tên Tín Đồ Phù Thủy đã theo đuôi người đưa thư và tráo đổi bức thư gốc để làm mọi thứ rối lên, nhưng nếu thế thì thật buồn cười.
Giáo Phái Phù Thủy không thể nào nhận ra ý đồ của họ, mà việc gì bọn Giáo Phái Phù Thủy phải chơi vòng vo như thế chỉ để chia rẽ hai phe? Vả lại thay vì để lại một bức thư trắng thì thay đổi nội dung không phải tốt hơn à?
Vậy thì sao bức thư lại trắng trơn? Không phải do Giáo Phái Phù Thủy nhúng tay vào mà bởi một câu trả lời khác.
“Người viết bức thư là Rem. Tôi là người yêu cầu gửi nó, còn Crusch là người đưa bức thư cho sứ giả, thế nên sự thật là bức thư được truyền đi, nhưng nội dung thì bị xóa sạch.”
Đó là quyền năng của Phàm Ăn, và số phận của con người đã bị ăn mất cả tên và ký ức. Một sự tồn tại bị thế giới xóa bỏ hoàn toàn, để lại một mớ hỗn độn đằng sau. Nếu không để ý, ta sẽ không thấy hề thấy băn khoăn, và cứ thế cũng không nhận ra thứ gì vừa mất đi.
Nếu đã như thế, thì liệu sự tồn tại đó còn tồn tại vì cái gì, tồn tại vì ai--?
Nếu cậu để ý tới việc bức thư bị bỏ trống, và điều tra, tìm hiểu thật kĩ mọi việc, có lẽ chuyện đã không ra thế này.
Emilia nói, bức thư tới chỗ cô vào chiều tối ngày cuối cùng. Lúc đó nội dung bức thư đã bị xóa sạch, tức là trước đó Rem đã bị tấn công. Nếu vậy, tức là không lâu sau khi Subaru và Rem tách nhau. Cơ hội bắt kịp cô là rất nhỏ, nhưng không phải bằng không.
Subaru đã để cơ hội nhỏ nhoi đó vuột khỏi tay mình. Tại sao cậu lại để nó trốn thoát, cậu không biết nữa. Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được điều gì bất thường sao?
Ram, chị gái song sinh của Rem, Emilia nữa, họ đều biết Rem ở lại Hoàng Đô cùng cậu, nhưng họ đều không hề nhắc đến Rem, vậy tại sao—
“—AA”
Cậu cuối cùng cũng nhận ra.
Lúc đó, Subaru khóc một cách ngu ngốc và giơ hai tay ôm trán. Cậu loạng choạng ngã tựa vào tường, rồi cứ thế mà đập đầu liên tục vào đó.
Sốc và đau đớn. Nhưng một lần là không đủ, cậu lặp lại lần thứ hai, thứ ba.
“Này, Subaru!?”
Không hiểu nổi hành động của Subaru, ba người chuyển từ ngạc nhiên sang không nói nên lời. Nhưng Emilia là người đầu tiên lấy lại lý trí, và nhẹ nhàng lên tiếng. Cô giữ hai vai cậu từ phía sau, từ từ xoay người cậu lại.
“Bỗng nhiên cậu sao thế? Đây không phải lần đầu tiên cậu kì lạ nhưng… A, đầu cậu chảy máu rồi này.”
“Tôi ngạc nhiên là mình thật ngu ngốc biết bao, cực kì ngu ngốc.”
Cảm nhận sự lạnh giá truyền sang từ đầu ngón tay của Emilia trên trán mình, Subaru lắc đầu thật mạnh, mặt đầy vẻ chán ghét bản thân. Như cậu nói, cậu không dám nhìn vào sự ngu ngốc của chính mình nữa.
Sau đó, bất ngờ Subaru lại gần Emilia hơn, mắt cậu nhìn thẳng vào mắt cô.
“Emilia-tan, tôi muốn nhờ cô việc này.”
“Gì, gì cơ? Khoan đã, Subaru, nhìn gần mắt cậu đáng sợ lắm…”
“Cái đầu ngu lâu khó đào tạo của tôi… cô mắng rủa nó một trận được không?”
“Hể?”
Emilia giật mình, đôi mắt mở to. Thấy trước cô sẽ từ chối, Subaru đặt cả hai tay lên vai cô, giữ cô thật chặt để cô không thể bỏ chạy được, và đưa mặt cậu lại gần hơn.
“Xin cô đấy. Đừng tha thứ cho tôi, cứ lăng mạ tôi thật thậm tệ vào.”
“Đâu, đâu có được chứ. Tôi, tôi không nghĩ Subaru đã làm gì sai cả…”
“Cứ làm đi!”
“Dù là cậu nói thế…”
“Xin cô đấy! Nếu cô làm vậy, cả linh hồn này sẽ là của cô…!”
“Nói thế càng làm tôi thấy tối hơn thôi! Trời ạ, chắc không còn cách nào khác.”
Emilia khó xử trước lời đòi hỏi vô cớ của Subaru, nhưng rồi cô cũng gật đầu cam chịu. Cô hít hà cho thông cổ họng và nhìn Subaru.
“Subaru là đồ ngốc!”
“Ư”
“Cậu là đồ dở hơi, tăng động, đã thế còn cố chấp, ích kỷ, ranh mãnh, không biết lúc nào cậu mới lớn rồi bỏ cái tính tự phụ của mình đi!”
“Hư hư hư.”
“Không ai hỏi, nhưng cậu cứ tự ý lo cho người khác, và không biết giới hạn của mình. Cậu là một kẻ nhu nhược đi giúp một bán elf bị mọi người ghét bỏ. Khi tôi bị mọi người nói xấu và cảm thấy thất vọng, thì cậu luôn đứng ra thay tôi, hành động hấp tấp, bị hành hạ, rồi làm những điều nguy hiểm nữa chứ.”
“Hư… hử?”
“Cậu nghe tai này xong cho ra tai kia, một tên nhát cáy toàn đi tán tỉnh tôi sau đó chạy đâu mất. Một tên ngốc luôn giúp người đang gặp rắc rối, kể cả điều đó có là một trận đại huyết chiến. Có lúc mọi thứ không theo ý muốn, hay khi cậu cần gì đó, thì cậu cứ oang oang nói ra, thế có tức không. Rồi, khi mọi việc xong xuôi, và mọi người lo phần còn lại, thì cậu lại lăn ra ngủ khò. Cái đồ Subaru đầu khoai!”
“Lâu lắm lại mới nghe cái từ đầu khoai nhỉ… Này, Emilia-tan.”
Cậu tưởng sẽ bị cô quở trách, nhưng những lời mắng nhiếc lại khác xa với cậu nghĩ. Những từ ngữ ấy không cấu xé và để lại sẹo trong tim cậu, thay vào đó chúng rất ân cần và nhẹ nhàng, như thể in sâu vào trái tim của cậu và Emilia.
Nghe Subaru gọi, Emilia giữ ánh mắt nhìn cậu, khẽ mím môi.
“Sao thế?”
“Nói thế nào nhỉ… Đấy là những điều cô nghĩ về tôi sao?”
“Thật đấy, cứ như cảm xúc cứ trực trào ra vậy. Sau đó tôi cứ để kệ nó rồi một lúc sau không biết mình đang nói gì nữa… Tôi không biết là tôi sẽ nói thế đấy.”
Ít nhất, Subaru cũng cảm thấy hối hận về những gì cậu nói lúc nóng vội.
Đó liệu là cảm xúc kìm nén trong cô bấy lâu hay chỉ là những cảm xúc không suy nghĩ trào ra bất chợt?
Cậu nghĩ không bên nào có thể trả lời câu hỏi của cậu.
“Cảm ơn cô, Emilia-tan.”
“Tôi chỉ có công mắng cậu thôi mà. Cảm ơn vì những lời đó… Subaru, cậu quả là bất thường nhỉ?”
“’Bất thường’ ở đây là Emilia-tan ấy. Nghe nó từ cô thì dù có là lời thóa mạ chửi rủa hay là bài thơ bay bổng thì chỉ làm tôi thêm khoái chí hơn thôi.”
“Câu đằng sau tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ là tôi không cần biết nên cứ xem là tôi quên nó rồi đi. – Thế, giờ cậu thỏa mãn chưa?”
Cô trả lời trong khi bụm miệng cười, nhưng sau đó, đôi mắt cô thoáng đượm buồm.
Thật không công bằng, biểu cảm chân thật đó của cô làm cậu không thể nào lấp liếm đi cho được.
Đáp lại điệu bộ của cô, Subaru mỉm cười nhe răng.
“Ừ, tôi ổn rồi. Thực ra có thể là chưa. Nhưng một nụ hôn của Emilia có thể phá bỏ lời nguyền đấy, tôi cần phải tìm lại sự tự tin vốn có nữa, cho nên…”
“Tiếc quá, dịch vụ yêu cầu đến giờ nghỉ rồi.”
“Chết tiệt! Hỏng hết cơm cháo rồi! Sao lúc nào… mình cũng trễ thế nhỉ… aa!”
Đầy nuối tiếc, Subaru ngã vật xuống. Thấy vậy, Emilia cười nhăn nhó. Sau một lúc ra vẻ thế thảm, cuối cùng Subaru cũng đứng dậy và nhìn bao quát căn phòng.
“Như đã nói, tôi nghĩ là tôi cần lo đến vài vấn đề nữa. Tôi xin lỗi vì để mọi người và Emilia-tan lại, nhưng tôi cần chút thời gian. Tôi nghĩ sẽ không lâu đâu nhưng… Mặt cậu làm sao thế, Otto?”
“Tôi nghĩ chắc phải bồi thường cho cậu vì lỡ thấy cái cảnh tế nhị vừa nãy, nhưng chắc phải để vụ thương lượng giá cả sau… Cậu đang làm gì đấy!?”
Otto, người nãy giờ bị bơ, lên giọng không vừa lòng, Subaru đan tay trầm ngâm. Otto vẫn chưa biết về người còn lại trong dinh thự này.
Vì thế, để nói với Otto việc mình định làm, cậu đang lựa những từ ngữ phù hợp nhất.
Suy nghĩ một lúc, Subaru giãn hai tay ra và nói.
“Thực ra là, tôi chuẩn bị đi gặp một cà loli có mái tóc xoăn lọn như khoan ở một căn phòng đầy mùi đất trồng cây.”
Cùng với câu nói đó, cậu kết thúc việc giải thích, để lại Otto vẫn còn thấy mơ hồ.