Quyền Khí Lưu Tinh
Chương 10: Câm miệng mày lại đi, mày thì có gì hơn tao
Cú đạp mạnh làm Nhật văng người vào ban công hành lang trường.
Chỗ để dụng cụ thể thao thường ít người qua đây và cũng không có camera giám sát nên đây là chỗ mà lũ du côn của trường vẫn hay lui tới.
_ Lũ khốn. Tao làm gì mà đánh tao?
Nam gằn giọng:
_ Mày còn dám hỏi thế nữa hả? Không tự thấy xấu hổ cho bản thân mình nữa hả?
Hắn ta tiến tới gần Nam. Cậu đứng dậy chắn trước ba cô gái:
_ Tao phải hỏi lũ mày mới đúng. Tao làm gì tội lỗi với chúng mày mà chúng mày phá tao hả?
_ Thằng khốn như mày có tư cách để lên tiếng bảo mình vô tội à, Tân?
_ Mày biết rõ tao nhỉ?
_ Trong trường này ai chả biết đến thằng khốn chuyên giở trò bạo lực với các học sinh khác như mày chứ.
_ Ha, tao cũng nổi tiếng nhỉ?
_ Mà, cuộc sống là bình đẳng nên tao có quyền bảo vệ sự vô tội của tao nhé.
_ Và tao chỉ đang làm việc của mình thôi. Khôn hồn thì cút ra và tao sẽ bỏ qua cho chúng mày.
_ Mày muốn gì hả? Thân thể lực lưỡng như mày mà lại ức hiếp một cô gái mỏng manh ư? Mày có còn là đàn ông không h…
Chưa dứt hết câu, hắn ta đã nhấc bổng người Nam lên rồi vật cậu ấy ra đằng sau.
Hắn ta còn bồi thêm một cú sút vào bụng Nam và sút cậu văng tới chỗ của Cường đang đứng.
Hắn ngoáy lỗ tai:
_ Nói nhảm đủ chưa rồi cho tao làm việc.
_ À, hay là…
Hắn quay lại nhìn ba cô gái đang ôm lấy nhau:
_ Mày thuê người tới đánh tao hả Trang? Coi bộ lần này mày nhất quyết không trả tiền cho tao nhỉ?
_ Tôi… tôi không có… - Giọng Trang đầy rung rung.
Cả cơ thể cô run bần bật theo từng bước chân của hắn. Linh ôm cô ấy chặt hơn, cô lên giọng thách thức:
_ Cậu không thấy cậu là một đồ khốn nạn khi làm những việc đó với một cô gái ư?
_ Con nhãi này lắm mồm thật nhở? Đàn bà con gái thì nên im cái mồm lại đi!
_ Tao cấm mày nói xấu cô ấy! - Nhật hét toáng lên.
Cậu ta bật người nhảy lên ở ngay sau lưng Tân với cú đấm nắm chặt trên tay.
_ Gaaa…
Tân nhếch miệng cười. Hắn ta bỗng xoay nhanh thân thể mình lại, tung đấm trước cả khi Nhật có thể kịp phản ứng.
Ăn trọn một cú đấm vào mặt, Nhật nằm thẳng xuống đất. Tân nắm chặt lấy hai chân của Nhật.
_ Tụi mày cản đường tao quá rồi đấy.
Hắn ta xoay người cậu trên không trung mấy vòng rồi quăng cậu ra gần chỗ Cường đang đứng.
_ Tụi mày không phải được con kia phái tới, vậy thì chúng mày là lũ chó nào? - Hắn ta chỉ tay vào Cường.
Cậu im lặng không trả lời.
_ Này, thằng kia. Người nói thì phải có người nghe chứ, hay mày bị điếc hả?
Cường mải mê đọc sách, xem như là không có chuyện gì xảy ra…
_ Tao đang bảo mày đấy thằng khốn 'mọt sách'.
Cường ngẩng mặt lên:
_ Bảo tôi à?
_ Chứ ai hả? Đồng bọn của mày đã bị tao hạ gục rồi, còn không mau cút đi.
_ Ya ya, tôi chỉ là người qua đường thôi, đừng để ý đến tôi. Cậu muốn làm gì cứ làm đi. - Cường phủi tay.
Gân xanh nổi lên mặt, hắn lao thẳng tới đấm vào mặt Cường.
Nhưng đâu đơn giản vậy, Cường đã thấy cú đấm đó và nhanh chân né người sang bên trái…
Cậu đã quên mất một điều là cậu đang tựa người vào bên trái của cánh cửa.
_ Đồ ngu.
"Bốp"
Cường gục xuống, cuốn sách của cậu bay thẳng lên trời rồi rớt xuống tay của hắn ta.
Hắn nhìn bìa sách rồi cười lớn:
_ Mày đọc cái quái gì thế? 'Tổng hợp kiến thức chuyên sâu môn Vật lý dành cho bậc THCS' hả?
Hắn ta xé cuốn sách rồi quăng lên trời trong nụ cười đầy quái dị của hắn ta
_ Mày… - Cường cố gắng ngồi dậy.
_ Trời ơi là trời, chắc tao cười xỉu mất. Một lũ yếu đuối mà bày đặt đi xen vào chuyện của tao cơ đấy.
Hắn ta có một điệu cười kinh khủng khiếp.
_ Tụi mày nghĩ thằng Tân này dễ bắt nạt hả? Tụi mày nghĩ 'đội trưởng Tam phiên đội' của băng đua xe 'Nam Vũ' dễ bắt nạt hả? Haatakaha…
Hắn ta lại đạp thêm một cú vào người Cường.
Cường nằm bẹp xuống đất. Đôi mắt cậu trông rất đáng sợ.
Máu bắt đầu rỉ ra trên đầu Cường. Cậu chụp lấy cái chân chuẩn bị đạp cậu lần nữa:
_ Mày nói gì cơ, nói lại tao xem nào?
_ Hả? Sâu bọ mà dám lên mặt với tao cơ à.
Cường đẩy cái chân của Tân ra. Cậu đứng dậy, chỉnh lại cái áo sơ-mi của mình.
Cậu thều thào:
_ Mày không phải thành viên băng 'Nam Vũ', đừng có sỉ nhục công sức của anh ấy như thế.
_ Hả, nói gì cơ? Nói to lên - Tân để tay lên tai.
Cường lao lên đấm hắn ta. Nhưng Tân chỉ cần giơ một chân lên đá, Cường đã văng thẳng ra ngoài ban công.
_ Yếu mà bày đặt ra gió hả mày?
Thằng Tân quay ngoắt lại về phía chỗ Linh và Trâm, nó liếm môi:
_ Mà, chúng mày đem thêm hai con hàng nhìn ngon đấy.
Trâm tỏ vẻ sợ hãi, cô ôm chặt lấy Trang trong khi đôi mắt Linh như bùng cháy lên một ngọn lửa muốn phanh thây hắn.
Ngay sau đó, Nam lập tức bay thẳng tới và đấm vào mặt hắn ta làm hắn ngã người về phía sau.
Máu ứa ra từ trong miệng của Tân.
_ Mày… - Hắn quệt môi.
_ Thằng khốn!
Nói rồi, cậu tung một cú móc trái từ dưới lên vào Tân.
Nhưng Tân đã dùng cánh tay phải của hắn đập vào cú móc đó. Rồi hắn ta dùng tay trái đấm nhanh vào mặt Nam.
Không hiểu chuyện gì, nhưng Nam đột nhiên bay người về phía trước, né nắm đấm ấy. Chân cậu như gắn thêm tên lửa, cậu xoay mình trên không.
Nam tung một cú đá vào cằm Tân.
Hắn ta lùi người về sau.
_ Mày là cái quái gì… Nhảy mà không cần bật sao?
Nam quay hết một vòng rồi đáp nhẹ xuống đất.
_ Đoán xem.
Cậu ta xông tới tấn công liên tục vào người Tân.
Tốc độ đánh của Nam càng ngày càng tăng. Nhưng, thằng Tân vẫn có thể chống đỡ được, thâm chí càng ngày càng trên cơ.
Nhật cũng bắt đầu tỉnh lại, cậu ta cố gắng rướn người ngồi dậy, tay xoa lấy phần sau đầu.
_ Ư…
_ Tỉnh rồi à? - Cường ngồi ngay kế bên cậu.
_ Ừm…
_ Thằng đó đánh đau thật. - Cường sờ tay lên đầu.
_ Tao nghĩ mày sẽ không tham gia chứ?
_ Yên đêy. - Cường nhìn vào bàn tay đầy máu của mình.
Nhật nhìn vào bên trong, Nam đang thất thế và sắp sửa bị hành.
_ Để tao phụ Nam.
_ Ngồi yên đó đi.
_ Mày nói gì kỳ vậy. Mày nhìn xem, thằng Nam toàn bị đấm, bạn bè gì kiểu vậy hả?
_ Tránh ra đi, tao sẽ giúp nó.
_ Tao đã bảo mày ngồi yên đấy, mày điếc à?
_ …
_ Mày không thấy đôi mắt của nó tràn đầy quyết tâm là phải hạ gục được thằng đó sao. Hãy để yên đi.
_ Nhưng tao…
_ Ở yên đó đi.
Nhật bặm môi, quay mặt đi chỗ khác.
Cường lại đưa tay lên chỗ vết thương một hồi lâu. Rồi khi cậu bỏ tay xuống, có cái gì đó màu trắng nhẹ phảng phất ở chỗ vết thương rồi biến mất.
Tốc độ trận chiến của Nam và Tân ngày càng nhanh, mắt thường không còn theo kịp được nữa.
_ Cậu ta… đang sử dụng «Quyền Khí» phải không? - Cường chỉ tay vào Nam.
_ Ừm. Hình như Nam đang dùng gió để tạo lực đẩy tăng tốc độ ra đòn đấy.
_ Còn thằng kia?
_ Để xem…
_ Cái… cái quái gì vậy…
_ Hửm, sao đấy?
_ Thằng đó, nó không có «Quyền Khí» mày ạ.
_ Chắc không?
_ Chắc mà, vì nếu có, cái vòng ở cổ tay tao sẽ sáng lên. - Nhật đưa cánh tay trái lên khoe chiếc vòng.
_ Không có một chút «Quyền Khí» mà vẫn đánh ngang cơ với một người sử dụng «Quyền Khí», thằng này nó là quái vật rồi.
_ Ừm…
Một cú móc từ trái đấm thẳng vào mặt làm Nam ngã nhào ra sau.
_ Sức lực chỉ có nhiêu đó mà đòi đánh với tao hả? - Tân bẻ các ngón tay kêu "rắc rắc".
Nam cố gắng ngồi dậy, miệng thở dốc:
_ Tao thề, tao sẽ đấm chết bất kỳ thằng nào dám khinh thường phái yếu.
_ Ha, bình đẳng giới hả? Bình đẳng chỉ khi mày mạnh thôi, mày hiểu chứ?
Nói rồi, hắn ta giơ chân đá mạnh vào Nam làm cậu văng tới gần chỗ Cường.
_ Cần giúp không?
Nam cố gắng đứng lên.
_ Không, nhiêu đây nhằm nhò gì.
Cường cố gắng đứng dậy:
_ Nếu 5 phút nữa mày không hạ được nó, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này và coi như không thấy gì hết, ok?
_ …
_ Được thôi…
_ Mày nghĩ tao sẽ để cho chúng mày muốn làm gì thì làm hả? - Tân lao tới với nắm đấm đã sẵn bên tay phải.
_ Gaaa… - Nam hét lên.
Cậu ta đấm thẳng vào cánh tay của Tân khi hắn ta tung đấm vào Cường.
_ Vẫn ráng kháng cự à?
_ Tao sẽ đập mày ra bã và lôi mày ra đứng trước toàn trường. - Nam hét lên.
_ Tao lại sợ quá cơ.
Nam tung vài cú đấm đến người Tân một cách yếu ớt, có vẻ như cậu ta kiệt sức rồi.
Tân vừa lùi vừa né, hắn ta cười khinh:
_ Hê, hú hét hay lắm mà. Sao giờ lại yếu xìu thế kia?
Tân xoay người và tung một cú đá vào bên eo phải của Nam.
Cậu không chịu nổi nữa mà quỳ xuống đất. Có vẻ như Nam đã đến giới hạn rồi.
_ Vậy mà bảo là không cần giúp cơ đấy. - Cường đứng dậy.
Tân nắm cổ áo của Nam rồi xách cậu ta lên.
_ Mày nôn nóng gì chứ hả 'mọt sách'. Đằng nào thì tao xử thằng này xong là tới lượt mày thôi. Cứ ngồi đó xơi nước đi.
_ Mày nói cứ y như mấy nhân vật phản diện trong phim ấy, không thấy nổi da gà à? - Cường đá nhẹ vào cây lau nhà dựng kế bên.
_ Thằng khốn này…
Tân thả người Nam xuống. Cậu ta bước lại gần Cường:
_ Tao thay đổi ý định rồi, tao sẽ xử lý mày trước.
Cường kéo cao hai tay áo rồi nói:
_ Hô, da gà tao nổi lên khắp người rồi.
_ Đến giờ chết vẫn phải cứ làm người khác nổi điên nhỉ, 'mọt sách'?
_ Xí à. - Cường giơ hai tay ra hiệu dừng lại.
_ Hả?
_ Không ý gì đâu. Tao cũng không phải dạng cắn trộm. Nên mày hãy xử cái thằng mày đang đánh dở trước rồi tới tao, ok? Tao cũng không phải dạng bỏ bạn bè chạy nên cứ yên tâm.
_ …
_ Ấy, nó nhúc nhích rồi kìa, mày mà đánh tao là nó sẽ bụp mày nữa đó, mày có chắc không?
_ …
_ Thôi được, tao sẽ xử thằng bạn mày trước. Nhưng sau đó sẽ tới mày, 'mọt sách' ạ. Tao chúa ghét những kẻ phản bội bạn bè như mày nên cứ đợi đó, tao sẽ cho mày nếm mùi nắm đấm của tao.
_ Rồi, rồi, lẹ đêy… Giang hồ mà bày đặt tình bạn tình bè, nghe sến khủng khiếp.
Tân quay mặt ra phía Nam. Bước được vài bước thì hắn ta đạp trúng một vật gì đó làm hắn ngã người xuống đất.
_ Cái chó gì vậy? Là bóng chuyền sao? Hồi nãy nó có ở đây đâu cơ chứ?
_ Do IQ đấy đồ ngu ạ. - Cường giơ ngón tay gõ nhẹ vào đầu.
_ Sao có thể…
_ Lên mạng tìm xem 'hiệu ứng domino' là gì nhé. - Cường nhếch miệng cười.
"Rầm"
Cái đá của Cường vào cây lau nhà hồi nãy không phải là vô chủ đích. Nó đã được Cường tính toán một cách vô cùng cẩn thận. Vì diện tích căn phòng khá nhỏ nên đồ đạc trong phòng là nhiều vô số kể.
Cường đã lợi dụng 'hiệu ứng domino' để làm cho các vật trong đây phản ứng với nhau và làm cho trái bóng chuyền để bên cạnh bàn văng tới trước chỗ chân của Tân.
_ Mày còn tính nằm đến chừng nào nữa hả thằng kia? Tao đã giúp mày rồi đấy.
_ Cần mày nhắc chắc? - Nam đứng thẳng người lên trong tình trạng vẫn còn mệt mỏi.
_ Sao tao lại không thể đứng lên được… - Tân chống tay xuống đất ráng nhướng người lên.
_ Lũ… lũ khốn… Chúng mày đã làm gì tao...
Không phải là nó không thể đứng lên mà tấn công lại Nam và Cường, mà là nó không thể.
Sự mệt mỏi, có thể nói, nó là thứ khó chịu nhất với con người, vì khi mệt mỏi, ta không thể tập trung vào bất kỳ công việc gì.
Và cơ bắp của thằng Tân đã rệu rã khi phải ra đòn cực kỳ nhanh cũng như đầy uy lực từ nãy cho tới giờ.
Nam đã ngồi trên người của thằng Tân từ lúc nào. Nó giơ cao nắm đấm của nó lên.
_ Hai đánh một, chúng mày không thấy hèn à?
_ Đoán xem. - Nam và Cường đồng thanh.
Và Nam đã đấm thẳng vào mặt của Tân.
_ Trói nó lại!
Đó là những lời cuối mà Tân nghe thấy trước khi ngất đi…