Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 2442: Nhân Giới Đa Dạng
Tại một chỗ cao mấy ngàn trượng trên bầu trời, mấy trăm tên tu sĩ "chính tà" đang chia thành hai phe liều mạng chém giết.
Sát khí cuồn cuộn cả một vùng, vô số quỷ ảnh trùng điệp biến ảo hiện ra, một phe bày ra vài tòa pháp trận loại nhỏ, các loại pháp khí bảo vật, âm thanh điện quang lôi hỏa gầm rú rung trời.
Mà người có cảnh giới cao nhất trong những tu sĩ này cũng chỉ là hai tên tu sĩ Kết Đan, còn lại đa số đều có tu vi Trúc Cơ.
"Quả nhiên Đại Tấn đại loạn có quan hệ rất lớn với việc những tông môn thế lực này nhúng tay vào. Nhưng bất kể là bên phe nào chiến thắng, e rằng Hoàng tộc Đại Tấn cũng đều có khả năng thay đổi dòng họ." Hàn Lập đứng trên một đám mây trắng rất cao trên bầu trời đánh giá cuộc đại chiến phía dưới, lại có chút cảm khái thở dài nói.
Mọi chuyện xảy ra ở Đại Tấn năm đó lại hiện ra trong tâm trí hắn rõ mồn một giống như vừa diễn ra ngày hôm qua, nhưng trên thực tế đã trôi qua mấy ngàn năm, chưa cần nói những người cũ năm xưa còn hay mất, chỉ sợ là ngay cả những tông môn ngày xưa mà hắn biết cũng có nhiều khả năng đã biến mất.
Hiện tại cái gọi là thủ đoạn tranh đấu của đám tu sĩ " chính tà " bên dưới đương nhiên càng không xứng để Hàn Lập quan tâm.
Hắn chỉ dừng lại gần đó trong chốc lát rồi lập tức một tay bấm niệm pháp quyết, tiếp tục lặng yên biến mất vào trong những đám mây trắng.
Tại một nơi cấm địa bị thiết hạ cấm chế trùng điệp ở phía nam Đại Tấn, nhiều đội tu sĩ mặc quần áo của nhiều tông môn khác nhau đang tuần tra một cách rất nghiêm chỉnh ở chân một ngọn núi lớn, cao vút mây xanh.
Khắp cấm địa cũng đã được bố trí cấm chế cấm không vô cùng lợi hại, ngoại trừ cảnh giới cao nhất Nguyên Anh lão tổ là có thể bay, những vệ sĩ này thật sự không hề lo lắng có người trực tiếp tiến vào trong ngọn núi lớn từ trên không trung.
Năm xưa, tuy rằng ngọn núi lớn này đã từng gây ra biến động cực kỳ to lớn, thậm chí có không ít tu sĩ cao giai vì vậy mà ngã xuống, kết quả khiến cho mấy đại tông môn hiệp lực tiến hành phong ấn, cử người trông giữ. Nhưng từ mấy ngàn năm trước đến nay, những bảo vật còn sót lại bên trong cũng đã sớm bị đào móc không còn, căn bản không còn cái gì đáng giá để cho những tồn tại cao giai chú ý.
Cho nên những tên tu sĩ thủ vệ của những tông môn này nhìn như vô cùng chăm chú, nhưng thực tế đều là giả dối, hoàn toàn là làm qua loa cho có lệ mà thôi.
Dưới tình hình như vậy, thình lình xuất hiện một đạo hư ảnh mờ mờ, không xem những cấm chế trùng điệp và nhiều đội thủ vệ vào đâu, chợt lóe lên một cái đã đi vào trong ngọn núi đen.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập hiện ra trên bầu trời cách đỉnh ngọn núi lớn hơn trăm trượng, sau đó cúi đầu, thần niệm khẽ quét về phía ngọn núi bên dưới.
Đối với lực thần niệm khổng lồ của hắn thì kể cả khi núi này được bảo hộ trong rất nhiều tầng cấm chế cũng không thể ngăn cản được chút nào, trong nháy mắt hắn đã nhìn thấu toàn bộ mọi ngóc ngách của ngọn núi lớn.
Sau khi Hàn Lập nhìn thấy một vài nơi quen thuộc như thực như ảo, trên mặt hắn hiện ra một chút phức tạp.
"Nếu như Côn Ngô Sơn đã cảnh còn người mất, vậy thì ngươi cũng không cần hiện hữu nơi đây làm gì, ta tiễn ngươi quay về trong hư vô vậy."
Sau khi Hàn Lập thì thào một câu, bỗng nhiên thân hình nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng phóng lên trời.
Một lát sau, đỉnh ngọn núi lớn bỗng rung động kịch liệt, một bàn tay khổng lồ màu xanh dài gần ngàn trượng xuyên qua hư không hiện ra, hung hăng vỗ xuống.
Một tiếng nổ khiến cho đất rung núi chuyển vang lên, lập tức kích thích vô số quầng sáng cấm chế, từng vòng không gian dao động mãnh liệt nhộn nhạo xuất hiện.
Cả ngọn núi lớn mơ hồ một cái đã biến mất không thấy đâu nữa, tại chỗ cũ chỉ còn lưu lại một cái hố to sâu vô cùng.
Một màn này đương nhiên bị tất cả những tu sĩ tuần tra ở xung quanh đó nhìn tận mắt, mỗi người không nhịn được trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ bản thân mình đang nằm mơ.
Sau đó không lâu, một vài lão quái Nguyên Anh kỳ bị việc này kinh động, cũng gấp gáp chạy tới.
Nhưng sau khi bọn hắn tra xét một phen, ngoại trừ phát hiện xung quanh đó còn lưu lại chút dấu vết của lực lượng không gian ra thì không thể tìm được tung tích của Côn Ngô Sơn đâu nữa. Bọn hắn cũng chỉ có thể ôm một bụng đầy nghi hoặc mà hậm hực rời đi.
Về sau, việc này đã trở thành một trong mười truyền thuyết lớn nhất không thể tưởng tượng nổi ở Đại Tấn, một đoạn thời gian sau đó, Côn Ngô Sơn đã trở thành đề tài đàm luận của vô số tu sĩ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, những tin đồn có liên quan cũng ngày một ít đi, sau vạn năm thì chỉ có thể tìm thấy sự việc liên quan đến Côn Ngô Sơn trên một vài điển tịch, thông qua vài chữ miêu tả đại khái lại mà thôi.
Loạn Tinh Hải, thánh địa Thiên Tinh Thành, lúc này đang nhốn nháo, náo nhiệt vô cùng, vô số thuyền lớn nhỏ như con kiến đang đi về phía hòn đảo lớn này.
Ở trong thành, tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan xuất hiện nhiều vô số kể, ngẫu nhiên còn có thể thấy một hai Lão tổ Nguyên Anh kỳ ngồi xe bay ngang trên không bên trong thành, thẳng đến đỉnh cao nhất của Tinh Cung.
Hôm nay chính là sinh nhật ngàn năm một lần của 'Lăng lão tổ', người đứng đầu Tinh Cung, tất cả các thế lực lớn nhỏ trong Tinh Hải đã bắt đầu chuẩn bị đại lễ của mình từ mười mấy năm trước rồi. Bọn họ chỉ cầu mong có thể làm cho vị Lăng lão tổ này vui vẻ, như vậy thì thế lực của bọn họ mới có thể tiếp tục được Tinh Cung che chở bình yên.
Đến trưa, trong đại điện Tinh Cung đã có khoảng mười mấy tên tu sĩ Nguyên Anh tụ tập, trên mặt tất cả đều hiện lên vẻ cung kính nhìn một nữ tử nhìn như còn trẻ, mặc cung trang màu trắng đang ngồi trên ghế chủ vị.
Nàng này mặt như Bạch Ngọc, trời sinh xinh đẹp dị thường, nhưng khi đôi mắt đẹp lấp lóe tinh quang đảo qua chỗ nào thì những lão tổ Nguyên Anh ở chỗ đấy vội vàng cúi đầu xuống, biểu lộ vẻ vô cùng cung kính.
Với tư cách là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ duy nhất trong Loạn Tinh Hải, hơn nữa bởi vì một nguyên nhân thần bí không ai biết nào đó, thọ nguyên của nàng vậy mà lại có thể đột phá giới hạn của tu sĩ Nhân giới, vẫn còn sống đến tận hôm nay, vị Lăng cung chủ này hoàn toàn có tư cách khinh thường toàn bộ chúng tu sĩ.
"Thời gian cũng đến rồi, bắt đầu làm lễ đi." Trong lúc một vài thị nữ đem một ít linh quả, linh trà đưa đến trước mặt tất cả những tu sĩ Nguyên Anh kia, vị Lăng cung chủ này thản nhiên nói.
Bên dưới lập tức có người ‘dạ’ một tiếng rồi tiếp tục sai bảo xuống.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đại điện chợt có một giọng nói của nam tử thản nhiên truyền đến.
"Ha ha, xem ra Hàn mỗ tới đúng lúc. Bạn cũ từ phương xa tới, thiết nghĩ Lăng tiên tử sẽ không tiếc mời ta một chén rượu a." Vừa dứt lời, một bóng người ngoài cửa điện nhoáng lên, hiện ra một nam tử mặc áo bào xanh có khuôn mặt bình thường đang mỉm cười đi tới.
Thần niệm của những tu sĩ Nguyên Anh có mặt ở đây đảo qua, vậy mà lại không thể phát hiện trên thân người này có chút dao động linh lực nào, hoàn toàn giống như một phàm nhân.
"Ngươi là ... Không có khả năng, làm sao ngươi còn có thể ở trong giới này được ?" Thần sắc ‘Lăng cung chủ’ vốn đang hờ hững, sau khi nghe được giọng nói của nam tử, bỗng nhiên nét mặt hiện lên chút kinh nghi, đến khi thấy rõ khuôn mặt người mặc áo bào xanh đang đi vào đại điện, lập tức giật mình sửng sốt, giọng nói cũng có chút run run.
"Không có gì, chỉ là có chút sự tình quấn thân, ta mới không thể không hạ giới một chuyến. Nhưng thật đáng mừng là sau nhiều năm không gặp, tiên tử đã thực sự tiến giai đến cảnh giới Hoá Thần rồi." Nam tử áo bào xanh dĩ nhiên là Hàn Lập, khẽ mỉm cười nhìn Lăng Ngọc Linh nói.
"Tất cả mọi người đều lui xuống, ta muốn một mình hàn huyên cùng vị lão hữu này đôi chút." Sắc mặt Lăng Ngọc Linh sau khi thay đổi liên tục vài lần, đột nhiên lạnh lùng ra lệnh.
Những tu sĩ Nguyên Anh đang ngồi trong điện mặc dù không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cũng mơ hồ không rõ lai lịch của Hàn Lập ra sao, nhưng sau khi được nghe lời này cũng không dám chống lại, chỉ có thể nhao nhao đứng dậy cáo từ lui xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện chỉ còn lại có hai người Hàn Lập và Lăng Ngọc Linh.
"Hàn đạo hữu, ngươi thật sự là quay trở về từ Linh giới ?" Chờ mọi người vừa đi khỏi, Lăng Ngọc Linh lập tức thi pháp kích phát cấm chế nào đó trong đại điện, cách ly toàn bộ nội điện với bên ngoài, sau đó mới ngồi xuống ghế của mình, cực kỳ vui mừng hỏi.
"Đúng là ta đã hạ giới, nhưng việc này nói ra rất dài dòng, sau này hai người chúng ta có thể chậm rãi nói sau. Sau nhiều năm rời khỏi Nhân giới, ta cũng có một số chuyện cần hỏi thăm vị chủ nhân Tinh Cung như ngươi một chút đấy." Hàn Lập cười cười, không chút hoang mang nói.
"Hàn huynh yên tâm, tuy rằng những năm gần đây ta không hay ra ngoài Loạn Tinh Hải, nhưng sự việc xảy ra ở những nơi khác tại Nhân giới vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. Có việc gì Hàn huynh cứ hỏi là được." Sau khi Lăng Ngọc Linh phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, thần sắc trở nên phức tạp nói.
"Nếu như vậy thì đương nhiên là chuyện tốt nhất rồi. Lần này ta một đường hạ giới, ngoài Lăng đạo hữu ra, những người khác mà ta quen biết khi xưa cũng không tìm thấy ai nữa. Chuyện mà ta muốn biết cũng không nhiều lắm, phần lớn là có liên quan đến người xưa mà thôi." Thần sắc Hàn Lập cũng lộ ra đôi nét cảm khái.
Thời gian sau đó, vị chủ nhân Tinh Cung này và Hàn Lập ở trong đại điện hàn huyên hơn nửa ngày.
Đến khi cấm chế bao phủ đại điện vang lên một tiếng rồi tự động tan biến thì một đạo cầu vồng chói mắt phóng ra, từ trong đó truyền ra một câu nói chậm rãi.
"Lăng đạo hữu, hi vọng còn có ngày gặp lại ở Linh giới."
Tiếp đó độn quang chợt lóe, đạo cầu vồng kia đã hoàn toàn tan biến trong hư không.
Trong đại điện, Lăng Ngọc Linh vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay đang cầm một cái ngọc giản, trên mặt mơ hồ có một chút cực kỳ hưng phấn.
Cùng lúc đó, Hàn Lập đã rời xa Thiên Tinh Thành ngoài vạn dặm, đang ở trong tầng sáng màu xanh yên lặng cân nhắc những chuyện mà Lăng Ngọc Linh vừa nói với hắn.
Năm đó, sau khi hắn và Nam Cung Uyển để lại hải đảo kia ở Loạn Tinh Hải, nó đã nhanh chóng trở thành đại bản doanh của một thế lực không nhỏ của Tinh Hải. Người cầm đầu thế lực đó không ngờ là một trong những đệ tử của hắn năm đó, Điền Cầm Nhi, vài tên hậu nhân khác cũng có tu vi Kết Đan hậu kỳ và Nguyên Anh sơ kỳ,cũng miễn cưỡng xem như là đồ tôn (*) của hắn rồi. Hơn nữa một người trong đó lại đang ở trong đám tu sĩ Nguyên Anh tới chúc mừng Lăng Ngọc Linh kia.
(*) đồ tôn : học trò của học trò.
Chẳng qua Hàn Lập biết rõ, những ‘đồ tôn’ trên danh nghĩa này dưới sự chiếu cố tận tình của Lăng Ngọc Linh, phát triển vô cùng thuận lợi, không gặp vấn đề gì, cho nên cũng không cao hứng có ý định gặp bọn chúng.
Mà bản thân Điền Cầm Nhi, từ hơn hai ngàn năm trước, vì đột phá tới cảnh giới Hoá Thần, đã cưỡng ép độ kiếp không thành mà biến thành tro tàn, cũng may là trước đó đã an bài đôi chút, thần hồn cũng không hoàn toàn tan biến, có lẽ còn có chút ít cơ hội luân hồi chuyển thế.
Về phần Thạch Kiên, một tên đệ tử khác, kẻ kế thừa chức giáo chủ Thiên Trúc Giáo, lúc tu vi đang là Nguyên Anh kỳ đã đồng quy vu tận với một gã cường địch mà ngã xuống. Tuy nhiên hắn lại thu được vài tên đệ tử có tư chất không kém, không những không đoạn tuyệt truyền thừa đạo thống của Đại Diễn Thần Quân năm đó,ngược lại những năm này ngày càng trở nên hưng thịnh.
Lại nói Hoàng Phong Cốc và Lạc Vân Tông, hai tông môn này có quan hệ rất sâu xa với hắn, sau khi trải qua hơn mấy ngàn năm cũng có sự phát triển kinh người.
Năm đó vốn là Hoàng Phong Cốc đã ở trong tình trạng rất khó khăn, thế nhưng sau mấy ngàn năm chuyển biến, liên tiếp thu nhận một vài tên đệ tử Thiên tài, phần lớn đều trở thành tu sĩ Nguyên Anh, vì vậy nên Hoàng Phong Cốc một lần nữa quật khởi, chẳng những thanh thế hơn xa khi trước mà còn trở thành một đại tông môn không nhỏ ở Thiên Nam.
Bên cạnh đó, Lạc Vân Tông bởi được Hàn Lập chiếu cố rất nhiều, sau khi hắn phi thăng, Trưởng lão Nguyên Anh kỳ xuất hiện không ngừng, luôn luôn là một thế lực mạnh hùng bá sơn mạch Vân Mộng, xem như chính thức uy chấn một phương.
Cổ Kiếm Môn, Bách Xảo Viện, những tông môn ở sơn mạch Vân Mộng năm đó, trải qua những năm sau này, cũng đã bị một vài tông môn mới xuất hiện thay thế vị trí.
Lúc Hàn Lập nghe được những tin tức này, mặc dù biết rõ Lăng Ngọc Linh sẽ không lừa gạt mình,nhưng hắn cũng sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng chỉ biết cười khổ mà thôi.