Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 110: Gặp mặt kẻ thù
Chương 110: Gặp mặt kẻ thù
Cho nên không đầy một lát sau, Lục Tiểu Lam tay trái ôm một bình hoa, tay phải cầm một dây bánh pháo, trên cổ treo vắt vẻo ba dây xuyến được kết thành nơ, trong lòng ôm một bức họa nghe nói là xuất xứ từ Ba Tư, cũng không biết là thật hay là giả, cứ như vậy đi theo phía sau Lục Tiểu Thanh đang nghênh ngang đi ở phía trước.
Lục Tiểu Thanh trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ cao hứng đến mức muốn cười váng lên, ai bảo hỏi ngươi không trả lời ta, hừ, kết cục không nói cho ta biết chính là như vậy đấy, nhìn người đi lại ở trên đường, ai cũng phải liếc mắt nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Lục Tiểu Lam, sự thoải mái trong lòng thật sự không có từ nào có thể hình dung được.
Đang trong lúc hưng trí bừng bừng mua hàng, Lục Tiểu Thanh vô tình nhấc đầu lên, thấy có rất nhiều người tụ tập ở một quầy hàng phía trước, nghe tiếng thét to của lão bản kia nghe sao mà quen tai, không khỏi buông tấm giấy đỏ ở trong tay xuống, liền đi qua hướng đó.
Chen lên phía trước vừa nhìn thấy, hai mắt của Lục Tiểu Thanh lập tức lóe kim quang, hôm nay xuất môn không uổng công rồi, được gặp người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm muốn gặp, thật sự là người tốt sẽ được báo đáp mà.
Quầy hàng trước mặt bầy rất nhiều vật phẩm mang từ Đại Đường đến, có tơ lụa, có rất nhiều trang sức lớn nhỏ, rất nhiều đồ linh tinh gì đó, hai lão bản, một người thì nước miếng tung bay hăng say giới thiệu mặt hàng, một người thì đứng ở bên cạnh vẻ mặt ý cười thu tiền, xem ra họ làm ăn phát đạt hơn các quầy khác rất nhiều.
Hai người kia mặc trang phục bình thường, căn bản nhìn không thấy phát như những quầy hàng bên cạnh, bất quá hàng của họ đầy đủ chủng loại, lời thu được tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn so với mấy người khác.
Chỉ thấy trong đó có một người lớn tiếng rao hàng: "Nhìn một chút đi, nhìn một chút đi, đây chính là hàng từ Đại Đường mang đến, chúng ta phải mất sức chín trâu hai hổ từ Đại Đường mang đến đây, chế tác tuyệt đối tinh tế, nguyên liệu tuyệt đối thượng thừa, chúng ta chỉ bán ở Lăng Tiêu thành, những nơi khác muốn mua cũng không mua được, mau đến xem đi, đầu năm mua về sẽ gặp may mắn."
Lục Tiểu Thanh ngồi xổm xuống cầm lấy một bình gốm sứ nhỏ: "Thoạt nhìn chẳng phải cũng không khác là mấy so với hàng của Mạt Mạt sao? Chào giá sao cao thế, các ngươi không phải là muốn bắt chẹt người đó chứ."
Hán tử kia thấy Lục Tiểu Thanh cúi đầu, vội cười nói: "Vị cô nương này không biết rồi, gốm sứ Đại Đường tốt hơn nhiều so với gốm sứ của Mạt Hạt, nếu không tin thì cô nương cứ so sánh một chút, đồ gốm sứ của hai bên tuyệt đối không thể coi như nhau được."
Lục Tiểu Thanh lập tức đoạt lấy đề tài nói: "Đồ gốm sứ của hai bên tuyệt đối không thể coi như nhau, ý của ngươi là Mạt Hạt ta không sánh được với Đại Đường sao, ngươi thật là to gan, cư nhiên dám nói như vậy." Vừa nói vừa chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người có chòm râu kia vội nói: "Ta không phải......"
Lục Tiểu Thanh mỉm cười nói: "Có rất nhiều người nghe thấy lời nói vừa rồi của ngươi, ngươi còn muốn chống chế hay sao." Trên mặt tràn ngập tươi cười, trong lời nói lại là dằn từng tiếng mà nói.
Người bên cạnh đang bận rộn thu tiền, cũng nghe thấy bên này có chút tranh cãi, thấy người quan sát chung quanh đều thu tay lại nhìn mình, người Mạt Hạt bình thường rất thiện cảm, chỉ cần là bằng hữu hay là khách đều đối xử rất tốt, nhưng họ tuyệt đối không thể tha thứ cho người nào hạ thấp Mạt Hạt của bọn họ, chỉ với một câu nói vô tâm này thôi, nếu không chứng thực thì đừng nói là công việc làm ăn sau này, chỉ sợ rằng hôm nay muốn rời đi cũng rất khó khăn.
Lập tức sắc mặt trầm xuống nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Vị cô nương này ngươi cũng không nên đổ oan cho chúng ta như vậy, chúng ta cũng không đắc tội gì với ngươi, ngươi lại vu oan tội danh đó cho chúng ta, nếu cô nương cố ý đến đây để quấy rối, huynh đệ chúng ta cũng không sợ ngươi đâu" Nói gần nói xa đều mang theo uy hiếp.
Lục Tiểu Thanh cũng không đứng dậy, tiếp tục vẫn duy trì mỉm cười nói: "Như thế nào, Thương đại thúc cùng Cáp Lý đại thúc, nhanh như vậy đã quên ta rồi sao, thật sự là quý nhân hay quên chuyện mà."
Hai người đang rao hàng kia đúng là hai người ngày đó mang theo Lục Tiểu Thanh đến Mạt Hạt. Thương đại thúc cùng Cáp Lý đại thúc liếc nhìn nhau một cái, đánh giá Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới một lượt, gã Cáp Lý nói: "Xin thứ cho ánh mắt của Cáp Lý không được tốt cho lắm, xin hỏi cô nương là ai?"
Lục Tiểu Thanh vuốt vuốt phỉ thúy hồ điệp ở trong tay: "Bất quá chỉ là thay thành một thân nữ trang, mà hai vị đại thúc liền không nhận ra Lục Tiểu hay sao? Quả thật là đã làm cho Lục Tiểu thương tâm."
Lời này vừa nói ra, hai người lập tức biến sắc, thấy Lục Tiểu Thanh vẫn tươi cười nhìn hai người chờ đợi, nhưng là trong đôi mắt kia lại cực kỳ âm trầm, hai người không khỏi rùng mình một cái, ngày đó người đem Lục Tiểu mang đến phủ của Khuynh Nam Vương về báo cáo kết quả công tác, căn bản chính là họ đã bầy mưu để Lục Tiểu sập bẫy, ban đầu nghĩ rằng cho dù Lục Tiểu có thể được Khuynh Nam Vương yêu thích, thì cũng không uy hiếp gì lớn đến mình, đương nhiên liền càng thêm không cần phải e ngại hắn trả thù.
Chính là sau lại thật không ngờ, Lục Tiểu này cư nhiên lại được Dật Bắc Vương sủng ái, dẫn theo hồi phủ Dật Bắt Vương, chuyện này tuy rằng không có ở trong dự kiến của bọn họ, bất quá cũng không nguy hại gì cho bọn họ, lại không ngờ được rằng Lục Tiểu kia cư nhiên biến thành nữ nhân, chuyện này đã chọc giận đến Khuynh Nam Vương, làm bọn họ phải chịu trách phạt, hai người không những không còn được làm đội trưởng thương đội nữa, còn bị đuổi ra khỏi thương đội ngự dụng của Khuynh Nam Vương, vì không biết Lục Tiểu này là nữ, lại là một quốc sắc thiên hương, vậy mà mình cũng không nhận ra, lại còn hai tay dâng cho người khác, bảo sao Khuynh Nam Vương không tức giận được đây.
Cũng may là sau khi chịu hơn mấy chục gậy vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ này của mình, tuy rằng bị đuổi ra khỏi thương đội, bất quá hai người trước kia hai người cũng nén mua được số lượng hàng lớn cho riêng mình, hiện tại cho dù không phải giàu có sung túc gì, nhưng là sống cũng không phải là khó khăn.
Hiện tại hai người vốn là muốn nhanh tay bán hết chỗ hàng hóa này, sau đó trốn đến một nơi khác, không vì cái gì khác, chính là do người mà bọn họ lập bẫy trước kia, giờ đã nhảy lên vị trí Vương Phi của Dật Bắc Vương, ngay cả đến Đại Vương còn nể nàng, huống chi hai người đã từng hãm hại nàng như bọn họ, nếu nàng truy cứu, không cần phải nói cũng biết mình chỉ có con đường chết.
Thương đại thúc cùng Cáp Lý đại thúc liếc nhau, trong mắt hai người là vô cùng kinh hãi, Thương đại thúc khụ một tiếng xấu hổ nói: "Này, đã lâu không gặp mặt khó tránh khỏi không nhận ra, khó tránh khỏi không nhận ra, cô nương mỹ mạo như hoa, là nữ tử xinh đẹp nhất mà Thương lão đã gặp, chắc chắn cô nương cũng phi thường độ lượng, mong cô nương bỏ qua cho sai lầm trước kia của bọn tiểu nhân, đừng truy cứu nữa."
Một phen nói hàm hàm hồ hồ, muốn nói rõ lại không dám nói rõ, nữ tử này hiện tại được người Mạt Hạt cực kỳ yêu thích, nếu biết bọn họ đã từng dùng thủ đoạn để lừa nàng, chưa nói là bị người vây xem gây khó khăn, không biết chừng sẽ đem bọn họ đập chết mất.
Lục Tiểu Thanh mỉm cười nhìn con mèo làm bằng ngọc lưu ly, ở đầu ngón tay lăn qua lộn lại thưởng thức, lão Thương cùng gã Cáp Lý cũng không quấy rầy, nếu đã bị nàng bắt được, muốn chạy cũng chạy không thoát, thế lực của Dật Bắc Vương quả thật rất lớn. Người vây xem ở bên cạnh, cũng đã có vài người nhận ra đây là Vương Phi mà Dật Bắc Vương đã chọn, nghe đoạn đối thoại của bọn họ có vẻ như hai người kia đã từng đắc tội với nàng, xoa tay đứng ở phía sau Lục Tiểu Thanh, hung tợn trừng lão Thương cùng gã Cáp Lý, càng làm cho hai người bọn họ bị dọa không dám nói thêm gì nữa.
Lục Tiểu Thanh chơi đùa con mèo ngọc lưu ly kia một lát, khẽ cười nói: "Ta nhìn con mèo nhỏ này rất xinh đẹp, bán giá bao nhiêu đây." Vừa nói vừa cười híp mắt, ngẩng đầu nhìn lão Thương cùng gã Cáp Lý.
Lão Thương thấy Lục Tiểu Thanh trên mặt mặc dù là cười, nhưng không biết là trong lòng nàng đang nghĩ gì, vội nói: "Nếu tiểu thư thích, chúng tôi xin tặng cho tiểu thư."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười duyên nói: "Vậy không được, dù nói như thế nào thì các ngươi cũng là người làm ăn buôn bán, ta như thế nào lại lấy không đồ vật của các ngươi như vậy được, như vậy không tốt."
Gã Cáp Lý vội nói: "Không sao, không sao, có thể được tiểu thư coi trọng là phúc khí của nó, tiểu thư thích cái gì thì cứ cầm đi, coi như chúng tôi biếu kính tiểu thư."
Lục Tiểu Thanh lập tức sắc mặt trầm xuống, nói: "Ăn nói linh tinh, ta tuy rằng mang trên mình danh hiệu Vương Phi của Dật Bắc Vương, nhưng là ta chưa từng ức hiếp gây khó dễ người nào, nếu làm như vậy không phải là đã làm hỏng thanh danh của ta rồi hay sao, cũng đã bôi nhọ thanh danh của Dật Bắc vương, ta muốn thì sẽ dùng tiền để mua, các ngươi không cần bận tâm đến thân phận của ta."
Lão Thương thấy quần chúng đang vây xem ở xung quanh lập tức ai nấy đều vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Tiểu Thanh, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không muốn ức hiếp gây khó dễ người, thì cần gì phải đem danh hiệu Vương phi của Dật Bắc Vương ra làm gì, đây rõ ràng là muốn chúng ta thức thời, đành phải cung kính nói: "Nếu như vậy chúng tôi đương nhiên xin nghe theo tiểu thư."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Vậy mới tốt, vậy hai người nói xem con mèo nhỏ này có giá là bao nhiêu? Ta rất thích nó."
Gã Cáp Lý cười nói: "Không đắt, chỉ có một lượng bạc thôi."
Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng lại nhìn vào con mèo ngọc lưu ly ở trong tay, nửa ngày mới nói: "Ta cứ tưởng nó thật sự được làm từ ngọc lưu ly chứ, hóa ra là đồ giả, nếu là giả thì một lượng bạc là đắt quá đấy, ta xem giá trị nhiều lắm cũng chỉ mấy chục văn tiền mà thôi." Vừa nói vừa nhìn về phía lão Thương.
Lão Thương vẻ mặt tươi cười nói: "Cũng chỉ có tiểu thư là biết nhìn hàng, muốn lấy thêm của người ít tiền lại không được rồi, thứ này chúng tôi cũng chỉ mua có ba mươi văn tiền thôi, người đã thích nó thì cứ trả cho chúng tôi bằng ấy."
Lục Tiểu Thanh gật đầu cười nói: "Đương nhiên buôn bán là phải có lời, liền trả cho ngươi bốn mươi văn tiền vậy, coi như trả tiền lộ phí cho hai người." mọi người ở xung quanh thấy Lục Tiểu Thanh hòa ái dễ gần như thế, lại không cậy mạnh bắt nạt yếu, ngược lại còn vì người khác mà suy nghĩ, thật sự không hổ danh là Vương phi của Dật Bắc Vương.
Gã Cáp Lý kia vui rạo rực, tiếp nhận bốn mươi văn tiền từ trong tay người vẻ mặt lạnh lùng tên Lục Tiểu Lam kia, trong lòng lại thầm kêu khổ một tiếng, con mèo ngọc lưu ly này chính là vật có giá trị lớn nhất trong đống hành hóa mua từ Đại Đường mang về, lúc mua phải trả giá tám trăm lượng mới mua được, hiện tại cư nhiên cũng chỉ có giá trị bốn mươi văn tiền, lại còn phải tỏ vẻ cực kỳ vui vẻ bán đi, đây đúng là đang khảo nghiệm năng lực thừa nhận của con người mà, bất quá nếu có thể làm cho sát tinh trước mắt bỏ qua cho mình, thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng gì.
Lục Tiểu Thanh thấy Lục Tiểu Lam ném con mèo ngọc lưu ly vào trong vạc đeo trên lưng, đứng ở bên cạnh mình, không khỏi cười nói: "Tiểu Lam, trong phủ của chúng ta giống như có rất ít đồ trang trí của Đại Đường, ta lại từ Đại Đường tới đây, nhìn thấy chúng cảm thấy rất thân thiết, ta xem chúng ta hôm nay mua nhiều đồ thêm một chút, dù sao giá cả cũng không mắc, chỉ cần nhìn đẹp mắt là được, cũng để cho ta giảm bớt tưởng niệm đối với quê nhà."
Lục Tiểu Lam liếc mắt thấy Lục Tiểu Thanh cười gian trá, lạnh lùng nói: "Tùy ngươi." Mọi người ở bên cạnh thấy Vương phi nói thích hàng ở sạp này, không ai bảo ai đều tự động bỏ những đồ vật mà mình đang nắm trong tay xuống, để cho Vương phi lựa chọn, chỉ cần nàng vui vẻ, Dật Bắc Vương cũng sẽ vui vẻ, mấy thứ này mình có hay không đều không quan trọng.
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu cười với lão Thương và gã Cáp Lý, hai người chỉ cảm thấy gió lạnh thổi từng trận, nụ cười kia mang vẻ tàn nhẫn, giả dối nói không nên lời, còn chưa kịp rùng mình, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh thuận tay liền cầm một đống lớn đồ vật lên, sau đó mỉm cười nói: "Mấy thứ này là thật hay là giả? Mấy thứ này nếu là thật, ta liền cho sản xuất khắp Mạt Hạt, nếu là giả, vậy không cần, các ngươi cũng biết ta tuy rằng là từ Đại Đường tới, bất quá thuyền theo lái gái theo chồng, đã theo phu quân thì dĩ nhiên là phải hướng về phu quân, vì thế đương nhiên không muốn Mạt Hạt làm theo đồ giả của Đại Đường." Vừa nói vừa mỉm cười nhìn lão Thương cùng Cáp Lý.
Đây không phải đã nói rõ rồi hay sao, nếu ngươi nói là thật, vậy thì ngại quá, câu Mạt Hạt không bằng Đại Đường kia của các ngươi cũng là thật rồi, điều này có lợi sao? Nếu không phải, thì chắc chắn sẽ phải làm ăn thua lỗ rồi, lão Thương cùng Cáp Lý nhìn nhau liếc mắt một cái, rất ăn ý nói: "Đều là giả."
Lục Tiểu Thanh gật đầu nói: "Nếu là giả, ta đây tính một chút đã, một cái bốn mươi văn tiền, chỗ này tổng cộng là mười cái, chính là bốn trăm văn tiền, mua nhiều đương nhiên phải được giảm giá, các ngươi định giảm bao nhiêu cho ta?"
Lão Thương tươi cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên, mua nhiều khẳng định sẽ giảm giá, tiểu thư trả cho chúng tôi ba trăm văn tiền đi, giá đó đã bao gồm cả lộ phí cộng thêm một chút lời rồi."
Lục Tiểu Thanh vô cùng vừa lòng, đứng dậy nói: "Không sai, mấy thứ này lại vừa đẹp lại vừa tiện lợi, ta quyết định mua hết, các ngươi cũng không phải bán hàng làm gì nữa cho mệt, ta mua hết hàng cho các ngươi, các ngươi sẽ có thời gian để đi dạo phố đặt mua mấy thứ để chuẩn bị đón năm mới, không cần phải ở chỗ này vất vả bán từng món hàng một."
Lão Thương cùng gã Cáp Lý nghe vậy, mặt trắng bệch không còn giọt máu, ngoài mười cái vừa tống ra ngoài kia ra thì mình còn mấy chục mặt hàng nữa, cho dù kiếm không bù được chỗ lỗ đó, thì ít nhất cũng sẽ không lỗ vốn, nếu tất cả đều đưa hết cho nàng, vậy chẳng phải là mình cứ chờ mà khuynh gia bại sản đi hay sao, đây chính là gia sản thu được từ mấy chục năm trời buôn bán vất vả, người này quả là đen tối, không để lại một chút tình cảm nào.
Thấy lão Thương cùng gã Cáp Lý không nói lời nào, Lục Tiểu Thanh cũng không bắt buộc, nhìn Lục Tiểu Lam nói: "Tiểu Lam, ngươi nói ngày kia đến làm khách trong phủ của Khuynh Nam Vương, chúng ta phải tặng lễ vật gì mới tốt đây? Khuynh Nam Vương không thiếu cái gì cả, đúng là làm cho người ta phải hao tổn tâm trí nghĩ nên tặng quà gì cho hắn mà, bất quá hôm nay ta vừa nhìn thấy hai vị bằng hữu tốt này, đột nhiên đã nghĩ đến cần phải tặng cái gì cho Khuynh Nam Vương rồi, phải biết rằng......"
Còn chưa nói xong, chợt nghe lão Thương vẻ mặt cười cứng ngắc nói: "Hai chúng tôi bề bộn bán hàng nửa ngày vẫn còn chưa được nghỉ ngơi, hôm nay thật sự tiểu nhân vận khí tốt mới gặp được người một lúc mua hết hàng cho bọn tiểu nhân như vậy, thật sự là chúng tôi gặp vận may rồi, tiểu thư muốn mua tất cả đống hàng này, chúng tôi đương nhiên là cầu còn không được ý chứ."
Lục Tiểu Thanh thấy lão Thương vẫn duy trì nụ cười vô cùng hoàn mỹ nhìn mình, chính là nếu chú ý kỹ đến lời nói thì sẽ thấy khóe miệng lại đang rút gân, hắc hắc, coi như là các ngươi thức thời, nếu để cho Khuynh Nam vương biết các ngươi dùng bạc hắn cấp cho, để đi buôn bán làm ăn riêng lẻ, chỉ sợ các ngươi sẽ không còn được trông thấy thái dương ngày mai đâu. Lão Thương kia cũng là một người cực hiểu lòng người, vừa nghe Lục Tiểu Thanh nói như vậy, bỗng nhiên có khí khái tráng sĩ cắt đứt cổ tay tuyệt không nhăn mày.
Lục Tiểu Thanh cười hỏi: "Giá cả thế nào đây?"
Gã Cáp Lý vội tranh nói trước: "Số hàng còn lại quả thật là có một vài đồ là hàng thật, tuy rằng không phải là thứ tốt, bất quá cũng có giá trị mấy chục lượng bạc, tiểu thư xem thử có muốn mua hay là để lại cho chúng tôi?" gã Cáp Lý này thật sự là không cam lòng mất trắng nhiều hàng hóa như thế này, tuy rằng đều là dùng bạc của Khuynh Nam vương để mua, nhưng là cũng có rất nhiều đồ là dùng tiền của chính mình để mua, đem tất cả thả xuống hố như thế này, thì sau này đừng nói là cơm ăn, ngay cả đến có cháo mà húp hay không cũng là một vấn đề lớn.
Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng nhìn gã Cáp Lý mặt trắng bệch không còn một giọt máu, chờ nửa ngày, khi hai người không nhịn được muốn bỏ qua, thì nàng mới mở miệng nói: "Nếu nói là mua thì sẽ mua hết, trong số này nếu có một vài vật là thật, ta đây cũng không sẽ trả không thiếu các ngươi một đồng, dù sao tính thêm cũng không nhiều, tổng cộng là hai trăm hai, giá này đã công bằng chưa?"
Lão Thương cùng gã Cáp Lý không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh còn lưu lại cho bọn họ một con đường sống, lập tức liên tục gật đầu nói: "Công bằng, công bằng." Tuy rằng vật phẩm tính trên vạn lượng giờ thay đổi thành hai trăm lượng, bất quá chỉ cần người còn sống, sớm hay muộn cũng kiếm được tiền bù vào, tốt hơn nhiều so với việc không còn mạng để mà sống.
Lục Tiểu Thanh vẫy một chiếc xe ngựa lại gần, sau khi đã chuyển hết hàng hóa lên xe ngựa xong, mới xoay người quay lại nói với lão Thương cùng gã Cáp Lý: "Về sau, ta không muốn gặp lại các ngươi nữa."
Lão Thương cùng gã Cáp Lý vội cúi đầu khom lưng nói: "Dạ, dạ, tiểu nhân đã hiểu, đa tạ người đại nhân có đại lượng, tiểu nhân lập tức quay về thu thập." Vừa nói vừa tiếp nhận ngân lượng Lục Tiểu Lam đưa qua, nhanh như chớp bỏ chạy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu nữa.
Lục Tiểu Thanh tâm tình vô cùng cao hứng, mang theo Lục Tiểu Lam cùng xe ngựa tìm một tửu lâu ngồi nghỉ, nhìn một xe ngựa hàng hóa, Lục Tiểu Thanh không khỏi hắc hắc cười thành tiếng, Lục Tiểu Lam mắt lạnh nhìn Lục Tiểu Thanh đang cười cao hứng, nhíu mày nói: "Đây là tửu lâu."
Lục Tiểu Thanh mới mặc kệ đủ thứ lễ tiết như vậy, vẫn như cũ cười ha ha, chờ cười đủ mới nói: "Thích thật, không cần dựa vào người nào liền đã báo được thù, cứ nghĩ đến là lại thấy vui vẻ."
Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh nói: "Thù gì?"
Lục Tiểu Thanh trong lòng cao hứng tự nhiên nhanh mồm nhanh miệng nói cho Lục Tiểu Lam nghe, nửa ngày Lục Tiểu Lam lạnh nhạt nói: "Cứ buông tha cho bọn họ như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh ngồi trên ghế lớn, khẽ nhấp một ngụm rượu, cười hì hì nói: "Ta bắt chẹt bọn họ nhiều như vậy, cũng đủ rồi, ha ha, cứ nghĩ đến biểu tình vừa rồi của hai người bọn họ, sắc mặt muốn cho lại không muốn cho, không muốn cho cũng phải cho, ha ha, hôm nay bọn họ ăn đủ rồi, a, thế giới này thật đẹp, thật tuyệt diệu biết bao, cuộc sống giật tiền mới tốt biết bao."
Lục Tiểu Lam thấy bộ dáng cao hứng phấn chấn của Lục Tiểu Thanh, không khỏi nói: "Ta nghĩ gặp phải loại chuyện này, ngươi cho dù không cần cái mạng nhỏ của bọn họ, cũng sẽ muốn nửa cái mạng của bọn họ."
Lục Tiểu Thanh vừa đưa cho Lục Tiểu Lam một ly rượu, vừa nói: "Sao, cảm thấy ta đã nương tay sao? No, no, con người của ta làm việc vô cùng có chừng mực, tuy rằng bọn họ không phải là hạng tốt đẹp gì, đem ta lừa vào trong phủ Khuynh Nam Vương, nhưng nói gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng đã cứu ta một mạng, nếu ta không gặp bọn họ, ta sớm đã chết khô ở trên thảo nguyên rồi, làm gì còn được vui vẻ, phong lưu khoáng đạt như hôm nay nữa. Cho nên cứu ta cùng hại ta coi như hai bên hòa nhau, ta không nợ bọn họ, bọn họ cũng không nợ ta."
Lục Tiểu Lam lập tức nhíu mày nói: "Vậy ngươi hôm nay?"
Lục Tiểu Thanh lập tức cười vô cùng đắc ý nói: "Ta làm sao mà biết là chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Bọn họ muốn dùng giá kiểu đó bán cho ta, ta đương nhiên là hai tay tiếp nhận thôi, chẳng lẽ có chỗ tốt như vậy, ngươi còn muốn đẩy đi sao? Ta là một thương nhân, thương nhân là ai nào? Thương nhân chính là phải đặt lợi ích lên trước tiên, có vụ làm ăn tốt như vậy, tự nhiên là giết chết cũng muốn bắt được, về phần những thứ khác không thuộc phạm vi lo lắng của ta."
Lục Tiểu Lam nhìn nàng nói: "Ngươi biết rõ nguyên nhân, hơn nữa ngươi còn nói ra lời uy hiếp."
Lục Tiểu Thanh nhấc đũa gắp một miếng thịt dê, vừa ăn vừa nói: "Bọn họ có hiểu lầm hay không cũng không phải là chuyện của ta, ta bất quá chính là gặp mặt người quen nên muốn đùa vui một chút mà thôi, xem như đã báo được thù nho nhỏ đó, nhưng là bọn họ lại không thích vui đùa, ta có biện pháp gì sao, ngươi không biết đó thôi, con người của ta luôn luôn chính trực, chưa bao giờ làm chuyện hại người khác, hơn nữa luôn nhân từ nương tay không muốn người khác gặp rủi ro, ta chính là một người tốt như vậy đấy, Tiểu Lam ngươi cư nhiên hoài nghi động cơ của ta, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy như vậy là ngươi không tin tưởng ta hay sao? Là ngươi đang làm tổn thương trái tim của ta hay sao?"
Lục Tiểu Lam thấy Lục Tiểu Thanh trưng vẻ mặt u oán nhìn mình, lập tức mặc kệ nàng, quay mặt nhìn xe ngựa ở bên ngoài cửa, cư nhiên lại dùng hai trăm lượng để mua một xe hàng hóa phải có giá trị trên ngàn lượng chứ chẳng ít, chưa nói đến đã báo được thù, cư nhiên lại còn có tiện nghi sao lại không chiếm, đây rốt cuộc là loại người gì không biết? Không biết trong đầu nàng rốt cuộc còn chứa những ý nghĩ quái quỷ gì nữa đây.
Đang cúi đầu tự hỏi, nghe thấy Lục Tiểu Thanh lầu bầu nói: "Đây là cái gì vậy? Thật là khó uống."
Lục Tiểu Lam không khỏi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Lục Tiểu Thanh cầm một cái chén nhỏ, đang nhíu mày nhìn vào vật ở trong chén, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, nhe răng gạt nước ở khóe miệng, biểu hiện vô cùng bất mãn, mà đứng bên cạnh nàng là tiểu nhị, trong tay đang bưng một chậu nhỏ, nước ở bên trong sóng sánh lay động, lúc này vẻ mặt dại ra nhìn Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Lam khóe môi nhếch lên một nụ cười, chậm rãi nói: "Đây là lịch thủy, là điểm đặc sắc nhất của tửu lâu này, bên trong toàn là nguyên liệu trân quý, có công hiệu làm giảm mệt mỏi, làm mát da."
Lục Tiểu Thanh không đợi Lục Tiểu Lam nói xong, vội hỏi: "Loại này tốt như vậy, tuy khó uống, nhưng nhất định phải uống nhiều thêm một chút." Nói xong vươn cái chén vào trong cái chậu kia múc thêm một chén.
Lục Tiểu Lam đứng dậy chậm rãi lui ra phía sau, sau đó hiếm khi lại nói vô cùng ôn nhu như lúc này: "Bởi vì là dùng nguyên liệu trân quý, cho nên chỉ được chuẩn bị cho nhân sĩ cao quý, đồng thời cũng là nhiều người cùng nhau dùng, hiệu quả của nó thật sự là rất tốt, nhưng là nó không phải dùng để uống, mà là......
Lục Tiểu Thanh vừa nhấp một ngụm, vừa nâng mắt lên nhìn Tiểu Lam, liếc mắt thấy mọi người ở chung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, trong đó còn có một nam tử trẻ tuổi đang lau tay, chiếc khăn trên tay rơi xuống đất lúc nào cũng không hay, ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi nhướng mi nhìn Lục Tiểu Lam, nước ở trong miệng vẫn chưa nuốt xuống, nên không thể mở miệng ra được.
Lục Tiểu Lam lại lui từng bước, ôn nhu nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Nó chỉ dùng để rửa tay."
Lập tức chỉ nghe thấy một tiếng "phụt", một ngụm nước phun tung tóe, Lục Tiểu Lam vừa lắc đầu vừa nhìn Lục Tiểu Thanh đang căm tức nhìn hắn, nói: "Thật mất mặt."