Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 129.2: —Hãy chọn tôi (tiếp)
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 129.2: —Hãy chọn tôi (tiếp)
Chương 129.2: —Hãy chọn tôi (tiếp)
“Nhẹ… nhẹ nhàng thôi nha.”
“Bây giờ mà vẫn còn ba hoa được, phục ngươi thật đấy.”
Lâu lắm rồi mới có một con người không được cho phép mà vẫn có thể vào được Thư Viện Cấm.
Nhìn xuống cậu thiếu niên ngã lăn ra sàn sau khi bị hút mana, Beatrice thở dài rồi đưa tay chải tóc.
Dùng ma pháp kết nối không gian để đưa cậu thiếu niên vừa ra khỏi phòng vào một mê cung hành lang vô tận đơn giản chỉ là cách cô trả đũa.
Trả đũa vì phải trị thương cho cậu khi cậu được đưa về trong tình trạng bị thương. Vì phải nghe lời Puck bất đắc dĩ chấp nhận lời nhờ vả của thiếu nữ bán Elf mà cậu đã cứu.
Cô đã định quấy rầy cậu chút đỉnh để làm dịu sự mãn không thể nói ra thành lời.
Định là vậy, nhưng cậu ta lại đánh bại Thuật Chuyển Cửa ngay trong lần thử đầu tiên.
Có lẽ cậu ta không nhận ra trong lòng Beatrice bất an tới nhường nào.
“Chẳng muốn can dự với tên này thêm nữa, ta đoán vậy.”
Beatrice nói, sau khi thổi bay cậu thiếu niên ra khỏi Thư Viện Cấm.
Đến cả cô cũng không hiểu nổi bằng cách nào cậu ta vào được Thư Viện Cấm ngay trong lần mở cửa đầu tiên. Có lẽ cậu ta tương thích với ma thuật hệ Âm, và có lẽ chẳng hay hôm đó bước sóng của hai người lại trùng nhau.
Có điều, dù cậu ta tương thích với ma thuật hệ Âm chăng nữa, cậu ta hoàn toàn không có năng khiếu trở thành một ma thuật sĩ.
“Hắn ta cũng chỉ ở lại dinh thự có vài ngày thôi”, chính vì nghĩ vậy, Beatrice mới làm ngơ được cảm giác canh cánh khó chịu trong lồng ngực.
“Betty này. Em chơi xấu cậu ta phải không? Mồ, không được đâu nha. Cậu ta là ân nhân của Lia đấy, nên em nhớ xin lỗi người ta đàng hoàng vào nhé.”
Sáng hôm sau, Puck tới Thư Viện Cấm và mắng Beatrice vì việc cô đã làm, và thế là cô phải đối mặt với cậu con trai cô đã quyết định không nên dính líu vào.
“Con nhỏ loli này xuất hiện rồi nói cái quái gì không biết.”
“Từ đó nghĩa là gì vậy, ta đoán? Mặc dù chưa từng nghe nhưng ta lại thấy rất khó chịu khi bị gọi như vậy.”
“Nghĩa là ‘nhỏ tuổi tới mức ngoài phạm vi tấn công’ đấy. Tôi đây không ham thuộc tính ‘ít tuổi hơn’ đâu nha.”
“Cái miệng thối của ngươi vô lễ với Betty nãy giờ dè đâu lại đáng thương hại quá nhỉ.”
Người này ăn miếng, người kia trả miếng.
Vốn cô đã không định xin lỗi đối phương, nhưng cuộc hội thoại này đã triệt tiêu hẳn lý do cô để cô mở lời.
Ngồi ăn sáng trong im lặng, Beatrice thở phào khi nhẹ nhõm khi thấy gương mặt ra chiều bó tay của Puck vì nghĩ chắc mình đã được tha lỗi.
Có điều là, thành ra thời gian cậu thiếu niên kia lưu lại dinh thự hẵng còn dài dài.
Beatrice càng nghiêm túc muốn nguyền rủa cái tình hình này hơn, nên cô quyết định bỏ ăn sáng và trở lại trong thư viện. Dẫu sao, tòa dinh thự này cũng có quá khứ và lịch sử khá đặc biệt, và giờ còn đang trong thời gian cấp bách nữa chứ.
Cái tên nhát cáy đó sớm muộn cũng rụt cổ bỏ chạy mà thôi.
Beatrice chỉ cần chịu đựng đến khi đó là được.
“Yo, Beatrice. Tôi xong việc rồi nên rảnh đến chơi với cô này.”
Chẳng thèm để ý tới nội tâm của Beatrice, cái tên đần độn đó cứ xông vào Thư Viện Cấm như chuyện đương nhiên, quấy rầy cô dù chẳng ai mướn hắn làm thế cả, cứ hở ra tí nào là cậu ta lại tới làm phiền cô.
Còn Beatrice dĩ nhiên chỉ lặng thinh trước sự trơ trẽn của hắn.
Có nhiều người có đủ tư cách để vào được Thư Viện Cấm mà không cần nhận được sự cho phép của Beatrice. Nhưng bọn chúng chỉ toàn nhắm vào những tri thức được cất giữ trong Thư Viện, hoặc sức mạnh khổng lồ của tinh linh mang ên Beatrice.
Hễ cứ mở miệng ra là y như rằng bọn chúng sẽ yêu cầu thư viện được mở cửa. Hoặc là muốn Beatrice lập giao ước với mình. Chỉ toàn những hạng người như vậy.
“Beatrice nè. —Cho tôi kéo hai cái mũi khoan của cô rồi thả chúng bay tung tăng nhé?”
“Ngươi muốn chết à, ta đoán?”
Khi cô nghĩ hắn định nói gì mà làm mặt nghiêm túc như thế, thì cậu thiếu niên lại tuôn ra một tràng ba hoa phét lác như mọi khi.
Một, hai ngày đầu sau khi cậu ta tỉnh dậy và nhận công việc làm người hầu trong dinh thự còn đỡ một chút, nhưng sau đó thì cái thái độ thân thiết quá mức của cậu phiền khỏi phải nói.
Cô nghĩ vậy, thì đột nhiên cậu bảo với cô.
“Tôi kẹt cứng rồi. Nói thẳng ra là tôi muốn cô giúp tôi một tay.”
—Cậu ta ngay lập tức nhận ra vụ huyên náo của Ma Thú trong khu rừng xung quanh dinh thự.
Đối mặt với cậu thiếu niên với cơ thể tắm trong những “lời nguyền” của Ma Thú đang thảo luận cách giải nguyền cùng mình, Beatrice cảm thấy cậu có gì đó khác biệt so với trước đó.
Đồng thời cô cũng nhận ra.
Rằng ma thuật hệ Âm mà cô cảm nhận được từ cậu, không hiểu sao cao một cách đột biến.
Vụ náo động của đám Ma Thú kết thúc êm đẹp chẳng gây phiền hà gì tới Beatrice, và có vẻ cậu thiếu niên đã rút ngắn được khoảng cách với cặp chị em hầu gái trong quãng thời gian đó, cậu được chào đón như một thành viên chính thức trong tòa dinh thự.
Rồi cậu ta trở về với bề ngoài vui vẻ, mấy cử chỉ thân thiện thái quá còn khó chịu hơn trước, và trong chương truyện mà cậu ta đã pha chế ra loại gia vị bí ẩn mang tên Mayonnaise khiến người ta phải chép miệng, “Có lẽ nào…”, Beatrice chìm trong một mộng tưởng không thể nào xảy ra.
—Rằng cậu thiếu niên không màng tới cả tri thức trong thư viện hay sức mạnh của Beatrice.
Có lẽ nào, cậu ta là người mà bấy lâu cô hằng chờ đợi chăng?
Cứ mãi ngờ ngợ vô căn cứ như vậy, hết ngày này đến ngày khác, đến nỗi đầu óc mệt nhoài, khi cô gần như muốn chấp nhận điều đó, thì điều ngăn cô lại là quyển sách trắng trơn cô mở ra.
Cuốn sách tiên tri vẫn không viết gì, nên cậu ta không thể là “người ấy” mà cô đang đợi được.
Vốn, cậu ta cũng thiếu sót đủ thứ để có thể trở thành người mà Beatrice đang chờ.
Đầu tiên là ánh mắt cậu ta vô cùng dữ tợn. Thái độ thì không ưa nổi. Phép tắc chẳng ra đâu vào đâu, chân lại còn ngắn. Cậu ta đã có thứ quan trọng hơn cả Beatrice, cũng chẳng đối xử dịu dàng với cô gì cả.
Ngược lại, cô không thể tìm ra được điểm tốt gì ở cậu. Chẳng hiểu cô gái bán Elf với cô hầu gái em tóc xanh thấy gì hay ở cậu.
Hắn ta chẳng có gì tốt đẹp, sao mọi người không thôi quý mến hắn và bỏ hắn lại một mình đi cho rồi?
Nếu thế, khi hắn ló mặt vào Thư Viện Cấm, cô sẽ không ngại cải thiện cách đối xử với hắn một chút.
Cô đã từng nghĩ thế, vậy mà…
.
.
“Beatrice. Tôi định mời Emilia-sama và Subaru-kun tới Thánh Địa.”
Sau khi trở về từ Hoàng Đô, Roswaal đã nói vậy với cô.
Hàng vạn câu hỏi chạy qua tâm trí Beatrice, mắt cô mở to. Nhưng Roswaal đã dập tắt vô số những câu hỏi của cô bằng một hành động duy nhất.
Nói cách khác, hắn xoa tay lên bìa cuốn sách tiên tri trên tay.
“...Cô hiểu mà nhỉ? Beatrice.”
“Ta… ta hiểu rồi… Thích... làm gì thì làm, ta đoán vậy.”
Beatrice không thể nói gì hơn ngoài trả lời như vậy.
Sau khi Roswaal quay lưng về phía Beatrice và cô nghe được việc hắn sắp tới Thánh Địa, Beatrice quyết định sẽ núp mình trong Thư Viện Cấm không đi đâu cũng không gặp mặt ai cả.
Ghi chép trong cuốn sách tiên tri của Roswaal nhắc tới kết quả của việc đụng chạm tới Thánh Địa.
Nghe vậy, thực sự cô cũng ôm kỳ vọng với cuốn sách tiên tri của bản thân. Nhưng những trang giấy vẫn chỉ là một màu trắng không hồi kết, bỏ mặc con tim Beatrice ở lại một cánh đồng hoang.
Beatrice biết Thánh Địa, kết quả sự hi sinh của Lewes Meyer, đã trở nên như thế nào.
Cô biết chốn đó đã không được giải phóng trong suốt bốn trăm năm. Cô biết ở đó, những người mang một phần dòng dõi Á Nhân đang bị giam giữ và chờ ngày được giải thoát.
Và đó là một bức tường mà cô gái bán Elf phải vượt qua nếu cô muốn đoạt lấy ngai vàng.
——Nhưng nếu kết giới bị phá bỏ, thì điều gì sẽ xảy ra với sự hi sinh của Lewes?
Với cảm giác bất lực của Beatrice khi ngày đó đã không cứu được Lewes Meyer?
Với cảm giác mất mát không nguôi đã dẫn đến lời giã biệt của cô với Echidna?
Nhận thấy những cảm xúc không có lối thoát tưởng như đã đông cứng đó một lần nữa lại chảy xiết, Beatrice biết thời điểm vận mệnh của bản thân chấm dứt đã tới gần.
Beatrice không biết rõ chi tiết những việc đã xảy ra ngoài dinh thự.
Cậu thiếu niên kia trở về từ Hoàng Đô với món kỷ vật của một người rất thân thương trong ký ức của Beatrice*. Nhìn thấy thứ đó, và nhận ra rằng thế giới một lần nữa lại bỏ cô lại một mình, Beatrice dõi theo nhóm Subaru khởi hành tới Thánh Địa.
(*Beatrice trở thành thủ thư của Thư Viện Cấm bốn trăm năm trước, nên cô đã gặp gỡ và quen biết Petelgeuse từ hơn bốn trăm năm trước, khi hắn chưa hấp thụ nhân tố Lười Biếng rồi bị Pandora tẩy não)
Nghĩ tới việc thứ bọn họ sẽ mang về từ Thánh Địa chắc sẽ là câu trả lời của bản thân, cô bỏ cuộc.
.
______________________________________________________
.
“Vậy nên, Betty đã quyết định rồi…!”
Trước khi bọn họ có thể mang câu trả lời của cô trở lại, cô cảm nhận được thứ bạo lực mang tới “cái chết” đang tàn phá dinh thự.
Khi nhận ra nguyên nhân của nó, cô nhận ra vận mệnh đã bỏ mặc cô thật rồi.
“Mình sẽ không phá bỏ lời hứa với mẹ… Nhưng trải qua những khoảng thời gian trống rỗng như bây giờ chẳng mang lại ý nghĩa gì cả, ta đoán vậy!”
“Người ấy” sẽ không tới. Nhưng cô không thể thôi chờ đợi.
Nghĩa là, cô cần ai đó phải cướp đi lựa chọn “chờ đợi” của cô.
Nếu cần từ bỏ mạng sống này, thì Beatrice sẽ không hề do dự.
Nếu có thể, nếu cô có thể giao phó trách nhiệm ấy cho một ai đó, thì cô tin rằng mình sẽ đạt được ước nguyện cuối cùng của cuối cùng này.
Nên khi cậu thiếu niên kia — Natsuki Subaru, xông vào phòng đêm nay, trái tim của Beatrice đã bị lay động bởi dòng cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Cứ như định mệnh, thứ chưa một lần tới để giải cứu trái tim Beatrice, cuối cùng cũng đền đáp những mong mỏi của cô vậy.
Bàn tay của cậu ta sẽ tước đi mạng sống của cô, giúp cô phá bỏ lời hứa, chuyện đó cũng không tệ lắm—
“Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, Beatrice. ——Kéo cô ra ngoài ánh nắng mặt trời, rồi cùng chơi đùa tới khi váy cô lấm lem bùn đất mới thôi.”
——Đột nhiên hắn nói gì vậy không biết.
“Toàn chuyện thừa thãi, ta đoán vậy. Chẳng ai mướn ngươi làm vậy cả.”
Cô không hiểu. Ý hắn là gì cơ chứ?
Bởi trước giờ, cậu thiếu niên chưa lần nào hành xử giống “người ấy”. Hắn chưa từng giật quyển sách ra khỏi tay cô và nói “Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu” cả.
“Đừng bị chi phối bởi một cuốn sách trống rỗng cùng lời hứa bốn trăm năm tuổi ấy nữa. ——Hãy là người tự định đoạt điều bản thân muốn, Beatrice à.”
“————.”
——Ấy thế mà ngay lúc này đây, tại sao cậu ta lại làm lay động trái tim Beatrice khi cô đã một mực quyết tâm chứ?
“Cuộc đời mình sẽ chấm dứt”, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ vậy
Khi thấy cậu thiếu niên trở về, cô đã ôm kỳ vọng, rằng “Mình sẽ chết dưới bàn tay cậu ta”.
Nhưng cậu thiếu niên lại cố cho cô thấy một tương lai lệch khỏi những hi vọng của cô.
Đó không phải thứ cô muốn.
Trái tim có thể mong chờ một điều như vậy của cô đã chết từ rất lâu giữa khoảng bốn trăm năm ròng rã rồi.
“Nếu… nếu ngươi… là ‘người ấy’...”
Đáng lẽ là như vậy, nhưng trong khi nghe giọng nói không giấu nổi sự phẫn nộ của cậu thiếu niên, thứ gì đó đã thay đổi trong trái tim Beatrice.
Cảm xúc đang ngủ say chuyển mình và nở rộ như những nụ hoa đầu mùa, cô ngẩng đầu lên.
Khi nói rồi, thì cô sẽ không thể rút lời lại được nữa.
Cô đang gạt bỏ sự ám ảnh với những từ ngữ đã trói buộc mình suốt bốn trăm năm của mẹ, và lần này bấu víu vào một thứ khác hoàn toàn mới.
Hiểu điều đó, Beatrice nói ra những từ ngữ mang tính quyết định——,
“Ngươi… sẽ trở thành ‘người ấy’ của Betty chứ?”
“Cô bị ngốc à? —Tất nhiên là tôi không phải ‘người ấy’ bí ẩn nào đó của cô rồi.”
Khi cậu ta nói vậy với gương mặt móc mỉa, hi vọng cô mới gửi gắm ở cậu tắt ngóm.
Sau đó cô để mặc bản thân cho cơn giận mà thổi bay cậu ta ra khỏi phòng, cô cũng không nhớ rõ lắm.
Nhưng cô biết mình đã nói ra điều mà bản thân không thể rút lại, và trước khi chuyện trở nên không thể quay trở về như cũ đã ngay lập tức bị dập tan.
“————.”
Hắn là trò hề gì không biết.
Thế là cô đã làm trái lời hứa với mẹ mà bấy lâu nay luôn giữ gìn. Mà hành động đó còn không mang lại kết quả gì, lời thề của Beatrice bị giáng cấp thành thứ gì đó vô cùng rẻ mạt.
“Mình… mệt rồi, đoán vậy.”
Đã thế thì sau này cứ để mọi việc diễn ra như bình thường vậy.
Nội chuyện nghĩ tới việc nhận lấy bàn tay hắn chìa ra đã là một sai lầm rồi. Cái ngữ đó làm gì có trái tim quả cảm đủ để lấm bẩn tay vì người khác kia chứ.
Giống như Beatrice vậy, luôn luôn bận tâm về những thứ nhỏ nhặt, thiếu quyết đoán và không thể tự quyết định, viện đủ thứ lý do này tới lý do khác, một trái tim yếu đuối.
Vậy nên, “cái chết” của Beatrice sẽ tới theo một cách khác——
“Cuối cùng cũng quay lại rồi! Này, đồ ngốc. Thôi thói chưa xong chuyện đã đuổi người ta ra ngoài đi. Giờ nghe tôi nói cho thủng đây này…!”
“————!”
“Oái!?”
Cậu thiếu niên xông thẳng vào Thư Viện Cấm, xen ngang những suy ngẫm của Beatrice.
Khi thấy cậu, vẫn đang muốn nói tiếp gì đó, cảm xúc của Beatrice lại xôi lên, cô thổi bay cậu đi bằng sóng ma thuật.
Cô nhìn cậu không thể trụ vững trước làn sóng và bay khỏi Thư Viện Cấm cho đến khi cửa phòng đóng sập.
Cuộc trò chuyện của họ đã tan vỡ, kết thúc bởi phát ngôn chí mạng của cậu ta, vậy mà cậu ta vẫn cứ mặt dày được thế sao?
Beatrice không hiểu nổi tại sao cậu ta đã phun ra một câu như vậy mà còn dám trơ trẽn xuất hiện trước mặt cô.
Cô đặt tay lên ngực để kiềm chế sự tức tối, thở ra một hơi thật dài, và——,
“Đủ rồi đấy! Muốn làm oắt con ăn vạ hả!? Nếu cô định dùng vũ lực, thì chuyện sẽ chẳng tới đâu đ…”
“Ngươi mới thôi đi ấy!”
“Ối a!”
Một làn sóng ma thuật mạnh hơn ập lên đầu, lên người cậu.
Sau khi cô xác nhận cậu thiếu niên lúc nãy đang la hét và bị thổi bật ra ngoài hành lang đã ngất đi trong đau đớn, cánh cửa của Thư Viện Cấm một lần nữa ngắt kết nối với hành lang.
Thì lợm đến khó tin.
Hắn ta không biết bỏ cuộc là gì sao? Hay hắn không nhận ra câu nói không thèm nghĩ trước sau của hắn đã tổn thương Beatrice? Dù là thế nào, cậu ta vẫn luôn không chịu chấp nhận lời từ biệt của Thuật Chuyển Cửa.
“Ta… không đùa với ngươi đâu, ta đoán vậy.”
Lẩm bẩm tức tối, Beatrice kéo chiếc thang ra giữa phòng, và lại ngồi hướng ra cửa như mọi khi, vừa vuốt ve cuốn sách tiên tri vừa nhìn cửa.
——Cậu thiếu niên sẽ lại mở toang cánh cửa đó một lần nữa.
Hắn sẽ lại xuất hiện, với mớ lý luận ích kỷ, và với kiểu chèn ép mà không thèm nghĩ tới cảm xúc của người ta.
Lần sau, sau nữa, và sau nữa của sau nữa, cô sẽ lại chối bỏ và đuổi hắn đi.
Bởi hắn không phải “người ấy”.
Bởi hắn đã mất tư cách để đưa Beatrice ra khỏi nơi đây.
Vậy nên, Beatrice đã quyết định không bao giờ rời khỏi đây.
Cuộc đời cô sẽ chấm dứt ở đây, bên cạnh lời hứa mà cô đã không đáp ứng được.
Bởi hiện tại đó là cách duy nhất để cô được cứu rỗi.
.
_________________________________________________________
.
Bay ra khỏi phòng, Subaru đập đầu vào tường, đau đến nghẹn cả họng.
Kể từ khi thuyết phục Beatrice thất bại, đây đã là lần thứ sáu cậu bị ném ra ngoài Thư Viện Cấm. Cậu cảm thấy bị thổi bay nhiều lần liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã giúp cậu đối phó với đòn tấn công vô hình tốt hơn.
Đổi lại, làn sóng ma thuật của Beatrice như đang thăm dò xem có thể mạnh tới bao nhiêu mà không làm Subaru bị thương, xem chừng cậu không thể cẩu thả rồi đây.
“Đâu phải lúc rèn dũa ma pháp đâu chứ, khốn nạn! Cô ấy chẳng chịu nghe mình…”
Chùi mồ hôi bằng tay áo, Subaru ép đầu gối của mình phải trụ vững.
Cậu đã hoang phí thể lực bằng việc chạy rồi chạy từ ngày hôm qua, hết đổ máu rồi lại gãy xương. Sự mệt mỏi cực độ khiến tầm mắt cậu mờ đi, thứ duy nhất giúp cậu bền bước là tinh thần nghị lực.
“Lửa... sắp lan ra khắp nơi rồi…”
Hạ thấp người và quay đầu, Subaru tặc lưỡi khi hiểu ra tầm nhìn của mình không chỉ mờ đi vì mệt mỏi.
Ngọn lửa thiêu chết con ma thú đang dần bao trọn cả dinh thự.
Dường như tầng dưới của tòa chính đã bị lửa ngốn trọn, cậu thấy khói đen đang bốc lên từ hai phía đông, tây của tòa nhà.
Ngọn lửa đã đuổi phần lớn lũ ma thú đi nên không có con nào cản đường chạy của Subaru cả. Có điều nhiệt độ trong này cứ nóng dần lên như lò nướng, mồ hôi cậu chảy ròng ròng, da tấy đỏ cũng sắp phỏng đến nơi.
Không lâu nữa tòa nhà sẽ sụp đổ, số mệnh của Subaru cũng sẽ cháy thành than trong hỏa thiêu.
Trước khi điều đó xảy ra, Subaru cần hoàn thành mục đích của mình và trốn thoát cùng Beatrice.
Nhưng trái tim cứng đầu của Beatrice lại không chịu mở cửa cho cậu.
“Nhờ vụ hỏa hoạn nên số cửa cần mở cũng giảm đi nhưng mà…”
Đó là phần tích cực duy nhất ngọn lửa mang lại mà cậu nghĩ được.
Thuật Chuyển Cửa chỉ tác động lên những cánh cửa còn nguyên vẹn và đang đóng. Nên nó không thể kết nối đến những cánh cửa đang mở hoặc đã cháy.
Lửa càng lan, thì số cánh cửa có thể dẫn đến Thư Viện Cấm càng thu hẹp.
“Nói thế, nhưng trước đó chắc mình bị nướng chín mất rồi.”
Cậu cũng chẳng muốn nghĩ đến trường hợp cửa trong dinh thự cháy hết.
Subaru không biết rõ cách Thuật Chuyển Cửa của Beatrice kết nối các không gian với nhau. Có thể Thư Viện Cấm khi đó sẽ cắt đứt hoàn toàn liên kết với bên ngoài, và biến thành một không gian bị cô lập hoàn toàn.
Có một nơi ngoài dinh thự Subaru nghĩ có thể Thuật Chuyển Cửa sẽ kết nối tới, là phòng nghiên cứu ở Thánh Địa đặt tảng pha lê chứa Lewes Meyer ngủ bên trong, nhưng——,
“Trong trạng thái tinh thần hiện tại, cổ có chịu kết nối dinh thự tới nơi đó không đây…?”
Thuật Chuyển Cửa của Beatrice đã từng đưa Subaru tới đó.
Subaru cũng đã đưa ra suy luận về tại sao việc kỳ quái đó lại xảy ra.
Lúc đó cảm xúc của Beatrice đã bùng nổ và miễn cưỡng đuổi Subaru khỏi Thư Viện Cấm.
Thuật Chuyển Cửa của Beatrice đã nhầm lẫn từ “chia ly” mãnh liệt với mệnh lệnh của cô —— cậu đoán ấy là lý do mình bị thổi bay tới đó.
Nơi đó với Beatrice là tượng trưng cho một lời từ biệt đau thương. Kết quả là Subaru bị đưa tới Thánh Địa.
Nên cậu không nghĩ bây giờ Thuật Chuyển Cửa của Beatrice sẽ kết nối tới phòng thí nghiệm ấy.
Beatrice không tập trung vào “chia ly” nữa, mà là “kết thúc”.
Nếu mất liên kết với thế giới, lần này thứ chờ đợi Beatrice sẽ là “kết thúc”.
Subaru thấy cô rất có thể sẽ đưa ra quyết định cuối cùng như vậy.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để cô kết thúc như vậy đâu…”
Hít một hơi thật sâu, Subaru lao vút đi.
Cậu để cánh cửa mình vừa bị đuổi ra mở toang, tìm sang cánh cửa kế, vừa khua tan khói bốc lên vừa dấn mình vào sâu trong dinh thự.
Cậu nghe tiếng bung vỡ của cấu trúc tòa nhà giữa ngọn lửa cuồng nộ.
Cậu nhăn mặt để nhẫn nhịn cảm giác da như bị rang lên, lẫn cái rát của khí nóng thổi ngược vào hai tròng mắt.
Khi khói chui hết vào mũi khiến cậu muốn ho sụ, cũng là lúc Subaru tìm ra một cánh cửa chưa mở, cậu vồ ngay lấy tay nắm cửa.
Nắm tay cửa nóng ran toát ra luồng nhiệt làm bỏng tay Subaru. Tay cậu đã đầy rẫy những vết bỏng gớm ghiếc. Cậu đã quá quen với việc nghiến răng chịu đau rồi.
Để mặc cơn đau giày xéo như chọt vào hai thái dương, Subaru đạp tung cửa.
“————.”
Cậu lăn nhào vào căn phòng bao bọc trong mùi sách cũ.
Cậu há hốc miệng thở một hơi thật sâu, trong trạng thái ngã sấp, cậu nhìn lên trần nhà tối tăm.
Một bầu không khí quen thuộc, với cơn giận như đang đâm nghìn lỗ nhỏ trên da cậu — đúng là Thư Viện Cấm rồi.
“Lại là ngươi, vẫn chưa tỉnh ngộ à…!”
“Ha! Đúng thế, là như vậy đấy! Tôi sẽ quay lại đây hết lần này tới lần khác để bắt cóc cô. Không muốn tôi tới nữa thì để tôi cuỗm cô đi là được mà! Làm thế cô cũng chẳng cần nhiều lời với tôi nữa!”
“Đủ rồi đó, ta đoán vậy! Ta biết tòa dinh thự này đang cháy đấy! Nếu không trốn ra ngoài ngay, ngươi sẽ chết cháy cho mà xem, ta đoán vậy!”
Subaru nhấc cơ thể rệu rã của mình dậy, vừa thở hổn hển vừa nhìn Beatrice chằm chằm.
Cô vẫn ngồi nguyên trên chiếc thang gấp, trên gương mặt dận dữ của cô, đôi mắt tròn đang dùng hết sức lườm cậu.
Trong một thoáng, khóe mắt cô lóe lên chút cảm xúc, môi Beatrice run rẩy.
“Hay là… ngươi muốn cùng Betty bị thiêu chết trong dinh thự?”
“Cô bị ngu à! Nói chừng ấy mà chưa thông được não hả!? Tôi đây không hề muốn chết chung với cô nhớ! Tôi tới lôi cô đi để cô không chết đó!”
“————! Ích kỷ hết phần người khác, ta đoán vậy! Biến đi!”
Subaru đứng dậy và chụp lấy một kệ sách để chịu làn sóng ma thuật đầu tiên.
Cậu cảm nhận được làn gió thổi xiết qua người, mà một đợt sóng thứ hai như hút đi sinh khí của cậu.
Cậu ngẩng đầu và thấy Beatrice đang giơ tay lên, cô ép gương mặt đau đớn phải nở một nụ cười.
“Ta đã hút mana của ngươi đấy. Ngươi còn nhớ cảm giác này phải không, ta đoán vậy.”
“Cái… đồ…”
“Tay ngươi chỉ cần trượt khỏi giá sách là xong. Đừng có làm phiền Beatrice nữa, ta đoán vậy!”
Khi đầu gối bắt đầu bỏ cuộc, làn sóng ma thuật thứ ba ập thẳng vào cậu.
Cậu như bị đập vào một bức tường sức mạnh vô hình, cậu không thể trụ vững nữa và bị đẩy về hướng cửa. Cứ thế, cậu lăn tròn, và bay khỏi…
“H… hự!”
Giang tay hết tầm với, Subaru mới xoay sở túm được cửa phòng để không bị thổi đi.
Cơn đau chạy dọc tứ chi, đặc biệt là cánh tay đang giữ, kinh nghiệm giúp cậu biết xương tay có thể sẽ gãy thật. Nhưng cậu vẫn nghiến răng cố quên cảm giác ấy đi.
“Cái——”
“Chịu trận bấy nhiêu lần thì đến cả tôi cũng học được cách đối phó chứ. Muốn chịu thua nỗ lực của tôi và ngồi xuống nói chuyện chưa nào?”
“Cơ hội nói chuyện với Beatrice của ngươi chấm dứt rồi. Ngươi phung phí nó bởi chính hành động của ngươi… Sao ngươi vẫn chưa hiểu ra chứ?”
“Tôi chẳng hiểu gì hết. Mà thực ra chẳng phải cô cũng có lỗi trong chuyện này sao?”
Đặt tay lên cửa và đứng dậy, Subaru quẹt máu đang rỉ trên môi.
Cậu cười khổ khi thấy Beatrice nhướn mày nhìn mình với gương mặt đang khó hiểu.
“Có gì đáng cười à, ta đoán?”
“Tôi chỉ vừa mới xác nhận những đòn tấn công liên tiếp của mình không uổng phí thôi. Nếu thực sự không muốn nghe lời tôi, thì đừng dùng mấy trò nửa vời mà thổi tôi bay xác luôn ấy. Cô đủ sức mà. Làm thế nhanh hơn nhiều.”
“...Betty sẽ không…”
“Cô sẽ không giết phứt tôi đi đâu nhỉ. Vừa rồi tôi chập mạch ấy mà. Xin lỗi nha. Nhưng nếu cô thực sự không muốn nghe tôi, thì có nhiều cách dễ hơn mà.”
Trước đó Beatrice cũng đã một lần mắt rưng rưng từ chối giết Subaru.
Subaru chưa đủ trình độ để hiểu thấu cảm xúc cũng như suy nghĩ của cô khi đó. Nên cậu chỉ phỏng đoán. Những phỏng đoán lấy từ những mảnh quá khứ của Beatrice mà cậu biết.
Đã ngờ ngợ đoán ra rồi mà vẫn hỏi câu đó, chính cậu cũng phải ngạc nhiên bởi việc mình đểu cáng tới mức nào.
Nhưng nếu cậu không hỏi, Beatrice sẽ không nhận ra.
Nhận ra sự mâu thuẫn giữa lời nói và hành động của cô, và tại sao Subaru lại ở đây.
“Nếu cô không muốn thấy mặt tôi, thì cứ ôm mình ngồi trong Thư Viện Cấm đi, Beatrice ạ.”
“Ngươi… nói cái quái gì vậy…? Betty chưa hề rời Thư Viện Cấm lấy nửa bước. Nhưng ngươi tự ý vào bằng được đây đó chứ…!”
“Không không, sai rồi. Nếu cô nghiêm túc muốn trốn chui lủi trong này, thì không đời nào tôi lại vào được đây quá nhiều lần trong khoảng thời ngắn như vậy. Cô chỉ từ chối tôi ngoài mặt thôi.”
“Chuyện đó! Là tại… ngươi dùng cách ăn gian để phá giải Thuật Chuyển Cửa. Chưa kể dinh thự đang cháy nên số cửa ít đi…”
Nghẹn họng, tiếng Beatrice nhỏ dần.
Lời của Subaru khiến Beatrice nghi hoặc chính bản thân. Kể cả không, thì bây giờ, Beatrice đã mất đi cột trụ giúp cô đứng vững suốt bốn trăm năm, nên cô đang rất lung lay.
Cô không biết điều Subaru nói hay cảm xúc của cô mới là thật nữa.
“————.”
Thực tình cả Subaru cũng không biết.
Cậu không hiểu vì sao cậu liên tục tìm thấy Thư Viện Cấm nhanh đến vậy.
Có thể do dinh thự đang cháy nên số cửa cậu có thể chọn ít đi.
Hoặc là nhờ tình hình cấp bách hối thúc nên năng lực thuộc tính Âm của cậu tỏa sáng và giúp cậu đánh bại Thuật Chuyển Cửa.
Hoặc có thể điều Subaru nói là đúng, rằng Beatrice không thực sự chối bỏ cậu, và cánh cửa của Thuật Chuyển Cửa đã tự mở ra cho cậu.
“Nếu là cái cuối cùng thì tốt biết mấy”, Subaru thực lòng mong vậy.
Nhưng vì cái gì cũng kệ. Điều cậu cần làm ở đây và bây giờ bảo toàn khả năng mang được Beatrice ra ngoài.
“Ngươi… ngươi! Ngươi không phải ‘người ấy’ của Beatrice!”
Như không thể chịu được nữa, Beatrice bấu chặt chân váy và hét lên.
Không muốn suy nghĩ nữa, tựa như đang khóc, Beatrice ném những từ ngữ của mình vào Subaru.
“Ngươi cũng nói rồi! Ngươi cũng đã nói… rằng ngươi không phải ‘người ấy’, ta đoán vậy. Nếu ngươi vì ta mà nói dối… rằng ngươi là ‘người ấy’, Beatrice cũng sẽ tin ngươi. Dù biết là ngươi nói dối chăng nữa, ta cũng chỉ có thể tin ngươi mà thôi.”
“Beatrice…”
“Nhưng ngươi lại nói ngươi không phải, ta đoán vậy. Ngươi bảo ngươi không phải, rồi còn bảo ta là con ngốc. Ừ, đúng thế, ta đoán vậy. Đúng như ngươi nói đấy. Betty là con ngốc, một con đại ngốc không thể quên được lời hứa từ bốn trăm năm trước… Vậy nên! Dù ngươi có nói gì thì mọi thứ cũng kết thúc rồi, ta đoán vậy!”
Beatrice hét lên, cô chọn chối bỏ, một luồng gió nổi lên xung quanh cô.
Luồng gió ma thuật xoay quanh váy cô, mái tóc dài của cô, khuấy động bầu không khí bên trong Thư Viện Cấm. Subaru rùng mình khi nhận ra đòn tấn công sắp tới là ngọn gió mạnh nhất từ trước tới giờ.
Trái tim hèn nhát muốn cậu rút lui và trốn ra ngoài cửa.
Nhưng cậu đã kìm được ý định đó, cắn mạnh hơn vào môi, và hướng về phía trước.
Để nói được những gì cậu muốn nói với cô.
“Tôi…”
“————.”
“Tôi… không phải ‘người ấy’ của cô. Hỏi bao nhiêu lần tôi cũng sẽ nói vậy. Hoàng tử bạch mã của cô sẽ không tới đâu. Dù tới tận cùng của thời gian, hắn cũng sẽ không tới đâu!”
“————! Nếu thế! Betty cứ mục rữa ở đây cũng được!”
“Không đâu. Tôi sẽ không để cô quyết định như thế. Tôi sẽ nói hết lần này tới lần khác cho tới khi cô hồi tâm chuyển ý. ‘Người ấy’ sẽ không tới đâu. Cô không thể giữ được lời hứa của mình đâu. ——Nhưng tôi không cho phép cô được chết.”
“Ta… cực cực ghét ngươi, ta đoán vậy!!”
Nói rồi, cảm xúc của Beatrice bùng nổ.
Luồng ma pháp thay hình, nhắm tới một mục tiêu duy nhất, ánh sáng màu trắng chiếm trọn tầm mắt của Subaru.
Cậu còn không đủ thời gian để cảm nhận áp lực cận kề.
Một luồng sóng xung kích nuốt trọn cậu, tấn công cậu từ cả trước và sau, khuấy đảo mọi lục phủ ngũ tạng có thể gọi là lục phủ ngũ tạng. Cơn đau tưởng như máu toàn thân cậu chảy ngược, mọi thứ bên trong bị ép qua lỗ chân lông giày xéo cậu.
Mắt cậu quay tròn, cậu mất cảm giác thăng bằng, choáng ngợp bởi cảm giác chóng mặt, mất mọi giác quan về âm thanh, màu sắc, hay mùi vị. Có lẽ đây là thứ người ta gọi là “lâm chung”.
——Nhưng Natsuki Subaru biết.
“——Cô làm sao thế?”
Nhẫn nhịn cơn buồn nôn đến nỗi có thể nôn cả dạ dày ra bên ngoài, Subaru nói, cố không để lộ sự yếu đuối.
Mặt đất vẫn ở dưới chân cậu, khi nhận ra điều đó, thì ý thức cậu cũng dần trở về. Cậu vẫn còn tay chân, đầu vẫn ở đó, ruột gan không trào ra khỏi miệng cậu, hồn phách chưa lìa khỏi xác cậu.
Tóm lại là, như mọi khi, thế này mới chỉ là gần chết mà thôi.
Natsuki Subaru biết rõ, rằng đây không phải là “chết”.
“Đùa… à…”
Tầm mắt cậu mờ mờ ảo ảo, chao đảo qua lại.
Dồn sức tập trung đủ để nhận ra mình đang ở bên trong Thư Viện Cấm, cậu hướng ánh mắt về cô gái trước mặt, trông cô như đang thấy một điều mà bản thân cô không thể tin nổi.
Cô gái đó là Beatrice.
Cô đang không hiểu nổi tại sao Subaru không thể không chết, mà cơ thể còn giữ được nguyên hình.
Nhưng chẳng có gì khó hiểu cả. Subaru biết kiểu gì cũng sẽ thế này.
Beatrice không đời nào sẽ giết cậu.
“Beatrice…”
“————.”
Ý thức cậu mờ nhạt lắm rồi. Nhưng nghị lực đã gượng dậy tinh thần gần như đã chịu thua của cậu.
Cô gái trước mắt cậu đang rung động. Với gương mặt như đang không hiểu nổi bản thân khi không thể hoàn toàn chối bỏ cậu, cô nhìn Subaru với bộ dạng tả tơi bằng ánh mắt kinh hãi.
Thế cho nên, vì lời của cậu bây giờ có thể sẽ chạm được tới cô cho nên, Subaru nhặt nhạnh những mảnh ý thức còn sót lại của mình, và nói.
“T… tôi… không phải… ‘người ấy’... của cô…”
“......”
“Nhưng…”
Những lời phủ nhận hết lần này tới lần khác đó ép những giọt nước mắt ứ trên khóe mắt Beatrice.
Thường thì cuộc nói chuyện giữa họ sẽ chấm dứt ở đây. Trước khi điều đó xảy tới, trước khi cảm xúc của Beatrice chạm ngưỡng giới hạn, Subaru cất lời.
“Tôi… muốn ở bên cô, Beatrice à.”
“————!”
“Cô rất dịu dàng, nên tôi muốn ở bên cô, để cô không còn thấy buồn nữa.”
.
(Còn tiếp)
____________________________________________________________________
*Arto: Chắc phải chia ra 4 part thật rồi =))