Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 57: Thân Tỉnh Địch Vong
Chương 57: Thân Tỉnh Địch Vong
Một cảm giác lạnh lẽo, từ nơi bí ẩn nhất trong lòng, chậm rãi bừng lên, rất nhanh chạy khắp toàn thân Hàn Lập, đem Hàn Lập từ trong cơn mê man tỉnh dậy.
Hàn Lập vừa tỉnh lại, đã cảm thấy đầu nặng vô cùng, mơ hồ rất đau, toàn thân thân thể đều mềm nhũn, suy yếu vô lực, như là bệnh nặng mới khỏi, cố gắng mở hai mắt ra, mí mắt cũng nặng vô cùng, không cách nào nhúc nhích.
Trong mơ hồ, Hàn Lập nhớ lại tất cả sự tình phát sinh trước lúc hôn mê.
Hắn giật thót, rùng mình một cái, ý nghĩ lập tức thanh tỉnh lại vài phần, vội vàng bắt đầu kiểm tra tình trạng của cơ thể.
"Ồ!" Hình như không bị chiếm cứ thân thể, mặc dù không mở được hai mắt, nhưng toàn thân trên dưới không thoải mái khác thường, xác thật nói cho hắn biết, cả thân thể lại lần nữa trở về với hắn.
"Chẳng lẻ Mặc đại phu đã thất bại?"
Hàn Lập bị đả kích bởi sự ngạc nhiên ngoài ý muốn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể giải thích được.
Đè nén sự hưng phấn trong lòng, Hàn Lập cố gắng hồi phục lại khí lực của bản thân, cố gắng mở mí mắt lên để thấy rõ sự vật xung quanh.
Mới vừa mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt đầy tóc bạc, khô gầy tiều tụy, cực kỳ già nua, đúng là khuôn mặt của Mặc đại phu hóa lão năm đó, chỉ là nhìn qua, tựa hồ so với trước kia còn muốn già hơn mười tuổi, già đến mức không thể già hơn nữa.
Lúc này, hai mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập lấy làm kinh hãi, cả cơ thể trên dưới lập tức căng thẳng, cảm giác suy yếu bay lên chín tầng mây, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là phải ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường.
Đã trải qua sự giáo huấn lần trước, Hàn Lập nói cái gì, cũng sẽ không lại để bản thân dễ dàng bị người ta chế ngự.
Nhưng sau đó, Hàn Lập phát hiện sự khác thường, ánh mắt đối phương ngưng trệ, vẫn không nhúc nhích, cũng không có tiếng hô hấp, phảng phất đã sớm chết từ lâu rồi.
Hàn Lập hạ chân mày, nhưng trong lòng vẫn không dám không đề phòng, vẫn chưa giải trừ sự cảnh giác của bản thân, toàn bộ tinh thần của hắn chăm chú nhìn vài khuôn mặt của đối phương, muốn từ trong đó tìm ra một ít sơ hở.
Chừng nửa khắc cẩn thận quan sát, Hàn Lập không thể không thừa nhận, đối phương xác thật không giống người sống.
Sau khi do dự, hắn vẫn cẩn thận tới gần đối phương, vươn tay nắm lấy cổ tay của đối phương, mặt khác đưa ngón tay áp lên lỗ mũi của đối phương, sau khi kiểm tra một hồi, cũng không hề có động tĩnh.
Lúc này Hàn Lập mới hoàn toàn an tâm, trong lòng trở nên thoải mái vô cùng, gánh nặng áp bức đè nặng sâu trong nội tâm cuối cùng đã được vứt bỏ.
Cho tới bây giờ, Hàn Lập vẫn không dám tin, đại địch trước mắt mình, lão già Mặc đại phu gian xảo, thủ đoạn độc ác, cứ như vậy vô thanh vô tức mà chết đi, chết không minh bạch như vậy, dễ dàng như vậy.
Hắn đưa tay lên ót sờ sờ, "Định thần phù" nọ đã biến mất vô ảnh vô tung, không biết đã bay đi đâu rồi, phụ cận cũng không thấy bóng dáng của nó, điều này làm cho Hàn Lập có chút kỳ quái. Sau này học tới phương pháp phù chú hắn nghĩ lại chuyện này, mới hiểu được, miếng giấy vàng nọ hẳn là đã hao hết pháp lực, biến thành tro bụi, cho nên hắn mới tìm không được.
Hàn Lập tinh thần đã thư thái, bắt đầu đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh thi thể của Mặc đại phu, muốn tìm một vài đầu mối đã làm cho đối phương một mạng ô hô.
Ngọn đèn bốn phía vẫn đang sáng, chứng tỏ rằng hắn cũng chưa hôn mê quá lâu, mà cách đó không xa mấy viên thanh ngọc, đã trở nên mờ đục đi, tựa hồ phẩm chất đã giảm xuống mấy tầng, trở nên không đánh xem.
Tầm mắt vừa chuyển, trong góc của căn nhà đá, một đốm sáng lập lòe, đang tận lực né tránh tầm mắt Hàn Lập, đã lọt vào mắt hắn.
Vật thể này, Hàn Lập cũng không xa lạ, đúng là trong lúc ngủ mơ, hắn lúc cuối cùng đã chém giết qua, cũng là địch nhân bại trong tay hắn, là quang cầu bị hắn ăn mất hai phần ba.
Nó lúc này, đang liều mạng trốn trong góc tường, tựa hồ rất sợ Hàn Lập, cố gắng ẩn nấp.
Hàn Lập lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nắm bàn tay lại, cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát.
Một lát sau, Hàn Lập đứng lên, hướng tới đốm sáng nọ mà đi đến.
Khi đến cách nó nửa trượng, hắn mới ngừng lại, thong thả mở miệng nói:
"Ta nghĩ, chúng ta hẳn là phải biết một chút, nói vậy ngươi chắc là Dư Tử Đồng rồi" .
Quang cầu màu xanh biếc có chút run ráy, ánh sáng trên người lóe ra bất định, nghe Hàn Lập gọi ra tên của nó, nó ẩm đạm đi trong chốc lát, rồi lại lóe sáng lên.
"Ngươi đoán được, các hạ thật đúng là đệ tử không chịu khuất phục của Mặc cư nhân, cùng hắn chống đối" Đốm sáng phảng phất có chút chấp nhận số mệnh, cũng mở miệng nói tiếng người, nghe giọng nói, đúng là tên thanh niên kia.
Nó không có nói sạo, trực tiếp thừa nhận suy đoán của Hàn Lập.
"Vậy các hạ nên cho ta một chút giao phó, đem toàn bộ sự tình nói rõ ra cho ta" Nghe được đối phương thật sự là một trong nguyên hung mưu hại mình, Hàn Lập vẫn không có bộ dáng tức giận, vẫn thong thả dò hỏi.
Nhưng Dư Tử Đồng thấy bộ dáng không nóng không lạnh của đối phương, không hiểu tại sao, cảm giác được trong lòng hàn khí nổi lên, có cảm giác đại họa trước mắt.
Trước đó không lâu trong thần thức đại chiến, hắn vừa mới lĩnh giáo lợi hại của sát tinh này, bị cắn nuốt một bộ phận nguyên thần, pháp lực tổn thất hơn phân nửa. Giờ phút này pháp lực còn sót lại, chỉ có thể làm cho hắn thi triển mấy ảo thuật nho nhỏ, không có chút lực sát thương. Bây giờ đối mặt người ta, lại không có chút lực tự bảo vệ, trong lòng tự nhiên có nỗi sợ hãi nói không ra.
"Ngươi muốn biết cái gì?"
Hắn biết, đối phương vừa mới từ cõi chết về, tâm tình hẳn là rất không ổn định, có sự nguy hiểm rất lớn. Đừng thấy đối phương mặt ngoài tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nói không chừng, đang giống như núi lửa bộc phát, nổi lên lửa giận bất cứ lúc nào.
Hôm nay nếu đã bị phát hiện, cách tốt nhất chính là phối hợp, không nên trong lời nói khiêu chiến tính nhẫn nại của đối phương, hắn cũng không muốn cứ như vậy, trong lúc hồ đồ làm cho đối phương xúc động.
"Trước tiên là nói về, ngươi rốt cuộc là ai? Quá trình ngươi biết Mặc đại phu, cùng với kế hoạch của các ngươi, cứ rõ ràng mà nói ra, ta bây giờ thời gian rất nhiều, có thể từ từ nghe ngươi nói chuyện" Hàn Lập giống như đang mang mặt nạ, nói mà mặt không chút thay đổi, nhìn không ra chút nào tâm tình dao động.