Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 16: Buổi sáng trong nhà Natsuki
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 16: Buổi sáng trong nhà Natsuki
Chương 16: Buổi sáng trong nhà Natsuki
*Chương có nội dung hình ảnh
“Ha ha ha”, lắng nghe giọng cười inh tai, Subaru khẽ lắc đầu để gạt bỏ cơn buồn ngủ còn sót lại. Nếu là thức dậy theo cách thông thường, cậu có thể vỗ ngực tự hào rằng mình sẽ tỉnh táo trong chớp nhoáng, nhưng bị thúc ép thức dậy lại là một vấn đề khác.
Máu chưa chảy lại về não, Subaru dụi mi mắt đang đau nhức của mình, rồi lờ mờ nhìn một lượt xung quanh – hình ảnh căn phòng cũ quen thuộc tràn vào tầm mắt cậu.
Giá sách bị nhồi nhét đủ loại manga và light novel, chiếc quần bò luộm thuộm giãn chun cùng chiếc áo thun bị vứt bừa bãi trên sàn. Bàn học không được dùng cho mục đích chính của nó mấy năm nay chất đầy những cuốn sách còn đọc dở, và có cả một cái ti vi có chức năng thu phát hiện giờ dành riêng cho việc chơi game, ai nhìn vào cũng sẽ thấy tội nghiệp thay cho nó.
Nằm trên tấm futon cả năm không được sưởi nắng, bẻ cổ kêu răng rắc, vì một lí do nào đó, Subaru không thể ngừng thấy quang cảnh quen thuộc này có chút lạ kì. –Và thứ cảm giác gì đang xốn sao trong lồng ngực cậu thế này?
“Này này, cả một người có tuổi như ta cũng muốn khóc khi bị bơ như thế đấy nhé? Hôm nay là một buổi sáng trong lành và nhiều nắng nên đáng lẽ con phải nhấc mông dậy và nhảy ‘don’ lấy vài cái chứ!”
“Ý ba là con có thể đón sáng mai và cảm thấy khỏe khoắn lẫn hăng hái sau khi bị ba đánh thức bằng một cú Diving Press sao? Bố thôi nói vớ vẩn đi được không. Đúng ra con phải nói ‘Con nghĩ xương của con vừa bị ba bẻ kêu thành tiếng nên con cần ngủ thêm để hồi phục’ mới phải.”
Từ chối cố gắng đánh thức mình dậy của bố, Subaru lại chui vào tấm futon lần nữa. Thấy Subaru quay lưng về phía mình và không thèm đàm phán thêm, người đàn ông đứng cạnh tấm futon bắt đầu gầm gừ khó chịu “Thế-là-sao-hở”.
“Con đang trong thời kì nổi loạn hả?! Thời kì nổi loạn phải không nào?! Ta biết rồi ngày này sẽ đến, nhưng ta không ngờ lại là sáng nay, ta vẫn chưa chuẩn bị! Thay vì chuẩn bị bữa sáng ta nên có một cuộc trò chuyện thích đáng với con trai ta mới được! Trời ơi, ta hận sự bất lực của mình quáááááá.”
“Ba đã nói vậy sao còn bám lấy chân của con… Này, khoan, á! Á á á á á á!”
“Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng cho tới sáng ngày mai. Trước tiên là ngôn ngữ cơ thể! Thế khóa số bốn, thế khóa số bốn! Ora, cách này đánh thức các khớp xương rất tốt đúng không!”
Hai chân của ông uốn thành hình số bốn kẹp lấy cổ của Subaru, trong khi nửa người kia của cậu đang quẫy đạp thì Kenichi đã gây một lượng sát thương cực lớn lên cậu bằng đầu gối và cẳng chân. Subaru càng than khóc đau đớn, thì Kenichi càng cười nồng nhiệt, như thể tràn ngập niềm vui cuộc sống.
“Nào, sao thế sao thế. Một thanh niên trai tráng tập thể dục mỗi ngày như con không thấy xấu hổ khi chật vật chống lại một lão già trung niên giống ta ư, wa ha ha ha… a, khoan đã, á! Ái daaaaaaaaa!”
“Ngốc! Chọn thế khóa số bốn dễ phản đòn này để tấn công con thì ba đã lẩm cẩm thật rồi! Chỉ cần lật ngược người lại là đủ để hoàn lại cho ba, xem con trả thù người khóa con bằng thế khóa số bốn đây… a, đợi đã, đừng đừng lật người lại… Oái! Oáiiiiiiiii!”
Với chân và tay bị kéo căng ra, hai người con trai quấn vào nhau và vật lộn. Mỗi lần người tấn công và nạn nhân thay đổi lại có tiếng rít đau đớn cất lên, cơn hỗn độn khiến sách bên bàn học rơi lả tả xuống và đá văng chiếc máy game sang một bên.
Và khi cảnh hai cha con đang ầm ĩ buổi sáng mai vẫn tiếp diễn thì—
“—Hai ba con thôi ngay đi. Mẹ đói lắm rồi, mau đi ăn sáng thôi.”
Nghe giọng nói thảnh thơi và tiếng gõ cửa lệch nhịp bay ngang qua căn phòng, cuộc tấn công luân phiên nhau ngay lập tức dừng lại.
Vẫn còn rên rỉ vì đau, ở góc tầm nhìn mơ hồ của Subaru, cậu thấy một người đang đứng sừng sững nơi cửa vào căn phòng – là một người phụ nữ trông còn lơ mơ, đứng đó với ánh mắt tàn độc. Nhìn lần đầu, sự sắc lạnh trong ánh mắt của bà có thể cho người khác ấn tượng rằng tâm trạng của bà đang không tốt, nhưng thực ra, sống cùng bà đã hơn mười bảy năm, Subaru biết bà không hề để bụng bất kì điều gì.
Chỉ qua ánh mắt đáng sợ đã đủ biết họ là hai mẹ con, rằng bà là mẹ của Subaru, Natsuki Naoko.
Thấy bà mẹ xuất hiện, Kenichi kêu lên “Thôi chết!”, lè lưỡi và nhảy chồm dậy.
“Lỗi của anh lỗi của anh, anh hơi bị cuốn vào thời gian thân mật cùng Subaru quá. Nhưng em có thể ăn trước nếu muốn mà.”
“--? Nhưng cả nhà ăn sáng cùng nhau, em nỡ lòng nào đi ăn trước? Không phải ăn sáng chung vẫn tốt hơn sao?”
Bị bối rối bởi điều Kenichi vừa nói, Naoko nghiêng đầu cùng một dấu hỏi xuất hiện bên trên. Không phải bà đang nói giễu, mà có vẻ như bà chỉ nói chính xác những gì mình nghĩ trong đầu.
Thấy vợ như vậy, Kenichi sôi nổi gật đầu,
“Đúng rồi ha. Thế mới là em yêu của anh chứ! Anh hiểu rồi. Bữa sáng sẽ ngon hơn nhiều nếu mọi người ăn cùng nhau!”
“Bữa sáng bữa trưa hay bữa tối cũng đều vậy cả thôi, không ngon hơn được đâu. Chỉ là em nghĩ cả nhà cùng ăn một thể thì lúc dọn chỉ mất một lượt đĩa ấy mà.”
“A, ý em là vụ rửa bát ấy hả. Xin lỗi, anh hơi thổi phồng sự việc lên quá.”
Nghe lời giải thích tự nhiên, gương mặt như ông vừa nói một điều hoa mĩ trùng xuống. Buông thõng vai, Kenichi nhìn Naoko đầy ngờ vực, nhưng Naoko chỉ nhìn chằm chằm Subaru, người vẫn đang còn nằm trên sàn.
“Con cũng ra ăn đi, Subaru. Mẹ đã cố gắng làm bữa sáng cho Subaru lắm đấy.”
Rôi, bà tặng cho cậu một nụ cười yếu ớt mà không miễn cưỡng, theo cách mà chỉ có những người gần gũi với bà mới hiểu được.
__________________________________________________
Dụi con mắt còn ngái ngủ vừa bất đắc dĩ ngồi vào bàn ăn ở tầng một, ý thức mơ hồ của Subaru bất ngờ bị đánh thức bởi một mùi hương nào đó.
“Mẹ à… Dù mẹ nói cố gắng để làm món này cho con…”
“Ừm, mẹ rất khổ công làm nó cho Subaru đó. Mẹ đã thức từ sáng sớm để nấu món này.”
“Fu fu”, Naoko phổng mũi tự đắc. Không tìm ra một chút mặc cảm tội lỗi nào trong thái độ của bà, Subaru thở dài.
Tiếp nối tiếng thở dài của Subaru, trở lại từ phòng tắm và nhìn vào bàn ăn, Kenichi thốt lên “Ồ ồ” cảm thán.
“Tuyệt chưa Subaru! Con được chuẩn bị thực đơn đặc biệt đấy nhá. Trông như một khu rừng màu xanh ấy.”
“Cảm ơn ba đã chỉ ra hộ con. Ừm, đúng như vậy thật… Cái này, là sao ạ? Tại sao chỉ có mỗi phần của con là có một núi đậu Hà Lan xanh thế này?”
Gật đầu với lời nhận xét của Kenichi, Subaru chỉ vào cái núi đậu – đặt ngay trước chỗ ngồi thường ngày của cậu, cạnh những đồ ăn sáng khác, chiếc đĩa mang một cảm giác ám muội trôi nổi xung quanh. Nó chất đầy đậu như đang cố trả thù cho những thành viên gia đình đã mất của chúng, và không biết liệu có phải chúng phủ hết lên phần thức ăn bên dưới đến nỗi thứ duy nhất cậu nhìn thấy là đậu không, hay là ngay từ đầu đã không có gì ngoài đậu rồi. Nhắc thêm, Subaru cực kì ghét đậu Hà Lan.
“Thì, hôm bữa Subaru có nói là ghét đậu Hà Lan xanh đúng không? Mẹ nghĩ con kén cá chọn canh quá là không tốt. Nên, mẹ định nhân cơ hội này ép con ăn thật nhiều để giúp con vượt qua nỗi sợ.”
“Vậy là do mẹ nhớ lại một kí ức ngẫu nhiên về ‘hôm bữa’ rồi quyết định sửa thói quen xấu của con hả? Mà thời cơ là sao… hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì đâu?”
“Fu fu, con vẫn còn non và xanh lắm, Subaru ạ. Nghe mẹ nói này, dù là bất cứ khi nào, thời khắc này của ngày hôm nay sẽ chỉ có thể trải nghiệm ở đây và ngay bây giờ. Con có thể nghĩ sẽ lại có một ngày khác y hệt ngày hôm nay, nhưng ý nghĩ đó sẽ làm con ỷ lại vào câu ‘Chỉ lần này thôi’ hết lần này đến lần khác để trốn tránh…”
“Thế này, là đủ rồi ạ.”
Đẩy Kenichi, ông bố chuyên gia xen vào cuộc nói chuyện của người khác, sang một bên, Subaru thở ra một hơi dài thườn thượt, và ngồi vào ghế. Rồi, cậu dịch cái đĩa đầy đậu ra xa.
“Dù sao thì, con đánh giá cao việc mẹ đã vất vả chuẩn bị nó cho con, nhưng con sẽ không ăn đậu Hà Lan đâu. Con không muốn dạ dày buổi sáng của con bị lấp đầy bởi thứ mình ghét nhất.”
“Con lại thế nữa rồi. Vậy nếu không còn thứ gì trên thế giới con có thể ăn ngoài đậu Hà Lan, con sẽ làm gì? Con sẽ ăn chúng đúng không?”
“Nếu có cái thế giới đó thật, thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ sớm chết hết vì mất cân bằng dinh dưỡng, nên có ăn đậu cũng cũng khá hơn được. Con, chắc chắn, sẽ không ăn chúng.”
Đáp lại lý lẽ không mấy thuyết phục của Naoko bằng một lý lẽ khác của riêng cậu, Subaru khoanh tay và ưỡn ngực.
“Thậm chí nếu ngày tận thế có đến, con cũng nhất quyết không ăn đậu Hà Lan.”
“Thôi nào, con sẽ không sống nổi nếu cứ kén ăn thế này đâu. À, mẹ nó ơi, đổi mấy miếng cà chua trong món sa lát của anh nhé, anh không ưa chúng tí nào nên em ăn giùm anh đi.”
“Đúng là ba của con có khác… nửa câu đầu mâu thuẫn luôn với nửa câu sau kìa.”
Ông bố dè mấy miếng cà chua sang đĩa sa lát của bà mẹ, và trộm lấy vài miếng trứng đổi lại. Vì đó là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, nên không có ai phàn nàn về mối ngầm hiểu giữa hai vợ chồng. Liếc qua phía ông, Subaru quay lại nhìn chỗ đồ ăn sáng còn lại ngoại trừ đĩa đậu – bát súp miso bốc hơi nghi ngút, và miếng bánh mì phết mật ong bị phết mật ong lổ lốn quá mức, Subaru vỗ tay cái bốp.
“Nhân tiện, tại sao vùng Tây-Đông lại hợp nhất với nhau nhỉ?”
“Mẹ có nhiều tảo bẹ trong súp miso đây, và cũng thích mật ong phết bánh mì nữa.”
Đó mới là câu trả lời chuẩn xác. Nhưng nói thẳng ra thì khá phiền. Dù cậu có lên tiếng phản đối, cậu sẽ chỉ nhận được một cái gật đầu ậm ờ của Naoko để trả lời.
Subaru thanh thản nói “Mời cả nhà” khi cậu nâng bát súp miso lên môi, còn Kenichi và Naoko cũng ngồi xuống chỗ ngồi thường lệ của họ -- hai người ngồi ngay ngắn đối diện Subaru.
Cả hai cũng vỗ hai tay với nhau và nói “Mời cả nhà”, rồi, với cùng một cử chỉ, họ hớp bát súp miso. Không ai nhận ra, nhưng cả ba cùng hành động y chang và đều tăm tắp.
“Ùi, súp miso này… Mẹ nó à, em đã nấu ăn ngon hơn khi anh không để ý sao?”
“Anh nhận ra hả? Thực sự là hôm qua em đã thu lại một chương trình dạy nấu ăn ba phút đó.”
Cơ mà thế thì sao.
Nghe câu trả lời cao hứng của Naoko cho lời gợi ý rất đúng lúc của Kenichi, gương mặt Subaru bắt đầu co giật. Naoko có thói quen nói năng rất chi li chính xác, nên khi bà nói “thu lại”, tức là đơn thuần bà mới thu lại chứ chưa hề xem nó. Rồi kiểu gì cũng cứ để nguyên như thế không thèm ngó ngàng đến cho coi.
Thực ra,
“Từ việc ba thức dậy rất sớm sáng hôm nay, con đoán súp miso này là ba nấu đúng không?”
“Ôi ôi, con mắt tinh tường lắm, con trai của ta. Ra là con đã nhận thấy… sự mâu thuẫn trong lời khai và đưa ra sự phản đối dựa vào chứng cứ?”
“Sao bố vẫn còn nghiện cái trò chơi cổ lỗ sĩ đó vào cái tuổi này chứ! Với lại từng đó chỉ là vài đường cơ bản thôi mà!”
Chắc là ổng vừa vớ được cái máy game ở bàn Subaru hay gì đó. Nó khá tiện cho việc giết thời gian giữa lúc đi tàu… nhưng chỉ tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông trung niên dán mặt vào chiếc máy chơi game đủ khiến Subaru ngứa ngáy.
Và, nhai miếng bánh mì nướng ngọt hắc, Subaru nói tiếp “Nhắc mới nhớ…”.
“Mấy giờ rồi ạ, sao ba còn chưa thay quần áo chỉnh tề? Con biết trời sắp ấm lại rồi, nhưng dù sao ra đường với đồ chạy bộ và quần vải thì hơi quá rồi đó?”
“Con cũng đang mặc quần vải mà? Bên cạnh đó, ta chỉ cần có thế, thức dậy sớm giúp cho ta có sức chịu đựng cao nên ta xuống sân và dùng khăn khô kì người.”
“Kì người bằng khăn khô*, không phải việc đó chỉ nên làm khi trời hết lạnh thôi à?”
(*Kì người bằng khăn khô: Mình cũng không biết nên giải nghĩa cái này sang tiếng Việt thế nào nên mọi người search google [乾布摩擦 ] để biết thêm thông tin chi tiết nhá :v )
“Chỉ là vấn đề về động lực thôi! Nếu con đã lo lắng trước khi thực hiện việc gì, thì con sẽ không bao giờ đến được đích đến con muốn. Thôi nào, mẹ nói nói đỡ cho anh với chứ.”
“Đúng đó, Subaru. Vì trời chưa hết lạnh, nên mẹ sẽ nhìn ba con với ánh mắt thật lạnh nhạt khi ổng kì người.”
“Hả!? Em yêu, em không nói đỡ cho anh sao!?”
“Hể… Em đang nói đỡ cho anh đấy? Em sẽ nhìn anh cực kì cực kì lạnh nhạt.”
“Không phải nói đỡ mà gọi là đòn chí mạng mới đúng!?”
Thấy Kenichi rung ghế kẽo kẹt bày tỏ sự bất mãn, Naoko bình luận tỉnh bơ “Khăn sẽ bẩn lắm nên em sẽ giặt sau”.
Quan sát hai vị phụ huynh như thế, Subaru cúi đầu xuống và tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Rồi, Subaru đẩy cái đĩa đầy ắp đậu sang trước mặt Kenichi, và bởi Kenichi cũng ghét đậu Hà Lan, ông đẩy chiếc đĩa sang cho Naoko, và Naoko đẩy lại chiếc đĩa về cho Subaru, kết thúc một vòng tuần hoàn.
“Có vẻ như cả nhà ta không ai chịu ăn nó nhỉ. Làm sao được đây, chúng ta có cả đĩa đậu to tướng thế này. Đây, mẹ ăn đi, chịu trách nhiệm cho việc làm của mẹ.”
“Nhưng mà, mẹ ghét đậu Hà Lan…”
“Thế mà mẹ còn lên mặt ép người ta bỏ thói kén cá chọn canh cơ đấy!?”
“A, nhưng con đừng hiểu nhầm. Không phải chỉ do mẹ ghét ăn đậu thôi đâu… tại mấy hạt đậu nó cứ nhỏ nhỏ tròn tròn. Cho vào miệng thì khó chịu lắm.”
Đúng là trước giờ cậu chưa từng thấy mẹ mình cho thứ gì hình hạt đậu vào miệng cả, nghĩ vậy, lần này cậu bèn rê chiếc đĩa về chỗ Kenichi.
“Thế nhé, vợ làm chồng chịu, ba ăn đi nha.”
“Đừng nói kiểu dễ xa nhau thế chứ, Subaru. Chúng ta là một gia đình thân thiết gần gũi hiếm có đúng không con? Tức là nếu cả mẹ và con đều không thích thì ta không thích cũng là lẽ đương nhiên.”
“Cái đĩa đậu này rõ chỉ toàn toàn mang đến khổ đau cho nhà mình thôi hà!”
Chúng là những hạt đậu không ai muốn ăn. Cuối cùng, là Kenichi đã cất lời “Phương án khả cập nhất là dùng nó để làm cơm thập cẩm. Nếu trộn nó với nhiều cơm và thịt thì sẽ không thấy nữa đúng không, he he he!” với gương mặt của một nhà khoa học điên. Nếu trộn lẫn với thứ khác thì Subaru vẫn có thể coi là tạm được, nhưng Naoko vẫn giữ thái độ rằng thứ khó ăn vẫn là thứ khó ăn dẫu có bị trộn với cái gì đi nữa. Nên sau cùng, chỉ có hai người con trai bị ép ăn cái thứ cơm trộn đó.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Này, chàng trai đốn mạt*. Được lắm, rửa chén đĩa thật nhanh và chuẩn bị tươm tất sẵn sàng đến trường nào, Subaru!”
(*Lời từ thằng Leader thích tự xưng là Arto: Chắc mấy bạn đọc trước eng đang la “Wtf, rõ ràng đoạn này là nói về thằng cu Osumatsu trong cái anime bla bla gì đó cơ mà?” :v Nhưng mình khẳng định là đách phải nha :v Vốn bản tiếng Nhật của từ này là Osumatsu-san, vừa có nghĩa như mình dịch lại vừa hay trùng tên với một bộ anime Osumatsu-san. Cơ mà đó là cái bản remake năm 2016 thôi, chứ còn trước đó bộ anime tên là Osumatsu-kun cơ, trong khi cái chap novel này được thánh Nagatsuki Tappei đăng từ năm 2013 =]]] Nói chung cũng không quan trọng lắm, chủ yếu là mình thích lôi ra troll thì mình lôi thôi :v )
“Con chán ngấy kiểu nói không ngượng mồm của ba mẹ để ép con đi học lại rồi. Nói thật, con không nhớ là mình đã lớn lên thành một thằng nhóc tì chạy ngay ra khỏi nhà sau khi ăn sáng xong đấy.”
Chuyển bát đĩa vào bồn rửa, Kenichi quay lại và nhe răng cười. Nhưng thấy thế, Subaru so vai và đứng dậy khỏi bàn ăn. Cậu để lại phía sau một giọng nói lạnh lùng “Con sẽ ngủ tới chiều”, vừa vò đầu, cậu vừa hướng mình đến căn phòng ngủ ở tầng hai – Bỗng, chân cậu đột ngột dừng lại.
“Sao thế, này…?”
Cảm nhận nỗi đau xuyên thấu thái dương, Subaru khẽ cúi đầu và nhắm hai mắt. Một luồng sáng chói lòa dâng trào sau mi mắt cậu. Làn nơi nóng bỏng như đang thiêu đốt nơi cuống họng.
Thứ gì đó rất lạ. Một thứ gì đó không bình thường đang diễn ra.
Ngoái nhìn ra sau, Subaru nhìn gương mặt của bố mẹ.
Kenichi đang bĩu môi, thất vọng sau khi lời mời của ông bị từ chối, Naoko thì đang lau bàn bằng một chiếc giẻ, quan sát Subaru cùng sự lẻ loi trong mắt.
Chạm trán ánh mắt của cả bố và mẹ -- cảm nhận những xúc cảm họ mang trong lòng, Subaru không tài nào lờ đi được sự cắn rứt giằng xé lương tâm cậu. Cậu thấy gương mặt nóng bừng lên, rồi vội vàng quay lưng đi để cả hai không thấy biểu cảm đó, Subaru chạy đi – không, cậu chạy thẳng vào phòng ngủ.
“Sao thế? Tại sao mình lại cảm thấy như thế này?”
Tay ôm chặt trước ngực, Subaru thở hổn hển, tự thấy ngạc nhiên bởi nhịp tim của chính mình. Buông mình xuống tấm futon như đang ngã rạp xuống, cậu không ngừng đảo mắt khắp căn phòng. Căn phòng vẫn y như khi cậu thức dậy. Cũng không khác căn phòng cậu chìm vào giấc ngủ đêm hôm trước. Mãi thế mãi thế, không một chút đổi thay và căn phòng cứ chìm trong tình trạng trì trệ.
Y như thằng chủ của nó, Subaru, cũng đang chìm nghỉm trong tình trạng không lối thoát.
Cậu nhìn vào đồng hồ, đã tám giờ sáng. Giờ vào học là tám rưỡi, mất hai mươi phút để đạp xe từ nhà đến trường. Nên vào học đúng giờ không phải chuyện không tưởng.
Ấy thế mà, Subaru vẫn không định thay quần áo, chỉ ôm chân ngồi trên tấm futon nhìn trối chết chiếc đồng hồ. Kim giây cứ túc tắc từng khắc từng khắc một, rồi kim phút lặng lẽ chuyển động, lần thứ mười – cậu đã lỡ mất Deadline (hạn chót).
--Hôm nay cậu sẽ không tới trường.
“Thế nên, không cứu vãn được nữa. Đúng vậy, không cứu vãn được nữa nhỉ.”
Nếu như cho cậu thêm chút thời gian để quyết định, có lẽ cậu đã định đi học. Nhưng thực tại đã nhẫn tâm đặt một giới hạn thời gian lên Subaru.
Vì vậy, cậu không còn lựa chọn được nữa. Dẫu thế,
“…Thông thường đáng lẽ mình phải bình tĩnh lại rồi chứ. Sao thế này?”
Nhịp tim đập không dừng lại, cơn thở dốc có vẻ cũng không thôi. Không hiểu nổi việc đang xảy ra với cơ thể của cậu, Subaru thậm chí còn khiếp đảm bởi tiếng răng đánh canh cách vào nhau.
--Với Subaru, thời điểm này vào buổi sáng chính là khoảng thời gian đáng sợ nhất trong ngày.
“Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào… đã quá giờ rồi. Mình phải bình tĩnh lại. Ổn thôi mà.”
Nài ép cơ thể đang run rẩy, Subaru độc thoại hết lần này đến lần khác. Cái nghi lễ đau khổ hằng ngày này kết thúc. Sáng mai, cùng thời gian đó, nỗi sợ hãi sẽ tiếp tục quay lại dọa nạt cậu, nhưng ít nhất hôm nay cậu đã vượt qua nó.
Không ai thúc ép, cũng không ai ép buộc. Kẻ khiến cậu ám ảnh, nhồi nhét mối lo âu vào thâm tâm cậu không ai khác ngoài bản thân Subaru.
Cậu có nên đến trường hay không – một quyết định reo rắc sự thống khổ cho Subaru.
Đã quyết định không đi học, và bỏ học đã lâu, cậu không thể đối mặt với điểm yếu của bản thân, hiện tại, nó chỉ là vấn đề của sai lầm nối tiếp sai lầm. Cậu chờ cho thời gian qua mau để xua tan mặc cảm tội lỗi và nỗi muộn phiền, và khi nhận ra cơ hội đi học đã hết, cậu có thể thoải mái dành nguyên phần ngày còn lại để thỏa mãn sự lười nhác.
Nói đúng hơn, bởi cậu đã trải nghiệm cảm giác khổ sở này ngày qua ngày, nên cậu hiểu sự nhẹ nhõm vì được giải thoát hơn ai hết. Bám víu vào sự yếu kém của bản thân, cậu không thể làm gì khác ngoài tiếp tục viện đủ loại lí do, thật lố bịch. Lạ thay, tuy cậu đã biết chắc mẩm rằng thời gian đến trường đã qua--
“Sao hôm nay…”
Mặc cảm tội lỗi, sự ghê tởm bản thân, những cảm xúc không yên ấy tiếp tục thít chặt lấy cậu, không tài nào biến mất.
Việc không biết rõ nguồn cơn nỗi lo âu khiến cậu muốn mở lòng, Subaru không nhận ra một giọt mồ hôi đáng ghét vừa nhỏ và rơi xuống tấm futon.
Lúc này đây, gương mặt của hai bố mẹ khi cậu bỏ đi khỏi bàn ăn nhất quyết không để cho cậu yên.
Vẫn là những vẻ mặt quen thuộc, vẫn là những cuộc hội thoại quen thuộc, vẫn là những cơn cãi vặt quen thuộc, những biểu hiện quen thuộc, sự lười biếng quen thuộc – đáng lẽ là vậy.
Nhưng riêng hôm nay, cái lề thói quen thuộc ấy, điều đã xảy ra không biết bao nhiêu lần từ trước đến giò, giằng xéo tâm tư cậu không nguôi.
--Nghĩ lại, kể từ khi cậu thức dậy sáng nay, cậu đã thấy có gì đó không đúng.
Người bố Kenichi của cậu luôn dùng vô số cách hâm hấp để quấy rầy cậu khỏi giấc ngủ. Sau khi Subaru bỏ học hẳn, hay khi sau khi cậu trở thành một tên thất bại trên mọi khía cạnh, cách ông đối xử với cậu vẫn không thay đổi. Quả thực, vụ sáng nay cũng tương tự những buổi sáng khác trong mười bảy năm cậu sống – vậy thì sáng hôm nay có điều gì đặc biệt, liệu thứ gì đó ngoài cú Diving-Press có thể gây nên nỗi đau lồng ngực cậu đang ấp ủ?
Tuy cách người mẹ Naoko lo lắng không đúng kiểu gần như không ăn thua với cậu, nhưng bà luôn đặt Subaru lên trước nhất. Vì Subaru ở lì trong nhà, bà nội trợ tận tụy Naoko đáng lẽ có rất nhiều thời gian để dành cho cậu. Ấy thế mà, như phí hoài khoảng thời gian đó, bà chỉ tiếp tục dõi theo Subaru từ khoảng cách đủ gần với cái nhìn dịu dàng mà kiên định. – Lúc ăn cơm, cậu thường để ý thấy trong cái nhìn đó không hề có ẩn ý nào cả.
Cậu không thể hiểu tại sao, ngay cả hiện tại, sau khi thời gian đi học đã qua, cảm xúc mông lung vẫn cháy rực trong cơ thể.
“Thứ gì đó không đúng. Là cái gì mới được? Chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng hôm qua là…”
Cố nhớ lại những việc cậu đã làm ngày hôm trước, vắt cạn não bộ để tìm ra sự cố giữa hôm qua và sáng nay – một cảm giác tê liệt làm cậu sững người.
Như thể có cơn hỏa nộ từ sâu trong con mắt, mỗi lần, cơn nóng ran nổi lên cồn cào, như thể ngăn Subaru tiếp cận những kí ức ấy. Nảy lòng hoài nghi, Subaru lại cố thêm lần nữa ngụp lặn trong đại dương kí ức mênh mông – và cậu tiếp tục thất bại. Không quan trọng cậu thử lần thứ bao nhiêu, kết quả vẫn không chuyển dời.
Ngày hôm qua, hôm kia, và trước đó nữa, Subaru đã trải qua cả ngày mà không làm bất cứ việc gì.
Với cơn đau trong lồng ngực lúc này đây, buổi sáng hôm nay, cậu không thể tìm được điểm bất thường nào để giải thích nó.
Có lẽ là do trùng hợp, nên hôm nay cậu cảm thấy mặc cảm tội lỗi và đau đớn mãnh liệt hơn ngày thường. Cho tới hôm nay, cậu chưa hề thực sự chú ý tới gương mặt của bố mẹ cậu, và đó, trên tất cả, hẳn là lí do hợp lí nhất.
“—Ta vào một lát nhé, Subaru?”
Và, dù kết luận đó không thể xóa bỏ dù chỉ một chút căn bệnh trong Subaru, cậu nghe một giọng nói vang lên phía sau cánh cửa phòng.
Đánh mắt sang cánh cửa, cậu thấy Kenichi hé nửa người vào trong trước khi nhẹ nhàng bước vào căn phòng. Với bước chân nhanh nhẹn gợi cho ta nhớ tới ông hoàng nhạc pop, ông vào hẳn trnog phòng--
“Nếu ba đã vào trước khi người ta trả lời, thì gõ cửa để làm gì chứ?”
“Này này, xét đến mối liên kết vững chắc giữa ba và con trai của chúng ta, thì không lí nào phải cãi nhau về mấy chi tiết vặt vãnh như gõ cửa đâu nhỉ? ...Không, có đấy. Đúng vậy, thi thoảng con trai tuổi dậy thì sẽ muốn làm những việc cần phải ở trong phòng một mình. Ta hiểu rồi. Ta sẽ quay lại trong khoảng mười phút nữa.”
“Ba đừng có tự đưa ra kết luận linh tinh rồi ước định thời gian cho chúng chứ! Không có chuyện gì như vậy đâu!”
Hét lên lời bào chữa không cần thiết cho kiểu suy đoán đó, dù cậu ăn nói lỗ mãng, nhưng sâu trong lòng cậu cảm thấy bớt căng thẳng nhờ trò đùa tinh nghịch.
Nghe Subaru trả lời, Kenichi nói “Thật hả?” kèm theo vẻ mặt nghi hoặc, sau đó quay người và nhảy moon walk trở lại căn phòng.
Rồi, đối mặt với cậu con trai đang nhìn ông trối chết, ngay lúc đó ông làm một thế tạo dáng, trỏ ngón tay lên trần nhà.
“Thế, Subaru à. Ta nghĩ cũng hiển nhiên thôi, nhưng hôm nay ta được nghỉ ở nhà.”
“Ừm, con đã để ý rồi. Hôm nay thứ hai mà ba vẫn giúp mẹ làm bữa sáng dù đã muộn, có là con cũng nhận ra. Vậy là vụ gì hả ba?”
“Mà con đừng hối ba chứ. Chỉ là, có vài chuyện ta muốn nói với con nên đây là cơ hội hiếm có để trao đổi với nhau thỏa thích đúng không nào.”
“Nói về chuyện gì cơ? Như là tự rửa bát đĩa của con sau bữa ăn á?”
“Cái đó cũng đúng. Ba rất ghét rửa bát. Ta thích khâu chuẩn bị và nấu ăn vì chúng khá thú vị, nhưng phần đằng sau thì ta mất hẳn động lực.”
Kenichi đang lắc lư bỗng rùng mình. Thấy người bố tăng động như vậy, Subaru nhíu mày, không ngừng nghĩ rằng bố của cậu đang do dự nói về điều gì đó.
Tránh nói tới chủ đề chính, bỡn cợt để câu giờ nhằm gom đủ quyết tâm của cả hai – không giỏi trong vấn khoản này, Subaru cũng có một tính cách y hệt.
Tất nhiên, việc hai bố con giống nhau là lẽ thường tình.
“—Đau quá.”
Khoảnh khắc cậu nghĩ vậy, cơn đau nhức nhối lại lan tỏa khắp trí óc Subaru một lần nữa. Cơn đau như ghim chặt vào thái dương, cảm giác như xương xọ của cậu bị đập vụn, Subaru quay mặt đi để giấu vẻ mặt khổ sở.
“Là, là sao nào? Cái mà người bố vô tư lự của con muốn nói ấy.”
“Ừm, được rồi. Subaru à, con có thích cô gái nào không?”
“—Con là học sinh trung học mà!!”
Thúc giục cuộc hội thoại thật nhanh để giấu đi nỗi đau nhức, cậu phản ứng thái quá với câu hỏi quá đỗi ngờ nghệch làm cậu quên bẵng cơn đau.
Trông Subaru ngẩng đầu lên giận dữ, Kenichi vẫy cả hai tay “Ô—ô—“.
“Con phản ứng dữ dội như thế tức là con thừa nhận mình đang thích nàng nào rồi đó.”
“Ba nghĩ ba đang nói gì với cái mặt bảnh chọe ấy hả? Dù con có điếng người rên rỉ, hay thở dài thì cũng chưa chắc có ý gì đâu.”
Thực tế, điều đó làm cậu chạnh lòng.
Theo đuổi một cô gái không phải là điều Subaru hứng thú trong hiện tại. Cậu không quen cô gái nào, và cậu còn chưa từng muốn một ai. Ít nhất đó là điều cậu tin chắc.
“Saooo, chẳng vui gì cả. Con có dùng nhưng lời khuyên ba cho con lúc nhỏ không đó? Phái nữ rất yếu lòng trước những tình cảnh liên quan đến lời hứa hẹn về tương lai, nên nếu con khiến cho các cô gái biết giữ lời hứa với con về mười năm nữa, con sẽ bật được Flag lợi thế cho route chinh phục của mình ở cái tuổi teen này đấy.”
“Lạ là con đủ ngây thơ đến nỗi thực sự tin vào lời của ba để rồi đi hứa móc nghéo ngón tay cái với con gái khắp chốn, bây giờ toàn vùng này đang cấm hứa móc ngón tay cái. Hình như là bởi có quá nhiều trường hợp liên quan đến cái thằng nhóc con mặt đao phủ này ép tụi con gái nuốt một nghìn cây kim đấy!”
“…Thì cũng tốt vì con được thừa hưởng khuôn mặt ngọt ngào đó từ ba của con còn gì. Ngoài chân ngắn ra, con được thừa hưởng đôi mắt của mẹ, vẻ ngoài áp đảo của ba này, rồi tính lơ đãng của mẹ nữa, cứ như tất cả các thuộc tính được chỉ định sẽ dành cho con từ khi con mới lọt lòng vậy.”
“Ba nên nói câu đó khi còn đang nối dây rốn với mẹ mới phải…”
Cùng hồi tưởng lại những kí ức đau khổ, sự căng thẳng giữa hai bố con giãn ra một chút. Và, nhận ra họ đang đi lạc đề, Subaru nói “Vậy…?”, trở về chủ đề chính.
“Ba muốn nói về chuyện gì? Sau khi xong con còn có nhiệm vụ quan trọng là phải thực thi cơn chợp mắt thứ hai và thứ ba nữa, nên phiền ba để lại lời nhắn sau tiếp ‘bíp’ và yên lặng rời khỏi phòng rồi tán dóc với mẹ ấy.”
“Đừng lên lộ trình sẵn cho ba… Vả lại, mẹ con không hiểu được đâu. Vợ ta và cũng là mẹ con là thể sống bất tuân nhất trên quả đất này con có biết không? Dù như thế mẹ con cũng cực kì dễ thương.”
Nghe câu lưu ý tự nhiên mà hớn hở của bố, Subaru buông một vẻ mặt khó chịu. Nhưng thấy thế, Kenichi chỉ nói “Ờm”, rồi đưa tay dụi mũi như một cậu bé tinh nghịch.
“Mà dù sao thì. Thời tiết hôm nay rất đẹp – sao chúng ta không ra ngoài nói chuyện riêng của hai ba con ta một lát nhỉ?”