Quyền Khí Lưu Tinh
Chương 7: Khoảng khắc
"Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, con người luôn mơ ước được trở thành siêu nhân, người mang năng lực, sức mạnh đặc biệt… Những điều đó thường hay được diễn tả qua phim ảnh, sách, truyện…
Nhưng có ai biết đâu, những mơ ước ấy của con người, chính là để tìm lại một thứ con người đã từng đánh mất, được gọi với cái tên «Quyền Khí Lưu Tinh».
Vào khoảng hơn 5000 năm trước công nguyên, nơi thế giới mà đã từng có những con rồng sải cánh bay rợp trời, những hòn đảo bay xuất hiện giữa không trung, những con phượng hoàng luôn đậu ở trên đỉnh của thế giới…
Tất cả những điều đó, đều là do nguồn sức mạnh này mang lại.
Sức mạnh được con người tôi luyện qua hàng trăm năm và được người phương Đông gọi dưới cái tên: «Quyền Khí Lưu Tinh» hay gọi tắt là "«Quyền Khí», phương Tây thì gọi nó là «Mana».
Kể từ khi sức mạnh ấy xuất hiện, mọi việc xung quanh con người trở nên đơn giản hơn, không còn sợ quái vật đáng sợ, khai thác tài nguyên, mở rộng nơi ở tốt hơn,…
Nhưng cái gì cũng có 2 mặt của nó. Thứ sức mạnh vĩ đại ấy mang đến hạnh phúc cho con người chưa được bao lâu thì chiến tranh bắt đầu nổ ra.
Lòng tham không đáy của con người bắt đầu trỗi dậy. Những con quái vật ngày trước là quỷ dữ trước mặt con người, thì nay, chỉ đơn thuần là những con thỏ con trước mặt họ.
Chiến tranh nổ ra liên miên. Vô số sinh mạng đã bị tước đoạt. Đỉnh điểm nhất, là hơn cả một nửa thế giới đã bị phá hủy.
Nhận thức được việc lạm dụng sức mạnh sai mục đích, một con người trẻ tuổi tên 'Ngô Bảo Vương' cùng với 12 người đồng hành đã đi tìm các vị thần tối cao xin giúp đỡ.
Thấy rõ sai lầm của mình khi ban sức mạnh ấy cho loài người, các vị thần quyết định trừng phạt họ bằng cách phong ấn toàn bộ «Quyền Khí» vào một chiều không gian khác và xóa toàn bộ ký ức liên quan tới nguồn sức mạnh này trong tâm trí và cơ thể con người.
Và như để trừng phạt cho tội lỗi mình gây ra, các vị thần tối cao đã tự mình biến mất khỏi thế giới."
_ Tóm lại, thứ biến bọn tao thành ra như này, là cái gì đó gọi là «Quyền Khí» đúng không? - Cường đóng cuốn sách lại và để nó lên bàn.
"Bộp bộp bộp"
Tiếng vỗ tay của lũ xương đang ngồi trên sàn nhà như kiểu tán thưởng cho sự tóm tắt lại đầy xuất sắc của Cường.
_ Quá khen rồi. - Cường cười nhẹ.
_ Ừm ừm… - Nhật gật gù.
_ Mà này, tao hỏi tý…
_ Ừm ừm… - Nhật lại gật gù.
_ Êy êy, team nó bê trụ lén kìa, về lẹ đi Nhật. - Nam hối.
_ Mày với Linh về đi, tao đang ăn 'Bazden' mà.
_ Cái sự khốn nạn đỉnh cao này đúng thật là một tội ác mà.
Cường cầm cuốn sách trên bàn chọi thẳng vô mặt Nhật làm rớt cái điện thoại của cậu ta.
_ Êy chơi gì kỳ mày, yên tý coi. - Nhật cầm cái điện thoại lên
_ Êy êy, ACE rồi nè, đẩy trụ nó lẹ lên…
_ Lên… - Nam nói to…
_ Này thì… - Cường lại tắt cục wifi.
_ … lên này…
_ Aaa…
_ Mày làm gì vậy Cường… - Nam hét lớn.
_ Êy, tao đang đánh xếp hạng đấy…
_ Tắt wifi hoài vậy cha…
_ Bây giờ trả lời câu hỏi của tao trước đi đã. - Cường ngồi xuống ghế.
_ Ý, thắng rồi nè. - Linh chỉ tay vào màn hình.
_ Thật hả? - Nam và Nhật nhìn sát vào màn hình điện thoại Linh.
_ Yocha, thắng rồi. - Nhật hét lớn.
_ Ta chơi quá hay mà, sao mà không thắng được. - Nam tỏ vẻ ngầu.
Nước mắt tuôn từ hai bên mắt Nhật:
_ Cuối cùng cũng thoát khỏi Đồng V.
Lại thêm một cuốn sách nữa bay tới đầu Nhật.
Và thêm nhiều cuốn sách nữa bị Cường chọi thẳng vào đầu Nhật và Nam.
***************
_ E hèm… - Nhật ho ho vài cái - Thế… mày muốn hỏi gì nào…
_ Làm sao để loại bỏ năng lực này khỏi cơ thể? - Cường nói với giọng đầy dứt khoát.
_ Hể, sao ấy, tao thấy nó cũng hay mà?
Nam ghé sát mặt lại Cường, sau đó, cậu ta choàng tay lên vai cậu:
_ Tao điều khiển được gió, mày điều khiển được lửa, chúng ta sẽ là cặp đôi Burcer-Yiterx mạnh nhất UoL…
Cường bỏ tay Nam xuống:
_ Tao không mê game như mày.
_ Hừm, trước giờ tao toàn thấy người ta mưu cầu sức mạnh, nhưng mày thì lại không ư, sao vậy?
_ Người khác thế nào, tao không biết, nhưng tao thì chỉ thấy nó phiền phức. Tao muốn có một cuộc sống bình thường như bao người thôi.
_ Chỉ có một cách để từ bỏ «Quyền Khí» trong cơ thể con người, mày chắc chứ?
_ Cách gì? - Cường nhún người lên phía trước.
_ Đó là… chết... - Nhật nói một cách chậm rãi.
_ Chết sao? - Miệng của Cường méo hẳn sang một bên.
_ Phải. Chỉ có cái chết mới có thể tách «Quyền Khí» ra khỏi cơ thể con người. Vì «Quyền Khí» khi đã nhập vào cơ thể rồi, nó sẽ như là các mạch máu, như là da, là thịt của mình vậy. Chết đi chính là cách duy nhất.
_ Tao không thể tự bỏ sinh mạng của mình một cách lãng nhách như thế được, không còn cách nào khác thật à?
_ Không.
Cường thở dài.
_ Tao đã xém bị giết chết rồi.
_ Nhưng tao đã cứu mày còn gì?
_ Mày chắc không? - Cường liếc xéo.
_ Hạ gục con robot kia là lũ xương của mày, đuổi gã đó đi là do con hồ ly của tao. Mày có công cán gì nói tao nghe thử?
_ À thì… - Nhật gãi đầu.
_ Mà tại sao mày lại biết là tao bị tấn công, năng lực của mày là gì vậy?
_ Hể, năng lực của tao hả? Để xem nào, mày có thể gọi nó là «Quyền Khí Binh đoàn xương», là một dạng hiếm đấy.
_ «Binh đoàn xương»? - Nam và Cường đồng thanh.
_ Phải. Nói thế nào nhỉ. «Quyền Khí» cũng như con người vậy, nó cần thời gian để trưởng thành. Năng lực của tao là triệu hồi một binh đoàn xương, nó không có cái gọi là phát triển cơ thể, nên nó được liệt vào hàng hiếm ấy mà.
_ Quá dữ. - Mắt Nam sáng rực lên.
_ Chiều giờ tao không có cảm giác là có thứ gì theo dõi tao, nên chắc không phải do mày triệu hồi đám xương đi theo tao rồi. Mà nếu không phải năng lực của mày, thì do năng lực của tao có vấn đề nên mới bị gã điên đó truy sát à?
_ Thì hồi chiều đó, nhớ không? Tao với mày đụng nhau, khi đó, có lẽ do lần đầu mày tiếp xúc với nó, nên «Quyền Khí» của mày tỏa ra nồng nặc. Rồi tao thấy có gã nhìn như muốn giết mày ở gần đó nên tao quyết định bám theo gã. Nhưng chắc tao bị phát hiện nên gã trốn mất. Rồi tao nghĩ hắn sẽ theo mày nên tao lần theo cái «Quyền Khí» tỏa ra từ mày…
_ Vậy sao hắn tấn công tao một lúc rồi mày mới tới?
_ Tao bị chém một đường ngang tay đấy, còn ăn cả một đống sét nữa.
_ À thì…
_ Cậu ta mải chơi game ấy. - Linh vừa bấm điện thoại vừa trả lời.
_ Hừm… - Một nụ cười gian xảo xuất hiện trên mặt Cường.
Cường đấm vào người Nhật túi bụi, vừa đấm vừa kêu ca vì sự việc mình vừa trải qua. Lũ xương khô ngồi kế bên, chúng kéo từ đâu ra một cái ghế xếp, một cặp kính đen, và một đống bỏng ngô,… rồi chúng ngồi cổ vũ như đang đi xem thi đấu boxing ấy.
_ Gì? Mày mà cũng đánh nhau hả Cường… Ghê…
Mắt Nam sáng rực lên:
_ Sao sao, mày thấy nó thế nào? Đã không?
_ Mà mày bắn ra lửa từ tay nhỉ? Ù ôi, như là 'Aora' trong '10 Cyber'… Ư ư ư, waifu của tao đó mày… Tao cũng muốn bắn lửa…
'10 Cyber' là một bộ truyện tranh nổi tiếng ở nước 'Vân Long' bấy giờ. 'Aora' là một nhân vật nữ có thể sử dụng lửa cực ngầu trong truyện.
_ …
_ Mà khoan, tay mày bị thương hả Cường? Đưa tao xem nào.
_ Cuối cùng mày cũng biết chút gì đó quan tâm thằng bạn nối khố ha.
_ Teehee. - Nam đưa hai tay lên đầu giả làm một con mèo cute.
Cậu ta cầm hai tay Cường lên săm soi nhìn.
_ Có gì đâu cha? - Nam phủ mạnh tay Cường xuống.
_ Hở? - Cường nhìn vào hai cánh tay.
_ Đó là do «Quyền Khí» đặc biệt mà mày sở hữu, Cường à… - Nhật nói bằng giọng thều thào.
_ Hửm? Là sao? - Cường và Nam nhìn sang Nhật.
_ «Quyền Khí» mà mày sở hữu, Nam à, có thể nói, nó là «Quyền Khí» hệ phong, một sức mạnh tương đối là ổn đấy. Nhưng mà, với «Quyền Khí» của Cường, nó còn đặc biệt hơn nữa.
_ Giải thích rõ đi.
_ Còn nhớ khi tao nói về những người tùy tùng đi chung với ngài 'Vương' không?
_ Thì?
_ Trong số 12 người đó, có 6 người là học trò của ngài 'Vương', được mọi người gọi với cái tên là «6 học giả sinh mệnh». Năng lực của cậu, là thuộc sở hữu của 1 trong 6 người đó, «Ngọn lửa sinh mệnh».
_ «Ngọn lửa sinh mệnh» á? - Nam nói to.
_ Đáng lẽ tao mới là người hào hứng chứ. - Cường chau mày.
_ Tao biết là mày sẽ ko tỏ vẻ đâu, nên tao hào hứng giùm mày đó, thấy tao tốt không?
_ Mà quan trọng hơn, điều khiển sinh mệnh đó mày. Là sinh mệnh đó. Dữ dằn bây… - Mắt Nam sáng rực.
Cường nhấn đầu Nam sang một bên:
_ Thế tại sao gã kia tấn công tao? Vì năng lực này à?
_ Như nãy tao nói, «Quyền Khí» chỉ mất đi khi kẻ sở hữu nó chết. Chính vì vậy, theo tao đoán, để thu được năng lực của mày, gã ta đã tới và truy sát mày.
_ Nếu hắn thành công thì sao? - Nam giơ tay hỏi.
_ Thì gã ta, cùng với tổ chức của gã, có thể sẽ làm việc gì đó điên rồ, như phá hủy cả Trái Đất này chẳng hạn…
_ Hừm…
Nam trầm ngâm một hồi, rồi lao vào ôm lấy Cường:
_ Tao sẽ bảo vệ mày, Cường ơi…
_ Cút ra, hôi quá.
Cường đẩy Nam ra xa:
_ Vậy năng lực của tao có công dụng gì mà ghê gớm vậy? Còn về việc như nãy mày nói, tụi tao đang tỏa nó ra ngoài sao? Vậy chúng có thể lần theo đó mà tấn công nữa à? Tao phải làm sao để che dấu cái gọi là «Quyền Khí» này?
_ Hỏi gì lắm vậy sao con trả lời má?
_ Đầu tiên, về năng lực của mày, «Ngọn Lửa Sinh Mệnh». Gọi thế vì ngoài phát lửa như bình thường ra, nó còn có thêm hai loại lửa nữa, một ngọn lửa màu trắng với tên gọi là «Ngọn Lửa Tái Sinh» chữa lành bất kỳ vết thương nào, và nếu thỏa mãn đủ mọi điều kiện, nó sẽ làm hồi sinh một người đã chết…
_ Ghê mày… Hồi sinh người chết luôn… - Nam nhìn sang Cường với đôi mắt rực sáng.
_ Im cho tao nghe hết coi!
Cường lấy băng keo dán miệng Nam và trói cậu ta lại ở xó nhà.
_ Ưm ưm ưm…
_ Xin lỗi, tiếp tục đi!
_ À ừm… Như nãy đã nói, cậu có hai ngọn lửa, ngọn lửa màu trắng, với năng lực tái sinh cực mạnh mẽ, và một ngọn lửa nữa, ngọn lửa màu xanh, «Ngọn Lửa Diệt Sinh».
_ «Diệt Sinh»?
_ Phải, «Diệt Sinh». Như tên của nó, nó có khả năng thiêu cháy bất kỳ sinh mệnh nào, ko cần biết mạnh mẽ ra sao, chỉ cần có sinh mệnh, là người trúng phải ngọn lửa đó, sẽ chết…
_ Hừm…
Cường suy nghĩ, như nhớ ra một điều gì đó, cậu hỏi ngay:
_ Này, ngọn lửa xanh, chẳng lẽ khi nãy…
_ Phải, con hồ ly đã bắn ra ngọn lửa xanh vào mặt tên đó…
_ Cậu bắt tôi giết người sao? - Cường nắm cổ áo Nhật.
_ Nhưng có còn cách nào khác hả?
_ …
_ Mà… Có lẽ, hắn ta chưa chết được đâu…
_ Là sao? - Cường nhướng mắt lên.
_ Gã ta là một kẻ đặc biệt. Gã ta khác với người bình thường, không chết nổi đâu.
_ Mày bảo bất kỳ sinh mệnh nào cũng sẽ chết cơ mà?
_ Mày đang cố biến tao thành kẻ ngốc hả?
_ Không phải…
_ Vậy nói rõ đi.
_ Thì hồi nãy mày cũng nghe rồi, ở phương tây, có những người sử dụng sức mạnh «Quyền Khí» như là «Mana», và họ được gọi là các «Phù Thủy». Và hắn chính là những kẻ đó.
_ Sao rối vậy? - Nam xị mặt.
_ Ha ha, có gì thì mai mốt tao giải thích thêm cho.
_ Nếu hắn ta chết vì ngọn lửa đó, tất cả là lỗi của mày.
_ Rồi rồi…
Cường bỏ tay ra khỏi cổ áo của Nhật.
_ Còn về chuyện thứ hai, về việc cơ thể mày phát ra «Quyền Khí» đầy mình như thế, thì chỉ cần mày thư giãn cơ thể thôi, là nó sẽ tự thu vào người ngay ấy mà.
_ Đơn giản vậy sao?
_ Phim truyện người ta luôn cứ làm quá lên, nhưng mà chỉ cần mày thư giãn cơ thể, vài tiếng sau khi lần đầu tiếp nhận, cơ thể mày sẽ tự thích ứng, rồi nó sẽ tự thu gọn vào người thôi.
_ …
_ Mà nghĩ lại… Tên «Lãng Khách» nó quê thật á.
Không biết từ lúc nào, Nam đã trốn thoát khỏi đống dây trói.
_ Chuẩn! - Cường gật đầu.
_ Và trong câu chuyện của mày, tao cũng chả hiểu cái tên «Lãng Khách» lấy từ đâu ra.
_ Nó được đặt dựa trên người đầu tiên sở hữu thứ sức mạnh này, một lãng khách ngao du thiên hạ.
Cường bắt chéo chân:
_ Xàm xí. Từ giờ tao sẽ gọi nó là «Thần Giả».
_ Êy…
_ Chứ sao? Sức mạnh không do con người tạo ra, mà lại chính là sức mạnh do thần linh ban tặng, gọi là «Thần Giả» thì có gì sai à?
_ Hahaaha…
Nam cười sặc sụa:
_ «Thần Giả»... Đọc ngược lại là "giả thần"… Hay thật đấy, hahaaha…
_ Lũ chúng mày…
_ Ấy, đã giờ này rồi sao? - Nam nhìn lên cái đồng hồ treo tường trong nhà Cường.
_ Thôi tao về đây bọn mày cứ nói chuyện tiếp đi, tao mà không về lẹ là đống đồ ăn này hư á.
Nam cầm lấy bịch đồ ăn rồi chạy ra khỏi phòng.
_ Đi cẩn thận đó… - Nhật nói to - Mai ta chơi UoL tiếp nhá.
_ Ok… - Giọng Nam vang vọng lại.
Nam về khiến không khí trong phòng đột nhiên im ắng lại.
Nhưng mà hình như có gì đó không đúng ở đây…
_ Êu. Bọn mày không về à? 10 giờ đêm rồi đấy.
Nhật tiến sát lại mặt Cường với ánh mắt cầu xin…
_ Nè bạn tốt ơi. Tối nay cho tao ở lại đi. - Nhật tỏ ra là một con mèo ngoan ngoãn.
_ Ếu, cút!
Linh lại bắt đầu giở thói mỹ nhân kế:
_ Nè…
_ Thân con gái một thân một mình… Cậu cho tớ tá túc lại đêm nay được không?
Linh kéo áo xuống lộ một phần vai rồi nói với giọng đầy đáng thương.
_ Ếu, cút!
Nhật ôm chặt lấy người Cường:
_ Đi mà bạn hiền, coi như chúng ta huề vụ chiều nay, mày thấy thế nào…
_ Này tránh xa người tao ra… Bỏ tao ra thằng nghiện game này. Tao không muốn bị lây bệnh mê game của mày đâu.
Một lúc sau.
_ Được rồi tối nay hai người có thể ở lại.
_ Cảm ơn nha bạn hiền.
Nhật ôm lấy Cường nhưng bị hất ra một cách lạnh lùng.
_ Haiz... Tối nay xong thật rồi. - Cường nói thầm.
_ Ê, mày vừa cười hả Cường?
_ Ếu.
_ Ờ chắc thế chứ mày cười chắc mai có bão.
_ Tối nay ngủ ngoài sân nhé cu.
_ Thôi mà anh xã… - Nhật chạy lại bám chân Cường .
Nhưng Cường đã xoay người và sút Nhật bay thẳng vào vách tường.
_ Nãy giờ chưa ai ăn gì mà nhỉ? Tớ sẽ nấu cơm coi như cảm tạ nhé. - Linh buộc tóc lên.
_ Được không?
_ Cũng được, đằng nào thì tôi cũng mệt vì mấy chuyện của mấy người rồi.
Cường thở dài.
_ Đi theo tôi, tôi chỉ chỗ bếp cho.