Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 58: Trò giỏi hơn thầy
Chương 58: Trò giỏi hơn thầy
Lan Tâm a một tiếng rồi cười khanh khách nói: “Chủ yếu là bốn người bọn muội sợ tỷ tỷ ở đây một mình buồn chán, nên bọn muội đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ ở đây mà bọn muội lại ở trên núi, bọn muội không yên tâm. Nên có mưa hay không mặc dù bọn muội cũng tò mò, nhưng không quan tâm nhiều lắm, tỷ tỷ mới là mối quan tâm lớn của bọn muội nên quyết định xuống dưới với tỷ tỷ”
Tiểu Thanh liên tục gật gù rồi giơ ngón cái lên với Lan Tâm nói “Quả nhiên là tâm huyết của ta, không hổ theo ta từ ngày đó, nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, đúng là muội muội của ta”
Lan Tâm không thay đổi sắc mặt, nghiêm trang nói: “Tỷ tỷ, Lan Tâm đâu có nói dối, những lời muội nói đều là thật, không tin tỷ tỷ hỏi ba người còn lại xem”. Lục Tụ vừa cười vừa gật đầu nói: “Đúng vậy, Lan Tâm nói thật đó, bọn muội đều vì tỷ tỷ nên mới xuống đây” Hồng Ngọc và Tiêu Xảo ở bên cạnh yên lặng cười.
Lục Tiểu Thanh đưa hai tay ra ôm vai Lan Tâm, cảm khái nói “Thật sự là trò giỏi hơn thầy, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy. Về sau tất cả bản lĩnh của ta sẽ để truyền lại cho muội, đã lâu rồi không gặp được người có ngộ tính cao như vậy. Lục Tụ, muội xem bản thân mình xem, chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra muội đang nói dối. Tất cả là kỹ xảo, cho dù nói dối cũng cần phải có kỹ xảo, về sau chú ý học tập Lan Tâm nhiều một chút”.
Lan Tâm nghi hoặc nhìn Tiểu Thanh nói: “Tỷ tỷ, Lan Tâm là người thật thà, đâu có nói dối đâu? Tỷ tỷ đừng nói như vậy làm hỏng thanh danh của Lan Tâm”
Tiểu Thanh giơ ngón tay cái lên, sợ hãi than: “Cao nhân, thật sự là cao nhân, nói dối không chớp mắt, có muội muội như vậy xem ra địa vị của ta thật sự bị đe dọa nha. Tông sư bịa chuyện mà bị đệ tử qua mặt thì ta còn chút thể diện nào chứ!”
Bốn nha đầu nghe Tiểu Thanh nói xong đều vờ tức giận, giậm chân, làm bộ gào khóc oan ức, rồi tất cả đều không nhịn được mà phá lên cười ha ha. Hồng Ngọc cười nói: “Nhìn xem bộ dạng chúng ta thế nào, đều giống bọn lưu manh hết cả rồi, tất cả đều bị tỷ tỷ làm hỏng rồi.”
Tiêu Xảo vừa cười vừa nói: “Không có biện pháp, người ta nói vật họp theo loài, chúng ta phần lớn đều giống tỷ tỷ, nói cười vô căn cứ, là người thật hoang đường.”
Lục Tụ nói tiếp: “Đúng vậy, nếu chúng ta không giống tỷ tỷ, thì ngày đó đã không theo nàng rời khỏi Quận Vương gia. Bình thường người ta sẽ nói như vậy là bất trung, bất nhân, là một đám vong ân phụ nghĩa. Nhưng đi theo tỷ tỷ giống như chuyện kinh thiên địa nghĩa, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, làm người như vậy mới vui sướng, tiêu sái.”
Lan Tâm nghiêm túc gật đầu, cười nói: “Đi theo tỷ tỷ làm Lan Tâm cảm thấy mình giống như nam tử. Muốn làm gì thì làm thế đó, hoàn toàn tự do tự tại, không phải theo tôn ti trật tự. Đây là việc ngày xưa Lan Tâm hoàn toàn không nghĩ tới. Ngày xưa chỉ biết chúng ta là thân phận nha hoàn, nếu được chủ tử để mắt thì coi như là nha hoàn thị tẩm. Bây giờ mới thấy trời đất bao la, so với trước kia như ếch ngồi đáy giếng.”
Bốn nha đầu lúc này đều nghiêm túc, Hồng Ngọc nói: “Trước kia ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày ta có thể ở trong Tấn Vương phủ ra lệnh cho nhiều người như vậy. Cũng đã từng nghĩ tới mình được chủ tử đánh giá cao, nhưng chưa từng nghĩ mình theo tỷ tỷ làm quản gia, chỉ với mấy tỷ muội chúng ta mà thu vén gọn gàng Tấn vương phủ, thật tự hào. Bây giờ mới biết được cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, không vì bản thân là nữ tử mà phải phụ thuộc, mà chúng ta cũng có thể tự quyết định cuộc sống của mình.”
Lục Tụ cũng gật đầu đồng ý, Tiểu Thanh vẫy vẫy tay nói: “Trời đất bao la, các muội mới nhìn thấy được bao nhiêu? Sau này ta đưa các muội đi du ngoạn, ăn thịt cừu cả tảng lớn, uống rượu bằng bát to, sống như vậy mới vui vẻ. Trời cao mặc chim bay lượn, biển rộng mặc cá bơi lội, sống như vậy mới là sống.”
Cả đám nhìn nhau nói: “Nghe tỷ tỷ nói thật hay, chúng muội nhất định đi theo tỷ tỷ.”
Tiểu Thanh liếc mắt nhìn vẻ mặt mong chờ của bốn người, cười hắc hắc nói: “Lời nói mà thôi, tin thật sao? Muốn thật sao?”
Bốn người vẻ mặt hung tợn, đều đứng dậy hướng về phía Tiểu Thanh, Tiểu Thanh thấy bốn người vẻ mặt hung hăng vội vàng nói: “Làm gì vậy? Làm gì vậy? Lời nói thôi mà, không cần phải tức giận nha”
Lan Tâm nghiến răng nói: “Tỷ nói xem, dám lừa gạt chúng ta, đúng là không muốn sống, bọn tỷ muội, tỷ tỷ cần được giáo huấn, xông lên” Dứt lời, bốn nha đầu như bầy sói lao vào đánh hổ.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, rồi sau đó là “khanh khách” “ha ha ha” “Hắc hắc hắc”…. Âm thanh vừa cười vừa trêu đùa vang xa. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng Tiểu Thanh cầu xin: “Bốn nha đầu tha mạng a~, tỷ tỷ không dám nói dối, đều mang các muội đi cùng, a….”
Trên núi, Vô Diễm và Thiên Vũ vẫn đang quan sát bầu trời và đốt lửa nhìn nhau cười khổ. Thiên Vũ lắc đầu khẽ cười nói: “Khi nào thì Tiểu Thanh có thể ngồi yên được. Giao việc cho chúng ta, còn nàng thì chạy ra một chỗ nghỉ ngơi. Ban đầu đệ còn tưởng dựng gian chòi để cầu mưa, hóa ra là dựng chòi cho nàng che nắng. Đúng là làm cho người ta không tưởng tượng được.”
Vô Diễm cũng cong cong khóe miệng nói: “Nàng đúng là rất lười, có thể ngồi quyết không đứng, có thể nằm quyết không ngồi, muốn nàng hướng dẫn cho đệ thì còn được, muốn nàng bắt tay vào làm việc là điều không tưởng. Ta nghĩ nếu không có chúng ta làm thay nàng, chắc chắn nàng sẽ không nói nàng có cách cầu mưa, đúng là lười thật sự.”
Thiên Vũ thấy Vô Diễm nói về Tiểu Thanh thật đúng, không khỏi bật cười nói: “Tiểu Thanh đúng là người như vậy, tính cách bốc đồng, bên ngoài thì tỏ vẻ không quan tâm. Thật ra trong lòng rất mềm yếu, thấy dân chúng chịu khổ, nàng không nói gì mà trực tiếp hành động giúp họ, nữ tử như vậy quả thật khó tìm.”
Vô Diễm cười nói: “Đệ lại đề cao nàng như vậy. Nếu đệ hỏi nàng vì sao muốn cầu mưa? Nàng chắc chắn sẽ mở miệng nói đạo lý to lớn, thực ra là nàng nhất thời mềm lòng. Nếu không có chúng ta hỗ trợ, nàng cùng lắm chỉ thở dài than sao trời không mưa làm cho dân chúng khổ sở. Còn nàng cùng lắm là chịu được hai ngày rồi chạy đi Giang Nam tránh nóng. Lòng nhiệt tình của nàng chỉ có bấy nhiêu đó, nếu quá, dù cho trời sập xuống nàng cũng mặc kệ, vì còn nhiều người khác cao hơn nàng đứng chống trời, không tới lượt nàng lo lắng.”
Thiên Vũ ngẫm lại cũng thấy Vô Diễm nói có lý, thấp giọng cười nói: “Tiểu Thanh này cả người đầy khuyết điểm, lại làm cho mọi người yêu quý, nên dù có là khuyết điểm cũng thấy đáng yêu.”
Vô Diễm quay đầu nhìn gian chòi dựng trên sườn núi, trên gương mặt lãnh khốc toát ra nét ôn nhu, cười nói: “Làm người thì có ai không có khuyết điểm cơ chứ, nàng đem khuyết điểm phô ra, ưu điểm lại giấu bên trong. Nếu không hiểu nàng mà chỉ nghe nàng nói thì sẽ thấy nàng là người kiêu ngạo, ương ngạnh, không có lễ giáo, là người không có đầu óc. Thực tế nàng sống tự do, tiêu sái, lễ tiết thế gian không gò ép được nàng, nàng tự do làm theo ý mình.”
Thiên Vũ đồng ý nói: “Có lẽ ở thời của nàng mọi người đều tự do, không có nhiều quy củ, không có nhiều bận tâm, nên mới có Tiểu Thanh tiêu sái như vậy.”
Vô Diễm gật đầu nói: “Đúng vậy, nên thực hiện ý tưởng của nàng thật kinh thế hãi tục. Nhưng tính cách của nàng rất dễ đắc tội với người khác. Có lẽ nàng thấy nàng không có gì sai, nhưng ở kinh thành sẽ nảy sinh rất nhiều chuyện, cho nên ở đây chỉ chúng ta mới có thể bảo hộ nàng. Chỉ có chúng ta mới có khả năng che chắn cho nàng. Ngay cả có một số việc nàng không thích, nhưng chúng ta sẽ vẫn bảo vệ nàng.”
Thiên Vũ liếc Vô Diễm rồi nói: “Đệ không hỏi nàng vì sao bỏ phủ của huynh chạy sang phủ nhà đệ, cũng không biết vì sao nàng tức giận. Nhưng huynh nói đúng, ở thế giới này chỉ có chúng ta bảo hộ cho nàng, mà chúng ta lại càng không muốn thương tổn nàng.”
Vô Diễm trầm mặc một lát rồi nói: “Ta sẽ không thương tổn nàng, sao ta có thể thương tổn nàng chứ.”