Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 91: Lục bồi
Chương 91: Lục bồi
Trong tiếng cười mơ hồ truyền đến vài tiếng ho khan, ở cửa lập tức xuất hiện một nam tử, chính là người đứng ở phía sau Xuất Trần ngày hôm nay, là người vung đao về phía Lục Tiểu Thanh, chỉ thấy trong tay hắn bưng một chén nước trong tiến lên nói: "Vương, tới giờ uống thuốc rồi." Xuất Trần thu lại tươi cười tiếp nhận bát nước trong, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc bé bằng đầu ngón tay út, bỏ vào miệng uống, sắc mặt bình tĩnh không một chút gợn sóng.
Chờ Xuất Trần uống xong thuốc, thị vệ cũng không có lui xuống, Xuất Trần nhắm mắt lại, tựa vào đầu giường nói: "Khuynh Tường, đi sắp xếp cho nàng một chỗ ở."
Người kêu Khuynh Tường kia nhìn thoáng qua Xuất Trần nói: "Vương, nữ tử này lai lịch cổ quái, chúng ta có phải hay không......"
Xuất Trần vẫn nhắm hai mắt như trước, nói: "Không cần, tiểu nha đầu này không có tâm cơ gì, chính là có chút mơ hồ, liền an bài cho nàng thân phận hạ nhân đi, để cho nàng ở lại trong phủ."
Khuynh Tường gật gật đầu liền muốn lui xuống, đột nhiên nhẹ giọng cười nói: "Vương, hôm nay người dẫn theo một nam nhân hồi phủ, chỉ sợ ngày mai tin này sẽ truyền khắp Lăng Tiêu thành cho mà xem, Dật Bắc Vương mà bọn họ kính yêu, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử cư nhiên lại thích nam nhân......" nói còn chưa dứt lời, nhảy lùi lại lủi đi ra cửa, tiếng cười khẽ rất nhanh liền đã đi xa.
Xuất Trần mở to mắt cười khẽ một tiếng, nhất thời cao hứng cứu một nữ tử phẫn nam trang, không tránh khỏi sẽ bị dân chúng nghi ngờ, bất quá mình cũng chẳng để ý gì đến mấy chuyện này, chỉ sợ trong thiên hạ này không có cái gì để mình phải để ý, nhẹ nhàng lắc đầu nhìn cửa phòng đã được đóng kín, Khuynh Tường này cư nhiên dám chế nhạo bổn vương, xem ra ta nên giáo huấn hắn mới được.
Ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh mặt xanh mét nhìn đống củi ở trước mặt mình, có lầm hay không, mình cư nhiên lại lưu lạc đến mức phải chẻ củi đun nước cho người khác, nghĩ lại vừa rồi Sở tổng quản ở trong phủ đưa mình đến nơi này, sau khi đã giải thích cặn kẽ công việc, liền bỏ lại mình một người với một chồng củi cao ngất thế này đây, trong lòng liền buồn bực muốn chết.
Không có biện pháp, ai bảo mình ở chỗ này không có người quen cũng chẳng có chỗ ở, nếu ra khỏi cửa lớn của Vương phủ này, không biết chừng lại bị cái tên Vương gia chết tiệt kia bắt trở về ý chứ, vẫn là nơi này có chút đáng tin cậy hơn, sắp xếp cho mình làm hạ nhân cũng không sao, dù sao cũng không phải là do mình bán thân vào đây làm hạ nhân, chờ ngày mình kiếm được chút tiền sẽ tìm cách chạy trốn vậy.
Sờ sờ ngân phiếu giấu ở trong lòng, Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy được có tiền mà không thể tiêu khó chịu ra sao, nơi này đồng tiền mạnh nhất vẫn là vàng, bạc, còn ngân phiếu, thật không phải, ngân hàng tư nhân của Đại Đường thật sự còn chưa tiến vào quốc tế hóa, không thể lấy ra dùng được. Một chồng giấy ngân lượng dày cộm ở trong lòng, ném cũng không được, mà giữ lại cũng chẳng có ích gì, thở dài nửa ngày vẫn là quyết định giữ lại, ngày nào đó trở về đây chính là một khoản tiền lớn.
Nhìn thoáng qua đống củi chất cao như ngọn núi ở hậu viện, Lục Tiểu Thanh xoa nhẹ cái đầu đang đau nhức, nghĩ đến Sở tổng quản vừa rồi có lẽ còn đau đầu hơn cả mình ý chứ, không khỏi hiện lên một tia cảm giác thất bại.
"Tiểu nha đầu, ngươi đã không phải khách nhân lại muốn sống ở trong vương phủ này, như vậy chỉ còn cách dựa vào hai tay của mình mà kiếm sống, ta xem ngươi lớn lên cũng không tệ lắm, chi bằng ngươi đi hầu hạ cuộc sống thường ngày của Vương đi."
"Không, ta chưa từng có hầu hạ người nào, Sở tổng quản vẫn là nên tìm việc khác cho ta thì hơn." Đùa sao, bị mỹ nhân kia nhìn thấu mình là hàng Tây Bắc, lại còn phải đi hầu hạ hắn, chính mình không muốn sống nữa chăng, danh tiết thật sự rất quan trọng đó.
"Vậy đến phòng bếp hỗ trợ đi."
"Ta không biết nấu cơm." Những người ở nơi này đều lấy thịt bò, thịt dê làm nguyên liệu chủ yếu, lại không ăn gạo, món duy nhất mình biết làm là món cá sốt chua ngọt, ở nơi này cũng không có đất dụng võ.
"Vậy đi đến phòng giặt quần áo."
"Sẽ không, bên ngoài rất lạnh."
"Hầu phòng."
"Ta chỉ uống trà, không biết pha trà."
"Vậy ngươi biết cái gì?"
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt càng lúc càng âm trầm của Sở tổng quản, Lục Tiểu Thanh không khỏi khiêm tốn tính toán một chút, trở lại cổ đại mình thật sự chẳng biết làm cái gì cả, trước kia những việc như thế này đều không cần mình phải làm, cũng chưa bao giờ ở trong phạm vi lo lắng của mình, hiện tại khen ngược chứ, tính đi tính lại thì mình thật sự chả biết làm cái gì cả. Nhất thời thật cẩn thận nói: "Ta biết ăn cơm."
Lại thở dài thật sâu một hơi, nhìn Sở tổng quản không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa trực tiếp đem mình quăng đến phòng chứa củi, bắt mình phải chẻ một đống củi.
Khom lưng đem một khối củi gỗ hình tròn dựng thẳng ở trên mặt đất, cầm chặt lấy cái rìu, may là chiếc rìu này cũng không nặng lắm, bất quá được liệt vào trong phạm vi có thể chấp nhận được, giơ hai tay nắm chặt rìu lên, hung hăng cực nhanh bổ xuống khối gỗ đang dựng thẳng ở trên mặt đất, lực đạo cùng tư thế cực kỳ đạt tiêu chuẩn Trầm Hương phá núi cứu mẹ.
"Loảng xoảng, keng." Chỉ nghe thấy rìu va chạm với mặt đất vang lên bản hòa tấu vui tai, một chiêu phá núi của Lục Tiểu Thanh chính thức bổ xuống mặt đất: "Ôi, tay tê rần."
Duy trì tư thế chẻ củi duyên dáng, Lục Tiểu Thanh không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, lực tác dụng lực cùng lực phản tác dụng lực, rốt cục ở vào giờ khắc này được đem ra tiến hành tăng thêm hiểu biết.
Trầm ổn chỉ chốc lát, lần này lại không dám sử dụng lực lớn như vậy nữa, cẩn thận nhắm mục tiêu, một rìu bổ xuống chính giữa, tốt lắm, thực hoàn mỹ bổ đúng vào chính giữa khúc gỗ, ăn vào gỗ sâu ba phân, rất có chiều sâu. Cứ như vậy vừa bổ vừa giằng co mất nửa ngày, Lục Tiểu Thanh mới hiểu rõ một đạo lý, đốn củi cũng là một kỹ thuật sống, cần phải nhờ vào kỹ thuật này mới có cơm ăn.
Dễ dàng rút ra cái rìu ăn vào gỗ sâu đến ba phân, lại đặt lưỡi rìu vào miệng vết nứt vừa được tạo ra, pang pang bốp bốp nện xuống mặt đất nửa ngày, ngay cả rìu cũng bị gõ đến mức lỏng cả cán, mới rút rìu ra lắp lại cán, đứng trung bình tấn, hai tay cầm rìu thực tráng kiện mà có lực, ở trên không trung múa may hai cái, bổ một phát xuống khúc gỗ: "Yes, ta đã chẻ được ngươi." Bình tĩnh giơ tay làm một tư thế chiến thắng, rốt cục thành công chẻ đôi khúc gỗ.
Đứng dậy vừa lòng nhìn thành quả lao động đầu tiên của mình, Lục Tiểu Thanh vô cùng đắc ý, mình cũng chẻ được củi đấy chứ. Lại vung rìu lên, "pang" khúc củi gỗ ở trước mặt lại lần nữa bị chia làm hai nửa.
"Làm cả nửa ngày, áp dụng vũ đạo vào việc chẻ củi đúng là có lợi thật, thì ra ta thật sự là một thiên tài, như vậy mà ta cũng phát minh ra được phương thức chẻ củi thoải mái đến thế này, đây chính là vũ đạo chẻ củi duyên dáng." Vừa nói vừa ra một chiêu thiên ngoại phi tiên, thuận thế cho khúc củi ở trước mặt một đao, quá tuyệt.
"Ơ, ngươi là người hôm nay mới đến sao?" một giọng nam thanh thúy từ phía sau truyền đến, Lục Tiểu Thanh cũng không có quay đầu lại, vừa tiến hành vũ đạo chẻ củi, vừa lên tiếng đáp: "Đúng vậy." Một bên xoay tròn cánh tay phải cầm rìu như Phong Hỏa Luân (*), xoay tròn 720 độ, liều mạng liền hướng khúc gỗ trước mặt bổ xuống.
(*Phong Hỏa Lân: bánh xe lửa của Na Tra thái tử)
Pang, không có vừa lòng khi nhìn thấy mặt củi gỗ bị nứt toát ra chứ chưa có bị chẻ ra làm đôi, cầm lấy cây gậy gỗ đoan đoan chính chính muốn gõ xuống, cánh tay run lên "Rìu đâu?" Trừng mắt nhìn, chú ý nhìn vật đang cầm trong tay, lưỡi rìu đâu mất rồi? Sao chỉ còn lại cán rìu thế này.
Lục Tiểu Thanh đứng thẳng người lên nhìn thoáng qua bốn phía một lượt, quái, lưỡi rìu có thể bay đến chỗ nào được nhỉ, ở trong sân đi vài bước, cũng không phát hiện ra bóng dáng lưỡi rìu đâu cả, Lục Tiểu Thanh không khỏi quay đầu nói: "Xin hỏi ngươi có thấy......" Không cần hỏi tiếp nữa, nàng đã biết nó rơi ở chỗ nào.
Chỉ thấy phía sau mình là một nam tử phục sức không khác mình là mấy, đang ôm lấy một bó củi đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt hơn mức bình thường, thân thể cũng không có run run, bình tĩnh đứng ở tại chỗ nhìn Lục Tiểu Thanh, đang duy trì ở tư thế giơ chân ra bước. Mà lưỡi rìu kia đúng là đã chọn góc độ không tồi mà rơi xuống, lúc này nó đang nghiêng nghiêng rung ở trên đầu vai nam tử kia, cắm phập vai áo của hắn lên trên cây cổ thụ ở phía sau, chỉ cách gò má của nam tử kia đúng hai li.
(1 li = 10 hào = 1/3 m)
Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo ngay tức khắc vẻ mặt đỏ bừng chạy tiến lên, vừa rút rìu ra vừa liên thanh nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngại quá, ngại quá, ta không biết lưỡi rìu này lại cũng biết bay, may quá, may mà không có bị thương, cử động xem nào."
Con mắt bình tĩnh của nam tử kia chuyển động một chút, máy móc quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, sau đó hét toáng lên: "Sở tổng quản, ta muốn đổi người, xin ngài hãy mang nàng rời khỏi đây, Sở tổng quản, cứu mạng a." Lục Tiểu Thanh giật mình nhìn nam tử chạy như bay, không khỏi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ mình thật sự đáng sợ như vậy sao?"
Buổi chiều, trong phòng ngủ của Dật Bắc Vương, Xuất Trần đang ngồi ở trên giường xem công văn của ngày hôm nay, Khuynh Tường lặng yên đứng ở một bên, lúc Dật Bắc Vương xử lý công sự, không thích ồn ào. Mới tĩnh lặng được một lát, ngoài cửa vang lên giọng nói nửa buồn bực nửa phẫn nộ của Sở tổng quản: "Vương, tiểu nhân có việc bẩm báo."
Khuynh Tường giương mắt nhìn Sở tổng quản đang đứng ở ngoài cửa, Sở tổng quản này cũng là một lão nhân ở trong phủ, chẳng lẽ thói quen của Vương hắn còn không biết hay sao? Cho dù có chuyện gì trọng đại cũng phải đợi Vương xem công văn xong, mới được tiến lên bẩm báo.
Xuất Trần buông công văn trong tay xuống, nhìn thoáng qua Sở tổng quản vẻ mặt đen xì đang đứng ở ngoài cửa, gằn giọng nói: "Vào đi." Sở tổng quản lau lau mồ hôi nói: "Vương, thật không biết nữ tử này là loại người nào nữa, sáng sớm hôm nay, lão nô đã an bài cho Lục tiểu Thanh việc mà hạ nhân nên làm, nàng cũng không có phản đối, chính là nàng nói rằng cái gì nàng cũng không biết làm, lão nô nghĩ rằng cũng không phải chuyện đại sự gì, làm một lần rồi sẽ quen, không nghĩ tới an bài nàng đến phòng chứa củi, nàng cư nhiên chẻ củi lại có thể suýt chút nữa chẻ chết cả người"
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười xán lạn nói: "Ai ui, là do rìu trong phủ của các ngươi không được chắc, ta bất quá chỉ hơi dùng sức một chút, nó liền bay mất, chuyện này cũng không nên trách ta nha."
Sở tổng quản trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái nói: "Người khác dùng cái rìu đó cũng chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi mới dùng đến là nó liền biết bay, Vương, tiếp theo lão nô không giao cho nàng công việc chẻ củi nữa, liền đem nàng an bài đến phòng giặt quần áo, chỗ này cũng không phải lo lắng về tính mạng cho người khác, không nghĩ tới nàng tự chủ trương, đem hương liệu dùng cho một năm toàn bộ đổ vào trong chậu, áo khoác choàng mà Vương thích nhất giờ xông lên mùi nồng nặc đến ngạt thở."
Lục Tiểu Thanh không khỏi nói thầm: "Tại ta cứ tưởng rằng dùng cái đó để giặt đồ, ta làm sao mà biết được đó là hương liệu, ngửi lại chẳng thấy thơm, ai mà biết nó hòa vào trong nước mới thơm cơ chứ." Vừa nói vừa rùng mình một cái, mùi kia thật sự là xông lên làm cho đầu óc choáng váng.
Sở tổng quản trừng Lục Tiểu Thanh nói: "Vậy còn hầu phòng thì ngươi giải thích ra sao, một hộp trà lá thượng hạng đã bị ngươi dùng tay làm hỏng rồi, hộp trà đó chính là do đại vương ban cho, ở Lăng Tiêu thành chỉ có một hộp đó thôi, là loại trà mà Vương thích uống nhất."
Lục Tiểu Thanh chột dạ nhìn thoáng qua Xuất Trần vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi khoanh chân ở trên giường liếc mắt một cái, cúi đầu lẩm bẩm: "Ta ở nhà đều pha trà như vậy mà, lại nói, ta cũng không uống trà, thường ngày cũng chỉ uống nước lọc, ta uống trà đều là do người khác pha cho ta uống, ta làm sao mà biết không thể dùng tay vốc trà như thế được."
Sở tổng quản toàn thân run run, vẻ mặt cầu xin nói với Xuất Trần: "Vương, quan trọng nhất vẫn không phải là mấy việc đó....này....này...sao chổi này đã đánh rơi viên dạ minh châu Nam Hải mà người thích nhất. Lão nô chỉ là phái nàng đi quét dọn phòng ngủ phụ của Vương, nàng cư nhiên liền......"
Lục Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Cái đó, ta làm sao mà biết được ngươi có hai phòng ngủ, lại nói ngươi vứt lung tung như vậy, ta làm sao mà biết đó là vật mà ngươi thích nhất, còn nữa nếu không phải hắn làm ta giật mình, thì ta cũng sẽ không run tay đánh rơi nó xuống đất như vậy đâu, hắn cũng phải có trách nhiệm." Vừa nói vừa chỉ tay về phía Sở tổng quản, sắp chết cũng phải muốn kéo theo đệm lưng, đây là tác phong trước sau như một của Lục Tiểu Thanh.
Sở tổng quản vội la lên: "Ngươi...... Ngươi......" Cũng không dám phát tác ở trước mặt Xuất Trần, Vương ngày thường tính tình rất tốt, chính là hôm nay toàn bộ những vật mà Vương thích đều bị nha đầu này làm hỏng hết rồi, Vương cho dù tính tình tốt đến mấy cũng sẽ nổi giận cho mà xem.
Xuất Trần nhìn thoáng qua Sở tổng quản đang tức đến phát run, lại liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt vô tội, đang nhìn trộm mình, trên mặt mặc dù không lộ vẻ gì, con ngươi cũng không toát ra hàn khí, nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Lại đây." Vừa nói vừa chỉ vào bên giường, ý bảo nàng ngồi ở bên kia giường.
Lục Tiểu Thanh cũng không dám nghĩ đến chiều hướng tốt, người khẩu phật tâm xà nàng đã thấy nhiều rồi, nếu hắn trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, mình không phải là chết vô cùng thê thảm hay sao. Vì thế nghe lời lê từng bước ngồi xuống bên cạnh giường, trưng vẻ mặt cười rực rỡ như hoa đào mùa xuân, lấy lòng nhìn Xuất Trần.
Xuất Trần vẫy tay áo ý bảo Sở tổng quản lui ra, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tiểu Thanh đang tươi cười quyến rũ một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn công văn của hắn, Lục Tiểu Thanh ngay tức khắc há hốc mồm, việc này nên coi là gì đây? Trong nháy mắt nhìn chằm chằm, nhìn chăm chú vào công văn trên tay Xuất Trần, thấy hắn cư nhiên còn viết viết gì đó lên trên công văn, không khỏi trừng lớn mắt, thật sự xem nhập tâm vậy sao, vậy đem mình ở lại chỗ này để làm gì?
Liếc mắt nhìn thoáng qua Khuynh Tường đứng ở bên cạnh, thấy Khuynh Tường chỉ liếc mắt nhìn mình một cái, sau đó mắt nhìn thẳng, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra là có vấn đề hay không có vấn đề, không khỏi trong lòng bắt đầu có chút hoảng hốt, muốn quấy nhiễu mình không sợ, muốn nghiêm khắc trừng trị gì đó mình cũng chấp nhận, chính là không nói một lời nào, cũng chả biểu hiện sự tức giận, cứ ngồi ở một chỗ như thế này, rốt cuộc là muốn làm gì mình? Sẽ không phải là muốn đem mình ném trở lại vương phủ của cái tên Vương gia chết tiệt kia đó chứ, vậy chẳng phải là mình xong đời rồi hay sao.
Nhấp nhổm hết liếc mắt nhìn Xuất Trần, lại nhìn thoáng qua Khuynh Tường, thấy hai người cũng không để ý nàng, không khỏi nhẹ giọng nói: "Người này, Xuất Trần."
"Vương lúc xem công văn không thích có người quấy rầy." Nhìn thoáng qua Khuynh Tường đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời mình, Lục Tiểu Thanh nhất thời yên lặng, được rồi, được rồi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, vốn đã làm hỏng hết đồ vật mà hắn yêu thích, cũng không biết hắn sẽ phát hỏa như thế nào đây, nếu lại quấy rầy hắn nữa, ta chết là cái chắc, ta trước tiên nhẫn vậy.
Vốn chỉ ngồi ở một mép giường, dần dần trực tiếp ngồi lên trên giường, nhìn Xuất Trần trước mắt đang chuyên chú nhìn công văn, Lục Tiểu Thanh không khỏi ở trong lòng sợ hãi than: "Người này thật sự là lớn lên rất hoàn mỹ mà, hoàn mỹ không thể soi mói, trên thế giới này làm sao có thể có người lớn lên nhìn đẹp mắt như thế này cơ chứ? Nếu hiện tại có máy ảnh thì tốt biết bao, ta chụp hắn vài kiểu, khi trở về cho mọi người biết thế nào mới gọi là mỹ nam."
Hai tay chống ở trên giường, Lục Tiểu Thanh chống má nhìn Xuất Trần, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, hôm nay phải lao động cả một ngày, tuy rằng chẳng làm được một chuyện nào ra hồn, bất quá thật sự là đời này làm nhiều việc nhất chính là ngày hôm nay, đốn củi, giặt quần áo, pha trà, quét dọn phòng ở, chỉ còn thiếu mỗi là chưa làm cơm, hẳn là Sở tổng quản sợ mình sẽ đốt mất nhà bếp, cho nên mới không để cho mình đi nấu cơm.
Sắc đẹp trước mặt nhìn thật là thoải mái, quả thực là vui vẻ thoải mái, Lục Tiểu Thanh mơ mơ màng màng ngắm sắc đẹp, nước miếng một giọt lại một giọt nhỏ xuống, mắt lim dim, cư nhiên nàng đã ngủ mất rồi.
Nửa ngày, Xuất Trần buông công văn trong tay xuống, nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh ngồi ở đối diện hắn đang ngủ rất ngọt ngào, đột nhiên bật cười nói: "Chẳng lẽ ta làm Vương gia lâu như vậy, một chút uy tín đều không có hay sao? Một nữ tử cư nhiên có thể ở dưới tình huống như thế này mà ngủ ngon lành, xem ra ta phải kiểm điểm lại bản thân mới được."
Khuynh Tường sớm đã nhịn nửa ngày, nghẹn cười nói: "Vương, lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể ngủ ở trước mặt ngài như thế này, trước kia không ai là không bị chấn động bởi khí thế cũng như mỹ mạo của ngài, căn bản là không thể bỏ qua được ngài, hôm nay ta xem như đã được nhìn thấy người xem nhẹ ngài rồi."
Xuất Trần nhìn Khuynh Tường liếc mắt một cái nói: "Xem ra ta thật sự đã làm một Vương gia thất bại rồi, cư nhiên cấp dưới cũng dám giễu cợt bổn vương, Khuynh Tường, tuy rằng bổn vương coi ngươi như huynh đệ, bất quá ta cũng không ngại đưa huynh đệ của ta đi rèn luyện một phen đâu."
Khuynh Tường nhất thời thay đổi biểu cảm, vẻ mặt lấy lòng tươi cười nói: "Ty chức làm sao dám cười vương, lại nói hiện tại Lam Vũ không có ở đây, bảo hộ vương chính là chức trách của ty chức, cho nên Khuynh Tường nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Vương. Vương, ty chức đột nhiên nhớ ra còn có việc phải làm, ty chức xin lui xuống trước." Nói xong, lắc mình một cái đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu nữa.
Xuất Trần cười nhẹ, Khuynh Tường này cùng Lam Vũ chính là hộ vệ bên người mình, ngày thường cũng không cấm đoán bọn họ vui đùa, aiz, thật sự là không thể trừng phạt được bọn họ mà.
Nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang nói mơ mỹ nhân, Xuất Trần không khỏi bật cười, đã biết rằng khuôn mặt này của mình quả thật không phải là gương mặt mà nam tử nên có, quả thật là đẹp, đẹp hơn cả nữ nhân, đẹp làm cho người ta hồn bay phách lạc, cho dù là hai vương huynh của mình, từ nhỏ đã nhìn quen khuôn mặt này rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn thất thần, chỉ có nữ tử trước mặt này, cư nhiên có thể đầu tiên tuy cũng là thất thần, nhưng ngay sau đó ánh mắt nhìn mình lại liền vô cùng rõ ràng, tuy rằng miệng không ngừng thầm oán, ca ngợi, nhưng ánh mắt kia lại trong veo không mang theo một chút tình cảm khác lạ nào, chính vì vậy liếc mắt một cái mình mới có thể nổi tâm cứu nàng.
Nhìn Lục Tiểu Thanh cũng xinh đẹp tương tự mình nhưng theo một kiểu khác, Xuất Trần không khỏi thầm nghĩ, nếu Khuynh Nam Vương biết dưới bộ mặt vô cùng bẩn ngày hôm đó là gương mặt khuynh quốc khuynh thành như thế này, không biết có phải hay không sẽ cường ngạnh bắt nàng trở lại, bất quá, cũng phải xem mình có đáp ứng hay không đã.
Nhẹ gõ gõ xuống mặt bàn, Lục Tiểu Thanh nhất thời bị tiếng động đó làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy Xuất Trần vẻ mặt bình tĩnh, Lục Tiểu Thanh lập tức trưng ra gương mặt nịnh nọt, Xuất Trần khẽ cười, nhìn nàng hỏi: "Nghĩ kỹ chưa?"
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, nghĩ kỹ cái gì, mình có nghĩ cái gì đâu, không khỏi cười đến chói cả mắt, nhìn Xuất Trần nói: "Ta thật là không có nghĩ cái gì cả."
"Ngươi đúng là thành thật, hôm nay ngươi làm hỏng nhiều vật ta thích như thế, ngươi phải bồi thường như thế nào đây?"
Lục Tiểu Thanh nhìn Xuất Trần tựa vào đầu giường, thấy hắn cũng không có dấu hiệu dữ dội, chỉ cần không nổi giận, thì cái gì cũng có thể thương lượng được, cười hắc hắc, từ giường bên này đi đến bên cạnh Xuất Trần, thực tự giác giúp Xuất Trần xoa bóp bả vai: "Aiz, ngươi xem ta cái gì cũng không có, có thể cho ta thiếu nợ được hay không? Chờ ngày nào đó ta có tiền sẽ bồi thường cho ngươi."
Xuất Trần nhắm mắt lại, mặc cho Lục Tiểu Thanh xoa bóp bả vai cho hắn, khóe miệng khé nhếch lên một nụ cười, nói: "Có hai con đường cho ngươi lựa chọn, một: quay trở lại Khuynh Nam Vương phủ huấn luyện lại một lần nữa, để biết như thế nào mới là một hạ nhân đủ tư cách, khi nào đã đủ tư cách thì lại quay về chỗ ta; Thứ hai: đi ghi tên vào danh sách đi xây kênh rạch."
Lục Tiểu Thanh nhất thời há hốc mồm, điều thứ nhất không cần phải nói căn bản là không cần nghĩ, điều thứ hai đi xây kênh rạch, ở giữa tiết trời mùa đông lạnh giá thế này mà đi xây kênh rạch, chẳng phải là muốn người ta bị chết cóng hay sao, không thể thực hiện được. Lập tức cười hớ hớ nói: "Có còn có con đường thứ ba nào cho ta lựa chọn hay không?"
Xuất Trần mở mắt ra nhìn Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Ngươi nói xem?" Nhìn cặp mắt hổ phách kia, Lục Tiểu Thanh lúc này hận không thể ngay lập tức móc chúng xuống, nhìn đẹp trai như vậy nhưng lại chẳng có tí tình người nào, không biết thương hương tiếc ngọc, không phải chỉ là một bộ quần áo, một hộp trà lá, một viên minh châu thôi sao, đúng là keo kiệt, căn bản không có một chút khí độ nên có của một Vương gia, còn nói là cái gì Dật Bắc Vương là người thông minh mưu lược nhất Lăng Tiêu thành, xem ra quả nhiên không phải là lời đồn, không để mình phải chịu thiệt một chút nào.
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt sầu khổ suy nghĩ nửa ngày, đau lòng từ trong lòng lấy ra một chuỗi vòng dạ minh châu đưa cho Xuất Trần: "Cầm lấy này, trước chỉ có bằng này bồi thường cho ngươi thôi, đây chính là dạ minh châu tốt nhất, tuy rằng không to bằng viên dạ minh châu kia của ngươi, bất quá đây lại là một chuỗi nha, khẳng định đáng giá bằng một viên dạ minh châu đó cửa ngươi."
Xuất Trần vươn tay ra tiếp nhận, sắc mặt không thay đổi cười nói: "Không có nhìn ra trên người ngươi còn có đồ tốt như vậy, đây chắc là vòng cổ rồi." Vừa nói vừa vuốt vuốt chuỗi hạt trân châu trong tay. Nhìn Xuất Trần cầm chuỗi hạt trân châu mà mình coi như tính mạng, Lục Tiểu Thanh trong lòng đau đớn, chuỗi hạt châu này rất đáng giá đó nha, về sau nó sẽ là tiền vốn cho mình trốn chạy, thế mà phải hai tay dâng cho ác ma, thật sự là trong lòng đang nhỏ máu, nhìn vẻ ngoài đã cho hắn là Thiên sứ, hiện tại cảm thấy phán đoán của mình sai lầm vô cùng nghiêm trọng, là ác ma mới đúng.
Lục Tiểu Thanh đau lòng nói: "Đó là đương nhiên, đây chính là chuỗi vòng mà ta thích nhất." Nhìn chuỗi vòng dạ minh châu kia đang tỏa ra ánh sáng sáng bóng ở trong tay Xuất Trần, đột nhiên có cảm giác mình đang được chiêm ngưỡng hai cực phẩm khuynh thành, vươn tay lấy lại chuỗi hạt châu trong tay Xuất Trần, cũng không quản Xuất Trần phản đối hay không phản đối, trực tiếp đeo lên cổ Xuất Trần, cũng không có nhìn ra sự hứng thú lóe lên trong mắt Xuất Trần, lùi lại vài bước, nhìn ngắm mãn nguyện gật đầu nói: "Aiz, ngươi đeo chuỗi hạt châu này nhìn thật là vừa mắt, thật là, vì sao ta lại thích chuỗi hạt châu này, ngươi đeo nó còn đẹp hơn cả ta, thật sự là không có thiên lý mà." Vốn cảm thấy mệt lử người, hiện tại vừa thấy người cùng vật xứng đôi như vậy, lại thấy cả người phấn chấn hẳn lên.
Xuất Trần tựa vào đầu giường nhìn Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tán thưởng đang nhìn mình, không khỏi cười khổ, người này thực sự đã đem mình trở thành nữ nhân.
Lục Tiểu Thanh không khỏi tán thưởng nói: "Thật khá." Vừa nói vừa tiến lên, nâng cằm Xuất Trần nói: "Mỹ nhân, cười một cái xem nào"
Chỉ thấy trên gương mặt tuyệt mỹ kia, hai tròng mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, Lục Tiểu Thanh lập tức kêu lên không tốt, vội bỏ tay xuống, vẻ mặt cười quyến rũ nói: "Ngươi xem mỹ nhân ta cười có đẹp không?" hai tay không ngừng mát xa bả vai Xuất Trần, lại đấm chân, dốc hết sức làm việc.
Xuất Trần nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang ra sức nắn bóp mát xa cho mình, ánh mắt lấy lòng nhưng lại không tỏ ra sợ hãi, thản nhiên hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"
Lục Tiểu Thanh hơi hơi ngẩn người thuận miệng nói: "Vì sao ta phải sợ ngươi?" Lời vừa ra khỏi miệng lập tức liền thấy không đúng, người nọ hiện tại là chủ tử của mình, mình giờ là người hầu, người hầu không sợ chủ tử không phải là xong đời rồi hay sao, đang muốn sửa miệng đã thấy Xuất Trần quét mắt lại đây liếc mình một cái, trong mắt kia là khẳng định.
Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh môi mấp máy sau lại không nói gì, khó có được gật gật đầu hỏi: "Vì sao?"
Lục Tiểu Thanh cẩn thận nhìn thoáng qua Xuất Thần, thấy hắn không có biểu tình gì, cũng không có tức giận, không khỏi thốt lên: "Không biết, dù sao chính là không sợ, người có dung mạo như vậy nhất định là một thiên sứ, không phải ác ma." Thấy Xuất Trần nhíu nhíu mày, Lục Tiểu Thanh không khỏi nói: "Ngươi không biết đấy thôi, nhìn dung mạo xinh đẹp như thế này giống như được nhìn thấy bao nhiêu cảnh đẹp ý vui vậy, nhìn vào cảm giác thật thoải mái."
Xuất Trần nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh nói: "Trông mặt mà bắt hình dong."
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Cứ coi như là trông mặt mà bắt hình dong đi, ta cũng không ngại cùng đội với ác ma."
Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh đối mặt nhìn nhau một lát, Xuất Trần vươn tay kéo vài lọn tóc của Lục Tiểu Thanh qua, quấn quanh đầu ngón tay mình, Lục Tiểu Thanh cũng không phản đối, ngồi ở một bên ra sức bóp vai cho Xuất Trần, nửa ngày Xuất Trần nói: "Ngày mai cứ tới đây hầu hạ ta đi, nếu giao việc khác cho ngươi làm, chỉ sợ vương phủ này của ta sẽ bị ngươi phá hủy mất."
Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn Xuất Trần nói: "Hầu hạ như thế nào? Nhất bồi? Nhị bồi? Tam bồi?"
Xuất Trần không hiểu ý tứ của Lục Tiểu Thanh, thấy Lục tiểu Thanh trưng bộ mặt Mẫu Dạ Xoa trừng mình, khóe miệng khẽ cong cong, trong tay vẫn nghịch nghịch tóc của Tiểu Thanh như trước, khẽ nói: "Vậy lục bồi đi."