Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 114: Từ lời nói dối thành ước nguyện
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 114: Từ lời nói dối thành ước nguyện
Chương 114: Từ lời nói dối thành ước nguyện
*Chương có nội dung hình ảnh
Tiếng rồng đất vang vọng bầu trời Thánh Địa đánh dấu sự kết thúc của trận chiến.
Húc một đòn chí tử vào Garfiel, con rồng đen đã giáng đòn quyết định cho trận giao tranh. Chú rồng được Subaru gọi là Patrasche này lâm trận như thể tâm ý tương thônh với Subaru, và đóng góp công lao không gì sánh bằng trong giờ khắc quyết định.
“———kéc!”
Đây thực ra đã là lần đối đầu thứ hai giữa Garfiel với Patrasche tại Thánh Địa.
Ngay ngày đầu tiên họ đặt chân tới đây, khi Garfiel muốn xua đuổi những kẻ xâm nhập vào Thánh Địa, Patrasche, lúc này đang thồ xe rồng, đã giao chiến với hắn một trận, và lãnh một thất bại toàn diện.
Dĩ nhiên, có một ranh giới luôn tồn tại giữa chiến binh và những kẻ tầm thường. Chẳng ai có thể trách Patrasche vì đã bại trận. Đương nhiên, Subaru cũng chẳng trách gì chiến long của mình.
Nhưng, Patrasche, đương sự —— người trong cuộc, nghĩ ra sao, thì lại là chuyện khác.
Với nó, quá khứ ấy là ngày nó đã không bảo vệ chủ nhân của mình và đắm mình trong ô nhục.
Thân là kẻ thừa kế dòng máu Diana kiêu hãnh trong huyết quản, nó phải rửa sạch ô danh bằng bất cứ giá nào.
Do Patrasche và Subaru không thể giao tiếp với nhau bằng lời, cơ hội hiếm có này không phải là vấn đề mà họ có thể bàn bạc chi tiết từ trước.
Vậy nên, Patrasche đã thể hiện phần suy nghĩ không thể truyền tải được bằng hành động.
Tiếng gầm này vang lên là để dành cho chủ nhân và tổ tiên của nó.
Nhìn cách con rồng gầm lên thỏa mãn rồi dụi chóp mũi vào Subaru đang bất tỉnh, thì ai cũng hiểu được điều đó.
※※※※※※※※※※※
Lắng nghe tiếng gầm như vừa lấy lại danh dự của Patrasche, Emilia thở ra một hơi thật dài.
Tưởng như đến cả việc thở cũng bị cấm vậy. Không, là do trận chiến nghẹt thở đã khiến cô quên cả việc hô hấp.
Theo dõi tới cuối cùng nhé, Subaru đã nói như vậy, Emilia chỉ còn cách dõi theo cuộc chiến oai hùng của hai người con trai, trong khi tự dằn vặt vì sự bất lực của bản thân.
Subaru thổ huyết, rên rỉ trong đau đớn, ngã gục.
Liệu ai có thể đếm hết bao lần Emilia muốn hét lên và chạy tới bên cậu chứ?
Nhưng mỗi lần trái tim yếu đuối của cô không thể chịu đựng được nữa, thì câu “Hãy nhìn anh đây” Subaru đã nóivà ánh mắt như đang chờ thời cơ của cậu lại cản cô lại.
Lúc này, cô không được phép đưa tay ra, cũng không được phép lên tiếng.
Trước cảnh đó, cô thấy khó chịu, cô không thể chịu được, nhưng cô không được ngoảnh mặt đi.
Không phải do ai đó bắt cô phải như vậy.
Nhưng trái tim thầm nhận ra rằng cô nhất định phải như vậy.
Cô không biết cảm giác ngự trị trong lồng ngực đang kìm hãm cô là gì.
Subaru càng cứng đầu, Garfiel càng gào lên hung dữ, cuộc xô xát kết thúc sau màn quyền chiến vụng về của hai bên —— Trận chiến ấy rốt cuộc là để chứng minh điều gì? Cô gái ngoài cuộc khó mà hiểu được cách suy nghĩ của bọn con trai như Emilia chỉ mù mờ đoán ra chút ít.
Nhưng Subaru đã hết sức bản lĩnh và kiên trì trong cuộc chiến này, sử dụng càng nhiều sự hỗ trợ để chống lại Garfiel càng tốt.
Không thể phủ nhận được rằng việc đó thực sự đã khiến một thứ tình cảm không thể diễn tả bằng lời dấy lên trong lòng Emilia.
Vẫn đắm chìm trong cảm xúc đó, Emilia thừa nhận rằng trận chiến vừa rồi của cả hai là thứ đáng được ca tụng.
Nghĩa là không ai có thể xúc phạm ý nghĩa của trận chiến đó.
Do vậy——,
“…Roswaal.”
Emilia chớp mắt một lần duy nhất, không do dự hướng ánh nhìn về phía trước.
Ánh mắt cô lướt qua Subaru và Garfiel đang nằm bất động trên mặt đất, hướng về khoảng trống dưới những tán cây phía đối diện.
——Nơi mà một pháp sư đang lặng lẽ ẩn mình.
“Ông sẽ khiến người khác bất an nếu cứ im lặng như thế đấy. Người ta sẽ nghĩ ông đang toan tính điều gì mờ ám cho xem.”
“Ôi chà~~ ôi chà~~~, đừng nói những lời khiến ta đau lòng thế chứ. Ta đã vì Emilia-sama và Subaru-kun mà lết tấm thân đầy thương tích của mình tới đây k~ia mà.”
“Nếu đó thực sự là suy nghĩ của ông, thì tôi cũng an tâm lắm, có điều…”
Một người đàn ông cao ráo bước ra từ bụi cỏ trước mặt Emilia đang á khẩu —— hắn chính là Roswaal.
Suốt những ngày ở Thánh Địa, Emilia chỉ thấy ông ta nằm dính trên giường, nên trông thấy Roswaal ra ngoài và lảng vảng quanh đây khiến cô có phần cảnh giác.
Vốn dĩ, Roswaal là người hậu thuẫn Emilia trong cuộc Vương Tuyển, đồng minh duy nhất của cô có sức ảnh hưởng lớn về mặt chính trị. Người đã đưa cô ra khỏi rừng, người chỉ cho cô con đường đến ngai vương, và người cho cô biết rằng những cư dân bị đóng băng có thể được giải thoát, cũng chính là hắn.
Vì vậy, bỏ qua tính cách có đôi ba tật xấu của hắn, Emilia chưa từng thực lòng xem Roswaal là kẻ thù, thấy chán ghét hắn, hay xem hắn là một mối nguy hiểm.
Cho tới tận một lúc trước thì vẫn vậy.
“Các tiểu tinh linh từ lúc nãy bỗng trở nên kích động đấy.”
“…Hô~~.”
“Các cậu ấy nói cảm thấy gì đó rất đáng sợ... Bây giờ cả tôi cũng cảm thấy vậy đây.”
Emilia hạ giọng, lộ vẻ căng thẳng, cô chậm rãi bước từ bậc thềm của Lăng Mộ xuống khoảng đất trống.
Nằm ở đó, Subaru nở nụ cười mãn nguyện, còn Garfiel nhăn mặt hối hận. Cô bước xuống cạnh Patrasche đang đứng giữ hai người con trai, đứng ở vị trí để sẵn sàng bảo vệ cả ba nếu có chuyện gì xảy tới.
Bảo vệ cả ba ——— chắc chắn cô đang nghĩ như thế, vì Roswaal lúc này tỏa ra khí chất khác thường.
Một luồng mana dày đến bất thường ngự trị bầu không khí xung quanh Roswaal.
Mana trong người hắn nhiều đến mức nào cơ chứ? Hắn là Roswaal L. Mathers, kẻ thông thạo cả sáu thuộc tính ma pháp, được biết đến như ma thuật sĩ mạnh đệ nhất của cả vương quốc.
Khi kẻ này bộc phát ma pháp đến mức tối đa, thì sẽ tạo được phép màu mạnh mẽ đến nhường nào?
“————.”
Cảm nhận luồng mana dày đến mức có thể khiến bản thân ngây ngất, Emilia nuốt ngược hơi thở vào trong.
Patrasche đứng cạnh cô cũng bước lên che chắn Subaru khỏi tầm mắt của Roswaal, nó vươn cổ gầm lên như đe dọa gã pháp sư.
Nó cũng cảm nhận được bầu không khí dị thường quanh Roswaal. Thấy được sự thận trọng của cả hai, Roswaal nhún vai, thái độ của hắn vẫn như mọi khi.
“Đáng sợ quá đáng sợ quá. Đ~ừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy đượ kh~ông. T~uy là, giống như rồng đất, lũ động vật luôn không được ưa ta cho lắm. Chắc với tinh linh cũng vật thôi, bảo sao Beatrice cũng không thèm đếm xỉa đến ta m~à.”
“Đừng đóng kịch nữa. Em ấy không hài lòng với ông hẳn phải vì lý do khác… Tuy là tôi không rõ có phải từ xưa đã vậy không.”
“Không kh~ông. Từ xưa… từ xưa lắm rồi, thì lại không như vậy đ~âu. Từ thời chưa có rồng đất, từ thời người ta còn cưỡi U Ngưu —— cưỡi Farrow đến đây cơ.
“Từ thời… chưa có rồng đất…? ”
Không hiểu ý nghĩa những từ vừa thoát khỏi đầu môi Roswaal, Emilia nhíu mày.
Dù Emilia không được tường tận lắm, nhưng rồng đất là sinh vật đã gắn bó mật thiết với đời sống hằng ngày, dù là văn hóa hay lịch sử —— mối quan hệ của chúng với nhân loại chắc chắn đã tồn tại từ rất lâu.
Có lẽ ý của Roswaal là “ở Lugnica”. Một phần vì kiến thức chưa đủ sâu nên Emilia không biết ở Lugnica loài rồng đất được trọng dụng từ khi nào.
Thấy dấu hỏi chấm nổi lơ lửng trên đầu Emilia, Roswaal khẽ thở dài.
Vì một lý do nào đó, hắn trông thất vọng như thể đã biết trước chuyện này.
“Việc đó Emilia-sama cũng không biết à? Mà thôi, cũng chẳng trách được. Mặc dù được thừa hưởng dòng máu của tộc Elf trường thọ, tuổi đời của Emilia-sama chắc mới chỉ khoảng một trăm có lẻ… Mà phần lớn quãng đời cô đã dành trong giấc ngủ, nên chắc không biết thế giới lúc đó thế nào đ~âu.”
“Ông nói chuyện hơi lạ đó, Roswaal. Nói như thế, tuổi của ông còn ít hơn tôi nhiều đấy. Cơ mà, nếu nói về quãng thời gian tỉnh giấc thì tôi thua ông rồi.”
Bị đóng băng suốt cả trăm năm, bị thời gian của thế giới bỏ lại phía sau, đối với Emilia đó là một quá khứ đáng xấu hổ.
Trong thế giới này, rõ ràng có thể xem cô là một người cao tuổi, nhưng cô lại thiếu kinh nghiệm và hiểu biết hợp với độ tuổi của mình.
Bao gồm cả việc không thể vượt qua Thử Thách, thì trong quãng thời gian ở Thánh Địa khiến Emilia nhận ra mình còn cô còn thiếu sót ở nhiều khoản —— đó mới chỉ là một phần.
Roswaal đáp lại biểu cảm lo lắng của Emilia bằng một cái khịt mũi, rồi hắn cười phá lên.
Quả nhiên không đoán trước được phản ứng của hắn, Emilia nhướng mày vì bất ngờ.
“Khoan đã, Roswaal. Ông cười như vậy là có ý gì?”
“———. Xin thứ lỗi. Chẳng ph~ải chuyện gì to tát đâu... Chỉ là đôi khi sự thiếu hiểu biết lại sinh ra những tình huống nực cười tới đáng buồn thôi ấy mà.”
“...Ông đang xem thường tôi sao? Đến cả tôi cũng hiểu được chuyện đó đấy.”
Lời nói có phần khiếm nhã của Roswaal làm Emilia vừa nhướng mày vừa càng trở nên cảnh giác.
Như thể bị nhiễm phải luồng mana dị thường xung quanh, thái độ Roswaal đối với Emilia khác hoàn toàn với trước kia.
Emilia chưa từng bị Roswaal trực tiếp chĩa mũi thương ác ý về mình trước kia.
Roswaal cô biết là kẻ thích đùa hơn mức bình thường, ưa nói móc người khác, đáp trả mấy lời ba hoa tầm phào với Subaru và Puck, nhưng giống với họ, hắn chưa bao giờ miệt thị hay chê bai Emilia.
Đơn giản vì hắn ta cần sự hợp tác của Emilia để phục vụ cho mục đích của mình, cô là người mà hắn phải đặt lên ngai vị tối cao mang tên “Nữ Vương”.
Ngược lại mà nói, Roswaal bây giờ chẳng thấy cần làm thế với Emilia nữa. Hắn đã không còn nhiệt huyết và bỏ rơi Emilia sau khi thấy cô không tài nào đột phá được Thử Thách.
Nhưng bây giờ điều làm Emilia sợ hãi hơn là chuyện khác.
“Roswaal… Ông theo dõi trận chiến của Subaru và Garfiel từ lúc nào vậy?”
“——Từ lúc nào… tức là sao?”
“Tôi đã nhận ra ông… từ một lúc trước. Khi Subaru và Garfiel đang đánh nhau… ngay… sau khi Subaru dùng Shamac.”
Gồng mình giải phóng sức mạnh từ “cánh cổng” vốn tả tơi lắm rồi, Subaru đã sử dụng phép thuật không biết bao lần.
Cậu chắt từng giọt mana cuối cùng, vắt kiệt chút sức lực cuối cùng để dùng ma pháp, kết quả là ma pháp được thi triển không hiệu quả lắm và tan biến ngay sau đó.
Nghĩ lại thì, đó chính là khoảnh khắc Emilia thực sự muốn chạy tới bên Subaru nhất.
Subaru cũng đã từng dùng sức cùng lực kiệt thi triển Shamac trước mặt Emilia, sau đó cậu chỉ thu về một thất bại áp đảo không hơn.
Ai có thể trách Emilia vì đã đặt chồng hình ảnh của Subaru lúc đó lên của Subaru lúc này, và suýt nữa hét lên gọi cậu. Nhưng khi Subaru lấy ra át chủ bài ẩn của mình là viên tinh thạch găm vào Garfiel, và thế trận trở thành năm mươi năm mươi, một thứ cảm xúc hoàn toàn khác với nôn nóng nhen nhóm trong lòng Emilia.
Rồi, khi bắt đầu mất đi cảm giác cấp bách, Emilia mới dần nhận ra…
…Sự hiện diện của một người khác, giống như cô, cũng đang quan sát trận đấu của Subaru và Garfiel từ trong bóng tối.
“Ban đầu tôi tưởng rằng Roswaal cũng đến hỗ trợ Subaru nếu chẳng may cậu ấy không chịu nổi nữa. Hình như Ram và Otto-kun đã cố ngăn Garfiel lại, nên tôi nghĩ ông cũng tới để giúp cậu ấy. Nhưng mà…”
“Đúng nh~~ư cô nói.Quả thực ta tới đây để giúp Subaru-kun. Nhưng dù có nói vậy cô cũng không tin đâu nh~~ỉ.”
“Kể cả không có Puck bên cạnh, tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng chảy của mana. Roswaal theo dõi cuộc chiến để có thể can thiệp vào bất kì lúc nào… nhưng, ai mới là phía ông nhắm đến?”
“————.”
Roswaal nheo cặp mắt lưỡng sắc nhìn Emilia.
Hắn cũng nheo mắt như vậy khi quan sát trận chiến vừa rồi. Mana của hắn sẵn sàng khai hỏa, mục tiêu chính là Subaru.
“Trả lời đi, Roswaal. ——Ông định làm gì Subaru?”
Emilia giơ lòng bàn tay về phía Roswaal và hỏi.
Không còn Puck ở bên. Cô có chút bất an trong việc điều khiển mana. Sợ hãi vì thứ ma lực ám muội bọc quanh Roswaal, lũ tiểu tinh linh rối rít cảnh báo Emilia.
Nếu không phụ thuộc vào các tiểu tinh linh được nữa, thì cô chỉ còn cách dùng chính sức mình.
“Làm ơn, trả lời tôi đi. Nếu không, tôi…”
“Đã đến nước này rồi mà cô vẫn ch~ưa phán đoán nổi sao? Cô cũng lạc quan lắm đấy. Hay vì cô quá kì vọng vào thiện chí của kẻ khác. Từ đó đến giờ cô luôn phải đắm mình trong ác ý, vậy mà giờ còn ngây thơ được vậy sao?”
“————.”
Roswaal chép đè lên lời khẩn cầu của Emilia bằng lời lẽ đầy ác ý không một chút khoan dung.
Ánh mắt từ đôi ngươi lệch màu của hắn đều chất chứa ác cảm, chĩa vào Emilia không rời. Cả những dòng mana hỗn loạn đang hòa trộn trong cơ thể hắn cũng vậy.
Tình hình không có vẻ khả quan và cảm giác bất yên khiến Emilia vô thức đưa tay lên ngực, sực nhận ra cảm giác quen thuộc giờ đã không còn, cô nghiến răng.
Cô chán ghét bản thân vì không nghĩ ngợi mà thầm cầu cứu Puck khi bất an.
Để giấu đi sự yếu đuối đó, Emilia dồn sức mạnh vào ánh mắt đang lườm Roswaal.
“Ông không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Đã vậy, tôi sẽ không———Oái.”
Không nhượng bộ nữa, cô định làm rõ chân ý của Roswaal.
Cô vừa quyết định như vậy, và bắt đầu tập trung mana, thì bỗng nhiên, thứ gì đó khẽ huých vào đầu cô.
Ngạc nhiên vì thấy tóc mình bị chạm vào, Emilia ngoảnh mặt sang và thấy chóp mũi của một con rồng đất.
Đó là Patrasche. Đòn tấn công có hơi quá mạnh để gọi là một cú đẩy nhẹ khiến Emilia tròn mắt. Cái mõm trên gương mặt quý phái của chú rồng đen lại gõ vào trán của Emilia thêm lần nữa.
“Ngươi…”
Dù không thể giao tiếp với nhau, nhưng dù thế Emilia vẫn hiểu Patrasch đang cố động viên cô.
——Đừng kích động. Hãy bình tĩnh, và làm những việc bản thân nên làm.
Cảm giác rằng đó là lời muốn được truyền tải qua ánh mắt sắc bén, Emilia nhận ra mình đã hơi nóng vội. Cô nhắm mắt lại. Khi cô quay mặt lại đối diện với Roswaal, tay cô không còn đặt trước ngực nữa.
“Thật lòng thì… ta không có mấy ký ức đ~~ẹp đẽ với rồng đất.”
Thấy vẻ mặt của Emilia thay đổi, Roswaal buông một lời bình phẩm như muốn khiêu khích Patrasche.
Sự quan tâm của chú rồng đất đã làm phá sản kế hoạch của Roswaal. Tóm lại, vào lúc ấy, Roswaal thật sự đã muốn Emilia ra tay.
“Ông đang suy tính chuyện gì, tôi của hiện tại hoàn toàn không nắm bắt được. Nếu vừa rồi Patrasche không ngăn tôi lại thì tôi đã… Nhưng dường như ông lại mong đợi điều đó xảy ra nhỉ.”
“Chỉ là nói trước cho chắc thôi, nhưng tôi cũng không thích bị đau đâu nh~~é?”
“…? Nhưng mọi người đều ghét điều đó mà.”
Roswaal chỉ nhếch môi cười mỉa để đáp lại Emilia đang cau mày. Ẩn ý trong nụ cười đó là gì, Emilia không biết.
Dẫu sao thì, lúc này cô không nên chọn cách sử dụng vũ lực.
“Nói đi, Roswaal. Trong mắt tôi ông không giống ông ngày thường chút nào. Tại sao ông lại… trông tuyệt vọng đến vậy chứ, cho tôi biết đi.”
“…Tuyệt vọng… ấy hả? Chà chà, ngạc nhiên thay.”
“Thái độ như muốn bỏ mặc mọi thứ, dù sắp bị tấn công bằng ma thuật nhưng vẫn tỏ ra bình thản… Ông có thể phủ nhận rằng đó không phải tuyệt vọng, nhưng tôi không đời nào sẽ tin đâu.”
Ghét bỏ bản thân, gây ra những hành động phá hoại rồi để mặc bản thân thành thứ gì thì thành, Emilia có thể hiểu được điều đó. Nhưng liệu hắn hướng những cảm xúc đó vào bên trong hay ra bên ngoài thì lại là chuyện khác.
Với Emilia thì là kiểu hướng nội. Có lẽ Roswaal cũng như cô.
“Nếu có chuyện gì, hãy chia sẽ với tôi. Tôi không chắc mình có làm được gì không, nhưng tôi sẽ giúp ông hết mình. Dù gì ông cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nên…”
“——Không. Đủ rồi, Emilia-sama.”
Giọng nói khàn khàn của Roswaal cự tuyệt bàn tay mà Emilia cố đưa ra cho hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Roswaal nhìn xuống Emilia đang ngẩng đầu lên, hắn cất tiếng bằng giọng bình thản nhất từ trước đến giờ. Bên dưới mặt nạ chú hề —— bên dưới lớp hóa trang tựa như đang cười ấy, Emilia có thể cảm thấy rằng Roswaal đang cố giết chết những cảm xúc đau khổ sắp trực trào, cô nuốt ngược hơi thở vào trong.
Gương mặt của Roswaal tựa như hắn sẽ vứt bỏ tất cả những thứ có thể vứt bỏ được vậy.
“Đủ rồi… nghĩa là gì?”
“Thì là đủ rồi đấy. Ta không cần cô hiểu được suy nghĩ của mình, về vết thương của hai kẻ kia, hay về Thử Thách… thậm chí là cả cuộc Vương Tuyển kết quả ra s~~ao cũng được. ——Chúng đều là chuyện của một thế giới sắp kết thúc mà.”
“Thế giới sắp kết thúc… rồi cả ra sao cũng được là sao? Vương Tuyển hay Thử Thách không quan trọng…. Roswaal, ông đang nói gì vậy!?”
Không thể hiểu nổi lời Roswaal, Emilia hét lên giận dữ.
Roswaal bị bủa vây bởi sự hồ nghi. Nhưng, tuy rằng trên gương mặt hắn bây giờ chỉ cảm thấy được sự trống rỗng, ấy vậy mà mana quanh hắn lại như muốn bóp nghẹt lại.
Trái tim Roswaal hiện tại quá bất ổn định.
Emilia hiểu, nhưng cô không thể nào chấp nhận quan điểm của hắn.
Điều mà Roswaal định từ bỏ đều là những thứ quan trọng với Emilia, đó là thứ không thể nói bằng lời mà Subaru đã liều chính mạng sống của mình để chứng minh.
Tiếng hét của Garfiel đại diện cho lập trường của hắn.
Garfiel muốn phá hủy lăng mộ để Thử Thách không còn tồn tại nữa.
Hắn muốn gì khi ngăn cản việc Thánh Địa được giải phóng? Có thể chỉ đơn thuần là một chuỗi ngày không đổi khác, Emilia hiểu được điều đó.
Cô có thể thấu hiểu và thông cảm cho lập trường ấy của Garfiel.
Tiếp tục mà không thay đổi, có thể không thể thay đổi. Con đường đó cũng rất yên bình và thoải mái.
Một cuộc sống yên ở, trải qua những ngày bình dị cùng những người mà mình trân quý, không ai có thể phủ nhận mong muốn được sống mãi trong cảnh như thế.
Nhưng còn Subaru thì trực diện phủ nhận điều đó, thể hiện ý của chính cậu, gạt phăng thứ ý niệm đó đi.
Lập trường của Emilia cũng giống Subaru, là thúc đẩy sự thay đổi của Thánh Địa. Tuy nhiên, lý do của cô không vững chắc như của Subaru, cũng không thấu hiểu hoàn toàn được cảm xúc của cư dân Thánh Địa như cậu.
Nơi này là bước cần thiết để cô đạt được mục tiêu của mình, đơn thuần chỉ là một phần con đường cô phải đi qua. Những người xung quanh sẽ nghĩ như thế nào về sự thay đổi mà cô đem lại? —— Chỉ tập trung vào bản thân, Emilia chưa bao giờ hỏi được câu hỏi quá đỗi hiển nhiên đó.
Và người thay cô cất tiếng, không ai khác, chính là Subaru.
Một lần nữa, Emilia lại khiến Subaru phải gánh vác mọi trách nhiệm của cô, và không nhận ra chuyện đó.
Và đó là bởi vì cô thấm thía được chuyện đó nên mới có được hiện tại này.
Nhưng Roswaal lại cố phá hủy hiện thực mà Subaru phải liều mạng mới mở lối được.
“Roswaal… ông định vứt bỏ thứ gì vậy? Đây… đây là chuyện bắt đầu giữa hai chúng ta phải không? Rồi nửa chừng, ông lại… thật không thể tha thứ mà!”
Chân mày Roswaal phản ứng khi thấy Emilia gầm gừ.
Như có chút sức mạnh trở lại trong ánh mắt, Roswaal lấy tay che đi mắt xanh, còn bên mắt vàng thì run rẩy.
“Mọi chuyện bắt đầu với ta… và cô ư? Cô đang nói gì vậy?”
“Ể…?”
“Mọi thứ bắt đầu với ta… và Sensei. ——Chắc chắn, đó kh~~ông phải là cô. Vì vậy, quyết định mọi chuyện nên kết thúc là quyền của ta và Sensei. Tất nhiên là vậy rồi.”
“Ông không thể cứ theo ý mình như vậy được.”
Ngay cả khi bị luồng mana khổng lồ áp đảo, Emilia vẫn nhất quyết lên tiếng.
Cô vung tay, trừng mắt nhìn tên hề.
“Có thể là mọi chuyện bắt đầu với ông và người đó… nhưng vấn đề không còn chỉ là của riêng hai người nữa. Cũng không phải vấn đề của riêng tôi. Chúng ta đã kéo rất nhiều người vào chuyện này, gây phiền phức cho rất nhiều người, luôn luôn là như vậy! Ông không thể cứ thế chấm dứt mọi chuyện bất cứ khi nào ông muốn như được!”
“Mọi con đường còn lại sẽ chỉ dẫn tới kết thúc mà thôi. N~~ên là, trước khi định mệnh an bài thì dứt điểm luôn cũng có sao chứ? Với bọn ta bây giờ đã vô vọng rồi... Đành trông chờ vào bản thân tiếp theo của chúng ta và Subaru-kun vậy.”
“ Vào Subaru…?”
Đặt kỳ vọng vào Subaru, nghĩa là sao?
Emilia liếc nhìn Subaru đang nằm đó, tự nhận thức rằng mọi chuyện mà Roswaal nói không thể thành hiện thực được.
Đương nhiên.
Subaru đã phải làm quá mức cần thiết rồi. Nếu kỳ vọng vào cậu, cậu sẽ còn quá sức hơn nữa. Không nên kỳ vọng hơn cả những việc cậu đã làm.
Cần đền đáp xứng đáng với những thứ được cho đi.
“Sao ông có thể nói con đường máu Subaru mở ra lại dẫn tới kết thức chứ? Nhóm của Subaru đã phải cùng nhau cố gắng mở lối con đường đã đóng của chúng ta. Đó không phải là mục đích của cuộc chiến này sao?”
“Khi đứng trước một ngã rẽ mà trái hay phải đều dẫn đến ngõ cụt, cố gắng mức nào rồi cũng đổ sông đổ bể mà thôi. Vì, con đường đúng đắn duy nhất được ghi chép toàn bộ trong này mà.”
Vừa nói, Roswaal vừa rút ra từ ngực áo một cuốn sổ màu đen.
Nhìn thấy món đồ lạ lẫm, một dự cảm trỗi dậy trong Emilia, cào xé lồng ngực cô, cô mở to mắt.
Cuốn sách đó đầy mùi nguy hiểm.
Nó không có cả tiêu đề lẫn bìa sách, trông có vẻ như đó là một cuốn sách trần trụi, nhưng không hiểu vì lí dó gì mà khi Emilia nhìn vào cuốn sách đó nó làm cô cảm thấy lạnh cóng cả sống lưng.
“Cuốn sách đó là….”
“Một bản phục chế của Cuốn Sách Tri Thức. Hay chính xác hơn là một cuốn Phúc Âm cao cấp. Với người khác những dòng chữ ở đây chỉ là những văn tự không thể đọc nổi được xếp cạnh nhau, nhưng với ta thì không. Đây là cuốn sách ghi chép lại lịch sử chính thống cần phải được xảy ra.”
“Lịch sử cần phải được xảy ra…. Giống như Long Sử Thạch* sao?”
(*Nguyên gốc: “Long Lịch Thạch”- 竜歴石, nghĩa đen là “đá rồng lịch sử”)
“Xét về căn nguyên thì cả hai có cơ chế hoạt động tương tự nhau, Sensei đã bảo ta như vậy đấy.”
Chỉ khi nhắc đến từ “Sensei” mắt Roswaal mới có cảm xúc trở lại.
Giọng hắn như thể đang nhớ lại bóng hình thân thuộc của một người mà hắn yêu thương, chỉ là âm sắc của sáu chữ cái nhưng lại hàm chứa, tuy vẫn chưa đủ, những cảm xúc mà hắn cố kìm nén bấy lâu.
Cảm xúc của Roswaal với một người khác có thể đạt đến như thế. Hắn có thể, nhưng lại cố phủ nhận giá trị của tất cả những thứ ở ngay trước mắt hắn.
“Vì chuyện không diễn ra không đúng với ghi chép của cuốn sách, nên ông định phá hủy luôn mọi thứ, đúng vậy không? Nhưng làm vậy thì được gì chứ? Nếu tìm được một hướng đi khác với trong sách mà không phải ngõ cụt thì…”
“Cô nói y hệt Subaru-kun vậy. Là ý tưởng vay mượn của cậu ta hả?”
“——!”
Roswaal cười nhạt, còn Emilia cứng họng như thể bị nói trúng tim đen.
Biểu cảm của cô khiến Roswaal phải thở dài chàn nản.
“Những từ ngữ vay mượn, lập trường được người khác sửa soạn sẵn. Lý tưởng muốn vượt qua Thử Thách cũng là bị ép buộc mà có… T~~ốt thôi, cũng chẳng trách được cô. Người muốn cô làm vậy… là ta, là những người xung quanh, chứ đâu phải là cô. Như thể biết rằng bản thân trống rỗng của cô chỉ làm được đến thế…. Subaru đôi lúc cũng tàn nhẫn quá nhỉ?”
“Tàn nhẫn…”
“Cậu ta cho mình là trung tâm của thế giới, nên không thèm giải thích cho cô tại sao cần đột phá Thử Thách, chỉ đơn thuần là động viên Emilia-sama nỗ lực hơn thôi đúng không? Cậu ta hành động ích kỉ, rồi bảo rằng cô có thể thành công nếu thực sự cố gắng. Đúng vậy. Đúng là v~~ậy mà. D~~ẫu sao thì, ta với cậu ta đều cùng một giuộc cả m~~à.”
“Subaru và Roswaal… cùng một giuộc? Nghĩa là?”
“Là ta và cậu ấy đều áp đặt lý tưởng của bản thân lên người con gái mình yêu đó.”
Hắn khẳng định.
Roswaal nhắm một mắt, nhìn Emilia bằng bên mắt màu vàng. Hắn vừa cười yếu ớt vừa ném từng chữ một vào mặt của Emila đang im phăng phắc.
“Cậu ta đã dỗ ngọt cô thế nào nào? Nghe lọt tai lắm phải không? Chiều chuộng cô, áp đặt suy nghĩ lên cô, đối xử dịu dàng chu đáo với cô như với một món đồ mong manh dễ vỡ vậy. Cậu ta còn chẳng thèm nghĩ xem cô yếu đuối thế nào, rằng cô sợ hãi và muốn bỏ trốn, rằng trái tim cô chỉ là thứ tầm thường. Cậu ta chẳng hề hứng thú với con người thật của cô đâu. Thứ mà cậu ta thực sự quan tâm là phiên bản hào nhoáng của cô mà hắn hình dung ra cơ. ——Đúng không?”
“————.”
“Ta cũng như vậy đấy. Luôn thấy mặt lý tưởng của người đó. Người đó thật tuyệt vời, người đó thật cao quý, không ai có thể sánh ngang với người đó. An ủi người đó như vậy, nói với người đó như vậy, đong đầy tình yêu của mình với người đó như đang nâng niu một tác phẩm làm từ thủy tinh… Tuy rằng trong những lời kia chẳng mang chút thật lòng nào.”
Nói thật nhanh, Roswaal lảng mắt, có vẻ như đang kích động.
Hắn nói đang về Subaru hay là chính bản thân hắn vậy? Có lẽ ngay cả Roswaal cũng thể xác định được.
Bị áp đảo bởi khí thế của đối phương, Emilia hít một hơi.
Để dù bị chèn ép bởi thái độ của Roswaal, cô vẫn có thể nói được những gì phải nói.
“…Chỉ vậy thôi sao?”
“————.”
“Ông nghĩ mình và Subaru chỉ có từng ấy điểm chung thôi hả?”
Roswaal liếc nhìn Emilia bằng vẻ ngờ vực.
Sự hồ nghi dấy lên trong hắn. Sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho câu hỏi của Emilia. Vì thế, cô phải nói cho hắn nghe.
Emilia phải chấn chỉnh lại suy nghĩ của hắn.
“Nếu đó là tất cả những gì ông muốn nói, thì…”
“————.”
“Ông và Subaru chẳng có gì giống nhau hết.”
Quả thực, Subaru, người đuổi theo Emilia đến tận lăng mộ, đã từng áp đặt lý tưởng của mình lên cô, và đã không giải thích tầm quan trọng của việc giải phóng Thánh Địa với cô.
Nhưng, tuyệt đối cậu không chỉ cố quyến rũ cô bằng những lời nói suông hay lời hay ý đẹp.
“Subaru ấy nhé… cậu ấy đã gọi tôi là đứa con gái phiền phức.”
“…Sao cơ?”
“Rằng tôi là kẻ dù làm gì cũng chỉ thành mớ bòng bong. Cứ thích là xáo tung những việc đã rồi, chẳng bao giờ đáp lại được kì vọng của người khác.Lúc nào cũng chỉ biết nói mồm, thiếu sót về mọi mặt, không đáng để người đời nhìn vào. ——Đó là những gì Subaru nói về tôi đấy.”
“————.”
“Subaru thực sự chú ý đến tôi. Tôi thiết nghĩ mình không được để Subaru chỉ thấy những phần yếu đuối của bản thân nữa. Vậy nên, một người như ông, dù vờ như hướng về phía trước nhưng thực ra lại không, không thể nào giống với Subaru được.”
Nếu Natsuki Subaru là người chỉ biết áp đặt hình mẫu hoàn hảo lên Emilia, thì chắc chắn bây giờ Emilia vẫn còn đang ngồi ôm gối ở góc xó nào đó trong lăng mộ.
Ngay cả Garfiel cũng vậy, nếu đối thủ của hắn không phải là người dù hiểu những điều vượt ngoài lý tưởng nhưng vẫn sử dụng lý tưởng để tranh luận như Subaru, thì có lẽ hắn ta đã không chịu lắng nghe.
Subaru thấy được sự yếu đuối của Emilia, nhưng vẫn nói rằng cậu yêu cô.
Subaru biết được sự dịu dàng của Garfiel, nhưng vẫn muốn Garfiel thay đổi.
Bất kể họ là ai, nếu họ chỉ muốn dậm chân tại chỗ, thì Subaru sẽ chạy tới và trách móc họ.
Cậu không thể ở đây mãi được, cậu còn làm được nhiều hơn nữa, ngẩng đầu lên, hướng về phía trước, giơ nắm đấm lên, cậu không thể nhàn rỗi mãi ở đây.
——Cậu không thể dừng lại mãi ở đây được.
“Natsuki Subaru đã… lựa chọn đúng ở Thánh Địa sao? Làm sao mà chuyện ngu ngốc đó… nếu vậy thì, ghi chép của Cuốn Sách Tri Thức…”
“Sau khi ký ức phục hồi, tôi rất bất an. Puck đã rời bỏ tôi, nên tôi càng thêm suy sụp.”
Roswaal lúng túng trước sự khác biệt giữa suy nghĩ của hắn và câu trả lời mà Subaru đưa ra.
Emilia đặt tay lên ngực, không phải để tìm kiếm cảm giác quen thuộc từng ở đó, mà là cảm nhận nhịp đập rộn ràng, minh chứng cho sự tồn tại của chính cô.
“Tôi đã nghĩ, khi nhớ lại mọi chuyện, bản thân tôi sẽ trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi đã nghĩ rằng, nếu chuyện đó xảy ra, thì con người của tôi đến bấy giờ chỉ là giả mạo.”
Ngay cả lúc này, trong tâm trí cô vẫn là một thiếu nữ lạc lối trong mê cung ký ức.
Mỗi khi kết nối lại được một hình ảnh rõ ràng, thì một sự thay đổi không thể đảo ngược lại xuất hiện.
Khi đó, thế giới quan của Emilia cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.
Emilia sợ sự thay đổi ấy, cô cố kháng cự lại, nhưng, cô biết những thay đổi đó là cần thiết.
Dù sự thay đổi đó có là gì, thì con đường cô đã bước qua cũng sẽ không biến mất.
Dù Emilia có thay đổi thế nào kể từ giờ phút này, ngay cả khi bản thân cô biến thành một người hoàn toàn khác, cũng không khiến cảm xúc của cô lúc này trở thành thứ giả tạo.
Có thể cô sẽ bế tắc, có thể sẽ chững lại vài bước, nhưng cô sẽ một lần nữa tiến về phía trước.
Hướng tới đích đến của mình, và hoàn thành con đường đang đi.
“Tôi đã học được rằng, khi tôi muốn làm gì đó, muốn thay đổi điều gì đó, nếu đó là điều tôi muốn — sẽ luôn có một người bên cạnh tôi bảo rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, và kéo tay tôi bước tiếp.”
“Dối trá…!”
“Không hề. Tôi… vì Subaru đã nói cậu ấy tin tôi, nên tôi cũng muốn tin vào cậu ấy. Dù những lời của cậu ấy nghe có vẻ vô căn cứ. Mặc dù nghe có hơi xạo sự… Nhưng tôi sẽ khiến chúng không còn là nói dối nữa.”
Cô không muốn cái mác “kẻ dối trá luôn miệng rêu rao niềm hy vọng về một Emilia vô dụng” đeo đuổi Subaru mãi như vậy.
Natsuki Subaru đã khẳng định rằng Emilia có thể làm được.
Hiện tại, Emilia khiến câu nói đó trở thành một lời dối trá.
Nhưng nếu cô phá vỡ lớp vỏ của mình, và hiện thực hóa những gì mà cô “chắc chắn làm được”, thì lời nói dối ấy sẽ không còn là nói dối nữa.
Đó là thứ mà con người gọi là “ước nguyện”.
“Tôi muốn biến giả dối thành ước nguyện, bằng cách làm những việc mà hiện tại tôi phải làm.”
Đó là thứ mà Subaru đã đánh cược tính mạng để dạy cho cô.
Thứ ngủ sâu trong Emilia mà lúc trước cô không thể hiện được, bây giờ đã biến thành lời.
Cô không biết liệu đây có phải câu trả lời chính xác hay không.
Chỉ có hành động của Emilia mới có thể biến thứ vô hình thành hữu hình.
Cô sẽ không do dự, sẽ không chùn bước một giây phút nào nữa.
“——! Hoang đường! ”
Roswaal tái mặt, vô thức lùi lại.
Hắn không còn điềm tĩnh, vô hồn như mọi khi, hắn vắt kiệt hơi cổ họng mà nói, tuyệt vọng, run rẩy vì sợ hãi câu trả lời của Emilia
Hắn vung tay trỏ thẳng vào Emilia mà hét lớn.
“Tại sao… bằng cách nào!? Sao ngay lúc này cô có thể trả lời được như thế chứ!? Bằng cách nào Natsuki Subaru lại truyền đạt được cho cô thứ mà ta không truyền đạt cho Sensei chứ!? Ngay lúc này! Ngay khoảng thời gian này! Hắn không thể nào đạt được những suy nghĩ đó!”
“Tôi vẫn nhớ mình sợ hãi thứ gì. Và bây giờ tôi đang nỗ lực hết sức để đương đầu với nó…. Còn ông… ông sợ hãi điều gì?”
“Rõ quá còn gì! Là sự sai lệch so với ghi chép trong cuốn sách! Nếu lịch sử không còn thuận theo các ghi chép nữa, thì làm sao ta và cô ấy có thể đoàn tụ đây!? Ta còn có thể làm gì khác chứ!?”
“Nhưng tôi nghĩ đó không phải vấn đề mà Roswaal gặp phải lúc này.”
“———!”
Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong mắt Roswaal.
Bật ra từ đầu môi hắn, là cơn thịnh nộ trước sự thực rằng hắn không thể đồng cảm với Subaru. Roswaal muốn Subaru phải trải qua cảm giác của bản thân hắn trong quá khứ.
Hắn nói Subaru và hắn đều cùng một giuộc không phải nói chơi, mà hắn tin chắc mọi chuyện nên theo cách đó.
Có lẽ hắn nghĩ hắn và Subaru nên thể hiện tình yêu theo cùng một cách, và cùng chịu một vết thương.
Niềm tin không thể lay chuyển đó giờ đây sắp sụp đổ.
Đó là sự cảm nhận của Emilia về sự lúng túng của Roswaal lúc này.
“AAAA, chuyện quái gì thế này…! Sao chuyện này lại xảy ra ta chứ?”
Roswaal đưa tay lên miệng, cào má, mặc cho lớp trang điểm bị lem đi.
“Lẽ nào ta đã bị nắm thóp kể từ lúc bắt đầu vụ cược? Garfiel thua cuộc, Emilia thì phục hồi, đều được tính toán trước sao…? Lẽ nào ta đã sai từ khoảnh khắc lên kế hoạch chống lại ‘khả năng ngăn chặn*’ của hiền nhân rồi sao…? Nhưng nếu vậy, ta đã vì cái gì mà…”
(*Nguyên bản: Ức Chỉ Lực – 抑止力:“lực” là năng lực, “ức chỉ” là ngăn chặn hay cản trở, nghe giống một từ khóa sẽ liên quan đến cốt truyện sau này, mà cũng có thể chỉ là từ bình thường do không thấy nhấn mạnh hay đặt trong dấu ngoặc :v)
“Roswaal?”
Quay cuồng giữa muốn vàn suy nghĩ, sự hiện diện của Emilia như biến mất khỏi nhận thức của Roswaal.
Những suy nghĩ điên loạn của hắn có lẽ để tìm cách đưa thế giởi trở lại với đúng kế hoạch của hắn.
Nhưng nghĩ sao cho ra nổi.
Emilia không biết cuốn sách của hắn tiên đoán những gì.
Roswaal bị dồn vào đường cùng thế kia, hẳn sự sai lệch phải to tát lắm.
Đến nỗi mà có thể gọi đây là một thế giới hoàn toàn khác——
“——A, hiểu rồi.”
Roswaal lẩm bẩm.
Giọng điệu của hắn trở lại với vẻ sắc sảo thường ngày, Emilia đoán Roswaal đã tạm thời xử lý được sự bất mãn của hắn. Bằng một cuộc nói chuyện thẳng thắn hợp tình, hợp lý, họ có thể sẽ tìm được cách thỏa hiệp, và——
“C~~ần gì phải lo lắng cơ chứ. Dù gì ‘giao ước’ vẫn còn đó cơ mà. Không cần lo liệu hắn có thể đạt đến như ‘đồ thật’ hay không.”
“Ông nói gì vậy? Roswaal, lần này là…”
“Không. Không có chuyện gì đâu, Emilia-sama. Ngàn lần xin lỗi vì đã làm Emilia-sama phải lo lắng. Tốt nhất cô cứ nên hành động theo kỳ vọng của ta đi, ta rất mong chờ đấy.”
Roswaal cúi đầu, lại khoác lên mình thái độ của thằng hề và mỉm cười với Emilia.
Emilia tất nhiên không tin được chuyện vừa xảy ra. Mới nãy còn đang hoảng loạn, vậy mà hiện tại Roswaal đã quay về với thái độ mọi khi.
Cứ như vẻ hoảng loạn vừa rồi mới đúng thật sự là hắn vậy.
“…Hành động theo cách ông kỳ vọng… nhưng ông kỳ vọng gì ở tôi?”
“Đơn giản thôi. ——Là việc cô hết mình tiếp tục nhận Thử Thách và tạo ra thành quả đấy.”
Roswaal không đề cập đến việc kết quả đó sẽ có lợi cho ai.
Có lẽ với ông ta kết quả thế nào cũng tốt cả, không hiểu sao, Emilia có cảm giác như vậy.
Cô không biết vì sao Roswaal lại muốn thế.
Hay tại sao hắn lại bất cần đời như vậy, tại sao hắn trông như đã thông suốt như vậy.
Hằng hà sa số những thứ cô không hiểu được. Nhưng,
“Chắc ông sẽ …… không kể cho tôi nghe chuyện gì đâu nhỉ?”
“…”
“Không sao đâu. Tôi không ép ông. Tôi biết mình không đủ tư cách để nghe những thứ đó bây giờ. Nhưng ông không thể giấu những chuyện đó mãi được đâu.”
“——Rất… thuyết phục. Biết rõ sự thực, và trấn an được bản thân, ta sẽ chống mắt chờ xem cô giữ bộ mặt giả tạo đó được bao lâu.”
Roswaal kết thúc bằng một lời cay nghiệt, nhưng cũng là một câu trả lời Emilia thấy hài lòng.
Dứt lời, Roswaal quay lưng lại bước đi. Có lẽ hắn đang quay về căn nhà ở tạm và tiếp tục dưỡng thương.
Cuối cùng thì Emilia vẫn không hiểu tại sao Roswaal lại đến đây và theo dõi trận chiến. Nhưng lượng mana tích trong cơ thể Roswaal vẫn không thay đổi, như thể chúng đợi ở đó để chờ cho phép màu xảy đến.
“Phải rồi. ——Emilia-sama, tôi có lời cảnh báo cho cô đây.”
“Vâng?”
Thấy Roswaal dừng bước và giơ ngón tay lên, Emilia nhướng mày.
Roswaal cười nhăn nhó khi thấy Emilia quá không phòng bị khi đối mặt với một người cô vừa cãi vã kịch liệt xong.
“Về phía Garfiel… cô đừng nghĩ bản tính của hắn dễ rời. Nỗi ám ảnh của hắn không phải là thú có thể giải quyết bằng một trận ẩu đả đơn thuần đâu.”
“——Tôi hiểu rồi.”
Emilia thản nhiên tiếp nhận lời khuyên đó. Lần này, Roswaal mới thực sự bỏ đi, để lại Emilia phía sau.
Nhìn bóng lưng hắn, cô nhận ra rằng không gian xung quanh chỉ còn tiếng thở của cô, và hơi thở của con rồng đất đen tuyền vẫn đang trừng mắt dõi theo Roswaal vừa bỏ đi.
Và cả hơi thở nặng nề của hai người đàn ông đang bất tỉnh.
“——Hàà.”
Lông mày Emilia trùng xuống khi cô thở dài.
Thấy đôi mắt của Patrasche mở to nhìn mình, Emilia cười cay đắng.
“Không, ổn cả rồi. Cảm ơn ngươi đã giúp ta bình tĩnh lại… Nhưng thực sự là căng thẳng thật đấy. Cứ tưởng là phải giao chiến với Roswaal rồi chứ.”
“————.”
“Ừm. Ta không muốn phải chiến đấu khi còn không biết nguyên do của trận chiến. Mà tại sao Roswaal lại trở nên như vậy chứ…? Nếu là Subaru chắc sẽ biết gì đó nhỉ.”
Vừa đáp lại ánh mắt quan tâm của Patrasche, Emilia vừa quỳ xuống bên cạnh Subaru đang nằm ngửa, cô nhẹ nhàng nâng cơ thể nhuốm máu của cậu lên.
Cô vừa lau đi những giọt máu đang khô dần vừa dịu dàng vuốt ve mặt cậu. Mặt cậu khẽ giật nhẹ như thể cơn đau vừa nhói lên.
“Ta phải trị thương cho họ. Cả Subaru và Garfiel đều không thích bị đau đâu nhỉ.”
“————.”
“A, đừng làm gương mặt lo lắng như thế. Vì Puck không có ở đây nên ta hơi lo về khả năng kiểm soát mana của mình, nhưng chỉ là chút phép trị thương đơn giản thì ta có thể nhờ các tiểu tinh linh giúp đỡ mà.”
Nói rồi, Emilia hỏi chuyện với những tiểu tinh linh xung quanh, hào quang mờ ảo bao bọc lấy cô khi cô mượn sự trợ giúp của chúng.
Ánh sáng dịu nhẹ phủ lên Subaru và Garfiel, vết thương của họ dần lành miệng.
Biểu cảm của Subaru bắt đầu dịu đi.
Thấy thế, Emilia khẽ cười và nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên đùi cô.
(*Shin: Lại dc nằm lên đùi nữa :D)
Đã bao nhiêu lần Subaru cô cho mượn đùi như thế này rồi nhỉ?
Cô đã nhận được từ cậu rất nhiều, nhiều tới mức cô không biết nên làm gì để đền đáp lại.
“Khi anh tỉnh dậy, em có nhiều điều muốn hỏi anh lắm đấy.”
Thì thầm vào tai Subaru, Emilia đan tay mình vào tóc mái Subaru.
Cô khẽ mỉm cười với gương mặt nhăn nhó vì đau của Subaru.
.
.
.
——Mười phút sau, từ khu rừng hiện ra bóng của Otto đang cõng Ram trên lưng, tái hợp với Subaru và những người còn lại.
____________________________________________________________
*Các bộ khác: Khích lệ buff tinh thần các kiểu
*Tappei: