Phàm Nhân Tu Tiên
Chương 1720: Sụp Đổ
Nhưng một màn kế tiếp xảy ra làm cho Hàn Lập hoảng sợ xuất hiện.
Khi thanh quang mới vừa bao lấy khôi lỗi trước mắt thì toàn thân khôi lỗi đột nhiên quang mang cuồng thiểm rồi tản mát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm và chỉ bằng vào luồng khí tức đó đã đem thanh quang đánh tan.
Hàn Lập cả kinh, không cần suy nghĩ gì cả thân hình nhoáng lên mang theo tàn ảnh liên tiếp lùi ra phía sau. Sau mấy cái chớp động thì cả người xuất hiện ở bên ngoài đài cao trên không trung. Trong nháy mắt chín con khôi lỗi đồng thời vung ngân thương trong tay lên rồi một đạo ngân mang kinh người chợt phun ra nhưng lại phân biệt chém về phía một con khỗi lỗi gần nhất.
"Bụp bụp" vài tiếng vang lên, chín con khôi lỗi đều bị chém thành hai mảnh rơi xuống đất mà nổ tung ra. Trên đài cao thoáng cái đã đầy mảnh vụn từ đám khôi lỗi sau khi bạo liệt.
Hàn Lập tận mắt chứng kiến cảnh này thì tự nhiên là cảm thấy đáng tiếc, ánh mắt sau khi đảo qua đống mảnh vụn thoáng chút trầm ngâm rồi độn quang khẽ động bay quanh đài cao một vòng rất nhanh.
Quang hà cuộn xuống phía dưới, đống mảnh vụn khôi lỗi trên mặt đất đều bị thu hết không còn. Độn quang lại bay lên đài cao rồi vụt tắt lần nữa hiện ra Hàn Lập.
Những khôi lỗi này tuy rằng luyện chế có chút thô sơ nhưng tài liệu sử dụng lại là những tài liệu hắn chưa bao giờ thấy qua, Hàn Lập dự định thu hồi nguyên cứu sau hoặc về sau có tác dụng khác. Sau khi làm xong hết thảy, hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Trên đài cao lúc này đã trống trơn, bộ dáng không còn vật gì nữa mà chỉ còn mỗi bức đồ án tinh không đồ thật lớn và cực kỳ hoàn chỉnh. Sự lợi hại của bức tinh không đồ này Hàn Lập đã tự mình thể nghiệm qua nên bây giờ tu vi của hắn đã tăng nhiều nhưng cũng không dám nhìn quá lâu.
Sau khi hít một hơi sâu, tay Hàn Lập hơi run lên rồi đột nhiên trong tay xuất hiện một quyển trục màu trắng nhạt, cổ tay hơi run lên hướng xuống phía dưới ném đi.
Quyển trục lập tức hoá thành một đạo bạch quang hướng xuống dưới lao đi, khi cách dài cao hơn mười trượng liền dừng lại huyền phù tại chỗ. Hàn Lập giơ tay bấm quyết, đồng thời trong miệng lầm bầm niệm chú rồi hướng xuống dưới ngưng trọng điểm ra một chỉ.
"Phốc" một tiếng.
Quyển trục liền mở ra, bên trong để lộ ra một khoảng trống rộng vài thước. Theo đó trong quyển trục phát ra tiếng chú ngữ điên cuồng tăng lên, trong chốc lát công phu đã hoá to thành kích thước của đài cao, bộ dáng như con diều trắng lơ lửng trên không trung.
Hàn Lập mỉm cười, tiếng chú ngữ trong miệng cũng dừng lại, mười ngón tay liên tiếp búng ra. Nhất thời từng đạo pháp quyết bắn lên hoạ trục phía dưới không thấy tung tích. Trong quyển trục, các loại hào quang đại phóng rồi từ từ rơi xuống phía dưới, trong khoảnh khắc đã đem cái đài cao bao bọc nghiêm mật bên trong.
Được Hàn Lập sử dụng pháp quyết điên cuồng thúc dục, tại chỗ trống trong quyển trục, quang hà diễm lệ lưu chuyển bất định, có vẻ diễm lệ và thần bí dị thường. Sau một chén trả nhỏ công phu, quang hà trên quyển trục dần dần tiêu thất để hiện ra nguyên bản màu trắng đã biến thành năm màu.
Hàn Lập không nói gì mà vẫy vẫy tay, trên hoạ quyển lập tức xuất hiện quang mang rồi từ trên đài cao bay lên không và cũng rất nhanh thu nhỏ lại. Trong nháy mắt kích thước của nó đã biến thành vài thước, nguyên bản hoạ trục vốn trống không thì lúc này xuất hiện một bản tinh không đồ thu nhỏ lại vài phần.
Hàn Lập đã sử dụng bí pháp đem tinh không đồ trên đài cao sao chép lại, hoạ quyển sau khi bay xuống phía dưới thì biến thành một cái hoạ trục tản ra ngũ sắc quang mang rồi run lên mà tự hành bắn nhanh đi, sau đó liền chui vào ống tay áo của Hàn Lập.
Hàn Lập sao chép tinh không đồ này là do hắn tự tin có thể từ đó mà nghiên cứu ra một ít môn đạo, tối thiểu là cũng giúp hắn lĩnh ngộ thêm về một chút ảo thuật. Kể từ đó, nơi đây cũng không còn cái gì có giá trị nữa nhưng Hàn Lập vẫn cẩn thận tỉ mỉ tìm tòi một lần, sau khi xác định không còn đồ vật gì nữa thì thở dài một hơi rồi hoá thành một đạo thanh quang hướng ra ngoài bắn nhanh đi.
Hắn đã ở trong Tu di không gian này gần một ngày nên tự nhiên không muốn ở lại lâu hơn nữa.
"Oanh" một tiếng.
Trong đại điện lúc trước, tấm bình phong thật lớn đang nằm trơ trọi đột nhiên nổ tung ra, một đoàn hắc quang khoảng một trượng hiện lên trên bình phong, sau đó xoay tròn một cái thì hình thành một tiểu hắc qua. Tiếng xé gió vang lên rồi bên trong xuất hiện một đạo cầu vòng bắn nhanh ra rồi trung tâm đại điện hiện ra thân ảnh của Hàn Lập.
Hắn quay đầu lại nhìn tấm bình phong một cái, con mắt thứ ba đen kịt giữa trán từ từ nhắm lại rồi biến mất.
"Đáng tiếc, cái Tu di không gian bảo vật này đã bị người ta triệt để luyện hoá, không phải ngoại nhân có thể thu được. Nếu không có được bảo vật này thì rất có tác dụng."
Hàn Lập có chút tiếc nuối nói nhỏ một tiếng rồi đưa mắt đảo qua mọi nơi. Không ngoài sở liệu, hai người Liễu Thuý Nhi quả nhiên không có ở chỗ này.
Thần sắc hắn vẫn lãnh đạm, cũng không có vẻ lo lắng gì nhưng sau khi hơi cân nhắc bước về phía cửa đại điện. Hắn đã ở trong Tu di động thiên thời gian dài như thế, thiết nghĩ các nơi ở trong cung điện này hẳn là đều bị hai người này tim kiếm qua một lần. Bây giờ đi tìm hai người này cũng không phải là ý hay mà nhanh chóng ly khai nơi đây, sau đó tìm địa phương khác đả toạ mấy ngày đem pháp lực khôi phục lại rồi nói tiếp.
Nhưng Hàn Lập mới đi ra khỏi cửa điện, đang muốn lên tiếng báo hiệu để liên hệ với hai người Liễu Thuý Nhi thì mặt đất đột nhiên truyền đến một trận rung động, tiếp theo một trận động đất đột nhiên truyền đến làm rung động cả không gian, tiếp theo một trận rung chuyển kịch liệt truyền đến. Hàn Lập cả kinh nhưng chưa kịp nghĩ gì trong không trung bỗng nhiên vì đó mà tối sầm lại rồi không biết khi nào đã có thêm một tảng mây đen kịt lớn bay tới đem phân nửa không trung che kín lại. Trong mây đen ẩn hiện có tiếng sấm nổ lớn!
Từng cơn lốc đen kịt như giao long đột ngột mọc lên từ trên mặt đất trực tiếp tiến vào trong đám mây kia. Từ xa nhìn lại như trong thiên địa đột nhiên mọc thêm rất nhiều trụ chống trời đồ sộ dị thường. Sắc mặt Hàn Lập thoáng cái đã trở nên khó coi dị thường.
Bây giờ không cần kiểm tra cái gì, hắn cũng có thể cảm ứng được thiên địa nguyên khí trong nháy mắt đã loạn thành một đoàn. Đủ loại linh áp tràn ngập bầu trời, càng làm cho hắn kinh hãi là trong không trung phụ cận còn có rất nhiều cấm chế ba động hiện lên, chợt mạnh chợt yếu, cực kỳ không ổn định. Đây là dấu hiệu cấm chế nơi này bắt đầu mất đi sự khống chế.
Hàn Lập không lưỡng lự, ngoài thân thanh quang chợt loé rồi từ từ hướng lên không trung bay đi, khi lên đến cách mặt đất sáu trượng thì mới dừng lại huyền phù tại chỗ. Cấm chế cấm không tuy rằng không có triệt để bị mất đi tác dụng nhưng mà cấm chế chi lực không bằng phân nửa trước kia. Như thế mà nói, phi độn ở tầng trời thấp cũng không có vấn đề gì.
Môt lúc sau, sự chấn động trên mặt đất càng thêm mạnh mẽ, phía sau chủ điện cũng bắt đầu có một tầng tử quang nổi lên mà tử quang này cũng chợt ám chợt minh, cuồng thiểm bất định. Từ trong một đám lầu các ở phía sau chủ điện, một đạo hoàng quang bỗng nhiên theo nóc nhà xông ra rồi phát ra một tiếng huýt sáo dài và nhằm thẳng cung điện phía trước bay vụt đến.
Cùng lúc đó, từ một nơi bên cạnh chủ điện cũng có một đạo bạch quang chợt loé lên bay ra rồi cũng hướng về phương hướng đó bắn nhanh đi. Chính là hai người Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn. Bọn họ hiển nhiên cũng không từng dự liệu đến thời khắc kinh biến này nên nét mặt đều có ẩn chứa một tia sợ hãi.
Hàn Lập khoé mắt nhảy lên một chút rồi cũng không có chần chờ. Thanh quang chợt loé rồi hoá thành một đạo thanh sắc cầu vồng lướt qua cái sân trước chủ điện, sau mấy lần chớp động thì đã phi độn tới chỗ sơn đạo, sau đó gấp gáp lao thẳng xuống phía dưới mà đi.
Trước kia hắn còn có chút lo lắng về hấp lực ở chỗ sơn đạo khiến hành động bị trở ngại khi hạ sơn nhưng sau khi vừa bay ra hơn mười trượng thì đã triệt để yên tâm. Không biết là do không gian dị biến còn hay là cấm chế trên sơn đạo chỉ có tác dụng với người lên núi mà độn quang không chút trở ngại, trong khoảnh khắc thanh quang đã chớp động một cái thì đã xuống tới chân núi. Cơ hồ là chân trước chân sau, Thạch Côn cùng Liễu Thuý Nhi cũng tới bên cạnh Hàn Lập.
"Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy? Không gian nơi này không ổn định, sắp sụp đổ rồi. Ta còn có một cái trọng bảo lập tức có thể thu lấy mà."
Thạch Côn vừa hiện ra thân hình thì kinh sợ dị thường gầm nhẹ nói.
"Hừ, đâu chi có ngươi. Ta cũng vừa mới phá giải xong một đám cấm chế trong mật thất, đang muốn tiến nhập đây..."
Liễu Thuý Nhi cũng không có bao nhiêu tức giận nói ra. Hai người tuy không có chủ ý nhắm vào người nào nhưng ánh mắt bất tri bất giác cùng nhìn về phía Hàn Lập.
"Thế nào, nhị vị đạo hữu chẳng lẽ cho rằng việc này có liên quan tới Hàn mỗ? Ta cũng mới từ chỗ không gian cấm chế kia đi ra, sao lại làm chuyện như vậy được?"
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, tự nhiên tuyệt không gánh vác loại oan uổng này.
"Nhưng..."
"Có cái gì thì khi thoát ra khỏi nơi đây rồi nói tiếp. Nếu không nhanh chóng ly khai thì một khi không gian sụp đổ e là chết không có chỗ mà chôn đâu."
Thạch Côn còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng đã bị Liễu Thuý Nhi đi trước một bước cướp lời nói.
Vừa nghe lời này, Thạch Côn nhất thời ngậm miệng lại không nói gì nữa mà Hàn Lập tự nhiên lại càng không biết nói gì thêm. Ba người lại lần nữa bay lên không trung rồi hoá thành độn quang bay đi, độn tốc nhanh hơn lúc trước vài lần.
Sau mấy cái hô hấp, ba người đã đến sát bên truyền tống trận. Thân hình ba người nhoáng lên rồi đồng thời đi vào trong truyền tống trận. Hàn Lập giương tay lên đánh ra một đạo pháp quyết vào pháp trận trước phía dưới, pháp trận vang lên một tiếng ông minh rồi bạch quang đại phóng. Thân ảnh ba người Hàn Lập chợt loé lên rồi được bạch quang triệt để bao lấy.
Khi tiếng ông minh vừa dứt, quang mang vụt tắt, ngay sau đó trong truyền tống trận đã không còn ai nữa. Thanh sắc quang mang chợt loé lên, trên cao mấy nghìn trượng thân hình Hàn Lập hiện ra. Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn cũng đồng dạng đứng cách đó vài chục trượng. Ba người không nói gì mà đều đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Lúc này phía dưới các loại quang hà chớp động không thôi, tiếng nổ liên miên truyền ra, đồng thời chỗ sát mép hang linh quang co giãn bất định, nhuyễn động không thôi, giống như một miệng núi lửa sắp phun trào.
"Đi thôi! Nơi đây không phải là nơi có thể ở lâu, phía dưới sắp bị phá huỷ rồi. Không cẩn thận là bị cuốn vào trong không gian lốc xoáy, nguy hiểm cực kỳ lớn."
Hàn Lập mặt không biểu tình nói ra rồi cũng không để ý tới hai người Liễu Thuý Nhi nữa mà xoay người hướng về một phương hướng phá không mà bay đi.
Hai người Thạch Côn nhìn nhau liếc mắt một cái, thần sắc ngưng trọng rồi không nói gì nữa mà cũng độn quang theo sát Hàn Lập bay đi. Lấy độn tốc của ba người, trong chốc lát đã cách xa hơn mấy nghìn dặm. Vào lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau cuồn cuộn truyền đến.