Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 10: Hiện thân cho khát khao tri thức
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 10: Hiện thân cho khát khao tri thức
Chương 10: Hiện thân cho khát khao tri thức
*Chương có nội dung hình ảnh
(Từ chap này mình sẽ để câu thoại của Garfiel như bình thường cho dễ đọc và quan trọng hơn là... dễ dịch nhé ._. )
—— Mười lăm phút sau khi họ rời căn nhà nơi Roswaal dưỡng thương
"Đến rồi đây. Nơi này được gọi là nghĩa trang nhưng thật ra chỉ là một ngôi mộ cũ kĩ nhàm chán."
Garfiel hướng cằm về khu tàn tích cổ xưa nằm rìa Thánh Địa. Xây bằng rất nhiều tảng đả chồng chất lên nhau, mang phong cách kiến trúc nguyên thủy và hoàn toàn không tạo ấn tượng gì về phép thuật.
Không biết đã bao lâu từ khi nơi này được xây dựng nhưng từ những vết nứt rải rác trên mặt tường cùng số dây leo cỏ dại dầy đặc bám quanh , chắc chắn phải lâu hơn một trăm năm.
Lối vào tàn tích trải theo khu rừng và hầu hết các tòa nhà bị che phủ bởi tán cây, khiến cho việc nhận ra kích thước thật sự là không thể nếu chỉ nhìn sơ qua. Nếu đây là nơi chôn cất của Phù Thủy Tham Lam thì có thể liên tưởng nơi này với Kim Tự Tháp ở thế giới trước.
"Một người có quyền lực muốn được an nghỉ bên trong khu mộ to lớn. Điều này thì thời đại nào, thế giới nào cũng giống nhau nhỉ…"
Chống cằm suy ngẫm như vậy, Subaru nghiêng đầu trước sự hoành tráng của công trình.
Là người sống trong từng khoảnh khắc, Subaru không mấy quan tâm đến việc người khác sẽ nghĩ gì về mình sau khi chết. Nhưng nghĩ lại thì việc cậu không phải là người quan trọng đến mức để lại dấu vết trong lịch sử hẳn có góp phần tạo nên ý nghĩ này.
Dù sao thì,
"Thật tốt khi đã đến được khu mộ, nhưng chúng ta phải làm gì ở đây vậy?"
Đứng bên cạnh Subaru, Emilia ngước nhìn tàn tích cổ, hỏi Garfiel với gương mặt đầy nghi hoặc. Subaru cũng có thắc mắc tương tự, cậu hướng mắt về tấm lưng của tên trẻ tuổi với mái tóc màu vàng đang dẫn đường cho họ. Đáp lại, Garfiel nghiến răng nanh của mình khi nhìn về sau,
"Cô có thể nghe tên khốn Roswaal kễ rõ đầu đuôi khi trở về. Còn bây giờ, những gì tôi muốn Emilia-sama làm là chỉ bước vào bên trong."
"Tôi chỉ cần bước vào trong? Chẳng phải có việc tôi cần phải làm sau khi vào trong đó ư?"
"Bây giờ mặt trời vẫn chưa lặn. Kể cả cô có vào sâu bên trong thì "thử thách*” cũng không bắt đầu. Cô chẳng có chuẩn bị hay gì cả, trước tiên cô phải kiểm tra xem mình có “phẩm chất” hay không đã."
[*TN: Từ 試練 “thử thách” cũng giống với từ Betelgeuse nhắc đến trong Anime(EP 17; 22:42).]
"Ch... ch... chờ chút nào! Anh nói lung tung gì thế. Thử thách, chuẩn bi, phẩm chất, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Ngắt lời Garfiel, người có thể sẽ dùng sức đẩy Emilia vào trong, Subaru yêu cầu hắn phải giải thích cặn kẽ cho cậu. Nhưng Garfiel chỉ chườn bộ mặt khó chịu đã nhiều lần xuất hiện trong một giờ vừa qua, hắn nhăn mũi,
"Hừm, ai thèm quan tâm, có sao đâu? Cứ vào đi, sau khi quay về chỗ tên Roswaal hai người sẽ hiểu tất cả. Để ta giải thích thì các người chẳng hiểu được gì đâu."
"Tình huống này giống như đang ép bọn tôi kí hợp đồng mà không đọc nội dung ấy, còn lâu nhé. Nếu đã kém khoản sắp xếp từ ngữ thì cứ trả lời tử tế từng câu hỏi của tôi là được."
"Hừ…Sao cũng được. Đằng nào ta cũng kẹt với hai người đến khi mặt trời lặn, ngắn ngọn xúc tích thôi."
Garfiel trải rộng hai tay, có vẻ hắn đã chấp nhận đề nghị của cậu. Cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu thảo luận, Subaru an tâm và ngẫm nghĩ câu hỏi đầu tiên, ——Rồi thì,
"Nơi này là 'nghĩa trang'……nghĩa là mộ của Phù Thủy Tham Lam, đúng chứ?"
"Đó là những gì ta được nghe. Thật ra ta không hề biết hài cốt của ai được chôn ở đây. Nơi này là mộ của Phù Thủy Tham Lam, ít nhất đó là những gì dân làng nói với ta."
Câu trả lời nửa vời gây cho Subaru cảm giác có gì đó bất thường, nhưng cậu tàm thời nuốt cảm giác bất thường này vào trong. Sau đó nhắc lại vài từ trong câu nói ban nãy của hắn…
Hai từ có vẻ rất quan trọng là “thử thách” và “phẩm chất”.
"Thử thách sẽ xảy ra trong ngôi mộ là gì? Phải thú nhận rằng……trải qua vài tuần vừa rồi, ta không thấy thiện cảm với cái từ đó chút nào."
"Bình tĩnh nào, ba cái việc kiểm tra này nọ ta cũng không thích. Vậy nên, à, về 'thử thách'… ta cũng không rõ lắm."
"NÀY."
"Đừng giận dữ như vậy, ta không hề đùa giỡn với cậu. Ta chỉ biết rằng nó diễn ra bên trong mộ. Và những ai không thể vượt qua 'thử thách', sẽ không thể thoát ra khỏi sự bế tắc trong vùng thử thách."
"Thoát ra… Ai cơ?"
"Những kẻ sở hữu 'phẩm chất'. Những người đủ điều kiện. Chừng nào chưa hoàn thành được 'thử thách', ham muốn chiếm hữu của Phù Thủy sẽ không buông tha họ."
Một câu trả lời nhạt nhẽo, nhưng Garfiel dường như không cố ý xáo trộn câu chuyện. Có lẽ hắn đã trả lời đúng theo những gì mình hiểu. Nhưng nếu câu trả lời tốt nhất của hắn lại không rõ ràng thì có lẽ chính hắn từ đầu cũng nhận biết sự việc rất mơ hồ.
Tuy nhiên, góp nhặt những mảnh vỡ từ các câu trả lời vừa rồi, Subaru có thể ghép chúng thành lời giải đáp cho tình hình hiện tại trong đầu. Và câu trả lời có được sau khi ghép xong là,
"Chỉ những người đủ phẩm chất mới vào được ngôi mộ, và nếu người có 'phẩm chất' không vượt qua được 'thử thách', họ không thể rời khỏi Thánh Địa… có phải vậy không?"
"A……? Đại loại vậy……ta nghĩ thế."
"Mình nghĩ bản thân đã hiểu được rất nhiều nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy…"
Tên Garfiel vặn cổ, có vẻ như vẫn không hiểu gì cả, câu trả lời của hắn hoàn toàn không đáng tin. Subaru tạm thay đổi thái độ của cậu, quay về phía Emilia đứng kế bên. Nhận được ánh nhìn của Subaru, cô nói ra suy luận của mình
"Ban nãy khi vào Thánh Địa, ý thức của tôi đột nhiên mất đi……đó có phải do việc này không?"
"Vậy đó là rào chắn và khi bước qua cô ấy bị bất tỉnh? Otto và mình lại hoàn toàn bình yên vô sự…"
"Có lẽ do hai ngươi không có 'phẩm chất'."
Subaru vừa hiểu ra nguyên nhân khiến Emilia đột nhiên ngã quỵ thì Garfiel gián đoạn, chỉ một ngón tay về phía Subaru, và một ngón khác về phía Emilia.
"Emilia-sama là một bán Elf nên có 'phẩm chất'. Nhưng Subaru, một con người thuần chủng, không có 'phẩm chất'. Thế nên ngươi có thể ra vào tùy thích nhưng ngươi không thể tiếp nhận 'thử thách'."
"Đợi chút đợi chút. Vậy theo những lời đó có nghĩa là như thế này phải không?"
Subaru nín thở, sắp xếp suy nghĩ. Rồi nhớ lại cuộc hội thoại khi lần đầu gặp Garfiel, và khi hắn đưa họ vào Thánh Địa, cậu nhận ra,
"Những người có thể nhận 'thử thách' là các bán elf……hoặc con lai giữa người và bán nhân.Vậy có nghĩa tất cả cư dân ở trong Thánh Địa đều như vậy?"
"——À à, ta vẫn chưa nhắc đến điều này nhỉ."
Nghe câu hỏi của Subaru, Garfiel gật đầu vừa ý, và chớp mắt.
Ngay lập tức mở mắt, con ngươi của hắn đã chuyển sang màu vàng, và dẹt hệt như của loài thú ăn thịt.
Đầu những chiếc răng nanh của hắn dài ra, móng vuốt trên bàn tay đang nâng lên của hắn bỗng sắc bén như lưỡi gươm.
Dường như có ảo ảnh khiến cơ thể nhỏ bé của hắn đang lớn dần——Không, đó không phải ảo giác. Mái tóc ngắn vàng óng của hắn đã dài đến mức phủ kín phần lưng, và cũng chính bộ lông màu vàng đó xuất hiện nơi hở ra ở tay và chân, che đi toàn bộ phần da thịt.
"Ta cũng có dòng máu đó trong người mình, kỹ năng đặc biệt của ta là Hóa Thú."
"……Wooooooow. Tôi ôm một cái được không?"
Cố nghĩ cách kiềm chế sự phấn khích của mình, Subaru khoanh tay giấu kín những ngón tay đang run lên của mình. Nhưng yêu cầu đó có lẽ bị từ chối vì Garfiel đã biến trở lại hình dạng ban đầu. Chứng kiến Garfiel biến hình bằng chính đôi mắt của mình, Emilia thở dốc, và bước về phía trước,
"Hóa ra ngôi làng này là nơi tụ tập của các bán nhân…"
"Nói một cách chính xác, đây là tập hợp các dòng máu lai giữa con người và bán nhân. Rất nhiều chủng tộc và giống người như vậy có mặt ở nơi này. Ta nghĩ tên khốn Roswaal có 'hứng thú với bán nhân' hay sao ấy."
"Vậy ra đây là lí do vì sao Roswaal lại nói vậy. Rằng đối với tôi, nơi này…"
Nói thế, Emilia đặt tay lên môi và chìm trong suy nghĩ.
Đối với Subaru đứng kế bên, điều này cũng không dễ để cậu có thể tiếp thu. Dẫu sao đi nữa, việc này có nghĩa rằng tất cả cư dân ở đây đều có chung đặc điểm với Emilia dù rằng chi tiết có thể đa dạng. Có lẽ họ hiểu được quá khứ bị xa lánh, bị từ chối của Emilia.
Đối với cô, điều này có thể chỉ là tự an ủi bản thân. Nhưng, nếu có những người có thể giúp đỡ cô theo cách này, cô sẽ cảm thấy như thế nào?
Cậu biết rõ những vết thương của cô, và muốn xoa dịu chúng, nhưng Subaru chưa từng trải qua nỗi đau ấy, cậu không thể chữa lành một vết thương mà không mảy may đụng vào. Điều này đã ám ảnh tâm trí cậu.
"Sự việc chuyển biến bất ngờ thật, nhưng giờ tôi đã hiểu tình cảnh của ngôi làng và về 'phẩm chất'. Vậy vấn đền còn lại là… 'thử thách'. Anh nói không biết nội dung, nhưng ít nhất biết rằng nó sẽ diễn ra sau khi mặt trời lặn phải không?"
"Phải, đúng như vậy. Ta cũng không biết cụ thể. Chỉ biết rằng cô ấy đến đây để kiểm tra 'phẩm chất'. Nếu đến vào ban đêm, 'thử thách' thật sự sẽ diễn ra."
Trỏ ngón tay cái chỉ về tàn tích, và hất cằm ra hiệu cho Emilia, Garfiel tiết lộ mục đích hiện tại của họ. Gật đầu đáp lại những gì vừa nghe thấy, Subaru chăm chú nhìn về phía ngôi mộ với cái miệng vẫn đang mở của cậu.
Đám dây leo quấn quanh nhau mọc lên dày đặc, lớp bóng tối lưa thưa trong bầu không khí ảm đảm vạch ra trước mắt, đây là những thứ đang chờ đợi họ. Từ "thử thách” chỉ càng nhấn mạnh ấn tượng không mấy dễ chịu này, gợi cho cậu điều gì đó còn hơn cả việc thám hiểm một tàn tích cổ xưa.
Và, quan trọng hơn hết, có thể cậu đang đưa Emilia vào nơi nguy hiểm, ——việc này là không thể chấp nhận với Natsuki Subaru.
"Xin lỗi nhé Ram. Có vẻ như tôi sẽ đi ngược lại lời cảnh báo của cô sớm hơn dự định."
"Cậu vừa nói gì hả?"
"Đột nhiên để Emilia-tan mạo hiểm bước vào bên trong tạo cho ta cảm giác lo sợ đến nỗi muốn nát tim luôn ấy. Thế nên trước tiên, vì mục đích do thám và hy sinh…Garfiel, không phải anh nên xông vào trước sao?"
Nâng một ngón tay lên, Subaru đề nghị. Garfiel không hề phản ứng trong phút chốc, đoạn hé miệng cười và một lần nữa hắn gõ vào đùi mình trong khi cổ họng phát ra những tiếng khô khốc,
"Không phải đây là lúc cậu nên nói 'Tôi sẽ vào trước!' để ra vẻ à?"
"Tôi cũng muốn nói thế và tỏ ra ngầu một tí, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì xác suất tôi toàn mạng trở ra là quá thấp, cho nên tôi nghĩ anh sẽ hợp hơn. Nếu anh có thể nghiền nát mặt đất với một cú dậm chân thì việc sống sót là quá dễ dàng rồi. Sau cùng ở đây anh là người mạnh nhất mà."
"Ờ thì…Ừ… ừm ta là mạnh nhất. Chả biết thử thách là gì, nhưng bất kể có nguy hiểm nào chăng nữa ta cũng như 'penipeni không bao giờ đầu hàng'."
Dù không rõ nguyên nhân, Garfiel đang tự xoa mũi mình, dường như tâm trạng gã đang tốt, và không cần phải tạt gáo nước lạnh vào hắn làm gì nên Subaru không lên tiếng. Nhưng rồi, cái tâm trạng tốt ấy bỗng dưng tan biến, và Garfiel tiếp tục với từ “Nhưng”,
"Tiếc là ta không thể vào trong. Vì khế ước của ta hay sao ấy."
"…Giao ước?"
"Đúng, phiền phức chết đi được. Vả lại ta cũng không nên vào."
Dùng chân đá tung đất, Garfiel tuyên bố kèm theo một cái chặc lưỡi. Hắn không có vẻ gì là đang đùa giỡn, nên rõ ràng việc hắn không thể vào bên trong là thật. Còn về điều sẽ xảy ra nếu hắm vi phạm giao ước——đây không phải là câu hỏi cậu nên hỏi trước mặt Emilia, khi nghĩ đến tầm quan trọng của những lời hứa đối với cô.
Giờ đây không còn cách nào khác. Cậu không thể để Emilia vào một mình, nhưng kế hoạch “Garfiel do thám” đã chết yểu. Vậy thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
"Tôi đi tìm tên Otto đây, hai người chờ tí nhé."
"Đến lúc ấy mặt trời đã lặn mất rồi—— Không sao đâu, tôi sẽ vào."
Ngay khi Subaru định đi tìm vật hy sinh khác, Emilia nhẹ nhàng từ chối. Như thể tâm trí giờ đây đã sẵn sàng, cô liếc nhìn lối vào ngôi mộ, trong đôi mắt tím của cô vừa chứa sự cảnh giác, vừa không giấu nổi nỗi lo lắng về những việc có thể xảy ra bên trong.
Cô hẳn cũng đã đoán được điều gì sẽ xảy ra khi nghĩ đến những từ như “thử thách” hay “ngôi mộ của Phù Thủy”.
Cùng mang chung một nỗi sợ, nhưng cậu thậm chí còn không có cả sức mạnh để nắm lấy tay cô, không phải như vậy quá thảm hại hay sao?
"Được rồi, chỉ vào bên trong một chút…… không, chỉ gần lối vào thôi, tôi sẽ chỉ ngó thử xem thế nào, được chứ……?"
"Ta nghĩ cậu không vào thì tốt hơn. Subaru không có 'phẩm chất'. Nếu không được mời mà tiến vào mộ của Phù Thủy, cậu sẽ giống như tên Roswaal ấy.”
"Giống Roswaal… Anh đang nói những vết thương trên người hắn là vì đi vào trong đó ư?"
Hình ảnh cơ thể tàn tạ phải băng bó đầy mình của Roswaal hiện lên trong đầu, Subaru cố gắng kìm hãm sự kinh ngạc của mình khi cậu nhìn Garfiel, kẻ đang đứng khoanh tay và gật đầu xác nhận,
"Không phải tên ngu ngốc nào không đủ điều kiện nhưng vẫn mò mẫm trong đó vào ban đêm cũng trở nên như thế. Chỉ riêng tên đó ngươi mới được thấy cảnh ấy. Nếu người bình thường không đủ điều kiện bước vào trong có bị xé thành hai mảnh cũng không lạ."
"Những vết thương ấy không do ai gây nên cả, ra đây là ý hắn muốn nói."
Cuối cùng cũng hiểu được câu nói vòng vo của Roswaal. Ban nãy khi hắn nói những vết thương không phải do người khác gây ra, hắn đang nói đến những thứ như vậy.
Nhưng nếu thế, một câu hỏi khác lại xuất hiện. Tại sao Roswaal lại vào trong mộ?
——Hắn hẳn phải biết mình không đủ “phẩm chất”.
"…Đúng là mình nên vào kiểm tra bên trong trước."
Để những nghi hoặc về Roswaal cho sau này, Subaru cuối đầu đi đến kết luận.
Nghe câu trả lời của cậu, Emilia và Garfiel không khỏi kinh ngạc, trước khi,
“ Này này? Có nghe ta nói không đấy? Nếu tên ngu xuẩn nào không có ‘phẩm chất’ tiến vào bên trong đều sẽ gặp nguy hiểm. Roswaal bị như thế vào ban đêm, nhưng kể cả đang xế chiều thì ngươi cũng không an toàn hơn đâu.”
“Phải, nguy hiểm lắm, đừng đi Subaru. Nếu tôi đi mọi chuyện sẽ ổn. Tôi chưa bao giờ biết ơn điều này nhưng có lẽ là bán Elf cũng có cái tốt, thế nên…”
“Tôi rất vui khi được cô quan tâm, nhưng mà.”
Lướt nhìn Emilia đang níu lấy tay áo cậu, Subaru nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang bám vào mình,
“Nếu chúng ta bình tĩnh phân chia vai trò, thì chẳng phải đây là kết quả rất tự nhiên sao? Vào trong đó rất nguy hiểm, đối với cả hai. Theo những gì đã biết thì tôi chỉ gặp nguy hiểm hơn một chút. Vậy nên chúng ta cần xem xét khả năng của mỗi người.”
“Khả năng của mỗi người?”
“Nếu có gì xấu xảy ra bên trong, tôi không thể chữa thương cho Emilia-tan được. Trừ khi Garfiel đây bất ngờ thay, là một tên có thể sử dụng phép thuật chữa thương thành thạo, thì lại là chuyện khác.”
“Vết thương? Cùng lắm nhổ nước bọt lên là xong chứ gì?”
“Theo lời khai của nghi can… cô hiểu rồi đó. Do cả hai ta đều có khả năng bị thương, tôi muốn người có thể chữa thương là Emilia-tan an toàn, để đảm bảo.”
Liếc xéo Garfiel, kẻ đã nói ra những lời đó với sự tự hào, Subaru cố thuyết phục Emilia.
Emilia dường như bị dao động bởi lý lẽ của Subaru, nhưng, cô quyết định mình không thể nhượng bộ việc quan trọng như vậy, cô tiếp tục với từ “nhưng”, trong khi lắc đầu quầy quậy.
“Bị thương nghiêm trọng……hay nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể chữa những vết thương ấy. Puck cũng không phản ứng, nên khả năng của tôi càng hạn chế hơn. Tuy là Roswaal đã ổn, nhưng mà…”
“Ừ thì, những vết thương của hắn khá nghiêm trọng nhỉ……Nhưng dù sao thì, hãy tin vào khả năng sống sót siêu việt của tôi. Tôi nghĩ sức chịu đựng của tôi xếp hạng khá cao trong thế giới này đấy.”
Cậu mỉm cười với Emilia, cô vẫn không chịu bỏ cuộc; chỉ là lần này có vẻ như cậu không hề nói đùa.
Thật ra, rất khó để tìm ra người kém khoản bỏ cuộc hơn Subaru. Nếu được trao cho vô hạn cơ hội để thử lại, bất kể bao nhiêu lần cậu cũng sẽ tiếp tục cố gắng.
Bất kể bao nhiêu lần tim cậu vỡ tan hay bị bóp nát, cậu sẽ tiếp tục vùng vẫy để tìm cho ra câu trả lời đang kiếm tìm.
Bởi đó là… ——của Natsuki Subaru.
“Nếu tôi hứa với cô thì sao? Như vậy cô không phải lo lắng nữa. Tôi hứa rằng tôi sẽ trở về bên cạnh Emilia-tan và không bao giờ rời xa cô.”
“——Ừm”
Giơ ngón út của mình ra, cùng lời nói như thể đang chọc ghẹo, cậu bất ngờ nhận được câu trả lời vừa ý. Emilia cũng giơ ngón út của cô ra như Subaru, người đang ngạc nhiên. Cô nghiêng đầu,
“Ừm, làm gì với ngón tay này nhỉ?”
“Hở? À, chúng ta ngoắc ngón út của nhau vào như thế này…… Ôiiiiiiiiiii, ngón tay của Emilia-tan thật là thon, trắng trẻo và dễ thương nữa…!”
Hai ngón tay móc vào nhau, Subaru cảm động trước sự đụng chạm cậu không ngờ tới. Và đáp lại đôi mắt màu tím đang chờ đợi những lời tiếp theo, cậu hắng giọng,
“Lời- hứa-ngón-út. Kẻ-thất-hứa-biến-thành-gối-cắm-kim.”
“Lời hứa ngón út!”
Hai ngón út tách nhau cùng lúc, và theo cách này, lời hứa giữa Subaru và Emilia đã được thành lập.
Lần này, lời hứa được tạo ra khi cậu đã biết rõ sự quan trọng của những lời hứa đối với Emilia. Cậu không còn có thể xem nhẹ nó như trước nữa.
“Tôi sẽ chỉ nhìn qua thật nhanh bên trong thôi. Tôi sẽ liên tục gọi ra ngoài khi đang xem xét bên trong, nên hãy đảm bảo rằng liên tục gọi vào trong đó để tôi không quá cô đơn nhé.”
“Tên khố……Đôi khi ta không rõ ngươi là tên bá đạo hay nhát gan nữa.”
“Tôi thích nghĩ rằng mình là người cẩn thận. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang đi ngược lại chỉ dẫn của Ram…”
Lẩm bẩm đoạn sau trong miệng, Subaru gửi lời xin lỗi đến cô gái có mái tóc màu đào trong thâm tâm mình.
Ý muốn điên loạn của Phù Thủy—những từ cô ta nói làm cậu khó mà yên lòng, và cũng chính những từ đó, là những từ cậu không muốn Emilia nghe thấy. Vì chắc chắn cô sẽ càng muốn tự mình vào trong với thái độ cương quyết hơn.
“Subaru. Nếu có nguy hiểm cậu phải quay lại ngay lập tức đấy.”
Emilia giữ tay trước ngược và nhìn Subura rời đi với ánh mắt lo lắng.
Đáp lại, Subaru giơ ngón út của mình về cô, nhe hàm răng lấp lánh nở một nụ cười, và bước về trước—về hướng ngôi mộ.
Vượt qua đám dây leo dưới chân, cậu tập trung ánh nhìn về bóng tối tuyệt đối đang hiển hiện vài mét ở sau lối vào. Ngôi mộ tràn đầy sự im lặng, cho đến giờ vẫn chưa thấy những giọng nói căm phẫn hay những sinh vật gớm ghiếc đang chờ đợi phục kích.
Dẫu vẫy, những gì đang chờ đợi cậu đằng sau bức màn bóng tối kia vẫn hoàn toàn là một bí ẩn.
“H~~ừ, mặc kệ vậy. ‘Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con?’ phải không nào? Dù rằng mình chẳng cần hổ con hay gì cả!”
Là một chuyên gia thưởng thức lông thú, cậu cũng có ý định xoa đầu hổ con vào một ngày nào đó, nhưng đây không phải là thứ cậu sẽ liều mình để thực hiện.
Dù sao thì, Subaru rõ ràng bị ảnh hưởng bởi Garfiel, tự động viên mình bằng một câu thành ngữ, cậu quyết định bước vào bên trong ngôi mộ.
Và, khoảnh khắc cậu đặt chân vào nền đất lạnh lẽo bên trong———,
“———Ể?”
Một cảm giác bí ẩn dưới chân.
Sững người, Subaru nhìn xuống và không thốt nên lời. ———Nền nhà đã biến mất.
“Ch, chờ đã nào…thế này thì quá…”
——quay về Flag lúc này còn quá sớm.
(*Flag: Thuật ngữ thường gặp trong game nhập vai theo cốt truyện, có nghĩa là điểm lưu game, ví dụ như khi bạn chơi Mario khi đến một điểm nhất định nào đó rồi mất mạng thì sẽ quay về điểm đó chứ không phải chơi lại từ đầu ấy :v . Ở đây dùng với nghĩa như save point trong các chap trước.)
Nơi cậu định đặt chân lên không hề tồn tại, và chẳng có thứ gì ngăn cơ thể cậu nghiêng về đằng trước. Cánh tay cậu vội vàng huơ ra không thể nắm lấy bức tường và sàn nhà, cứ như thế, cơ thể của Subaru bị hút vào bóng tôi bên dưới đôi mắt cậu———.
“AaaaaaAAAAAA———!?”
Sâu nữa, sâu mãi, cậu rơi vào vực thẳm vô tận.
————————————————————————
——Và rồi, khoảng mười phút sau đó cậu tỉnh dậy dưới đáy vực.
Bước đi trong bóng tối chừng như không bao giờ kết thúc, cuối con đường, Subaru thấy trước mặt mình một người con gái đơn độc.
Giờ đây, để trả lời câu hỏi của cô gái, Subaru kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra.
“Đó là lý do tôi rơi xuống đây sau từng ấy chuyện, đi lòng vòng với cảm giác vô vọng và cái bụng đói xừ, rồi tôi gặp cô……Vừa ý chưa?”
“Ừ, vừa ý thật đấy. Ngươi có vẻ còn vượt ngoài cả mong đợi của ta.”
Che miệng bằng mu bàn tày của mình, cô gái khẽ cười với âm thanh “ku ku ku” khi cô nhận thấy Subaru nhìn cô với vẻ dè chừng.
Tập trung năng lượng vào đôi chân để có thể phóng đi bất cứ lúc nào, kèm theo đó đôi tay cậu đóng mở như thể chuẩn bị tóm lấy cô ta.
Nhưng lẽ dĩ nhiên, kế hoạch tấn công vụng về của Subaru đã…
“Không cần phải cẩn trọng như vậy.Ngoài ra, chính bản thân ngươi cũng biết được mình có rất ít cơ hội đối đầu với ta phải không nào? Sự dũng cảm thường rất dễ nhầm lẫn với tánh bạo gan của kẻ ngu ngốc, nhưng ngươi lại rất khác biệt.”
“Xin lỗi, chấp nhận thất bại không hợp với tính cách của tôi. Và khi cô nói không cần phải cẩn trọng… tôi đang đứng trước mặt người tự xưng là Phù Thủy Tham Lam thì làm sao có thể nghe mấy lời đó được chứ?”
“Ra vậy. Quả đúng như ngươi nói. Là lỗi của ta.”
Khi nhận được câu trả lời chứa sự khó chịu và nổi loạn của Subaru, cô gái——người tên Echidna, không hề thay đổi thái độ. Ngược lại còn cực kì bình thản, hoặc có lẽ cảm thấy Subaru bất lực nhưng vẫn có thái độ ngoan cố thật thú vị, thái độ của cô gái vượt qua cả sự biến đổi của không gian.
Giống đang đọc một cuốn Manga, cô gái như thể đang nhìn xuống những nét vẽ của nhân vật với cặp mắt từ chiều không gian khác. Đối với cô, Subaru thậm chí chưa bao giờ được đứng cùng một đẳng cấp.
Chính vì điều này, Subaru cho rằng cần phải cẩn trọng.
Một người tỏa ra khí lực áp chế được cả Cá Voi Trắng. Người có biệt danh Phù Thủy Tham Lam. Những việc này có thật hay không chẳng quan trọng. Điều quan trọng là cô ta là nhân vật không thể xem thường, sự hiện diện của cô ngay cả người như Subaru cũng có thể nhận ra.
Tuy nhiên, trong khi mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Subaru, cô đưa cậu cái nhìn vui tươi,
“Than ôi, bị đối xử tàn nhẫn như vậy thật tổn thương. Cậu thấy đấy, ta chỉ là một cô gái yếu đuối dịu dàng thôi mà? Nếu một chàng trai nhìn ta với ánh mắt ấy, không phải ta chẳng bận tâm đâu nhé.”
“Có phải cô đang nói đến người con gái có chữ ‘Death Flag*’ màu đỏ viết thật to trên mặt không? Cho cô biết, từ khi đến đây giác quan cảm ứng nguy hiểm của tôi đang giật như điên này.”
(*Death Flag: Một thuật ngữ trong game khác, cơ bản là một cái Flag trong game mà diễn biến sau đó chắc chắn một nhân vật A nào đó
Sau khi đã nếm thử cơ man “cái chết” từ khi đến thế giới này, Subaru có được một vài khả năng. Cho dù có được dị năng này cũng không khiến số lần chết giảm đi được, nhưng ước muốn tránh trải nghiệm việc đó liên tục khiến cậu phải cảnh giác và cẩn trọng hơn trong tiềm thức.
Theo đó, mức độ nguy hiểm của cô gái này không ít hơn khi cậu đứng trước mặt Betelgeuse là bao.
Dẫu vậy,
“Có vẻ như chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng kiểu này, không còn cách nào khác. ——Nếu đã vậy, bài trí như thế này thì sao?”
Nói song, Echidna nhẹ nhàng nâng tay phải lên trước mặt mình. Subaru nuốt một ngụm không khí khi thấy cử chỉ của cô, và ngay lập tức sau đó, cô gái búng tay bằng cánh tay đang giơ lên.
Một âm thanh mập mờ vang lên——và thế giới biến đổi trước cặp mắt Subaru.
Không gian bằng đá lạnh lẽo dưới đáy hầm mộ biến mất, và thay vào đó là một đồng cỏ xanh dạt dào trong từng cơn gió. ——Và trên một ngọn đồi,
“Cái——?”
“Thay vì vui đùa ở đó, nơi này có được không?”
Mỉm cười trước sự sửng sốt của Subaru khi cậu đang mải ngó ngiêng xung quanh, trên đỉnh ngọn đồi, Echidna——ngồi trên một trong những chiếc ghế đặt cạnh cái bàn màu trắng, chỉ cho Subaru chiếc ghế đối diện mình, và mời cậu đến ngồi.
Không rõ chuyện gì vừa xảy ra, Subaru chần chừ bước từng bước về phía cô gái. Đặt gọn gàng trên bàn là những tách trà vẫn còn tỏa khói nghi ngút.
Thấy Subaru lặng lẽ nhìn mình chằm chằm,
“Đừng lo, không có gì nguy hiểm ở trong đâu.Ta có thể uống trước một ngụm nếu ngươi muốn. Còn nếu ngươi nghi ngờ liệu Phù Thủy có thể bị hạ độc không thì việc này cũng chẳng chứng tỏ được gì.”
“…Tôi chịu thua.Từ khi đến đây, lý lẽ thông thường của tôi đã bị đảo lộn hết. Chuyện gì vừa xảy ra vậy, cô cũng có thể sử dụng phép chuyển đổi không gian à?”
Trước đây Subaru đã từng trải nghiệm phép chuyển đổi không gian dưới bàn tay của Beatrice.
Với đôi tay của mình, cô đã ném Subaru ra khỏi Thư Viện Cấm và phóng cậu đến tận chuồng vật nuôi trong làng Arlam*.
(*TN: Xảy ra trong Arc 3 Chapter 3 Prelude: Arc 3 Ch71[ Trích đoạn Cô gái bên trong Thư Viện Cấm])
Theo Julius, phép thuật này là một kĩ thuật bị thất truyền, nhưng nếu người trước mặt cậu là một Phù thủy thì cũng không có gì bất ngờ.
“Chuyển đổi không gian……À, phép thuật bóng tối. Không, ngươi hiểu nhầm rồi. Phép thuật đó có rất nhiều điểm yếu. Ta không thích nó, nên ta không sử dụng những thứ như vậy. Vừa rồi chỉ là một thủ thuật nhỏ. Ta có một mức tự do nhất định ở đây, vì dù sao nơi này cũng là Thành Trì của ta.”
“Thành Trì, của cô……?”
Nhíu mày trước lời nói của Echidna, Subaru quan sát xung quanh một lần nữa.
Cánh đồng cỏ bay trong gió này dường như vô tận, không có gì nằm phía sau tứ phương chân trời kia. Thực tế thì, việc cánh đồng trống rỗng này thực sự có tồn tại hay không là vấn đề khác, nhưng đây đúng thật là một quang cảnh tuyệt diệu.
Nhận ra điều này, Subaru nuốt một ngụm nước bọt và nhún vai mỉm cười,
“Thật không may, tôi không nhìn thấy lâu đài hay thậm chí một túp lều nào cả. Sao thế, Thành Trì của cô đang phải xây lại à? Hay là họ đã thu hồi tất cả trừ cái bàn và mấy chiếc ghế vì cô không trả được nợ?
“Fu fu fu. Ngươi vui tính thật. Đứng trước ta, rất ít người có thể trả lời xấc xược như ngươi, trừ các Phù Thủy khác như ta. Chắc kể từ sau cái chết của mình, ta không bao giờ nghĩ rằng số người này lại tăng lên.
Dường như số lần Echidna nhớ được bản thân mình cười trước một câu nói đùa có thể đếm trên đầu ngón tay, thêm Subaru vào danh sách đó mang lại cho cô niềm vui lớn.
Nhưng ngược lại, gương mặt Subaru trở nên ảm đạm khi nghe được một câu không thể bỏ xót từ câu nói của cô. Vừa rồi rõ ràng cô ta nói “sau cái chết của mình”.
“Nếu cô thật sự là Phù Thủy Tham Lam thì theo tôi nhớ cô lẽ ra đã chết rồi mới phải. Vì dù sao tôi cũng đến đây để thăm mộ cô mà.”
“Ô, nếu vậy ta chân thành cảm ơn ngươi. Có muốn mang hoa tặng ta thì xin để chúng gần lối vào. Ta không thích rượu, nên nếu ngươi mang đồ ngọt đến cúng là quí hóa lắm rồi.
“Vậy ra cũng có phong tục cúng tế ở thế giới này à…...Cáo lỗi, tôi không mang theo đặc sản địa phương và cũng quên mua hoa rồi. Xin hãy thỏa mãn với chỉ nụ cười của tôi nhé.
Đó là một nụ cười tựa như nhiều đóa hoa nở rộ——nhưng là hoa độc.
Trong khi Subaru cố diễn tả nụ cười “ngọt ngào” ấy, Echidna ậm ừ vừa lòng. Đoạn cô nâng tách trà trên bàn ghé sát môi, nhấp một ngụm, rồi nói tiếp.
“Ta chưa từng có cơ hội được uống trà vui vẻ như thế này kể cả khi còn sống. Đúng như ta nghĩ, có những thứ đáng trông chờ kể cả sau khi chết. Những phát hiện mới là vô tận.”
“Cô biết đấy, cuộc trò chuyện này giữa tôi và cô xảy ra cũng đã quái đản lắm rồi.……Chết tiệt, tôi sẽ uống, tôi sẽ uống đại luôn!
Tỏ ra cẩn thận và cảnh giác trước một người hoàn toàn không có đề phòng bắt đầu khiến cậu cảm thấy ngu ngốc, vậy nên Subaru, như thể cướp bóc, giật lấy tách trà trên bàn và uống vội vã thứ nước bên trong.
Đấy không phải là nước, trà, hay hồng trà nhưng nó có vị không thể tưởng tưởng được. Dù sao cũng không khó chịu.
“Uống thứ nước Phù Thủy đưa cho, hẳn ngươi cũng khá can đảm đấy.”
“Ha. Đến mức này rồi, thì giờ đây làm sao tôi còn khiếp sợ được nữa.Trước tiên, nếu cô muốn giết tôi thì ngay lập tức tôi đã thành tro rồi. Thế thì tôi không nên cảnh giác với chỉ một tách trà.”
Vừa huơ tay, cậu vừa đặt chiếc tách trống xuống bàn với câu “cảm ơn đã mời”, và tiếp tục.
“Nó không ngon nhưng cũng không tệ, loại trà gì thế?”
“Nó là thứ tạo ra từ Thành Trì của ta. Để diễn tả thì, chúng là chất lỏng cơ thể của ta.”
“Cô cho tôi uống cái quái gì thế?”
Subaru nhảy dựng lên xô ngã chiếc ghế, và cố nôn ọe ra thứ nước cậu vừa uống. Nhưng cô gái chỉ nhẹ nhàng khúc khích “ku ku ku” trước phản ứng kịch tính thái quá của Subaru.
“Bất ngờ thật đấy. Ta không nghĩ vẻ ngoài của mình tệ đến vậy.”
“Tuy có là chất lỏng cơ thể của một cô gái xinh đẹp đi nữa tôi cũng không muốn uống mà không có chuẩn bị trước! Và kể cả có chuẩn bị thì tôi không muốn uống cái thứ nước được diễn tả bằng từ chất lỏng cơ thể! Tôi có sở thích bình thường.”
Cậu không có cái tính cách bị phấn khích trước nước bọt và mồ hôi, ít nhất cậu nghĩ vậy.
Mặc dù nếu là của Emilia hay Rem, thì cậu nghĩ cũng không tệ, nhưng cậu chỉ im lặng giấu ý nghĩ này trong lòng, và tiếp tục,
“Chết tiệt, mình không thể nôn cái thứ đó ra. ——Này, nó không gây hại gì cho cơ thể tôi đấy chứ?”
“Đừng lo. Cơ thể sẽ dễ dàng hấp thụ nó mà không gặp trở ngại. Dù sao nó cũng là chất lỏng cơ thể.”
“Những gì cô đang nói không tốt đẹp gì cả đâu, đừng có làm bộ mặt đó!”
Thấy thái độ hơi khoa trương của Echidna, Subaru nhăn nhó. Và Echidna, người đang bị Subaru kịch liệt chỉ trích, chỉ nghiêng chiếc tách của mình với biểu cảm thoải mái, và tiếp tục “Nói sao thì”,
“Ngươi đúng là một kẻ dễ gây tò mò. Việc ngươi đang đứng trước mặt ta là bằng chứng cho điều đó.”
“Sao chứ, cô quá xinh đẹp nên bình thường người khác sẽ gục ngã khi nhìn thấy cô hay gì? Tôi nói trước, đôi mắt này thường xuyên được chiêm ngưỡng những người con gái tôi cho rằng đẹp nhất thế gian. Nên thậm chí có nhìn cô tôi cũng không có nhiều cơ hội để nghĩ rằng cô dễ thương đến vậy đâu.”
“Không, khi người bình thường đứng trước ta, họ nôn mửa. Buồn cười thật đúng không?”
“Có gì buồn cười về chuyện đó?”
Kể từ lúc cuộc nói chuyện của họ bắt đầu, không gì khác ngoài những từ khó chịu được phát ra. Subaru nhìn lại cô gái đang ngồi trên ghế một lần nữa,
Mái tóc và toàn bộ cơ thể cô ta trắng xóa như tuyết. Bộ đầm màu đen của cô nhìn như thể đồ đưa tang, và vẻ trẻ trung tạo cho cô một nét quyến rũ đầy say mê. Cậu ngẫm nghĩ trong đầu về người phụ nữ xinh đẹp trong quần áo tang lễ có sự quyến rũ nhiệm màu thế nào, nhưng cái khí lực áp chế không bao giờ biến mất của cô ta lại khiến cậu cảm nhận sự hiện diện của cô là một mối đe dọa.
“Vậy——“
Ngước nhìn Subaru, người vẫn chưa hết cảnh giác, cô cũng đặt chiếc tách rỗng của mình lên bàn, và, rê ngón tay theo mép cạnh bàn, cô ta tiếp tục,
“Cứ tiếp tục như thế này thì rất thú vị đối với ta nhưng……đối vơi ngươi thì không như vậy, phải không nào? Ta nghĩ rằng chắc chắn có thứ ngươi muốn nói, hoặc muốn hỏi, đúng chứ?”
“…Đúng vậy. Phải rồi! Bị cuốn theo không khí nên tôi hoàn toàn quên mất, nhưng đúng vậy. Cô là…không, trước tiên, đây là chỗ quái nào vậy? Nơi này có thật là bên trong ngôi mộ không?”
Đối với Subaru, nơi đây kết nối với nơi cậu đã rơi xuống không lâu sau khi đặt chân vào trong ngôi mộ.
Cậu đã tin rằng nơi u ám trước kia là đáy của ngôi mộ. Nhưng giờ đây, được mời đến đồng cỏ như vậy, thậm chí việc đó cũng trở nên mơ hồ.
Với câu hỏi của Subaru, Echidna nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng xóa bằng bàn tay của mình, và,
“Câu hỏi đó nửa chính xác và nửa không chính xác. Cơ thể ngươi chắc chắn đang ở bên trong ngôi mộ, nhưng tâm trí ngươi đang ở trong Thành Trì của ta. Nói rõ ra thì nơi đây là bên trong một giấc mơ.”
“Trong mơ......? Nhưng tôi đâu có nhớ gương mặt cô đến nỗi gặp cô trong mơ.”
“Ta nói rằng ngươi ở bên trong một giấc mơ, nhưng không hề nói đây là giấc mơ của ngươi. Nơi này là Thành Trì của ta——vậy nên, đây là bên trong giấc mơ của ta. Không gian tương tự như nơi này… ngươi không biết thật à?”
Nghe Echidna thuyết phục, Subaru nín lặng. Sau đó cậu khẽ lắc đầu,
“D, dựa vào đâu mà cô nói như vậy…”
“Ta không có chứng cứ xác thực. Nhưng, bằng cách nào đó, ta cảm thấy như vậy. Thái độ ngoảnh mặc đi nơi khác khi nhìn thấy thứ mình biết của ngươi, ta cảm thấy ngươi giống một người ta quen biết.”
“…Thật sự tôi không biết. Nhưng quả thật cô nói cũng không sai.”
Nói theo cách này không phải nặng nề gì, nhưng đối với Subaru lời nói của cô ta như một lời buộc tội.
Những lời của Echidna không hề nhầm lẫn, nhưng câu trả lời của Subaru cũng không phải dối trá.
Khi được cho biết cậu đang ở bên trong một giấc mơ, Subaru trong khi ngạc nhiên, cũng có thể dễ dàng hiểu được. Như thể cảm giác này đã quá quen thuộc và đã được nhận ra trong tim cậu rồi.
Tại sao lại cảm thấy như vậy——cậu không thể tìm được lí do dù đã lục tung kí ức của mình,
“Tôi sẽ tạm chấp nhận nơi này là bên trong giấc mơ của cô. Vậy thì, làm thế nào để ra khỏi đây?”
“Để tỉnh dậy khỏi một giấc mơ, người ta cần phải muốn tỉnh dậy, hoặc được thức tỉnh từ bên ngoài. Tuy nhiên, kể cả khi có người cố thức tỉnh ta từ bên ngoài, cơ thể ta đã không còn, và cũng khó để tự thức tỉnh từ trong giấc mơ của người khác. Vậy nên, ngươi không thể tỉnh dậy trừ khi ta để ngươi đi, và quyết định tỉnh dậy, ta nghĩ thế.”
“——Vậy! Cô không định…”
Subaru rùng mình trước lời nói đơn giản của Echidna.
Thành Trì của cô ta, ý nghĩa của mấy từ đó bỗng mang hình dạng sống động thực tế. Linh hồn bị giam giữ của Subaru giờ đã nằm trong tay cô ta. Ý muốn điên loạn của Phù Thủy mà Ram đã nhắc đến——ý nghĩa của những từ đó trào dâng trong tâm trí cậu.
“…để tôi rời khỏi nơi này……?”
Kể cả khi cậu đang cực kì cảnh giác, cậu ném ra những lời có thể đưa mình vào tử địa với mụ Phù Thủy. Sự thật là cậu hiểu rõ mình không có cơ hội chống lại nếu cô ta bộc lộ bản chất thật sự.
Và rồi, đáp lại câu hỏi của Subaru, cô ta thở dài,
“Không, không hẳn. Ta sẽ để ngươi đi nếu ngươi muốn rời khỏi đây. Dù sao thì ta không phải là người gọi ngươi đến đây, là do chính ngươi tự tìm đến mà.”
“Cô làm gì với sự lo lắng của tôi rồi? ‘Ngài nghiêm túc’ không còn thở nữa tại cô hết đấy.”
“’Ngài nghiêm túc’ không có đang đứng trước mặt ta như ngươi. Có thể hắn đang nôn mửa ở dưới bóng cây ở đâu đó rồi?”
Trước miệng lưỡi trơn tuột như nọc độc của Echidna, Subaru cảm thấy bị tước hết sức mạnh. Rốt cuộc thì cô ta muốn gì khi bắt chuyện với cậu?
Chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng kể cả sau khi trò chuyện cậu vẫn không nắm bắt được tính cách của cô ta dù chỉ một ít. Tuy vậy, với người được gọi là Phù Thùy, không thể nào thấu hiểu được cô ta dễ dàng như vậy.
“Dù sao thì, xin hãy để tôi đi nếu cô có thể. Có một cô gái chắc hẳn đang chờ đợi và lo lắng cho tôi. Nếu có thời gian uống chất lỏng cơ thể của cô, tôi thà quay trở lại để cô ấy khỏi lo lắng còn hơn.”
“Với ta thì ổn thôi, nhưng với ngươi liệu có ổn không?”
“Ổn gì cơ chứ?”
“Với việc quay trở lại khi đã ở trước mặt ta. ——Cơ hội để nói chuyện với Phù Thủy Tham Lam, đây không phải là thứ người khác ngoài ngươi có được kể cả họ có muốn đi nữa.”
Nghe vậy, lần đầu tiên Subaru hiểu được ẩn ý từ lời lói của cô ta và tập trung vào nó.
Phải, đúng vậy. Cậu ta chỉ toàn tập trung vào sự đe dọa của cô ta, nhưng đã bỏ qua phần quan trọng nhất. Nếu cô ta là Phù Thủy Tham Lam, nếu cô ta thật sự là sự hiện diện mang tên gọi này trên đời, thì,
“Cô……có câu trả lời, cho những điều tôi muốn biết?”
“Ngươi đang hỏi ta, về nơi ở của tri thức——đúng không?”
Đáp lại những lời đứt đoạn của Subaru, Echidna một lần nữa cười với âm thanh “ku ku ku…”. Cười, nụ cười có cảm giác là vui vẻ nhất của cô ta đến giờ, gây sự áp chế lên Subaru mạnh hơn lúc trước.
Bầu không khí bị vặn vẹo, và không gian của đồng cỏ vô tận bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ. Trời nứt đoạn, cánh đồng bốc cháy, và thế giới phía sau chân trời bắt đầu mục rữa.
Cảm thấy một rung chuyển không tồn tại, Subaru vội vã vươn tay về cái bàn chắc chắn đang ở đó. Nhưng khoảnh khắc cậu chạm vào, nó tan ra như thể biến thành cát. Lúc đó,
“Đúng như ta nghĩ, ngươi là một sinh vật thú vị.”
Cô ngẩng mặt lên, khung cảnh quanh Echidna tan biến dần, và một đường vẽ dị thường bắt đầu che phủ thế giới. Một cái bóng đang phình to ra, trải đôi tay và chân bám chặt vào toàn bộ cơ thể Subaru.
Kinh hãi, cậu gắng sức thoát ra, nhưng sự sụp đổ của thế giới đã lan đến rất gần hai người. Không có lối thoát. Và như vậy, thế giới dần dần biến mất,
“Nếu ngươi muốn trao đổi câu hỏi và trả lời, không gian này là đủ rồi. Để biết những thứ ngươi muốn biết. Ham muốn của ngươi về nó——hay đúng hơn là sự Tham Lam của ngươi, ta tán thành.”
Những gì còn lại giữa họ chỉ là khoảng không gian giữa hai chiếc ghế mà họ đang ngồi. Khoảng cách đủ gần để chạm đến nếu cậu vươn tay ra, một thế giới mà họ sẽ ngồi trên ghế và nói chuyện.
Thế giới bên ngoài nơi đây đã biến mất. Đáy của bóng tối nơi cậu đã mất chỗ đặt chân của mình dường như vô tận. Nghiêm túc thì cậu sẽ không thể trở lại nếu như rơi xuống.
Trong khi luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Subaru, ngồi trên ghế của mình, Echidna dường như đang có tâm trạng khá tốt.
Cô vỗ tay và nhìn Subaru với đôi mắt sáng lấp lánh,
“Bắt đầu đi nào, ngươi muốn nghe về điều gì? Nếu biết, ta sẽ trả lời bất kể câu hỏi nào. Có phải là về Phù Thủy Phàm Ăn Daphné, người tạo ra những quái thú bị thánh thần ghét bỏ, để cứu thế giới khỏi sự đói khát? Về Phù Thủy Sắc Dục Carmillia, người đã ban cảm xúc cho cả những kẻ không phải con người, để lấp đầy thế giới với tình yêu thương? Về Phù Thủy Phẫn Nộ Minerva, người tung nắm đấm để chữa trị cho tất cả mọi người, bởi cô đau buồn vì thế giới tràn đầy xung đột? Về Phù Thủy Lười Biếng Sekhmet, người đã đuổi Rồng ra phía bên kia Đại Thác, chỉ để mang về phút bình yên? Về Phù Thủy Ngạo Mạn Typhon, người không ngừng phán xét tội lỗi với sự ngây thơ và tàn bạo bồng bột của tuổi trẻ?
Toàn là những cái tên xa lạ —— hay đúng hơn, chúng là mảng lịch sử đáng lẽ ra không còn tồn tại trên thế giới hiện tại.
Thấm nhuần với lượng thông tin khổng lồ, Subaru không thể thốt lên dù chỉ một tiếng. Trước mặt cậu, Echidna vẫn đang mỉm cười.
“Hoặc về Phù Thủy Tham Lam, hiện thân của khát khao tri thức, người ở vấn vương ở lại thế gian cùng những nuối tiếc của mình sau khi chết, để tìm kiếm bất kể và tất cả trí tuệ của thế giới?
Tự trỏ ngón tay vào mình, cô nói, tựa như tự giễu bản thân, và tiếp tục với “Hay là”,
“Phù Thủy Ghen Tuông, người hủy diệt tất cả Phù Thủy khác và biến họ thành thức ăn, biến phần còn lại của thế giới thành kẻ thù của mình——có phải về cô ta?”
[Bonus cho một pic cực đẹp nè >.<]