Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 120.1: Đại Sâm Lâm Elior, chốn băng hà vĩnh cửu
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 120.1: Đại Sâm Lâm Elior, chốn băng hà vĩnh cửu
Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu
Chương 120.1: Đại Sâm Lâm Elior, chốn băng hà vĩnh cửu
――Khung cảnh biến dạng khủng khiếp, tựa như nó đã quên mất nguyên trạng của mình như thế nào.
Sự tàn phá như cơn thịnh nộ của bầy mãng xà khổng lồ giận dữ. Tất cả cây rừng đều bị đốn hạ, cơ số cây thì bị bật gốc bay loạn xạ lên không trung.
Những miệng hố không đáy nằm hớ hênh, rải rác trên nền đất nứt nẻ. Khu đất giờ hoang tàn như có thể sụp xuống thành cổng địa ngục bất kỳ lúc nào.
Gây ra tất cả điều ấy là người đàn ông đứng giữa mắt bão của sự tàn phá.
Với khuôn mặt rỉ máu và hơi thở thều thào, anh cố giữ cho bản thân đứng thẳng. Anh là kẻ mạo phạm “đại tội” không tương thích với bản thân mà mình chiếm hữu, đem sinh mạng làm đối giá cho sức mạnh.
Anh chính là Geuse – Petelgeuse Romaneé-Conti.
“――――.”
Anh hổn hển, khuôn mặt thất sắc đến nỗi dùng từ “trắng bệch” thôi là chưa đủ.
Nhưng dù sao, anh có vẻ đã bình tĩnh hơn so với lúc ban đầu. Dường như “thứ gì đó” điên cuồng trong cơ thể anh tạm thời đã chấp nhận nơi trú ngụ không thoải mái này.
Xương cốt và máu thịt anh dần bị ăn mòn từ bên trong, đó là cái giá tương xứng cho sức mạnh và độ chính xác nhận về, nhưng bù lại anh đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể.
Nắm giữ quyền năng này cho anh sức hủy diệt kinh hồn.
Quyền năng của Cánh Tay Vô Hình là khôn cùng, cho phép anh vươn tay tới nơi ngoài tầm với, để những đầu ngón tay chạm tới nơi anh không thể chạm tới, cho anh sức mạnh nghiền nát những kẻ mà anh vốn không có cửa đấu lại.
Sức mạnh của Geuse, người lãnh đạo phe ôn hòa trong Giáo Phái Phù Thủy, sẽ không bao giờ sánh được với sức mạnh của phe cực đoan với chủ trương dùng vũ lực. Huống chi là còn phải chuốc thù với kẻ sở hữu chiến lực mạnh mẽ nhất trong Giáo Phái, Giám mục Tham Lam Regulus Corneas.
Việc Geuse một chọi một với Regulus mà không bị biến thành mớ thịt bằm ngay lập tức chắc chắn là nhờ Nhân tố Phù thủy mà anh đã hấp thụ.
Nhưng, sức chịu đựng điên rồ của Geuse cũng có giới hạn,
“Thế này...thì, SAO…?”
Đôi mắt đỏ ngầu trợn tròn, Geuse gầm lên, giơ cao đôi tay run rẩy.
Bàn Tay Vô Hình không chút thương xót giáng xuống trận đòn như vũ bão vào một điểm duy nhất. Đứng giữa mưa đòn đó, kẻ thù của Geuse biến mất trong làn bụi mù mịt,
“Hô, xong rồi hả?”
Trong làn bụi dần tan, bóng Regulus đứng ngán ngẩm ngoáy tai hiện ra.
Thân thể kẻ đứng ngạo nghễ ngoáy tai kia không chịu ảnh hưởng dù chỉ một chút bởi môi trường xung quanh, như thể bị tách rời hoàn toàn khỏi nơi đó vậy. Cứ như thể, hắn chỉ xuất hiện sau khi mọi thứ bị hủy duyệt vậy.
“Đến thế mà… hắn vẫn...!”
“Đủ rồi đấy, ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Cách biệt rõ rành rành như vậy. Chênh lệch một trời một vực như vậy. Độ tương thích của ngươi so với ta đến được mấy phần cũng chẳng phải vấn đề. Không ai có thể đánh bại ta, không ai có thể làm ta xây xước. Thích thì cứ hấp thụ nhân tố Phù Thủy, hay gọi Rồng thần với Thánh Kiếm đến đây thì tùy, nhưng đều vô ích cả thôi.”
“…Chắc là ngươi… nói đúng… Nhưng mà… ta cũng đã câu kéo được kha khá thời gian rồi… ĐẤY.”
“Thì ta cũng có cần vội đâu. Nhìn mà không thấy sao? Ta chỉ là kẻ hộ tống thôi. Không thì mắc mớ gì ta phải đặt chân tới cái chốn này? Ở trong dinh thự quây quần cùng dàn hậu cung hùng hậu là đủ thỏa mãn khát khao bình yên bé nhỏ của ta rồi. Cơ mà phải nói, ta cũng bắt đầu thấy hơi chán vụ đó.”
Vừa trả lời Geuse, Regulus vừa chậm rãi bước tới.
Hắn điềm tĩnh bước qua cánh rừng hoang tàn, cho đến khi hắn và Geuse cùng một tầm mắt, và rồi vung nhẹ cánh tay.
Geuse thủ thế trước hành động tựa như đang vợt côn trùng của hắn.
Anh gọi vào phía bên trong mình, dâng máu thịt cho thứ vật chất màu đen quằn quại để đổi lấy sức mạnh cuộn trào. Anh hít một hơi, sẵn sàng dùng sức mạnh trữ sẵn để thổi bay Regulus trước mặt,
Bỗng, hai tay của Geuse bay đứt lìa khỏi vai.
“C...ái… !?”
“Phản ứng đúng là chán ngắt. Chọc điên ta thỏa thích rồi thì cũng nên quằn quại kêu la làm trò vui cho ta mới phải phép chứ? Tuy là ta cũng biết kỳ vọng chỉ tổ mất công rồi.”
“aaaaaaAAAAAAAAAHHH!!!”
Hai cánh tay đẫm máu lăn trên mặt đất, Geuse, bây giờ đã cụt mất hai tay, trợn tròn mắt thét lên.
Vết cắt thô kệch trên vai để lại hai vết thương xấu xí như bị ngoạm bởi răng nanh dã thú. Tay phải đứt lìa từ vai, còn tay trái thì bị xé ngang bắp tay.
Geuse quằn quại trong cơn đau xé da thịt.
Nước dãi pha máu trào ra từ miệng, Geuse nghiến răng mạnh đến nỗi từng cái răng một vỡ vụn. Đôi chân anh mất đi sức mạnh và ngã khuỵu xuống, trán đập xuống nền đất, nét mặt Geuse ngập trong tuyệt vọng.
“Ý chí với cả quyết tâm với cả cái gì gì đấy đi nữa. Ai mà chẳng giống nhau, ta chẳng cần biết. Dù là ai cũng chỉ có thể sống mà giữ được những thứ bản thân có thể giữ. Mãn nguyện với thế giới nhỏ bé của bản thân đi, thỏa mãn với những thứ trong đó ấy. Theo đuổi thứ gì vừa tầm với thôi. Mà giờ ngươi chẳng còn tay để mà với nữa rồi… như thế đã đủ để ngươi sáng mắt ra chưa?”
“AAA! AAAAAAA…”
“Thật lòng mà nói, ta cũng chẳng vui thú gì đâu. Có lẽ ngươi nghĩ ta dày vò ngươi như này là bởi ta có sở thích kinh tởm là nhìn người khác đau đớn, nhưng không phải thế, nghĩ vậy là xúc phạm tới nhân phẩm, tới phẩm giá của ta. Ta không ra tay vì ta muốn thế. Trên cuộc đời này, chẳng còn gì ta làm vì ta muốn nữa cả. Một người đã quá mãn nguyện như ta thì người ngoài không thể tác động vào, dù là là tốt hay xấu. Ta chẳng cần gì. Ta đã quá mãn nguyện rồi. Ngươi chẳng có quyền căm ghét ta. Chỉ đơn giản là trên con đường ta đi, ngươi lại cản mũi ở đó thôi.”
Geuse không phun ra máu nữa, tiếng kêu la cũng nhỏ dần.
Anh im lặng thở từng hơi thều thào, miệng sủi đầy bọt máu như con côn trùng đang giãy chết.
Lời Regulus ném cho anh không hề có ác ý, lòng thù địch hay bất cứ điều gì.
Bởi với hắn, đó là sự thật tuyệt đối, nên chẳng cần thêm cảm xúc vào làm gì. Regulus hoàn toàn tin vào sự thật đó, hắn chẳng giấu diếm gì cả.
Việc Geuse chết dần thậm chí còn chẳng khiến hắn mảy may bằng cơn gió thổi qua tóc mái.
“Thú thật, ngươi làm ta cụt hứng đấy. Còn tưởng được gọi đi làm chuyện gì thú vị lắm…Ai dè, thậm chí ta còn chẳng hưng phấn để mà cụt hứng nữa, mà đáng lẽ khi ta đã ra mặt rồi thì ngươi cũng phải có tí gì đó gọi là bõ công ta đến đây chứ.”
“Ta xin lỗi, Giám mục Regulus. Khiến anh cất công tới đây, vậy mà chuyến đi lại không được như mong đợi của anh.”
Pandora xin lỗi Regulus, kẻ đang nhìn xuống cảnh Geuse tàn lụi.
Ả cũng lãnh trọn trận đòn dữ dội của Bàn Tay Vô Hình mà vẫn đứng nguyên vị trí mình ở.
Giống như Regulus, phục trang của ả cũng không hề tì vết. Không vết nhơ nào vấy bẩn được tấm lụa trắng khoác trên thân hình mảnh dẻ của ả, vẻ tinh khiết của nó cùng khuôn mặt xinh xắn của ả vẫn nguyên vẹn không chút tổn hại.
“Không phải lỗi của người đâu, thưa Pandora-sama. Đều là do lũ người trong khu rừng này và đám ngốc phe ôn hòa thật sự quá thảm hại. Toàn là bọn rác rưởi không muốn trở thành gì khác ngoài rác rưởi. Chúng không có chí cầu tiến, dù rằng những kẻ đó nếu ngừng vùng vẫy sẽ chỉ là lũ phàm nhân, chúng không như tôi, ở vị thế mà việc cải thiện bản thân là không cần thiết nữa. Chúng phủ nhận ý niệm thỏa mãn bản thân đến tận cùng giới hạn, và dưới quan điểm của tôi, Tham Lam, phải nói rằng khao khát của chúng nông cạn tới mức không thể hiểu nổi.”
“Đâu phải ai cũng có thể nhìn nhận sự việc giống anh hay sánh ngang với anh được. Anh đặc biệt hơn cả, và thỏa mãn với bản thân mình. Anh tuyệt vời và hoàn hảo. Nhưng những kẻ bất hảo cũng ‘tuyệt vời’ không kém.”
“Tôi không giỏi tranh luận. Tôi không từ chối lời khen của người, nhưng cũng không mong được người khen ngợi. Dẫu vậy, đâu nhất thiết phải dẫn theo cả tôi và Hắc Xà. Chỉ mình Pandora-sama vẫn dễ dàng thôn tính khu rừng này mà.”
Đâu đó trong khu rừng, con ma thú reo rắc dịch bệnh vẫn đang hoành hành.
Sự hiện diện của thứ kinh tởm và hiểm độc ấy làm Regulus ghê tởm, nhưng hắn không biết dưới góc nhìn của người khác, hắn cũng ghê tởm y như vậy.
“Phải”, Pandora gật đầu với Regulus,
“Nếu chỉ để đàn áp sự phản kháng của bọn chúng, thì quả thực mình ta thôi là đủ. Tuy nhiên, chuyện đó không có ý nghĩa gì cả. Ta không đến đây với mục đích là làm hại cư dân trong khu rừng này.”
“Người thực sự nghĩ vậy khi mang con Hắc Xà không biết phân biệt ấy tới rồi thả rông ở đây sao? Tôi biết người thực sự không muốn gây ra thiệt hại…vậy nghĩa là người đã quyết định rằng thương vong là không tránh khỏi sao?”
“Để đạt được một mục tiêu cao cả, hy sinh một vài sinh mạng là điều cần thiết. Dẫu vậy chăng nữa, không thể quên đi những con người nhiệt huyết đã cố chống lại số phận nghiệt ngã ấy được. Ta tin tâm hồn cao đẹp ấy sẽ mãi trường tồn với thời gian.”
“Dù có đi hơi lệch đề, nhưng về cơ bản thì ý người vẫn là giết người để đạt được mục đích nhỉ. Ha ha ha. Nói như vậy nghe dễ hiểu hơn đấy ạ. Hơn là việc phí hoài cả ngày trời vắt óc suy nghĩ trong vô nghĩa.”
“Ta thích cách anh tiếp cận vấn đề đấy.”
Đối diện với nụ cười mê hoặc của Pandora, Regulus khẽ nhún vai.
Regulus hạ ánh mắt nhìn trở lại Geuse, kẻ chắc chắn sẽ chết nếu bị bỏ mặc, hắn bước tới để ra đòn dứt điểm.
“Ta không nghĩ ngươi sẽ chết nếu cơ thể đó chết đâu, nhưng lôi hết bên trong ngươi ra ngoài rồi xách cổ đi thì ta sẽ nhẹ gánh hơn nhiều. Cơ mà nói xách cổ một thứ không có đầu và cổ thì không đúng lắm nhỉ.”
Regulus giơ chân lên, chuẩn bị dậm chân xuống nghiền nát hộp sọ của Geuse thành từng mảnh.
Nhưng ngay trước khi chân hắn kịp giẫm xuống, thì một giọng nói cắt ngang.
“AL HUMA!!”
Tuân theo thuật chú, vật chất dần hình thành nhờ mana hấp thụ từ thế giới.
Theo sau tiếng nổ vang trời là khối băng khổng lồ che khuất cả bầu trời phía trên. Phía bên trên đáng lẽ là bầu trời quang đãng do cây cối đã đổ hết nhưng thay vào đó lại là một tảng băng xanh nhạt.
“AAA… Đúng thật là, không đứa nào chịu chừa cho ta phút nghỉ ngơi cả.”
Ngước mắt lên và thấy khối băng khổng lồ, Regulus tặc lưỡi.
Ngay sau đó, khối cầu băng khổng lồ lao thẳng xuống đầu hắn –
“———.”
—Cơn địa chấn, và làn sóng xung kích không thể tránh khỏi, Regulus hứng chịu tất cả.
Khí áp và tiếng rền rú từ mặt đất càng làm khung cảnh tan hoang của khu rừng, nơi tưởng như vừa có thiên tai đi qua, thêm tồi tệ.
Băng tảng vỡ vụn văng tứ tung, cây và đá bị đè nát, mặt đất hứng chịu một áp lực kinh hồn, vùng đất này lại bị biến đổi một lần nữa trong ngày hôm nay.
Ánh sáng khiêu vũ ngợp qua những tinh thể băng lơ lửng trong không trung.
Giữa khung cảnh huyền ảo đó, người phụ nữ tóc bạc kéo người đàn ông ngã hẳn về một hướng đi.
“Geuse! Geuse, gắng lên! Mình… mình, phải làm gì bây giờ…!?”
“For...tuna... sama… Là cô đó SAO...?”
Đáp lại tiếng gọi của Fortuna, chút ánh sáng yếu ớt đã trở lại trong đôi mắt của Geuse đang cận kề cái chết.
Fortuna khẽ gật với Geuse, tuy tính mạng vẫn ngàn cân treo sợi tóc, nhưng anh đã gượng lại được một phần ý thức.
“Phải rồi, là tôi đây. Geuse, làm sao anh… đến nông nỗi này...”
“Tôi ổn, MÀ…thân xác này, ngày nào đó cũng sẽ héo tàn…Ngón Tay đã tin tưởng... và giao phó nó cho tôi... sẽ thông cảm thôi… quan trọng là... Emilia-sama sao rồi?”
“Tôi giao con bé cho người đáng tin cậy và bảo họ rời khỏi khu rừng rồi. Chắc chắn… họ sẽ ổn thôi.”
“Vậy... sao… Thật là… may, QUÁ...”
“—May hả? May cái đ** gì mà may!?”
Tiếng hét phẫn nộ của Regulus át hẳn lời của Geuse khi khuôn mặt thẫm máu của anh vừa nhẹ nhõm được đôi chút.
Ăn một quả đạn băng khổng lồ vào đầu, gương mặt của Regulus như phát dại. Tay vuốt ngược tóc mái, ánh mắt hắn hừng hực sát khí.
“Vừa mới quay lại mà cô nghĩ mình là ai để có gan làm cái trò đó hả? Chỉ nháy mắt nữa là ta dẫm nát óc hắn ta rồi! Cô có quyền gì, ai cho phép cô xen vào chuyện của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta, của ta!! Ai cho cô!! Cản đường ta hả!!”
La lên như Chí Phèo ăn vạ, Regulus ngồi xổm xuống và đặt hai tay lên nền đất. Hắn vung tay, xới tung đất mềm lên không trung, hất chúng về phía Fortuna và Geuse.
Đám bụi đất cũng chẳng có là mấy. Kiểu giận dỗi đó vụng về và ấu trĩ như lũ con nít vậy.
Fortuna ngó lơ đám đất bụi và ngay lập tức tập trung ma lực để phản công.
Nhưng,
“Đừng! Nếu cô không… tránh, đám đất đó…”
“Hả…?”
Geuse xen vào khi Fortuna đang niệm chú, húc đầu cô xuống đất. Geuse gồng mình dùng Bàn Tay Vô Hình ném thân thể lăn ra đất của họ bay về phía sau.
Thay vì đánh chặn hay phòng thủ chống lại đám bụi, anh chọn cách khiến họ ngã lăn lộn trên mặt đất.
Chỉ khi Fortuna sắp hét vào mặt Geuse rằng anh đang làm cái quái gì, thì cô mới nhận ra.
Khi đám đất đá mà Regulus hất lên chạm đất, chúng phát ra âm thanh rả rích như khi nước mưa rơi trên mái nhà, để lại “hằng hà sa số những lỗ nhỏ trên mặt đất”.
Tuy kích thước mỗi lỗ chỉ như một hạt cát, nhưng mật độ và độ sâu của chúng rõ là một chủ đề đáng sợ.
Đòn tấn công kỳ dị kết thúc chỉ để lại một khoảng đất bị đục lỗ chỗ, nhưng một phần của nó đâm vào một thân cây ngay trước đó vẫn còn nguyên vẹn.
Thân cây to đến mức không chắc một vòng tay của Fortuna có ôm trọn được hay không đó bị đục thủng bởi vô số lỗ nhỏ và tan tành xác pháo.
Không phải cây mà là người trúng phải thì chỉ có nước thành thịt vụn.
Ấy thế nhưng điều đáng sợ nhất là,
“Sao các người lại tránh hả! Các người ăn lấy một đòn rồi biến thành mớ bầy nhầy, làm thức ăn cho lũ dòi bọ không được sao!? Thằng chó Petelgeuse, với cả con đàn bà khốn nạn kia nữa. Ta còn định chọn cô làm vợ thứ số bảy chín của ta nữa chứ, nhưng xem cô vừa làm gì đi!”
(*Shin: 100 năm trước mới có 78 cô thôi à, ít nhể :)) )
Regulus lại cúi xuống, để tay lên mặt đất một lần nữa.
Điều đáng sợ nhất ở đây là, hắn chỉ thực sự định ném cát khi gây ra hành động phá hoại vừa rồi – và hắn cũng không định bỏ nhiều hơi sức hơn hơi sức dành cho một trò trẻ con.
Regulus hung hăng và nắm giữ sức mạnh hủy diệt lãnh trọn một đòn toàn lực của Fortuna, ấy mà vẫn chẳng xây xước gì. Sự tồn tại chỉ có thể diễn tả bằng từ “khác thường”.
Regulus Corneas sở hữu thứ sức mạnh vượt trội trong cả tấn công lẫn phòng thủ. Và thứ sức mạnh khó tin ấy lại bị giam hãm trong cơ thể của một kẻ tính tình trẻ con và ích kỷ.
Một thực thể quá sức nguy hiểm, như một đứa trẻ vô giáo dục chĩa mũi dao của mình đến bất kỳ ai tùy vào cảm xúc được trao cho sức mạnh sánh ngang Rồng vậy – đó là cách Fortuna đánh giá con quái vật trước mắt mình.
“Nếu không thích biến thành thịt bằm, thế thì ta sẽ ngắt hết tứ chi rồi xếp làm đồ trang trí vậy!! Ta sẽ bắt các người phải hối hận vì dám đem ta… Tham Lam, ra làm trò cười!”
“Khoan đã, Giám mục Regulus.”
Ngay trước khi Regulus chuẩn bị trút trận mưa bụi lên đầu Geuse với Fortuna thêm lần nữa, thì Pandora cất tiếng gọi hắn từ phía sau.
Tay vẫn đang chạm đất, Regulus ngoảnh lại nhìn Pandora. Nét mặt đầy cuồng nộ của hắn không nguôi ngoai ngay cả khi đối mặt với Pandora, người mà hắn luôn cúi đầu kính cẩn trước.
“…Sao vậy, Pandora-sama? Tôi chỉ đang phẫn nộ vì quyền lợi của mình bị chúng giẫm đạp. Giữa lúc này mà người lại muốn ra lệnh cho tôi sao? Người định làm gì? Định ngăn tôi sao? Người hãy nghĩ thật kỹ, rồi mau trả lời tôi đi…”
“Xin hãy bình tĩnh, Giám mục Regulus. Anh không được phép giết họ ở đây. Nhìn hai người đó, anh không cảm thấy gì sao?”
“Nhìn ta như này mà bảo không cảm thấy gì sao? Ta đã nhún nhường lắm rồi, đừng có tinh tướng nữa, con đàn bà này!”
Regulus chuyển hướng toàn bộ sự giận dữ về phía Pandora, con người như cách biệt bản thân hoàn toàn với sự nóng nảy của Regulus, tình trạng của Geuse, và quyết tâm của Fortuna.
Tưởng chừng như quên mất ai bạn ai thù, Regulus hất tay về phía Pandora. Những tia đất lao thẳng lên, cắt ngang và phá tan mọi cái cây nằm cản đường, nhắm thẳng về phía thiếu nữ. Đòn tấn công chạm đến mục tiêu, và cơ thể Pandora nổ tung thành một vũng máu.
“…Không thể nào.”
Fortuna lẩm bẩm với vẻ kinh ngạc khi chứng kiến cảnh Pandora tan xác. Người mà cô ghê tởm, vừa bị giết một cách tàn nhẫn chỉ do chút mâu thuẫn nội bộ.
Fortuna đã tin chắc rằng Pandora có sẵn chiêu trò nào đó để tránh đòn tấn công của Regulus, nhưng giờ cô ta chỉ còn là nhúm máu đỏ tươi trên mặt đất, làm chất dinh dưỡng cho mảng rừng đã trở nên hoang tàn.
“Cho đáng đời, dám xàm ngôn với ta. Sao không ai nghĩ cho ta được xíu xiu vậy? Đừng cản đường ta. Đừng can thiệp vào chuyện của ta. Đừng nhúng mũi vào chuyện của ta. Đừng chống lại ta. Mỗi thế mà khó khăn lắm sao? Này, các ngươi nghĩ sao?”
Sát hại Pandora, Regulus quay sang Geuse và Fortuna với ánh mắt sắc lạnh.
Giờ không phải lúc vui mừng vì kẻ thù đã bớt đi một. Nếu kẻ địch còn lại là kẻ có sức mạnh tuyệt đối, thì tình thế cũng chẳng khác biệt là bao.
Fortuna đã dồn toàn lực để bất ngờ đánh úp Regulus.
Và ngay cả khi lãnh trọn đòn ấy, Regulus vẫn không chút xây xát, quần áo chẳng có lấy một vết nhăn. Thật khó chịu khi phải thừa nhận, nhưng Fortuna không có cửa đấu với hắn.
Geuse đã hết mình đến nỗi cơ thể gần như hết đát. Dù cho Fortuna có bắt anh làm điều không thể là chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, thì trận chiến vẫn sẽ diễn ra một chiều.
Tất cả những gì Fortuna có thể làm lúc này là lợi dụng cơn tức giận của Regulus để câu kéo thêm thời gian cho con gái cô chạy thoát.
“Hãy để tôi, đấu với hắn…Fortuna… sama.”
“Nhưng Geuse, anh…”
“Dù cho, có đánh đổi bao nhiêu… xương máu, trừ khi cơ thể mục rữa hoàn toàn, thì, tôi vẫn có thể… chiến đấu TIẾP. T… Tôi sẽ câu giờ, để…cô, chạy thoát…”
“Đừng có... ngốc thế chứ.”
Fortuna khẽ cười khi thấy Geuse cố vùng dậy trong vòng tay mình.
Cô không hiểu vì sao lúc này mình còn thể mỉm cười như thế, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy rất tự hào.
“Anh bảo tôi bỏ anh lại chạy trốn sao? Nếu muốn, tôi đã chẳng quay lại đây. Tôi đã phải chia tay Emilia để tới đây đấy, giờ có nói gì thì tôi cũng không đi đâu.”
“Nếu…đã…thế, tại sao,…cô còn quay lại…làm gì? T… Tôi…”
“Để giữ cái mạng của anh chứ sao. Và để nếu lỡ, anh có chết thật, thì tôi sẽ là người ở bên anh khi đó.”
Đắm mình trong đôi mắt thạch anh tím của Fortuna, đôi mắt nhuốm máu của Geuse mở to.
Mất đi hai cánh tay, thân thể Geuse nhẹ đi trông thấy. Fortuna kéo anh lại gần tới mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau, và thầm thì.
“Tôi sẽ đợi ai, ở một thế giới không có anh, một khu rừng không còn anh thăm ghé chứ? Tôi yếu đuối lắm, làm sao có thể sống thiếu anh được.”
“Cô đâu có... yếu đuối…”
“Tôi yếu đuối lắm. Chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh và Emilia thôi.”
Đoạn, Fortuna đỡ Geuse lên.
Cơ thể run rẩy của Geuse được nâng lên ngang tầm với Fortuna, tay cô siết lại, tựa cơ thể của mình lại gần anh.
Thấy hai kẻ kia ôm nhau trước mặt mình, Regulus ghê tởm cực độ.
“Nhìn bọn ngươi phấn khích đến nỗi lờ luôn câu hỏi của ta kìa. Ngộ nghĩnh nhỉ? Lạ lùng nhỉ? Bất chấp việc ta cho các ngươi thấy cách biệt thực lực giữa hai bên, bất chấp việc ta mất công giảng giải tận tình dễ hiểu cho các ngươi, nhưng các ngươi vẫn lặp lại việc ta bảo ‘không nên làm’? Rốt cuộc thì não các người để làm cảnh hay làm gì?”
“Lắm lời. Nhìn thái độ bọn ta vậy mà còn phải hỏi sao? Cảm ơn vì đã giảng giải, nhưng bọn ta chỉ có một câu trả lời thôi.”
“Phải… ĐÓ.”
Fortuna và Geuse nhìn nhau rồi cùng lúc đáp lại tên Regulus đang điên tiết.
“—Làm như bọn này quan tâm ấy, thằng đần.”
Họ đồng thanh, riêng Fortuna còn khuyến mãi thêm cho Regulus ngón tay giữa.
Trêu ngươi hắn xong, Fortuna và Geuse tập trung tất cả sức mạnh còn lại mà họ có.
Lời lẽ của họ làm Regulus giận tím người.
“...!!Hay lắm!! Để ta tiễn các ngươi đi một đoạn, nghiền nát các người thành từng mảnh nhỏ rồi quăng cho Hắc Xà làm bữa xế—”
“Ta đã bảo là khoan đã rồi mà, Giám mục Regulus.”
Ý định của Regulus bị xen ngang lần thứ ba.
Cánh tay Pandora hiện ra từ trên cao nhận đầu Regulus xuống, cơ thể hắn lún xuống đất không chút kháng cự. Từ chân đến cằm bị chôn dưới đất, Regulus trừng mắt nhìn Pandora vừa đáp xuống bên cạnh.”
“Hết lần này, đến lần khác...!”
“Ta sẽ can thiệp nếu cần. Bây giờ ta đã đạt được mục đích mang anh theo rồi. Anh về được rồi đấy.”
“Kéo người ta theo, rồi đến lúc thỏa mãn thì đuổi về cho khuất mắt? Cô nghĩ ai cũng răm rắp nghe lời cô kiểu đó sao? Khi nào ta giải tỏa được cơn giận và nguôi ngoai rồi tính, còn không thì đừng h—”
“Ta hiểu rồi. Vậy để ta giúp anh. ‘Giám Mục Regulus không hề có mặt ở đây. Anh ta đang ở tại dinh thự, và dành thời gian bên dàn hậu cung của mình’.”
“Đợi—”
Trong khoảnh khắc, trước khi kịp hét lên điều gì đó, hắn biến mất khỏi tầm nhìn.
Không phải là hắn ta lún sâu hơn xuống mặt đất. Mà trong chớp mắt, hắn biến mất hoàn toàn khỏi nơi đây. Cái hố mà lún xuống cũng biến mất như chưa từng tồn tại.
Cứ như thể đang khẳng định lời của Pandora rằng, Regulus “không hề có mặt ở đây”.
“Tên ồn ào đó biến khỏi đây rồi, giờ chúng ta có thể thong thả nói chuyện nhỉ.”
“…Cho ta thắc mắc trước được không? Sao ngươi lại ở đây? Chính mắt ta đã thấy ngươi banh xác rồi mà.”
Pandora đứng đó, tựa như lẽ thường tình vậy.
Thiếu nữ đang nở nụ cười bình thản đó chắc chắn đã biến thành mớ thịt bằm. Fortuna liếc mắt qua chỗ máu thịt vương vãi ban nãy và nuốt nước bọt.
Không còn chút dấu vết nào của mớ hỗn độn đó. Như cách Regulus biến mất, những gì còn lại của cô ta cũng mất sạch.
Nhìn Fortuna cứng họng, Pandora nghiêng đầu.
“Có khi nào... cô ‘nhìn nhầm’ không?”
“———!”
Fortuna rùng mình.
Chuyện tưởng như không thể, nhưng thế giới như tự thay hình chuyển dạng để chứng thực những gì Pandora nói. Xóa bỏ chuyện đã xảy ra với Pandora và ghi đè tất cả mọi thứ bằng những điều Fortuna chưa từng biết.
Tử thi biến mất, còn Pandora thì hồi sinh. Regulus biến mất, và tác động hắn gây ra cũng không còn.
Ngay khi nhận ra điều này, Fortuna quay sang bên cạnh và suýt nữa hét lên vì một điều đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Đứng cạnh cô, tay của Geuse, hai cánh tay đã đứt lìa của anh, trở lại như bình thường.
“Vì Giám mục Regulus chưa từng ở đây, nên hậu quả những việc anh ta gây ra cũng không tồn tại. Rất dễ hiểu phải không. Dẫu là cánh tay Giám mục Petelgeuse phục hồi là nhờ ý tốt của ta đấy.”
Pandora chậm rãi giải thích cho Fortuna và Geuse.
Geuse xoay hai tay của mình để xác nhận, còn Fortuna mở to đôi mắt đang rung động,
“Geu… Geuse, tay anh…”
“Chúng cử động rất bình THƯỜNG. Cơ thể tôi, trừ… bên trong ra, cũng bình THƯỜNG.”
“Ta không đi xa đến mức viết đè việc anh hấp thụ nhân tố đâu. Hành động đó của anh và việc cô gái này trở lại rất đáng khen. Xin hãy xem đấy là chút tấm lòng của ta.”
Trong hoàn cảnh bất thường đó, Pandora nói, cứ như chưa hề có chuyện dị thường nào xảy ra
Sự tồn tại của Pandora là biểu trưng cho lòng căm thù của Fortuna. Trước giờ vẫn luôn là vậy, chỉ cần Pandora lọt vào tầm mắt của cô, cơn thịnh nộ trong cô sẽ không thể kìm nén nổi.
Nhưng Fortuna không nghĩ rằng Pandora là một đối thủ bí ẩn, và khó lường đến vậy.
Cô không giải thích nổi những chuyện đã xảy ra. Cô cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mọi thứ xảy ra trong khu rừng này hôm nay vượt quá trí tưởng tượng của Fortuna. Cô chỉ rõ nhất một điều, nhờ tất cả những thứ khó hiểu đó, mọi chuyện có vẻ sắp kết thúc rồi.
“Fortuna-sama, bình tĩnh lại!”
Tiếng hét cắt ngang dòng suy nghĩ vẫn đang choáng váng với những thứ khó hiểu vừa rồi và sắp ngừng hoạt động đến nơi của Fortuna.
Sau cảm giác đau rát vì bị tát trên má, Fortuna bừng tỉnh và thấy Geuse trước mặt mình. Anh tóm lấy hai vai cô.
“Tôi biết cô có nhiều câu hỏi và đang rất hoang mang. Nhưng mà, hãy gạt chúng sang một bên để tập trung vào hiện TẠI. Điều quan trọng bây giờ là bảo vệ khu rừng, bảo vệ Emilia-sama! Và… cách duy nhất để hoàn thành chuyện đó là đánh bại người phụ nữ KIA!”
“—Geuse!”
Đôi mắt Fortuna lấy lại sức mạnh, cô trừng mắt nhìn Pandora.
Đúng vậy, anh ấy nói đúng. Cô ta có thể bí hiểm và khó hiểu, và một tương lai bất định cũng rất đáng sợ. Tuy nhiên, Pandora đã loại bỏ tên Regulus có sức chiến đấu kinh hồn khỏi đây, và trả lại đôi tay cho Geuse.
Cô ta khờ khạo tự đến nỗi làm yếu sức mạnh phe mình rồi còn chữa trị cho đối thủ. Có khi cô ta còn không nhận ra là đã tự dồn mình vào chân tường.
“Anh nói đúng, Geuse. Thắc mắc cứ để sau đi. Bây giờ chính là lúc...!”
“Chúng ta cùng hợp lực, và đánh bại cô TA! Nếu đánh đuổi được cô ta, phe cuồng tín cũng sẽ rút LUI. – Chúng ta có thể cứu được Emilia-sama!”
Cùng với lời của Geuse, hình ảnh cô con gái nhỏ lướt qua tâm trí của Fortuna.
Cô đã chấp nhận việc lời từ biệt lúc trước có thể là lời từ biệt cuối cùng với con gái. Từ đó đến giờ, cô luôn hành động kèm theo quyết tâm đó trong đầu. Nhưng, cô vừa nhìn thấy một tia hy vọng.
Emilia sẽ an toàn. Bởi chính sức mạnh của Fortuna và Geuse.
“—Hỡi giá lạnh trắng khiết, bàn tay nắm giữ ma thuật băng đông cứng cả thời gian.”
Dòng ma lực từng được dùng để cố đè bẹp Regulus vẫn chảy cuồn cuộn trong cơ thể Fortuna , tìm kiếm nơi phát huy sức mạnh. Thuật chú của cô giúp dòng mana thành hình, nhắm tới mục tiêu, và tác động tới thế giới.
Tiếng răng rắc phát ra khi các mũi băng nhọn xếp thành hình ngọn giáo băng khổng lồ, to đến mức cần vài người khổng lồ chung sức mới nhấc bổng lên được.
Ngọn giáo đó chĩa thẳng vào Pandora. Nếu nó phóng trúng đích, cô ta sẽ tan thành từng mảnh và đóng băng, vô phương cứu chữa.
Đứng cạnh Fortuna, từ cơ thể Geuse, đang ôm lấy hai vai, toát lên áp lực vô song.
Luồng sức mạnh gào thét bên dưới vạt áo choàng rách tươm, trừ cánh tay đã hồi phục, tất cả vết thương của anh lại rách miệng. Dù đau đớn khôn cùng, nhưng anh vẫn sẽ vắt kiệt linh hồn mình vì điều mà anh tin tưởng.
Chứng kiến màn phô diễn sức mạnh của họ, Pandora vẫn mìm cười, không hề thủ thế.
“Nào, tới đi. –Hãy cho ta thưởng thức quyết tâm mạnh mẽ nhất của cả hai nào.”
Sức mạnh của họ làm rung chuyển vạn vật, tất cả với nỗ lực dập tắt nụ cười của Pandora.
Và,
※※※※※※※※※※※
Tỉnh dậy giữa một khoảng đất trũng, Emilia lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh gắng nhớ xem coi đang ở đâu.
“À phải rồi…Mình…”
Người cô lấm lem bùn đất, ở giữa chốn xa lạ chưa từng biết. Đầu gối trầy xước, đôi chân đau mỏi vì chạy quá nhiều.
Tất cả vùi dập Emilia ngay khi cô vừa tỉnh lại, cảm giác nóng vội như bóp chặt lồng ngực và trí nhớ vừa hồi phục nhắc cô rằng đây không phải giấc mơ hay ảo giác.
“Mẹ… chú Geuse… anh Arch…”
Những người quan trọng của cô, lần lượt đánh đổi mạng sống của mình để cô chạy thoát.
Khi hình ảnh gương mặt họ lần lượt lướt qua tâm trí, Emilia nhớ ra chuyện mình phải làm. Những người bảo vệ cô đều dặn cô phải bỏ chạy.
Họ muốn cô chạy một mạch về phía trước, và trốn thoát khỏi khu rừng.
Nhưng Emilia chắc chắn đã nghĩ rằng.
Cô có thể làm được gì đó cho mọi người.
“À phải rồi,…phong ấn, là phong ấn!”
Phong ấn, từ ngữ còn đọng lại trong ký ức cô trước khi bất tỉnh.
Từ ngữ mà Fortuna, gương mặt nghiêm trọng, đã nhắc đến khi nói chuyện với Arch. Họ trao đổi về đám người đáng sợ đến đây để tìm kiếm phong ấn ẩn sâu trong khu rừng.
Phong ấn là một cánh cửa thần bí, nằm tận cùng nơi sâu thẳm nhất của khu rừng Emilia sống.
Cánh cửa đó chẳng dẫn tới đâu cả, chỉ trông như một cánh cửa bằng kim loại đứng sừng sững giữa những hàng cây. Những người lớn gọi nơi đó là phong ấn. Và Emilia biết nó ở đâu.
“Mình phải tới đó.”
Tới đó rồi làm gì, Emilia hồi đó không biết nữa.
Cô không biết cách mở cánh cửa đó, cô cũng chẳng hiểu từ “phong ấn” thực sự nghĩa là gì.
Nhưng cô biết là có thứ vô cùng quan trọng ở đó, và cô biết cả vị trí của nó nữa — với Emilia lúc này, như vậy là quá đủ rồi.
Điều cô có thể làm không phải là thứ thôi thúc cô hành động.
Mà là hy vọng, rằng đến đó sẽ thay đổi được gì đó, thúc giục cô bước tiếp.
“Phong ấn ở… Nhưng mà, đường nào bây giờ?”
Sau cuộc chia ly đẫm lệ với Geuse và Fortuna, và được Arch ôm trong tay chạy băng rừng, Emilia lại tiếp tục một mình chạy thẳng đến một nơi xa lạ.
Có lẽ vẫn là khu rừng Emilia sinh sống, nhưng là khoảng rừng mà Emilia chưa biết tới. Khu vực Emilia hay chơi đùa chỉ vỏn vẹn quanh làng. Nếu quên mất Phong ấn ở đâu, cô sẽ không thể tìm gặp lại mẹ Fortuna và Geuse nữa.
“Ư, hự...”
Emilia rên rỉ vì sự bất lực của bản thân.
Cô đã tìm được điều mình phải thực hiện, nhưng thiếu đi sức mạnh để làm việc đó. Cô không còn mẹ ở bên để nương tựa khi gặp trở ngại. Mà phải tự mình hành động để cứu mẹ mình.
“—Hửm?”
Tấm lòng chân thành của Emilia thôi lay động những thực thể siêu nhiên bấy giờ đang quan sát nhất cử nhất động của cô.
Emilia lau nước mắt, đoạn, những đốm sáng mờ bay qua mặt làm cô chớp mắt. Cô ngước lên, và thấy vô số đốm sáng lướt qua tầm mắt cô.
“Các... Yêu Tinh-san?”
Emilia gọi những sự tồn tại bất thường đó là Yêu Tinh, còn Fortuna và Geuse gọi chúng là các tiểu tinh linh.
Các tiểu tinh linh đáng lẽ không có ý chí hay ngôn ngữ đáp lại lời khẩn cầu tha thiết của cô bé.
Những tiểu tinh linh nhảy múa thành vòng tròn trước mặt Emilia đang sững sờ, rồi chúng bay đi bay lại theo một hướng như thể muốn dẫn đường cho cô.
Giọng Emilia run rẩy khi nhận ra điều các tinh linh đang muốn nói.
“Các bạn đang, chỉ đường cho tôi sao...?”
Các tiểu tinh linh không đáp lại, nhưng cùng lúc nhoi lên nhoi xuống như gật đầu xác nhận.
“Nếu đi hướng đó, mình sẽ tìm thấy phong ấn phải không? Mình sẽ cứu được mẹ và mọi người phải không?”
Những tinh linh tỏa sáng rực rỡ.
Nhìn những đốm sáng mờ trước mặt mình, Emilia lau đi nước mắt và lắc đầu.
Đây không phải là lúc để mếu máo cầu cứu mãi nữa.
Mẹ, Geuse và mọi người đã giúp đỡ cô, và thậm chí khi cô khóc lóc, những tiểu tinh linh cũng đến khích lệ cô. Sau tất cả những thứ đó, cô không thể để bản thân nép mình trốn tránh ở đây nữa.
“Ừm… ừm, ừm.”
Các tinh linh lắc lư, như hỏi xem Emilia có ổn không. Cô gật đầu đáp lại, đu đưa thân hình bé nhỏ, và bắt đầu chạy. Cô chạy theo chỉ dẫn của tinh linh, liều mình lao đi trên mặt đất gồ ghề.
Cô nhảy qua những hố đất trũng, trèo qua những con dốc nghiêng, lách qua khe hẹp giữa những thân cây.
Nhiều nơi trên đường đi các tinh linh có thể qua được, nhưng Emilia lại không thể. Cô vấp ngã, bị nhành cây cào vào má, té nhào đập mặt xuống, đất bụi ùa hết vào miệng, cô khạc đất ra, rồi liền đứng dậy.
Cô thở dốc từng hơi, rưng rưng nước mắt vì sợ hãi và đau đớn.
Cô hít nước mũi vào, lấy tay áo dính đầy bùn lau nước mắt, phủi nhẹ hai đầu gối trầy xước rồi lại chạy tiếp.
Kìm đau đớn, Emilia chạy bằng tất cả sức lực trong khi ký ức cũ lướt qua tâm trí.
Ký ức về quãng thời gian cô sinh sống ở khu rừng này, từ khi cô biết nhận thức.
Fortuna là một người mẹ nghiêm khắc, chưa bao giờ chiều chuộng Emilia lấy một lần. Cô không phải mẹ ruột của Emilia. Emilia cũng có cha mẹ thật sự như bao đứa trẻ khác.
Đấy là lời Fortuna thường nói, được lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, điều mà Emilia vừa tin vừa không tin. Cô có cha mẹ thật. Cô thấy hạnh phúc vì điều đó. Nhưng Fortuna cũng là mẹ thật của cô. Với Emilia mà nói, đó là sự thật không thể chối cãi. Nhờ những việc xảy ra hôm nay, cuối cùng Emilia cũng thực sự hiểu ra điều đó.
Cô nhớ lại những lần bị mắng. Nhớ lại những đêm mẹ Fortuna ôm Emilia, vừa khóc lóc vừa xin lỗi, vào lòng và ngủ cùng cô. Và khi thức dậy, mẹ sẽ xoa đầu cô cho tới khi ra khỏi giường, để Emilia không cảm thấy cô đơn.
Emilia hiểu rõ tình yêu mẹ dành cho cô hơn bất cứ ai.
Mọi người trong làng đều tốt bụng với cô.
Nhưng cô luôn cảm thấy họ luôn có chút xa lánh và giữ khoảng cách, không biết nên giao tiếp với cô ra sao. Dù vậy, họ chưa bao giờ nói gì khiến cô tổn thương, và luôn đối xử với Fortuna rất tốt.
Cô biết ngay cả với Phòng Công Chúa, mọi người đã hết mình chuẩn bị để Emilia thấy thoải mái khi ở đó. Họ còn chuẩn bị cả đồ chơi để Emilia không cảm thấy cô đơn trong phòng, và làm rất nhiều búp bê khâu tay cho cô. Số lượng búp bê tăng lên từng ngày, và đã từ lâu Emilia không còn đủ ngón tay hay ngón chân để chơi với tất cả bọn chúng.
Từng con búp bê, từng nét chỉ, là minh chứng cho sự quan tâm của mọi người dành cho Emilia.
Ban đầu Emilia rất ghét Geuse.
Bởi mỗi lần đoàn của Geuse tới thăm là cô sẽ bị nhốt trong Phòng Công Chúa và bị bỏ lại một mình. Cô nghĩ những người lớn chắc hẳn đang trốn đi đâu đấy để vui vẻ mình họ. Lần đầu trốn ra khỏi Phòng Công Chúa và chứng kiến cảnh Fortuna tươi cười nói chuyện cùng anh khiến Emilia thấy ganh tị với Geuse.
Cô từng nghĩ là bản thân sẽ không bao giờ tha thứ cho Geuse. Nhưng anh đã bật khóc khi gặp cô. Anh khóc, khóc như mưa, tựa vào ngực cô mà khóc, như thể đang vui mừng, nên Emilia đã tha thứ cho Geuse.
Bởi, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhớ lại cảm giác yên bình mỗi khi được Fortuna ôm ấp, trong lúc cô xoa đầu Geuse. Cô ở bên con người đang khóc lóc vì hạnh phúc ấy để khi ngừng khóc, anh không cảm thấy cô đơn. Không còn cách nào khác, cô nghĩ.
Hết cách rồi nhỉ, cô nghĩ.
“Mình… sẽ gặp lại… mọi người.”
Cô muốn ngủ chung với mẹ Fortuna một lần nữa.
Lần này, cô muốn rủ mọi người tới Phòng Công Chúa chơi.
Lần này, cô chắc chắn sẽ giẫm thật mạnh vào chân Geuse, kẻ dám hợm hĩnh nói rằng sẽ bảo vệ Emilia.
Cô muốn gặp lại mọi người thêm một lần nữa.
“Con đã là… cô bé ngoan rồi, nên…”
Chạy giữa cảnh vật đã bị nhòe đi bởi nước mắt, chạy qua không biết bao nhiêu hàng cây, trước mắt Emilia — Phong ấn mà Emilia truy đuổi, cô đã tìm thấy nó,
“Chào mừng cô bé.”
Đứng trước cánh cửa, một thiếu nữ với mái tóc bạch kim dang rộng hai tay chào đón Emilia.
(to be continued)
_________________________________________________________________________
*Arto: Xin lỗi mọi người vì thời gian vừa qua không update, mình khá bận bịu công việc ở trường đại học, và có lẽ nhìn cái chap dài tổ bố nên cũng ngại đụng tay nữa =))
Nói chung thì, cũng do chap này dài quá (~2.5 - 3 lần 1 chap thường) nên bọn mình sẽ chia ra 2 part, không phải với mục đích câu view đâu nên các mod đừng xóa nha =))