Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 61: Nhận định, xác định và khẳng định
Chương 61: Nhận định, xác định và khẳng định
Một lát sau, bốn nha đầu hùng hổ vọt vào, nhìn khắp mọi nơi, Tiểu Xảo hỏi: “Người đâu? Chạy đi đâu mất rồi?”
Trong phòng làm gì có ma nào, chỉ có một chiếc giường lộn xộn mà thôi.
Ngoài phòng khách, Thục vương Lý Cách nhấp một ngụm trà, nói: “Cửu đệ, nghe nói hôm qua đệ dẫn Kình Quận vương Vô Diễm đốt lửa một ngày ở ngoài thành, lửa vừa tắt thì trời đã đổ mưa. Tam ca ta trước giờ còn không biết Cửu đệ có tài cầu mưa như vậy. Nếu hôm qua đệ thông báo một tiếng, Thục vương phủ của ta cũng có thể góp một phần sức.”
Thiên Vũ thản nhiên cười, nói: “Đệ đâu biết cầu mưa gì, hôm qua chỉ do may mắn vừa đúng dịp mà thôi. Còn hôm nay trời có mưa hay không cũng đâu phải do chúng ta quyết định, Tam ca quá lời rồi.”
Lý Cách mỉm cười nói: “Lời này cũng có lý, nhưng hôm qua thật sự Cửu đệ đã làm một chuyện rất tốt. Giảm được đại hạn, làm phụ hoàng và triều đình thở phào một hơi. Đệ phải ghi cách này lại, nếu sau này còn gặp tình huống như vậy thì chúng ta cũng không đến mức phải bó tay hết cách.”
Thiên Vũ gật đầu nói: “Hôm nay đệ đã nói chi tiết lại cho phụ hoàng và Viên Thiên Cương. Thật ra cách đó cũng rất đơn giản, chỉ cần sự phối hợp của khí trời mà thôi, mà chính vì vậy nên đệ mới không hiểu tại sao lại thành công? Vấn đề này chắc phải để cho Viên Thiên Cương tìm hiểu mới được.”
Nhìn Thiên Vũ, Lý Cách nói: “Vốn việc xem thiên văn này chúng ta cũng không am hiểu lắm, nhưng có cách thì vẫn tốt hơn là không có. Cửu đệ, Tam ca ta cũng không phải người ngoài, không khách khí với đệ nữa. Mục đích chuyến này của ta là muốn gặp mặt vị cao nhân có thể nghĩ ra những cách này. Nghe nói việc diệt nạn châu chấu mấy ngày trước cũng là công của hắn. Tam ca còn chưa được gặp một nhân tài như vậy, sao có thể bỏ lỡ dịp này được.”
Thiên Vũ cười nói: “Chuyện nào có đáng gì, thật ra những cách này cũng không phải của nàng, mà là của những người có trí tuệ uyên bác ở nơi nàng sống nghĩ ra, lần này chẳng may bị nàng đụng phải thôi. Nếu Tam ca muốn gặp thì chắc phải đợi thêm một lát rồi, có thể nàng còn đang ngủ.” Dừng một chút, hắn lại như nghĩ tới điều gì đó, cười bổ sung: “Tam ca, đến lúc đó chỉ sợ huynh sẽ thấy thất vọng, tính tình cô nàng này rất quái dị.”
“Hừ, tính tình của ta quái dị lúc nào? Thiên Vũ trời đánh, dám nói xấu sau lưng ta, xem chút nữa ta xử lý huynh thế nào.” Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh đang ngồi xổm ngoài cửa mở to mắt nhìn lén liền nghiến răng tức giận bất bình.
“Tránh ra, đừng kéo ta, Hồng Ngọc, có phải muội không đấy? Đừng kéo ta, để ta xem họ còn nói linh tinh gì về ta nữa. Đừng kéo nữa, Hồng Ngọc, có nghe không?” Hồng Ngọc càng lúc càng không nghe lời rồi, nói đến vậy rồi mà vẫn túm gì mà túm chứ. Lục Tiểu Thanh quay phắt lại, cả giận nói: “Hồng Ngọc, muội dám không nghe lời….”
Một bộ lông đen, tiêu chuẩn không béo không gầy, khí vũ hiên ngang long hành hổ bộ, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh, miệng còn tương đối lịch sự cắn lấy góc áo nàng, cẩu khốc ca đẹp trai lịch sự như vậy thật đúng là khó gặp. Lục Tiểu Thanh trầm mặc vài giây, gật đầu coi như chào hỏi lịch sự với nó, sau đó kêu lớn: “Oa, ta ngất, chó ở đâu ra vậy? Là chó nhà ai? Đừng cắn ta, cút, đừng cắn ta, oa, Thiên Vũ cứu mạng…”
Thục vương nhíu mày nhìn nữ nhân đạp cửa xông vào đại sảnh như bị điên này, nàng ta còn đang giao tranh kịch liệt với chó yêu của mình nữa. Thiên Vũ đã quen với cách xuất hiện kinh thiên động địa của Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói với Lý Cách: “Tam ca, người huynh muốn gặp đã đến.”
“Là nàng? Cửu đệ, đừng đùa chứ.” Vung tay ra dấu cho chó yêu lùi ra, Lý Cách buồn bực nhìn nữ nhân ngồi phịch luôn trên mặt đất không đứng dậy này.
“Đúng là năm hạn, sao lại đen đủi đến mức vừa ra cửa đã bị chó cắn. Trời ạ, xem có miệng vết thương không, nếu bị chó dại thì toi mất, nơi này có ươm giống chó điên không vậy? Ta là đóa hoa tương lai của đất nước, ta còn là nụ xinh bé nhỏ, ta chưa sống đủ a, chẳng lẽ ngươi định làm cho ta ‘ Gió đìu hiu, nước sông Dịch lạnh.Tráng sĩ một đi không bao giờ trở lại.’ sao? Ta còn chưa đến mức đó a, bị chó cắn chết, dù xuống âm phủ cũng chẳng có mặt mũi nào. Ít nhất phải cho ta sống làm người tài, chết làm quỷ lớn chứ. Hãn, ta thế này thì tính là cái gì với cái gì đây?”
Lý Cách giật mình nhìn nữ tử đang ngồi dưới đất lảm nhảm này. Đây chính là kỳ nhân dị sĩ dùng kế diệt bọ, đốt lửa cầu mưa sao? Sao càng nhìn càng không thấy giống vậy.
Thiên Vũ một bên dùng tay day day huyệt thái dương, ho khan một tiếng, noi: “Quản gia, còn không mau ra mắt Thục vương. Chó của Thục vương không biết cắn người, nàng có thể yên tâm là mình sẽ không đi đời nhà ma đâu.”
Lý Cách ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiên Vũ, từ bao giờ mà người luôn ôn hòa giữ lễ như Cửu đệ lại dùng một nữ tử như vậy làm quản gia, mà còn cười nói nhẹ nhàng như vậy nữa. Lại cúi đầu nhìn xuống nữ tử đang ngồi dưới đất kia, sau một hồi lảm nhảm, nàng đứng dậy phủi phủi bụi, sau đó cư nhiên chạy phắt ra ngoài.
Lý Cách nhất thời há hốc mồm, Thiên Vũ cũng trợn mắt nhìn trân trối. Chàng không ngờ rằng Lục Tiểu Thanh sẽ không nể mặt mình như vậy, sau khi chàng giới thiệu thân phận của người ngồi cạnh xong lại chẳng nói chẳng rằng phủi mông bỏ trốn mất dạng. Đúng là cô nàng này luôn gây cho chàng bất ngờ và kinh hỉ ngoài ý muốn a.
Vừa hắng giọng chuẩn bị nói giúp nàng thì lại chợt thấy Lục Tiểu Thanh vọt từ ngoài cửa vào. Nàng chậm rãi đi vào đại sảnh, phất chiếc khăn tay lên vai, hai gối hơi nhún xuống, nói: “Quản gia Tấn vương phủ Lục Tiểu Thanh ra mắt Thục vương gia, Thục vương gia cát tường.”
Trầm mặc, một lúc lâu sau Thiên Vũ mới bật ra được một câu: “Quản gia, nàng đang dùng lễ tiết gì vậy?”
Xong đời, bị chó dọa bay mất ba hồn, rồi lại bị hai chữ Thục vương làm rụng nốt bảy vía còn lại, chưa suy nghĩ gì đã dùng ra lễ nghi của nhà Thanh. Không có cách nào a, trước khi xuyên qua nàng chỉ xem phim kịch về nhà Thanh, đã quen thuộc với lễ nghi đó đến mức không cần nghĩ cũng có thể múa bút thành văn.
Dừng một chút, nàng hơi đỏ mặt nói: “Làm lại, Quản gia Tấn vương phủ Lục Tiểu Thanh xin ra mắt Vương gia. Vương gia phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, dung mạo tựa Phan An. Hôm nay có thể gặp được ngài đúng là phúc ba đời, không, phúc mười đời của tiểu nữ.”
Lý Cách nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Là ngươi?”
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi lại: “Vương gia đã từng gặp tiểu nữ tử sao? Nhưng sao ta lại chưa gặp ngài bao giờ nhỉ? Lấy tướng mạo của ngài, tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ trong lòng, muốn quên cũng không quên được ấy chứ. Nhưng trong đầu ta lại không có ấn tượng gì, xem ra đúng là trước đây ta chưa từng gặp Vương gia.”
Hừ, muốn tìm ta tính sổ thì cứ đợi đấy, đánh chết ta cũng không nhận, xem ngươi làm được gì ta?
Lý Cách hơi ngẩn người nhìn Thiên Vũ, mà Thiên Vũ lại nghẹn lời không biết nói gì, một lúc sau Lý Cách mới nói: “Cửu đệ, đây chính là người mà chúng ta vừa nói sao? Đệ chắc chứ?”
Thiên Vũ ho khan hai tiếng, nói: “Đệ chắc chắn.”
Lý Cách lại quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, nói: “Ngươi chính là người diệt châu chấu, đốt lửa cầu mưa?”
Lục Tiểu Thanh gật mạnh đầu, nói: “Ta nhận định, xác định và khẳng định.”
Không khí trong đại sảnh cực kỳ trầm mặc, một lát sau Lý Cách mới ho khan, nói: “Cửu đệ, bây giờ ta có thể hiểu vì sao đệ nói việc này chỉ là trùng hợp.”
Nói vậy là có ý gì? Coi thường ta thì cứ nói thẳng, trùng hợp gì chứ? Ngươi thử trùng hợp như vậy ta xem. Lục Tiểu Thanh tức giận nhìn chằm chằm Thiên Vũ, rất rõ ràng, Thục vương này đến Tấn vương gia cũng không trêu nổi chứ đừng nói đến mình.
Thiên Vũ bật cười, không để ý đến ánh mắt của Lục Tiểu Thanh, nói: “Vốn mọi việc đã là trùng hợp, nếu có thể thay đổi được thời tiết thì đã là thần rồi.”
Lý Cách gật gật đầu nói: “Nói rất đúng, ngay cả Viên Thiên Cương cũng không cầu mưa được, những người khác chắc cũng chỉ do may mắn thôi. Tốt lắm, Cửu đệ, Tam ca không quấy rầy ngươi nữa. Nếu rảnh thì cứ đến chỗ ta, hai huynh đệ thân cận thêm một chút.”
Thiên Vũ gật đầu đáp ứng.
Tiễn Lý Cách về, Lục Tiểu Thanh phẫn nộ nói: “Thiên Vũ, huynh khá lắm, dám nói ta nói linh tinh, còn trùng hợp nữa. Nếu trùng hợp thì huynh trùng hợp thử cho ta xem.”
Thiên Vũ mỉm cười cốc đầu nàng: “Nàng không nghĩ lại xem. Nếu ta nói tất cả những việc này đều do nàng sắp xếp, vậy một người có thể điều khiển nắng mưa, có thể đấu với trời sẽ có địa vị gì? Sự hiện hữu của hắn sẽ ảnh hưởng đến bách tính thế nào? Ảnh hưởng đến hoàng thất thế nào? Tiểu Thanh, khi một người có thể làm được những việc quá siêu nhiên thì một số việc sẽ rất khó nói.”
Lục Tiểu Thanh hiểu được hàm ý trong nửa câu sau của Thiên Vũ. Khi một người có địa vị như một vị thần trong lòng dân chúng, cho dù hoàng đế có anh minh đến mấy cũng sẽ phải e ngại. Một đất nước chỉ cần một vị thần, và đó chính là hoàng đế. Ngoài ra ngươi có thể cúng bái ai đó trong ảo tưởng, nhưng người đó tuyệt đối không thể tồn tại! Nếu tồn tại thì nó sẽ uy hiếp đến địa vị của hoàng đế, uy hiếp đến các hoàng tử. Lúc đó, kết cục của ngươi không cần nói cũng biết.
Nhìn sắc mặt của Lục Tiểu Thanh, Thiên Vũ biết nàng đã hiểu được, ôn nhu nói: “Có vài điều nàng không hiểu, vì vậy nên hãy tin tưởng chúng ta. Bất kể thế nào, ta và Vô Diễm sẽ không hại nàng.”
Đã hiểu được ý của Thiên Vũ, đương nhiên Lục Tiểu Thanh sẽ không tức giận nữa. Mà nàng vốn cũng không giận thật, nếu Thiên Vũ nói điều gì thì tất nhiên sẽ có cái lý của chàng. Dù sao mình cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình, kệ hắn đi. Nàng lập tức nháy nháy mắt nói: “Ta cũng không so đo với huynh, nhưng hôm nay huynh làm ảnh hưởng tới danh dự của ta, nói tính tình của ta quái dị, ta thật sự quái dị sao? Nếu dám nói lung tung thì cũng phải trả một cái giá tương ứng. Vốn vị trí Tổng quản này không cần tiền công của huynh, nhưng vì đền bù tổn thất lần này, ta muốn huynh phải trả tiền công, hắc. Này, huynh đừng chạy a, ta còn chưa nói xong mà, này này…”