Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 112: Bản năng cự tuyệt sự yếu đuối
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 112: Bản năng cự tuyệt sự yếu đuối
Chương 112: Bản năng cự tuyệt sự yếu đuối
*Chương có nội dung hình ảnh
——Trận chiến khốc liệt đến quá sức tưởng tượng.
Hai người đàn ông mặt đối mặt và tung những cú đấm trực diện vào nhau.
Xương cứng va vào thịt mềm, cơ bắp như muốn nổ tung, máu nhỏ ra từng giọt. Tiếng rên rỉ phát ra trong từng hơi thở dốc, hình ảnh của hai người in sâu vào mắt của kẻ đã chứng kiến cảnh tranh đấu thê lương.
“…Subaru.”
Đứng trước cửa lăng mộ, Emilia đặt tay lên ngực. Đôi mắt cô lộ vẻ hoang mang, ngón tay vô thức tìm kiếm thứ gì đó trên ngực để níu vào. Hơi ấm của vật đáng tin cậy vẫn luôn hiện diện trước ngực cô, dẫu giờ đã không còn, khiến cô vững lòng.
Trong lăng mộ, Subaru đã nói với cô.
Subaru yêu cô, quý trọng cô, và vì thế cậu rất tin tưởng cô.
Lời của cậu, phần nào đó khiến cô cảm thấy được cứu rỗi, nhưng cũng kéo theo những nỗi bất an khác.
Kí ức thực sự của Emilia được tái hiện lại trong tích tắc.
Cô đã tin những kí ức giả là quá khứ của mình, và nhờ thế đã đến được thời điểm hiện tại. Nhưng nếu quá khứ đó không còn là chính nó, thì bản thân cô sẽ thay đổi ra sao?
Những cảm xúc, suy nghĩ chân thật của Emilia cãi lộn, đấu đá lẫn nhau, sự bất an bám rễ vào tâm trí cô.
Subaru đã hét lên rằng, dù Emilia thay đổi, thì cảm xúc cậu dành cho cô sẽ không bao giờ đổi khác.
Chàng thiếu niên đã chịu đắng nuốt cay, chiến đấu đến cùng vì cô —— tình cảm của cậu cô không mảy may hồ nghi. Bởi cậu đã luôn chứng minh điều đó cho đến tận bây giờ.
——Thứ cô không thể tin tưởng lại là chính bản thân cô.
Cô đã tiến bước trên con đường chọn nhầm hướng bắt đầu, và mặc dù đích đến đã ở ngay phía trước, cô vẫn dừng chân. Vừa nhìn đích đến ấy cô vừa tự hỏi liệu mình có đi sai hướng hay không.
Hai chân cô ngừng bước.
Liệu cô có được bước tiếp không?
Con đường mà cô đang bước, có phải con đường lúc trước, hay làmột con đường hoàn toàn khác?
“————.”
Cô lạc trong mê cung không lối thoát của những câu hỏi không có câu trả lời.
Ngay cả bây giờ, chứng kiến trận chiến của hai người con trai trước mặt, cô cũng không thể cất tiếng, cô biết mình không có tư cách để ngăn họ lại.
Một tiếng hét lớn vang lên, máu tươi phun ra.
_________________________________________________
Cú đấm xé gió bay đi.
Nắm đấm đó nhắm vào mặt của đối phương —— nhưng lại chậm đến đáng buồn.
“Chậc!”
Chẳng cần cố cũng tránh được.
Đối phương nghiêng nhẹ đầu né suýt soát cú đấm chẳng kịp làm trầy da tróc vẩy đó. Thân trên của cậu vì cú đấm mạnh nên lộ ra sơ hở, và rồi bị đối phương thúc gối một cú thật mạnh vào bụng.
Cảm giác của xương sườn và cơ bắp truyền vào đầu gối hắn, ngược lại là xung kích từ đòn tấn công dồn trực diện vào dạ dày của kẻ chịu đòn.
“Ga, aa.”
Cậu ôm bụng, bước đi loạng choạng, mặt nhăn nhó. Hắn nện thẳng cả hai tay lên cái lưng đang cong xuống của cậu, cú đánh từ phía sau kế tiếp một cú trực diện khiến dạ dày cậu đau nhói.
Cậu có thể chịu được cú lên gối, nhưng gục ngay khi lĩnh đòn tấn công từ phía sau. Tên kia đá lật ngửa cậu lại, tiếp đến bồi cho cậu một cú vào hông trái.
Tiếng kêu ngắt quãng vang lên.
Cậu khạc ra cả đờm lẫn máu.
Bàn tay, đầu gối, ngón chân. Mỗi cú đánh dội vào cậu từng cảm giác như xương thịt đứt lìa.
Thường thì hắn sẽ thấy phấn khích, nhưng giờ điều duy nhất hắn cảm thấy sự khó chịu.
Lặp lại liên tiếp liên tiếp không biết bao nhiêu lần —— việc đó thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
“Đủ lắm rồi đấy, mau bỏ cuộc đi.”
Hắn chế nhạo đối thủ người bê bết đang ho ra từng cục máu của mình.
Hắn không định đánh cậu đến bất tỉnh. Đập vào đầu cậu, đá vào bụng cậu, dù hắn có làm những việc như thế, thì cậu cũng sẽ không chịu thua.
Hắn chỉ dùng chừng này sức để cậu hiểu ra sự chênh lệch sức mạnh giữa cả hai.
“Tên khốn ngu ngốc! Ngươi không thể thắng nổi đâu! Lưng ngươi sắp gãy rồi! Cơ thể ngươi đang run rẩy! Người ngươi cũng chẳng đứng vững thì nên nổi cơm cháo gì!”
“…Xin lỗi nhé.”
“Aa, chết tiệt! Có biết ta ghét phai chơi đùa với sự cứng đầu của ngươi lắm không? Đừng đùa, đừng có mà đùa với ta.”
Trước Garfiel đang luôn miệng lăng mạ là Subaru đang gồng hết sức bình sinh để vực dậy.
Subaru chống tay xuống đất, dùng ít sức lực ít ỏi còn lại mà đứng lên. Mặt cậu sưng phù vì ăn đấm, máu mũi nhuộm phần từ miệng trở xuống bằng màu đỏ. Răng thì đã vỡ hoặc bay mất vài cái. Không lạ gì nếu cậu bị thương ở xương sườn hay nội tạng.
Đau đớn xâm chiếm cơ thể như thế, đáng lẽ cậu không giữ nổi ý thức mới phải.
“Được tích sự gì cơ chứ!? Ngươi tưởng có thể lật ngược tình thế nên khiêu chiến với ta sao!? Khác nào muốn phô bộ dạng tả tơi thảm hại kia cho người khác thấy…? Nằm đo đất ở đi!”
“——Goaa!”
Cố chấp, bướng bỉnh, những từ đó không đủ để miêu tả sự cứng đầu mà Garfiel cảm nhận khi thấy Subaru đứng dậy một lần nữa.
Hắn gạt chân đốn ngã Subaru, rồi lại đạp vào mạn sườn cậu. Hắn đá cơ thể cậu bay lên khiến cậu ụa ra cả máu miệng, rồi lại giáng một phát cùi chỏ để cậu bay lại xuống đất.
Người Subaru đập mạnh vào nền đất cứng, cậu nằm đó, sõng xoài.
Mắt cậu trắng dã, hơi thở yếu ớt, và lần này hoàn toàn bất động —— cuối cùng cũng khiến Subaru ngất đi, Garfiel thở dài.
“Cái vẻ mặt… như thể… mọi chuyện kết thúc rồi đó là sao…?”
“————!”
Garfiel nín thở, giật nảy vai, mắt mở to khi nghe một giọng nói phát ra từ phía dưới.
Kẻ vừa nãy còn hạ lộ nằm yên giờ đang lúng búng đứng dậy.
“Đừng… bỡn cợt với ta…”
“Ờ… Có ai bỡn cợt… gì đâu. Tôi bây giờ chẳng… còn… sức để đùa, nữa là…”
“Ta không hỏi cái đ——.”
“———Ruaa!”
Bướng bỉnh như một cơn ác mộng, Subaru hít một hơi thật sâu rồi lại lao vào đấm Garfiel.
Đương nhiên, dù cú đấm có mạnh hay nhanh thế nào thì với Garfiel cũng chỉ như trò trẻ con. Hắn dễ dàng nhìn thấu và né khỏi quỹ đạo cú đấm và thụi cho Subaru một cú đáp lễ. Đòn đánh trúng vào dạ dày của cậu —— vốn trống rỗng vì đã bị nôn thốc nôn tháo ra hết, ép cho máu cùng dịch vàng trào ra.
“Ko, afu..t.”
“Bao nhiêu lần thì vẫn vậy thôi, ta nói rồi còn gì…”
Garfiel cố ép Subaru đang ôm bụng ngã khuỵu phải đầu hàng.
Không thể nhìn nổi vẻ thảm bại của cậu thêm nữa, Garfiel lảng mắt đi, tặc lưỡi.
“————!”
Và nắm đấm tay phải của Subaru, bấy giờ đã không ngã xuống, lao vào mũi hắn cùng một tiếng gầm.
“Hả!?”
“Tên khốn Garfiel. Ai cho anh quyền ép người khác bỏ cuộc chứ?”
Subaru giơ tay trái phía trước, tay phải phía sau.
Thấy Subaru thủ thế và ý chí chiến đấu trong cậu chẳng lung lay dù chỉ một chút, Garfiel khẽ rùng mình.
Bấy giờ Garfiel chẳng thèm dè chừng Subaru.
Dễ thấy Subaru quá vô hại, sự chêch lệch thực lực giữa cậu và Garfiel quá lớn để có thể bù lại chỉ bằng sự cô gắng.
Dù cậu có vung tay đấm Garfiel cả ngàn lần đi nữa thì với sức mạnh vượt trội của mình, Garfiel có thể dễ dàng né được tất cả.
Tất cả mọi cố gắng, nỗ lực của Subaru thật sự quá vô ích.
Dù bị Garfiel đấm đá, quăng đi bao nhiêu lần đi nữa, dù cậu có chịu thêm bao nhiêu đớn đau đi nữa, thì cơ thể đã chịu tổn thương quá mức của cậu cũng không chạm được cọng lông của Garfiel.
“Ngươi ấy, thôi đùa với ta đi!”
“Hở…?”
Trước mặt cậu là đối thủ cậu không thể thắng, nhưng vũ khí duy nhất cậu nắm trong tay vẫn là sự cứng đầu.
Chỉ riêng trái tim của cậu sẽ không khuất phục, chỉ riêng cảm xúc của cậu sẽ không chịu thua. Có lẽ nên gọi tinh thần đó là sức mạnh, thứ sức mạnh không ràng buộc bởi nhục thể.
Nhìn cậu đứng dậy sau khi ngã xuống hết lần này tới lần khác phần nào khiến Garfiel chùn bước.
Nhưng nếu hy vọng điều đó sẽ làm Garfiel thay đổi quyết định thì còn lâu.
Ừ thì ý chí của cậu sẽ không lay chuyển, sẽ không bị bẻ gãy. Nhưng thế thì sao?
“Tưởng dù biết mình không thể thắng nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ thì ta sẽ ngừng tay hả? Ngươi tưởng ta sẽ ngán việc tẩn ngươi tới mức thừa nhận tinh thần của ngươi rồi rút lui… sẽ chịu thua mấy thứ cảm xúc của ngươi ấy hả!?”
“————.”
“Đừng giỡn mặt. Đây là một trận chiến giữa ta và ngươi, chứ không phải trò chơi quái quỷ nào! Hoặc ngươi hoặc ta ngã xuống. Vậy thôi!”
Garfiel dậm chân thật mạnh.
Sức mạnh của Gia Hộ Thổ Linh ngập trong huyết quản, Garfiel tràn trề sức sống.
So với lúc kết thúc trận chiến với Otto và Ram trong rừng rồi ép cơ thể lết đến đây, thể trạng của Garfiel đã trở nên tốt hơn. Cuộc chiến không đáng gọi là cuộc chiến với Subaru còn chẳng làm hắn hao sức, với hắn chẳng khác nào đang ngồi nghỉ dưới tán cây vậy.
Nhưng những hành động chẳng mảy may gây sát thương của Subaru có lay chuyển trái tim của Garfiel chút nào không?
“Ngươi bảo rồi mà!? Ngươi bảo sẽ dạy cho ta thấy được sự yếu đuối của mình cơ mà!? Là thế nào đây!? Yếu chỗ nào!? Ngươi định dạy ta cái gì đây!? Kẻ không đủ mạnh bị ép chịu thua, không đủ tư cách giảng đạo lý cho người khác ở đây là ngươi đấy!”
Garfiel nhớ từng câu chữ, lời nói của Subaru trước khi cuộc chiến nổ ra.
Toàn bộ đều ngu ngốc. Toàn bộ đều xàm xí. Thứ gì kẻ ấy thốt ra cũng đều là những lời nói dối trắng trợn.
“Tên nhãi kia và Ram! Cả hai ít nhất đều có gan thách thức ta để giành chiến thắng! Nên ta mới dùng mọi thứ mình có để đáp lại bọn họ. Bọn họ làm gì cũng có kế hoạch, lấy trí khôn bù cho thiếu sót… Bọn họ có thứ dũng khí để được ta công nhận. Nhưng ngươi thì sao!?”
Dù không biết bằng cách nào, Otto đã dùng Gia Hộ để kêu gọi khu rừng giúp sức, gây cho Garfiel một phen khốn đốn. Cách Otto dẫn dụ Garfiel hứng lấy đòn tấn công chí tử dùng tất cả trí tuệ và sức mạnh anh có, thứ tinh thần tuyệt vời của anh khiến Garfiel chỉ có thể gọi đó là đỉnh cao những kẻ yếu có thể đạt tới.
Còn đợt tấn công bắt đầu bằng màn đột kích của Ram, tuy khiến hắn cảm thấy bị phản bội đau đớn, lại là kiểu chiến đấu hoàn toàn phù hợp với Ram.
Bọn họ đều nỗ lực hết sức trong trận chiến với Garfiel, với suy nghĩ duy nhất trong đầu là chiến thắng.
Cách chiến đấu của cả hai đáng được nể trọng. Garfiel thừa nhận họ, dù đó là đối thủ của cậu.
“So với họ… thì ngươi xem bản thân có khó coi không? Ngươi đứng dậy hết lần này đến lần khác… nhưng thế thì sao? Dù biết rằng không thắng nổi nhưng ngươi vẫn không bỏ trốn ấy hả… ừ thì có gì đáng nói!?”
“————.”
“Ngươi nghĩ sẽ làm ta cảm động được sao? Dù thân thể đẫm máu, chân tay loạng choạng, mắt nhắm mắt mở, ngươi vẫn cố đứng dậy được, nhưng vì thế ta sẽ cảm thông mà cho qua? Ta thì đang rất muốn biến ngươi thành thịt bằm… Ngươi định xem thường ta, và cả những người ủng hộ ngươi hay sao?”
Cơn phẫn nộ lớn nhất Garfiel từng cảm nhận được bùng lên trong lồng ngực hắn.
Cuộc chiến này đã bị Subaru làm ô uế. Hắn đã bị Subaru xúc phạm. Không những thế cậu còn vấy bẩn tinh thần cao thượng của những người được Garfiel thừa nhận khi chiến đấu với hắn.
“Nằm yên đó đi. Chịu thua đi. Tên khốn khó coi đáng chết đáng ghét đáng khinh đáng ghê tởm. Tốt nhất là chịu thua rồi nằm yên đó đi, thứ ngu ngốc.”
“……”
Vẫn trong tư thế trực chiến, Subaru tắm trong bài trường ca nguyền rủa của Garfiel.
Đầu cậu hơi choáng váng, mắt sưng húp nhưng vẫn nhìn thẳng vào Garfiel. Ý chí của cậu vẫn còn đó, càng khiến bộ dạng bê bết của cậu thêm chướng mắt.
Nếu dùng lời, dùng vũ lực, dùng nắm đấm cũng không lay chuyển được cậu, thì phải dùng cách gì?
Nếu đau đớn không thể tác động đến cậu thì chỉ còn một cách.
“Sao cô không thử thuyết phục hắn ta đi!?”
Garfiel quay lại nói với Emilia, người vẫn đang quan sát mọi thứ từ phía lối vào lăng mộ.
Cô thoáng giật mình khi cuộc đấu khẩu đột ngột chuyển đến cô. Phản ứng yếu đuối đó khiến Garfiel tặc lưỡi cáu bẳn.
“Đừng có đứng đó nữa, nói gì với hắn đi! Hắn không chịu nghe lời ta nói đâu. Phải để người hắn yêu khuyên bảo mới được, rằng hắn rất đáng ghét và thảm hại, rằng hắn có cố cũng chẳng được gì, nói đi chứ!”
“Tôi… tôi…”
“Sao!? Không nói được à!? Bộ nhìn hắn có tí hi vọng thắng nào sao? Hay cô muốn xem tiếp? Cô thích người phải lòng cô vì mình bị đập bầm dập để cảm thấy được yêu sao, là như thế sao!?”
“————!”
Emilia mở to mắt, lặng người vì những lời ác ý ném vào mình.
Nếu trận đòn của Garfiel không thể làm Subaru khuất phục thì Emilia có lẽ là cách cuối cùng. Thể xác bị Garfiel dày vò, ý chí lại còn bị Emilia bẽ gãy, khi đó ngay cả Subaru cũng phải chịu thua mà thôi.
Trong khi quan sát trận chiến, Emilia nhăn mặt vô số lần khi chứng kiến Subaru chịu đòn đau.
Không như Subaru nắm giữ lòng quyết tâm bí ẩn, trái tim cô vẫn chưa trở nên vững chắc. Cô vẫn chỉ là cô gái đã gục ngã trước Thử Thách và đã khóc nức nở sau mỗi lần thất bại.
Garfiel không định vì thế mà chỉ trích cô.
Bị Thử Thách, bị quá khứ nhấn chìm là điều dễ hiểu. Phải đối diện với điều mình nuối tiếc nhất, mấy ai trên đời này có thể phủ nhận nó chứ.
Việc vượt qua quá khứ, vượt qua nỗi hối tiếc của bản thân thật quá vô lý mà.
Kẻ ngông cuồng, nhầm lẫn lý tưởng có thể thực hiện hóa với mộng tưởng không bao giờ với tới.
Cậu thiếu niên đứng trước mặt Garfiel là kẻ điên thực sự, chỉ toàn theo đuổi thứ được gọi là mộng tưởng, áp đặt nó lên những người khác.
Cậu ta và Roswaal đều cùng một giuộc, hai kẻ khờ dại đều nhìn đời bằng một phía.
“Ngăn tên đó lại, chấm dứt mọi chuyện! Ta và cô cũng chỉ là những con rối trong vở kịch của ả Phù Thủy khốn khiếp mà thôi. Vậy đấy.”
“Tôi——.”
Emilia đứng thẳng người như bị giật bởi một tia sét, mắt mở to.
Đôi mắt mê hồn của cô rưng rưng nhìn Subaru. Môi cô run rẩy, Garfiel vẫn dõi theo chằm chằm chờ cô gọi Subaru dừng lại.
Lúc đó mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Nhưng——
“Emilia.”
“————.”
Trước khi cô kịp mở lời, Subaru đã lên tiếng trước.
Cô mím miệng, chăm chú lắng nghe giọng nói yếu ớt của Subaru. Cô không muốn bỏ lỡ bất cứ từ nào của cậu.
Đối với cô, Subaru chỉ có một mà thôi.
“…Hãy... nhìn anh đây.”
Chỉ một lời ngắn ngủi.
Cậu nói bằng giọng nói yếu ớt như thể tự thì thầm với bản thân. Nhưng Emilia vẫn nghe rất rõ, cô ngẩng đầu lên vì ngạc nhiên, và sau vài giây lưỡng lự lưỡng lự——
“——Ừm.”
Rồi, cô đặt tay lên ngực và gật đầu.
“…Hả!?”
Chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người, thứ mà bản thân hắn không thể lý giải, Garfiel thốt lên khó hiểu.
Subaru trỏ ngón tay vào Garfiel đang mở to mắt vì giận dữ.
“…Từ nãy đến giờ anh cứ luôn miệng chửi rủa, nhưng Garfiel à, anh sai rồi.”
“Gì nào?”
“Có thể đối với anh, tôi là một tên khờ dám chơi khô máu dù biết không thể thắng nổi... nhưng tôi không đùa giỡn. Nhờ anh nên sau khi ăn cả rổ hành tôi đã khắc cốt ghi tâm bài học về việc cố ý tham gia vào trận chiến mình không thể thắng rồi. Không định thử lần hai đâu.”
Khuôn mặt Subaru tuy bầm dập nhưng vẫn tạo được vẻ chán ghét.
Sự việc Subaru đề cập đến là điều Garfiel không biết được, nhưng lại là một mảnh kí ức mà cậu cực kì ghê tởm.
Trên cả cảm xúc đó của cậu, có một chuyện Garfiel không thể bỏ qua.
“Nhảm nhí. Đây chẳng còn là lý tưởng hay mộng tưởng nữa, ngươi còn chẳng thấy nổi thứ trước mắt. Nếu ngươi thôi thách thứ kẻ thù không thể thắng… thì tình huống này là sao? Này, tình huống này là sao hả!?”
“Không phải rõ ràng quá rồi sao, đồ ngốc? Ta chưa định… từ bỏ cuộc chiến này dù chỉ một giây một phút.”
Có lẽ do ý thức dần trở nên rõ ràng, nên giọng của cậu cũng dần mạnh mẽ trở lại.
Sự mạnh mẽ vô căn cứ đó đã khiến Garfiel phải nín lặng vì giận.
“Miễn còn đứng được, tôi sẽ không bỏ cuộc… Chỉ có cái chết mới ngừng tôi vực dậy được.”
“……”
“Xem anh thỏ đế thế nào kìa, ngay cả trong thời khắc quyết định vẫn không giết được thằng này… Tức là anh không ngăn được tôi đâu. Tôi sẽ bước từng bước từng bước một tới chiến thắng. Chắc chắn tôi sẽ chiến thắng.”
“Ngu ngốc…! Ta giết ngươi hay không cũng đâu có vấn đề gì. Ngươi định làm gì nào!? Ngươi định giãy dụa kiểu gì đây!? Ngươi mà đánh bại được ta ấy hả!?”
Bị thương từ đầu tới chân, người ngợm bê tha như kẻ ăn mày thế kia, lời của cậu không có trọng lượng. Lời của Subaru cũng chỉ như thứ phát ngôn ngông cuồng. Chưa chết thì sẽ không dừng lại, đấy cũng chỉ là nói suông. Giả sử có là thật chăng nữa, thì cậu có dám nói nếu chưa bị giết cậu sẽ tiếp tục chiến đấu, và cuối cùng giáng cho Garfiel một đòn chí tử không?
Điều đó gần như không thể xảy ra, có xảy ra thì cũng cần có một lượng thời gian và phép màu tương đối.
“Ta chỉ cần đánh gãy chân tay ngươi, là ngươi sẽ chẳng làm gì được! Dù ngươi còn tỉnh, dù ngươi vẫn còn ý chí chiến thắng! Ta cũng chẳng quan tâm!”
Garfiel gần lên giận dữ.
Chân hắn hút sức sống từ mặt đất, khiến cơ thể đang mệt mỏi của hắn lấy lại nửa sức ban đầu. Qúa đủ để xé xác Natsuki Subaru thành trăm mảnh.
Hắn dậm chân, lao thẳng tới Subaru.
Đối mặt với Garfiel, Subaru giơ nắm đấm ra như thể đang chờ chính hành động đó. Qúa ngu ngốc. Quá chậm. Không đời nào là đủ. Garfiel nhẹ nhàng né đòn và đấm thẳng vảo bụng cậu, thúc gối ngay giữa cằm cậu, túm rồi quăng cậu xuống đất. Hắn đá gót vào người cậu, kéo theo hai, ba tiếng rên đau đớn.
Một chuỗi đòn tàn nhẫn. Và——
“…tưởng kết thúc rồi à?”
“——Gừ!! Thằng chóa, ngươi là cái thứ gì vậy!!?”
Dẫu vừa nhận thêm nhiều vết thương đau đớn, Subaru vẫn đứng dậy.
Chứng kiến điều đó, một cảm giác phức tạp, bí ẩn phủ lên trái tim Garfiel.
Hắn không thể đánh bại Subaru sao? Hắn không thể chiến thắng sao? Đó không phải là chuyện để lo lắng.
Lẽ nào, có thể, đúng như cậu nói, chỉ tạo thêm thương tổn vật lý chưa đủ để ngăn cậu lại.
“Ngươi liều mạng như thế làm gì cơ chứ!? Dù thắng được ta, thì ngươi nghĩ Bán Phù Thủy kia có đột phá Thử Thách sao!? Ngươi nghĩ chuyện đó có thể xảy ra hả!?”
“……”
“Ngươi tưởng sẽ có phép màu sao!? Ngươi tưởng thứ tiện lợi như thế sẽ xuất hiện sao!? Giả như tồn tại một phần vạn cơ may ngươi thắng được ta, thì cũng chẳng thay đổi được con nhỏ kia đâu! Ai cũng vậy cả thôi! Quá khứ sai lầm, chẳng thể thay đổi… thấy lại những thứ khiến ta nuối tiếc, dù sớm hay muộn cũng chẳng thay đổi được gì đâu! Sao ngươi không chịu hiểu chứ!?”
“Anh mới là người không chịu hiểu đấy!!”
“———!?”
Thiếu đà để trở thành tiếng hét, nhưng quá thừa cảm xúc so với một lời phàn nàn.
Tiếng kêu của Subaru cắt ngang lúc Garfiel vừa dừng câu.
“Thôi áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác đi, Garfiel…!”
“Ngươi… nói gì…”
“Thôi ngay việc tự ý quyết định giới hạn của Emilia đi. Cô ấy không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu.”
Từ xa, trước lối vào của lăng mộ, Emilia nín thở.
“Cũng thôi luôn việc quyết định giới hạn của tôi đi. Tôi không được dạy phải quỳ gối hay vứt bỏ mọi thứ rồi chạy trốn. Nên từ chịu thua không có trong từ điển của thằng này.”
Khạc máu ra khỏi miệng, ánh sáng trong mắt Subaru mạnh mẽ hơn.
Và,
“Anh cũng vậy, đừng tự ý từ bỏ chính mình chứ. Anh có thể làm được nhiều hơn mà. Có lẽ nhiều hơn rất nhiều… Anh cũng mới chỉ là thằng oắt, chân tay cũng chưa hoàn toàn trưởng thành. Thế mà cứ bấu víu lấy thứ lý tưởng bất trị tự mình nghĩ ra khi chưa mọc lông phần dưới ấy!”
(*Arto: Đúng, là lông phần dưới, ý tác giả là lông ch*m đấy, dĩ nhiên lên light novel sửa rồi =]]] )
Subaru thẳng thắn nhận định rằng niềm tin hắn ngoan cố giữ lấy, níu kéo ấy,lý do ràng buộc hắn với Thánh Địa ấy, chỉ là điều khờ dại.
“————.”
Garfiel ngay lập tức mở miệng định đáp trả Subaru.
Thế nhưng có gì đó như xuyên qua ngực hắn, chặn ngang lời của hắn thoát ra khỏi cổ họng.
Hắn không nói được gì. Chẳng nghĩ ra được gì.
Đầu hắn trống rỗng. Không phải hắn nghĩ là Subaru nói đúng. Không đời nào hắn lại sai được. Bản thân hắn sau khi biết mình sai đã không còn sai nữa.
Hắn không thể nào sai được.
Vậy nên kẻ cho rằng hắn đã sai không được phép ở đây.
“Hộc… hộc… Hiểu rồi…”
“……”
“Ta phải ngăn ngươi lại. Dù ta không hiểu bất cứ điều gì ngươi nói. Nhưng ta chán ghét lắm rồi. Vậy nên, ta sẽ ngăn ngươi lại.”
Hắn bắt buộc phải ngăn cậu lại.
Và cách để ngăn cậu lại, cũng chính là cách mà cậu đã nói với hắn.
“Đã thế… Ta sẽ… giết ngươi…”
“Giết được không đó?”
“Đừng có đùa. ——Nếu là cách làm, thì đã có ngay từ đầu đấy thôi.”
Nếu cậu sẽ không dừng lại miễn là còn sống, thì giờ Garfiel chỉ cần giết phắt cậu là xong.
Giờ là lúc để hắn lựa chọn thật dứt khoát.
——Để quyết định liệu có nên giao phó bản thân cho dòng máu dã thú ghê tởm chảy trong huyết quản của hắn hay không.
“_____ooooo.”
Garfiel ôm mình, máu trong cơ thể hắn sôi lên sùng sục.
Luồng nhiệt khủng khiếp khiến mỗi hơi thở của hắn dường như đều có màu đỏ. Tế bào cơ thể của hắn lớn lên, cơ bắp phồng ra, độ lớn cơ thể tăng lên nhanh chóng.
Chân tay hắn to phỗng ra như khúc gỗ, thân người to lên đến mức làm rách cả quần. Lông vàng kim mọc khắp người hắn, răng nanh chĩa ra thành cặp đao cong nhọn hoắt.
Mặt hắn nhô ra thành cái mõm, đồng tử nhỏ lại, màu sắc trong mắt hắn biến đổi.
Tâm trí hắn nảy lửa, ý trí của Garfiel Tinsel bị nhấn chìm.
Có cảm giác như lý trí của hắn đã biến mất bởi sự hưng phấn khi hóa thú cùng bản năng của giống loài hoang dại.
Khi mọi thứ kết thúc và hắn trở lại trạng thái ban đầu, trước mặt Garfiel sẽ chỉ còn là những thớ thịt vương vãi. Có thể đó cũng sẽ là hình ảnh cuối cùng của Natsuki Subaru.
Đã đến nước này thì không thể dừng lại nữa rồi.
Hắn cũng không định cảm thấy hối hận, hay sám hối.
Không đủ mạnh cũng là cái tội.
Những kẻ yếu đuối sẽ chẳng làm được gì. Chỉ vậy thôi.
Ý thức của hắn biến mất.
Bản năng dã thú của hắn gầm lên vui sướng, há miệng, sẵn sàng cắn xé con mồi đáng thương——,
.
.
——Tầm nhìn của con thú đã mất đi lý trí bị che lấp bởi màn khói đen vừa phụt ra.
____________________________________________________________________
*Arto: Dăm ba con chó thì anh nhà lại cứ Shamac mà triển thôi =))
#Trans + bày việc: ShinOver
#Edit (a.k.a trans lại hơn một nửa): Arto
#Slot cổ vũ: Ame