Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 50: Thục vương
Chương 50: Thục vương
Xa phu ăn mặc chỉnh tề nhìn thấy một nữ nhân quần áo bẩn thỉu, đầu tóc bù xù lại còn kiêu ngạo chỉ vào mặt mình mà mắng chửi, trong lòng bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Mắt của ngươi để làm gì? Đường đi to như vậy mà ngươi không biết tránh, bị đụng vào là đáng lắm.”
Lục Tiểu Thanh giận dữ, vung tay chụp lấy càng xe quát: “Được lắm, ngươi đụng vào ta trước lại còn đổ ngược là do ta không đúng, ngã tư đường to như vậy sao ngươi không biết đi né sang bên cạnh, ai cho ngươi đi giữa đường? Ngươi dựa vào cái gì mà đi giữa đường? Ta nói cho ngươi biết, đây là kinh thành, chỉ có Hoàng Đế mới có tư cách đi giữa đường, ngươi là ai mà dám đòi hỏi người khác phải nhường đường cho ngươi, được, ta thấy ngươi coi mình còn to hơn Hoàng Đế đi.”
Tự nhiên bị chụp mũ to hơn Hoàng Đế, xa phu nhất thời đỏ bừng mặt mũi, nói không ra lời, Lục Tiểu Thanh cũng không có ý buông tha, một tay lôi kéo rồi quát: “Đi nhanh, chúng ta đến nha môn phân xử, ta xem ngươi hôm nay có phải muốn to hơn Hoàng Đế hay không?”
Lúc này rèm xe ngựa nhẹ nhàng vén lên, trong xe là một người ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nhìn bọn họ, Lục Tiểu Thanh cứ nghĩ trong xe không có người, ầm ĩ cả nửa ngày hắn mới lộ diện, nên trong lòng càng thấy ác cảm, trừng mắt nhìn người trong xe, tay vẫn túm chặt xa phu.
Nam tử bên trong xe chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo uy nghiêm, mày kiếm kiêu ngạo, anh khí có thừa, ngũ quan đẹp đẽ hiện ra tia trầm ổn, toát ra khí thế bức người.
Nam tử thấy Tiểu Thanh không nhượng bộ, ánh mắt căm tức nhìn mình, chỉ nhíu nhíu mày lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Thanh. Hồng Ngọc thở hổn hển vừa đuổi kịp đến, một bên túm Tiểu Thanh rồi nói: “Tỷ tỷ, tỷ buông tay ra, giữa ban ngày ban mặt ở trên đường cái túm nam nhân thì còn ra thể thống gì nữa, mọi người đều nhìn kìa” vừa nói vừa giúp Tiểu Thanh sửa sang lại tóc tai bù xù do bị ngã.
Lục Tiểu Thanh xem chừng xa phu cũng không dám chạy, tức giận hừ một tiếng rồi buông tay, quay lại cho Hồng Ngọc sửa lại tóc, tùy tiện tháo đồ trang sức trên đầu xuống, lấy tay cào cào tóc, rồi lấy ống tay áo lau mặt, mắt thì vẫn trừng xa phu và nam tử đang yên lặng trong xe.
Nam tử trong xe thấy nữ tử trước mặt động tác thô tục, sắc mặt không thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Lục Tiểu Thanh nhướng mi cả giận nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi là ai, ngươi đã dám hỏi ta là ai, ta là ai ngươi không có tư cách để biết.”
Nam tử kia sắc mặt trầm xuống, nhìn quét qua Tiểu Thanh rồi nói: “Nữ tử mà vẻ mặt không đoan trang, lễ nghi không có, ở trên đường cái lớn tiếng mắng chửi còn ra bộ dáng gì nữa”
“Ta chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi còn dám trả đũa, ta là cái dạng gì không cần ngươi xen vào. Chỉ cần liếc qua ngươi là ta đã thấy ngươi là người lớn lên mà ngay cả quy củ tối thiểu cũng không hiểu. Ngươi dạy gia nhân của ngươi đụng vào người khác rồi bỏ chạy sao, ngay cả lễ phép tối thiểu cũng không có, ngươi có tư cách gì mà giáo huấn ta!” tức chết ta, dám nói ta giống người đàn bà chanh chua, ta chanh chua cho ngươi xem luôn.
Lời này vừa nói ra, xa phu ở một bên bỗng thất sắc, nổi giận nói: “Lớn mật, dám…” Nam tử vung tay lên, xa phu lập tức im miệng không dám nói tiếp, nhưng hai mắt thì vô cùng tức giận mà trừng Tiểu Thanh.
Nam tử thâm trầm lạnh lùng hỏi: “Ngươi là người nhà ai?”
Tiểu Thanh vênh mặt nói: “Ta là Lục Tiểu Thanh, đứng không thay tên, ngồi không đổi họ, ở Tấn Vương phủ, nếu ngươi muốn tìm ta tính sổ, ta lúc nào cũng tiếp được, giờ ta muốn ngươi xin lỗi, xin lỗi”
Nam tử kia mới nghe thì sửng sốt, sau lại cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, Tấn Vương phủ làm gì có người như ngươi.”
Lục Tiểu Thanh vỗ càng xe quát: “Ngươi không biết không có nghĩa là không có, bây giờ ta muốn ngươi xin lỗi, ngươi nghe thấy không, ngươi xin lỗi ta chưa?”
Nam tử lạnh lùng đánh giá Tiểu Thanh từ trên xuống dưới vài lần, nửa ngày sau thu lại sự tức giận, thản nhiên nói: “Trở về nói với lão Cửu, Tam ca hắn ngày khác tới cửa tạ lỗi”. Tiếng nói vừa dứt, tay cũng buông rèm che xuống, quát; “Còn không đánh xe”. Xa phu vội vàng đánh xe đi, còn lại Tiểu Thanh không hiểu gì trừng mắt nhìn xe chạy xa dần.
“Cái gì chứ? Hắn ta nói ngày khác đến lão Cửu xin lỗi, người này óc bã đậu sao, mà lão Cửu là ai?” Tiểu Thanh vẻ mặt buồn bực, bất mãn nhìn theo xe ngựa.
“Tiểu thư, vừa rồi là Thục Vương gia, chuyện này làm thế nào cho tốt đây?” Hồng Ngọc nghe người kia nói câu cuối cùng thì khẩn trương nói.
Tiểu Thanh quay đầu, vô cùng buồn bực nói: “Sao lại là Vương gia nữa, kinh thành này rốt cuộc là có bao nhiêu Vương gia? Sao đi đến đâu cũng gặp Vương gia vậy?” Hồng Ngọc lôi kéo Tiểu Thanh đi cũng không giải thích gì thêm, người xung quanh tò mò túm lại xem náo nhiệt cũng bắt đầu tản đi.
“Hồng Ngọc à, sao muội không nói sớm, Thục vương Lý Cách ta vẫn còn nhớ, lịch sử vẫn ghi lại nhân vật hào kiệt như vậy, ta sớm biết hắn là Thục Vương thì đã xin chữ ký rồi” Tiểu Thanh vừa bước chân vào Tấn Vương phủ, vừa bất mãn nói với Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc mặt đầy hắc tuyến nói: “Tỷ tỷ, muội chưa gặp Thục Vương sao biết Thục Vương trông ra sao? Nếu hắn không nói là Tam ca của Tấn Vương gia, thì muội cũng chẳng biết hắn là ai, người còn nghi ngờ muội!”.
Lục Tiểu Thanh khoát tay nói: “Quên đi, không ngờ mới vào kinh thành vài ngày, ta đã đắc tội với Quận Vương phi và Thục Vương, xem ra ta với phong thủy nơi này tương khắc, đúng rồi, ta cứ bye bye trước, chuyện tranh chấp bất hòa của các nhà giao cho Tấn Vương vĩ đại đi, ca ca của hắn thì để hắn tiếp”. Vừa nói vừa giơ tay áo che mặt đi vào.
Nhìn Tiểu Thanh vào phủ mà che mặt như đi cướp, Hồng Ngọc vừa buồn cười vừa giận, vừa rồi còn mắng mỏ Lão tử không sợ, vừa nghe là Thục Vương gia thì ném luôn cho Tấn Vương đối phó, hắc hắc, vừa rồi còn mắng Thục Vương gia không được giáo dục tốt, chẳng phải là mắng Hoàng đế đương triều sao, lớn gan như vậy giờ còn che mặt làm gì? Không phải là trước sau không đồng nhất sao. Mà bye bye là gì? Chỉ nghe nói bái thần bái phật, chứ chưa nghe tự mình bái mình, tỷ tỷ không biết là người nơi nào? Nói chuyện thật quái dị.