Quay về đời Đường làm lưu manh
Chương 104: Ta có Vương phi
Chương 104: Ta có Vương phi
Đưa tay ra tiếp lấy Lục Tiểu Thanh đang bổ nhào tới, Xuất Trần buồn cười vỗ vỗ mặt nàng nói: "Cửa cuối cùng này ngươi đã thắng, từ giờ khắc này trở đi, ngươi đã trở thành truyền kỳ của Mạt Hạt chúng ta."
Lục Tiểu Thanh lập tức mở mắt ra nói: "Ngươi nợ ta một nhân tình."
Xuất Trần cười nói: "Ta sẽ không quên."
Hai người mới nói được mấy câu, mọi người bị một màn trước mắt này làm cho rung động đến thất thần, đột nhiên lớn tiếng ồn ào, một đám vẻ mặt đỏ bừng đầy kích động, khàn cả giọng la hét: "Lục Tiểu Thanh, đệ nhất danh, Lục Tiểu Thanh, đệ nhất danh......"
Xuất Trần cởi áo khoác lông cừu của mình, phủ lên trên người Lục Tiểu Thanh đang rùng mình, cười nói: "Đi thôi, đi nghênh đón vinh dự của ngươi nào."
Lục Tiểu Thanh vui rạo rực vung hai tay, diễu võ dương oai đi về phía đài cao, một đường đi nhận được vô số ánh mắt sùng bái, hâm mộ, xem ra ban đêm ngày đầu xuân cũng không có cảm giác được một chút lạnh lẽo nào, ngược lại cả người như đang bị ngọn lửa sôi nổi thiêu đốt.
Chậm rãi đi từng bước về phía đài cao, Lục Tiểu Thanh tương đối có kinh nghiệm vận dụng, tiêu sái bước từng bước thật chậm, khoa trương, khôi hài, nhưng cũng rất có phong độ, chậm rãi bước đi đến đứng bên cạnh Tề Hồng Ngư đã đứng chờ từ lâu, đứng lại nở nụ cười quyến rũ nhìn Tề Hồng Ngư, sau đó xoay người lại nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt đang điên cuồng hoan hô ở phía dưới, vô cùng có khí thế nâng tay phải ra, giơ một chữ V với mọi người ở phía dưới.
Tề Hồng Ngư vẻ mặt ý cười, vẫn đợi cho đến lúc tiếng hoan hô nhỏ đi một chút, mới mở miệng nói: "Tối hôm nay, đại hội Cam Đạt của Mạt Hạt chúng ta mỗi năm được tổ chức một lần, tất cả các cuộc tỷ thí cũng đều đã kết thúc, hôm nay, chúng ta được chứng kiến một kỳ tích trong lịch sử của Mạt Hạt, một nữ tử toàn thắng ở cả năm hạng mục thi đấu, nàng sẽ được ghi danh trong lịch sử đại hội Cam Đạt của chúng ta, làm mục tiêu cho chúng ta về sau, đại hội cũng sẽ đem giờ khắc này bảo tồn vĩnh cửu, nàng chính là đệ nhất."
Ở trong tiếng điên cuồng hoan hô của mọi người, Tề Hồng Ngư tiếp nhận một vòng hoa đỏ tươi do Nhị Vương phi đưa lên, nhẹ nhàng đội lên trên đầu Lục Tiểu Thanh, xoay người hưng phấn phất phất tay với đám đông ở phía dưới, sau đó cười nói với Lục Tiểu Thanh: "Hiện tại, chúng ta muốn nghe thử yêu cầu của đệ nhất danh là gì?"
Lập tức huyên náo kinh thiên động địa im bặt, mọi người không hẹn mà đều cùng im lặng, không biết đệ nhất danh sẽ nêu ra yêu cầu gì đây, thật đúng là làm cho người ta tò mò.
Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, trừng Xuất Trần đang ngồi ở dưới đài, Xuất Trần tựa lưng vào ghế, cười nhìn nàng, một bên Gia Luật Giá Huyên cùng Gia Luật Cuồng Sở đều nhìn chăm chú vào nàng, một ánh mắt tràn ngập ý cười xấu xa, một đôi mắt lại âm trầm không nhìn ra được cảm xúc.
Tề Hồng Ngư thấy Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Xuất Trần, lập tức cười nói: "Ngươi có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, tất cả nam tử ở dưới kia cũng đều sẽ thỏa mãn ngươi, bao gồm cả Dật Bắc Vương Gia Luật Xuất Trần của chúng ta, lần này hắn không có tư cách cự tuyệt." Vừa nói vừa cười ái muội.
Lục Tiểu Thanh ha ha nở nụ cười xán lạn: "Ta không có yêu cầu gì."
Lời này vừa nói ra, người chung quanh đều ồn ào kêu gào, phần lớn vừa thất vọng vừa khó hiểu, có thể đưa ra yêu cầu với Dật Bắc Vương, đó chính là ước mơ của biết bao nhiêu người, Lục Tiểu Thanh này lại trực tiếp buông tha, rất không biết tốt xấu, rất không biết tốt xấu, ngươi nếu không cần cũng nên đem tặng lại cho ta a~, chuẩn bị mà nhận sự trừng phạt của trời đi, thật sự là thiên lý không tha mà ~ =))
Tề Hồng Ngư ngẩn người, sau hỏi: "Không có yêu cầu gì sao? Chẳng lẽ ngươi không có ý tưởng gì với Xuất Trần sao?" Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện, tại trước mặt nhiều người như vậy thật sự là không nên nói như thế, sẽ làm tổn hại tôn nghiêm của một Vương Hậu.
"Ờ, yêu cầu của ta sẽ lén tìm hắn đòi." Lục Tiểu Thanh sờ sờ mũi, Vương Hậu này thực sự là quyết đoán, cái gì cũng dám hỏi.
Tề Hồng Ngư làm như đã hiểu, nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, cao giọng cười nói: "Đã có yêu cầu thì liền đề xuất ra, chỉ cần ngươi nói, Đại Vương cùng ta sẽ làm chủ cho ngươi, tất nhiên sẽ không để cho hắn cự tuyệt." có lẽ Lục Tiểu Thanh này sợ bị Xuất Trần cự tuyệt, cho nên ngượng ngùng ở ngay trước mặt đưa ra yêu cầu.
Gia Luật Giá Huyên cười ha ha nói: "Nói rất đúng, Tiểu Thanh, ngươi chỉ cần đề suất, bổn vương sẽ làm chủ cho ngươi."
Lục Tiểu Thanh không khỏi không biết nói gì, nhìn thoáng qua Xuất Trần, Xuất Trần vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, cư nhiên lại còn ném cho nàng một cái nháy mắt, thật sự là chọc cho người ta tức hộc máu mà, đưa mắt nhìn khắp mọi nơi một lượt, thấy Gia Luật Giá Huyên vẻ mặt ủng hộ nhìn nàng, quan viên lớn nhỏ ở phía sau hắn đều thập phần hứng thú nhìn mình, Lục Tiểu Thanh lập tức than thầm, quả thật là bây giờ mới biết cảm giác trúng thưởng lại không muốn nhận thưởng là như thế nào, cư nhiên lại phiền toái như vậy.
Trong lúc đang suy nghĩ, chợt thấy một cặp mắt âm trầm đang nhìn về phía bên này, Lục Tiểu Thanh liếc mắt thấy đúng là Gia Luật Cuồng Sở, lập tức trong mắt sáng ngời, hiện tại đã có yêu cầu.
Trừng lại Gia Luật Cuồng Sở, Lục Tiểu Thanh khóe miệng nhếch lên một nụ cười mê người, làm động tác hoa lan chỉ, chỉ vào Gia Luật Cuồng Sở nói: "Ta đây yêu cầu chính là, muốn hắn cho ta một vạn lượng hoàng kim."
Tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, cả sân thi đấu to như vậy chỉ truyền đến tiếng lửa cháy phập phùng, thanh âm của mọi người giống như đã bị tước đoạt hết, trợn mắt há hốc mồm nói không ra lời, Lục Tiểu Thanh đứng ở trên đài cao vẻ mặt đắc ý, tính toán: "Hắc hắc, quân tử báo thù mười năm không muộn, một chưởng kia của ngươi ta vẫn mãi ghi nhớ ở trong lòng, lần này không làm ngươi xuất huyết thì ta không phải là Lục Tiểu Thanh, hừ, Lục Tiểu Thanh ta dễ bị ức hiếp lắm hay sao."
Ở dưới đài, Gia Luật Giá Huyên biến sắc, có chút lo lắng nhìn Xuất Trần liếc mắt một cái, Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh trên mặt đắc ý tươi cười, không khỏi lắc đầu cười khổ, người kia cái gì cũng không biết, cư nhiên cũng dám mở miệng, thật sự là phục nàng rồi.
Trên đài Nhị Vương phi đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo sắc mặt liền khó coi, trừng Lục Tiểu Thanh không nói được một lời, Tề Hồng Ngư nhìn thoáng qua Xuất Trần, lại đưa mắt nhìn Gia Luật Cuồng Sở, đây là tình huống gì vậy, như thế nào mình lại không hiểu một chút gì thế này.
Gia Luật Cuồng Sở lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng nhìn lại hắn, nửa ngày trong mắt Gia Luật Cuồng Sở cư nhiên lại lộ ra một chút ý cười, Lục Tiểu Thanh lập tức há hốc mồm, chưa từng thấy qua người nào hai tay phải dâng tiền cho người khác mà lại còn có thể cười vui vẻ như thế, chưa kịp chuyển ánh mắt, đã nghe thấy Gia Luật Cuồng Sở lạnh nhạt nói: "Cho."
Lục Tiểu Thanh nhướng mi, cư nhiên đáp ứng rõ ràng như vậy, sớm biết như vậy đòi nhiều hơn một chút, chẳng lẽ một vạn lượng hoàng kim thật sự là rất ít sao, có thể tùy tiện cho một người như thế sao, mặc kệ, dù sao hắn cho thì mình thu, nếu dám quịt nợ, mình sẽ đi tìm Gia Luật Giá Huyên cùng Tề Hồng Ngư, hai người đó không phải mới vừa rồi có nói nhất định sẽ làm chủ cho mình hay sao, có chỗ dựa vững chắc tốt như vậy sao có thể không dựa vào đây.
Thấy mọi người đều có chút lăng ngốc, Lục Tiểu Thanh nắm thật chặt áo khoác choàng lông cừu của Xuất Trần, lạnh muốn chết, phải đi tìm Xuất Trần lấy thêm quần áo thôi, không khỏi nói: "Xong chưa? Không còn việc gì thì ta xuống dưới nha." Vừa nói vừa thấy Tề Hồng Ngư không nói gì, không khỏi túm chặt lấy áo khoác choàng lông cừu, liền nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Xuất Trần.
Đoạt lấy thêm áo khoác lông cừu trên người Xuất Trần, tự đem mình bao kín để lộ ra mỗi cái đầu, sau đó nhìn Xuất Trần khóe miệng cong cong, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Cười cái gì?"
Xuất Trần duỗi tay ra giúp nàng sửa sang lại áo khoác lông cừu cho thật tốt, mỉm cười nói: "Có biết ngươi vừa rồi đã nói cái gì không?"
Lục Tiểu Thanh vừa cởi vòng hoa đỏ tươi ở trên đầu xuống, vừa lắc đầu nói: "Thế nào, ta dọa dẫm bắt hắn đưa cho ta một vạn lượng hoàng kim, hắc hắc, ta rất thông minh đúng không?"
Xuất Trần dở khóc dở cười nói: "Ngươi đấy, thật là chẳng bao giờ làm rõ chuyện gì xong mới làm cả"
Lục Tiểu Thanh không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?" Vừa nói vừa cầm vòng hoa tươi trong tay, thuận tay đội lên đầu Xuất Trần, vừa gật gật đầu nói: "Vẫn là mái tóc bạch kim của ngươi xứng với vòng hoa hồng này hơn"
Mọi người vốn đang khe khẽ thì thầm bàn tán, vừa nhìn thấy động tác đó của Lục Tiểu Thanh, lập tức đều mở to hai mắt, vẻ mặt hưng phấn khó hiểu nhìn chằm chằm vào hai người, Tề Hồng Ngư ở trên đài cao còn đang suy nghĩ phải nói như thế nào để kết thúc buổi lễ, lập tức mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt hứng thú nhìn hai người đang nói chuyện với nhau, nhị Vương phi vốn sắc mặt không được tốt cho lắm, lúc này đây mới cảm thấy tốt hơn một chút, đứng ở bên cạnh Tề Hồng Ngư, mỉm cười nhìn hai người.
Gia Luật Giá Huyên ngồi ở trên đài cao, đầu tiên là do dự, lúc này vừa thấy mới vẻ mặt mới giãn ra được một chút, thần sắc vui vẻ, lại cố nén để không cười ra tiếng, trái lại Gia Luật Cuồng Sở ở bên kia, vốn biểu tình từ trước đến giờ vẫn luôn không tốt, bản mặt vạn năm lạnh lùng, bất quá hiện tại mặt càng lạnh hơn.
Xuất Trần đầu tiên là ngẩn người, sau đó đột nhiên nở nụ cười nói: "Ngươi xác định ngươi muốn đem vòng hoa này đội cho ta?"
Lục Tiểu Thanh một bên vừa bắt tay vào công cuộc xé thịt dê nướng, một bên nói: "Ngươi đội còn đẹp hơn ta, liền cho ngươi đội nó đó." Vừa nói vừa mắt liếc nhìn Xuất Trần một cái, người lớn lên xinh đẹp đội cái gì cũng đẹp, vòng hoa tươi này đội ở trên đầu Xuất Trần, tóc bạch kim nổi bật dưới những bông hoa hồng đỏ rực, nhìn thế nào cũng thấy quá đẹp.
Xuất Trần lập tức mỉm cười đứng dậy, cũng đồng thời kéo theo Lục Tiểu Thanh đứng lên, Lục Tiểu Thanh khó hiểu nhìn Xuất Trần, Xuất Trần kéo tay Lục Tiểu Thanh, hai bàn tay đan chéo vào nhau giơ lên cao qua đỉnh đầu, Xuất Trần nhìn mọi người đang nín thở ngưng thần, khóe miệng lộ ra một nụ cười tuyệt diễm thiên hạ, lớn tiếng nói: "Ta có Vương phi rồi."
Năm chữ này vừa nói ra, giống như một giọt nước làm tràn ly, bắn tung tóe nổi lên ngàn tầng sóng, trong nháy mắt hội trường vốn có vẻ tĩnh lặng, lập tức từng đợt sóng hoan hô vang lên, sóng sau cao hơn sóng trước, một tiếng cao hơn một tiếng, toàn bộ sân cỏ đều sôi trào, người cười, cỏ cũng cười, cả những vì sao trên bầu trời cũng tỏa lấp lánh như đang mỉm cười.
"Vương phi, Vương phi......" đám người phía dưới tự động tự phát bắt đầu vừa múa vừa hát, một bên tiếng hoan hô kinh thiên động, một bên ca hát cười đùa, đã nhiều năm như vậy, Dật Bắc Vương tuyệt mỹ nhất, cao quý nhất, anh tuấn nhất, thanh lịch nhất Mạt Hạt của bọn họ, rốt cục cũng đã tìm được Vương phi của hắn, tuy rằng không biết đã làm tan nát trái tim của biết bao nhiêu thiếu nữ, nhưng là chỉ có nữ tử truyền kỳ trong lịch sử như vậy, mới xứng với Dật Bắc Vương được người Mạt Hạt vô cùng kính yêu này.
Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó lạnh lùng hỏi: "Ngươi có ý gì vậy?"
Xuất Trần cúi đầu thấy vẻ mặt bình thản của Lục Tiểu Thanh, nhưng trong đôi mắt kia lại tản ra sát khí bức người, không khỏi cúi xuống nói vào tai nàng: "Ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi, ngươi chỉ cần phối hợp là được, ta tự nhiên sẽ cho ngươi lời giải thích." Vừa nói vừa nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trên trán Lục Tiểu Thanh, bất quá cũng không mang theo cảm xúc ái muội gì, mặc dù là ở trong mắt người ngoài, hành động đó chính là đang biểu thị công khai, bất quá đương sự lại đều không có cảm giác đó.
Lục Tiểu Thanh tròng mắt hơi híp lại, Xuất Trần này tuy rằng là người khó hiểu, bất quá hắn luôn giữ lời, nếu nói không bắt buộc, thì tuyệt đối sẽ không ép buộc, nhưng rốt cuộc lời vừa rồi là có ý gì? Vương phi, mình từ khi nào thì nói qua mình phải làm Vương phi?
Một vòng lại tiếp một vòng chúc mừng, một ly lại tiếp một ly chúc phúc, Lục Tiểu Thanh mặt không biến sắc, ngầm bóp chặt bàn tay đang nắm tay mình của Xuất Trần, bóp đến mức không xanh thì cũng tím, Xuất Trần giống như không có cảm giác, vẫn mỉm cười sáng lạn như cũ.
Không đợi đến khi hội trại đã bị kích động đến điên cuồng ồn ào cùng náo động chấm dứt, Lục Tiểu Thanh liền trực tiếp túm lấy Xuất Trần chuồn gấp, Gia Luật Giá Huyên cười ha ha vẫy tay cho đi, như là một chút cũng không để ý đến việc nhân vật chính của đêm này đã chuồn mất.
Trở lại trong phủ của Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh nổi giận đùng đùng hỏi: "Nói, ngươi có ý gì?"
Xuất Trần còn chưa lên tiếng, Khuynh Tường ở bên cạnh vẻ mặt ý cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại có hứng thú với Khuynh Nam Vương?"
"Có ý gì? Ta làm sao có thể có hứng thú với hắn được?"
Đối mặt với chất vấn của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Lam giọng lạnh như băng nói: "Quy tắc của đại hội Cam Đạt, người thắng mặc kệ đưa ra yêu cầu gì đi chăng nữa, chỉ cần đối tượng là nam tử, như vậy chính là đã vừa ý hắn."
Lục Tiểu Thanh vô cùng ngạc nhiên, Khuynh Tường lạnh lùng nói: "Nữ tử thắng cuộc ở trên đại hội, ngượng ngùng công khai nói ra ái mộ trong lòng, chính là ngầm nói rõ tình cảm của mình với đối phương, cho nên chỉ cần đối tượng của yêu cầu là nam tử, như vậy hẳn là do có ý với hắn. Nam tử bị nêu yêu cầu cũng sẽ không từ chối yêu cầu của nàng, bất quá trong tình hình chung, ngày hôm sau, nếu nam tử đó đã có thê tử thì sẽ thú làm thiếp, chưa có thê tử thì thú làm thê." Vừa nói vừa nhìn vẻ mặt giật mình của Lục Tiểu Thanh.
Khó có thể tin lắc lắc đầu, Lục Tiểu Thanh thì thào nói: "Ta sao lại không biết điều này? Ta không có nghĩ tới."
Lục Tiểu Lam lạnh lùng quăng cho nàng một câu: "Ta đã từng nói qua với ngươi."
Lục Tiểu Thanh sắc mặt cứng ngắc, bĩu môi nói: "Hừ, ta không có nghe thấy, vậy... vậy việc Xuất Trần làm là sao?" Khiếp sợ vì mình đã chủ trương làm bậy, lập tức cũng không còn tức giận, hùng hổ như lúc đầu nữa.
Lục Tiểu Lam thấy Lục Tiểu Thanh nhìn mình, đành phải nói tiếp: "Người thắng cuộc sẽ được đội vòng hoa trên đầu, là đại biểu cho tình yêu thuần khiết nhất, nếu tự tay đem vòng hoa này đội cho nam tử, như vậy ý của nàng đã không còn có nghĩa là vừa ý nữa, mà là người đó chính là người mà mình yêu nhất, không phải hắn sẽ không lấy chồng."
Khuynh Tường thấy Lục Tiểu Thanh sắc mặt trắng bệch, còn đế thêm một câu: "Rất ít có nữ tử đem vòng hoa trên đầu mình đội cho nam tử, nhiều năm như vậy ngươi chính là người đầu tiên, ngươi nói xem Vương của chúng ta sao có thể cự tuyệt được tâm ý của ngươi đây?"
Xuất Trần mỉm cười nói: "Hai người ra ngoài trước đi." Vừa nói vừa vỗ vỗ xuống giường, kéo Tiểu Thanh ngồi xuống.
Thấy Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam đã lui xuống, Lục Tiểu Thanh nhíu mày nhìn Xuất Trần nói: "Xuất Trần, ngươi hiểu được ý của ta đúng không, ta chỉ tiện tay mà thôi, cũng không phải......"
Xuất Trần cười nói: "Ta biết, bất quá nếu ta không tuyên bố, chẳng lẽ ngươi muốn ngày mai chờ Nhị vương huynh của ta mang sính lễ đến hay sao? Đương nhiên, ngươi nếu nguyện ý, ngày mai ta sẽ đi nói cho Nhị Vương huynh biết vậy."
"Nói đùa gì vậy chứ? Cho dù có giết chết ta, ta cũng không gả cho hắn, cho dù phải làm tiểu thiếp, cũng không tới phiên hắn." Lục Tiểu Thanh vẻ mặt không dám lĩnh giáo, nhìn Xuất Trần đang đùa nàng.
Xuất Trần ha ha cười nói: "Ta tự nhiên là biết điều đó, biểu tình của ngươi đã sớm bán đứng suy nghĩ của ngươi rồi."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu khoanh chân ngồi ở bên cạnh Xuất Trần: "Nhưng là Vương phi này thì phải làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn làm, hơn nữa ngươi lại công bố ở trước mặt dân chúng như vậy, về sau ngươi phải làm sao bây giờ?"
Xuất Trần xoa xoa đầu Lục Tiểu Thanh, mỉm cười nói: "Còn biết suy nghĩ cho ta, không uổng ta đã không nhìn lầm người, cũng chỉ là tuyên bố thôi mà, ta cũng đâu có nói là khi nào thì thú Vương phi đâu, ngươi cứ gánh vác danh hiệu Vương Phi này đi rêu rao khắp nơi, ở Mạt Hạt này sẽ không có người dám đụng tới ngươi, ngay cả Nhị Vương huynh của ta cũng phải để cho ngươi vài phần mặt mũi."
Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nói: "Lại làm cho ta phải hy sinh thanh danh, may là ta cũng không chú trọng mấy chuyện này cho lắm, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi, bất quá Xuất Trần, ngươi vì sao lại muốn để cho ta gánh vác danh hiệu Vương phi này vậy, ta nghĩ cho dù tên Khuynh Nam Vương kia là một nhân vật quan trọng, nhưng chỉ cần ngươi không cho, hắn khẳng định cũng không có cách nào lấy được ta, vì sao phải làm như vậy?"
Xuất Trần khóe miệng cong cong vẽ lên một nụ cười mỉm: "Cân não cần phải nhanh nhậy, ngươi không phải là muốn thanh danh lan truyền lớn, muốn đem tên của ngươi truyền khắp toàn bộ Mạt Hạt sao? Ta bất quá là chỉ là trợ giúp ngươi một tay mà thôi, ở Mạt Hạt không có tin gì truyền nhanh hơn tin tức về Dật Bắc Vương, cũng chỉ có tin tức này mới có thể làm cho những nước lân cận chú ý."
Lục Tiểu Thanh cả người chấn động, bình tĩnh nhìn Xuất Trần, thấy Xuất Trần vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười kia xinh đẹp, nhưng cũng sâu không lường được, nửa ngày Lục Tiểu Thanh cũng đột nhiên nở nụ cười, kéo một nhúm tóc bạch kim của Xuất Trần qua, ở trong tay chơi đùa nói: "Xuất Trần, không có cái gì có thể qua được mắt ngươi, ngươi thật sự là quá thông minh, thông minh làm cho người ta vừa ghen tị vừa hâm mộ."
Xuất Trần tựa vào đầu giường nhìn Lục Tiểu Thanh không nói gì, Lục Tiểu Thanh chậm rãi hỏi: "Xuất Trần, làm sao nhìn ra được? Ta làm người thất bại như vậy sao?"
Xuất Trần duỗi tay ra đem Lục Tiểu Thanh kéo gần một chút, cũng cầm lấy mái tóc của nàng vuốt ve: "Người bình thường không có khả năng có dạ minh châu quý giá như vậy, ngày đó ngươi lấy ra chuỗi vòng dạ minh châu cũng chính là đã nói lên ngươi có giá trị bất phảm, cách nói năng của ngươi ở trên đại điện, trôi chảy đọc một bài thơ dài, chỉ cần nghe cũng đủ biết ngươi quảng bác như thế nào, tất cả những điều đó đủ để chứng minh ngươi không phải là một người bình thường, đột nhiên xuất hiện một tài nữ như vậy, ngươi nói ta có thể không chú ý sao?"
Lục Tiểu Thanh nhướng mi im lặng chờ Xuất Trần nói tiếp, Xuất Trần chậm rãi nói: "Ta đã tra qua người mang ngươi đến Vương phủ của Nhị Vương huynh, bọn họ nói ngươi được bọn họ cứu được ở trên thảo nguyên Mạt Hạt, ta nghĩ hẳn là do ngươi đã chọc vào người nào đó, cho nên bọn họ mới đem ngươi trục xuất."
Lục Tiểu Thanh lắc đầu ca ngợi nói: "Xuất Trần, ngươi thật sự là rất lợi hại."
Xuất Trần nhìn vẻ mặt sùng bái của Lục Tiểu Thanh hỏi: "Không trách ta điều tra chi tiết ngươi sao?"
Lục Tiểu Thanh tùy ý nói: "Ta cũng không nghĩ giấu diếm ngươi, ánh mắt đầu tiên ta thấy ngươi, ta vốn không có tính gạt ngươi, ta chẳng qua là ngại mở miệng nhờ ngươi hỗ trợ mà thôi."
Xuất Trần vuốt vuốt tóc dài trong tay, hiếm khi lại nghiêm mặt nhìn Lục Tiểu Thanh như lúc này: "Ta biết, ánh mắt của ngươi không lừa được người, nếu không phải nhìn thấy đôi mắt thẳng thắn đó, ta cũng sẽ không đem ngươi mang về phủ của mình, lại càng sẽ không cùng ngươi hồ nháo như vậy."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ánh mắt của ta thẳng thắn sao? Ta như thế nào lại không biết nhỉ?"
Xuất Trần cũng khẽ cười nói: "Đối với ta là thẳng thắn, đối với người khác có thể là giảo hoạt, xem ra ta còn thật sự rất tín nhiệm ngươi, ngươi đã tín nhiệm ta như thế, ta tự nhiên cũng không thể cô phụ sự tín nhiệm của ngươi, ngươi nói đúng không?"
Lục Tiểu Thanh nhìn Xuất Trần cười tự tin, lên tiếng hỏi: "Ngươi khẳng định sẽ có người nghe thấy tin tức này tới tìm ta chứ?"
Xuất Trần kéo Lục Tiểu Thanh qua, làm cho nàng tựa vào đầu gối mình: "Không xác định được, bất quá ngươi muốn đạt được danh đệ nhất ở đại hội Cam Đạt, không phải là muốn đi đường này sao? Lợi dụng lời dân truyền đạt tin tức, ý tưởng của ngươi quả không tồi."
Lục Tiểu Thanh tựa vào trên đầu gối Xuất Trần, thở dài nói: "Xuất Trần, là do lần đó ta mặc trang phục Đại Đường nên ngươi mới đoán ra được, đúng không? Ngươi chẳng lẽ không muốn để cho ta nghĩ rằng mưu kế của mình đúng là thiên hạ vô song, nên mới hắt cho ta một gáo nước lạnh như thế?"
Xuất Trần cười khẽ: "Tiểu Thanh, ngươi vì ai mà mặc một thân hồng y vậy?"
Lục Tiểu Thanh thấy Xuất Trần trực tiếp chuyển đề tài, cũng liền theo kịp nói: "Mặc vì một người ta tin tưởng."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Hồng y như lửa, lửa ban diễm, Tiểu Thanh, ngươi là đang đợi người tên Diễm đến tìm ngươi sao?"
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc đến thất thần, nhìn vẻ mặt tự nhiên của Xuất Trần, nửa ngày lấy lại bình tĩnh nói: "Ngươi từ nơi nào biết được? Ta không tin là ngươi đoán."
Xuất Trần mỉm cười từ bên cạnh lấy ra một tấm kim bài, duỗi tay đưa cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh tiếp nhận vừa nhìn, đúng là kim bài mà Vô Diễm cho mình ngày ấy, Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh sắc mặt thay đổi mấy lần, mỉm cười vỗ vỗ đầu nàng: "Không phải là ta sai người lấy, là ngươi không cẩn thận đánh rơi, Khuynh Tường nhặt được mang tới đây."
Lục Tiểu Thanh nghe Xuất Trần nói như vậy, sắc mặt lập tức liền giãn ra, cũng đúng, ngày thường mình luôn mang theo nó bên người, nghĩ lại tối hôm nay đúng là rất vội vàng, vì thế cười tủm tỉm nói: "Ta chỉ biết Xuất Trần nhà ta không phải là người như thế."
Xuất Trần bật cười nói: "Cái gì nhà ngươi, cẩn thận về sau ta thật sự sẽ chiếm tiện nghi của ngươi đó." Thấy Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ nhìn mình, Xuất Trần không khỏi nâng tay gõ lên đầu Lục Tiểu Thanh một cái: "Nên có tâm phòng bị người, ngươi đó, một khi ngươi đã tin tưởng một người, liền tin tưởng triệt để, một khi không tin liền tuyệt không tin tưởng, ngươi đó, nói ngươi thế nào mới tốt đây?"
Dừng một chút lại nói tiếp: "Trên tấm kim bài này có khắc ba chữ Kình Quận Vương, nếu ta nhớ không lầm thì hắn tên là Lý Vô Diễm đúng không? Nghe nói trong hoàng thất Đại Đường, khó mà có được nhân tài đồng trang lứa với hắn, người như vậy ta cũng rất muốn trông thấy."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Có phải là nhân tài hay không ta không biết, bất quá, Vô Diễm nếu biết ta ở trong này, huynh ấy nhất định sẽ nghĩ biện pháp tới tìm ta."
Xuất Trần một nhướng mi hỏi: "Khẳng định như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh hiếm khi mới nhìn thấy Xuất Trần lộ ra thần thái như vậy, không khỏi cười tít mắt nịnh nọt: "Xuất Trần, lớn lên xinh đẹp thật là tội lỗi, xem ta nước miếng chảy ròng ròng rồi đây này." Làm bộ xoa xoa nước miếng lại nói: "Khẳng định, ta có ba người bạn tốt, bọn họ nếu biết ta ở trong này nhất định sẽ tìm đến."
Xuất Trần trong tay dùng sức một chút, cầm lấy tóc của Lục Tiểu Thanh kéo lại gần, mỉm cười chống lại hai mắt bất mãn của Lục Tiểu Thanh: "Ta chẳng lẽ không được tính là một sao?"
Lục Tiểu Thanh một bên kéo lại mớ tóc của mình ở trong tay Xuất Trần, một bên gật đầu nói: "Tính, ở Mạt Hạt ngươi chính là bằng hữu của ta, ngươi xem không phải là ta đã là phi tử gì đó của ngươi sao? Còn so đo này nọ, Xuất Trần nhà ta thật là keo kiệt."
Xuất Trần nở nụ cười như có như không nhìn Lục Tiểu Thanh lải nhải mình chiếm tiện nghi của nàng, nửa ngày đột nhiên hỏi: "Tiểu Thanh, nếu ta là lợi dụng ngươi, ngươi sẽ thế nào?"
Lục Tiểu Thanh nhìn cũng không thèm nhìn nói: "Thu phí lợi dụng."
Xuất Trần bỗng nhiên không còn biết nói gì hơn được nữa: "Trừ bỏ tiền ra ngươi vốn không có ý tưởng gì khác sao? Ngươi nói xem ta nói ngươi là người qua loa đại khái tốt hơn? Hay là nói ngươi căn bản là đứa ngốc thì tốt hơn?"
Lục Tiểu Thanh vừa nghe nói nàng là đứa ngốc lập tức ngẩng đầu trừng Xuất Trần: "Ngươi mới ngốc, ngươi muốn lợi dụng ta, tự nhiên là ta có cái để mà cho ngươi lợi dụng, ta tin tưởng ở Mạt Hạt ta còn thực tìm không thấy mình có chỗ tốt nào để cho người ta lợi dụng, ngươi tám chín phần mười là nhìn ra ta có quen biết với hoàng thất Đại Đường, cái ngươi gọi là lợi dụng khẳng định chính là, muốn thông qua ta cùng Đại Đường liên lạc, tuy rằng ta không biết ngươi có ý định gì, bất quá, dưới tình hình chung, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng của ta, ta mới mặc kệ ngươi muốn lợi dụng ta thì cứ làm, nhưng là cuối cùng có chỗ nào tốt, ngươi nhất định phải nhớ rõ chia cho ta một chút."
Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh nhìn nhau vài giây, Xuất Trần đột nhiên cười ha ha, nửa ngày thu lại tươi cười, nghiêm mặt nhéo hai má Lục Tiểu Thanh lắc qua lắc lại: "Ngươi thật sự là làm cho ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, ta không biết ngươi còn có thể gây cho ta kinh hỉ gì nữa đây, ta thực sự có chút luyến tiếc ngươi sẽ có một ngày rời khỏi đây."
Lục Tiểu Thanh gạt tay Xuất Trần: "Vậy ngươi theo ta đến Đại Đường, nơi đó non nước hữu tình, thời tiết lại rất tốt, nơi đó tốt hơn rất nhiều so với Mạt Hạt lạnh chết người, lại có vẻ hoang vắng này."
Xuất Trần bật cười nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Xuất Trần nói: "Lại nói lạc đề rồi, nói thử xem ngươi muốn lợi dụng ta như thế nào? Để ta biết đường mà tính giá cả."
Xuất Trần nhìn Lục Tiểu Thanh tuyệt không để ý, nói: "Toàn bộ Mạt Hạt tuy rằng cường thịnh, bao lâu nay đều cùng Lưu Ly quốc, nước Cao Ly thông thương, nhưng là ưu thế về địa lý lại không bằng Đại Đường, thảo nguyên chiếm đa số, thời tiết khô hanh, sản vật cũng không phong phú, mà bởi vì chúng ta cách Đại Đường một thảo nguyên rộng lớn, ở đó có rất nhiều bầy sói cùng thú hoang, cho nên buôn bán qua lại thật sự trở thành một vấn đề nan giải, có rất ít thương nhân nguyện ý tiêu tốn mấy tháng thời gian, cùng sinh mạng của mình để đi tới đi lui một chuyến, thành thực mà nói tuy rằng thành Lăng Tiêu của chúng ta rất phồn hoa, nhưng là những nơi khác trên đất Mạt Hạt cũng rất cằn cỗi."
Nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh đang suy tư, Xuất Trần nói tiếp: "Ta giúp ngươi truyền tin tức đi một cách nhanh nhất, chính là muốn cùng làm ăn với hoàng thất Đại Đường, nếu bọn họ thật sự sẽ tìm đến ngươi, ta thật sự đã nhặt được bảo bối rồi."
Lục Tiểu Thanh tiếp lấy câu chuyện: "Xuất Trần, chỉ với một buổi tối đã ngươi hiểu rõ tất cả, đồng thời cũng nghĩ ra được kế này, thật sự là không đơn giản. Bất quá ngươi cũng không cần bợ đỡ ta như vậy, ta biết lúc ngươi nói ra phong ta làm phi tử lằng nhằng gì đó, chính là do ngươi muốn giúp ta, bên cạnh đó cũng là do ngươi nghĩ nếu thuận tiện có thể kiếm được chút đền bù, như vậy sẽ càng tốt hơn, phải không? Đúng là người giảo hoạt."