Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 129: Mang theo Xuất Trần đi tìm Vô Diễm
Chương 129: Mang theo Xuất Trần đi tìm Vô Diễm
Hai người đối diện nửa ngày, không ai mở miệng, trong bầu không khí lạnh như băng, Quận vương phi đột nhiên mở miệng: "Ngươi cấp quân lương là vì Vương gia, hay là vì Tấn vương gia?"
Lục Tiểu Thanh nhướng mi không hiểu rõ ý của nàng lắm, liền lạnh nhạt nói "Vì ai hẳn là đã rất rõ ràng rồi."
Quận vương phi lạnh lùng nhìn quét Lục Tiểu Thanh vài lần, sau nói: "Ngay cả táng gia bại sản, ngươi cũng nguyện ý sao?"
Quận vương phi này thật là kỳ quái, dựa vào ngày đó mình kiêu ngạo với nàng ta như vậy, nhẽ ra hôm nay nàng ta phải điên cuồng xông lên đánh mình mới đúng chứ, sao lại còn có tâm tình hỏi mấy chuyện linh tinh như thế này, hơn nữa hỏi mấy vấn đề cũng không khó trả lời, Lục Tiểu Thanh không khỏi nói: "Vinh hoa phú quý cũng chỉ là vật ngoài thân, những thứ đó sao có thể so sánh với mạng sống được, táng gia bại sản sẽ không tiếc."
Trong mắt Quận vương phi hiện lên một tia hâm mộ, đột nhiên nói: "Cho dù muốn tính mạng của ngươi, vì hắn ngươi cho hay là không cho?"
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, trong đầu đột nhiên nhớ tới một màn ở vách núi đen ngày trước, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy nàng kia, trong vòm ngực ấm áp kia, sống chết có nhau kia, lập tức thốt ra: "Cho."
Một từ cho thốt ra làm cho hai người lập tức lâm vào trầm mặc, nửa ngày sau, Quận vương phi đột nhiên cười khẽ, mang theo cảm giác lạnh như băng, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng, Lục Tiểu Thanh nhìn Quận vương phi đang cười khẽ, nhíu mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc là muốn nói gì?"
Quận vương phi lập tức dừng lại tiếng cười, gương mặt vô cảm nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nếu có thể cùng hắn sống chết có nhau, vì sao không cùng hắn ở một chỗ? Hay là ngươi đang đợi hắn hưu ta? Chờ hắn thú ngươi làm chính thất?"
Lục Tiểu Thanh nhìn chăm chú vào Quận vương phi đang gắt gao nhìn mình, đột nhiên cảm thấy có một chút bi thương, chậm rãi nói: "Trong quan niệm của ta, không cho phép mình làm người thứ ba, mặc dù ở thời đại này cũng chỉ là một danh xưng mà thôi, nhưng là ta không thể nhận, ta càng không thể lấy danh nghĩa tình yêu mà làm thương tổn một người vô tội, cho nên dù ngươi có dọn đường ta cũng sẽ không đi trên con đường đó."
Quận vương phi ngẩn người, ánh mắt ẩn ẩn như muốn nhìn thấu Lục Tiểu Thanh vậy, nửa ngày mới lên tiếng: "Cho nên ngươi tránh đi thật xa, chính là vì lý do này?"
Lục Tiểu Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu không chiếm được cho riêng mình, như vậy ta tình nguyện không cần, nhưng là muốn chúng ta làm tổn thương những người khác mới có thể đến được với nhau, ta vẫn là lựa chọn không cần." Tuy rằng cảm thấy đau lòng, nhưng là ở điểm mấu chốt cần phải kiên trì.
Quận vương phi đánh giá Lục Tiểu Thanh nửa ngày, không nói gì, Lục Tiểu Thanh thấy nàng không thèm nhắc lại nữa, liền lên tiếng: "Chăm sóc cho Vô Diễm thật tốt, hắn là của ngươi." Vừa nói vừa muốn từ sát bên cạnh Quận vương phi mà qua.
Quận vương phi vẫn đứng im không nhúc nhích, chờ đến khi Lục Tiểu Thanh đi được hai bước, đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi có muốn biết lần này hắn trở về đã nói gì với ta hay không?"
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, dừng bước nhưng cũng không có quay đầu lại, cũng không mở miệng, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Quận vương phi nói: "Hắn hỏi ta yêu hay là không yêu hắn?"
Lục Tiểu Thanh thân mình run lên không có tiếp lời, Quận vương phi nói tiếp: "Yêu? Từ mới lạ như vậy làm sao có thể dùng ở trên người ta, nữ nhân một khi đã gả cho người ta, thì phải coi trượng phu của mình là trời, tất cả đều phải nghe theo hắn, tất cả đều phải quay chung quanh hắn, làm sao có thể dùng tới từ yêu này, thật sự là kỳ quái."
Dừng lại một chút giống như đang suy nghĩ vậy, một lát sau Quận vương phi lại nói: "Hắn hỏi ta có thể vì hắn mà vứt bỏ vinh hoa phú quý hay không? Vì hắn bỏ cả tính mạng hay không? Vì hắn buông tất cả hay không? Ha ha, loại vấn đề này cư nhiên lại từ trong miệng của một người luôn luôn lãnh khốc như hắn hỏi ra, ta thật sự là rất khiếp sợ, nhưng là ta trừ bỏ khiếp sợ ra, còn là càng mê mang khó hiểu, hắn quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng, còn ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, là con gái của quan nhất phẩm, có thể vì ai mà buông tha cho tất cả những thứ vốn thuộc về chúng ta sao?
Ta không có trả lời, sống chết có nhau bất quá chỉ có ở trong tiểu thuyết gì đó mà thôi, nó không tồn tại ở trong hoàng gia chồng chất lợi ích này, vấn đề này thuần túy không cần trả lời, nhưng là hắn lại nói cho ta biết, hắn có thể, hắn có thể vì một người mà buông tha cho tất cả, buông tha cho tôn quý vô cùng này, buông tha cho mạng sống này, buông tha cho tất cả."
Lục Tiểu Thanh nghe đến đó trong lòng cảm thấy quay cuồng, cắn chặt môi không nói gì, Quận vương phi giống như cũng không cần nàng nói chuyện, cứ thế nói: "Thật là châm chọc, người trước kia xem trọng những thứ này nhất, cư nhiên lại nói như vậy, ta đương nhiên là không tin, cho rằng đây chỉ là chiêu hắn nghĩ ra để hưu ta mà thôi, cha ta là quan nhất phẩm, là công thần hộ tống Hoàng Thượng giành chính quyền, hắn muốn hưu là có thể hưu được sao? Ta không cần biết yêu hay là không yêu, ta chỉ biết Kình Quận vương phi này chỉ có thể là ta, vị trí này ta nhất định phải giữ lại.
Bất quá hắn lại nói với ta, hắn sẽ không khó xử ta, bởi vì tất cả chuyện này không phải là lỗi của ta, là lỗi của hắn, là hắn yêu thương nữ nhân khác, tiếp theo hắn lại nói với ta một đống lớn chuyện linh tinh, cư nhiên lại nói nữ nhân cùng nam nhân là ngang hàng, ta đã theo hắn đã mấy năm, lần đầu tiên mới nghe thấy hắn nói nhiều như vậy."
Lục Tiểu Thanh chậm rãi xoay người nhìn Quận vương phi nói: "Ngươi không thương hắn?"
Khóe miệng của Quận vương phi hiện lên một ý cười châm chọc, cũng không có trả lời Lục Tiểu Thanh, nói tiếp: "Hắn cho ta hai vật, một là bố y, một là bạch ngọc như ý, để cho ta lựa chọn."
Lục Tiểu Thanh thấy Quận vương phi ngừng lại, không khỏi nói: "Có ý gì?"
Quận vương phi quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Lựa chọn bố y, tất cả những thứ trước kia chỉ là phù du, về sau cuộc sống nghèo túng phiêu bạt giang hồ, không còn vinh hoa phú quý ngày xưa, công danh lợi lộc tất cả đều là mây bay, nếu vậy hắn sẽ đáp ứng nửa đời về sau cùng ta một vợ một chồng nắm tay nhau cho đến tận già. Lựa chọn bạch ngọc như ý, vị trí Vương phi vĩnh viễn để cho ta ngồi, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết."
Lục Tiểu Thanh lăng ngốc nửa ngày, cắn chặt răng nói: "Ngươi lựa chọn cái gì?"
Quận vương phi nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi hy vọng ta lựa chọn cái gì?"
Lục Tiểu Thanh lắc đầu, rũ mắt nói: "Đó là quyền lợi của ngươi, ta không có quyền can thiệp."
Quận vương phi lạnh lùng cười nói: "Thật sự là ý chí sắt đá, hắn vì ngươi mà làm đến nước này, ngươi cư nhiên vẫn không tỏ vẻ gì. Hắn buông tha tước vị, buông tha tiền đồ tốt, buông tha cho tất cả những thứ mà hắn đã cố gắng đạt được, bất quá cũng chỉ vì ngươi, nói cái gì mà tước vị phú quý chính là trở ngại, tình nguyện bước vào giang hồ, cũng không tiếp tục ở lại trong triều nữa."
Lục Tiểu Thanh trong lòng dâng lên ngàn vạn tư vị, ý của Vô Diễm cư nhiên lại là muốn hoàn toàn thoát khỏi thanh danh và địa vị này, thân phận hoàng gia này, như vậy mới không còn vướng bận, không còn cảm thấy bất đắc dĩ với mình nữa, phần thâm tình này bảo nàng phải tự xử thế nào đây, trầm mặc một lát nhẹ giọng nói: "Những chuyện đó không phải là ta cầu hắn làm, ta tuy rằng cảm động, nhưng đây không phải là chuyện của ta, ta là một người ích kỷ, ta chỉ yêu nhất bản thân mình mà thôi." Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng lại rung động như sông cuộn biển ngầm.
Quận vương phi nhìn Lục Tiểu Thanh thì thào nói: "Yêu nhất là bản thân mình." Dừng một chút sau lại nói: "Hắn cũng nói như thế, tất cả những chuyện này là chuyện của hắn, không phải là chuyện của ngươi, xem ra hắn yêu ngươi còn nhiều hơn ngươi thương hắn."
Hai người trầm mặc nửa ngày, Lục Tiểu Thanh cất giọng nói có chút run run: "Ngươi vì sao lại nói những điều này với ta?"
Quận vương phi nhìn thoáng qua chân trời, lạnh nhạt nói: "Bởi vì hắn nói trước khi ngươi rời kinh ngươi đã giáo huấn hắn, hắn đưa ra điều kiện như thế, tất cả đều là bởi vì một câu nói của ngươi."
Lục Tiểu Thanh nhìn chằm chằm Quận vương phi, thấy nàng quay đầu nhìn mình, chậm rãi nói: "Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân, nhiều năm sống ở trên đời như vậy, lần đầu tiên ta nghe được một câu như thế, ta rất khiếp sợ, hắn nói ngươi không muốn khó xử ta, hắn liền càng không thể khó xử ta, cho nên điều kiện như vậy đối với hắn là hà khắc, nhưng lại là lựa chọn độ lượng đối với ta."
Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, nửa ngày không biết phải nói cái gì, tất cả những việc Vô Diễm làm thật sự là làm cho người ta không thể không cảm động, cứ nghĩ đến là trong lòng lại đau, là một loại đau hạnh phúc, là một loại đau bất đắc dĩ.
Quận vương phi nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nhìn ngươi vẫn chẳng có biểu tình gì, chẳng lẽ cái hắn gọi là sống chết có nhau, bất quá cũng chỉ là đối đãi như vậy thôi sao?"
Lục Tiểu Thanh thong thả giương cao khóe miệng, nở nụ cười nói: "Nếu hắn là một người tự do, nói không chừng ta sẽ trực tiếp đuổi theo hắn, nhưng là hiện tại hắn không phải, cho dù ta vì hắn mà buông tha cho cả tính mạng của mình, nhưng là có một số việc lại cũng không thể làm được, cũng không nguyện ý làm."
Quận vương phi nhìn vào hai mắt Lục Tiểu Thanh, nửa ngày sau lộ ra một nụ cười mê người: "Nói cho hắn biết, chỉ cần hắn thật sự có thể làm được, ta không ngại vì mình lựa chọn điều kiện tốt nhất." Dứt lời, cũng không chờ Lục Tiểu Thanh trả lời, xoay người bước đi.
Lục Tiểu Thanh đứng lăng ngốc ở tại chỗ nửa ngày, lời vừa rồi của Quận vương phi thật sự là có sức ảnh hưởng lớn đối với mình, Vô Diễm thật sự cái gì cũng không cần sao? Nhưng là.... nhưng là... nửa ngày cười khổ nói: "Lựa chọn tốt nhất cho mình, không phải cùng trượng phu của mình nắm tay nhau cho đến tận già hay sao, ngoài lựa chọn này ra còn có lựa chọn tốt nhất nào sao?"
"Nếu là Tiểu Thanh, có lẽ nàng sẽ lựa chọn như vậy, nhưng là người khác không phải nhất định là sẽ lựa chọn như thế." Một giọng nói ôn nhu từ phía sau Lục Tiểu Thanh truyền đến, Lục Tiểu Thanh quay người lại nhìn, thấy Thiên Vũ đứng ở cách đó không xa đang mỉm cười nhìn mình.
Lục Tiểu Thanh không khỏi hỏi: "Vì sao?"
Thiên Vũ chậm rãi đi tới, nói: "Nàng không biết ý tứ của bạch ngọc như ý này đâu, đây là quy củ bất thành văn do người trong tộc Tiên Ti chúng ta truyền xuống, chỉ khi trượng phu lúc hấp hối mới đem bạch ngọc như ý này đưa cho thê tử của mình, như vậy chính là ngầm đồng ý để nàng tái giá, nhân tiện tất cả di vật sở hữu của trượng phu sẽ hoàn toàn thuộc về thê tử, những người khác không được phép kế thừa, cho dù là nữ nhân chưa sinh con đẻ cái, người trong tộc cũng không có tư cách tranh đoạt."
Lục Tiểu Thanh ngây cả người nói: "Chính là tái giá sao, nhưng là nàng đã có địa vị cao như vậy, sao có thể tái giá? Dù sao cũng không còn giống như lúc ban đầu."
Thiên Vũ mỉm cười nói: "Hàm ý trong đó rất sâu xa, quy củ này hiện tại có rất ít người dùng, bởi vì không có bất luận kẻ nào có thể chấp nhận cho nữ nhân của mình tái giá, thà tình nguyện để cho nàng chết già trong nhà còn hơn, hơn nữa ở trong hoàng gia, chỉ có thân vương mới có quyền cấp ra Ngọc Như Ý, những tước vị khác muốn cấp cũng không được, bởi vì chuyện này bị hoàng thất cho rằng là một loại sỉ nhục, là một loại vũ lực rất lớn đối với nam nhân, cho nên hiện tại chưa từng có người nào làm như vậy.
Nhưng là một khi đã được ban cho Ngọc Như Ý, thì nữ nhân kia chẳng những có được tất cả lợi ích mà vương phủ sở hữu, hơn nữa tất cả những thứ thuộc về trượng phu nàng đều có thể muốn như thế nào liền được như thế đó, địa vị vinh quang vẫn giống như ngày xưa, quan trọng hơn là nàng có thể tùy ý lựa chọn người để gả, từ Hoàng Thượng, cho tới lê dân bách tính, nàng cũng biết là Tiên Ti tộc chúng ta cũng không kiêng kị chuyện thú thê tử của huynh đệ, hơn nữa có thể lấy nữ nhân như vậy, đó chính là một loại vinh quang."
Lục Tiểu Thanh mở to hai mắt nói: "Ý của huynh chính là, nàng từ nay về sau sẽ được tự do sao? Tương đương với việc đem địa vị của Vô Diễm cho nàng, nàng có thể......" Nhất thời kích động không biết nên nói cái gì.
Thiên Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, là cấp cho nàng tôn quý tối cao, cấp cho nàng quyền lợi tự do lựa chọn, cấp cho nàng vị trí mà người trong thiên hạ hâm mộ, một nữ nhân có được những điều đó, chỉ sợ ngay đến cả Hoàng Hậu cũng không nở mày nở mặt được như nàng, Đại Đường từ khi khai quốc cho tới nay, nàng khả năng sẽ là nữ nhân đầu tiên, cha mẹ dòng họ không được quản lý, tất cả đều do mình xử trí, điều kiện như vậy đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là điều kiện tốt nhất. Mà việc cùng Vô Diễm mai danh ẩn tích cả đời, đối với người sinh ra trong nhung lụa như nàng mà nói, chắc chắn không phải là một ý kiến hay."
Lục Tiểu Thanh lăng ngốc nửa ngày, đột nhiên nói: "Vô Diễm không phải thân vương."
"Huynh ấy đang cố gắng, cơ hội chỉ có lúc này, mất đi cơ hội lần này có lẽ về sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy, cho nên huynh ấy liều mạng cũng muốn tiến đến tiền tuyến."
Thiên Vũ nhìn Lục Tiểu Thanh hơi giật mình, dần dần khóe miệng hiện lên tươi cười càng lúc càng sâu, không khỏi cười nói: "Đi thôi, cũng đã đến giờ khai tiệc rồi, nếu đến chậm thì quyết tâm ăn cho khỏi lãng phí mấy phần lễ vật chỉ sợ sẽ không thực hiện được." Vừa nói vừa lôi kéo Lục Tiểu Thanh đang ngây ngô cười rời đi.
Về phần sinh thần của Ngụy vương tiếp theo diễn ra như thế nào, Lục Tiểu Thanh không có ấn tượng gì, chỉ biết là mình cứ ngây ngô cười với bất kỳ người nào đến kính rượu, rượu vào liền cao hứng giống như đây là sinh thần của mình vậy, về phần trở lại Tấn vương phủ như thế nào, đương nhiên chính là cưỡi mây lướt gió hồi phủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trong lòng có một tảng đá rơi xuống, chỉ cảm thấy giữa mình cùng Vô Diễm nếu không có gì xen vào thì cảm giác thật tốt, giống như cùng Thiên Vũ, cùng Quân Hiên, cùng Xuất Trần vậy, có thể tùy ý ở chung, có thể không làm mình cảm thấy áp lực thì thật là tốt.
Nghĩ đến Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy đã nhiều ngày rồi không được gặp hắn, hiện tại nghĩ đến lại giống như tưởng niệm vậy, vì thế lôi kéo Lục Tiểu Lam liền hướng địa bàn của Tiết Khánh xuất phát.
Vào thôn trang, thấy Xuất Trần cùng Tiết Khánh đang chơi cờ ở hậu viện, hai người vừa nói vừa cười, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhào tới trái phải nhìn Xuất Trần vài lần, hưng phấn nói: "Xuất Trần, ngươi có phải hay không đã khá hơn nhiều rồi? Đại chưởng quỹ của ta cư nhiên lại có thể cho ta đến thăm ngươi, khẳng định là ngươi đã khá hơn nhiều lắm."
Lúc này, mái tóc bạch kim của Xuất Trần đã biến thành đen bóng, con ngươi màu hổ phách cũng dần dần nhuộm màu đen, bất quá màu sắc rất mờ nhạt, nhưng là tuyệt đối không làm tổn hại đến vẻ tuyệt mỹ của hắn, hoặc có thể nói ban đầu thấy hắn giống thiên sứ, hiện tại lại cảm giác giống ác ma, tà ác xinh đẹp, câu hồn đoạt phách, mị hoặc chúng sinh.
Xuất Trần cười nhìn Lục Tiểu Thanh đi vòng quanh người hắn, nói: "Đúng vậy, Tiết Khánh nói độc của ta sắp giải hết rồi, chỉ cần một đến hai ngày nữa thôi."
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần cười không còn ôn nhu như hồi ở Mạt Hạt nữa, nhưng lại là nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thần thái ở trong mắt che cũng không được, không khỏi cười vỗ bả vai Xuất Trần nói: "Ta biết là ở Đại Đường sẽ chữa trị được cho ngươi mà, xem xem, tin tưởng ta là không sai chứ, về sau ngươi đã có thể tùy ý ngao du năm sông bốn biển." Một chưởng chụp xuống, cảm giác bả vai Xuất Trần hơi trầm xuống, đã không còn mềm dẻo cùng rắn chắc như ngày xưa, Lục Tiểu Thanh không khỏi ngây cả người.
Xuất Trần kéo Lục Tiểu Thanh ngồi xuống ở bên cạnh, cười nói: "Ngươi nói không sai, đến Đại Đường là không nhầm, chẳng qua ngươi vơ vét nhiều bảo bối ở trong phủ của ta mang đi theo như vậy, ngươi nói xem hiện tại có nên để vật về chủ cũ hay không?"
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Xuất Trần nói: "Chúng ta là chạy trối chết mà, làm sao có thể mang theo bảo bối ở trong phủ được? Ngươi phải biết rằng lặn lội đường xa trở về, sợ nhất chính là mang này mang nọ, ta không lấy, đồ trong phủ của ngươi ta chẳng lấy một vật nào cả, thật sự là ta không có lấy, một vật cũng không."
Xuất Trần nhíu mày nói: "Ồ, phải không?" Lục Tiểu Thanh liên tục gật đầu, ý bảo mình không nói dối.
Xuất Trần gật gật đầu nói: "Là như thế sao, Khuynh Tường, ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi nhìn thấy những gì?"
Khuynh Tường đứng ở phía sau Xuất Trần nghiêm trang nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Cũng không phát hiện ra cái gì, chính là lúc trước từ trong phòng của ngươi chuồn êm ra bên ngoài, đưa mắt nhìn trong phòng có vật phẩm quý giá gì đó đều không còn, lúc ấy nóng vội không có chú ý đến, sau lại ở trên đường trở về, không cẩn thận thấy trong thương đội đã chuẩn bị vật phẩm mua bán, toàn bộ đều là vật phẩm trong phủ chúng ta."
Xuất Trần cười gật đầu nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Khuynh Tường liếc mắt một cái, sau đó nói với Xuất Trần: "Không thể không lấy, lại nói cần phải có tiền để chữa trị cho ngươi chứ, ngươi cũng biết ta làm gì có tiền, tất cả vật phẩm lấy từ phủ của ngươi đều tính vào tiền thuốc men cho ngươi."
Xuất Trần ừm một tiếng nhìn Tiết Khánh ngồi ở đối diện đang xem diễn nói: "Chúng ta nhưng là nghe nói vài ngày trước có người nào đó vung tay một cái liền quyên góp ba mươi vạn lượng bạc, cộng thêm mười vạn bao lương thực, từ kinh thành vận chuyển đến tiền tuyến, Tiết Khánh đều nói lương thực hai ngày nay tăng giá đột biến, chẳng lẽ người kia không phải là ngươi sao? Chẳng lẽ là tin tức của chúng ta sai rồi sao?"
Lục Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Xuất Trần N lần, sau bĩu môi nói: "Tổng cộng vật phẩm lấy từ trong phủ của ngươi ta mua lại với giá một vạn lượng, nhiều hơn nữa không có đâu."
Xuất Trần lập tức cười ha ha nói: "Ngươi đó, như thế nào tiền đã vào túi là không ra được thế này? Biết ngươi hiện tại đang đau lòng, ta lại không có cần dùng gấp, cho nên trước cứ cho ngươi ghi nợ vậy."
Lục Tiểu Thanh lập tức vui vẻ, trước cho ghi nợ, về sau nếu hắn không nhớ thì dĩ nhiên là coi như bỏ đi, mình gần đây rất là quý người hay quên chuyện nha, việc nhỏ này đương nhiên sẽ không nhớ, đương nhiên, hắn chắc chả ghi tạc ở trong lòng đâu.
Đang tính toán lại nghe thấy Xuất Trần ở bên tai Lục Tiểu Thanh cười nói: "Ta muốn tính lãi, 7% lãi."
Lục Tiểu Thanh giật mình nhảy dựng lên, giận dữ hét: "Ngươi như vậy không phải là đang giựt tiền hay sao, biến, ta không biết ngươi, không biết ngươi." Vừa nói vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiết Khánh, ngẩng đầu nhìn trời.
Bốn người bên cạnh lập tức đều cười ha ha, ngay cả Tiểu Lam bộ dạng lúc nào cũng lãnh khốc lúc này khóe miệng cũng kéo đến tận mang tai. Tiết Khánh vừa cười vừa nói: "Xuất Trần, đã đến giờ tắm thuốc rồi."
Xuất Trần gật gật đầu nói với Tiểu Thanh: "Ta đi tắm thuốc trước đã, ngươi cứ ở chỗ này, đợi lát nữa Khuynh Tường làm cơm cho chúng ta ăn, không nghĩ tới đến Đại Đường này, Khuynh Tường cư nhiên học được làm cơm, thật sự là không thể tưởng tượng được."
Thấy Khuynh Tường giận trừng mắt nhìn mình, Lục Tiểu Thanh cười hì hì nói: "Khuynh Tường nhanh đi chuẩn bị đi, cô nãi nãi hôm nay không đi, nếu ngươi không ra sức làm, ngày mai ta mang một đội người đến để cho ngươi nấu cơm." Một câu thành công đánh bay xúc động không nấu nướng tử tế cho nàng ăn của Khuynh Tường, ở trong tiếng cười của Lục Tiểu Thanh, Khuynh Tường đi theo Xuất Trần đi tắm thuốc.
Đợi Xuất Trần cùng Khuynh Tường rời đi, Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn Tiết Khánh nói: "Xuất Trần đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại có cảm giác không thích hợp."
Tiết Khánh nhìn Lục Tiểu Thanh thản nhiên cười nói: "Gân mạch toàn thân hắn đã bị tổn thương, độc tính xâm nhập toàn bộ lục phủ ngũ tạng, mà võ công của hắn cũng đồng hành cùng độc tính xâm nhập vào trong cơ thể, ta hiện tại dùng mật dược tiêu trừ độc tính trong cơ thể hắn, đồng thời cũng tiêu trừ nội lực của hắn, nói theo cách khác võ công của hắn đã bị phế, hiện tại bất quá chỉ là một người bình thường thôi, rốt cuộc không thể quay trở lại như ngày xưa được nữa."
Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nói "Bản thân ta lại cảm thấy có võ công cùng không võ công cũng giống nhau thôi, chỉ là sợ trong lòng Xuất Trần sẽ rất buồn, dù sao có được một thân võ công cũng không phải là dễ dàng gì, cứ phó mặc như vậy, khả năng cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc, bất quá việc này Xuất Trần sẽ nghĩ thông suốt, hắn thông minh như vậy, hẳn là biết thất bại ở việc này nhưng thành công ở việc khác"
Tiết Khánh gật đầu cười nói: "Lão bản chính là lão bản, nhìn thấu triệt hơn người khác rất nhiều, có ý nghĩ như vậy, nhất định cả đời này ngươi sẽ sống rất vui vẻ, không lo không nghĩ."
Lục Tiểu Thanh lập tức cười nói: "Phải không? Chẳng lẽ đại trưởng quỹ của ta còn có thể làm thầy tướng số sao."
Tiết Khánh cười ha ha nói: "Mạng của ngươi không cần tính, từ vui sướng trên mặt ngươi là có thể nhìn được, xem ra có người cũng không có làm sai chuyện gì."
Lục Tiểu Thanh sờ sờ mặt mình nói: "Ta cao hứng như vậy thật sao? Ta sao lại không biết thế nhỉ, hơn nữa ta từ trước đến giờ vẫn luôn cao hứng, chưa từng có lúc nào cảm thấy buồn bực cả." thấy Tiết Khánh mỉm cười nhìn mình, Lục Tiểu Thanh không khỏi phất phất tay nói: "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nói về việc của Vô Diễm đi, ta nghe được Lý Cách nói......"
Sau khi nghe xong chân tướng, Tiết Khánh tựa lưng vào ghế dựa nhàn nhã thưởng thức trà, nói: "Ta còn tưởng bọn họ nghĩ ra biện pháp gì chứ, xem ra cũng chỉ là mấy kẻ ngu xuẩn mà thôi."
Lục Tiểu Thanh nghe Tiết Khánh mắng Lý Thái lập tức liền cảm thấy hứng thú, nói: "Thử nói ý kiến của ngươi một chút xem sao."
Tiết Khánh hừ lạnh một tiếng nói: "Trong thời điểm bất thường này lại phung phí tổ chức sinh thần lớn như vậy, đây không phải là tự mình tìm đến cái chết hay sao? Hơn nữa ngươi tưởng Hoàng Thượng là một người mù à, hắn rất thông minh khôn khéo, không lay động được đến căn cơ thì thôi đi, chỉ sợ nếu thấy có chút cơ hội để lay động căn cơ hắn đều sẽ lập tức diệt trừ, nếu Lý Thái còn muốn động đến lương thảo, như vậy đời này hắn đừng suy nghĩ đến vị trí Thái tử mà làm gì."
Lục Tiểu Thanh nghe Tiết Khánh nói lương thảo chuyển cho Vô Diễm sẽ không xảy ra vấn đề gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, lời của Lý Cách kia làm sao mà tin được, trừ phi đầu óc mình bị choáng váng mới đem mạng sống của mình giao vào trong tay người khác như vậy.
Tiết Khánh thấy sắc mặt Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Bất quá Vô Diễm nếu muốn đánh thắng trận này, cũng không phải là chuyện dễ dàng, phải biết rằng Hầu Quân Tập nhưng chưa từng nếm mùi thất bại quay trở về."
Hầu Quân Tập này Lục Tiểu Thanh cũng đã từng nghe qua, không khỏi lại cảm thấy lo lắng, Tiết Khánh lầu bầu nói: "Người Đột Quyết bưu hãn, công phu rất cao, phía sau lại có thảo nguyên rộng lớn làm điểm tựa, lại vô cùng quen thuộc địa hình, muốn đánh một hai trận đã thắng quả là không dễ dàng, muốn tiêu diệt tận gốc bọn họ quả là có chút khó khăn, trừ phi có người nào đó ở phía sau cho bọn họ một cú mạnh, bằng không trận này còn phải đánh dài dài."
Lục Tiểu Thanh nghe không khỏi ghi tạc vào trong lòng, trong đầu cấp tốc thu nạp chủ ý, bất quá đối với binh pháp cùng đánh trận nàng chẳng biết gì cả, muốn ngay lúc này mà nghĩ ra biện pháp đúng là khó hơn cả việc lên trời.
Tiết Khánh cũng không cần biết là nàng có đang nghĩ biện pháp hay không, lẩm bẩm nói: "Thí dụ như là đốt cháy kho lương thảo của bọn họ, phá hoại nơi đóng quân của bọn họ, dương đông kích tây, kìm chân một bộ phận lực lượng chẳng hạn, việc này đối với Vô Diễm vô cùng có lợi." Vừa nói vừa giống như nhớ tới Lục Tiểu Thanh còn đang ở trước mặt, không khỏi tinh thần phấn chấn nhìn Lục Tiểu Thanh, giống như vừa rồi mình nói mơ vậy.
Lục Tiểu Thanh trong lòng âm thầm ghi nhớ, đồng thời tò mò nhìn Tiết Khánh vài lần, nói: "Đại chưởng quỹ của ta, sao ta lại cảm giác không có gì là ngươi không làm được thế nhỉ? Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là loại người nào hay không? Cư nhiên hạ mình làm một chưởng quầy nho nhỏ cho ta, tuy rằng ta biết việc làm ăn buôn bán của ta cũng được coi như là khá lớn, nhưng là ta hiểu rõ rất mình có bao nhiêu cân lượng, sao có đủ để cho ngươi làm chưởng quỹ cho ta được chứ."
Tiết Khánh mỉm cười nói: "Ta là ai, ngươi đi hỏi người đến tìm ta ý, hắn nếu muốn nói cho ngươi biết, ngươi tự nhiên sẽ biết." Lục Tiểu Thanh thấy Tiết Khánh không nói cũng không miễn cưỡng nữa, lôi kéo Lục Tiểu Lam cùng Tiết Khánh nói chuyện phiếm.
Qua hai ngày, lúc Thiên Vũ vào triều sớm, có một chiếc xe ngựa đang chờ ở phía sau cửa Tấn vương phủ, một bóng người lẻn vào trong xe ngựa, không có làm kinh động đến bất kỳ một người nào ở trong phủ, xe ngựa rất nhanh liền hướng về phía ngoại thành mà chạy.
Sau khi đi được vài chục dặm, người ngồi trong xe ngựa vén rèm che lên, hỏi người đánh xe ngựa đội nón rơm che khuất một nửa khuôn mặt: "Sao, không có ai đuổi theo chứ?"
Người nọ nhấc mũ lên, đúng là Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Thanh ngồi ở trên xe ngựa thấy Lục Tiểu Lam lắc đầu, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Trước đi đến biên quan, chúng ta đem đồ vật đưa cho Vô Diễm."
Lục Tiểu Lam mặt lạnh nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái nói: "Thật sự là không lúc nào để cho người ta bớt lo cả, không phải là mấy thùng dầu mỏ thôi sao, cần gì phải ngàn dặm xa xôi mang đến cho hắn như vậy, thứ này thì có tác dụng gì? Muốn đi hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng, bất quá ngươi có thể hỗ trợ được cái gì sao? Có khi chỉ biết gây trở ngại chứ chả giúp được việc gì cũng nên."
Lục Tiểu Thanh đập bốp một phát lên trên nón rơm của Lục Tiểu Lam, nói: "Ngươi thì biết cái gì, không hiểu cũng đừng hỏi, việc của ngươi là chuyên tâm vào đánh xe."
Trong lúc hai người đang tranh luận, Lục Tiểu Lam đột nhiên kéo dây cương làm cho ngựa dừng lại, Lục Tiểu Thanh ngây cả người nhìn thấy Xuất Trần cùng Khuynh Tường đang đứng ở dưới gốc cây phía trước, không khỏi ngạc nhiên nói: "Hai người sao lại ở chỗ này?"
Xuất Trần chậm rãi tiến lên, gõ lên đầu Lục Tiểu Thanh một cái nói: "Tâm tư này của ngươi có thể giấu được Tiết Khánh sao, hắn thiết kế bẫy ngươi liền chui vào, ngươi đi giúp Vô Diễm như thế, có thể giúp được mới là lạ." Vừa nói vừa lập tức ngồi vào trong xe ngựa.
Khuynh Tường ở một bên cũng nhảy lên ngồi bên cạnh Lục Tiểu Lam nói: "Hành động chậm quá đấy, chúng ta đều đã đợi gần một ngày rồi, ngươi ngay cả trộm lẻn đi cũng không có trình độ."
Lục Tiểu Thanh ngây người nói: "Các ngươi làm gì vậy?"
Xuất Trần túm Lục Tiểu Thanh vào bên trong xe ngựa, sau khi ra hiệu cho Lục Tiểu Lam bắt đầu đánh xe xong mới nói: "Ngươi thử nói xem chúng ta đang muốn làm gì? Ta không theo tới đó, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đi hỗ trợ cho Vô Diễm sao, chỉ sợ có đi được đến biên cảnh không cũng là cả một vấn đề."
Lục Tiểu Thanh chăm chú nhìn Xuất Trần vài lần, thấy Xuất Trần cười như không cười nhìn mình, đột nhiên cười vỗ vào vai Xuất Trần một cái nói: "Bằng hữu tốt."
Xuất Trần lắc đầu cười nói: "Đi thôi, động tác phải nhanh lên một chút, như vậy khả năng còn có thể đuổi kịp được đội ngũ vận chuyển lương thảo, cũng giảm bớt được lo lắng của ngươi"
Sáng sớm, ở bên ngoài kinh thành, người đi lại vẫn còn thưa thớt, có một chiếc xe ngựa phi rất nhanh, mà theo phương hướng đi của chiếc xe ngựa đó, đúng là hướng về biên quan đang xảy ra giao chiến mà đi.